Được Hạ Kha bao dung quá mức khiến anh suýt quên mất người đàn ông trước mặt này có thể bẻ gãy chân và tay của người khác mà mặt không đổi sắc. Cố bình tĩnh, nuốt lại ý định trách móc hắn, anh ngồi xuống mép giường, lại nhìn hắn.
''Ngồi xuống đây đi, chúng ta cùng nói chuyện.''
Hạ Kha còn vốn còn đang sắp xếp câu từ nói chuyện rõ ràng với anh, muốn anh bớt giận một chút, giải thích rõ ràng một lượt nhưng không ngờ anh chỉ nhìn hắn một cái lại bình tĩnh như thường, còn kêu hắn ngồi cạnh mình nói chuyện.
Giang Thư Vũ không hề biết Hạ Kha bây giờ lại đang thở phào trong lòng. Mà chính anh cũng đã thở nhẹ ra vì biết hắn vẫn chưa tức giận.
Hai người, đều tự nghĩ đối phương đang tức giận.
Giang Thư Vũ nghiêm túc, hỏi lại hắn: "Tại sao anh không muốn tôi làm diễn viên?''
''Tôi không có ý định bắt em trông coi tiểu Úc, cũng không hề có suy nghĩ bắt em ở nhà, buộc em dẹp bỏ ước mơ của mình... Tôi chỉ là nghĩ đến vài vấn đề khó nói...''
Hạ Kha thật sự bối rối, việc này đúng là vấn đề khó nói, nếu nói ra hắn thật sự rất mất mặt, mà Giang Thư Vũ chắc chắn cũng sẽ cười hắn.
Nhìn hắn mặt mày biến đổi liên tục, anh liền tin thật sự là khó nói, liền dò hỏi: "Khó nói như thế nào?''
Bỗng chốc hắn ngước lên nhìn anh chằm chằm mà không nói một lời nào nhưng trong mắt lại ẩn chứa phức tạp, muốn nói lại không dám nói khiến Giang Thư Vũ cũng bị ép tới nghiêm túc lắng nghe. Nhưng đột nhiên hắn lại quay mặt sang chỗ khác, một tay che lấy mặt mình.
Hạ tổng chưa bao giờ cảm thấy mất mặt và ngượng chín mặt như bây giờ: "Tôi... Tôi có thể để em tiếp tục làm diễn viên, cũng có thể cho em những tài nguyên tốt nhất nhưng... Tôi có một điều kiện, em đừng quên mình đã có chồng... cũng... cũng... Khụ... Đừng tiếp xúc với người khác quá thân mật.''
Giang Thư Vũ lần đầu tiên biểu lộ cảm xúc hoài nghi và sốc tới há hốc miệng với Hạ Kha. Người đàn ông có thể làm điên đảo cả thương trường, khiến người nghe danh đã sợ, có thể ra tay tàn nhẫn với bất cứ ai dám đối đầu với mình, hắn nói một chính là một mà bây giờ... Lại trưng ra cái bộ mặt đỏ như tôm luộc, ngại ngùng bàn điều kiện với anh như cô vợ nhỏ thế này hả!!
Giang Thư Vũ ngơ ngác, cái hình ảnh bản mặt đẹp trai của Hạ Kha đỏ lên vì ngượng khiến anh nhịn không nổi dựa vào thành giường run lên vì nhịn cười.
Cái... Cái gì vậy... Hạ Kha... Hạ tổng tài bá đạo lại là... Lại là cô vợ nhỏ ngượng ngùng!
Giang Thư Vũ bị suy nghĩ của mình làm cho cười sặc, một tay bịt miệng tránh cho cười thành tiếng, một tay vỗ vỗ vào đùi. Nhưng nhịn đến thế nào vẫn phụt cười thành tiếng.
''Hạ Kha.... Anh... Anh thế mà lại là... Hahahaha... là... là cô vợ nhỏ hahaha.... Cô vợ nhỏ Hạ Kha hahahaha.''
Hạ Kha nhìn vợ mình cười đến thở không ra hơi liền thẹn quá hoá giận, liền kéo anh đang bụm mặt vào chăn cười lên, lạnh giọng doạ nạt:
''Nếu em còn dám cười, hôm nay tôi sẽ cho em biết ai mới là cô vợ nhỏ!''
Ý nghĩa trên từng câu chữ, Giang Thư Vũ bị hắn doạ nới nín cười nhìn hắn. Nhưng nhìn thấy mặt hắn lại nghĩ tới khuôn mặt đỏ chót của hắn, anh trốn không được liền úp mặt vào ngực hắn cười, cố gắng không phát ra tiếng.
Hạ Kha thật sự hết cách, kéo anh ra khỏi lồng ngực mình dùng tay bóp hai má anh lại, giọng ra lệnh:
''Nín cười, lên giường, đi ngủ!''
Thầm nhủ sẽ có ngày hắn khiến anh muốn cười cũng cười không nổi, chỉ có thể khóc lóc hối hận vì dám cười.
Hạ Kha không làm gì Giang Thư Vũ khiến gan của anh ngày càng lớn, hôm sau làm cái gì mà cần đến Hạ Kha đều gọi hắn là cô vợ nhỏ. Chẳng hạn như lúc đang ăn dọn cơm trưa:
''Cô vợ nhỏ, anh mau lấy dùm tôi một đôi đũa, thiếu đũa mất rồi.''
Hoặc buổi chiều khi bà làm bánh xong:
"Cô vợ nhỏ, mẹ kêu anh mang cho bác Tư nhà bên đĩa bánh mới làm.''
''....''
''Em im miệng!'' Hạ Kha cầm miếng bánh to nhất, nhét vào miệng anh, hắn bất lực đến tột cùng.
Giang Thư Vũ đâu biết sợ, chiếc bánh được nhét tới tận miệng liền nhai ngon lành.
''Bà ơi, sao cha lại gọi baba là vợ nhỏ? Không phải cha mới là vợ nhỏ sao?'' Tiểu Úc ngây thơ chẳng hiểu gì, liền kéo kéo tay bà nói ra suy nghĩ của mình.
Bà cười xoa xoa đầu bé: "Ài, cháu còn nhỏ, Không thể hiểu được thú vui của người lớn đâu.''
Bà không nói thì thôi, nói xong bé càng khó hiểu, cái gì gọi là thú vui của người lớn? Tại sao lại gọi như thế? Không có lời giải nào đáp được bé, chỉ đành ngậm ngùi chờ mình lớn lên sẽ hiểu.
''Ngồi xuống đây đi, chúng ta cùng nói chuyện.''
Hạ Kha còn vốn còn đang sắp xếp câu từ nói chuyện rõ ràng với anh, muốn anh bớt giận một chút, giải thích rõ ràng một lượt nhưng không ngờ anh chỉ nhìn hắn một cái lại bình tĩnh như thường, còn kêu hắn ngồi cạnh mình nói chuyện.
Giang Thư Vũ không hề biết Hạ Kha bây giờ lại đang thở phào trong lòng. Mà chính anh cũng đã thở nhẹ ra vì biết hắn vẫn chưa tức giận.
Hai người, đều tự nghĩ đối phương đang tức giận.
Giang Thư Vũ nghiêm túc, hỏi lại hắn: "Tại sao anh không muốn tôi làm diễn viên?''
''Tôi không có ý định bắt em trông coi tiểu Úc, cũng không hề có suy nghĩ bắt em ở nhà, buộc em dẹp bỏ ước mơ của mình... Tôi chỉ là nghĩ đến vài vấn đề khó nói...''
Hạ Kha thật sự bối rối, việc này đúng là vấn đề khó nói, nếu nói ra hắn thật sự rất mất mặt, mà Giang Thư Vũ chắc chắn cũng sẽ cười hắn.
Nhìn hắn mặt mày biến đổi liên tục, anh liền tin thật sự là khó nói, liền dò hỏi: "Khó nói như thế nào?''
Bỗng chốc hắn ngước lên nhìn anh chằm chằm mà không nói một lời nào nhưng trong mắt lại ẩn chứa phức tạp, muốn nói lại không dám nói khiến Giang Thư Vũ cũng bị ép tới nghiêm túc lắng nghe. Nhưng đột nhiên hắn lại quay mặt sang chỗ khác, một tay che lấy mặt mình.
Hạ tổng chưa bao giờ cảm thấy mất mặt và ngượng chín mặt như bây giờ: "Tôi... Tôi có thể để em tiếp tục làm diễn viên, cũng có thể cho em những tài nguyên tốt nhất nhưng... Tôi có một điều kiện, em đừng quên mình đã có chồng... cũng... cũng... Khụ... Đừng tiếp xúc với người khác quá thân mật.''
Giang Thư Vũ lần đầu tiên biểu lộ cảm xúc hoài nghi và sốc tới há hốc miệng với Hạ Kha. Người đàn ông có thể làm điên đảo cả thương trường, khiến người nghe danh đã sợ, có thể ra tay tàn nhẫn với bất cứ ai dám đối đầu với mình, hắn nói một chính là một mà bây giờ... Lại trưng ra cái bộ mặt đỏ như tôm luộc, ngại ngùng bàn điều kiện với anh như cô vợ nhỏ thế này hả!!
Giang Thư Vũ ngơ ngác, cái hình ảnh bản mặt đẹp trai của Hạ Kha đỏ lên vì ngượng khiến anh nhịn không nổi dựa vào thành giường run lên vì nhịn cười.
Cái... Cái gì vậy... Hạ Kha... Hạ tổng tài bá đạo lại là... Lại là cô vợ nhỏ ngượng ngùng!
Giang Thư Vũ bị suy nghĩ của mình làm cho cười sặc, một tay bịt miệng tránh cho cười thành tiếng, một tay vỗ vỗ vào đùi. Nhưng nhịn đến thế nào vẫn phụt cười thành tiếng.
''Hạ Kha.... Anh... Anh thế mà lại là... Hahahaha... là... là cô vợ nhỏ hahaha.... Cô vợ nhỏ Hạ Kha hahahaha.''
Hạ Kha nhìn vợ mình cười đến thở không ra hơi liền thẹn quá hoá giận, liền kéo anh đang bụm mặt vào chăn cười lên, lạnh giọng doạ nạt:
''Nếu em còn dám cười, hôm nay tôi sẽ cho em biết ai mới là cô vợ nhỏ!''
Ý nghĩa trên từng câu chữ, Giang Thư Vũ bị hắn doạ nới nín cười nhìn hắn. Nhưng nhìn thấy mặt hắn lại nghĩ tới khuôn mặt đỏ chót của hắn, anh trốn không được liền úp mặt vào ngực hắn cười, cố gắng không phát ra tiếng.
Hạ Kha thật sự hết cách, kéo anh ra khỏi lồng ngực mình dùng tay bóp hai má anh lại, giọng ra lệnh:
''Nín cười, lên giường, đi ngủ!''
Thầm nhủ sẽ có ngày hắn khiến anh muốn cười cũng cười không nổi, chỉ có thể khóc lóc hối hận vì dám cười.
Hạ Kha không làm gì Giang Thư Vũ khiến gan của anh ngày càng lớn, hôm sau làm cái gì mà cần đến Hạ Kha đều gọi hắn là cô vợ nhỏ. Chẳng hạn như lúc đang ăn dọn cơm trưa:
''Cô vợ nhỏ, anh mau lấy dùm tôi một đôi đũa, thiếu đũa mất rồi.''
Hoặc buổi chiều khi bà làm bánh xong:
"Cô vợ nhỏ, mẹ kêu anh mang cho bác Tư nhà bên đĩa bánh mới làm.''
''....''
''Em im miệng!'' Hạ Kha cầm miếng bánh to nhất, nhét vào miệng anh, hắn bất lực đến tột cùng.
Giang Thư Vũ đâu biết sợ, chiếc bánh được nhét tới tận miệng liền nhai ngon lành.
''Bà ơi, sao cha lại gọi baba là vợ nhỏ? Không phải cha mới là vợ nhỏ sao?'' Tiểu Úc ngây thơ chẳng hiểu gì, liền kéo kéo tay bà nói ra suy nghĩ của mình.
Bà cười xoa xoa đầu bé: "Ài, cháu còn nhỏ, Không thể hiểu được thú vui của người lớn đâu.''
Bà không nói thì thôi, nói xong bé càng khó hiểu, cái gì gọi là thú vui của người lớn? Tại sao lại gọi như thế? Không có lời giải nào đáp được bé, chỉ đành ngậm ngùi chờ mình lớn lên sẽ hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook