Ảnh Đế
-
Chương 56
Sau khi về khách sạn, Giang Trì ngồi trên sofa chơi với chùm chìa khóa Diệp Lan cho, Lý Vĩ Lực đẩy sào đồ đã giặt ủi vừa được gửi đến vào, bọc túi chống bụi cho từng bộ, cậu nhìn nhìn Giang Trì, thuận miệng hỏi: “Anh Giang cầm gì vậy?”
“Không, không có gì.” Giang Trì đứng lên cất kĩ chùm chìa khóa, cố gắng không cười, “Em… Không còn gì phải làm thì nghỉ ngơi sớm đi, giờ anh ngủ đây.”
Lý Vĩ Lực đã chính mắt tiễn Giang Trì đi theo Diệp Lan, đoán là thứ gì đó Diệp Lan mua tặng, nên không hỏi nhiều, chỉ nói: “Lúc nãy trong khi anh đi anh Cảnh có gọi đến, hỏi anh tranh thủ thời gian quay quảng cáo được không.”
Giang Trì ngẩng đầu, “Quảng cáo gì vậy?”
“Sô cô la, hiệu… hiệu gì của Pháp ấy, em không đọc được tên.” Lý Vĩ Lực cố gắng nhớ lại, ngập ngừng đọc tên nhãn hiệu, “Không phải đại diện, chỉ quay quảng cáo truyền hình cho một loại sô cô la bọn họ mới sản xuất mùa xuân này thôi.”
“Bảo là thời gian quay tối đa một ngày, bạn diễn nữ chưa được quyết định, có thể là ai đó vô danh? Nói chung ý là muốn nhờ anh.” Lý Vĩ Lực cười trên nỗi đau người khác, “Chậc, nếu là trước đây thì anh Cảnh chẳng khi nào gọi trước cho em, cũng chả hỏi anh, tám phần là trực tiếp nhận rồi báo cho chúng ta một tiếng, bây giờ anh ấy không dám nữa, anh Giang nhận không?”
Sắp hết hợp đồng rồi, thời gian này mà vẫn không ngừng nhận việc không khỏi khỏi khiến người ta khinh miệt thói kẹt xỉ, nhưng lại rất phù hợp với phong cách của Giải Trí Thế Kỷ: Vét được đồng nào hay đồng nấy.
Giang Trì ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Nhận.”
Giang Trì cười bất đắc dĩ, “Không muốn nhận cũng không được, bây giờ vẫn vướng hợp đồng, trong hợp đồng viết rõ, phải tiến hành hợp tác thương mại theo sự sắp xếp của công ty, trước đây còn có thể mượn chút thành tích tiếng tăm này để trả giá với công ty, giờ đã trở mặt triệt để rồi, không còn khả năng thương lượng nữa, không nhận là vi phạm hợp đồng.”
Lý Vĩ Lực thở dài, thổn thức, “May mà đã vào đoàn, còn là phim mà Giải Trí Thế Kỷ có đầu tư, nếu không tranh thủ mấy ngày còn lại này không biết sẽ vắt cho kiệt giá trị còn sót của anh đến độ nào.”
“Cứ vắt đi, cũng đâu còn được mấy ngày nữa.” Giang Trì lại nghĩ rất thoáng, “Nhãn hiệu đó nổi tiếng lắm, không phải mấy loại hàng trôi nổi trên mạng, mà chỉ quay quảng cáo chứ không đại diện, không sao cả, có báo thời gian không?”
Lý Vĩ Lực lắc đầu, “Không nói, nhưng xin nghỉ thì chắc chắn là dễ, công ty đột ngột thêm việc cho anh, tự có người của bọn họ sắp xếp với đoàn phim, chúng ta không cần ra mặt đắc tội ai, phía anh gật đầu có lẽ bên kia sẽ bắt đầu tiến hành ngay đó.”
Lỹ Vĩ Lực không nhịn được sỉ vả thêm một câu, “Hoặc đang chờ anh từ chối, để còn kiện ra tòa.”
Giang Trì cười cười, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói với ông chủ mới một tiếng.
Giang Trì cầm di động lên, do dự chốc lát, rốt cuộc lại không gọi.
Có lẽ người đó đang ngủ trên xe, đâu phải chuyện lớn, không nên làm anh ấy mất giấc ngủ.
Ông chủ mới gắt ngủ nghiêm trọng, bị đánh thức bực bội không biết lại yêu cầu đòi hỏi gì, không chừng lại muốn phạt mình, hôm nay trong toilet đã hù dọa nói muốn quay phim mình, tập trung quay chỗ đó… Lát nữa lỡ mà Diệp Lan hứng chí, đòi mình quay mấy cái video gì đó đó…
Không biết làm sao mình từ chối nổi nữa…
Giang Trì không kiềm được lại hồi tưởng chuyện trong toilet, gò má ửng hồng.
Cậu chà tai, trấn tĩnh lại đổi sang gọi cho An Á, báo đại khái chuyện quay quảng cáo.
Giang Trì hiểu rõ các quy tắc vận hành mảng quảng cáo và đại diện, nhíu mày hỏi, “Phía Văn Phòng Diệp Lan… có xung đột quảng cáo thực phẩm cùng loại không ạ? Chị đừng hiểu lầm, em không có nhắc chị chuyện tìm nhãn hàng đại diện cho em sau này, nhưng nếu trong tương lai có kế hoạch đại diện sô cô la thì em sẽ nghĩ cách từ chối bên này.”
Quay quảng cáo loại này, thông thường trong vòng mấy năm tiếp theo không thể nhận lời đại diện hoặc quảng váo cho nhãn hàng tương tự. Nói trắng ra, không ai có thể hôm nay đi quay quảng cáo cho bột giặt hiệu A rồi ngay ngày mai lại đại diện cho nước giặt hiệu B được.
“Cái này thì không.” An Á cũng rất khinh bỉ thói tát ao bắt cá mổ gà lấy trứng của Giải Trí Thế Kỷ, chị châm biếm, “Em đánh giá bọn họ cao quá rồi, bên đó không nghĩ nổi chiêu cao siêu vậy đâu, nếu thật sự muốn chặn đường em, có bản lĩnh bây giờ cho em nhận hết mọi loại quảng cáo đi, chỉ sợ bên đó không có nguồn tài nguyên mạnh vậy thôi.”
Giang Trì cười cười, không nói gì.
“Nhận đi, không cần phải vì thế mà đền tiền cho bọn họ.” An Á cười trấn an, “Cố nhẫn nhịn vài ngày nữa, khi nào đến đây rồi thì yên tâm, bọn chị chưa bao giờ vắt sức nghệ sĩ, mà dù chị có muốn, Diệp Lan cũng không đồng ý, bọn chị đang liên hệ nhãn hàng thương mại cho em đại diện rồi, liên quan đến mỹ phẩm, chưa quyết định nên chưa nói với em, nhãn hiệu quốc tế, tuyệt đối không hạ thấp danh tiếng của em. Với một nhãn hiệu cao cấp… Cái đó hơi khó, có lẽ phải chờ một năm nữa, không vội được.”
Giang Trì vội nói, “Không vội không vội, các chị vất vả rồi, vậy em sẽ nhận quảng cáo sô cô la này?”
“Nhận đi.” An Á cười cười, “Có chuyện gì được chứ.”
Một tuần sau, có chuyện thật.
Bê bối tình ái của bạn diễn nữ cùng quay quảng cáo sô cô la với Giang Trì thành chủ đề nóng chỉ trong một đêm.
Trường quay, Diệp Lan mặc quần dài đen, phối với áo sơ mi trắng cao cấp, ngậm thuốc lá, choàng long bào thêu bảy hình rồng của nhiếp chính vương làm áo khoác, ngồi trên ghế trang điểm mặt vô cảm lướt weibo, lấy anh làm trung tâm, chu vi mười mét xung quanh lặng ngắt như tờ, không một tiếng động.
Các nhân viên bận rộn khiêng dụng cụ mà còn phải dán sát tường đi vòng qua chỗ anh.
An Á vô tình đến thăm đoàn xấu hổ nói: “Vậy… cậu khoan tính sổ với cậu ấy đã, không liên quan đến cậu ấy đâu, để chị giải thích.”
Nhận quay quảng cáo thôi mà, An Á nghĩ quá đơn giản, cứ tưởng Giải Trí Thế Kỷ muốn tranh thủ thời gian chưa hết hạn hợp đồng để vét thêm tiền từ Giang Trì. Giang Trì thì lại nghĩ quá phức tạp, cứ tưởng chủ cũ biết tin gì, cố ý chiếm trước mảng đại diện nhãn hàng.
Thật ra Giải Trí Thế Kỷ chỉ muốn mượn danh tiếng của Giang Trì để lăng xê cho nữ nghệ sĩ công ty mới kí hợp đồng mà thôi.
Giải Trí Thế Kỷ sợ Diệp Lan, không dám bôi xấu Giang Trì, chỉ dám lén la lén lút dựa hơi thế này.
“Mấy cái đó là cảnh quay hết, thứ cô ta đút cậu ấy là loại sô cô la vô sỉ thất đức mà cậu ấy quảng cáo.” Trong những bức ảnh đang lan truyền trên mạng, Giang Trì mỉm cười khép mắt, môi hé mở, diễn viên nữ đứng bên e thẹn đút sô cô la cho cậu, An Á nhìn ảnh mà hối hận vô vàn, “Cậu ấy cẩn thận lắm, còn hỏi chị có được nhận không, chị sơ ý… Chị bảo cậu ấy nhận, không liên quan đến cậu ấy, cậu đừng trút giận lầm chỗ.”
Diệp Lan dụi thuốc, mặt lạnh như băng, “Chị sốt ruột thế làm gì?”
An Á cười bồi, “Chị sợ cậu nổi điên, đừng để ý chuyện đó nữa, chắc lát nữa Giải Trí Thế Kỷ sẽ đính chính thôi, sẵn tiện lăng xê nghệ sĩ mới, bọn họ không dám để vậy thật đâu, fan nữ của Giang Trì đông thế, không xé xác cô ta mới lạ, đến lúc đó lại mất nhiều hơn được.”
Diệp Lan kiểm tra weibo của Giang Trì, quả nhiên, dưới bình luận nổ tung rồi, fan còn lý trí đua nhau chứng minh trước mắt Giang Trì vẫn độc thân, đồng thời kịch liệt chỉ trích hành vi lăng xê ác ý này, fan hơi manh động đã sang weibo của cô diễn viên kia mắng tưng bừng.
Diệp Lan thoát weibo, phát triển Giang Trì gửi mình mấy tin liền, anh gọi cho cậu, không ai nghe máy.
Chắc đang quay.
Diệp Lan bấm tắt, sắc mặt tệ đi.
Anh vuốt nhẹ điện thoại, không nói gì.
An Á thấp thoảng cảm nhận được sát khí đang bao phủ xung quanh Diệp Lan, chị kinh hãi nói: “Đừng cãi nhau mà… Tính cậu ấy hiền lành, bình thường chuyện gì cũng nhường cậu, đừng bắt nạt cậu ấy nữa.”
Diệp Lan bình thản nói: “Chị nghĩ nhiều rồi.”
An Á vẫn ray rứt bất an, lẽ ra hôm nay chị chỉ đến thăm một tí rồi về, không ngờ trên mạng đột nhiên có tin xấu về Giang Trì, chị cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, sợ Diệp Lan cáu lên làm Giang Trì tổn thương, không yên tâm về, chị nhìn đồng hồ, cười gượng nói: “Vậy… chị đi nói chuyện với phó đạo diễn một chút.”
Diệp Lan gật đầu.
Diệp Lan cầm di động lên, đánh từ khóa, đọc lại scandal của Giang Trì lần nữa, nghiềm ngẫm từng chút một, trầm ngâm không lên tiếng.
Khoảng năm phút sau, điện thoại Diệp Lan rung, Giang Trì gọi đến.
Diệp Lan đứng lên, khoác long bào ra cửa sổ nghe máy, “Hửm?”
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi.” Điện thoại vừa thông là Giang Trì xin lỗi liên hồi, cậu cuống cuồng nói: “Em mới bị đạo diễn gọi đi, không nghe điện thoại được, em đã liên hệ với công ty rồi, nói bọn họ lập tức đính chính ngay, bọn họ cũng đồng ý rồi, nói trễ nhất chiều nay sẽ gửi tin, xin lỗi, tại em không xử lý tốt, nhưng em thật sự thật lòng không biết cô ấy, tuy cùng một công ty, nhưng trước đây em chưa từng gặp cô ấy lần nào, thật đó anh! Nếu không tin anh hỏi Lý Vĩ Lực đi, em…”
“Không có.” Diệp Lan chợt bật cười, “Mọi người sao vậy? Anh còn chưa nói tiếng nào, ai cũng sốt ruột xin lỗi, anh có nói anh giận không?”
Giang Trì ngẩn ra, thỏ thẻ, “Không có ạ? Nhưng lúc anh không giận… Giọng anh không thế này.”
“…” Diệp Lan không dám tin, “Lợi hại quá, vậy mà em cũng nghe ra hả?”
“Đương nhiên rồi.” Thân là người hâm mộ có thâm niên, Giang Trì hiểu rõ chi tiết từng biểu hiện của Diệp Lan hơn cả chính bản thân anh, cậu nói trong đáng thương, “Anh giận thì nói đi mà, không lạnh không nóng như vậy trong lòng em còn khó chịu hơn… Không vui trong người mắng em vài câu cũng không sao, đừng… đừng lạnh nhạt với em.”
Tim Diệp Lan mềm nhũn, bật cười, “Không giận em thật mà.”
“Không được vui mấy, nhưng không liên quan đến em, cũng không liên quan đến chuyện này, vừa rồi đột nhiên anh nghĩ…” Diệp Lan im lặng vài giây rồi cười, “Trước đây lúc em đọc được mấy tin đồn tình cảm của anh đã thấy thế nào.”
Diệp Lan cười nhẹ, “Hơi đau lòng.”
Giang Trì nhớ lại mỗi lần có tin đồn tình cảm của Diệp Lan, tim thắt lại.
Mắt Giang Trì nóng lên, khi đã biết Diệp Lan không giận, trái tim phập phồng chợt bình lặng, nói nhỏ: “Cũng không có gì, lúc đó không dám nghĩ sẽ được gặp anh, cũng không ghen thật.”
Giang Trì ngẫm nghĩ rồi thật thà bổ sung: “Chỉ hơi ghen một chút.”
“Một chút là bao nhiêu?” Diệp Lan khẽ cười hỏi, “Có khóc không?”
Giang Trì bật cười, “Không có, chỉ… chỉ hơi ghen.”
Giang Trì mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Lúc nãy anh cũng ghen sao?”
“Em nghĩ sao?” Trong đầu Diệp Lan đã ân cần hỏi han từng vị ông bà tổ tiên một của các giám đốc Giải Trí Thế Kỷ, đồng thời chuẩn bị gây nhau một trận ầm ĩ, ngoài mặt vẫn duy trì phong độ nam thần, “Anh ghen với cô ta à? Cô ta là gì chứ? Cô ta từng hôn em chưa? Ôm em chưa? Sờ…”
“Dạ chưa!” Giang Trì đỏ mặt tía tai ngắt lời Diệp Lan, nói như bắn: “Cô ấy chưa được làm gì hết, anh không… không giận là tốt rồi.”
“Xấu hổ hả?” Diệp Lan cười, “Hôm ấy em thích lắm mà?”
Giang Trì xấu hổ không nói nổi câu nào, Diệp Lan tính ngày rồi nói: “Đi quay quảng cáo làm trễ thêm một ngày nhỉ? Vậy là còn… khoảng mười bảy ngày nữa, là đóng máy?”
Giang Trì lắc đầu, “Không bị trễ, em quay bù rồi, thêm mười lăm ngày nữa là đóng máy.”
“Chuẩn bị phòng cho em rồi.” Diệp Lan cười nhẹ, “Đóng máy rồi sang thẳng đây đi… Chúng ta tính hết nợ mới nợ tồn.”
Giang Trì đỏ tai, ngoan ngoãn: “Dạ.”
Có ai đó nói gì chỗ Giang Trì, Diệp Lan nói: “Phải đi quay hả?”
“Không có không có.” Giang Trì sợ Diệp Lan cúp máy, vội nói: “Là Lý Vĩ Lực, cậu ấy mau giúp em mấy cuốn sách, mới vừa về.”
Diệp Lan thắc mắc: “Sách? Sách gì?”
“Sách dùng khi học đại học.” Giang Trì hơi ngại, “Lúc rảnh rỗi… ôn tập lại.”
Diệp Lan hiểu ra, cười, “Sao hả? Sợ sau này đóng không được tốt, bị anh mắng bị anh phạt thật?”
Giang Trì ấp a ấp úng, Diệp Lan không trêu cậu nữa, cười nói: “Không sao, khi nào đến… Anh đích thân cầm tay dạy dỗ em.”
Tim Giang Trì ấm ấm, cậu chưa kịp nói cảm ơn Diệp Lan lại chọc ghẹo: “Nhưng phải thu học phí, Diệp ảnh đế dạy học trực tiếp, có miễn phí được không?”
Không cần anh phải nói rõ, Giang Trì cũng biết “học phí” là gì rồi, cậu đỏ mặt lí nhí: “Dạ… Phải đóng chứ.”
“Không, không có gì.” Giang Trì đứng lên cất kĩ chùm chìa khóa, cố gắng không cười, “Em… Không còn gì phải làm thì nghỉ ngơi sớm đi, giờ anh ngủ đây.”
Lý Vĩ Lực đã chính mắt tiễn Giang Trì đi theo Diệp Lan, đoán là thứ gì đó Diệp Lan mua tặng, nên không hỏi nhiều, chỉ nói: “Lúc nãy trong khi anh đi anh Cảnh có gọi đến, hỏi anh tranh thủ thời gian quay quảng cáo được không.”
Giang Trì ngẩng đầu, “Quảng cáo gì vậy?”
“Sô cô la, hiệu… hiệu gì của Pháp ấy, em không đọc được tên.” Lý Vĩ Lực cố gắng nhớ lại, ngập ngừng đọc tên nhãn hiệu, “Không phải đại diện, chỉ quay quảng cáo truyền hình cho một loại sô cô la bọn họ mới sản xuất mùa xuân này thôi.”
“Bảo là thời gian quay tối đa một ngày, bạn diễn nữ chưa được quyết định, có thể là ai đó vô danh? Nói chung ý là muốn nhờ anh.” Lý Vĩ Lực cười trên nỗi đau người khác, “Chậc, nếu là trước đây thì anh Cảnh chẳng khi nào gọi trước cho em, cũng chả hỏi anh, tám phần là trực tiếp nhận rồi báo cho chúng ta một tiếng, bây giờ anh ấy không dám nữa, anh Giang nhận không?”
Sắp hết hợp đồng rồi, thời gian này mà vẫn không ngừng nhận việc không khỏi khỏi khiến người ta khinh miệt thói kẹt xỉ, nhưng lại rất phù hợp với phong cách của Giải Trí Thế Kỷ: Vét được đồng nào hay đồng nấy.
Giang Trì ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Nhận.”
Giang Trì cười bất đắc dĩ, “Không muốn nhận cũng không được, bây giờ vẫn vướng hợp đồng, trong hợp đồng viết rõ, phải tiến hành hợp tác thương mại theo sự sắp xếp của công ty, trước đây còn có thể mượn chút thành tích tiếng tăm này để trả giá với công ty, giờ đã trở mặt triệt để rồi, không còn khả năng thương lượng nữa, không nhận là vi phạm hợp đồng.”
Lý Vĩ Lực thở dài, thổn thức, “May mà đã vào đoàn, còn là phim mà Giải Trí Thế Kỷ có đầu tư, nếu không tranh thủ mấy ngày còn lại này không biết sẽ vắt cho kiệt giá trị còn sót của anh đến độ nào.”
“Cứ vắt đi, cũng đâu còn được mấy ngày nữa.” Giang Trì lại nghĩ rất thoáng, “Nhãn hiệu đó nổi tiếng lắm, không phải mấy loại hàng trôi nổi trên mạng, mà chỉ quay quảng cáo chứ không đại diện, không sao cả, có báo thời gian không?”
Lý Vĩ Lực lắc đầu, “Không nói, nhưng xin nghỉ thì chắc chắn là dễ, công ty đột ngột thêm việc cho anh, tự có người của bọn họ sắp xếp với đoàn phim, chúng ta không cần ra mặt đắc tội ai, phía anh gật đầu có lẽ bên kia sẽ bắt đầu tiến hành ngay đó.”
Lỹ Vĩ Lực không nhịn được sỉ vả thêm một câu, “Hoặc đang chờ anh từ chối, để còn kiện ra tòa.”
Giang Trì cười cười, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói với ông chủ mới một tiếng.
Giang Trì cầm di động lên, do dự chốc lát, rốt cuộc lại không gọi.
Có lẽ người đó đang ngủ trên xe, đâu phải chuyện lớn, không nên làm anh ấy mất giấc ngủ.
Ông chủ mới gắt ngủ nghiêm trọng, bị đánh thức bực bội không biết lại yêu cầu đòi hỏi gì, không chừng lại muốn phạt mình, hôm nay trong toilet đã hù dọa nói muốn quay phim mình, tập trung quay chỗ đó… Lát nữa lỡ mà Diệp Lan hứng chí, đòi mình quay mấy cái video gì đó đó…
Không biết làm sao mình từ chối nổi nữa…
Giang Trì không kiềm được lại hồi tưởng chuyện trong toilet, gò má ửng hồng.
Cậu chà tai, trấn tĩnh lại đổi sang gọi cho An Á, báo đại khái chuyện quay quảng cáo.
Giang Trì hiểu rõ các quy tắc vận hành mảng quảng cáo và đại diện, nhíu mày hỏi, “Phía Văn Phòng Diệp Lan… có xung đột quảng cáo thực phẩm cùng loại không ạ? Chị đừng hiểu lầm, em không có nhắc chị chuyện tìm nhãn hàng đại diện cho em sau này, nhưng nếu trong tương lai có kế hoạch đại diện sô cô la thì em sẽ nghĩ cách từ chối bên này.”
Quay quảng cáo loại này, thông thường trong vòng mấy năm tiếp theo không thể nhận lời đại diện hoặc quảng váo cho nhãn hàng tương tự. Nói trắng ra, không ai có thể hôm nay đi quay quảng cáo cho bột giặt hiệu A rồi ngay ngày mai lại đại diện cho nước giặt hiệu B được.
“Cái này thì không.” An Á cũng rất khinh bỉ thói tát ao bắt cá mổ gà lấy trứng của Giải Trí Thế Kỷ, chị châm biếm, “Em đánh giá bọn họ cao quá rồi, bên đó không nghĩ nổi chiêu cao siêu vậy đâu, nếu thật sự muốn chặn đường em, có bản lĩnh bây giờ cho em nhận hết mọi loại quảng cáo đi, chỉ sợ bên đó không có nguồn tài nguyên mạnh vậy thôi.”
Giang Trì cười cười, không nói gì.
“Nhận đi, không cần phải vì thế mà đền tiền cho bọn họ.” An Á cười trấn an, “Cố nhẫn nhịn vài ngày nữa, khi nào đến đây rồi thì yên tâm, bọn chị chưa bao giờ vắt sức nghệ sĩ, mà dù chị có muốn, Diệp Lan cũng không đồng ý, bọn chị đang liên hệ nhãn hàng thương mại cho em đại diện rồi, liên quan đến mỹ phẩm, chưa quyết định nên chưa nói với em, nhãn hiệu quốc tế, tuyệt đối không hạ thấp danh tiếng của em. Với một nhãn hiệu cao cấp… Cái đó hơi khó, có lẽ phải chờ một năm nữa, không vội được.”
Giang Trì vội nói, “Không vội không vội, các chị vất vả rồi, vậy em sẽ nhận quảng cáo sô cô la này?”
“Nhận đi.” An Á cười cười, “Có chuyện gì được chứ.”
Một tuần sau, có chuyện thật.
Bê bối tình ái của bạn diễn nữ cùng quay quảng cáo sô cô la với Giang Trì thành chủ đề nóng chỉ trong một đêm.
Trường quay, Diệp Lan mặc quần dài đen, phối với áo sơ mi trắng cao cấp, ngậm thuốc lá, choàng long bào thêu bảy hình rồng của nhiếp chính vương làm áo khoác, ngồi trên ghế trang điểm mặt vô cảm lướt weibo, lấy anh làm trung tâm, chu vi mười mét xung quanh lặng ngắt như tờ, không một tiếng động.
Các nhân viên bận rộn khiêng dụng cụ mà còn phải dán sát tường đi vòng qua chỗ anh.
An Á vô tình đến thăm đoàn xấu hổ nói: “Vậy… cậu khoan tính sổ với cậu ấy đã, không liên quan đến cậu ấy đâu, để chị giải thích.”
Nhận quay quảng cáo thôi mà, An Á nghĩ quá đơn giản, cứ tưởng Giải Trí Thế Kỷ muốn tranh thủ thời gian chưa hết hạn hợp đồng để vét thêm tiền từ Giang Trì. Giang Trì thì lại nghĩ quá phức tạp, cứ tưởng chủ cũ biết tin gì, cố ý chiếm trước mảng đại diện nhãn hàng.
Thật ra Giải Trí Thế Kỷ chỉ muốn mượn danh tiếng của Giang Trì để lăng xê cho nữ nghệ sĩ công ty mới kí hợp đồng mà thôi.
Giải Trí Thế Kỷ sợ Diệp Lan, không dám bôi xấu Giang Trì, chỉ dám lén la lén lút dựa hơi thế này.
“Mấy cái đó là cảnh quay hết, thứ cô ta đút cậu ấy là loại sô cô la vô sỉ thất đức mà cậu ấy quảng cáo.” Trong những bức ảnh đang lan truyền trên mạng, Giang Trì mỉm cười khép mắt, môi hé mở, diễn viên nữ đứng bên e thẹn đút sô cô la cho cậu, An Á nhìn ảnh mà hối hận vô vàn, “Cậu ấy cẩn thận lắm, còn hỏi chị có được nhận không, chị sơ ý… Chị bảo cậu ấy nhận, không liên quan đến cậu ấy, cậu đừng trút giận lầm chỗ.”
Diệp Lan dụi thuốc, mặt lạnh như băng, “Chị sốt ruột thế làm gì?”
An Á cười bồi, “Chị sợ cậu nổi điên, đừng để ý chuyện đó nữa, chắc lát nữa Giải Trí Thế Kỷ sẽ đính chính thôi, sẵn tiện lăng xê nghệ sĩ mới, bọn họ không dám để vậy thật đâu, fan nữ của Giang Trì đông thế, không xé xác cô ta mới lạ, đến lúc đó lại mất nhiều hơn được.”
Diệp Lan kiểm tra weibo của Giang Trì, quả nhiên, dưới bình luận nổ tung rồi, fan còn lý trí đua nhau chứng minh trước mắt Giang Trì vẫn độc thân, đồng thời kịch liệt chỉ trích hành vi lăng xê ác ý này, fan hơi manh động đã sang weibo của cô diễn viên kia mắng tưng bừng.
Diệp Lan thoát weibo, phát triển Giang Trì gửi mình mấy tin liền, anh gọi cho cậu, không ai nghe máy.
Chắc đang quay.
Diệp Lan bấm tắt, sắc mặt tệ đi.
Anh vuốt nhẹ điện thoại, không nói gì.
An Á thấp thoảng cảm nhận được sát khí đang bao phủ xung quanh Diệp Lan, chị kinh hãi nói: “Đừng cãi nhau mà… Tính cậu ấy hiền lành, bình thường chuyện gì cũng nhường cậu, đừng bắt nạt cậu ấy nữa.”
Diệp Lan bình thản nói: “Chị nghĩ nhiều rồi.”
An Á vẫn ray rứt bất an, lẽ ra hôm nay chị chỉ đến thăm một tí rồi về, không ngờ trên mạng đột nhiên có tin xấu về Giang Trì, chị cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, sợ Diệp Lan cáu lên làm Giang Trì tổn thương, không yên tâm về, chị nhìn đồng hồ, cười gượng nói: “Vậy… chị đi nói chuyện với phó đạo diễn một chút.”
Diệp Lan gật đầu.
Diệp Lan cầm di động lên, đánh từ khóa, đọc lại scandal của Giang Trì lần nữa, nghiềm ngẫm từng chút một, trầm ngâm không lên tiếng.
Khoảng năm phút sau, điện thoại Diệp Lan rung, Giang Trì gọi đến.
Diệp Lan đứng lên, khoác long bào ra cửa sổ nghe máy, “Hửm?”
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi.” Điện thoại vừa thông là Giang Trì xin lỗi liên hồi, cậu cuống cuồng nói: “Em mới bị đạo diễn gọi đi, không nghe điện thoại được, em đã liên hệ với công ty rồi, nói bọn họ lập tức đính chính ngay, bọn họ cũng đồng ý rồi, nói trễ nhất chiều nay sẽ gửi tin, xin lỗi, tại em không xử lý tốt, nhưng em thật sự thật lòng không biết cô ấy, tuy cùng một công ty, nhưng trước đây em chưa từng gặp cô ấy lần nào, thật đó anh! Nếu không tin anh hỏi Lý Vĩ Lực đi, em…”
“Không có.” Diệp Lan chợt bật cười, “Mọi người sao vậy? Anh còn chưa nói tiếng nào, ai cũng sốt ruột xin lỗi, anh có nói anh giận không?”
Giang Trì ngẩn ra, thỏ thẻ, “Không có ạ? Nhưng lúc anh không giận… Giọng anh không thế này.”
“…” Diệp Lan không dám tin, “Lợi hại quá, vậy mà em cũng nghe ra hả?”
“Đương nhiên rồi.” Thân là người hâm mộ có thâm niên, Giang Trì hiểu rõ chi tiết từng biểu hiện của Diệp Lan hơn cả chính bản thân anh, cậu nói trong đáng thương, “Anh giận thì nói đi mà, không lạnh không nóng như vậy trong lòng em còn khó chịu hơn… Không vui trong người mắng em vài câu cũng không sao, đừng… đừng lạnh nhạt với em.”
Tim Diệp Lan mềm nhũn, bật cười, “Không giận em thật mà.”
“Không được vui mấy, nhưng không liên quan đến em, cũng không liên quan đến chuyện này, vừa rồi đột nhiên anh nghĩ…” Diệp Lan im lặng vài giây rồi cười, “Trước đây lúc em đọc được mấy tin đồn tình cảm của anh đã thấy thế nào.”
Diệp Lan cười nhẹ, “Hơi đau lòng.”
Giang Trì nhớ lại mỗi lần có tin đồn tình cảm của Diệp Lan, tim thắt lại.
Mắt Giang Trì nóng lên, khi đã biết Diệp Lan không giận, trái tim phập phồng chợt bình lặng, nói nhỏ: “Cũng không có gì, lúc đó không dám nghĩ sẽ được gặp anh, cũng không ghen thật.”
Giang Trì ngẫm nghĩ rồi thật thà bổ sung: “Chỉ hơi ghen một chút.”
“Một chút là bao nhiêu?” Diệp Lan khẽ cười hỏi, “Có khóc không?”
Giang Trì bật cười, “Không có, chỉ… chỉ hơi ghen.”
Giang Trì mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Lúc nãy anh cũng ghen sao?”
“Em nghĩ sao?” Trong đầu Diệp Lan đã ân cần hỏi han từng vị ông bà tổ tiên một của các giám đốc Giải Trí Thế Kỷ, đồng thời chuẩn bị gây nhau một trận ầm ĩ, ngoài mặt vẫn duy trì phong độ nam thần, “Anh ghen với cô ta à? Cô ta là gì chứ? Cô ta từng hôn em chưa? Ôm em chưa? Sờ…”
“Dạ chưa!” Giang Trì đỏ mặt tía tai ngắt lời Diệp Lan, nói như bắn: “Cô ấy chưa được làm gì hết, anh không… không giận là tốt rồi.”
“Xấu hổ hả?” Diệp Lan cười, “Hôm ấy em thích lắm mà?”
Giang Trì xấu hổ không nói nổi câu nào, Diệp Lan tính ngày rồi nói: “Đi quay quảng cáo làm trễ thêm một ngày nhỉ? Vậy là còn… khoảng mười bảy ngày nữa, là đóng máy?”
Giang Trì lắc đầu, “Không bị trễ, em quay bù rồi, thêm mười lăm ngày nữa là đóng máy.”
“Chuẩn bị phòng cho em rồi.” Diệp Lan cười nhẹ, “Đóng máy rồi sang thẳng đây đi… Chúng ta tính hết nợ mới nợ tồn.”
Giang Trì đỏ tai, ngoan ngoãn: “Dạ.”
Có ai đó nói gì chỗ Giang Trì, Diệp Lan nói: “Phải đi quay hả?”
“Không có không có.” Giang Trì sợ Diệp Lan cúp máy, vội nói: “Là Lý Vĩ Lực, cậu ấy mau giúp em mấy cuốn sách, mới vừa về.”
Diệp Lan thắc mắc: “Sách? Sách gì?”
“Sách dùng khi học đại học.” Giang Trì hơi ngại, “Lúc rảnh rỗi… ôn tập lại.”
Diệp Lan hiểu ra, cười, “Sao hả? Sợ sau này đóng không được tốt, bị anh mắng bị anh phạt thật?”
Giang Trì ấp a ấp úng, Diệp Lan không trêu cậu nữa, cười nói: “Không sao, khi nào đến… Anh đích thân cầm tay dạy dỗ em.”
Tim Giang Trì ấm ấm, cậu chưa kịp nói cảm ơn Diệp Lan lại chọc ghẹo: “Nhưng phải thu học phí, Diệp ảnh đế dạy học trực tiếp, có miễn phí được không?”
Không cần anh phải nói rõ, Giang Trì cũng biết “học phí” là gì rồi, cậu đỏ mặt lí nhí: “Dạ… Phải đóng chứ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook