Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy
-
Chương 31: Bắc Hải
Hứa Bạch mang theo bảy anh em hồ lô lên xe Diệp Viễn Tâm, băng qua hơn nửa thành phố tới đại học ở ngoại ô. Hứa Bạch từng học ở đây, nên cũng quen thuộc đường sá, nhìn cây ngô đồng đằng trước, trong đầu bỗng lóe lên, cũng đã đoán được mục đích của chuyến đi này.
“Chúng ta đi phòng đọc yêu quái ở phố Đông à?”
“Đúng vậy, cậu biết hả?” Diệp Viễn Tâm hỏi.
“Yêu giới không ai không biết phòng đọc yêu quái, vị ở đó, là lão đại của Yêu giới.” Hứa Bạch đáp.
Diệp Viễn Tâm ngạc nhiên, “Hả, vậy là lớn hơn cả Cửu lão gia?”
Hứa Bạch: “Có lẽ, chưa nghe nói còn ai lớn hơn anh ta.”
Nghe vậy, trái tim nhỏ bé của Diệp Viễn Tâm run rẩy. Cửu lão gia nhà anh đã đủ đáng sợ rồi, giờ anh còn phải tới chỗ người còn khủng khiếp hơn Cửu lão gia, khác nào kêu anh nạp mạng?
Khi xe ngừng ở cửa sau của phòng đọc, Diệp Viễn Tâm sống chết không chịu xuống xe, “Cậu vào một mình đi, Cửu lão gia cũng không kêu tôi đi chung. Cậu là yêu quái, chắc chắn sẽ có tiếng nói chung với lão đại.”
Hứa Bạch: “……… Phó tiên sinh không ở trỏng hả?”
Diệp Viễn Tâm nhướng mày: “Tôi nói Cửu lão gia về hồi nào?”
“Vậy Phó tiên sinh kêu tôi tới đây làm gì?”
“Sao tôi biết được, Cửu lão gia chỉ nói đây là nhà bạn, kêu tôi đưa cậu tới. Tóm lại nếu Cửu lão gia kêu cậu tới, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm, tôi chỉ là người thường, không theo cậu vào trong đâu.”
Cũng không phải Diệp Viễn Tâm nhát gan, anh ta tình nguyện sống hồ đồ một chút, ở thế giới nhân loại của mình tận tình hưởng thụ cuộc sống ngợp trong vàng son. Còn thế giới yêu quái kia ra sao, anh hoàn toàn không có ý định tìm tòi nghiên cứu.
Cửu lão gia của anh là Phó Tây Đường, chỉ có vậy.
Đôi lúc anh cũng suy nghĩ, có phải Cửu lão gia thích điểm này của anh nên mới giao nhiều sản nghiệp vào tay anh như thế.
Diệp Viễn Tâm đã nói vậy, Hứa Bạch cũng không ép anh. Cậu vốn muốn hỏi Phó tiên sinh lý do, nhưng tin nhắn gửi đi mãi không thấy tăm hơi, nửa ngày cũng chưa có hồi âm.
Không còn cách nào, Hứa Bạch đành một mình vào trong.
Hứa Bạch ở Bắc Kinh ngần ấy năm,lại chưa lần nào đặt chân tới phòng đọc này. Thật ra khi Chu Tử Nghị xây dựng quan hệ khắp nơi, đã từng mua giúp cậu một bộ tây trang sát bên đấy.
Nghe nói ông chủ hiệu may và chủ nhân của phòng đọc là một đôi, cả hai đều là nam.
Nên mới nói ngay cả lão đại cũng làm gay, làm sao trách tiểu yêu quái như Hứa Bạch cong thành nhang muỗi được.
Chủ nhân của phòng đọc tên Thương Tứ, người đời gọi anh là Tứ gia, ngoại hiệu Đại ma vương.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tới cửa gặp nhân vật lợi hại như vậy, Hứa Bạch sửa sang ngoại hình lại một chút, hít sâu một hơi. Đương lúc cậu muốn gõ cửa, cánh cửa gỗ điêu khắc hoa văn cổ xưa trước mặt tự động mở ra.
“Pi?” Anh em hồ lô kêu lên.
Cùng lúc đó, hai giọng nói đồng thanh vang lên “Hoan nghênh tới chơi”. Thanh âm kia mềm mại đáng yêu, nghe như trẻ con chưa cai sữa.
Hứa Bạch cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai đứa nhỏ mập mạp chỉ lớn bằng nắm tay một trái một phải đứng ở cửa ngửa mặt nhìn cậu, một đứa mặc áo đen, một đứa mặc áo trắng, trên đỉnh đầu buộc củ tỏi.
“Chào hai em.” Hứa Bạch khom lưng chào hỏi.
“Chào anh nha!” Hai nhóc mập mạp nói chuyện luôn đồng thanh, “Vào nhanh đi, chủ nhân nhà ta đang ở bên trong đợi anh đó.”
Hứa Bạch ôm bảy anh em hồ lô theo chân bọn họ vào trong. Xuyên qua những kệ sách ở mặt tiền phòng đọc tới hành lang, lọt vào tầm mắt là một khoảng sân nhỏ có hoa có hồ nước, còn có giàn nho tím và một cái xích đu.
Thương Tứ đang ở trong phòng khách đợi cậu. Hứa Bạch bước vào, một người đàn ông trông còn cao lớn hơn Phó tiên sinh mặc một bộ áo mỏng tay rộng màu đỏ, không hề có hình tượng duỗi thẳng chân nằm lười trên sofa, hành vi có chút khí thế phóng đãng. Trong tay anh ta còn cầm một ly hồng trà đào, chống cằm xem TV phát chương trình ———- phim ngôn tình cẩu huyết lúc tám giờ.
“Chủ nhân!” Hai nhóc mập mạp bổ nhào vào lồng ngực Thương Tứ, đoạt lấy điều khiển TV.
Thương Tứ mặt mày ghét bỏ đẩy hai đứa ra, nhưng hai nhóc mập mạp cho dù béo rất béo, nhưng hành động dị thường linh hoạt, ôm lấy cổ tay Thương Tứ không buông. Vì thế đường đường lão đại của Yêu giới lại cãi nhau ầm ĩ với hai tiểu yêu quái chỉ to bằng nắm tay.
Hứa Bạch: “…….”
“Đừng quậy nữa.” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên từ phía sau.
Hứa Bạch quay đầu lại, thanh niên thanh tú mặc sơ mi trắng bước vào, lễ phép cười cười với cậu. Rồi cậu ta quay đầu qua nhìn Thương Tứ, Thương Tứ vô tội xòe tay đầu hàng, hai nhóc mập mạp nhanh như chớp chạy tới bên chân cậu ta, lôi kéo ống quần cậu cáo trạng: “Lục Lục, Lục Lục, chủ nhân lại lại lại lại lại lại ăn hiếp chúng ta!”
“Ừ, trong bếp có pudding, đi ăn đi.” Thanh niên Lục Lục cúi người sờ sờ đầu hai nhóc mập mạp, hai đứa vui vẻ chạy đi, còn kéo cả bảy anh em hồ lô đi chung. Trước khi đi, hai đứa cực kỳ đắc ý tinh quái vặn mông làm mặt quỷ với Thương Tứ.
Hứa Bạch thấy chắc lão đại sắp tức chết rồi.
Nhưng không, anh ta đứng dậy ôm chặt eo thanh niên kia, như con mèo lớn cọ cọ khuôn mặt cậu chơi lưu manh.
Hứa Bạch ăn một tấn cẩu lương ôm hận trong lòng, gián tiếp nghi ngờ dụng ý cửa Phó tiên sinh ———- không phải anh ấy kêu cậu tới đây ăn cẩu lương chứ, đáng thương cho Hứa A Tiên còn chưa ăn cơm chiều.
Cũng may thanh niên kịp thời ngăn cản hành vi vô nhân đạo của lão đại, quay đầu đón tiếp Hứa Bạch. Hứa Bạch đoán cậu hẳn là ông chủ hiệu may cách vách, một nhà thiết kế nổi danh trong giới, Lục Tri Phi.
So với Thương Tứ, Lục Tri Phi ôn hòa nhẹ nhàng hơn nhiều, tuy không quá thân thiện với người khác, nhưng cho người ta cảm giác thả lỏng thoải mái.
“Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì đợi tôi vào bếp nấu cháo đậu đỏ mình ăn chung.” Lục Tri Phi nói.
Hứa Bạch cũng đang đói, nghe vậy càng không làm ra vẻ, hào sảng đồng ý ngay.
Lục Tri Phi đi rồi, Thương Tứ rốt cuộc ngồi thẳng lại, liếc mắt đánh giá trên dưới Hứa Bạch, uy nghiêm của Đại ma vương dần dần hiện ra.
“Phó Tây Đường có nói gì với cậu chưa?”
Hứa Bạch lắc đầu, “Tạm thời chưa liên hệ được với Phó tiên sinh, Tứ gia biết anh ấy đang ở đâu không?”
Nghe vậy, Thương Tứ rốt cuộc xem trọng Hứa Bạch hơn một chút. Khó trách Phó Tây Đường tự mình gọi điện nhờ anh hỗ trợ, tiểu xà yêu này xác thực có chỗ hơn người ——- anh đem khí thế như vậy ra, Hứa Bạch vẫn ngồi ngay ngắn đoan chính, giữ được biểu hiện thẳng thắng hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Nếu hắn không nói cho cậu, tự nhiên ta cũng không thể.” Thương Tứ nói, thu lại khí thế, lười biếng dựa lên sofa, “Hắn chỉ nhờ ta giúp cậu một vấn đề.”
“Hỗ trợ?” Hứa Bạch sửng sốt.
“Cậu là diễn viên nhỉ? Gặp phải bình cảnh?”
Hứa Bạch tức khắc “A” một tiếng, cậu chỉ bâng quơ vài câu lúc nói chuyện phiếm với A Yên, không ngờ Phó tiên sinh cũng biết, còn nhờ vả Thương Tứ giúp cậu.
Săc sóc như vậy, trong lòng Hứa Bạch không ngăn được ấm áp nổi lên.
Lúc này, Lục Tri Phi bưng cháo đậu đỏ ra, ba người ngồi xuống ăn cháo trước.
Trù nghệ của Lục Tri Phi rất tốt, cháo đậu đỏ ăn cực kỳ ngon, nhưng cẩu lương quá nhiều đã che dấu hết tất cả hương vị từ cháo đậu đỏ, Hứa Bạch ăn đến sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu cúi đầu nhìn một mảng đỏ hồng xinh đẹp, lại nhớ tới Phó tiên sinh.
Có mấy dòng thơ viết thế nào ấy nhỉ?
Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương tư (1)
Yêu đương ghê gớm thật.
Ăn xong, Thương Tứ dặn dò hai nhóc mập mạp vài câu, hai đứa bạch bạch bạch chạy đi, lại bạch bạch bạch khiêng một quyển sách trở về.
Hứa Bạch liếc nhìn bìa sách, đúng là <Một đóa hoa> của Bắc Hải tiên sinh.
Thương Tứ nhận lấy sách, “ Chuyện xưa trong <Đường số 09 phố Bắc> là hư cấu, nhưng ta có thể đưa cậu đến niên đại của bối cảnh phim, cậu muốn cảm thụ cái gì, nhìn ngắm cái gì, tùy ý cậu.”
Nghe vậy, đôi mắt Hứa Bạch hơi sáng lên, “Thực sự có thể sao?”
Thương Tứ nhếch nhếch khóe môi, “Đương nhiên, cậu nghĩ bổn đại gia là ai?”
Lời vừa dứt, Lục Tri Phi đem ra một bộ quần áo học sinh thời dân quốc để Hứa Bạch thay.
Lúc Hứa Bạch thay xong bước ra, Thương Tứ mở sách, quyển sách bắt đầu tự động qua trang. Trong tiếng lật giấy xôn xao, từng ký tự màu vàng nối nhau tróc ra từ những dòng chữ mực đen trên trang giấy, xoay tròn vây quanh hai người.
Hứa Bạch chỉ cảm thấy một lực hút từ trong sách, sau một thoáng hoa mắt, cảm giác không trọng lực kéo đến.
“Bộp.” Tiếng sách khép lại gọi suy nghĩ của Hứa Bạch trở về, cậu chớp chớp mắt, một chiếc xe kéo xẹt qua trước mắt.
Cậu theo bản năng lui về sau một bước, nhìn quanh khắp mọi nơi, mùa thu của Bắc Bình năm 1940 không một lời báo trước đập vào mắt cậu.
Âm thanh của Thương Tứ vang lên từ đằng sau, “Ta vào quán trà nhỏ đằng kia ngồi, cậu xem xong thì tới đó tìm ta.”
Hứa Bạch nghe vậy thì quay đầu, Thương Tứ đã không còn ở đây. Cách đó không xa quả thật có một căn nhà sát đường tinh xảo, trên bảng hiệu đề ba chữ to không chút vẽ viên ——– Quán trà nhỏ.
Đây là quán trà mà Phó tiên sinh đánh bài với Hồ tam tiểu thư sao? Vậy lúc này Phó tiên sinh có ở trong đó không?
Hứa Bạch nghĩ vậy, nhịn không được muốn lập tức qua xem. Nhưng nhấc lên nửa bước chân, cậu ngừng lại, âm thầm buồn rầu. Lúc này là Phó Tây Đường cố ý nhờ vả bạn bè hỗ trợ, giúp cậu vượt qua bình cảnh, cậu không thể phụ ý tốt của Phó tiên sinh được.
Hứa Bạch đành dừng lại, nhìn chung quanh.
Nơi này …….. hình như là công viên Bắc Hải?
Hứa Bạch nhớ rõ Bắc Hải tiên sinh có nhiều chương viết về công viên Bắc Hải, anh cảm thấy mình trùng tên với công viên này chính là duyên phận. Hứa Bạch cẩn thận nhớ lại nội dung trong sách, quả nhiên thấy được rất nhiều địa phương tương ứng, cậu bắt đầu tìm đường tới bên hồ.
Đúng lúc này, phía trước truyền lại một âm thanh quen thuộc.
Hứa Bạch nhất thời chưa nhận ra, vừa giương mắt lên đã thấy ——— là A Yên đây mà!
A Yên lúc này và A Yên hiện đại không có gì khác biệt, đều là thiếu niên hơn mười tuổi tràn đầy sức sống, trên má lấm tấm tàn nhang nho nhỏ đáng yêu, mặc quần yếm đội mũ beret.
Cậu bé đang kéo xe lao vút đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Trên xe kéo là một ông lão tóc hoa râm ngồi xếp bằng, khí chất nho nhã, mặc áo dài trắng xanh, đôi tay cắm vào trong ống tay áo, luôn miệng kêu A Yên chạy nhanh hơn nữa.
“Bắc Hải tiên sinh, không nhanh nữa được đâu! Nhanh quá tiên sinh sẽ mắng ta!” A Yên vừa chạy vừa nói, tiếng cười sang sảng vang khắp phố phường.
Nhưng điều khiến Hứa Bạch ngạc nhiên là, ông lão kia là Bắc Hải tiên sinh?! Không phải anh ấy là anh em song sinh của Phó tiên sinh sao!
“Chúng ta đi phòng đọc yêu quái ở phố Đông à?”
“Đúng vậy, cậu biết hả?” Diệp Viễn Tâm hỏi.
“Yêu giới không ai không biết phòng đọc yêu quái, vị ở đó, là lão đại của Yêu giới.” Hứa Bạch đáp.
Diệp Viễn Tâm ngạc nhiên, “Hả, vậy là lớn hơn cả Cửu lão gia?”
Hứa Bạch: “Có lẽ, chưa nghe nói còn ai lớn hơn anh ta.”
Nghe vậy, trái tim nhỏ bé của Diệp Viễn Tâm run rẩy. Cửu lão gia nhà anh đã đủ đáng sợ rồi, giờ anh còn phải tới chỗ người còn khủng khiếp hơn Cửu lão gia, khác nào kêu anh nạp mạng?
Khi xe ngừng ở cửa sau của phòng đọc, Diệp Viễn Tâm sống chết không chịu xuống xe, “Cậu vào một mình đi, Cửu lão gia cũng không kêu tôi đi chung. Cậu là yêu quái, chắc chắn sẽ có tiếng nói chung với lão đại.”
Hứa Bạch: “……… Phó tiên sinh không ở trỏng hả?”
Diệp Viễn Tâm nhướng mày: “Tôi nói Cửu lão gia về hồi nào?”
“Vậy Phó tiên sinh kêu tôi tới đây làm gì?”
“Sao tôi biết được, Cửu lão gia chỉ nói đây là nhà bạn, kêu tôi đưa cậu tới. Tóm lại nếu Cửu lão gia kêu cậu tới, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm, tôi chỉ là người thường, không theo cậu vào trong đâu.”
Cũng không phải Diệp Viễn Tâm nhát gan, anh ta tình nguyện sống hồ đồ một chút, ở thế giới nhân loại của mình tận tình hưởng thụ cuộc sống ngợp trong vàng son. Còn thế giới yêu quái kia ra sao, anh hoàn toàn không có ý định tìm tòi nghiên cứu.
Cửu lão gia của anh là Phó Tây Đường, chỉ có vậy.
Đôi lúc anh cũng suy nghĩ, có phải Cửu lão gia thích điểm này của anh nên mới giao nhiều sản nghiệp vào tay anh như thế.
Diệp Viễn Tâm đã nói vậy, Hứa Bạch cũng không ép anh. Cậu vốn muốn hỏi Phó tiên sinh lý do, nhưng tin nhắn gửi đi mãi không thấy tăm hơi, nửa ngày cũng chưa có hồi âm.
Không còn cách nào, Hứa Bạch đành một mình vào trong.
Hứa Bạch ở Bắc Kinh ngần ấy năm,lại chưa lần nào đặt chân tới phòng đọc này. Thật ra khi Chu Tử Nghị xây dựng quan hệ khắp nơi, đã từng mua giúp cậu một bộ tây trang sát bên đấy.
Nghe nói ông chủ hiệu may và chủ nhân của phòng đọc là một đôi, cả hai đều là nam.
Nên mới nói ngay cả lão đại cũng làm gay, làm sao trách tiểu yêu quái như Hứa Bạch cong thành nhang muỗi được.
Chủ nhân của phòng đọc tên Thương Tứ, người đời gọi anh là Tứ gia, ngoại hiệu Đại ma vương.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tới cửa gặp nhân vật lợi hại như vậy, Hứa Bạch sửa sang ngoại hình lại một chút, hít sâu một hơi. Đương lúc cậu muốn gõ cửa, cánh cửa gỗ điêu khắc hoa văn cổ xưa trước mặt tự động mở ra.
“Pi?” Anh em hồ lô kêu lên.
Cùng lúc đó, hai giọng nói đồng thanh vang lên “Hoan nghênh tới chơi”. Thanh âm kia mềm mại đáng yêu, nghe như trẻ con chưa cai sữa.
Hứa Bạch cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai đứa nhỏ mập mạp chỉ lớn bằng nắm tay một trái một phải đứng ở cửa ngửa mặt nhìn cậu, một đứa mặc áo đen, một đứa mặc áo trắng, trên đỉnh đầu buộc củ tỏi.
“Chào hai em.” Hứa Bạch khom lưng chào hỏi.
“Chào anh nha!” Hai nhóc mập mạp nói chuyện luôn đồng thanh, “Vào nhanh đi, chủ nhân nhà ta đang ở bên trong đợi anh đó.”
Hứa Bạch ôm bảy anh em hồ lô theo chân bọn họ vào trong. Xuyên qua những kệ sách ở mặt tiền phòng đọc tới hành lang, lọt vào tầm mắt là một khoảng sân nhỏ có hoa có hồ nước, còn có giàn nho tím và một cái xích đu.
Thương Tứ đang ở trong phòng khách đợi cậu. Hứa Bạch bước vào, một người đàn ông trông còn cao lớn hơn Phó tiên sinh mặc một bộ áo mỏng tay rộng màu đỏ, không hề có hình tượng duỗi thẳng chân nằm lười trên sofa, hành vi có chút khí thế phóng đãng. Trong tay anh ta còn cầm một ly hồng trà đào, chống cằm xem TV phát chương trình ———- phim ngôn tình cẩu huyết lúc tám giờ.
“Chủ nhân!” Hai nhóc mập mạp bổ nhào vào lồng ngực Thương Tứ, đoạt lấy điều khiển TV.
Thương Tứ mặt mày ghét bỏ đẩy hai đứa ra, nhưng hai nhóc mập mạp cho dù béo rất béo, nhưng hành động dị thường linh hoạt, ôm lấy cổ tay Thương Tứ không buông. Vì thế đường đường lão đại của Yêu giới lại cãi nhau ầm ĩ với hai tiểu yêu quái chỉ to bằng nắm tay.
Hứa Bạch: “…….”
“Đừng quậy nữa.” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên từ phía sau.
Hứa Bạch quay đầu lại, thanh niên thanh tú mặc sơ mi trắng bước vào, lễ phép cười cười với cậu. Rồi cậu ta quay đầu qua nhìn Thương Tứ, Thương Tứ vô tội xòe tay đầu hàng, hai nhóc mập mạp nhanh như chớp chạy tới bên chân cậu ta, lôi kéo ống quần cậu cáo trạng: “Lục Lục, Lục Lục, chủ nhân lại lại lại lại lại lại ăn hiếp chúng ta!”
“Ừ, trong bếp có pudding, đi ăn đi.” Thanh niên Lục Lục cúi người sờ sờ đầu hai nhóc mập mạp, hai đứa vui vẻ chạy đi, còn kéo cả bảy anh em hồ lô đi chung. Trước khi đi, hai đứa cực kỳ đắc ý tinh quái vặn mông làm mặt quỷ với Thương Tứ.
Hứa Bạch thấy chắc lão đại sắp tức chết rồi.
Nhưng không, anh ta đứng dậy ôm chặt eo thanh niên kia, như con mèo lớn cọ cọ khuôn mặt cậu chơi lưu manh.
Hứa Bạch ăn một tấn cẩu lương ôm hận trong lòng, gián tiếp nghi ngờ dụng ý cửa Phó tiên sinh ———- không phải anh ấy kêu cậu tới đây ăn cẩu lương chứ, đáng thương cho Hứa A Tiên còn chưa ăn cơm chiều.
Cũng may thanh niên kịp thời ngăn cản hành vi vô nhân đạo của lão đại, quay đầu đón tiếp Hứa Bạch. Hứa Bạch đoán cậu hẳn là ông chủ hiệu may cách vách, một nhà thiết kế nổi danh trong giới, Lục Tri Phi.
So với Thương Tứ, Lục Tri Phi ôn hòa nhẹ nhàng hơn nhiều, tuy không quá thân thiện với người khác, nhưng cho người ta cảm giác thả lỏng thoải mái.
“Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì đợi tôi vào bếp nấu cháo đậu đỏ mình ăn chung.” Lục Tri Phi nói.
Hứa Bạch cũng đang đói, nghe vậy càng không làm ra vẻ, hào sảng đồng ý ngay.
Lục Tri Phi đi rồi, Thương Tứ rốt cuộc ngồi thẳng lại, liếc mắt đánh giá trên dưới Hứa Bạch, uy nghiêm của Đại ma vương dần dần hiện ra.
“Phó Tây Đường có nói gì với cậu chưa?”
Hứa Bạch lắc đầu, “Tạm thời chưa liên hệ được với Phó tiên sinh, Tứ gia biết anh ấy đang ở đâu không?”
Nghe vậy, Thương Tứ rốt cuộc xem trọng Hứa Bạch hơn một chút. Khó trách Phó Tây Đường tự mình gọi điện nhờ anh hỗ trợ, tiểu xà yêu này xác thực có chỗ hơn người ——- anh đem khí thế như vậy ra, Hứa Bạch vẫn ngồi ngay ngắn đoan chính, giữ được biểu hiện thẳng thắng hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Nếu hắn không nói cho cậu, tự nhiên ta cũng không thể.” Thương Tứ nói, thu lại khí thế, lười biếng dựa lên sofa, “Hắn chỉ nhờ ta giúp cậu một vấn đề.”
“Hỗ trợ?” Hứa Bạch sửng sốt.
“Cậu là diễn viên nhỉ? Gặp phải bình cảnh?”
Hứa Bạch tức khắc “A” một tiếng, cậu chỉ bâng quơ vài câu lúc nói chuyện phiếm với A Yên, không ngờ Phó tiên sinh cũng biết, còn nhờ vả Thương Tứ giúp cậu.
Săc sóc như vậy, trong lòng Hứa Bạch không ngăn được ấm áp nổi lên.
Lúc này, Lục Tri Phi bưng cháo đậu đỏ ra, ba người ngồi xuống ăn cháo trước.
Trù nghệ của Lục Tri Phi rất tốt, cháo đậu đỏ ăn cực kỳ ngon, nhưng cẩu lương quá nhiều đã che dấu hết tất cả hương vị từ cháo đậu đỏ, Hứa Bạch ăn đến sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu cúi đầu nhìn một mảng đỏ hồng xinh đẹp, lại nhớ tới Phó tiên sinh.
Có mấy dòng thơ viết thế nào ấy nhỉ?
Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương tư (1)
Yêu đương ghê gớm thật.
Ăn xong, Thương Tứ dặn dò hai nhóc mập mạp vài câu, hai đứa bạch bạch bạch chạy đi, lại bạch bạch bạch khiêng một quyển sách trở về.
Hứa Bạch liếc nhìn bìa sách, đúng là <Một đóa hoa> của Bắc Hải tiên sinh.
Thương Tứ nhận lấy sách, “ Chuyện xưa trong <Đường số 09 phố Bắc> là hư cấu, nhưng ta có thể đưa cậu đến niên đại của bối cảnh phim, cậu muốn cảm thụ cái gì, nhìn ngắm cái gì, tùy ý cậu.”
Nghe vậy, đôi mắt Hứa Bạch hơi sáng lên, “Thực sự có thể sao?”
Thương Tứ nhếch nhếch khóe môi, “Đương nhiên, cậu nghĩ bổn đại gia là ai?”
Lời vừa dứt, Lục Tri Phi đem ra một bộ quần áo học sinh thời dân quốc để Hứa Bạch thay.
Lúc Hứa Bạch thay xong bước ra, Thương Tứ mở sách, quyển sách bắt đầu tự động qua trang. Trong tiếng lật giấy xôn xao, từng ký tự màu vàng nối nhau tróc ra từ những dòng chữ mực đen trên trang giấy, xoay tròn vây quanh hai người.
Hứa Bạch chỉ cảm thấy một lực hút từ trong sách, sau một thoáng hoa mắt, cảm giác không trọng lực kéo đến.
“Bộp.” Tiếng sách khép lại gọi suy nghĩ của Hứa Bạch trở về, cậu chớp chớp mắt, một chiếc xe kéo xẹt qua trước mắt.
Cậu theo bản năng lui về sau một bước, nhìn quanh khắp mọi nơi, mùa thu của Bắc Bình năm 1940 không một lời báo trước đập vào mắt cậu.
Âm thanh của Thương Tứ vang lên từ đằng sau, “Ta vào quán trà nhỏ đằng kia ngồi, cậu xem xong thì tới đó tìm ta.”
Hứa Bạch nghe vậy thì quay đầu, Thương Tứ đã không còn ở đây. Cách đó không xa quả thật có một căn nhà sát đường tinh xảo, trên bảng hiệu đề ba chữ to không chút vẽ viên ——– Quán trà nhỏ.
Đây là quán trà mà Phó tiên sinh đánh bài với Hồ tam tiểu thư sao? Vậy lúc này Phó tiên sinh có ở trong đó không?
Hứa Bạch nghĩ vậy, nhịn không được muốn lập tức qua xem. Nhưng nhấc lên nửa bước chân, cậu ngừng lại, âm thầm buồn rầu. Lúc này là Phó Tây Đường cố ý nhờ vả bạn bè hỗ trợ, giúp cậu vượt qua bình cảnh, cậu không thể phụ ý tốt của Phó tiên sinh được.
Hứa Bạch đành dừng lại, nhìn chung quanh.
Nơi này …….. hình như là công viên Bắc Hải?
Hứa Bạch nhớ rõ Bắc Hải tiên sinh có nhiều chương viết về công viên Bắc Hải, anh cảm thấy mình trùng tên với công viên này chính là duyên phận. Hứa Bạch cẩn thận nhớ lại nội dung trong sách, quả nhiên thấy được rất nhiều địa phương tương ứng, cậu bắt đầu tìm đường tới bên hồ.
Đúng lúc này, phía trước truyền lại một âm thanh quen thuộc.
Hứa Bạch nhất thời chưa nhận ra, vừa giương mắt lên đã thấy ——— là A Yên đây mà!
A Yên lúc này và A Yên hiện đại không có gì khác biệt, đều là thiếu niên hơn mười tuổi tràn đầy sức sống, trên má lấm tấm tàn nhang nho nhỏ đáng yêu, mặc quần yếm đội mũ beret.
Cậu bé đang kéo xe lao vút đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Trên xe kéo là một ông lão tóc hoa râm ngồi xếp bằng, khí chất nho nhã, mặc áo dài trắng xanh, đôi tay cắm vào trong ống tay áo, luôn miệng kêu A Yên chạy nhanh hơn nữa.
“Bắc Hải tiên sinh, không nhanh nữa được đâu! Nhanh quá tiên sinh sẽ mắng ta!” A Yên vừa chạy vừa nói, tiếng cười sang sảng vang khắp phố phường.
Nhưng điều khiến Hứa Bạch ngạc nhiên là, ông lão kia là Bắc Hải tiên sinh?! Không phải anh ấy là anh em song sinh của Phó tiên sinh sao!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook