Đến khi trời chuyển tối dần, Hạ Kha mới vội vã về.
Hắn mặc dù không lo cho con trai mình sẽ gây chuyện với Giang Thư Vũ nhưng ai biết được Giang Thư Vũ sẽ như nào.
Sau khi nhận giấy kết hôn xong thì chuyện điều tra anh cũng mới tới tay, đọc xong tư liệu hắn cảm thấy khá bất ngờ, tính cách của anh không hề giống với những gì đã điều tra.
Lo sợ anh sẽ khó chịu với bé nên hắn đã đẩy lùi công việc lại vội về nhà.
Hắn biết lỗi là do hắn, đứa nhỏ chỉ được công khai ra bên ngoài đó là con trai ruột của hắn, đến mẹ đứa bé là ai cũng là một ẩn số, người ngoài chỉ biết hắn có một đứa con khi chưa lấy vợ mà thôi, Không ai biết đứa nhỏ bị tự bế khá nặng, không theo ai cả, đến người baba là hắn cũng vậy, đứa nhỏ luôn nhìn hắn với ánh mắt đờ đẫn.
Vì lo sau khi lấy vợ sinh con bé sẽ phải chịu nổi sợ bị bỏ rơi, đúng lúc này Hạ gia lại nợ Giang gia một ân tình, hắn lấy Giang Thư Vũ vừa đẹp, Giang gia chỉ còn lại mỗi dòng máu là Giang Thư Vũ, hắn chỉ cần đảm bảo an toàn cho anh, còn anh sẽ chăm sóc con hắn đến khi hợp đồng chấm dứt là được, đến khi đó, hắn sẽ cho anh một phần tài sản và âm thầm bảo vệ là xong.
Nghĩ thế, hắn trực tiếp liên lạc và nói rõ mục đích của mình tránh cho anh tự nghĩ nhiều, ai ngờ anh thoải mái đồng ý yêu cầu của hắn.
Thấy anh dễ nói chuyện như vậy cũng khiến hắn bất ngờ nhưng đây cũng có thể xem là một niềm vui ngoài ý muốn.
Sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn, hắn vì có cuộc họp quan trọng nên đành để anh tự về trước, hắn không nghĩ nhiều tới chuyện anh và bé có xảy ra mâu thuẫn hay không, nhưng khi tài liệu điều tra cuộc sống của anh đưa lên hắn không khỏi trầm ngâm.
Tính cách trong tài liệu cứ như hoàn toàn trái ngược với con người hiện tại vậy, điều đó làm hắn lo lắng có khi nào tính cách ôn nhu dễ gần kia là anh cố ý bày ra cho hắn xem.
Nghĩ vậy, hắn tức giận khi anh dám lừa dối mình, vội vã dời công việc lại, nhanh chóng trở về nhà.
Căn nhà vẫn tối ôm như khi hắn rời đi nhưng không có tiếng ti vi cùng đứa nhỏ hay ngồi trên đó xem, nỗi lo lắng cùng bồn chồn dâng mạnh lên, hắn không thèm cởi đôi giày mà trực tiếp chạy khắp nơi tìm, hắn biết rằng gọi thì con trai cũng sẽ không thưa hắn.
Tìm hết tầng một vẫn không thấy bóng dáng bé đâu, lại lên tầng hai, những căn phòng khác đều không có gì, duy chỉ có căn phòng cạnh phòng bé được sắp xếp đồ đạc gọn gàng, đây chắc chắn là đồ đạc của Giang Thư Vũ nhưng người lại không thấy đâu.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, vội mở cửa phòng bé lại phát hiện phòng bị khoá từ bên trong.
Lo lắng và sợ hãi dâng trào lên, tay cầm chìa khoá phòng cũng không tự chủ được mà run nhẹ, hắn tự nhủ bản thân phải kìm nén cơn túc giận lại.
Cạch-"
Đập vào mắt hắn là hình ảnh một lớn một nhỏ đang ôm nhau ngủ, Giang Thư Vũ luồn tay ôm bé vào lòng, mà bé không hề có ý kháng cự, rúc trong ngực anh ngủ đến ngoan.
Từ tức giận lại chuyển qua thở phào, tay cầm di động giơ lên chụp ảnh.
Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài phòng khách ngồi, khuôn mặt luôn nghiêm nghị trở nên hoà nhã hơn.
......
Nhìn tấm ảnh vừa chụp, hắn nghi hoặc tự hỏi tại sao bản thân lại chụp nó lại.
Sau đó nghĩ tới bản thân vừa tự doạ mình đến tức giận, hắn xoa xoa cái trán của mình.
Là tự mình nghĩ quá nhiều.
Nhưng thật ra hắn lại bất ngờ khi thấy con trai mình luôn cách xa người lạ lại có thể dễ dàng tin tưởng Giang Thư Vũ, để anh ngủ cùng với mình mà có thể ngủ ngon như vậy, là baba ruột của bé, hắn cảm thấy hơi ghen tỵ anh nhưng lại không dấu được ý cười khi nghĩ tới hình ảnh Hạ Dư Úc và Giang Thư Vũ ngủ chung với nhau.
Đến chiều tối, bé và anh mới dậy, thật ra là do bé dậy trước, cứ nhìn chằm chằm anh, mà anh trước giờ luôn nhạy cảm với ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác đối với mình nên khi bé nhìn anh đã tỉnh.
Mắt to và mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu.
Sao lại dậy sớm vậy? Anh nhéo nhéo cái má của bé rồi hỏi.
Bé không trả lời nhưng lại chỉ chỉ về phía đồng hồ treo tường.
Biết xem giờ luôn hả? Thông minh quá! Anh cười híp mắt lại, hôn mạnh vào trán bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không cảm xúc bây giờ lại trừng mắt lên kinh ngạc nhìn anh.
Giang Thư Vũ nổi ý muốn trêu chọc bé, lại hôn tiếp lên má bé, khiến bé ngơ ngác luôn tại chỗ.
Nghịch đủ rồi anh mới bế bé xuống lầu, phát hiện phòng khách đang sáng, đoán chắc là bảo mẫu bà ta quay lại nhưng không ngờ người ngồi trên sopha lại là Hạ Kha.
Dậy rồi?" Hắn không quay lại nhìn nhưng nghe tiếng bịch bịch từ phía cầu thang liền đoán được Giang Thư Vũ và Hạ Dư Úc đã dậy.
Sao anh lại ở đây? Anh nén kinh ngạc đi về phía hắn.
Tại sao tôi lại không ở đây? Đây là nhà tôi mà nhỉ? Hắn tắt laptop, nhìn về phía anh.
Không, ý tôi là sao anh lại về sớm vậy?
Còn có thể là sao? Chẳng lẽ lại nói lo sợ anh hành hạ con mình nên về sớm?
Hắn không đáp, chỉ nở một nụ cười nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook