Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh
-
Chương 69
Tần Hiểu Phương tò mò nhìn về phía cô, thấy dáng vẻ chắc chắn của Xu Mạn thì hỏi một câu: “Không phải bệnh toi gà thì là gì?”
Xu Mạn không thích bà, nhưng Xu Mạn muốn cho bà biết mình lợi hại nên nói: “Chúng bị nóng quá, cho ăn cây mơ tròn là được.” (Mọi người đừng tin, tôi bịa đó)
Tần Hiểu Phương nửa tin nửa ngờ, Thẩm Thanh Yến nói thêm vào: “Xu Mạn là chuyên gia về phương diện động vật, cô ấy đã nghiên cứu rất nhiều tập tính của động vật, chẳng qua cháu không nỡ để cô ấy làm việc mà thôi. Dì hai, dì không ngại thì có thể thử xem.”
Tần Hiểu Phương cũng không còn cách nào khác, đành phải còn nước còn tát, cho gà ăn cây mơ tròn theo lời Xu Mạn nói.
Sau khi Tần Hiểu Phương làm xong, Thẩm Thanh Yến lại nói: “Dì hai, cháu và Xu Mạn không quấy rầy nữa, chúng cháu muốn đến chỗ khác xem một chút.”
Tần Hiểu Phương nghe Thẩm Thanh Yến nói Xu Mạn là chuyên gia về phương diện động vật, lại cảm thấy mình đã hiểu lầm Xu Mạn, Thẩm Thanh Yến sẽ coi trọng người phụ nữ kém cỏi được. Ngược lại lúc nãy mình nói mấy lời với Thẩm Thanh Yến có vẻ quá chủ quan, Thẩm Thanh Yến chắc chắn vội vàng rời đi bởi vì nguyên nhân này.
Gà rừng của bà còn chưa khỏi bệnh, Tần Hiểu Phương cũng muốn Xu Mạn xem bệnh cho gà nhiều một chút, bà tiêu rất nhiều tiền vào đám gà rừng này, nếu chúng chết hết thì thật sự giống như mất máu.
Tần Hiểu Phương vội vàng giữ lại nói: “Thanh Yến, sao cháu mới đến đã muốn đi rồi? Dì còn chưa tiếp đón cháu và Mạn Mạn, không phải hai đứa muốn mua đất sao? Ngày mai dì đưa cháu đến bên thôn hỏi một chút.”
“Vậy ngày mai bọn cháu lại đến, cháu đưa Mạn Mạn lên trấn cổ chơi.” Thẩm Thanh Yến nói.
Tần Hiểu Phương biết Thẩm Thanh Yến đã quyết định thì có làm gì cũng vô dụng, đành phải cho bọn họ một ít trái cây, nói bọn họ ngày mai đến sớm một chút.
Trấn cổ cách chỗ này hơn mười cây số, lái xe không mất nhiều thời gian. Các trấn cổ đều giống nhau, không thể thoát khỏi ăn uống và vui chơi, bọn họ chạy tới đây thì thời gian vẫn còn sớm, khắp nơi đầy du khách.
Thẩm Thanh Yến thấy Xu Mạn hứng thú thì đưa đi vào trấn cổ, bà cụ bán hoa ven đường gọi bọn họ: “Mua hoa không? Năm đồng một cái, tặng hoa bạn gái xinh đẹp.”
Thẩm Thanh Yến nhìn vòng hoa của bà cụ, anh mua một cái đeo lên đầu Xu Mạn, đúng lúc có thể che ánh mặt trời chói chang. Thẩm Thanh Yến thanh toán tiền, Xu Mạn có chút hưng phấn ngẩng đầu: “Anh Thanh Yến, em muốn chụp ảnh chung với anh.”
Thẩm Thanh Yến cười cười, hơi cúi người tới gần Xu Mạn nhìn vào điện thoại chụp selfie mấy tấm. Nhưng bởi vì cánh tay dài giới hạn, muốn chụp xa hơn cũng không dễ dàng, anh gậy selfie ở cửa hàng.
Trấn cổ sát bên con sông, một dòng suối nhỏ xuyên qua trấn chạy xuống sông. Rất nhiều du khách cởi giày bước xuống chỗ suối cạn chơi nước rất vui.
Xu Mạn thấy thế thì nói: “Chúng ta cũng chơi đi, chắc chắn rất mát mẻ.”
Thẩm Thanh Yến cười nói: “Em muốn chơi thì chơi, anh ở trên bờ chụp ảnh cho em.”
Xu Mạn: “Em càng muốn chụp ảnh chung với anh.”
Thẩm Thanh Yến giải thích: “Anh đi giày thể thao, sẽ nước tràn vào.”
Xu Mạn hiểu rõ ồ một tiếng, một mình đi xuống chơi. Người trẻ tuổi và trẻ con chơi rất nhiều, Thẩm Thanh Yến ở bờ biển chụp ảnh cho Xu Mạn.
Sau mười hai giờ, ánh mặt trời chiếu xuống dòng suối qua các tán cây, ánh nắng cũng trở nên hoạt bát hơn, chiếu thẳng xuống dưới. Nước suối trong chảy qua bàn chân Xu Mạn, cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Yến, đối phương đang cầm máy ảnh chụp hình cho mình.
Xu Mạn nở nụ cười, cô thích cảm giác trong mắt Thẩm Thanh Yến chỉ có một mình cô.
Một tiểu yêu tinh mặc áo thun màu trắng và quần cao bồi ngắn đứng trong dòng suối, dưới ánh nắng, chân dài trắng nõn có chút lóa mắt. Thẩm Thanh Yến cầm máy ảnh chụp mấy tấm, khuôn mặt xinh đẹp dưới vòng hoa xuất hiện trên bức ảnh.
Thẩm Thanh Yến thấy cô tươi cười thì tâm trạng cũng tốt hơn, anh thay đổi mấy góc độ, tiếp tục chụp ảnh Xu Mạn.
Hai người vừa chụp ảnh vừa chơi, lúc bọn họ đến trấn cổ dưới bờ sông đã bốn năm giờ chiều. Lúc này mặt trời ngả về tây, chiếu xuống mặt sông tạo ra ánh sáng lấp lánh.
Thẩm Thanh Yến thuê một thuyền đạp, anh và Xu Mạn cùng nhau đạp thuyền trên sông, gió trên mặt sông đánh tan cơn oi bức, làm cho người ta thoải mái.
Xu Mạn khom lưng đưa tay vào dòng nước, ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng nõn đến đỏ bừng, càng giống như một quả táo chín. Thẩm Thanh Yến cầm máy ảnh chụp ảnh cho cô.
Xu Mạn chơi một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn thấy máy ảnh trên tay Thẩm Thanh Yến, cũng hứng thú nói: “Anh Thanh Yến, em cũng muốn chụp cho anh.”
Thẩm Thanh Yến cất máy ảnh đi, lấy gậy selfie và điện thoại ra: “Vậy em đến đây đi, chúng ta chụp chung.”
Xu Mạn ngồi dậy, dựa vào Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến giơ gậy selfie lên, Xu Mạn hơi động đậy nghiêng đầu hôn lên mặt anh. Tách tách! Đúng lúc điện thoại chụp lại khoảnh khắc này.
Thẩm Thanh Yến cưng chiều cười cười, cô nhóc này… Đúng là nhiều trò.
Hai người chụp xong, Xu Mạn phát hiện bờ sông có rất nhiều người cầm cần câu câu cá.
Cô cũng có chút hứng thú, kiếp trước Thanh Huyền Tiên quân cũng rất thích câu cá, khi đó Thanh Huyền tiên quân thả câu, cô phơi nắng ở bên cạnh.
Cô quay đầu hỏi Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, anh biết câu cá không?”
Thẩm Thanh Yến cười gật đầu: “Kỹ thuật không tốt lắm, nhưng vẫn tạm được.”
“Chúng ta cũng đi câu cá đi! Em thấy bọn họ câu rất thú vị.”
Thẩm Thanh Yến mới chú ý tới đuôi thuyền có một thùng dụng cụ câu cá, có lẽ cung cấp cho khách thuê. Thẩm Thanh Yến nghe Xu Mạn nói như vậy thì cũng hứng thú, anh đi tới mở xem, cần câu và mồi câu có đủ.
Hai người cập thuyền vào bờ, tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu câu cá.
Xu Mạn thấy Thanh Huyền tiên quân câu cá qua vài lần, nhưng cô chưa từng câu cá, dù sao đời này cô có thể hoạt động giống như con người nên cũng không khỏi có chút ngứa tay.
Đúng lúc thùng dụng cụ có hai bộ câu cá, Xu Mạn nói: “Chúng ta thi đấu đi, xem ai câu được nhiều hơn, người thắng có thể yêu cầu đối phương thực hiện nguyện vọng của mình.”
Thẩm Thanh Yến thấy cô hào hứng cũng cười nói: “Được, xem ra anh phải nắm chắc cơ hội này, để hoa lan nhỏ của anh thực hiện nguyện vọng cho mình.”
Xu Mạn vui vẻ cầm lấy con mồi trong tay anh, sau đó ném xuống xong, bắt đầu đùa nghịch cần câu, động tác vô cùng thành thạo. Thẩm Thanh Yến ngạc nhiên, xem ra cô còn rất có kinh nghiệm.
Xu Mạn cảm giác cần câu có động tĩnh, cho rằng mình câu được cá lớn, cô kéo lên thì thấy một nhánh cây.
Thẩm Thanh Yến mím môi cười trộm, mình cũng bắt đầu đùa nghịch cần câu. Anh câu cá được mấy lần, nhưng Thẩm Xuân Quân yêu thích, anh đi cùng Thẩm Xuân Quân vài lần, cũng biết một chút kỹ thuật.
Thẩm Thanh Yến tập trung câu cá, không lâu sau anh câu được một con cá nhỏ. Xu Mạn thử vài lần vẫn không thu hoạch được gì, dần dần mất đi hứng thú, cô còn tưởng rằng câu cá rất dễ chứ.
Một tiếng sau, hoàng hôn ngả về tây, các du khách lần lượt rời đi. Thẩm Thanh Yến thấy Xu Mạn giống như mèo con câu cá, chỉ được ba phút nhiệt tình rồi thu lại cần câu.
“Em còn muốn câu không?”
Xu Mạn nhụt chí lắc đầu, cô vốn cho rằng đây là một chuyện rất đơn giản, không ngờ mình làm lại khó như thế, hiện tại cô còn thua mất một nguyện vọng.
“Em thua rồi, anh có nguyện vọng gì?”
Thẩm Thanh Yến vừa thu dọn dụng cụ vừa cười nói: “Nguyện vọng của anh rất nhiều, chờ anh nghĩ xem chọn cái nào. Đi thôi, đừng nóng giận, chúng ta về khách sạn trước.”
Sáng hôm sau, Tần Hiểu Phương gọi cho Thẩm Thanh Yến, nói Thẩm Thanh Yến qua xem. Lần này Tần Hiểu Phương thấy hai người bọn họ thì nhiệt tình hơn nhiều, bởi vì ngày hôm qua Xu Mạn chữa bệnh cho gà rừng, Tần Hiểu Phương càng cảm thấy Xu Mạn là chuyên gia về phương diện động vật, Tần Hiểu Phương thấy Thẩm Thanh Yến quan tâm cô như thế nên cũng không nói gì nữa.
Chỗ này khá xa thành phố, giá đất cũng không quá cao, nhưng muốn mua một miếng đất rồi xây dựng lên thì vẫn cần nhiều tiền.
Thẩm Thanh Yến và người phụ trách bàn bạc giá cả, sau đó thanh toán đúng hạn và ký hợp đồng, tiếp theo anh phải tìm người thiết kế nhà ở và chọn thời gian thi công.
Nhưng Thẩm Thanh Yến muốn xây dựng nhà gỗ độc đáo, không cần xây thành biệt thự. Phải có sân trước sân sau, trước cửa có một ao sen, sau núi có thể nuôi động vật nhỏ, anh thất Xu Mạn rất thích động vật.
Những chuyện này có vẻ đơn giản, nhưng lúc thực hiện lại vô cùng rườm rà. Mười ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn liên lạc với nhà thiết kế, chọn gỗ chống ăn mòn và sâu mọt, tìm thợ mộc đến bận tối mày tối mặt, Xu Mạn cũng không có thời gian xem tin đồn vớ vẩn trên mạng, mỗi ngày cô đi theo Thẩm Thanh Yến khắp nơi, ngược lại rất vui vẻ.
Mặc dù cuộc sống bận rộn, nhưng Xu Mạn nghĩ tới sau này có thể trải qua thế giới hai người với Thẩm Thanh Yến ở đây, hiện tại mọi thứ trở nên ngọt ngào.
Thời gian trôi qua, nhanh chóng đến thời gian quay tập cuối Minh Tinh Đại Tác Chiến, chủ đề tập này là đạp xe leo núi, khuyến khích mọi người tham gia nhiều hoạt động ngoài trời hơn.
Năm khách mời và một người chủ trì chia làm hai đội, trong quá trình đạp xe sẽ cướp cờ màu, đội giành được nhiều cờ nhất thì sẽ chiến thắng.
Bởi vì chỉ có hai nữ khách mời, để nam nữ cân bằng, mỗi đội một nữ, còn lại ba nam khách mời và người chủ trì Cung Dương rút thăm chia làm hai đội. Thẩm Thanh Yến, Cung Dương vào đội Phan Á Tinh, Vân Tụ và Liêu Tường vào đội Phương Viện Viện.
Xu Mạn đi theo nhân viên công tác nhìn bọn họ đạp xe lên núi, cũng học nhân viên công tác hò hét cổ vũ.
Xu Mạn thấy sắc mặt của Phan Á Tinh không tệ lắm, xem ra lần trước cô ấy không bị tên quan chức tha.m nhũng bắt đi, nghe nói gần đây tên quan chức tha.m nhũng Vương Thương Vũ đang bị điều tra, có lẽ ông ta không có nhiều thời gian đánh chửi tình nhân của mình.
Nhưng Phương Viện Viện ít nói so với trước kia, Xu Mạn còn cảm thấy có chút kỳ lạ, Phương Viện Viện thích nhất cãi nhau với Vân Tụ, lần này thái độ của cô ấy rất khác thường.
Sau khi bắt đầu quay, hai đội đạp xe bắt đầu lên đường. Đoạn đường núi này rất ít xe, hiện tại bọn họ đang quay vô cùng chân thật.
Xu Mạn cũng ngồi theo xe nhân viên phía sau, đi theo các khách mời, máy bay không người lái đang quay ở phía trước, người quay phim cũng đi theo phía sau.
Xu Mạn nhìn Thẩm Thanh Yến dẫn đầu thì có cảm giác kíc.h thích, dường như người kia là cô. Đến bây giờ cô đã cảm nhận được thú vui của chương trình này, cũng không nhàm chán như trong tưởng tượng.
Phía trước rầm một tiếng, Phương Viện Viện ngã xuống đất.
Nhân viên và các khách mời lập tức dừng lại, đi tới kiểm tra tình hình của Phương Viện Viện.
Xu Mạn cũng đi theo nhân viên xuống xe đi về phía Phương Viện Viện. Chỉ thấy Phương Viện Viện đau đớn ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lờ mờ.
Giữa h.ai chân của cô ấy có một ít máu, Vân Tụ nhanh chóng chảy tới, nhìn thấy máu dưới người Phương Viện Viện thì cả người sững sờ.
“Cậu ngây ra làm gì? Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi.” Câu nói của Thẩm Thanh Yến khiến Vân Tụ giật mình.
Lúc này, nhân viên y tế cũng chạy tới nhìn thấy tình hình của Phương Viện Viện thì biết rõ, nhưng có lẽ trong tình huống này rất khó giữ được đứa bé trong bụng Phương Viện Viện.
Nhân viên y tế chủ yếu xử lý một số vết thương nhỏ, bọn họ không thể làm được gì trong tình huống Phương Viện Viện.
Đạo diễn Trương nóng ruột, ông ta không ngờ Phương Viện Viện mang thai, nếu ông ta biết thì tuyệt đối không để cô ấy tham gia hoạt động nguy hiểm như thế.
Thẩm Thanh Yến và Vân Tụ ôm Phương Viện Viện lên xe, Xu Mạn đi theo sau Thẩm Thanh Yến, chờ Phương Viện Viện và Vân Tụ lên xe, cô kéo Thẩm Thanh Yến nhỏ giọng nói: “Anh Thanh Yến, cánh hoa của em có thể cứu cô ấy. Lát nữa anh lái xe phía trước, em sẽ làm phép cho Viện Viện.”
Thẩm Thanh Yến nhìn cô một cái: “Nếu em làm vậy có gây tổn hại cho em hay không?”
Xu Mạn ngẩng đầu nhìn phía anh, nghiêm túc nói: “Tối nay anh bổ sung linh lực cho em là được.”
Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng búng lên trán cô: “Cứ như vậy đi, mạng người quan trọng, buổi tối em muốn bao nhiêu linh lực thì anh cũng cho em.”
Anh Lưu trong đoàn làm phim đang chuẩn bị lái xe đưa Phương Viện Viện và Vân Tụ đến bệnh viện, Thẩm Thanh Yến chìa khóa xe trên tay anh ta: “Anh Lưu, tôi lái cho.”
Anh Lưu còn chưa lấy lại tinh thần, Thẩm Thanh Yến cầm chìa khóa xe ngồi vào ghế lái.
Xu Mạn và Vân Tụ ở phía sau chăm sóc cho Phương Viện Viện, Phương Viện Viện đã hôn mê, trên đùi cô vẫn còn chảy máu. Vân Tụ không nói gì, nắm chặt tay cô ấy, ôm Phương Viện Viện vào lòng, khuôn mặt đào hoa hoàn toàn trắng bệch.
Xu Mạn biến ra một đóa hoa lan trong tay, đặt vào tay Phương Viện Viện, Vân Tụ còn chưa kịp ngăn cản thì thấy cánh hoa kia dần hòa vào cơ thể Phương Viện Viện.
“Cô…” Lúc này Vân Tụ mới ngẩng đầu, kinh ngạc đến không nói ra lời.
“Xu Mạn đang cứu cô ấy, trong lòng cậu hiểu rõ là được, đừng nói ra ngoài.” Thẩm Thanh Yến vừa lái xe vừa giải thích.
Đóa hoa lan dần dần biến mất trong tay Phương Viện Viện, sau đó sắc mặt của Phương Viện Viện dần chuyển biến tốt hơn, không còn tái nhợt nữa.
Vân Tụ không có tâm trạng quan tâm đến lời nói của Thẩm Thanh Yến và đóa hoa lan thần kỳ của Xu Mạn, anh ta nhìn hai mắt Phương Viện Viện đang nhắm mắt, im lặng một lúc mới mở miệng hỏi: “Cô ấy sẽ không sao chứ?”
Xu Mạn thấy Viện Viện vẫn chưa tỉnh lại, cô suy nghĩ rồi chuyển động linh lực hòa thêm một đóa hoa vào cơ thể Phương Viện Viện.
Lần này Phương Viện Viện mở mắt ra, cảm giác đau đớn trên người cũng biến mất. Khi cô ấy nhìn thấy rõ người trước mắt thì trên mặt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc biến thành tức giận.
Vân Tụ có chút hoảng loạn, anh ta mở miệng kêu một tiếng: “Viện Viện.”
Giọng anh ta khàn khàn, không còn dáng vẻ không nghiêm túc như bình thường, mà càng thêm chân thành.
Phương Viện Viện nhíu mày lại: “Có ghê tởm hay không!”
Cô ấy nói xong lại cúi đầu nhìn về phía chân mình, trên mặt đầy cảm xúc phức tạp.
“Không sao đâu, em và con sẽ không sao.” Vân Tụ nắm chặt tay cô ấy, trầm giọng nói giống như nói cho cô nghe cũng giống như nói cho mình nghe.
“Anh cách tôi xa một chút!” Phương Viện Viện vừa nghe anh nói chuyện thì không khỏi bực bội.
Vân Tụ không động đậy, vẫn nắm chặt tay cô ấy: “Sau khi em khỏe lên, em muốn đánh muốn mắng muốn đuổi tôi cũng được.”
“Đứa bé này không phải của anh, anh không cần đến đổ vỏ.” Phương Viện Viện lạnh lùng nói, chẳng qua giọng có chút run rẩy, đôi mắt cũng có hơi nước.
“Em không cần lừa tôi, tôi biết hết rồi. Tôi xin lỗi…”
Xu Mạn ngồi bên cạnh nghe hai người bọn họ nói chuyện, cô không khỏi khinh thường Vân Tụ: “Anh quá xấu xa rồi, thích nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy, trái tim con người chỉ chứa được một người, sao anh có thể chứa nhiều người như vậy chứ!”
Vân Tụ nhất thời không trả lời được, Phương Viện Viện càng thêm chán ghét Vân Tụ.
Thẩm Thanh Yến ngồi ở phía trước lái xe, nói thêm một câu: “Vân Tụ, hai đóa hoa hai triệu, cậu nhớ chuyển tiền cho Xu Mạn.”
Vân Tụ: “Thẩm Thanh Yến, đến lúc này anh còn nói tôi trả tiền, anh có nhân tính hay không!”
Thẩm Thanh Yến lại nói: “Nếu tôi không có nhân tính thì sẽ không quan tâm chuyện này.”
Vân Tụ: …
Phương Viện Viện không biết bọn họ nói gì, nhưng cô ấy nhớ lúc mình ngã xuống, bụng đau muốn chết, nhưng hiện tại bụng không đau, cũng không có cảm giác đau đớn, không biết có phải bởi vì cô ấy đã sảy thai hay không.
Phương Viện Viện nghĩ đến đây thì nước mắt chảy xuống.
Vân Tụ thấy cô ấy khóc thì tâm trạng vô cùng bực bội.
Thẩm Thanh Yến chạy đến bệnh viện, bác sĩ nhìn thấy vết máu trên đùi Phương Viện Viện cũng hoảng sợ. Chẳng qua sau khi bọn họ đưa Phương Viện Viện đi kiểm tra lại phát hiện đứa bé và Phương Viện Viện không sao cả.
Bọn họ còn tưởng rằng kết quả kiểm tra sai, lại nói Phương Viện Viện đi siêu âm, kết quả vẫn giống vậy – mẹ con bình an.
Vân Tụ thở phào nhẹ nhõm một hơi, Phương Viện Viện rối rắm. Đứa bé này sẽ ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của cô ấy, hơn nữa bố đứa bé… Phương Viện Viện cảm thấy may mắn mấy giây lại rơi vào lo âu.
Nhưng Vân Tụ lộ rõ vẻ vui mừng, anh ta giống như kẹo mạch nha dính với Phương Viện Viện. Phương Viện Viện đi xuống bậc thang, anh ta sẽ giống như thái giám nịnh nọt chạy tới đỡ.
Thẩm Thanh Yến gọi cho đạo diễn Trương nói tình huống bên này, nói bọn họ không cần lo lắng.
Đạo diễn Trương nửa tin nửa ngờ, tình hình của Phương Viện Viện không thể nào không có chuyện gì được, nhưng Thẩm Thanh Yến cũng không phải là người nói đùa chuyện này. Không lâu sau trợ lý của Phương Viện Viện và nhân viên đoàn làm phim cũng chạy tới hỏi thăm, sau khi chắc chắn Phương Viện Viện không sao, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì tim thai và cơ thể Phương Viện Viện khá tốt, bệnh viện chỉ kê thuốc bồi bổ cho Phương Viện Viện, nói cô ấy chú ý nghỉ ngơi, không cần mệt nhọc, cũng không thể tham gia vận động mạnh. Nhưng lúc Phương Viện Viện đến đây, máu trên đùi cô quá dọa người, vì thế bệnh viện muốn cô ấy ở lại bệnh viện buổi tối, quan sát tình hình.
Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, Vân Tụ xin nghỉ với đạo diễn, Phương Viện Viện cũng không thể tham gia quay chương trình, đạo diễn Trương đành phải cho mọi người nghỉ một ngày, ngày mai lại tiếp tục làm việc.
Thẩm Thanh Yến nhanh chóng đưa Xu Mạn trở về khách sạn, hoa lan nhỏ của anh vừa mất đi hai đóa hoa, Thẩm Thanh Yến cũng lo lắng cô sẽ biến thành gốc cây hoa lan.
Hai người vào phòng khách sạn, Thẩm Thanh Yến kiểm tra Xu Mạn từ đầu tới chân một lượt, anh thấy sắc mặt của Xu Mạn vẫn hồng hào, cũng không thấy dáng vẻ yếu ớt mới hơi yên tâm hỏi: “Em cảm giác thế nào?”
“Không tốt, em tốn quá nhiều linh lực, em cảm thấy mình sắp biến thành hoa lan.” Xu Mạn kéo cổ áo anh, cởi từng nút áo cho anh.
Thẩm Thanh Yến không khỏi bật cười: “Chúng ta đi trước tắm rửa trước đã.”
Anh vừa mới đạp xe, vận động mạnh, cả người đầy mồ hôi, không quá sạch sẽ.
“Vậy anh Thanh Yến, em sẽ chà lưng cho anh.”
Thẩm Thanh Yến nắm lấy bàn tay không đàng hoàng của cô, cười hỏi: “Không phải em sắp không được sao? Làm gì có thời gian chà lưng?”
Xu Mạn chột dạ, trên người cô còn nhiều hoa, nhưng cô lại không muốn thừa nhận mình vừa nói dối. Cô buồn bực nhìn Thẩm Thanh Yến: “Chẳng lẽ anh Thanh Yến cũng không được sao?”
Khuôn mặt cô mang theo vẻ gian xảo, đôi mắt đen láy nhìn Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến nâng cằm cô lên, hôn xuống một cái, mang theo ý cười nói: “Mạn Mạn, không thể tùy tiện nói đàn ông không được. Đi thôi, chúng em đi tắm rửa trước, đúng lúc hôm nay không có chuyện gì khác, chúng ta sẽ bổ sung hai đóa hoa đã mất.”
Hai người vừa c.ởi quần áo vừa đi vào phòng tắm…
Hôm nay quá trình quay chương trình gặp sự cố nhanh chóng được đăng lên mạng. Nhưng thời điểm quay chương trình đã phong tỏa xung quanh, cho nên chỉ truyền tin Phương Viện Viện ngất xỉu, cũng không nói chuyện cô ấy mang thai.
Nhưng chuyện Phương Viện Viện suýt nữa xảy thai được lan truyền nhanh chóng, Phương Viện Viện độc thân, đột nhiên xuất hiện tin tức mang thai, khó tránh khỏi khiến mọi người suy đoán.
Lúc mọi người đang suy đoán thì phòng làm việc của Vân Tụ đột nhiên phát ra tin tức, công bố anh ta và Phương Viện Viện đang tình yêu, cũng thông báo mẹ con Phương Viện Viện đều bình an.
Sau khi tin tức này được tung ra thì cả mạng xã hội xôn xao lên.
Dù sao trước đó không lâu trên mạng có tin tức tình tay ba giữa Vân Tụ, Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn, không ngờ sau khi Thẩm Thanh Yến thừa nhận mình và Xu Mạn yêu nhau, nửa tháng sau Vân Tụ và Phương Viện Viện đã có con rồi.
Hiện tại nhìn lại tin tức tình tay ba lúc trước càng thêm buồn cười, nhưng Vân Tụ và Phương Viện Viện lại ở bên nhau khiến nhiều người bất ngờ.
Dù sao Phương Viện Viện từng công khai tỏ vẻ chán ghét loại đàn ông Vân Tụ.
Sau khi tin tức lớn này bùng nổ, Thẩm Thanh Yến Xu Mạn, Vân Tụ Phương Viện Viện, Minh Tinh Đại Tác Chiến cùng nhau lên hot search, các cư dân mạng tỏ vẻ Minh Tinh Đại Tác Chiến nên sửa tên thành Minh Tinh Đại Ghép Đôi.
Trên mạng bàn tán náo nhiệt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến quá trình quay chương trình bên này, sau một ngày nghỉ ngắn ngủi, công việc vẫn phải tiếp tục.
Xu Mạn không thích bà, nhưng Xu Mạn muốn cho bà biết mình lợi hại nên nói: “Chúng bị nóng quá, cho ăn cây mơ tròn là được.” (Mọi người đừng tin, tôi bịa đó)
Tần Hiểu Phương nửa tin nửa ngờ, Thẩm Thanh Yến nói thêm vào: “Xu Mạn là chuyên gia về phương diện động vật, cô ấy đã nghiên cứu rất nhiều tập tính của động vật, chẳng qua cháu không nỡ để cô ấy làm việc mà thôi. Dì hai, dì không ngại thì có thể thử xem.”
Tần Hiểu Phương cũng không còn cách nào khác, đành phải còn nước còn tát, cho gà ăn cây mơ tròn theo lời Xu Mạn nói.
Sau khi Tần Hiểu Phương làm xong, Thẩm Thanh Yến lại nói: “Dì hai, cháu và Xu Mạn không quấy rầy nữa, chúng cháu muốn đến chỗ khác xem một chút.”
Tần Hiểu Phương nghe Thẩm Thanh Yến nói Xu Mạn là chuyên gia về phương diện động vật, lại cảm thấy mình đã hiểu lầm Xu Mạn, Thẩm Thanh Yến sẽ coi trọng người phụ nữ kém cỏi được. Ngược lại lúc nãy mình nói mấy lời với Thẩm Thanh Yến có vẻ quá chủ quan, Thẩm Thanh Yến chắc chắn vội vàng rời đi bởi vì nguyên nhân này.
Gà rừng của bà còn chưa khỏi bệnh, Tần Hiểu Phương cũng muốn Xu Mạn xem bệnh cho gà nhiều một chút, bà tiêu rất nhiều tiền vào đám gà rừng này, nếu chúng chết hết thì thật sự giống như mất máu.
Tần Hiểu Phương vội vàng giữ lại nói: “Thanh Yến, sao cháu mới đến đã muốn đi rồi? Dì còn chưa tiếp đón cháu và Mạn Mạn, không phải hai đứa muốn mua đất sao? Ngày mai dì đưa cháu đến bên thôn hỏi một chút.”
“Vậy ngày mai bọn cháu lại đến, cháu đưa Mạn Mạn lên trấn cổ chơi.” Thẩm Thanh Yến nói.
Tần Hiểu Phương biết Thẩm Thanh Yến đã quyết định thì có làm gì cũng vô dụng, đành phải cho bọn họ một ít trái cây, nói bọn họ ngày mai đến sớm một chút.
Trấn cổ cách chỗ này hơn mười cây số, lái xe không mất nhiều thời gian. Các trấn cổ đều giống nhau, không thể thoát khỏi ăn uống và vui chơi, bọn họ chạy tới đây thì thời gian vẫn còn sớm, khắp nơi đầy du khách.
Thẩm Thanh Yến thấy Xu Mạn hứng thú thì đưa đi vào trấn cổ, bà cụ bán hoa ven đường gọi bọn họ: “Mua hoa không? Năm đồng một cái, tặng hoa bạn gái xinh đẹp.”
Thẩm Thanh Yến nhìn vòng hoa của bà cụ, anh mua một cái đeo lên đầu Xu Mạn, đúng lúc có thể che ánh mặt trời chói chang. Thẩm Thanh Yến thanh toán tiền, Xu Mạn có chút hưng phấn ngẩng đầu: “Anh Thanh Yến, em muốn chụp ảnh chung với anh.”
Thẩm Thanh Yến cười cười, hơi cúi người tới gần Xu Mạn nhìn vào điện thoại chụp selfie mấy tấm. Nhưng bởi vì cánh tay dài giới hạn, muốn chụp xa hơn cũng không dễ dàng, anh gậy selfie ở cửa hàng.
Trấn cổ sát bên con sông, một dòng suối nhỏ xuyên qua trấn chạy xuống sông. Rất nhiều du khách cởi giày bước xuống chỗ suối cạn chơi nước rất vui.
Xu Mạn thấy thế thì nói: “Chúng ta cũng chơi đi, chắc chắn rất mát mẻ.”
Thẩm Thanh Yến cười nói: “Em muốn chơi thì chơi, anh ở trên bờ chụp ảnh cho em.”
Xu Mạn: “Em càng muốn chụp ảnh chung với anh.”
Thẩm Thanh Yến giải thích: “Anh đi giày thể thao, sẽ nước tràn vào.”
Xu Mạn hiểu rõ ồ một tiếng, một mình đi xuống chơi. Người trẻ tuổi và trẻ con chơi rất nhiều, Thẩm Thanh Yến ở bờ biển chụp ảnh cho Xu Mạn.
Sau mười hai giờ, ánh mặt trời chiếu xuống dòng suối qua các tán cây, ánh nắng cũng trở nên hoạt bát hơn, chiếu thẳng xuống dưới. Nước suối trong chảy qua bàn chân Xu Mạn, cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Yến, đối phương đang cầm máy ảnh chụp hình cho mình.
Xu Mạn nở nụ cười, cô thích cảm giác trong mắt Thẩm Thanh Yến chỉ có một mình cô.
Một tiểu yêu tinh mặc áo thun màu trắng và quần cao bồi ngắn đứng trong dòng suối, dưới ánh nắng, chân dài trắng nõn có chút lóa mắt. Thẩm Thanh Yến cầm máy ảnh chụp mấy tấm, khuôn mặt xinh đẹp dưới vòng hoa xuất hiện trên bức ảnh.
Thẩm Thanh Yến thấy cô tươi cười thì tâm trạng cũng tốt hơn, anh thay đổi mấy góc độ, tiếp tục chụp ảnh Xu Mạn.
Hai người vừa chụp ảnh vừa chơi, lúc bọn họ đến trấn cổ dưới bờ sông đã bốn năm giờ chiều. Lúc này mặt trời ngả về tây, chiếu xuống mặt sông tạo ra ánh sáng lấp lánh.
Thẩm Thanh Yến thuê một thuyền đạp, anh và Xu Mạn cùng nhau đạp thuyền trên sông, gió trên mặt sông đánh tan cơn oi bức, làm cho người ta thoải mái.
Xu Mạn khom lưng đưa tay vào dòng nước, ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng nõn đến đỏ bừng, càng giống như một quả táo chín. Thẩm Thanh Yến cầm máy ảnh chụp ảnh cho cô.
Xu Mạn chơi một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn thấy máy ảnh trên tay Thẩm Thanh Yến, cũng hứng thú nói: “Anh Thanh Yến, em cũng muốn chụp cho anh.”
Thẩm Thanh Yến cất máy ảnh đi, lấy gậy selfie và điện thoại ra: “Vậy em đến đây đi, chúng ta chụp chung.”
Xu Mạn ngồi dậy, dựa vào Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến giơ gậy selfie lên, Xu Mạn hơi động đậy nghiêng đầu hôn lên mặt anh. Tách tách! Đúng lúc điện thoại chụp lại khoảnh khắc này.
Thẩm Thanh Yến cưng chiều cười cười, cô nhóc này… Đúng là nhiều trò.
Hai người chụp xong, Xu Mạn phát hiện bờ sông có rất nhiều người cầm cần câu câu cá.
Cô cũng có chút hứng thú, kiếp trước Thanh Huyền Tiên quân cũng rất thích câu cá, khi đó Thanh Huyền tiên quân thả câu, cô phơi nắng ở bên cạnh.
Cô quay đầu hỏi Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, anh biết câu cá không?”
Thẩm Thanh Yến cười gật đầu: “Kỹ thuật không tốt lắm, nhưng vẫn tạm được.”
“Chúng ta cũng đi câu cá đi! Em thấy bọn họ câu rất thú vị.”
Thẩm Thanh Yến mới chú ý tới đuôi thuyền có một thùng dụng cụ câu cá, có lẽ cung cấp cho khách thuê. Thẩm Thanh Yến nghe Xu Mạn nói như vậy thì cũng hứng thú, anh đi tới mở xem, cần câu và mồi câu có đủ.
Hai người cập thuyền vào bờ, tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu câu cá.
Xu Mạn thấy Thanh Huyền tiên quân câu cá qua vài lần, nhưng cô chưa từng câu cá, dù sao đời này cô có thể hoạt động giống như con người nên cũng không khỏi có chút ngứa tay.
Đúng lúc thùng dụng cụ có hai bộ câu cá, Xu Mạn nói: “Chúng ta thi đấu đi, xem ai câu được nhiều hơn, người thắng có thể yêu cầu đối phương thực hiện nguyện vọng của mình.”
Thẩm Thanh Yến thấy cô hào hứng cũng cười nói: “Được, xem ra anh phải nắm chắc cơ hội này, để hoa lan nhỏ của anh thực hiện nguyện vọng cho mình.”
Xu Mạn vui vẻ cầm lấy con mồi trong tay anh, sau đó ném xuống xong, bắt đầu đùa nghịch cần câu, động tác vô cùng thành thạo. Thẩm Thanh Yến ngạc nhiên, xem ra cô còn rất có kinh nghiệm.
Xu Mạn cảm giác cần câu có động tĩnh, cho rằng mình câu được cá lớn, cô kéo lên thì thấy một nhánh cây.
Thẩm Thanh Yến mím môi cười trộm, mình cũng bắt đầu đùa nghịch cần câu. Anh câu cá được mấy lần, nhưng Thẩm Xuân Quân yêu thích, anh đi cùng Thẩm Xuân Quân vài lần, cũng biết một chút kỹ thuật.
Thẩm Thanh Yến tập trung câu cá, không lâu sau anh câu được một con cá nhỏ. Xu Mạn thử vài lần vẫn không thu hoạch được gì, dần dần mất đi hứng thú, cô còn tưởng rằng câu cá rất dễ chứ.
Một tiếng sau, hoàng hôn ngả về tây, các du khách lần lượt rời đi. Thẩm Thanh Yến thấy Xu Mạn giống như mèo con câu cá, chỉ được ba phút nhiệt tình rồi thu lại cần câu.
“Em còn muốn câu không?”
Xu Mạn nhụt chí lắc đầu, cô vốn cho rằng đây là một chuyện rất đơn giản, không ngờ mình làm lại khó như thế, hiện tại cô còn thua mất một nguyện vọng.
“Em thua rồi, anh có nguyện vọng gì?”
Thẩm Thanh Yến vừa thu dọn dụng cụ vừa cười nói: “Nguyện vọng của anh rất nhiều, chờ anh nghĩ xem chọn cái nào. Đi thôi, đừng nóng giận, chúng ta về khách sạn trước.”
Sáng hôm sau, Tần Hiểu Phương gọi cho Thẩm Thanh Yến, nói Thẩm Thanh Yến qua xem. Lần này Tần Hiểu Phương thấy hai người bọn họ thì nhiệt tình hơn nhiều, bởi vì ngày hôm qua Xu Mạn chữa bệnh cho gà rừng, Tần Hiểu Phương càng cảm thấy Xu Mạn là chuyên gia về phương diện động vật, Tần Hiểu Phương thấy Thẩm Thanh Yến quan tâm cô như thế nên cũng không nói gì nữa.
Chỗ này khá xa thành phố, giá đất cũng không quá cao, nhưng muốn mua một miếng đất rồi xây dựng lên thì vẫn cần nhiều tiền.
Thẩm Thanh Yến và người phụ trách bàn bạc giá cả, sau đó thanh toán đúng hạn và ký hợp đồng, tiếp theo anh phải tìm người thiết kế nhà ở và chọn thời gian thi công.
Nhưng Thẩm Thanh Yến muốn xây dựng nhà gỗ độc đáo, không cần xây thành biệt thự. Phải có sân trước sân sau, trước cửa có một ao sen, sau núi có thể nuôi động vật nhỏ, anh thất Xu Mạn rất thích động vật.
Những chuyện này có vẻ đơn giản, nhưng lúc thực hiện lại vô cùng rườm rà. Mười ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn liên lạc với nhà thiết kế, chọn gỗ chống ăn mòn và sâu mọt, tìm thợ mộc đến bận tối mày tối mặt, Xu Mạn cũng không có thời gian xem tin đồn vớ vẩn trên mạng, mỗi ngày cô đi theo Thẩm Thanh Yến khắp nơi, ngược lại rất vui vẻ.
Mặc dù cuộc sống bận rộn, nhưng Xu Mạn nghĩ tới sau này có thể trải qua thế giới hai người với Thẩm Thanh Yến ở đây, hiện tại mọi thứ trở nên ngọt ngào.
Thời gian trôi qua, nhanh chóng đến thời gian quay tập cuối Minh Tinh Đại Tác Chiến, chủ đề tập này là đạp xe leo núi, khuyến khích mọi người tham gia nhiều hoạt động ngoài trời hơn.
Năm khách mời và một người chủ trì chia làm hai đội, trong quá trình đạp xe sẽ cướp cờ màu, đội giành được nhiều cờ nhất thì sẽ chiến thắng.
Bởi vì chỉ có hai nữ khách mời, để nam nữ cân bằng, mỗi đội một nữ, còn lại ba nam khách mời và người chủ trì Cung Dương rút thăm chia làm hai đội. Thẩm Thanh Yến, Cung Dương vào đội Phan Á Tinh, Vân Tụ và Liêu Tường vào đội Phương Viện Viện.
Xu Mạn đi theo nhân viên công tác nhìn bọn họ đạp xe lên núi, cũng học nhân viên công tác hò hét cổ vũ.
Xu Mạn thấy sắc mặt của Phan Á Tinh không tệ lắm, xem ra lần trước cô ấy không bị tên quan chức tha.m nhũng bắt đi, nghe nói gần đây tên quan chức tha.m nhũng Vương Thương Vũ đang bị điều tra, có lẽ ông ta không có nhiều thời gian đánh chửi tình nhân của mình.
Nhưng Phương Viện Viện ít nói so với trước kia, Xu Mạn còn cảm thấy có chút kỳ lạ, Phương Viện Viện thích nhất cãi nhau với Vân Tụ, lần này thái độ của cô ấy rất khác thường.
Sau khi bắt đầu quay, hai đội đạp xe bắt đầu lên đường. Đoạn đường núi này rất ít xe, hiện tại bọn họ đang quay vô cùng chân thật.
Xu Mạn cũng ngồi theo xe nhân viên phía sau, đi theo các khách mời, máy bay không người lái đang quay ở phía trước, người quay phim cũng đi theo phía sau.
Xu Mạn nhìn Thẩm Thanh Yến dẫn đầu thì có cảm giác kíc.h thích, dường như người kia là cô. Đến bây giờ cô đã cảm nhận được thú vui của chương trình này, cũng không nhàm chán như trong tưởng tượng.
Phía trước rầm một tiếng, Phương Viện Viện ngã xuống đất.
Nhân viên và các khách mời lập tức dừng lại, đi tới kiểm tra tình hình của Phương Viện Viện.
Xu Mạn cũng đi theo nhân viên xuống xe đi về phía Phương Viện Viện. Chỉ thấy Phương Viện Viện đau đớn ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lờ mờ.
Giữa h.ai chân của cô ấy có một ít máu, Vân Tụ nhanh chóng chảy tới, nhìn thấy máu dưới người Phương Viện Viện thì cả người sững sờ.
“Cậu ngây ra làm gì? Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi.” Câu nói của Thẩm Thanh Yến khiến Vân Tụ giật mình.
Lúc này, nhân viên y tế cũng chạy tới nhìn thấy tình hình của Phương Viện Viện thì biết rõ, nhưng có lẽ trong tình huống này rất khó giữ được đứa bé trong bụng Phương Viện Viện.
Nhân viên y tế chủ yếu xử lý một số vết thương nhỏ, bọn họ không thể làm được gì trong tình huống Phương Viện Viện.
Đạo diễn Trương nóng ruột, ông ta không ngờ Phương Viện Viện mang thai, nếu ông ta biết thì tuyệt đối không để cô ấy tham gia hoạt động nguy hiểm như thế.
Thẩm Thanh Yến và Vân Tụ ôm Phương Viện Viện lên xe, Xu Mạn đi theo sau Thẩm Thanh Yến, chờ Phương Viện Viện và Vân Tụ lên xe, cô kéo Thẩm Thanh Yến nhỏ giọng nói: “Anh Thanh Yến, cánh hoa của em có thể cứu cô ấy. Lát nữa anh lái xe phía trước, em sẽ làm phép cho Viện Viện.”
Thẩm Thanh Yến nhìn cô một cái: “Nếu em làm vậy có gây tổn hại cho em hay không?”
Xu Mạn ngẩng đầu nhìn phía anh, nghiêm túc nói: “Tối nay anh bổ sung linh lực cho em là được.”
Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng búng lên trán cô: “Cứ như vậy đi, mạng người quan trọng, buổi tối em muốn bao nhiêu linh lực thì anh cũng cho em.”
Anh Lưu trong đoàn làm phim đang chuẩn bị lái xe đưa Phương Viện Viện và Vân Tụ đến bệnh viện, Thẩm Thanh Yến chìa khóa xe trên tay anh ta: “Anh Lưu, tôi lái cho.”
Anh Lưu còn chưa lấy lại tinh thần, Thẩm Thanh Yến cầm chìa khóa xe ngồi vào ghế lái.
Xu Mạn và Vân Tụ ở phía sau chăm sóc cho Phương Viện Viện, Phương Viện Viện đã hôn mê, trên đùi cô vẫn còn chảy máu. Vân Tụ không nói gì, nắm chặt tay cô ấy, ôm Phương Viện Viện vào lòng, khuôn mặt đào hoa hoàn toàn trắng bệch.
Xu Mạn biến ra một đóa hoa lan trong tay, đặt vào tay Phương Viện Viện, Vân Tụ còn chưa kịp ngăn cản thì thấy cánh hoa kia dần hòa vào cơ thể Phương Viện Viện.
“Cô…” Lúc này Vân Tụ mới ngẩng đầu, kinh ngạc đến không nói ra lời.
“Xu Mạn đang cứu cô ấy, trong lòng cậu hiểu rõ là được, đừng nói ra ngoài.” Thẩm Thanh Yến vừa lái xe vừa giải thích.
Đóa hoa lan dần dần biến mất trong tay Phương Viện Viện, sau đó sắc mặt của Phương Viện Viện dần chuyển biến tốt hơn, không còn tái nhợt nữa.
Vân Tụ không có tâm trạng quan tâm đến lời nói của Thẩm Thanh Yến và đóa hoa lan thần kỳ của Xu Mạn, anh ta nhìn hai mắt Phương Viện Viện đang nhắm mắt, im lặng một lúc mới mở miệng hỏi: “Cô ấy sẽ không sao chứ?”
Xu Mạn thấy Viện Viện vẫn chưa tỉnh lại, cô suy nghĩ rồi chuyển động linh lực hòa thêm một đóa hoa vào cơ thể Phương Viện Viện.
Lần này Phương Viện Viện mở mắt ra, cảm giác đau đớn trên người cũng biến mất. Khi cô ấy nhìn thấy rõ người trước mắt thì trên mặt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc biến thành tức giận.
Vân Tụ có chút hoảng loạn, anh ta mở miệng kêu một tiếng: “Viện Viện.”
Giọng anh ta khàn khàn, không còn dáng vẻ không nghiêm túc như bình thường, mà càng thêm chân thành.
Phương Viện Viện nhíu mày lại: “Có ghê tởm hay không!”
Cô ấy nói xong lại cúi đầu nhìn về phía chân mình, trên mặt đầy cảm xúc phức tạp.
“Không sao đâu, em và con sẽ không sao.” Vân Tụ nắm chặt tay cô ấy, trầm giọng nói giống như nói cho cô nghe cũng giống như nói cho mình nghe.
“Anh cách tôi xa một chút!” Phương Viện Viện vừa nghe anh nói chuyện thì không khỏi bực bội.
Vân Tụ không động đậy, vẫn nắm chặt tay cô ấy: “Sau khi em khỏe lên, em muốn đánh muốn mắng muốn đuổi tôi cũng được.”
“Đứa bé này không phải của anh, anh không cần đến đổ vỏ.” Phương Viện Viện lạnh lùng nói, chẳng qua giọng có chút run rẩy, đôi mắt cũng có hơi nước.
“Em không cần lừa tôi, tôi biết hết rồi. Tôi xin lỗi…”
Xu Mạn ngồi bên cạnh nghe hai người bọn họ nói chuyện, cô không khỏi khinh thường Vân Tụ: “Anh quá xấu xa rồi, thích nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy, trái tim con người chỉ chứa được một người, sao anh có thể chứa nhiều người như vậy chứ!”
Vân Tụ nhất thời không trả lời được, Phương Viện Viện càng thêm chán ghét Vân Tụ.
Thẩm Thanh Yến ngồi ở phía trước lái xe, nói thêm một câu: “Vân Tụ, hai đóa hoa hai triệu, cậu nhớ chuyển tiền cho Xu Mạn.”
Vân Tụ: “Thẩm Thanh Yến, đến lúc này anh còn nói tôi trả tiền, anh có nhân tính hay không!”
Thẩm Thanh Yến lại nói: “Nếu tôi không có nhân tính thì sẽ không quan tâm chuyện này.”
Vân Tụ: …
Phương Viện Viện không biết bọn họ nói gì, nhưng cô ấy nhớ lúc mình ngã xuống, bụng đau muốn chết, nhưng hiện tại bụng không đau, cũng không có cảm giác đau đớn, không biết có phải bởi vì cô ấy đã sảy thai hay không.
Phương Viện Viện nghĩ đến đây thì nước mắt chảy xuống.
Vân Tụ thấy cô ấy khóc thì tâm trạng vô cùng bực bội.
Thẩm Thanh Yến chạy đến bệnh viện, bác sĩ nhìn thấy vết máu trên đùi Phương Viện Viện cũng hoảng sợ. Chẳng qua sau khi bọn họ đưa Phương Viện Viện đi kiểm tra lại phát hiện đứa bé và Phương Viện Viện không sao cả.
Bọn họ còn tưởng rằng kết quả kiểm tra sai, lại nói Phương Viện Viện đi siêu âm, kết quả vẫn giống vậy – mẹ con bình an.
Vân Tụ thở phào nhẹ nhõm một hơi, Phương Viện Viện rối rắm. Đứa bé này sẽ ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của cô ấy, hơn nữa bố đứa bé… Phương Viện Viện cảm thấy may mắn mấy giây lại rơi vào lo âu.
Nhưng Vân Tụ lộ rõ vẻ vui mừng, anh ta giống như kẹo mạch nha dính với Phương Viện Viện. Phương Viện Viện đi xuống bậc thang, anh ta sẽ giống như thái giám nịnh nọt chạy tới đỡ.
Thẩm Thanh Yến gọi cho đạo diễn Trương nói tình huống bên này, nói bọn họ không cần lo lắng.
Đạo diễn Trương nửa tin nửa ngờ, tình hình của Phương Viện Viện không thể nào không có chuyện gì được, nhưng Thẩm Thanh Yến cũng không phải là người nói đùa chuyện này. Không lâu sau trợ lý của Phương Viện Viện và nhân viên đoàn làm phim cũng chạy tới hỏi thăm, sau khi chắc chắn Phương Viện Viện không sao, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì tim thai và cơ thể Phương Viện Viện khá tốt, bệnh viện chỉ kê thuốc bồi bổ cho Phương Viện Viện, nói cô ấy chú ý nghỉ ngơi, không cần mệt nhọc, cũng không thể tham gia vận động mạnh. Nhưng lúc Phương Viện Viện đến đây, máu trên đùi cô quá dọa người, vì thế bệnh viện muốn cô ấy ở lại bệnh viện buổi tối, quan sát tình hình.
Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, Vân Tụ xin nghỉ với đạo diễn, Phương Viện Viện cũng không thể tham gia quay chương trình, đạo diễn Trương đành phải cho mọi người nghỉ một ngày, ngày mai lại tiếp tục làm việc.
Thẩm Thanh Yến nhanh chóng đưa Xu Mạn trở về khách sạn, hoa lan nhỏ của anh vừa mất đi hai đóa hoa, Thẩm Thanh Yến cũng lo lắng cô sẽ biến thành gốc cây hoa lan.
Hai người vào phòng khách sạn, Thẩm Thanh Yến kiểm tra Xu Mạn từ đầu tới chân một lượt, anh thấy sắc mặt của Xu Mạn vẫn hồng hào, cũng không thấy dáng vẻ yếu ớt mới hơi yên tâm hỏi: “Em cảm giác thế nào?”
“Không tốt, em tốn quá nhiều linh lực, em cảm thấy mình sắp biến thành hoa lan.” Xu Mạn kéo cổ áo anh, cởi từng nút áo cho anh.
Thẩm Thanh Yến không khỏi bật cười: “Chúng ta đi trước tắm rửa trước đã.”
Anh vừa mới đạp xe, vận động mạnh, cả người đầy mồ hôi, không quá sạch sẽ.
“Vậy anh Thanh Yến, em sẽ chà lưng cho anh.”
Thẩm Thanh Yến nắm lấy bàn tay không đàng hoàng của cô, cười hỏi: “Không phải em sắp không được sao? Làm gì có thời gian chà lưng?”
Xu Mạn chột dạ, trên người cô còn nhiều hoa, nhưng cô lại không muốn thừa nhận mình vừa nói dối. Cô buồn bực nhìn Thẩm Thanh Yến: “Chẳng lẽ anh Thanh Yến cũng không được sao?”
Khuôn mặt cô mang theo vẻ gian xảo, đôi mắt đen láy nhìn Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến nâng cằm cô lên, hôn xuống một cái, mang theo ý cười nói: “Mạn Mạn, không thể tùy tiện nói đàn ông không được. Đi thôi, chúng em đi tắm rửa trước, đúng lúc hôm nay không có chuyện gì khác, chúng ta sẽ bổ sung hai đóa hoa đã mất.”
Hai người vừa c.ởi quần áo vừa đi vào phòng tắm…
Hôm nay quá trình quay chương trình gặp sự cố nhanh chóng được đăng lên mạng. Nhưng thời điểm quay chương trình đã phong tỏa xung quanh, cho nên chỉ truyền tin Phương Viện Viện ngất xỉu, cũng không nói chuyện cô ấy mang thai.
Nhưng chuyện Phương Viện Viện suýt nữa xảy thai được lan truyền nhanh chóng, Phương Viện Viện độc thân, đột nhiên xuất hiện tin tức mang thai, khó tránh khỏi khiến mọi người suy đoán.
Lúc mọi người đang suy đoán thì phòng làm việc của Vân Tụ đột nhiên phát ra tin tức, công bố anh ta và Phương Viện Viện đang tình yêu, cũng thông báo mẹ con Phương Viện Viện đều bình an.
Sau khi tin tức này được tung ra thì cả mạng xã hội xôn xao lên.
Dù sao trước đó không lâu trên mạng có tin tức tình tay ba giữa Vân Tụ, Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn, không ngờ sau khi Thẩm Thanh Yến thừa nhận mình và Xu Mạn yêu nhau, nửa tháng sau Vân Tụ và Phương Viện Viện đã có con rồi.
Hiện tại nhìn lại tin tức tình tay ba lúc trước càng thêm buồn cười, nhưng Vân Tụ và Phương Viện Viện lại ở bên nhau khiến nhiều người bất ngờ.
Dù sao Phương Viện Viện từng công khai tỏ vẻ chán ghét loại đàn ông Vân Tụ.
Sau khi tin tức lớn này bùng nổ, Thẩm Thanh Yến Xu Mạn, Vân Tụ Phương Viện Viện, Minh Tinh Đại Tác Chiến cùng nhau lên hot search, các cư dân mạng tỏ vẻ Minh Tinh Đại Tác Chiến nên sửa tên thành Minh Tinh Đại Ghép Đôi.
Trên mạng bàn tán náo nhiệt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến quá trình quay chương trình bên này, sau một ngày nghỉ ngắn ngủi, công việc vẫn phải tiếp tục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook