Hắn đưa tay định xoá tấm ảnh anh mới chụp thì liền bị anh nhanh chóng giật điện thoại lại, cẩn thận cất vào túi quần của mình tránh cho hắn có cơ hội xoá mất.
Thầm nghĩ: Để hôm nào đi rửa ảnh, bỏ vào khung đặt một tấm ở bàn làm việc và một tấm trên tủ đầu giường.
Mục đích của anh cực kì rõ ràng, anh muốn cho hắn chiêm ngưỡng dáng vẻ hề hề hài hài của mình mỗi ngày, cho tới khi ám ảnh mới thôi.
Tiểu Úc tạo dáng cha chụp cho con một tấm nhé?
Bây giờ việc đổi xưng hô thành cha của anh đã thành thục, nếu là người khác họ sẽ ngại ngùng nhưng với người có khuôn mặt dày như anh thì chỉ cần gọi một hai lần là quen liền, huống chi anh còn mong bé làm con nuôi của mình, bây giờ không cầu cũng tới, dại gì từ chối chứ.
Bé đang chột dạ lau đôi bàn tay dính bột của mình vào áo thì đột nhiên nghe ảnh bảo chụp hình cho mình.

Bé nhìn vào camera sau của điện thoại, cười tươi để anh chụp.

Tấm ảnh làm anh hết sức hài lòng, nghĩ ngợi một chút lại gọi Hạ Kha:
Anh lại ôm bé đi, để tôi chụp một tấm xem nào.
Hạ Kha bây giờ đang hơi luộm thuộm, từ đầu tóc đến chân đều dính bột, hắn dĩ nhiên không đồng ý.


Chỉ vừa mới lắc đầu, bé nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh, anh nhìn hắn với ánh mắt cầu xin cùng mong chờ.
Hắn còn có thể từ chối sao? Dĩ nhiên là không! Bất đắc dĩ đành ôm bé, mặt hướng về phía camera cho anh chụp.
Đạt được mục đích, anh liền cười tươi rói, ra hiệu đã xong cho hai người.
Chụp xong anh chưa thể đặt điện thoại xuống để bắt đầu làm bánh tiếp, Hạ Kha và bé nhìn anh gõ phím phát ra tiếng tách tách liên hồi đều tò mò, sáp lại gần xem anh đang làm gì thì phát hiện anh thế mà gửi cho ông bà.

Sau đó tiếp tục chỉ huy hai ba con làm bánh.
Chẳng đến 3 tiếng, miếng bánh bông lan đã ra lò, công việc trang trí bánh đều giao lại cho anh, Giang Thư Vũ trang trí đơn giản một chút, lại dùng kem socola để viết tên bé lên.
Chiếc bánh kem sinh nhật bé do ba người bắt tay vào làm đã xong.

Bánh bông lan được bao bọc bởi một lớp kem trắng mịn, trên mặt được trang trí ba con búp bê bằng kem được anh nắn nót làm ra, con búp bê kem lớn nhất với khuôn mặt nghiêm nghị chính là Hạ Kha, ngồi kế bên chính là anh đang mỉm cười, ở giữa hai người chính là bé đang cười tươi.
Hắn nhìn bánh kem không thể không khen ngợi anh khéo tay.
Mà bé cũng cười rất tươi, kéo áo anh hỏi: "Là chúng ta phải không ạ?
Chính là baba, cha và bé.
Bé cười đến híp mắt, cảm thấy sinh nhật cực kì vui vẻ, bé lại mong ngày nào cũng là sinh nhật thì tốt biết mấy.

Trẻ nhỏ chính là đơn giản như vậy, ngây thơ nhưng lại rất thành thật.
Anh cắm nến hình số 3 lên chiếc bánh kem, lại đặt bé trước ánh nến, Hạ Kha hiểu được liền đi tắt đèn.
Đúng lúc này điện thoại anh vang lên tiếng gọi, là ông bà gọi video tới, vì ở xa nên không thể dự sinh nhật của cháu trai nên chỉ có thể dựa vào màn ảnh để tham dự.
Tiểu Úc của bà sinh nhật vui vẻ! Bà cười tươi, giọng nói phát ra từ điện thoại.
Tiểu Úc sinh nhật vui vẻ, qua vài ngày nữa ông bà sẽ qua thăm con.

Bà chúc xong, ông cũng mỉm cười nói.
Bé cười tươi nhìn ông bà của mình qua màn ảnh, giọng nói trong trẻo cất lên: "Bà nôi, ông nội!

Ông bà vẫn chưa biết bé đã có thể nói chuyện, chỉ biết khi nhận ảnh từ anh, ông bà đã nghĩ anh chỉnh sửa ảnh, nhưng không ngờ bé có thể cười và nói.

Chỉ hơn hai tháng mà đã khiến bé nói chuyện, phải biết rằng ám ảnh ba năm muốn chữa trị phải rất khó, người ta có thể mất đến 5 năm hoặc 10, mà anh chỉ dùng hơn hai tháng.
Nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề ở đây là bé đã buông cảnh giác với thế giới xung quanh mình, tiếp nhận những người xung quanh mình.

Ông bà nhìn nhau, cười sung sướng, cố kìm nước mắt tránh cho rơi xuống.
Nói thêm vài câu, anh bắt đầu thắp nến cho bé, hướng dẫn chi tiết cho bé.
Ngồi trước bánh kem, bé đan hai tay lại với nhau, đặt lên giữa ngực, đôi mắt to tròn nhắm như đang thầm nói mong ước của mình, chỉ vài giây sau, bé mở mắt thổi mạnh khiến ngọn nến tắt ngúm.
Giang Thư Vũ cùng Hạ Kha mỉm cười vỗ tay, ông bà qua cuộc gọi cũng vỗ tay không dứt.
Cả bốn người cùng lặp lại một lần nữa lời chúc: "Chúc mừng tiểu Úc của chúng ta sinh nhật 3 tuổi!
Sinh nhật dù không to, không có bạn bè nhưng đây chắc chắn là sinh nhật ấm áp nhất, chứa đựng tất cả tình yêu thương của Giang Thư Vũ và Hạ Kha đối với bé.
Cắt bánh kem chia cho cha một miếng lớn, baba cũng một miếng lớn, ông bà dù ở xa nhưng bé vẫn để lại cho hai người một miếng, cuối cùng bé để lại cho mình một miếng nhỏ nhất.
Nhận được miếng bánh kem mà bé đưa, lại nhìn miếng bánh kem nhỏ xíu của bé mà anh hạnh phúc tới nổi không nỡ ăn.

Cuối cùng đổi với bé, lấy miếng bánh nhỏ nhưng bé không chịu.
Bé thích ăn bánh ngọt nhưng cha không thích lắm nên con ăn cho cha được không?"
Ghi nhớ sở thích của anh, bé cuối cùng cũng thoả hiệp.


Cả ba người cùng đưa một miếng bánh nhỏ vào miệng, giây sau cả nhà ba người liền trợn mắt nhìn nhau, bật dậy chạy đi rót nước.
Uống một ngụm lớn nước, Hạ Kha mới ấp úng nói: "Tôi nghĩ càng ngọt càng ngon, bé lại thích ngọt như vậy...!"
Ngọt đến gắt luôn! Anh bật cười.
Ngọt không ngon nữa! Bé bĩu môi của mình, ánh mắt tràn đầy thất vọng nhìn về miếng bánh trên bàn.
Ông bà nhìn màn hình một nhà ba người tiếc nuối bánh kem, liền ngồi xuống bàn cố gắng ăn từng miếng một lại bật cười.
Ba người các con cố chấp thật!
Chiếc bánh kem cuối cùng cũng được xử lí xong.

Anh mang quà của minh tới để bé mở ra.
Là cha và con!" Bé ôm con gấu bông có hình dạng chibi của hai người, cười vui vẻ.
Còn quà của Hạ Kha chính là màu vẽ, bé ôm hai món quà trong lòng, vẻ mặt vui sướng đến khó tả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương