Chiêm thị, rạp hát lớn Arthur.

Trong 1s chân bước vào cửa WC của

Chiêm Ngọc ngừng lại, cùng một nam sĩ (*) từ bên trong đi ra chạm mắt.

(*) Ý tôn trọng khi không biết người đó có gia đình hay người yêu chưa.

Trong ánh mắt kinh diễm lại mang theo hỗn loạn kinh dị của đối phương, lúc này Chiêm Ngọc nghĩ đến quần áo nữ mặc trên người mình, không thể không xoay người vòng qua WC nữ bên cạnh.

Làm một người đàn ông, mặc quần áo nữ làm Chiêm Ngọc không khoẻ, nội tâm thấy thẹn, nếu có thể, cậu tình nguyện kìm nén.

Nhưng lúc ăn cơm trưa uống hai ly nước trái cây, thế nên lúc đi xem phim lại nhịn một hồi lâu, giờ thật sự không nhịn được.

Cũng may lúc này WC nữ tầng bốn không có người, làm cậu dễ chịu đôi chút, cũng không thất lễ đối nữ sĩ (*) tiến vào.

(*)Ý tôn trọng khi không biết người đó có gia đình hay người yêu chưa.

Vào WC, cậu vào phòng đầu tiên, nhanh chóng đóng cửa lại, tính toán nhân lúc không có người nhanh giải quyết xong rồi chạy lấy người.

Nhưng mà không như mong muốn, thời điểm cậu đi WC xong kéo khoá quần, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, phòng bên cạnh bị đẩy ra rồi đóng lại, sau đó truyền đến âm thanh ái muội của nữ nhân cùng với tiếng cọ xát khi cởi quần áo.

...... Không phải chứ, trong WC nữ cũng có thể gặp loại tình huống này?

Tai Chiêm Ngọc có hơi nóng, rõ ràng người khác ở nhà vệ sinh công cộng làm sự tình bất nhã, ngược lại cậu thấy ngượng ngùng thay.

Cậu cũng không định ở lại nghe góc tường, chỉ nghĩ nhanh rời nơi xấu hổ này, chẳng qua âm thanh truyền đến ngay sau đó lại làm tay đụng then cửa của cậu ngừng lại, cả người cứng đờ.

"Xoay lại, nằm bò."

Thanh âm nam hơi trầm quen thuộc xuyên qua tấm ngăn truyền đến, Chiêm Ngọc quay đầu, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm tấm ngăn màu trắng.

"Nguyên lai Vệ thích tư thế này......A! Anh nhẹ chút!"

Nữ nhân kinh hô một tiếng sau đó là tiếng đánh vào tấm ngăn, giống như bị người đè ở cửa buồng vệ sinh.

Nam nhân không lên tiếng, nữ nhân nhẹ giọng oán trách vài câu, hờn dỗi nói: "...... Anh sao mà mỗi lần đều không hôn môi em?"

"Ít nói nhảm."

Nam nhân cảnh cáo một câu, nữ nhân khẽ hừ một tiếng, thanh âm oán giận dần mất, nhưng thanh âm thở dốc lại vang lên.

Chiêm Ngọc không phải đứa nhỏ cái gì cũng không biết, không cần nghĩ cũng biết hai người làm gì. Cậu nhìn chằm chằm tấm ngăn, như thể có thể xuyên qua nó nhìn nữ nhân, cùng nam nhân sau nữ nhân.

Thông qua cuộc nói chuyện của hai người, cậu thậm chí có thể tưởng tượng tư thế nam nhân ấn nữ nhân ở trên cánh cửa. Nhưng này với cậu mà nói cũng không phải trọng điểm, làm cậu để ý là xưng hô trong miệng nữ nhân.

—— Vệ tổng.

Nếu nói âm thanh có thể nhận sai, như vậy Chiêm Ngọc nghe được hai chữ "Vệ tổng"càng xác định phòng bên chính là người bên gối —— Vệ Thu Dung.

Huống chi cậu cùng Vệ Thu Dung quen biết mười mấy năm, ở bên nhau ba năm, sao có thể nhận sai thanh âm đối phương? Đừng nói thanh âm ngày thường nói chuyện, ngay cả tiếng thở dốc khi đối phương làm tình cậu đều quen thuộc.

Mỗi lần hai người dây dưa, thanh âm đối phương ở bên tai thấp suyễn luôn vô cùng gợi cảm.

Mà nay nghe bên kia truyền đến nữ nhân □□ cùng Vệ Thu Dung thấp suyễn, Chiêm Ngọc lại cảm thấy dạ dày quay cuồng, buồn nôn.

"Ân a...... Vệ...... Ngô!"

Nữ nhân yêu kiều rên rỉ đột nhiên gián đoạn, như bị người bịt miệng.

Vệ Thu Dung ở phương diện làm tình tương đối bá đạo, Chiêm Ngọc có thể tưởng tượng được hắn duỗi tay từ phía sau qua che miệng nữ nhân, một bên va chạm.

Không mất quá nhiều thời gian, thanh âm nữ nhân lại lần nữa vang lên, hai người tựa hồ tiến vào trạng thái quên mình, hoàn toàn không cố kỵ ở nơi công cộng, chỉ lo cảm thụ cuồng hoan đến từ xác thịt.

...... Quá ghê tởm.

Chiêm Ngọc tưởng tượng Vệ Thu Dung ở lúc mình không biết, ở nơi không biết cùng người khác lên giường, cậu liền cảm thấy dạ dày giống như có mấy ngàn ruồi bọ loạn chuyển, cơ hồ muốn từ miệng chui ra.

Đặc biệt tin lộ ra trong miệng nữ nhân, càng làm cho trái tim cậu băng giá.

Cô nói "Vậy anh vì cái gì mỗi lần đều không cùng em hôn môi?" Chứng minh hai người không phải lần đầu tiên phát sinh quan hệ.

Tay nắm then cửa của Chiêm Ngọc không biết khi nào dùng sức đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh, có lẽ là thời điểm nghe thanh âm Vệ Thu Dung liền bắt đầu rồi.

Cậu giống như tự ngược nghe làm tình của người yêu mình và một nữ nhân không biết tên. Yêu, hình ảnh mấy năm cùng Vệ Thu Dung không ngừng hiện lên trong đầu.

Đối phương ôm cậu, thân mật kêu "Bảo bối Tiểu Ngọc" toàn bộ thanh âm hóa thành tiếng thở dốc khi hắn cùng người khác làm tình giờ lúc này.

Những lời thề trước đó toàn bộ đều hóa thành đao nhọn luân phiên cắt xé lòng Chiêm Ngọc, hốc mắt cậu ẩm ướt, lại cưỡng chế một giọt cũng không cho chảy xuống, hàm răng cơ hồ cắn chặt.

Phẫn nộ, khổ sở, ghê tởm, thất vọng...... Các loại cảm xúc lôi kéo thần kinh.

Chiêm Ngọc nghĩ vọt tới chất vấn Vệ Thu Dung vì cái gì muốn làm như vậy, lại không nghĩ để đối phương coi là trò hề, cũng không nghĩ làm đối phương nhìn bộ dáng mình sắp khóc hiện tại.

...... Quá khó coi.

Chiêm Ngọc duỗi tay che đôi mắt.

Năm đó Vệ Thu Dung bởi vì come out bị Vệ lão gia tử đánh gãy chân, cậu nhìn đối phương nằm trên giường bệnh nước mắt lập tức chảy xuống, Vệ Thu Dung lại ôm cậu dỗ, nói Tiểu Ngọc cậu hẳn nên cười mà không phải khóc, càng không thể bởi vì hắn khóc.

Chiêm Ngọc lúc ấy cảm thấy trừ bỏ Vệ Thu Dung còn ai có thể làm mình khóc đâu?

Đã không có.

Mà nay cậu cảm thấy Vệ Thu Dung nói không sai, cậu không thể vì Vệ Thu Dung khóc, bởi vì hắn không xứng.

Chiêm Ngọc hít sâu một hơi, run rẩy móc di động từ túi ra, hai lần nhập sai mới mở được, ngón tay ở trên màn hình dừng lại trong chốc lát, click mở công năng ghi âm.

Nhìn trên màn hình nhảy thời gian ghi âm, Chiêm Ngọc bỏ qua một bên không xem nó, lại cũng tránh không được thanh âm bên cạnh truyền tới làm cậu khổ sở.

Chỉ là mặc kệ khổ sở ra sao, trong lòng cậu luôn có một tia không từ bỏ được, vẫn tồn tại hy vọng xa vời Vệ Thu Dung sẽ không đối mình như vậy.

Thời điểm ghi âm nhảy đến năm phút, mặt cậu trắng bệch, tắt ghi âm, lướt danh sách gọi.

Tên Vệ Thu Dung ở vị trí đầu tiên, ngón tay cậu tạm dừng hai giây, cuối cùng ấn xuống.

Thực mau, tiếng chuông di động quen thuộc truyền đến, chỉ một âm đầu đã đánh nát hi vọng xa vời của Chiêm Ngọc.

Đó là ca khúc Vệ Thu Dung đặt, thời điểm Vệ Thu Dung lấy nó làm tiếng chuông riêng vì cậu, ôm cậu thân mật nói: "Bài mới rất êm tai, bảo bối anh thực thích."

Rõ ràng chỉ mới vừa vào thu, Chiêm Ngọc lại cảm thấy lạnh cực kỳ.

Thời điểm tiếng chuông vang lên, tiếng vang cách vách ngừng lại, ngay sau đó giọng nữ bất mãn hỏi: " Sao lại ngừng? Điện thoại của ai......"

Khi đối phương nói, Chiêm Ngọc nghe được Vệ Thu Dung thấp giọng hét lên một tiếng: "Câm miệng!"

Điện thoại còn chưa nghe Vệ Thu Dung tắt máy, giao diện nhảy trở về trang thông tin, đồng tử ngăm đen của Chiêm Ngọc nhìn chằm chằm tên ở trên, không có sức lực gọi lần thứ hai.

Cách vách truyền đến thanh âm sửa sang quần áo, Chiêm Ngọc nghe được cô gái chất vấn mang theo tức giận: "Vệ Thu Dung anh có ý gì?!"

"Cút!"

Thanh âm Vệ Thu Dung không kiên nhẫn, ngay sau đó là tiếng mở cửa, còn có tiếng bước chân đi ra.

"Anh là đồ vương bát đản! Anh đứng lại đó cho em!!!"

Cô gái tức muốn hộc máu mắng, đáp lại cô chỉ có tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Chiêm Ngọc lẳng lặng mà đứng, nghe nữ tử phòng bên lại tức giận mắng vài tiếng, mắt thấy giữ không được người, đành thu thập quần áo nhanh chóng rời đi.

Toàn bộ buồng vệ sinh chỉ còn lại Chiêm Ngọc, cậu chậm rãi mở cửa ra ngoài, tới trước bồn rửa tay.

Kính trước mặt thật lớn chiếu hình cậu lúc này, khóe mắt còn mang theo chút đỏ ửng, tất cả sương mù sinh sôi đều bị cậu áp xuống.

Lúc rửa tay, di động trong túi rung lên.

Cậu như cũ cúi đầu rửa tay, trong thời gian hai phút rửa sạch, đối di động lại rung lần nữa thờ ơ.

Từ buồng vệ sinh ra ngoài, cậu mới lấy di động ra xem, bên trong là cuộc gọi từ Vệ Thu Dung như dự kiến.

Trừ lần đó ra, trên màn hình còn có vài tin WeChat.

Chiêm Ngọc mở khoá di động, nhìn nội dung đối phương gửi đến.

【 Dung ca: Bảo bối sao không nghe điện thoại? 】

【 Dung ca: Vừa rồi mở họp cho nên tắt, em ở đâu? 】

【 Dung ca: Tức giận? 】

【 Dung ca: Hạng mục đã nói không sai biệt lắm, hôm nay buổi tối anh có thể trở về, em đúng giờ ăn cơm, ngoan. 】

【 Dung ca: Nhớ em. 】

Công ty Vệ Thu Dung gần nhất đang làm một hạng mục mới về khu du lịch, đã bận rất lâu, nhiều lần xã giao đều đến đêm khuya. Chiêm Ngọc tuy rằng không hiểu lắm chuyện trên thương trường, nhưng cũng nghe hắn nói qua một chút, cũng không nghi ngờ.

Nếu hôm nay cậu không cùng Lật Thanh lại đây xem phim, bị Lật Thanh bắt mặc quần áo nữ, như vậy căn bản sẽ không ở WC nữ đụng Vệ Thu Dung.

Sự tình luôn tình cờ làm người trở tay không kịp.

Chiêm Ngọc thậm chí thấy may mắn Lật Thanh có việc đi trước, nếu không lấy tính tình táo bạo của Lật Thanh, khẳng định ngay lúc này cùng Vệ Thu Dung vung tay đánh nhau.

Buồn cười chính là một lần Lật Thanh bắt được bạn trai ngoại tình, còn cảm thán nói hâm mộ cậu cùng Vệ Thu Dung, nói trên thế giới này đàn ông ngoại tình tuy nhiều, nhưng Vệ Thu Dung tuyệt đối không phải một trong số đó, hắn yêu Chiêm Ngọc như vậy, mạng đều có thể cho Chiêm Ngọc.

Hiện tại nghĩ đến, không phải sẽ không, mà là không biết thôi.

Thời điểm Chiêm Ngọc hoảng thần, di động lại rung một chút, tin mới nhảy ra.

【 Dung ca: Bảo bối thấy tin trả lời anh. 】

Chiêm Ngọc lần này không có làm lơ, đánh chữ gửi cho đối phương.

【 Chiêm Ngọc: Vừa rồi luyện đàn. 】

【 Dung ca: Mệt mỏi sao? Buổi tối muốn ăn cái gì để dì Thư làm cho em, anh tận lực trở về sớm một chút. 】

Chiêm Ngọc không để ý đến vấn đề của đối phương, chậm rãi đánh một câu.

【 Chiêm Ngọc: Anh yêu em sao? 】

Vệ Thu Dung thật mau đáp lại, hắn trả lời không chút do dự, phảng phất yêu Chiêm Ngọc với hắn mà nói tự nhiên là vậy.

【 Dung ca: Đương nhiên. 】

【 Dung ca: Sao hỏi vấn đề ngốc này? Trừ bỏ em anh còn có thể yêu ai? 】

Chiêm Ngọc vừa rồi vẫn luôn kìm nén, nhìn một câu "Trừ bỏ em anh còn có thể yêu ai?", khóe mắt nháy mắt đỏ.

Năm đó Vệ Thu Dung cùng cậu ở bên nhau bị Vệ gia lão gia tử biết, thời điểm gia pháp hầu hạ, Vệ Thu Dung có chết cũng cắn răng đối ông nội hắn kính trọng nói đời này trừ bỏ cậu, hắn sẽ không cùng những người khác ở bên nhau.

Rõ ràng lúc ấy nghe một câu như vậy cực kỳ an tâm, lúc này nghĩ lại moi tim cực kỳ.

Chiêm Ngọc nhìn chằm chằm câu này trên màn hình, bước chân không tự giác nhanh hơn, dường như muốn rời xa nơi vừa rồi phát hiện người yêu ngoại tình, như thể chậm một chút liền sẽ bị những thanh âm phản cảm đó đuổi theo.

Lúc hết phim, người ở lại không nhiều, lúc này cũng không có người phát hiện cảm xúc của cậu có chút không đúng. Cậu cúi đầu đi, tầm mắt vẫn luôn dừng trên màn hình di động, đột nhiên không phòng ngừa cùng người phía trước đi tới chạm vào nhau.

Di động trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng "Bốp".

Chiêm Ngọc không phòng bị, bị va chạm làm cho lui ra sau một bước, đối phương kịp thời đưa tay đỡ cậu một chút.

Hành động thực lễ phép, chỉ đỡ trên tay cậu một chút, lúc cậu đứng vững liền buông lỏng ra.

Chiêm Ngọc đứng vững, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương