Ảnh Đế
-
Chương 51
Không bị kịch bản hạn chế, không cần phải để ý ống kính, không ước lượng góc mặt, Diệp Lan toàn tâm toàn ý, chỉ hôn Giang Trì mà thôi.
Trong lúc đó điện thoại Giang Trì reo vài lần, bị Diệp Lan ấn tắt ngay không kịp ngẩng đầu, anh giữ nhẹ cằm Giang Trì, ậm ờ nói: “Yên tâm… Trời không sập được đâu…”
Người quan trọng nhất ở ngay trước mắt, còn gì phải lo lắng nữa.
Tim Giang Trì đập rất nhanh, nhưng tâm lý đang vững vàng hơn bao giờ hết, cái ôm và nụ hôn của Diệp Lan quá ấm áp quá quyến luyến, Giang Trì bất tri bất giác bị Diệp Lan đè xuống góc trong cùng của sofa, cậu tựa vào gối lót lưng mềm mềm trên ghế, mùi nước hoa thoang thoảng của Diệp Lan bao phủ xung quanh, cảm thấy đầu óc không được tỉnh táo lắm, sắp chết đuối rồi.
Mãi đến khi… Giang Trì cảm giác được bàn tay Diệp Lan luồn vào áo sơ mi của mình.
“Ưm…”
Giang Trì chợt mở to mắt, vô thức xoay eo.
Diệp Lan còn tưởng Giang Trì không muốn mình chạm vào, anh dừng tay vô cùng lịch sự, không sờ soạng lung tung nữa, hôn nhấn nhẹ lên môi Giang Trì rồi xin lỗi một cách kém chân thành khôn tả: “Xin lỗi, quá thích em nên không kiềm chế được.”
“Chữ anh kí lúc trước… vẫn còn.” Mặt Giang Trì hồng hồng, chống sofa ngồi lên, “Ngay trên eo, anh mới sờ trúng…”
Diệp Lan sững người rồi bật cười, “Chưa tắm à?”
“Dạ chưa.” Giang Trì tự nói tự xấu hổ, cậu kéo kéo áo xuống, “Không nỡ…”
“Em…” Diệp Lan chịu một cú thẳng tim thật lòng không giận dỗi gì nổi, nghiến răng, “Em cố ý đúng không? Hửm?”
Giang Trì không hiểu ý Diệp Lan, ngơ ra một lúc rồi thật thà gật đầu, “Dạ, dạ đúng, em cố ý không tắm.”
Ngực Diệp Lan ngọt đến đau, anh liếm liếm chiếc răng hổ, vừa quét máy dò xem cắn vào đâu đã miệng nhất vừa thong thả nói: “Không tắm thật à? Sao anh không tin được nhỉ… Mới rồi còn ngửi thấy mùi sữa tắm trên người em.”
Diệp Lan cười tà, nhẹ giọng: “Kiểm tra được không?”
Má Giang Trì đỏ bừng, ho khan, nói nhỏ: “Dạ được…”
Diệp Lan cười, cúi đầu lại cắn vào môi cậu.
Diệp Lan “tỉ mỉ”, “nghiêm túc” kiểm tra, sau khi xác nhận Giang Trì không nói dối thì lấy danh nghĩa khen thưởng, để lại dấu hôn trên bụng dưới của cậu.
Cái điện thoại xúi quẩy của Giang Trì vẫn không ngừng rung, Diệp Lan nhắm mắt, biết hôm nay không phải ngày thiên thời địa lợi rồi, chỉ “nhân hòa” thôi cũng không kịp làm gì, anh đưa điện thoại của Giang Trì cho cậu, “Nghe đi.”
Diệp Lan tắt chế độ máy bay, mấy tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ ùa vào liên tục.
Số không ngừng gọi cho Giang Trì là người bạn làm nhân viên cao cấp của cậu, nghe nói Giang Trì quay lưng với công ty lập tức gọi đến hỏi thăm, khuyên Giang Trì bình tĩnh, lấy đại cục làm trọng, còn khuyên: “Đừng cứng đầu, em còn trẻ như vậy, đi con đường nào chẳng được? Không ở lại Thế Kỷ cũng chẳng đến Tinh Quang, em định đi đâu?”
Giang Trì nhìn Diệp Lan hỏi ý, Diệp Lan gật đầu, “Cứ nói thật là được, dù sao giờ cũng đâu sợ đắc tội ai nữa.”
Giang Trì nghe lời bảo mình sẽ vào văn phòng của Diệp Lan, không ngoài dự đoán, nhân viên cao cấp há hốc mồm, rất lâu sau mới hoàn hồn lại, cười ha hả tán thán: “Tốt lắm tốt lắm, tuy Diệp ảnh đế chưa từng kí hợp đồng với ai, nhưng tài nguyên phim ảnh và thương mại của anh ta đều rất tốt, sau này chắc chắn sẽ phát triển, đúng rồi, bộ phim truyền hình của em vẫn quay chứ?”
“Đương nhiên.” Giang Trì phân biệt rất rõ công và tư, “Mâu thuẫn với công ty là một chuyện, công việc là một chuyện khác, tuy phim này công ty cũng có đầu tư, nhưng chắc không đến mức đuổi em ra khỏi đoàn đâu… Khởi quay lâu vậy rồi, đổi diễn viên lúc này tổn thất quá lớn.
Đầu dây bên kia yên tâm, “Vậy thì tốt, anh còn sợ em bướng lên không chịu quay, công ty đang mong có lý do kiện em rồi đòi tiền đền bù kìa.”
Giang Trì dở khóc dở cười, “Yên tâm, em không lỗ mãng vậy đâu, cũng không có tiền đền lần nữa.”
Sau khi cúp máy, Giang Trì thấy Diệp Lan nheo mắt nhìn mình.
“Hết tiền rồi hả?” Diệp Lan ngậm thuốc, vừa đánh chữ vừa tính sổ với Giang Trì, “Quay phim bao nhiêu năm nay tiền đâu hết rồi?”
Giang Trì bứt rứt, người này…
Biêt rồi còn hỏi.
“Bây giờ nghĩ lại, xem như anh từng được người ta bỏ số tiền lớn ra lăng xê nhỉ? Cảm giác lạ thật…”
Diệp Lan ngẩng đầu, phả khói, nửa cười nửa không, “Nói đi, để mua được thân xác của anh, em bỏ ra tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Giang Trì lí nhí, “Thật ra… Cũng chưa xài hết, còn một khoản để dành kha khá, nhưng phải để dành mua nhà.”
“Mua nhà?” Diệp Lan thắc mắc, “Em dọn cả người lẫn hành lý đến chỗ anh rồi, mua nhà làm gì nữa?”
Giang Trì ngẩn ra, giờ mới nhận ra, vậy là… sống chung rồi?
Diệp Lan bật cười, “Cục cưng, hóa ra ban nãy em chỉ định đến nhà anh tá túc vài hôm thôi à? Vậy ra khách sạn đi, bên ngoài bao nhiêu là khách sạn mà không đủ cho em ở tạm à? Tới nhà anh làm gì? Không biết nhà ba là hắc điếm chỉ nuốt thịt người không nhả xương à?”
Diệp Lan bấm thoăn thoắt mấy chữ nữa rồi ném điện thoại, đi tới cạnh Giang Trì, “Để dành tiền tích góp của em đi, em tốn nhiều tiền vì anh rồi, ba thương cưng, tặng nhà cho cưng ở.”
Giang Trì nghèn nghẹn, nói vậy… Sau này mình quay phim xong, có thể xem nơi này là nhà để quay về?
“Mai phải Sầm Văn làm chìa khóa cửa chính và gara cho em, rồi cho chuyển mấy chiếc xe nhỏ ít dùng ra chừa chỗ cho em đậu xe.” Diệp Lan dùng ngón trỏ vuốt vuốt mặt Giang Trì, “Nói dì giúp việc sắp xếp lại phòng thay đồ nữa, chừa chỗ em cho để đồ, có gì không hợp ý thì nói với anh, để anh xem rồi sửa.”
Diệp Lan dặn dò nhanh gọn xong liền cười với nhân viên mới: “Ba giờ sáng rồi, muốn anh dùng quy tắc ngầm thêm chút nữa hay muốn đi ngủ?”
Giang Trì gian nan lựa chọn một lúc, tai đỏ lên, “Hay… hôn thêm cái nữa?”
“Thích anh hôn em?”
Diệp Lan cười cười, kéo cậu lại gần, hôn dịu dàng.
Hôm sau, hai người lần lượt lên hai chiếc xe về đoàn.
Lý Vĩ Lực nghe Giang Trì kể xong thì há hốc mồm, “Nói vậy, sau, sau này em cũng là người của Văn Phòng Diệp Lan rồi?”
Giang Trì cũng chưa kịp hoàn hồn, cậu vuốt vuốt bên môi mới bị hôn trước khi lên xe, không biết có phải đang mơ không, cậu hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Phải, nhưng anh vẫn chưa rõ điều khoản hợp đồng thế nào, có thể sẽ kí với văn phòng, cũng có thể vẫn như trước, anh trả lương cho em.”
“Không sao không sao, em chịu hết em không kén chọn.” Lý Vĩ Lực như chợt tỉnh khỏi cơn mê, “Lợi hại quá, cả anh Cảnh cũng đâu được vào văn phòng của Diệp Lan đúng không? Lần này em bay cao quá anh Giang!”
Lý Vĩ Lực cứ tung tăng mãi, lải nhải luôn miệng, “Anh vào Văn Phòng Diệp Lan, tuy đãi ngộ không thể bì được với Diệp ảnh đế, nhưng chắc chắn là hơn trước đây nhiều đúng không? Chậc! Sau này chúng ta đi quay có được dùng hai chiếc xe không? Hay là tuyển thêm một trợ lý hỗ trợ em? Trợ lý của Diệp ảnh đế toàn là con gái, văn phòng bọn họ nhiều nữ sinh nhỉ? Chúng ta cũng thuê trợ lý nữ được không? Đúng rồi em từng nghe nói, Diệp ảnh đế từng có trợ lý nam, nhưng không ai làm lâu được, hình như bảo là tính tình anh ấy không tốt, với con gái còn nhẹ nhàng được chút, với trợ lý nam thì khác hẳn, hà khắc đến độ chỉ một giây thôi đã muốn từ chức, không biết là thật hay giả, mà nói chung từ lúc quay chung phim trước, em không muốn làm trợ lý cho anh ấy chút nào, quá đáng sợ, lần nào anh ấy nhìn em cũng muốn trốn, ơ anh Giang anh…”
Lý Vĩ Lực không hề biết chuyện của Giang Trì và Diệp Lan, cậu thương xót nhìn Giang Trì: “Lúc anh ở riêng với Diệp ảnh đế cực khổ lắm đúng không?”
“Đừng tin lời anti-fan nói bậy.” Giang Trì hồi tưởng lại những khi mình và Diệp Lan ở riêng với nhau, vành tai đỏ dần, “Anh Diệp Lan tốt tính lắm…”
Lý Vĩ Lực run người, thầm nghĩ quả nhiên trong mắt tình nhân thành Tây Thi.
Đến đoàn, Giang Trì bảo Lý Vĩ Lực chia bánh bông lan đã mua cho mọi người, cậu tự mang đến cho đạo diễn, nhân tiện xin lỗi, “Xin lỗi, em làm lỡ tiến độ của mọi người…”
“Không sao không sao.” Đạo diễn còn an ủi ngược Giang Trì, “Ai cũng phải có lúc bận việc chứ, bình thường thôi, sáng nay anh còn định gọi cho em bảo nếu quá gấp thì nghỉ thêm nửa ngày nữa, đừng dậy sớm.”
Giang Trì ngạc nhiên, đạo diễn không khó chịu là cậu biết ơn lắm rồi, còn cho mình nghỉ thêm nửa ngày?
“Người đó… mới gọi cho anh, nói với anh một tiếng.” Đạo diễn hạ giọng, cười, “Em cũng thật là, cẩn thận quá rồi đó, xin nghỉ một ngày thôi mà, tưởng mình còn đang đi học hả? Còn phải nhờ phụ huynh xin phép?”
Đạo diễn nói đùa vài câu rồi thả Giang Trì về phòng nghỉ trang điểm.
Giang Trì vào phòng nghỉ, nhắn tin cho Diệp Lan: Anh gọi cho đạo diễn của em à?
Diệp Lan: Ừm.
Giang Trì thầm nghĩ quả nhiên, cậu dở khóc dở cười, bấm chữ: Không cần thật mà, đạo diễn dễ nói chuyện lắm, mà cũng chỉ nghỉ có một ngày, không đến mức bị mắng.
Diệp Lan: Mắng em? Ha ha.
Trong lòng Giang Trì ấm áp vô cùng, viết: Lần sau không cần vậy đâu… Cảm ơn anh Diệp Lan.
Diệp Lan: Vẫn gọi là anh Diệp Lan à.
Giang Trì đỏ mặt.
Vài giây sau, Diệp Lan lại nhắn tin: Hôm qua nghe em nói Giải Trí Thế Kỷ cũng đầu tư vào phim em đang đóng, anh sợ đám con cháu đó biết em không dám rời đoàn thì chèn ép bắt chẹt em, nhắc trước với đạo diễn thôi, anh từng gặp anh ta rồi, xem như nói chuyện được.
Giang Trì hiểu ra, môi cong lên nhắn: Yên tâm đi, công ty còn đang mong em mang về khoản thù lao sau cùng mà, mà ai dám bắt nạt em chứ.
“Sức khỏe của Giang Trì ổn chứ?” Ô Tiểu Lăng gõ cửa, bước vào phòng nghỉ của Giang Trì, quan tâm hỏi han: “Hôm qua nghe đạo diễn nói cậu bệnh, bị cảm hả?”
“A… Phải.” Giang Trì đứng lên, nhường chỗ cho Ô Tiểu Lăng, cười cười, “Cảm ơn nhé, đã khỏe lại rồi, không nghiêm trọng.”
Ô Tiểu Lăng nhìn kĩ sắc mặt Giang Trì, không yên tâm lắm, “Tớ thấy mặt cậu còn đỏ quá, vẫn sốt hả?”
“Chắc… hơi sốt.” Điện thoại Giang Trì lại rung, cậu cố nhịn không nhìn, gian nan nói: “Nhưng thật sự không sao mà, không làm trễ tiến độ nữa đâu, xin lỗi.”
Ô Tiểu Lăng cười cười, “Có gì mà xin lỗi, tớ còn mừng vì được nghỉ một ngày, cậu không sao thì tốt rồi, tớ đi trang điểm.”
Tiễn Ô Tiểu Lăng xong, Giang Trì vội cầm di động lên.
Sau câu “ai dám bắt nạt em chứ” cậu gửi là tin nhắn của Diệp Lan: Anh.
Vừa nãy Giang Trì chưa kịp trả lời, Diệp Lan lại nói: Sao hả? Không được?
Giang Trì cam chịu bấm chữ: Dạ được chứ…
Diệp Lan: Không chọc em nữa, anh đang ráp thoại, nhắn tin cho em trong giờ làm việc, đạo diễn liếc anh mãi, làm những người khác cũng nhìn anh theo, không nhắn nữa, đến tối anh gọi cho em.
Tâm trạng Giang Trì tốt đến bay bổng, vội đáp lại: Dạ.
Trong lúc đó điện thoại Giang Trì reo vài lần, bị Diệp Lan ấn tắt ngay không kịp ngẩng đầu, anh giữ nhẹ cằm Giang Trì, ậm ờ nói: “Yên tâm… Trời không sập được đâu…”
Người quan trọng nhất ở ngay trước mắt, còn gì phải lo lắng nữa.
Tim Giang Trì đập rất nhanh, nhưng tâm lý đang vững vàng hơn bao giờ hết, cái ôm và nụ hôn của Diệp Lan quá ấm áp quá quyến luyến, Giang Trì bất tri bất giác bị Diệp Lan đè xuống góc trong cùng của sofa, cậu tựa vào gối lót lưng mềm mềm trên ghế, mùi nước hoa thoang thoảng của Diệp Lan bao phủ xung quanh, cảm thấy đầu óc không được tỉnh táo lắm, sắp chết đuối rồi.
Mãi đến khi… Giang Trì cảm giác được bàn tay Diệp Lan luồn vào áo sơ mi của mình.
“Ưm…”
Giang Trì chợt mở to mắt, vô thức xoay eo.
Diệp Lan còn tưởng Giang Trì không muốn mình chạm vào, anh dừng tay vô cùng lịch sự, không sờ soạng lung tung nữa, hôn nhấn nhẹ lên môi Giang Trì rồi xin lỗi một cách kém chân thành khôn tả: “Xin lỗi, quá thích em nên không kiềm chế được.”
“Chữ anh kí lúc trước… vẫn còn.” Mặt Giang Trì hồng hồng, chống sofa ngồi lên, “Ngay trên eo, anh mới sờ trúng…”
Diệp Lan sững người rồi bật cười, “Chưa tắm à?”
“Dạ chưa.” Giang Trì tự nói tự xấu hổ, cậu kéo kéo áo xuống, “Không nỡ…”
“Em…” Diệp Lan chịu một cú thẳng tim thật lòng không giận dỗi gì nổi, nghiến răng, “Em cố ý đúng không? Hửm?”
Giang Trì không hiểu ý Diệp Lan, ngơ ra một lúc rồi thật thà gật đầu, “Dạ, dạ đúng, em cố ý không tắm.”
Ngực Diệp Lan ngọt đến đau, anh liếm liếm chiếc răng hổ, vừa quét máy dò xem cắn vào đâu đã miệng nhất vừa thong thả nói: “Không tắm thật à? Sao anh không tin được nhỉ… Mới rồi còn ngửi thấy mùi sữa tắm trên người em.”
Diệp Lan cười tà, nhẹ giọng: “Kiểm tra được không?”
Má Giang Trì đỏ bừng, ho khan, nói nhỏ: “Dạ được…”
Diệp Lan cười, cúi đầu lại cắn vào môi cậu.
Diệp Lan “tỉ mỉ”, “nghiêm túc” kiểm tra, sau khi xác nhận Giang Trì không nói dối thì lấy danh nghĩa khen thưởng, để lại dấu hôn trên bụng dưới của cậu.
Cái điện thoại xúi quẩy của Giang Trì vẫn không ngừng rung, Diệp Lan nhắm mắt, biết hôm nay không phải ngày thiên thời địa lợi rồi, chỉ “nhân hòa” thôi cũng không kịp làm gì, anh đưa điện thoại của Giang Trì cho cậu, “Nghe đi.”
Diệp Lan tắt chế độ máy bay, mấy tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ ùa vào liên tục.
Số không ngừng gọi cho Giang Trì là người bạn làm nhân viên cao cấp của cậu, nghe nói Giang Trì quay lưng với công ty lập tức gọi đến hỏi thăm, khuyên Giang Trì bình tĩnh, lấy đại cục làm trọng, còn khuyên: “Đừng cứng đầu, em còn trẻ như vậy, đi con đường nào chẳng được? Không ở lại Thế Kỷ cũng chẳng đến Tinh Quang, em định đi đâu?”
Giang Trì nhìn Diệp Lan hỏi ý, Diệp Lan gật đầu, “Cứ nói thật là được, dù sao giờ cũng đâu sợ đắc tội ai nữa.”
Giang Trì nghe lời bảo mình sẽ vào văn phòng của Diệp Lan, không ngoài dự đoán, nhân viên cao cấp há hốc mồm, rất lâu sau mới hoàn hồn lại, cười ha hả tán thán: “Tốt lắm tốt lắm, tuy Diệp ảnh đế chưa từng kí hợp đồng với ai, nhưng tài nguyên phim ảnh và thương mại của anh ta đều rất tốt, sau này chắc chắn sẽ phát triển, đúng rồi, bộ phim truyền hình của em vẫn quay chứ?”
“Đương nhiên.” Giang Trì phân biệt rất rõ công và tư, “Mâu thuẫn với công ty là một chuyện, công việc là một chuyện khác, tuy phim này công ty cũng có đầu tư, nhưng chắc không đến mức đuổi em ra khỏi đoàn đâu… Khởi quay lâu vậy rồi, đổi diễn viên lúc này tổn thất quá lớn.
Đầu dây bên kia yên tâm, “Vậy thì tốt, anh còn sợ em bướng lên không chịu quay, công ty đang mong có lý do kiện em rồi đòi tiền đền bù kìa.”
Giang Trì dở khóc dở cười, “Yên tâm, em không lỗ mãng vậy đâu, cũng không có tiền đền lần nữa.”
Sau khi cúp máy, Giang Trì thấy Diệp Lan nheo mắt nhìn mình.
“Hết tiền rồi hả?” Diệp Lan ngậm thuốc, vừa đánh chữ vừa tính sổ với Giang Trì, “Quay phim bao nhiêu năm nay tiền đâu hết rồi?”
Giang Trì bứt rứt, người này…
Biêt rồi còn hỏi.
“Bây giờ nghĩ lại, xem như anh từng được người ta bỏ số tiền lớn ra lăng xê nhỉ? Cảm giác lạ thật…”
Diệp Lan ngẩng đầu, phả khói, nửa cười nửa không, “Nói đi, để mua được thân xác của anh, em bỏ ra tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Giang Trì lí nhí, “Thật ra… Cũng chưa xài hết, còn một khoản để dành kha khá, nhưng phải để dành mua nhà.”
“Mua nhà?” Diệp Lan thắc mắc, “Em dọn cả người lẫn hành lý đến chỗ anh rồi, mua nhà làm gì nữa?”
Giang Trì ngẩn ra, giờ mới nhận ra, vậy là… sống chung rồi?
Diệp Lan bật cười, “Cục cưng, hóa ra ban nãy em chỉ định đến nhà anh tá túc vài hôm thôi à? Vậy ra khách sạn đi, bên ngoài bao nhiêu là khách sạn mà không đủ cho em ở tạm à? Tới nhà anh làm gì? Không biết nhà ba là hắc điếm chỉ nuốt thịt người không nhả xương à?”
Diệp Lan bấm thoăn thoắt mấy chữ nữa rồi ném điện thoại, đi tới cạnh Giang Trì, “Để dành tiền tích góp của em đi, em tốn nhiều tiền vì anh rồi, ba thương cưng, tặng nhà cho cưng ở.”
Giang Trì nghèn nghẹn, nói vậy… Sau này mình quay phim xong, có thể xem nơi này là nhà để quay về?
“Mai phải Sầm Văn làm chìa khóa cửa chính và gara cho em, rồi cho chuyển mấy chiếc xe nhỏ ít dùng ra chừa chỗ cho em đậu xe.” Diệp Lan dùng ngón trỏ vuốt vuốt mặt Giang Trì, “Nói dì giúp việc sắp xếp lại phòng thay đồ nữa, chừa chỗ em cho để đồ, có gì không hợp ý thì nói với anh, để anh xem rồi sửa.”
Diệp Lan dặn dò nhanh gọn xong liền cười với nhân viên mới: “Ba giờ sáng rồi, muốn anh dùng quy tắc ngầm thêm chút nữa hay muốn đi ngủ?”
Giang Trì gian nan lựa chọn một lúc, tai đỏ lên, “Hay… hôn thêm cái nữa?”
“Thích anh hôn em?”
Diệp Lan cười cười, kéo cậu lại gần, hôn dịu dàng.
Hôm sau, hai người lần lượt lên hai chiếc xe về đoàn.
Lý Vĩ Lực nghe Giang Trì kể xong thì há hốc mồm, “Nói vậy, sau, sau này em cũng là người của Văn Phòng Diệp Lan rồi?”
Giang Trì cũng chưa kịp hoàn hồn, cậu vuốt vuốt bên môi mới bị hôn trước khi lên xe, không biết có phải đang mơ không, cậu hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Phải, nhưng anh vẫn chưa rõ điều khoản hợp đồng thế nào, có thể sẽ kí với văn phòng, cũng có thể vẫn như trước, anh trả lương cho em.”
“Không sao không sao, em chịu hết em không kén chọn.” Lý Vĩ Lực như chợt tỉnh khỏi cơn mê, “Lợi hại quá, cả anh Cảnh cũng đâu được vào văn phòng của Diệp Lan đúng không? Lần này em bay cao quá anh Giang!”
Lý Vĩ Lực cứ tung tăng mãi, lải nhải luôn miệng, “Anh vào Văn Phòng Diệp Lan, tuy đãi ngộ không thể bì được với Diệp ảnh đế, nhưng chắc chắn là hơn trước đây nhiều đúng không? Chậc! Sau này chúng ta đi quay có được dùng hai chiếc xe không? Hay là tuyển thêm một trợ lý hỗ trợ em? Trợ lý của Diệp ảnh đế toàn là con gái, văn phòng bọn họ nhiều nữ sinh nhỉ? Chúng ta cũng thuê trợ lý nữ được không? Đúng rồi em từng nghe nói, Diệp ảnh đế từng có trợ lý nam, nhưng không ai làm lâu được, hình như bảo là tính tình anh ấy không tốt, với con gái còn nhẹ nhàng được chút, với trợ lý nam thì khác hẳn, hà khắc đến độ chỉ một giây thôi đã muốn từ chức, không biết là thật hay giả, mà nói chung từ lúc quay chung phim trước, em không muốn làm trợ lý cho anh ấy chút nào, quá đáng sợ, lần nào anh ấy nhìn em cũng muốn trốn, ơ anh Giang anh…”
Lý Vĩ Lực không hề biết chuyện của Giang Trì và Diệp Lan, cậu thương xót nhìn Giang Trì: “Lúc anh ở riêng với Diệp ảnh đế cực khổ lắm đúng không?”
“Đừng tin lời anti-fan nói bậy.” Giang Trì hồi tưởng lại những khi mình và Diệp Lan ở riêng với nhau, vành tai đỏ dần, “Anh Diệp Lan tốt tính lắm…”
Lý Vĩ Lực run người, thầm nghĩ quả nhiên trong mắt tình nhân thành Tây Thi.
Đến đoàn, Giang Trì bảo Lý Vĩ Lực chia bánh bông lan đã mua cho mọi người, cậu tự mang đến cho đạo diễn, nhân tiện xin lỗi, “Xin lỗi, em làm lỡ tiến độ của mọi người…”
“Không sao không sao.” Đạo diễn còn an ủi ngược Giang Trì, “Ai cũng phải có lúc bận việc chứ, bình thường thôi, sáng nay anh còn định gọi cho em bảo nếu quá gấp thì nghỉ thêm nửa ngày nữa, đừng dậy sớm.”
Giang Trì ngạc nhiên, đạo diễn không khó chịu là cậu biết ơn lắm rồi, còn cho mình nghỉ thêm nửa ngày?
“Người đó… mới gọi cho anh, nói với anh một tiếng.” Đạo diễn hạ giọng, cười, “Em cũng thật là, cẩn thận quá rồi đó, xin nghỉ một ngày thôi mà, tưởng mình còn đang đi học hả? Còn phải nhờ phụ huynh xin phép?”
Đạo diễn nói đùa vài câu rồi thả Giang Trì về phòng nghỉ trang điểm.
Giang Trì vào phòng nghỉ, nhắn tin cho Diệp Lan: Anh gọi cho đạo diễn của em à?
Diệp Lan: Ừm.
Giang Trì thầm nghĩ quả nhiên, cậu dở khóc dở cười, bấm chữ: Không cần thật mà, đạo diễn dễ nói chuyện lắm, mà cũng chỉ nghỉ có một ngày, không đến mức bị mắng.
Diệp Lan: Mắng em? Ha ha.
Trong lòng Giang Trì ấm áp vô cùng, viết: Lần sau không cần vậy đâu… Cảm ơn anh Diệp Lan.
Diệp Lan: Vẫn gọi là anh Diệp Lan à.
Giang Trì đỏ mặt.
Vài giây sau, Diệp Lan lại nhắn tin: Hôm qua nghe em nói Giải Trí Thế Kỷ cũng đầu tư vào phim em đang đóng, anh sợ đám con cháu đó biết em không dám rời đoàn thì chèn ép bắt chẹt em, nhắc trước với đạo diễn thôi, anh từng gặp anh ta rồi, xem như nói chuyện được.
Giang Trì hiểu ra, môi cong lên nhắn: Yên tâm đi, công ty còn đang mong em mang về khoản thù lao sau cùng mà, mà ai dám bắt nạt em chứ.
“Sức khỏe của Giang Trì ổn chứ?” Ô Tiểu Lăng gõ cửa, bước vào phòng nghỉ của Giang Trì, quan tâm hỏi han: “Hôm qua nghe đạo diễn nói cậu bệnh, bị cảm hả?”
“A… Phải.” Giang Trì đứng lên, nhường chỗ cho Ô Tiểu Lăng, cười cười, “Cảm ơn nhé, đã khỏe lại rồi, không nghiêm trọng.”
Ô Tiểu Lăng nhìn kĩ sắc mặt Giang Trì, không yên tâm lắm, “Tớ thấy mặt cậu còn đỏ quá, vẫn sốt hả?”
“Chắc… hơi sốt.” Điện thoại Giang Trì lại rung, cậu cố nhịn không nhìn, gian nan nói: “Nhưng thật sự không sao mà, không làm trễ tiến độ nữa đâu, xin lỗi.”
Ô Tiểu Lăng cười cười, “Có gì mà xin lỗi, tớ còn mừng vì được nghỉ một ngày, cậu không sao thì tốt rồi, tớ đi trang điểm.”
Tiễn Ô Tiểu Lăng xong, Giang Trì vội cầm di động lên.
Sau câu “ai dám bắt nạt em chứ” cậu gửi là tin nhắn của Diệp Lan: Anh.
Vừa nãy Giang Trì chưa kịp trả lời, Diệp Lan lại nói: Sao hả? Không được?
Giang Trì cam chịu bấm chữ: Dạ được chứ…
Diệp Lan: Không chọc em nữa, anh đang ráp thoại, nhắn tin cho em trong giờ làm việc, đạo diễn liếc anh mãi, làm những người khác cũng nhìn anh theo, không nhắn nữa, đến tối anh gọi cho em.
Tâm trạng Giang Trì tốt đến bay bổng, vội đáp lại: Dạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook