Từ sau hôm ông bà tới, không rõ hắn nghĩ gì mà thời gian đi làm trước kia rất sớm, nay lại đi rất muộn, có khi anh và bé dậy vẫn thấy hắn ở nhà, mà thời gian tan làm bình thường là 5 rưỡi, có khi tới giờ đêm cũng đã dời lên 4 rưỡi.
Anh nhìn một hai lần còn thấy không có chuyện gì xảy ra nhưng thêm vài lần nữa lại không nhịn được hỏi: Rốt cuộc anh bị sao thế? Sao lại đi làm về sớm như vậy?
Hắn làm sao có thể nói là do bản thân muốn nhìn cách sinh hoạt hằng ngày của anh với bé được? Chỉ đành nói là do ông bà trước khi về đã bảo hắn quá không chú ý tới bé khiến tình cảm của hai người quá kém nên ông bà muốn hắn dành thêm thời gian ở nhà chăm sóc bé hơn.
Nghe xong thì anh bật cười, ông bà quả thật rất thương cháu trai mình.
Sau ngày hôm đó, hắn có đi làm về sớm anh cũng không thắc mắc nữa, chỉ mỗi tội đã nói là dành thời gian chăm sóc bé nhưng hầu hết hắn chỉ toàn đứng nhìn hai người chơi, không hề có ý định tham gia.
Cuối tuần, cũng chính là chủ nhật, hắn không đi làm nhưng vì thời gian lặp đi lặp lại quá nhiều khiến hắn mới ngủ đến 7 giờ hơn đã tỉnh giấc, mà anh và bé vẫn chưa có ý định dậy.
Anh từ khi biết chủ nhật hắn sẽ ở nhà liền không nấu sẵn bữa sáng, hắn chỉ có thể gọi thư ký mua dùm mình, sẵn mua luôn cho anh và bé.
Tới hơn 9 giờ, anh và bé mới mơ màng tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt xong xuôi liền xuống bà thì phát hiện đã có sẵn bữa sáng.

Anh không tin Hạ Kha có thể nấu liền hỏi, quả nhiên:
Tôi gọi trợ lí mua.

Nghe vậy anh cũng yên tâm ăn, chỉ sợ nếu là Hạ Kha nấu thật thì anh đã bị doạ cho nhảy cẫng lên rồi, chỉ sợ những món hắn nấu đề ăn không nổi quá.
Bữa sáng với hai người nhưng hơn 9 giờ mới ăn cũng xem như là bữa trưa, ăn xong hai người lưu loát đeo găng tay, đeo ủng, mặc quần áo, vác hành trang ra vườn.
Nhìn hai người động tác thành thục, hắn liền ngớ người ngay tại chỗ, xem đến cách ăn mặc lại cảm thấy nhìn không nổi.
Em và bé tính làm gì? Thiếu quần áo đến mức mặc lại đồ cũ đã dính bẩn thế này sao?
Nếu truyền ra ngoài Hạ Kha hắn để cho vợ và con ăn mặc thế này sẽ bị chê cười mất, lại nhìn nhà của mình làm gì thiếu tiền đến mức vợ và con phải mặc đồ cũ chứ.

Hắn càng ngày càng cảm thấy nghĩ không thông, đến hít thở cũng cảm thấy khó.
Làm gì là làm gì? Dĩ nhiên là đi trồng loại cây mới chứ làm gì? Hôm qua bé xem ti vi muốn trồng loại cây vừa ra hoa vừa kết quả nên bọn tôi đang muốn thử, anh đi không?
Anh cũng chỉ hỏi cho có, ai ngờ Hạ Kha thật sự đồng ý.

Khác với hai người đeo bao tay này nọ, hắn đeo dép lê, trên mặc áo sơ mi trắng, dưới mặc quần tây đen.
Tí anh hối hận đừng bảo tôu không nhắc trước.

Nhìn hắn một cái, anh dắt bé ra vườn.
Để lại Hạ Kha ngơ ngác nhìn hoa nở khắp vườn, bé và anh thuần thục ngồi xổm nhổ cỏ trước.

Hôm qua trời mưa nên đất rất tơi nên nhổ cỏ rất dễ dàng, mà đất bị mưa thấm cả đêm nên rất nhão và dính, Hạ Kha đeo dép ra vừa chỉ vừa đi được vài bước đất đã dính vào đế dép, vừa nặng lại rất bẩn.
Hết cách, hắn đành đi chân đất, nhìn hai người đang nhổ cỏ, hắn không hiểu tại sao lại phải nhổ, chúng là cây trong vườn mà, nhổ rồi làm sao chúng mọc tiếp? Chẳng lẽ nhổ để thay loại cây mới?
Thắc mắc hắn liền hỏi chứ không dựa theo suy nghĩ của mình mà trực tiếp nhổ, hắn cần một câu trả lời chắc chắn chứ không muốn dựa vào suy nghĩ.


May mắn hắn đã làm đúng.
Chúng là cỏ, khác với mấy loại cây này, chúng rất có hại, sẽ hút mất chất dinh dưỡng của cây, khiến cây yếu và lâu ra hoa.

Anh chỉ nói ngắn gọn vì nó không quan trọng, sau đó hướng dẫn Hạ Kha cách phân biệt đâu là cỏ, đâu là cây.
Quả nhiên Hạ Kha nghe xong liền hiểu, bắt chước hai người ngồi xổm vén tay áo lên và nhổ.

Nhổ một hai lần đã bắt đầu quen tay, so với anh chỉ chậm hơn một chút.
Ôi cái bàn tay vàng chết tiệt này, ghen tị quá!
Giang Thư Vũ thầm nghĩ.
Có thêm Hạ Kha, việc nhổ cỏ rất nhanh, bé ngồi bên cạnh anh nhổ từng cọng một thấy baba và chú như thể thi nhau nhổ, bé cũng muốn tham gia nhưng không nhanh bằng hai người, luống ca luống cuống ngồi nhìn, âm thầm thở dài như ông cụ non.
Lúc sau, những cây cỏ mọc chen ngang đã được giải quyết gọn ghẻ, bây giờ anh và bé lôi xẻng nhỏ ra bắt đầu tơi đất cho cây dễ sống khi trồng xuống, Hạ Kha cũng cầm một cái xẻng nhỏ màu vàng trông rất buồn cười học theo hai người.
Đang tơi đất, đột nhiên Hạ Kha phát hiện con gì đó đang ngọ nguậy chui ra khỏi đất, hắn đứng hình nhìn chằm chằm.
Rắn!
Hắn đột nhiên thốt lên khiến người sợ rắn là anh giật thót cả mình ra lên vội vã ôm bé chạy ra xa, nhưng người đầu tiêu lại ngồi yên tại chỗ nói:
Còn nhỏ.


Hắn dùng cái xẻng của mình xúc cục đất có con giun đang ngọ nguậy lên.
Giang Thư Vũ nhìn con giun đất nghệt mặt ra, anh hiện giờ rất muốn đấm cho Hạ Kha vài phát, giun đất lại gọi rắn, nhỡ đâu trái tim mềm yếu của anh vì đập mạnh quá mà vỡ thì sao, ai đền?
Rắn cái khỉ gì! Là giun đất!
Tức tới văng cả tục, Hạ Kha sửng sốt một chút lại bật cười: "Hoá ra em sợ rắn à?
Giang Thư Vũ trợn tròn mắt nhìn hắn: Không có!
Hắn cũng không phản bác mà chỉ nhìn anh cười, bé thấy baba mình cười cũng đưa tay ngón trỏ đặt lên má, khẽ kéo thành miệng thành một hình cung.

Nhưng bé quên tay mình đang dính đất, khi hai ngón trỏ chạm vào má liền để lại hai bên hai chấm trên má, trông rất buồn cười nhưng cũng rất dễ thương.
Anh và hắn trông thấy cũng không lau cho bé mà ôm cười, sau đó còn xấu xa lôi di động ra chụp lại khoảnh khắc này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương