Ảnh Đế Tiên Sinh Của Quý Tiểu Thư
-
Chương 17: Bán Chân Sao?
Edit: camélia
Lục Trình rời khỏi tòa nhà tập đoàn Moore, tự lái xe của mình đến công ty.
Hiện anh đang là nghệ sĩ của một công ty giải trí, là Công ty giải trí và truyền thông Thị Bá, tên cũ là Công ty giải trí Thị Bá.
Tên công ty nghe rất trâu bò, Thị Bá, mang ý nghĩa bá vương mảng phim truyền hình. Ông chủ của Thị Bá vốn là một lão mập mạp. Khi còn bé, nhà ông ta rất nghèo, việc ông ta thích nhất chính là chạy đến nhà người khác xem TV, một khi đã xem thì cả ngày không ăn cơm cũng không sao cả, vì thế ông bị mẹ đánh không ít lần.
Sau đó, khi ông ta giàu có lên nhờ một ngành nghề khác thì có ý nghĩ thành lập một công ty giải trí. Công ty lấy tên Thị Bá là hy vọng những bộ phim truyền hình do công ty quay có thể thống trị màn ảnh nhỏ. Ban đầu ông thành lập công ty này đơn thuần là để hoàn thành giấc mộng ngày đó của mình, không hề nghĩ đến công ty càng hoạt động càng thành công.
Cách đây vài năm, lão mập về hưu, công ty này được chuyển giao cho con trai của ông.
Con trai ông là một người trẻ tuổi không hề đơn giản. Hắn ta vừa tiếp nhận công việc liền ngay lập tức sửa lại tên công ty. Công ty vốn tên là giải trí Thị Bá, bây giờ thành giải trí và truyền thông Thị Bá. Dựa trên nền tảng vốn có, công ty phát triển thêm một ngành khác.
Bây giờ Giải trí & Truyền thông Thị Bá là một công ty giải trí cỡ lớn hội tụ rất nhiều tài nguyên nghệ sĩ, từ diễn viên, ca sĩ, MC đến đạo diễn, biên kịch, nghệ sĩ hóa trang.
Dưới sự dẫn dắt của ông chủ mới, mảng truyền hình điện ảnh của Thị Bá càng ngày càng ra hình ra dáng, sau đó nó còn trở thành bệ phóng cho mấy tai to mặt lớn trong ngành. Minh tinh đang hot giống như Lục Sắt trong công ty cũng chỉ có thể coi là người mới đang phát triển rất mạnh thôi.
Vẻn vẹn trong ngành truyền hình điện ảnh, trên Lục Sắt vẫn còn mấy đại minh tinh tuyến một ở mảng truyền hình, cùng với một ảnh hậu trong giới điện ảnh đang trấn giữ.
Trừ cái đó ra, công ty còn ký hợp đồng với vô số nghệ sĩ to nhỏ khác.
Nhưng hễ là nghệ sĩ có thể ký kết với công ty thì không có ai có dáng dấp vớ vẩn, không nói mỗi người đều đẹp trai ngút trời nhưng nhất định đều khôi ngô tuấn tú, ngũ quan cân đối. Dáng vẻ Lục Trình đặt ở trong nhóm người qua đường tuyệt đối sẽ trở thành người nổi bật nhất, nhưng đặt trong một đám mỹ nữ soái ca thì cũng không coi là quá xuất sắc.
Tiểu Vạn ca luôn luôn tán thưởng anh có một đôi chân dài ngạo thị quần hùng (áp đảo mọi người), nhưng chân dài thì có thể dùng vào việc rắm gì?
Anh còn có thể bán chân hay sao?
Hơn nữa, nhóm những thanh niên kia từng người đều tài nghệ song toàn, thông minh hơn người, anh thì có năng khiếu gì đây? Lục Trình suy nghĩ, chợt phát hiện anh ngoại trừ biết làm một bát canh miến hương vị cực ngon ra vậy mà lại không còn một năng khiếu nào khác.
Chẳng lẽ sau khi vào công ty, anh có khả năng dựa vào một bát canh miến đi hối lộ cao tầng công ty để xin một ít tài nguyên sao?
Nghĩ tới đây, trong cái khổ có cái vui, Lục Trình quả thực nhịn không được mà cười ra tiếng. Tiếng cười của anh vang vọng trong buồng xe chật chội. Hoàn toàn thấy rõ hoàn cảnh xấu hổ của mình, Lục Trình lại cười không nổi.
Anh chỉ muốn khóc.
Tình huống hiện tại của anh thực sự rất không ổn. Anh đấu không lại những thanh niên chừng hai mươi tuổi kia, cũng không tranh nổi với những tên tuổi nổi tiếng ở tuyến một. Anh muốn lăn lộn đến tầng cao nhất của giới giải trí, muốn chạm đến thăm dò đến bộ mặt thật của những góc khuất kia. Nói nghe thì dễ thật đấy.
Lục Trình lại hơi thấy hối hận.
Anh nên ôm thật chặt đùi Quý tổng, mặc cô đánh đập cũng đến chết không buông tay.
Đáng tiếc...
Nhưng mà bất luận tình hình trước mắt có bao nhiêu nghiêm trọng, con đường tương lai liệu có nửa bước khó đi thì từ đầu đến cuối Lục Trình cũng chưa từng buông bỏ ý nghĩ phải đòi lại công bằng cho Lục Sắt.
Em gái của anh, cũng là hòn ngọc quý trên tay Lục gia bọn anh, đã không rõ ràng mà chết đi như vậy. Anh nhất định phải đòi lại cho cô hai chữ công bằng!
Lục Trình cứ mải mê suy nghĩ lung tung, còn xe đã đến gần giải trí Thị Bá. Anh lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Được lắm mấy tên này!
Bãi đỗ xe đỗ hàng loạt xế sang, chiếc Volkswagen CC chỉ hơn hai trăm nghìn này của anh dừng giữa một hàng xe sang như cô bé Lọ Lem bước vào một ổ công chúa, cái mất mặt nó hiện ngay trên mặt.
Xe này mới được Lục Trình mua hồi năm ngoái. Lúc ấy anh vừa mua nhà được một năm, lại trả một lần tiền mua chiếc xe này. Khi đó anh rất vui vẻ, cảm thấy mình cũng trở thành tầng lớp tiểu tư sản có nhà có xe.
Lúc này, anh lại cảm thấy mình là một kẻ tị nạn sống trong khu dân cư nghèo.
Lục Trình bấm thang máy đi lên tầng gặp Vạn Lãng. Lúc vừa bước vào thang máy, bên trong chỉ có một mình anh. Thang máy đi lên, tới tầng một trên mặt đất thì dừng lại.
Lục Trình vừa dời bước dịch vào bên trong thì cửa lại mở ra. Một nhóm nam sinh trẻ tuổi đi vào.
Thực sự là một đám nam sinh trẻ tuổi.
Nhìn bọn họ đều tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt căng tràn collagen, từng sợi tóc đều được tạo hình trau chuốt, trang phục thời thượng, gương mặt cũng rất ăn ảnh. Bọn họ không hề cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ đã đứng trong thang máy từ sớm.
Công ty này có quá nhiều nghệ sĩ. Trước khi anh nổi tiếng, ai biết anh là ai.
Trong lúc lên, người ra ra vào vào thang máy không ngừng, Lục Trình vẫn luôn an tĩnh đứng ở phía sau lẳng lặng quan sát những nghệ sĩ này. Cuối cùng cũng đến tầng văn phòng của người đại diện bộ phận điện ảnh và truyền hình, trong đó có Vạn Lãng.
Lục Trình đi ra thang máy, hỏi tiếp tân chỗ cụ thể văn phòng của Vạn Lãng rồi mới đi qua.
Bởi vì trước khi đến đã chào hỏi qua, lần này Lục Trình đến đúng lúc Vạn Lãng không đi ra ngoài, đang ở trong phòng làm việc. Thời điểm anh đến, Vạn Lãng đang nói chuyện với một cô gái.
Cô gái kia Lục Trình cũng từng thấy, trong cuộc sống hiện thực thì chưa gặp qua nhưng từng thấy trên TV rồi, tên là...
Anh quên rồi.
Trên TV, những nữ minh tinh kia đều rất ăn ảnh. Các cô mặc vào những bộ trang phục xinh đẹp hoa lệ, từng người đều đẹp như tiên nữ. Đi đến gần, Lục Trình mới phát hiện ra những cô gái này đều thật gầy.
Vì để có thể phơi bày ra một bản thân hoàn mỹ nhất trước ống kính, có người phải ăn uống điều độ, có người liều mình tập tành, có người vừa quay phim vừa đắp mặt nạ đắt tiền...
Ai cũng không dễ dàng.
Lắm lúc làm gái có đôi khi còn phải ra vẻ hưởng thụ hừ hừ vài tiếng, Lục Trình cảm thấy sau này anh hẳn là nên ít phàn nàn đi một chút.
Lục Trình rời khỏi tòa nhà tập đoàn Moore, tự lái xe của mình đến công ty.
Hiện anh đang là nghệ sĩ của một công ty giải trí, là Công ty giải trí và truyền thông Thị Bá, tên cũ là Công ty giải trí Thị Bá.
Tên công ty nghe rất trâu bò, Thị Bá, mang ý nghĩa bá vương mảng phim truyền hình. Ông chủ của Thị Bá vốn là một lão mập mạp. Khi còn bé, nhà ông ta rất nghèo, việc ông ta thích nhất chính là chạy đến nhà người khác xem TV, một khi đã xem thì cả ngày không ăn cơm cũng không sao cả, vì thế ông bị mẹ đánh không ít lần.
Sau đó, khi ông ta giàu có lên nhờ một ngành nghề khác thì có ý nghĩ thành lập một công ty giải trí. Công ty lấy tên Thị Bá là hy vọng những bộ phim truyền hình do công ty quay có thể thống trị màn ảnh nhỏ. Ban đầu ông thành lập công ty này đơn thuần là để hoàn thành giấc mộng ngày đó của mình, không hề nghĩ đến công ty càng hoạt động càng thành công.
Cách đây vài năm, lão mập về hưu, công ty này được chuyển giao cho con trai của ông.
Con trai ông là một người trẻ tuổi không hề đơn giản. Hắn ta vừa tiếp nhận công việc liền ngay lập tức sửa lại tên công ty. Công ty vốn tên là giải trí Thị Bá, bây giờ thành giải trí và truyền thông Thị Bá. Dựa trên nền tảng vốn có, công ty phát triển thêm một ngành khác.
Bây giờ Giải trí & Truyền thông Thị Bá là một công ty giải trí cỡ lớn hội tụ rất nhiều tài nguyên nghệ sĩ, từ diễn viên, ca sĩ, MC đến đạo diễn, biên kịch, nghệ sĩ hóa trang.
Dưới sự dẫn dắt của ông chủ mới, mảng truyền hình điện ảnh của Thị Bá càng ngày càng ra hình ra dáng, sau đó nó còn trở thành bệ phóng cho mấy tai to mặt lớn trong ngành. Minh tinh đang hot giống như Lục Sắt trong công ty cũng chỉ có thể coi là người mới đang phát triển rất mạnh thôi.
Vẻn vẹn trong ngành truyền hình điện ảnh, trên Lục Sắt vẫn còn mấy đại minh tinh tuyến một ở mảng truyền hình, cùng với một ảnh hậu trong giới điện ảnh đang trấn giữ.
Trừ cái đó ra, công ty còn ký hợp đồng với vô số nghệ sĩ to nhỏ khác.
Nhưng hễ là nghệ sĩ có thể ký kết với công ty thì không có ai có dáng dấp vớ vẩn, không nói mỗi người đều đẹp trai ngút trời nhưng nhất định đều khôi ngô tuấn tú, ngũ quan cân đối. Dáng vẻ Lục Trình đặt ở trong nhóm người qua đường tuyệt đối sẽ trở thành người nổi bật nhất, nhưng đặt trong một đám mỹ nữ soái ca thì cũng không coi là quá xuất sắc.
Tiểu Vạn ca luôn luôn tán thưởng anh có một đôi chân dài ngạo thị quần hùng (áp đảo mọi người), nhưng chân dài thì có thể dùng vào việc rắm gì?
Anh còn có thể bán chân hay sao?
Hơn nữa, nhóm những thanh niên kia từng người đều tài nghệ song toàn, thông minh hơn người, anh thì có năng khiếu gì đây? Lục Trình suy nghĩ, chợt phát hiện anh ngoại trừ biết làm một bát canh miến hương vị cực ngon ra vậy mà lại không còn một năng khiếu nào khác.
Chẳng lẽ sau khi vào công ty, anh có khả năng dựa vào một bát canh miến đi hối lộ cao tầng công ty để xin một ít tài nguyên sao?
Nghĩ tới đây, trong cái khổ có cái vui, Lục Trình quả thực nhịn không được mà cười ra tiếng. Tiếng cười của anh vang vọng trong buồng xe chật chội. Hoàn toàn thấy rõ hoàn cảnh xấu hổ của mình, Lục Trình lại cười không nổi.
Anh chỉ muốn khóc.
Tình huống hiện tại của anh thực sự rất không ổn. Anh đấu không lại những thanh niên chừng hai mươi tuổi kia, cũng không tranh nổi với những tên tuổi nổi tiếng ở tuyến một. Anh muốn lăn lộn đến tầng cao nhất của giới giải trí, muốn chạm đến thăm dò đến bộ mặt thật của những góc khuất kia. Nói nghe thì dễ thật đấy.
Lục Trình lại hơi thấy hối hận.
Anh nên ôm thật chặt đùi Quý tổng, mặc cô đánh đập cũng đến chết không buông tay.
Đáng tiếc...
Nhưng mà bất luận tình hình trước mắt có bao nhiêu nghiêm trọng, con đường tương lai liệu có nửa bước khó đi thì từ đầu đến cuối Lục Trình cũng chưa từng buông bỏ ý nghĩ phải đòi lại công bằng cho Lục Sắt.
Em gái của anh, cũng là hòn ngọc quý trên tay Lục gia bọn anh, đã không rõ ràng mà chết đi như vậy. Anh nhất định phải đòi lại cho cô hai chữ công bằng!
Lục Trình cứ mải mê suy nghĩ lung tung, còn xe đã đến gần giải trí Thị Bá. Anh lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Được lắm mấy tên này!
Bãi đỗ xe đỗ hàng loạt xế sang, chiếc Volkswagen CC chỉ hơn hai trăm nghìn này của anh dừng giữa một hàng xe sang như cô bé Lọ Lem bước vào một ổ công chúa, cái mất mặt nó hiện ngay trên mặt.
Xe này mới được Lục Trình mua hồi năm ngoái. Lúc ấy anh vừa mua nhà được một năm, lại trả một lần tiền mua chiếc xe này. Khi đó anh rất vui vẻ, cảm thấy mình cũng trở thành tầng lớp tiểu tư sản có nhà có xe.
Lúc này, anh lại cảm thấy mình là một kẻ tị nạn sống trong khu dân cư nghèo.
Lục Trình bấm thang máy đi lên tầng gặp Vạn Lãng. Lúc vừa bước vào thang máy, bên trong chỉ có một mình anh. Thang máy đi lên, tới tầng một trên mặt đất thì dừng lại.
Lục Trình vừa dời bước dịch vào bên trong thì cửa lại mở ra. Một nhóm nam sinh trẻ tuổi đi vào.
Thực sự là một đám nam sinh trẻ tuổi.
Nhìn bọn họ đều tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt căng tràn collagen, từng sợi tóc đều được tạo hình trau chuốt, trang phục thời thượng, gương mặt cũng rất ăn ảnh. Bọn họ không hề cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ đã đứng trong thang máy từ sớm.
Công ty này có quá nhiều nghệ sĩ. Trước khi anh nổi tiếng, ai biết anh là ai.
Trong lúc lên, người ra ra vào vào thang máy không ngừng, Lục Trình vẫn luôn an tĩnh đứng ở phía sau lẳng lặng quan sát những nghệ sĩ này. Cuối cùng cũng đến tầng văn phòng của người đại diện bộ phận điện ảnh và truyền hình, trong đó có Vạn Lãng.
Lục Trình đi ra thang máy, hỏi tiếp tân chỗ cụ thể văn phòng của Vạn Lãng rồi mới đi qua.
Bởi vì trước khi đến đã chào hỏi qua, lần này Lục Trình đến đúng lúc Vạn Lãng không đi ra ngoài, đang ở trong phòng làm việc. Thời điểm anh đến, Vạn Lãng đang nói chuyện với một cô gái.
Cô gái kia Lục Trình cũng từng thấy, trong cuộc sống hiện thực thì chưa gặp qua nhưng từng thấy trên TV rồi, tên là...
Anh quên rồi.
Trên TV, những nữ minh tinh kia đều rất ăn ảnh. Các cô mặc vào những bộ trang phục xinh đẹp hoa lệ, từng người đều đẹp như tiên nữ. Đi đến gần, Lục Trình mới phát hiện ra những cô gái này đều thật gầy.
Vì để có thể phơi bày ra một bản thân hoàn mỹ nhất trước ống kính, có người phải ăn uống điều độ, có người liều mình tập tành, có người vừa quay phim vừa đắp mặt nạ đắt tiền...
Ai cũng không dễ dàng.
Lắm lúc làm gái có đôi khi còn phải ra vẻ hưởng thụ hừ hừ vài tiếng, Lục Trình cảm thấy sau này anh hẳn là nên ít phàn nàn đi một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook