Ảnh Đế
Chương 13

Ăn cơm với Lý Vĩ Lực xong, Giang Trì thay đồ, đeo khẩu trang với kính đen, đội ngược mũ lưỡi trai, đến trường quay sớm.

Khách sạn chỉ cách trường quay mười phút đi xe, lúc Giang Trì đến nơi mới bảy giờ, cả Nhâm Hải Xuyên cũng chưa tới.

May mà phòng nghỉ cho Giang Trì đã chuẩn bị xong sẵn, Giang Trì chào phó đạo diễn rồi vào phòng nghỉ của mình.

“Anh Giang thái độ của anh tốt quá.” Lý Vĩ Lực xoa vai, vùi mình vào sofa trong phòng, “Từ khi khởi quay thi thoảng phải chờ vài tiếng chưa nói, ngày nào cũng tới sớm vậy, anh xem có cậu thịt tươi nào mà như anh không? Không phát bệnh ngôi sao bắt cả đoàn chờ đã xem như chuyên nghiệp rồi.”

Giang Trì bật cười, “Diệp Lan có tính là ngôi sao không? Em thấy anh ấy tới trễ lần nào chưa?”

Lý Vĩ Lực nghẹn.

“Chính vì lần nào cũng phải chờ rất lâu nên mới tới sớm, chuẩn bị đầy đủ rồi tiến độ sẽ nhanh hơn, nhờ vậy được nghỉ sớm, hơn nữa…” Giang Trì cúi đầu lục giỏ tìm cục sạc, “Dù sao ở đâu mình cũng chơi di động, chơi ở khách sạn với ở đây có gì khác nhau đâu?”

Lý Vĩ Lực đang vùi đầu xem tin tức, nghe vậy thì cười, “Cũng đúng.”

Giang Trì cắm sạc điện thoại, sốt ruột đọc bài đưa tin về buổi phỏng vấn của Diệp Lan.

Mở trang tìm kiếm, chủ đề hot nhất là trực tiếp phỏng vấn Diệp Lan, tin sốt đến sập web.

Kênh phát trực tiếp phỏng vấn Diệp Lan bị quá tải nên đứng hình tròn ba phút, fan mắng chửi thảm thiết bên dưới, trách nhà đài không chuẩn bị trước, khó khăn lắm mới chờ được đoạn phỏng vấn mười tám phút mà đứng hình ba phút.

Xuống nữa là lời xin lỗi của nhà đài và video cả buổi phỏng vấn, Giang Trì vội bấm vào, xem bù lại mấy đoạn bị đứng lúc nãy.

Xem lại lần nữa, nghe Diệp Lan nhắc đến mình vẫn hưng phấn tới đỏ tai, Diệp Lan vậy là đã… khẳng định biểu hiện của cậu rồi sao?

Tắt video xem tin tức tiếp, quả nhiên, ai cũng tò mò về diễn viên thần bí đóng chung với Diệp Lan, đoán đủ người, điểm danh đủ các nghệ sĩ nữ từng có scandal với Diệp Lan, sau khi bác bỏ vô số khả năng, mọi người chuyển hướng sang các tiểu hoa đán đang nổi tiếng năm nay.

Nói chung không mắt ưng mắt cú nào nhìn tới Giang Trì.

Nhưng Giang Trì vẫn hào hứng vô cùng, cậu tự biết là được, người Diệp Lan khen “rất chuyên nghiệp, diễn xuất tốt” là cậu.

“Anh Giang, đạo diễn đến rồi, bối cảnh cũng hoàn thiện rồi, chúng ta chuẩn bị trang điểm được chưa?”

Chờ chưa tới nửa tiếng, nhân viên trường quay đến hỏi: “Nếu được thì em đi mời chuyên viên.”

“Được rồi được rồi.” Giang Trì cất điện thoại, hỏi: “Anh Diệp đến chưa?”

Nhân viên cười nói: “Đến được mười phút rồi, đang trang điểm.”

Giang Trì thầm hí hửng, tạo hình mới của Diệp Lan!

Cảnh sắp tới, thời gian trả lại năm năm, Triển Minh lúc này vừa tốt nghiệp đại học, một tên công tử ăn chơi không nghề ngỗng.

Giang Trì chưa từng được thấy tạo hình của Diệp Lan trong thời điểm này, nghe nói rất… phóng đãng.

Trang điểm xong, Giang Trì thay đồ theo nhân viên tới trường quay, chưa kịp tìm thấy Diệp Lan trong tạo hình “phóng đãng” đã bị vô số ánh đèn flash di động loe lóe làm lóa cả mắt.

Giang Trì nheo mắt, “Nồng quá… Mùi gì vậy?”

Nhân viên vừa quạt cho Giang Trì vừa giải thích, “Phó đạo diễn yêu cầu bọn em phải dàn dựng hiện trường cho có cảm giác khói sương mù mịt ‘như cả đám người hút thuốc suốt đêm’.”

Giang Trì gật đầu thông cảm, “Tốt mà, giống lắm.”

“Trời ạ…”

Diệp Lan vừa bước chân vào đã bị khói xông vào mặt vô thức che mắt, nhíu mày, “Các cậu nướng thịt hả?”

Nhân viên trường quay cố nhịn cười, “Anh Diệp qua đây, bên đó khói dày lắm.”

Diệp Lan nhíu mày dẫn Sầm Văn đi, thợ trang điểm trợ lý theo sau. Ánh sáng vẫn đang chỉnh, ngoài tầm quay ánh sáng tối, Diệp Lan đi tới sát cạnh Giang Trì mới thấy anh.

So với khi được phỏng vấn, Diệp Lan như biến thành người khác.

Anh không đánh phấn, màu da và đuôi mắt nhạt hơn nhiều, như bỗng chốc trẻ ra vài tuổi, mái tóc để hoàn toàn tự nhiên, hai bên hơi xoăn, tóc mái hơi mất nếp rũ xuống hai bên chân mày, khuôn mặt trông còn ngông cuồng hơn khi đã trang điểm.

Diệp Lan mặc sơ mi đơn giản, bỏ ba nút áo, cà vạt vắt bừa trên vai, như chỉ cần kéo nhẹ một cái thôi sẽ rơi xuống một chốn vui chơi nào đó, trở thành vật kỷ niệm cho một đêm hoang đàng của Triển Minh.

Giang Trì lấy hơi nhẹ.

Lúc học đại học, giảng viên môn biểu diễn từng nói, một diễn viên tốt, không phải diễn gì giống ấy, mà là khi diễn ai liền trở thành người đó.

Lúc đó thầy đã lấy Diệp Lan ra làm ví dụ.

Cảnh trước mới quay cách đây một ngày thôi, mà Diệp Lan đã điều chỉnh trạng thái đến chính xác năm năm trước, không thừa không thiếu một phân, người đàn ông trải đau thương, dè dặt cầu xin người yêu cũ quay đầu xoay người biến thành ông hoàng hộp đêm không sầu không lo.

Ông hoàng hộp đêm mấp máy môi, hình như đang lẩm bẩm gì đó, anh cúi đầu kéo cổ tay lên đến khuỷu, đột nhiên nghiêng đầu nói với Giang Trì: “Cha già Nhâm Hải Xuyên giám sát tôi thay đồ, không có cơ hội dán giữ nhiệt, lạnh chết được.”

Nhâm Hải Xuyên đứng cách đó không xa, Giang Trì nhịn rất vất vả, không dám cười.

Diệp Lan quét mắt liếc Giang Trì, nhếch môi cười, “Không tệ, nam sinh nhà nào đây? Mới tốt nghiệp đúng không?”

Giang Trì không mặc tây trang thẳng tăm tắp nữa, mái tóc đen bóng nhuộm thành nâu đậm, đường nét gương mặt cũng làm dịu lại, lông mày không quá sắc, ánh mắt không hung dữ, chợt bớt đi mấy phần sắc bén thay bằng ôn hòa. Để tạo khác biệt với gò má hơi gầy trước đó, tán thêm chút phấn bắt sáng, trông non nớt hơn nhiều.

Đã quen với dáng vẻ lạnh lùng vô cảm không chút tình người của Giang Trì lúc quay phim, chợt thấy tạo hình trẻ tuổi của cậu, Diệp Lan rất hào hứng.

“Giang Trì trước.” Nhâm Hải Xuyên xua xua chỗ khói trước mặt, đi tới gần nói: “Bắt đầu từ cửa, đến hành lang, rồi đi thẳng vào, mai Triển Minh phải chủ trì một cuộc họp quan trọng, việc chuẩn bị do cháu làm thay toàn bộ, cháu biết cậu ấy ỷ có mình giúp nên mới yên tâm bỏ đi chơi, nhưng cậu sợ cậu ấy đi chơi về muộn, ngày mai dậy trễ, ảnh hưởng đến cuộc họp, cho nên đi tìm, định đón cậu ấy về… khụ…”

“Đừng đốt nữa! Định đốt tới chừng nào vậy…” Nhâm Hải Xuyên sặc khói đỏ cả mặt, mắng: “Hun nữa diễn viên sẽ chảy nước mắt đó, quay gì được nữa?! Dừng!”

Phó đạo diễn vội gõ đầu nhân viên hậu trường, Nhâm Hải Xuyên nói tiếp với Giang Trì, “Buồn mà không nói, mà cũng hết cách, ai bảo cháu thua dưới tay người này rồi, lúc này cháu vẫn đang yêu thầm cậu ấy, phải giấu bớt tình cảm vào.”

Giang Trì gật đầu, thầm nghĩ diễn đúng bản chất thật là được.

Nhâm Hải Xuyên gọi phó đạo diễn: “Diễn viên quần chúng đâu? Vào chỗ chưa?”

Phó đạo diễn vội đáp, “Đã dùng mô hình diễn thử cho bọn họ xem hai lần rồi, vào chỗ chưa ạ?”

Nhâm Hải Xuyên gật đầu, hướng dẫn cho Diệp Lan.

Sau khi tất cả vào đúng chỗ đã là nửa tiếng sau.

“Dọn!!! Chỗ!!!”

“Tên khốn màn mười ba cảnh một lần một! Action!”

“Xin hỏi quý khách đi mấy người?”

Tiếp tân lịch sự hỏi Giang Trì, Giang Trì nhíu mày, “Ông Triển đang ở đâu?”

“Mới ngài theo tôi.” Tiếp tân cúi người, đi trước dẫn đường cho Giang Trì.

Mấy cô gái thân hình nóng bỏng ăn mặc thiếu vải cười to đi ngang, một người trong đó quay đầu mỉm cười nhìn Giang Trì, Giang Trì mất tự nhiên quay đầu đi, vờ như không nghe những người đó cười bán tán về mình.

Lúc đi ngang phòng VIP, một người đàn ông trung niên bước ra, nửa say nửa tỉnh, liếc mắt thấy Giang Trì, phì cười mập mờ, Giang Trì rợn cả người, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vẫn chưa đến à?”

“Ở ngay phía trước.” Tiếp tân dừng bước.

Giang Trì đứng cách bốn năm mét đã được thấy tiếng cười nói ồn ào trong VIP mà tiếp tân chỉ, cậu khựng lại, cười tự giễu rồi cứng người bước tới, đẩy cánh cửa phòng VIP trang hoàng xa hoa.

“Cắt!”

Giang Trì biểu hiện rất tốt, cảnh này qua, tiếp theo bắt đầu quay các diễn viên quần chúng, Giang Trì hỗ trợ đi lại lần nữa, Nhâm Hải Xuyên gật đầu, “Được rồi.”

Giang Trì chưa kịp thở phào Nhâm Hải Xuyên đã nói tiếp, “Vừa rồi cảm xúc không tệ, lát nữa tiếp tục giữ nguyên, đừng biểu hiện quá chua xót, cháu ghen quá nhiều rồi, sắp chai lì rồi, bất mãn với cậu ấy chiếm nhiều hơn, cậu ấy đã hai mươi mấy tuổi đầu mà chỉ biết chơi bời lêu lổng, cháu lo lắng trong lòng.”

Giang Trì gật đầu, “Cháu hiểu rồi.”

Quay bù lại vài cảnh nữa, đoạn này kết thúc hoàn mỹ, nhân viên nhanh chóng dời cảnh dựng, chuyển sang cảnh sau.

“Tên khốn màn mười ba cảnh hai lần một! Action!”

Trong phòng VIP, đèn màu chớp tắt,  vai người đàn ông và mười mấy người mẫu nữ cười giỡn đinh tai, Diệp Lan ngồi trong cùng, mặt ửng đỏ, nghiễm nhiên uống đã nhiều, anh gác một tay trên lưng ghế, tay kia ném mấy lá bài xuống bàn, cười to, “Sao đây?! Tôi thua nữa hả? Các cậu bàn trước rồi hả?”

Người mẫu ngồi gần anh nhất mắt mơ màng, “Ai bàn trước? Ngài cố ý nhường đó chứ? Nói rồi nha, thua một ván một chai rượu.”

“Khui khui khui… Tôi sợ các cậu hả, nhưng nói rồi đó, hôm nay mở bao nhiêu là phải uống hết bấy nhiêu…” Diệp Lan rướn người định lấy bài, nhưng say lả người không cầm lên được, đảo người nói, “Dẹp đi, không chơi trò này nữa…”

Một cô gái cười nói, “Ừ đúng rồi, em cũng không thích chơi cái này.”

Diệp Lan nhìn cô gái kia, cười dịu dàng, “Vậy em nói đi, mình chơi gì đây?”

“Chuyền khoai tây chiên đi.” Cô gái cắn môi dưới, cười lấy một que khoai chiên trên bàn lên, “Mỗi người cắn một cái, tới chỗ ai hết thì người đó thua.”

Diệp Lan say mụ cả đầu, ngây ra một lúc mới hiểu “cái vui” trong trò này là đâu, cười bảo: “Được! Cái này được!”

Diệp Lan nhón lên lấy một que khoai ngậm lên miệng rồi tiện tay kéo một cô gái tới, cô nàng giả cờ chống cự, cuối cùng cũng cắn miếng khoai, Diệp Lan chờ cô ta ngậm rồi mới cắn một miếng, sau đó cười sang sảng đẩy cô nàng cho một người đàn ông khác trong phòng.

Giang Trì đẩy cửa vào vừa đúng lúc thấy cảnh sa đọa bên trong, Diệp Lan say khướt cười dùng miệng chuyền khoai tây với mấy cô gái dưới ánh đèn mờ ảo.

Giang Trì tức khắc nhíu mày quay đi, không nhìn.

Vài giây sau, Giang Trì lướt mắt từ trái qua phải lia hết một lượt những người có mặt, tự nói một mình, “Rốt cuộc… Có gì vui chứ.”

Miếng khoai ngắn đến không thể ngắn hơn được chuyền đến miệng Diệp Lan, anh cười kéo một cô gái lại, chưa kịp làm gì Giang Trì đã bước tới giật cánh tay đẩy anh xuống sofa.

“Ái mẹ kiếp…” Diệp Lan mơ màng ngẩng đầu, vừa cất tiếng nói thì miếng khoai trong miệng cũng rớt, thấy là Giang Trì liền nuốt trọng nửa câu chửi bậy sau vào bụng, từ giận thành mừng, rề rề nói: “Sao cậu tới đây? Nào nào… Tớ giới thiệu một cô cho cậu nha…”

Giang Trì cố gắng kiềm chế, “Có đi không? Không đi… mai cậu muốn làm sao thì làm.”

Diệp Lan hơi cụt hứng, nhưng thấy trong mắt Giang Trì âm ỉ cơn giận thật lập tức cười gượng đứng lên, thở dài, “Được rồi giải tán giải tán, hôm nay tới đây thôi… Gì? Đây là ai? Là tổ tông của tôi! Các cậu làm quen không?!”

“Cắt!”

Âm nhạc đinh tai ngưng bặt, nhóm người mẫu đứng lên ngay, rụt rè tụ lại một góc, Diệp Lan cười với các cô gái: “Xin lỗi xin lỗi.”

“Không sao không sao, quay phim thôi mà.” Một cô tương đối mạnh miệng nói: “Hơn nữa… Em mới là người được lợi mà.”

Mọi người cười ồ.

Diệp Lan nhìn Nhâm Hải Xuyên, Nhâm Hải Xuyên đang cau có, xem lại lần nữa, thấy chưa vừa lòng lắm.

Nhưng hiếm thấy, lần này ông không vừa lòng với Diệp Lan.

Nhâm Hải Xuyên nhìn Diệp Lan, nói: “Điểm bạo phát tình cảm không tập trung, sửa cảnh lại một tí, thể hiện nhiều hơn!”

Diệp Lan bật cười, nhìn nhìn mấy cô diễn viên quần chúng đang run rẩy, “Thể hiện nữa ạ?”

Nhâm Hải Xuyên nói: “Không bảo cháu thể hiện với bọn họ, với Giang Trì, với Bùi Nhiên, xung đột tình cảm khi thấy cậu ấy rõ ràng chưa đủ.

Diệp Lan tua lại cảnh quay trong đầu, hỏi: “Thêm lời thoại?”

Nhâm Hải Xuyên im lặng lắc đầu, lời thoại ông và biên kịch đã đắn đo từng chữ một cho mỗi cảnh, không thể sửa gì được.

Nhâm Hải Xuyên Diệp Lan Giang Trì đọc lại kịch bản, cuối cùng Nhâm Hải Xuyên quyết định, “Sửa lại một chút, Bùi Nhiên không đẩy cháu xuống sofa mà kéo lên lúc cháu sắp hôn cô gái kia, hai đứa dùng lực mạnh hơn cho thích hợp, để có tính chất xung đột, vừa rồi không đủ tính công kích.”

Mọi người gật đầu, quay lại từ cảnh Diệp Lan chuyền khoai tay theo ý Nhâm Hải Xuyên.

“Cắt!”

Quay mấy lần Nhâm Hải Xuyên vẫn không hài lòng.

“Lúc này Triển Minh phải vô liêm sỉ hơn nữa…”

Khói trong phòng làm đau mắt Diệp Lan, anh nghe vậy nhíu mày hỏi: “Vậy phải làm sao? Cử động quá mạnh thành khoa trương mất.”

Nhâm Hải Xuyên im lặng một lúc, thình lình nói: “Lẳng lơ thêm chút nữa đi.”

Ai nấy bấm bụng nhịn cười.

Diệp Lan phì cười, “Lẳng lơ sao ạ?”

Nhâm Hải Xuyên lạnh giọng, “Diễn đúng bản chất là được.”

Giang Trì: “Phụt!”

Diệp Lan lia mắt sang Giang Trì, Giang Trì nghiêm mặt lại ngay, không dám cười nữa.

Diệp Lan nghiến răng với Nhâm Hải Xuyên, “Chú còn thù chuyện cháu nói diễn cho có phải không?”

Nhâm Hải Xuyên giận, “Nghĩ gì vậy?! Thái độ nghiêm chỉnh vào! Một phút chuẩn bị, không được nữa thì quay lại!”

Diệp Lan giũ rộng cổ áo, ngồi vào chỗ.

Giang Trì nhỏ giọng: “Anh Diệp Lan cố lên.”

Diệp Lan nhướng mày nhìn Giang Trì, tự dưng cười.

“Tên khốn màn mười ba cảnh hai lần bảy! Action!”

Mẩu khoai ngắn đến không thể ngắn hơn tới miệng Diệp Lan, anh mỉm cười, như đang ngậm thuốc, ánh mắt mơ màng băn khoăn giữa các cô gái trên sofa, chọn được một người thì chống tay lên ghế, cúi đầu chuyền đi, khi hai người sắp chạm môi nhau, Giang Trì túm chặt cánh tay Diệp Lan, kéo anh lên.

“Ái mẹ kiếp…” Diệp Lan lờ đờ quay lại, lên tiếng làm mẩu khoai trong miệng rớt mất, anh ngây ra một lúc mới nhận ra là Giang Trì, cười, không do dự lấy nửa phân giành quyền chủ động kéo Giang Trì lại, trực tiếp hôn luôn.

Giang Trì: “!”

Dường như Diệp Lan mới là người mơ hồ nhất, hoặc vốn chẳng quan tâm đó là ai, hoặc đang dùng Giang Trì để bù lại nụ hôn bị cậu cắt ngang, không chút mâu thuẫn, ghì cả người cậu vào lòng, thỏa thích mà hôn.



Sau nửa giây bàng hoàng, Giang Trì tức tốc điều chỉnh cảm xúc, hai cánh tay thất thố chần chừ giữa không trung, muốn ôm Diệp Lan lại không dám.

Mắt Diệp Lan hờ khép, cắn môi cậu rồi buông nha, nỉ non: “Sao cậu tới đây? Nào nào… Tớ giới thiệu một cô cho cậu nha…”

Giang Trì lùi ra một bước dài, chật vật nhìn những người xung quanh, miễn cưỡng lên tiếng: “Có đi không? Không đi… mai cậu muốn làm sao thì làm.”

Diệp Lan liếm môi, cụt hứng, thở dài: “Được rồi giải tán giải tán, hôm nay tới đây thôi… Gì? Đây là ai? Là tổ tông của tôi! Các cậu làm quen không?!”

“Cắt!”

Rốt cuộc Nhâm Hải Xuyên cũng thôi cau mày, đưa ngón cái: “Qua rồi!”

Giang Trì đỏ từ mặt tới cổ, cậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói năng lộn xộn, “Em… em không biết phải hôn, em… em phối hợp ổn không?”

“Không phải tại cậu, tôi ứng biến thôi.” Diệp Lan đưa ngón cái lau môi, mỉm cười, “Phản ứng rất tốt.”

__________________________

Thính của Diệp ảnh đế chắc thuộc dạng đựng bằng xô pha thêm nước rồi nén thành cục chọi bộp bộp cho Giang thịt tươi hứng đem về ăn dần…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương