Ảnh Đế Thích Ăn Đường
-
7: Mua Đồ Ngọt
Editor: TinyCloud
***
Lâm Thịnh hừ một tiếng, không nói chuyện.
Khương Đường thấy thầy ấy vẫn còn tức giận, liền nhìn An An một cái.
An An hiểu ý, lấy một hộp cơm đưa tới.
Khương Đường nhận lấy, đưa cho Lâm Thịnh, "Thầy Lâm, đây là bữa sáng phiên bản cao cấp đó nha, toàn bộ đoàn phim chỉ có một phần, là làm riêng cho thầy.
Đừng tức giận nữa, nếu không với tính khí này sẽ khó có bạn gái lắm~"
"Con nhóc tinh nghịch nhà cô!" Lâm Thịnh nhận bữa sáng, "Xem như cô có chút lương tâm!"
Cô lè lưỡi với thầy ấy một cái, sau đó nhìn xung quanh, hỏi: "Phải rồi, Tống Khâm cùng Lâm Mạn Mạn không tới ạ?"
Người mà Khương Đường vừa nhắc là nam chính và nữ chính của phim, đều là sinh viên xuất sắc của Học viện Điện ảnh Đế Đô, có thể là do mới bước vào giới giải trí, không có quá nhiều tâm tư, vì vậy nên cô cùng bọn họ ở chung rất hòa hợp.
"Hai người họ hôm qua phải quay đến khuya, nên tôi cho bọn họ hôm nay đến muộn một giờ.
Sao vậy, cô tìm họ có việc à?"
"A, không có gì.
Chỉ là hôm nay em chuẩn bị đồ ăn sáng, nếu bọn họ không đến không phải là chịu thiệt rồi sao!"
Khương Đường nói xong, liền thấy Từ Nham cách đó không xa, liền gọi: "Từ Nham, ở bên này!"
Từ Nham nghe thấy có người gọi mình, liền ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Khương Đường thấy anh ta nhìn về phía mình, liền phất tay ý bảo anh ta qua bên đây.
Từ Nham không biết cô kêu anh ta làm gì, nhưng vẫn đi tới, hỏi: "Tiền bối Khương, có chuyện gì sao?"
"Đây là bữa sáng của hôm nay, là phần đặc biệt.
Cho anh!"
Khương Đường lấy một phần ăn khác, nhìn bề ngoài cũng không khác phần ăn của đạo diễn là mấy.
Từ Nham biết cô hôm nay đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, nhưng không nghĩ đến anh ta cũng có phần, hơn nữa hình như phần ăn của anh ta khác xa so với những người khác.
Anh ta duỗi tay nhận lấy, không cẩn thận liếc nhìn phần ăn của đạo diễn.
Không ngờ phần ăn của mình cùng đạo diễn lại giống nhau.
Hiển nhiên Lâm Thịnh cũng chú ý đến, sắc mặt có thể nói vô cùng khó coi, "Khương Đường! Không phải cô nói cả đoàn phim chỉ có một phần như thế này à!"
Thấy anh ta lớn tuổi, khi dễ anh ta đúng không!
Ôi không, lỡ lời mất rồi! Khương Đường trong một khắc muốn đánh vào cái miệng này của mình.
"Hì hì! Em nói với thầy cả đoàn phim chỉ có một phần này thôi, nhưng mà là một phần lớn nha.
Một phần lớn không phải bao gồm nhiều phần nhỏ sao!"
Cả Tống Khâm cùng Lâm Mạn Mạn đều có phần ăn giống như thế này.
Dù gì cũng là vai chính, cũng phải chú trọng một chút.
Lâm Thịnh giống như tức không nói nên lời, anh ta cẩn thận nhìn Từ Nham đang đứng bên cạnh một cái, lần đầu tiên cảm thấy tên này có chút chướng mắt, đặc biệt là cái hộp cơm trên tay kia.
"Được được, con nhóc cô nói gì cũng đúng, tôi đi trước!"
Vẫn nên nhắm mắt làm ngơ là tốt nhất, anh ta nói không lại con nhóc này.
Đạo diễn Lâm nói xong liền ôm hộp cơm đi mất.
"Cái đó, Đường Đường, chị đi lấy túi giữ ấm cho em." An An thấy hai người phải đối diễn, liền không quấy rầy họ mà đi mất.
"Được ạ." Khương Đường đáp.
- --
Chớp mắt mùa đông đã bắt đầy, bây giờ mới hơn 6 giờ, gió se se lạnh, Khương Đường ôm lấy cánh tay, nhịn không được mà cả người run run.
Ài, lạnh quá đi.
Biết vậy cô đã không cậy mạnh mà chỉ mặc một lớp áo mỏng, nếu khoác thêm cái áo bông đã không lạnh như vậy rồi.
"Khương tiền bối, cô lạnh sao?" Từ Nham thấy cô ôm lấy hai cánh tay, liền mở miệng hỏi.
"Không sao không sao.
Đây là tật xấu của tôi, rất sợ lạnh." Khương Đường trả lời.
"Nếu không chúng ta đi vào trong đối diễn đi." Từ Nham nhìn dáng vẻ của cô, có chút lo lắng.
"Phía trong mọi người còn chưa chuẩn bị xong, nếu chúng ta đi vào chỉ thêm phiền bọn họ.
Đợi lát nữa trợ lý của tôi sẽ mang túi giữ ấm đến.
Anh vẫn nên ăn sáng trước đi, ăn xong chúng ta đối diễn cũng không muộn.
Khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi, còn phải cùng tôi tăng ta."
"Không vấn đề gì đâu." Từ Nham khẽ cười, sau đó mở hộp cơm ra bắt đầu ăn.
***
Giang Kỳ bên này vừa mới đến đoàn phim, còn chưa bước vào, Nguyên Chân đã nổi giận đùng đùng đi tới, hàm râu như muốn dựng hết lên, "Cậu bảo tôi đi tìm nữ số 3, cô ta lại phải cần nửa tháng nữa mới tiến tổ! Nửa tháng này của tôi tổn thất bao nhiêu cậu tự mình tới chịu!"
"Đã biết, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Mục đích đã đạt được, tốn chút tiền thì có làm sao.
Giang Kỳ như nhớ tới điều gì đó, liền nói: "Phải rồi, đạo diễn, em muốn xin thầy nghỉ nửa tháng."
Lão Nguyên nghe xong liền muốn phát hỏa: "Cậu còn mấy cảnh chưa quay, xin cái gì nghỉ?!!!"
"Chẳng phải chỉ còn mấy cảnh đó là đóng máy sao, nên em muốn xin nghỉ nửa tháng, vừa vặn đến lúc nữ thứ 3 tiến tổ lại quay sau."
"Tôi nói tên nhóc nhà cậu sao lần này lại hào phóng đến vậy.
Tới lui nửa ngày, nói đi, nữ số 3 kia là người của cậu à?"
Lão Nguyên tưởng tượng ra một hồi kịch bản kịch tích, cái này có tính là cậu ta lạm dụng chức quyền không?
"Như vậy không được sao ạ?"
Có lẽ là được ba từ "Người của cậu" lấy lòng, Giang Kỳ cả người hiện tại có chút cảm giác vui sướng.
"Được được được.
Cậu là người đầu tư, cậu tự quyết định đi!"
Kỳ thật lúc Giang Kỳ bảo ông tìm ca sĩ họ Khương kia đến diễn vai nữ số 3, ông đã đi tìm hiểu cái người có thể làm Giang ảnh đế lần đầu tiên nói tốt cho ca sĩ kia rồi.
Tìm hiểu càng sâu, ông ngoài ý muốn phát hiện cô gái này rất hợp với vai nữ số ba cho bộ phim của ông, hơn nữa kỹ thuật diễn của cô gái nhỏ cũng không tồi, rất đáng để thưởng thức.
Nghĩ tới cũng không quá ảnh hưởng đến phim của ông, liền thuận nước đẩy thuyền bán cho Giang Kỳ cái ân tình.
Như vậy lần sau nếu ông có mời anh tham gia phim cũng không cần như bộ phim lần này, mặt dày mày dạn mà cầu xin nữa.
Nguyên Chấn râu run run, ông ta cảm thấy tên nhóc Giang Kỳ này sợ là có tâm tư gì đó đối với cô gái nhỏ kia.
Hừ, đợi cô bé tiến tổ, ông phải nhắc nhở thật tốt mới được.
Giang Kỳ giờ phút này nào có ngờ tới, vị đạo diễn trước mặt nội tâm đã sớm trở mặt, lúc nào cũng chuẩn bị cắn anh một cái.
"Vậy cứ quyết định vậy đi, em còn có việc, thầy cứ tiếp tục quay đi ạ."
Giang Kỳ đến cửa của đoàn phim cũng chưa bước vào, liền đi mất.
Biết làm sao được, bây giờ tâm tư của anh đều đặt lên người cô gái nhỏ kia, nào có tâm trạng đóng phim nữa.
Râu Nguyên Chấn lại run lên ba cái, nào còn cảnh quay nào chưa hoàn thành chứ! Hiện tại chỉ còn cảnh quay của cậu ta là chưa xong, đợi đến quay bổ sung còn cần nửa tháng nữa!
Được, đợi tới lúc đó để cậu ta tự mình đến chịu trách nhiệm, ông ta cũng không cần lo lắng dùm.
Nguyên Chấn nhìn Giang Kỳ rời khỏi, cũng quay lại đoàn phim, hô to một tiếng: "Kết thúc công việc tại đây! Toàn bộ nhân viên trong đoàn được nghỉ nửa tháng!"
Dù sao cũng đỡ một khoảng tiền lương cho ông ta.
Sau khi Giang Kỳ lên xe, Trình Viễn ngồi ghế phụ báo cáo lịch trình cho anh,
"Do đoàn phim bên này cần chờ nửa tháng, mấy lịch trình phía sau đều phải kéo dài thời hạn.
Tôi báo cho cậu vài cái, cậu thấy cái nào phù hợp thì chuyển lên vài ngày."
"Có bao nhiêu cái?" Giang Kỳ nhìn di động, có hơi thất thần.
"Tổng cộng có 5 buổi phỏng vấn, hai quảng cáo, cùng với ba thư mời." Trình Viễn trả lời.
"Thư mời kia lùi lại đi, còn hai cái quảng cáo kia địa điểm ở đâu?"
Tất cả lực chú ý của Giang Kỳ đều ở trên điện thoại, mí mắt cũng không nâng lên.
"Một cái ở Đế Đô, cái còn lại địa điểm khá gần chỗ này."
"Cái ở Đế Đô cũng lùi lại đi, tạm thời tôi không quay về.
Quảng cáo còn lại, anh đi thương lượng thời gian quay với họ đi."
Giờ phút này Giang Kỳ đang dùng nick phụ của mình lướt lướt bài đăng của cô gái nhỏ, một đống bình luận, có vài người giống như chưa đủ mà bình luận đến mấy lần.
Bất quá cô gái nhỏ chưa một lần hồi đáp lại, làm anh có chút phiền muộn.
Trình Viễn nếu biết suy nghĩ của anh, khẳng định lại châm chọc một hồi: làm ơn đi đại ca, chính anh ngày xưa dùng Weibo cũng có bao giờ trả lời bình luận của fans đâu!
"Được thôi, hợp tác với phía bên kia tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Bây giờ chúng ta đi đâu, vẫn về khách sạn sao?"
Không thể trách anh ta là một người đại diện nhưng lại hỏi lịch trình kế tiếp của nghệ sĩ được.
Nửa tháng tiếp theo tổng cộng còn một cái quảng cáo, hơn nữa còn chưa xác định thời gian, anh ta làm sao biết vị đại gia này muốn đi đâu.
Không hỏi cho rõ ràng, cuối cùng người xui xẻo không phải là anh ta sao.
"Đi đến đoàn phim của thầy Lâm đi, nên thăm ban rồi."
Giang Kỳ tắt điện thọai đi, mấy cái bình luận kia giống như không làm anh vui vẻ được, cái anh muốn nhìn là người thật.
"Bây giờ? Còn chưa tới 7 giờ, đoàn phim chắc chưa bắt đầu đâu."
Trình Viễn biết anh là đang nóng lòng muốn gặp cô gái nhỏ, nhưng mà không phải hôm qua mới gặp à, bây giờ lại tới, lỡ như paparazi bắt gặp rồi đưa tin gì đó, không phải rắc rối sao?
"Chưa bắt đầu à?" Giang Kỳ nhăn mày, không khỏi có chút bực bội.
"Đúng vậy, bọn họ đều bắt đầu công việc lúc 8 giờ!"
"Sao lại muộn như vậy?"
Trình Viễn nội tâm bổ sung, này không phải do bọn họ trễ, là do ngài quá gấp gáp thôi!
"Vậy đến trung tâm thương mại một chuyến, mua chút đồ."
"Được thôi," Trình Viễn quay sang nói với tài xế, "Đến TTTM gần đây đi."
Trình Viễn còn tưởng anh muốn đến đây để mua vật gì đó quan trọng, kết quả chỉ thấy anh mang khẩu trang, đội mũ, một người đàn ông thân cao mét tám cứ như vậy đi đến quầy đồ ăn vặt.
Quầy đồ ăn vặt này phần lớn là cái cô gái nhỏ đi dạo cùng bạn, hoặc là người lớn dẫn theo con cái của họ.
Một người đơn độc như anh tự đi dạo hiển nhiên sẽ thu hút không ít ánh nhìn.
Hơn nữa, dựa vào khí chất xuất chúng của anh, lại còn một thân che kín, người xung quanh để ý đến anh cũng không có gì lạ.
Quả nhiên chỉ một lát sau, xung quanh liền vang lên tiếng nghị luận khe khẽ.
Trình Viễn đứng bên ngoài, liền nhìn thấy Giang Kỳ đứng ở quầy bánh kẹo, thái độ vô cùng nghiêm túc chọn chọn lựa lựa mấy cái kẹo màu sắc sặc sỡ kia.
Giang Kỳ nhìn nhìn mấy que kẹo sặc sỡ, chợt nhớ lại hình như cô nhóc thích nhất là vị xoài, đúng lúc trên quầy có đủ hai ba loại kẹo đều có vị này.
Được rồi, mang về dụ dỗ cô ấy một chút.
Đang lúc chọn đồ ngọt, bên cạnh bỗng xuất hiện một giọng nói: "Cái đó, anh đẹp trai à, thêm WeChat không nha~"
Ngón tay của Giang Kỳ khựng lại, sau đó lại làm như không nghe thấy, tiếp tục việc của mình.
Người kia giống như chưa bỏ cuộc, lại lên tiếng: "Anh đẹp trai? Chúng ta thêm WeChat nhau đi!"
Lần này thanh âm có chút lớn, giống như sợ người đối diện không nghe thấy.
Tâm tình tốt đẹp của Giang Kỳ nháy mắt bị phá hỏng, anh để đồ ngọt vừa mới chọn được sang một bên, sau đó xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh khó nghe đó: "Mẹ cô không dạy cô là không được tùy tiện quấy rầy người khác sao!??"
"Anh trai à, chỉ là thêm WeChat thôi mà, anh nóng giận như vậy làm gì?"
"Tôi mới từ trên núi xuống, không có WeChat!"
Cô gái kia không nghĩ đến người này tính tình lại lớn như vậy, thẹn quá hóa giận: "Không phải chỉ hỏi anh cái WeChat thôi à, khi không lại phát hỏa.
Nhìn anh bọc kín mít như vậy, chắc mặt mũi cũng không đẹp đẽ gì nên mới không dám khoe ra.
Không phải chỉ là một cái phương thức liên lạc thôi à, tôi đây cũng không thiếu!"
Giang Kỳ thấy cô ta biết điều mà rời khỏi, cũng không so đo lời cô ta nói.
Cả tâm của anh hiện tại chỉ hướng về cô nhóc kia mà thôi, liền nhanh chóng đem đồ ngọt cùng với kẹo mang đi thanh toán.
Trình Viễn ở bên ngoài quan sát từ nãy giờ, nhịn không được "chậc chậc" hai tiếng, còn tưởng anh có người mình thích, tính tình khó ưa kia có thể thu lại một chút.
Giờ xem ra vẫn giống trước đây nha~
Người từ núi mới xuống? Mệt cho anh nghỉ ra được lý do này!
***Hết Chương 7***.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook