Ảnh Đế Thành Song
-
Chương 8
Đây là cảnh ban ngày, địa điểm chính là trong cửa hàng thuê băng hình của Hứa Do, bối cảnh của phim vào đầu những năm 90, cơn gió cải cách đổi mới đang chậm rãi thẩm thấu vào đất nước.
Thời ấy, đĩa DVD còn chưa thịnh hành, trong thị trấn nhỏ của phim, đến VCD cũng rất hiếm thấy. Thuê băng chính là con đường duy nhất để mọi người tìm đến điện ảnh.
Thiết kế của đạo diễn Tạ Sâm thực sự rất khéo, qua những băng hình kia, ông thu nhỏ lại văn minh điện ảnh phương Tay vào bộ phim của mình, lại khiến điện ảnh trở thành điểm kết nối giữa hai nam chính, không thể không nói, những chi tiết nhìn qua không quan trọng kia lại rất dễ giành được sự yêu thích của khán giả phương Tây.
Trước mắt, trong cửa hàng cho thuê băng hình, hai vị nam chính lần đầu tiên cùng xuất hiện.
Trước mặt tiền cửa hàng nhỏ hẹp, Dung Đình trong vai Triệu Doãn Trạch đứng ở mé bên trái, giống như đang lặp đi lặp lại chọn phim đầy chán ngán, nhưng mà, khóe mắt không ngừng liếc về phía sau lại lộ ra mục đích thật sự của anh — Anh muốn nhìn Lục Dĩ Quyến ở mé bên kia.
Ba kệ băng hình san sát nhau khiến hình ảnh có vẻ hơi chút chật chội, so với Dung Đình có những động tác liên tiếp, tư thái của Lục Dĩ Quyến có thể xem như khá trầm lặng.
Cậu nghiêm túc phân loại băng hình khách hàng trả lại, đặt lên kệ. Đến khi Dung Đình cố ý làm ra một ít động tĩnh, cậu mới có thể tạm dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang góc rẽ, nơi đó đặt một cái gương cầu lồi để đề phòng có kẻ trộm, sau khi xác nhận Dung Đình không có hành vi “gây rối”, cậu quay đầu lại, tiếp tục công việc của mình.
Trong kịch bản phân cảnh của đạo diễn Tạ Sâm, đó là một cảnh quay truyền đạt rất nhiều tin tức, tuy rằng nội dung biểu diễn không nhiều, nhưng độ khó cũng không ít. Cảnh đầu tiên yêu cầu phải hoàn thành một cách hoàn mĩ, một khi diễn viên, đạo cụ, đèn, thậm chí là có thứ khác quấy rầy, chẳng sợ chỉ là 0.01 giây cũng phải làm lại từ đầu.
Phó đại diễn Vương Dược nhịn không được nhìn về phía thời gian trên máy theo dõi, đã 10 giây, còn chưa cut, là điềm báo cho một mở đầu thuận lợi.
Mà thông qua hình ảnh, cả hai diễn viên vẫn duy trì một trạng thái không sai.
Sự chuyên nghiệp của Dung Đình đã được giới điện ảnh công nhận, Vương Dược không có gì ngạc nhiên, song nhìn người mới này cũng toàn tâm toàn ý đắm chìm trong đó lại khiến Vương Dược cảm thấy ngoài ý muốn.
Phải biết, diễn viên không chuyên lần đầu tiên đứng trước màn ảnh cuối cùng sẽ có vấn đề xuất hiện, hoặc là nhịn không được nhìn máy quay, hoặc là vì thấp thỏm mà không dám diễn.
Nhưng Lục Dĩ Quyến lại không có, cậu giống như thật sự đang sống trong đấy, tự nhiên, bình thản. Hoàn toàn không có dấu vết bó buộc bởi trường quay. Động tác của cậu lưu loát, vẻ mặt tự nhiên, cảm giác như máy móc xung quanh “phòng” đều không tồn tại.
Nhưng mà, Vương Dược lại phát hiện được một vấn đề trí mạng.
Lục Dĩ Quyến… vẫn là Lục Dĩ Quyến, cậu không phải là Hứa Do. Cậu đầy đủ cẩn thận, bình thản, mang theo sự thông minh trí tuệ. Nhưng, biểu hiện của cậu lại quá mức bình thản.
Cảm xúc của cậu đối với Dung Đình giống như đối với một khách hàng bình thường, mà không phải là Triệu Doãn Trạch mà Hứa Do sớm nghe thấy, thậm chí quan sát đã lâu.
Người xem không thể thông qua thần thái của cậu tìm ra được bất kì khả năng ái muội nào… Nói cách khác, Hứa Do của Lục Dĩ Quyến, rất thẳng = =.
Tương phản với đó, kĩ xảo biểu diễn của Dung Đình có thể nói là vô cùng thành thạo. Vì nhân vật này mà anh thiết kế vài động tác nhỏ, vừa tự nhiên, cũng sẽ không làm người khác bỏ qua. Sự tò mò, rung động của Triệu Doãn Trạch trước Hứa Do đều có vẻ rất sống động, thậm chí là khiến người xem đồng cảm.
Quả nhiên, khi thời gian đến giây thứ 13, đạo diễn Tạ Sâm hô “Cut”.
Lục Dĩ Quyến đờ người ra một lúc, liếc nhìn về phía Dung Đình, thấy anh giống như đã định liệu trước, cậu đành phải hướng về phía Tạ đạo khiêm tốn nở nụ cười: “Có chỗ nào không tốt vậy ạ? Chú chỉ thêm cho cháu một chút với.”
Tạ đạo vô cùng giữ mặt mũi cho cậu, không dùng loa mà tự mình đi đến bên cạnh hai diễn viên, thấp giọng nói: “Tiểu Lục, cảm xúc của cháu ấy, rất nhạt. Tuy rằng đây là lần đầu tiên Hứa Do và Triệu Doãn Trạch tiếp xúc, nhưng cháu không hề thấy xa lạ với người ta! Cháu nghĩ mà xem, Hứa Do lớn lên trong thị trấn này, nghe qua đủ các câu chuyện về Triệu Doãn Trạch, cha anh ta phát tài ra làm sao, Triệu Doãn Trạch trở thành sinh viên được mọi người ca ngợi như thế nào, lại đến sau này cha bắt đầu nghiện đánh bạc, uống rượu, sau đó thua tiền, bị người đuổi giết, cuối cùng nhảy sông tự tử… Trong một thôn trấn nhỏ bé, chuyện của Triệu Doãn Trạch cháu hẳn là phải biết rõ.”
Lục Dĩ Quyến nghiêm túc nghe Tạ đạo nói chuyện, bản thân cậu học đạo diễn, bởi vậy mà so với diễn viên khác càng thêm để ý đến lý giải và hướng dẫn của đạo diễn về nhân vật, chẳng qua, những lời Tạ đạo nói, mặc dù cậu hiểu được, nhưng cũng không thể thực sự tìm được sự đồng cảm, thậm chí là biến nó trở thành sự biểu diễn.
Tạ Sâm nhìn Lục Dĩ Quyến, ông biết người trẻ tuổi này có thái độ học tập rất tốt… nhưng ánh mắt mờ mịt kia, hiển nhiên là còn chưa get đến nội dung chính.
Trầm ngâm một lúc, Tạ Sâm nhớ tới sáng sớm Lục Dĩ Quyến ôm một đống ảnh chụp chờ Dung Đình kí tên. Ông hắng giọng, gọi Dung Đình đang đứng ở một bên uống nước đến đây: “Tiểu Lục, cháu xoay người, chú miêu tả bộ dáng của Dung Đình cho cháu, cháu nghĩ xem tâm trạng của mình thế nào.”
“Gì ạ??” Lục Dĩ Quyến không hiểu ra sao, bộ dáng của Dung Đình thì liên quan gì đến tâm trạng của cậu?
Tạ Sâm nở nụ cười đầy thần bí: “Nhanh chóng xoay người.”
Lục Dĩ Quyến chỉ có thể nghe theo.
Một lát sau, cậu nghe được tiếng vuốt quần áo, ngay sau đó, Tạ đạo chậm rì rì mở miệng: “Dung Đình cởi áo rồi.”
Lục Dĩ Quyến: “???!!!”
Cái gì?? Dù cho dáng người anh ta tốt đi chăng nữa… cũng không đến mức thoát y ngay giữa trường quay đi…
Cậu rục rịch muốn xoay người, lại bị Tạ Sâm đè lại: “Đừng nhúc nhích, nghĩ xem, tâm trạng của cháu lúc này là gì?”
Khó chịu đến mức chỉ muốn quay đầu lại ngay lập tức…
Lục Dĩ Quyến yên lặng trả lời trong đầu.
Tạ Sâm không giục cậu trả lời, ông chỉ cười tủm tỉm đi tới trước mặt Lục Dĩ Quyến, nhìn cậu rối rắm lại cố nhịn, lúc này ông mới vừa lòng: “Rồi, lát nữa tiếp tục duy trì trạng thái này, đã hiểu chưa?”
“…… Vâng ạ.”
Tạ Sâm vui mừng cười: “Được rồi, Dung Đình, cậu cứ như cũ đi đến giá bên kia đi, chờ cậu đứng xong lại gọi Tiểu Lục đến.”
Lục Dĩ Quyến cứng đờ, Tạ đạo điên rồi à, chẳng lẽ muốn Dung Đình để trần nửa người quay phim sao?
Sau khi được Tạ đạo cho phép, cậu gần như vội vã chạy đến chỗ của mình, nhưng mà, băng ghi hình xếp san sát nhau hoàn toàn không có một khe hở nào.
Cậu hoàn toàn không thể thấy được Dung Đình trông như thế nào.
Rối rắm vô cùng.
Nhưng mà, trong tình huống này, đạo diễn Tạ Sâm lại giơ loa lên: “Vào chỗ, chuẩn bị, action.”
Một lần nữa khởi động máy.
Cùng một góc quay, ngọn đèn, vị trí.
Nhân viên trong đoàn cũng không dám khinh thường, nghiêm túc làm việc. Cảnh đầu tiên sẽ mang đến rất nhiều tin tức, toàn bộ hình ảnh, quang cảnh, kết cấu, sắc thái, chi tiết đều mang trong mình câu truyện về tác phẩm.
Trong một khung cảnh nọ, 3 kệ băng hình cao hơn 2m đồng thời được thu vào màn ảnh, bị một dãy đèn giữa cửa hàng cắt làm hai nửa. Trong thiết kế cảnh quay của Tạ Sâm, đây là lần đầu tiên hai vị nam chính cùng xuất hiện trong một cảnh quay, nhưng bọn họ vẫn bị kệ băng hình chia cách.
Với kết cấu ấy, kệ băng hình là một kí hiệu thẳng tắp, dùng để biểu hiện sức mạnh nam tính và sự bình đẳng, mà hình ảnh được cắt đều, ám chỉ cuộc sống của hai nam chính trước đây chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Ngọn đèn chiếu nghiêng khiến bên phía Lục Dĩ Quyến sáng hơn, làm đối lập sự khác biệt về tính cách của hai nam chính. Hứa Do sáng rõ, Triệu Doãn Trạch lại tối tăm, vừa lúc mở màn đạo diễn đã ám chỉ hiện trạng của hai người.
Màn ảnh chính là một ngôn ngữ thần kì như thế, nó không nói một lời nào, lại có thể nói cho mọi người rất nhiều câu chuyện.
Vương Dược nhìn chằm chằm hai diễn viên hoàn thành nội dung của 8 giây đầu, ông bỗng nhiên tò mò không biết Tạ Sâm nói gì với Lục Dĩ Quyến.
Bởi ông cảm giác được, Hứa Do tồn tại.
Trong màn ảnh với sắc màu đa dạng, Lục Dĩ Quyến giống như một hình cắt thuần một màu, trong tư thái không chút để ý, lộ ra sự thanh thản, an nhiên, dù cho gặp phải bao nhiêu nhấp nhô, đau khổ lại vẫn bình thản không vội vã không nóng nảy.
Nhưng mà, sự bình thản ấy, lại lộ ra vài điểm khác với bình thường.
Mỗi khi Dung Đình ở bên cạnh phát ra tiếng động, ánh mắt chăm chú của Lục Dĩ Quyến đều sẽ xuất hiện sự mất tập trung, động tác cất băng hình của cậu sẽ chậm đi, có khi cậu còn cố ý dừng lại, ánh mắt dịch chuyển đến bìa băng hình, sau đó lộ ra vẻ trầm tư.
Nhưng, người xem nhìn thấy được, sự trầm tư ấy chắc chắn không phải là do băng ghi hình gây ra. Cảm xúc của cậu bị Triệu Doãn Trạch tác động, khiến cậu phải suy nghĩ, phỏng đoán, nhưng băng ghi hình lại trở thành công cụ khiến cậu che dấu cảm xúc ấy.
Rõ ràng vẫn là cự ly như cũ, nhưng không biết vì sao, Vương Dược cảm giác, quan hệ giữa hai người đã có một dấu hiệu nào đó sinh ra.
Vương Dược khó mà miêu tả cảm giác của mình lúc này, ban đầu ông đã biết, nhân vật này rất giống với hình tượng của bản thân Lục Dĩ Quyến, thế nhưng giống không có nghĩa đó là cùng một người. Dù cho là biểu diễn lại chính mình thì xét đến cùng cũng không trốn được từ “diễn”.
Làm thế nào để lấy cái “tôi” của bản thân hòa hợp thành một với nhân vật, đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Giống như vừa nãy, Lục Dĩ Quyến chính là Lục Dĩ Quyến, cái “tôi” của cậu lớn tới mức khiến người khác không thể chú ý đến nội dung của bộ phim, hoặc là nói, cậu không để người khác tham gia vào bộ phim. Nhưng mà, lúc này đây, giới hạn giữa diễn viên và nhân vật bắt đầu xích lại gần nhau, Vương Dược rốt cuộc cảm giác được mình đang xem một câu chuyện.
Ông nhịn không được liếc nhìn Tạ Sâm, quả nhiên, trong mắt Tạ Sâm cũng tràn đầy hài lòng và khen ngợi với màn ảnh này.
Giây thứ 13, lúc này đây, Tạ Sâm trầm mặc, không khiến hai diễn viên ngừng lại.
Trong màn ảnh, kết cấu giằng co giữa hai nam chính rốt cuộc xuất hiện thay đổi.
Lục Dĩ Quyến xếp xong băng ghi hình, xoay người, nhìn về phía Dung Đình, mà Dung Đình, anh cũng xoay người lại, vừa lúc rút đi một hộp băng ghi hình ngăn cách giữa hai người, thông qua khe hở hẹp, bọn họ, bốn mắt nhìn nhau.
“Cut!”
Giọng nói đầy hưng phấn của Tạ Sâm rốt cuộc truyền ra khắp trường quay từ loa phát thanh, “Rất tốt rất tốt, rất rất tốt… Dung Đình, không cần chạm vào thắt lưng, cảnh này qua, tiếp tục quay cảnh sau! Điều chỉnh ánh sáng một chút, chiếu sáng thêm cho Lục Dĩ Quyến, máy quay số 3 lại gần hơn, đặc tả.”
Mà Lục Dĩ Quyến giờ phút này, cậu nhìn chằm chằm về phía Dung Đình với quần áo chỉnh tề, sắp phát điên.
Đờ mờ nhà nó!
Dung Đình lừa cậu thì thôi, Tạ đạo lại cũng “trẻ con” theo!!!
Phòng cháy phòng trộm phòng lừa đảo! o( ̄ヘ ̄o#) các cụ dạy cấm có sai!
Thời ấy, đĩa DVD còn chưa thịnh hành, trong thị trấn nhỏ của phim, đến VCD cũng rất hiếm thấy. Thuê băng chính là con đường duy nhất để mọi người tìm đến điện ảnh.
Thiết kế của đạo diễn Tạ Sâm thực sự rất khéo, qua những băng hình kia, ông thu nhỏ lại văn minh điện ảnh phương Tay vào bộ phim của mình, lại khiến điện ảnh trở thành điểm kết nối giữa hai nam chính, không thể không nói, những chi tiết nhìn qua không quan trọng kia lại rất dễ giành được sự yêu thích của khán giả phương Tây.
Trước mắt, trong cửa hàng cho thuê băng hình, hai vị nam chính lần đầu tiên cùng xuất hiện.
Trước mặt tiền cửa hàng nhỏ hẹp, Dung Đình trong vai Triệu Doãn Trạch đứng ở mé bên trái, giống như đang lặp đi lặp lại chọn phim đầy chán ngán, nhưng mà, khóe mắt không ngừng liếc về phía sau lại lộ ra mục đích thật sự của anh — Anh muốn nhìn Lục Dĩ Quyến ở mé bên kia.
Ba kệ băng hình san sát nhau khiến hình ảnh có vẻ hơi chút chật chội, so với Dung Đình có những động tác liên tiếp, tư thái của Lục Dĩ Quyến có thể xem như khá trầm lặng.
Cậu nghiêm túc phân loại băng hình khách hàng trả lại, đặt lên kệ. Đến khi Dung Đình cố ý làm ra một ít động tĩnh, cậu mới có thể tạm dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang góc rẽ, nơi đó đặt một cái gương cầu lồi để đề phòng có kẻ trộm, sau khi xác nhận Dung Đình không có hành vi “gây rối”, cậu quay đầu lại, tiếp tục công việc của mình.
Trong kịch bản phân cảnh của đạo diễn Tạ Sâm, đó là một cảnh quay truyền đạt rất nhiều tin tức, tuy rằng nội dung biểu diễn không nhiều, nhưng độ khó cũng không ít. Cảnh đầu tiên yêu cầu phải hoàn thành một cách hoàn mĩ, một khi diễn viên, đạo cụ, đèn, thậm chí là có thứ khác quấy rầy, chẳng sợ chỉ là 0.01 giây cũng phải làm lại từ đầu.
Phó đại diễn Vương Dược nhịn không được nhìn về phía thời gian trên máy theo dõi, đã 10 giây, còn chưa cut, là điềm báo cho một mở đầu thuận lợi.
Mà thông qua hình ảnh, cả hai diễn viên vẫn duy trì một trạng thái không sai.
Sự chuyên nghiệp của Dung Đình đã được giới điện ảnh công nhận, Vương Dược không có gì ngạc nhiên, song nhìn người mới này cũng toàn tâm toàn ý đắm chìm trong đó lại khiến Vương Dược cảm thấy ngoài ý muốn.
Phải biết, diễn viên không chuyên lần đầu tiên đứng trước màn ảnh cuối cùng sẽ có vấn đề xuất hiện, hoặc là nhịn không được nhìn máy quay, hoặc là vì thấp thỏm mà không dám diễn.
Nhưng Lục Dĩ Quyến lại không có, cậu giống như thật sự đang sống trong đấy, tự nhiên, bình thản. Hoàn toàn không có dấu vết bó buộc bởi trường quay. Động tác của cậu lưu loát, vẻ mặt tự nhiên, cảm giác như máy móc xung quanh “phòng” đều không tồn tại.
Nhưng mà, Vương Dược lại phát hiện được một vấn đề trí mạng.
Lục Dĩ Quyến… vẫn là Lục Dĩ Quyến, cậu không phải là Hứa Do. Cậu đầy đủ cẩn thận, bình thản, mang theo sự thông minh trí tuệ. Nhưng, biểu hiện của cậu lại quá mức bình thản.
Cảm xúc của cậu đối với Dung Đình giống như đối với một khách hàng bình thường, mà không phải là Triệu Doãn Trạch mà Hứa Do sớm nghe thấy, thậm chí quan sát đã lâu.
Người xem không thể thông qua thần thái của cậu tìm ra được bất kì khả năng ái muội nào… Nói cách khác, Hứa Do của Lục Dĩ Quyến, rất thẳng = =.
Tương phản với đó, kĩ xảo biểu diễn của Dung Đình có thể nói là vô cùng thành thạo. Vì nhân vật này mà anh thiết kế vài động tác nhỏ, vừa tự nhiên, cũng sẽ không làm người khác bỏ qua. Sự tò mò, rung động của Triệu Doãn Trạch trước Hứa Do đều có vẻ rất sống động, thậm chí là khiến người xem đồng cảm.
Quả nhiên, khi thời gian đến giây thứ 13, đạo diễn Tạ Sâm hô “Cut”.
Lục Dĩ Quyến đờ người ra một lúc, liếc nhìn về phía Dung Đình, thấy anh giống như đã định liệu trước, cậu đành phải hướng về phía Tạ đạo khiêm tốn nở nụ cười: “Có chỗ nào không tốt vậy ạ? Chú chỉ thêm cho cháu một chút với.”
Tạ đạo vô cùng giữ mặt mũi cho cậu, không dùng loa mà tự mình đi đến bên cạnh hai diễn viên, thấp giọng nói: “Tiểu Lục, cảm xúc của cháu ấy, rất nhạt. Tuy rằng đây là lần đầu tiên Hứa Do và Triệu Doãn Trạch tiếp xúc, nhưng cháu không hề thấy xa lạ với người ta! Cháu nghĩ mà xem, Hứa Do lớn lên trong thị trấn này, nghe qua đủ các câu chuyện về Triệu Doãn Trạch, cha anh ta phát tài ra làm sao, Triệu Doãn Trạch trở thành sinh viên được mọi người ca ngợi như thế nào, lại đến sau này cha bắt đầu nghiện đánh bạc, uống rượu, sau đó thua tiền, bị người đuổi giết, cuối cùng nhảy sông tự tử… Trong một thôn trấn nhỏ bé, chuyện của Triệu Doãn Trạch cháu hẳn là phải biết rõ.”
Lục Dĩ Quyến nghiêm túc nghe Tạ đạo nói chuyện, bản thân cậu học đạo diễn, bởi vậy mà so với diễn viên khác càng thêm để ý đến lý giải và hướng dẫn của đạo diễn về nhân vật, chẳng qua, những lời Tạ đạo nói, mặc dù cậu hiểu được, nhưng cũng không thể thực sự tìm được sự đồng cảm, thậm chí là biến nó trở thành sự biểu diễn.
Tạ Sâm nhìn Lục Dĩ Quyến, ông biết người trẻ tuổi này có thái độ học tập rất tốt… nhưng ánh mắt mờ mịt kia, hiển nhiên là còn chưa get đến nội dung chính.
Trầm ngâm một lúc, Tạ Sâm nhớ tới sáng sớm Lục Dĩ Quyến ôm một đống ảnh chụp chờ Dung Đình kí tên. Ông hắng giọng, gọi Dung Đình đang đứng ở một bên uống nước đến đây: “Tiểu Lục, cháu xoay người, chú miêu tả bộ dáng của Dung Đình cho cháu, cháu nghĩ xem tâm trạng của mình thế nào.”
“Gì ạ??” Lục Dĩ Quyến không hiểu ra sao, bộ dáng của Dung Đình thì liên quan gì đến tâm trạng của cậu?
Tạ Sâm nở nụ cười đầy thần bí: “Nhanh chóng xoay người.”
Lục Dĩ Quyến chỉ có thể nghe theo.
Một lát sau, cậu nghe được tiếng vuốt quần áo, ngay sau đó, Tạ đạo chậm rì rì mở miệng: “Dung Đình cởi áo rồi.”
Lục Dĩ Quyến: “???!!!”
Cái gì?? Dù cho dáng người anh ta tốt đi chăng nữa… cũng không đến mức thoát y ngay giữa trường quay đi…
Cậu rục rịch muốn xoay người, lại bị Tạ Sâm đè lại: “Đừng nhúc nhích, nghĩ xem, tâm trạng của cháu lúc này là gì?”
Khó chịu đến mức chỉ muốn quay đầu lại ngay lập tức…
Lục Dĩ Quyến yên lặng trả lời trong đầu.
Tạ Sâm không giục cậu trả lời, ông chỉ cười tủm tỉm đi tới trước mặt Lục Dĩ Quyến, nhìn cậu rối rắm lại cố nhịn, lúc này ông mới vừa lòng: “Rồi, lát nữa tiếp tục duy trì trạng thái này, đã hiểu chưa?”
“…… Vâng ạ.”
Tạ Sâm vui mừng cười: “Được rồi, Dung Đình, cậu cứ như cũ đi đến giá bên kia đi, chờ cậu đứng xong lại gọi Tiểu Lục đến.”
Lục Dĩ Quyến cứng đờ, Tạ đạo điên rồi à, chẳng lẽ muốn Dung Đình để trần nửa người quay phim sao?
Sau khi được Tạ đạo cho phép, cậu gần như vội vã chạy đến chỗ của mình, nhưng mà, băng ghi hình xếp san sát nhau hoàn toàn không có một khe hở nào.
Cậu hoàn toàn không thể thấy được Dung Đình trông như thế nào.
Rối rắm vô cùng.
Nhưng mà, trong tình huống này, đạo diễn Tạ Sâm lại giơ loa lên: “Vào chỗ, chuẩn bị, action.”
Một lần nữa khởi động máy.
Cùng một góc quay, ngọn đèn, vị trí.
Nhân viên trong đoàn cũng không dám khinh thường, nghiêm túc làm việc. Cảnh đầu tiên sẽ mang đến rất nhiều tin tức, toàn bộ hình ảnh, quang cảnh, kết cấu, sắc thái, chi tiết đều mang trong mình câu truyện về tác phẩm.
Trong một khung cảnh nọ, 3 kệ băng hình cao hơn 2m đồng thời được thu vào màn ảnh, bị một dãy đèn giữa cửa hàng cắt làm hai nửa. Trong thiết kế cảnh quay của Tạ Sâm, đây là lần đầu tiên hai vị nam chính cùng xuất hiện trong một cảnh quay, nhưng bọn họ vẫn bị kệ băng hình chia cách.
Với kết cấu ấy, kệ băng hình là một kí hiệu thẳng tắp, dùng để biểu hiện sức mạnh nam tính và sự bình đẳng, mà hình ảnh được cắt đều, ám chỉ cuộc sống của hai nam chính trước đây chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Ngọn đèn chiếu nghiêng khiến bên phía Lục Dĩ Quyến sáng hơn, làm đối lập sự khác biệt về tính cách của hai nam chính. Hứa Do sáng rõ, Triệu Doãn Trạch lại tối tăm, vừa lúc mở màn đạo diễn đã ám chỉ hiện trạng của hai người.
Màn ảnh chính là một ngôn ngữ thần kì như thế, nó không nói một lời nào, lại có thể nói cho mọi người rất nhiều câu chuyện.
Vương Dược nhìn chằm chằm hai diễn viên hoàn thành nội dung của 8 giây đầu, ông bỗng nhiên tò mò không biết Tạ Sâm nói gì với Lục Dĩ Quyến.
Bởi ông cảm giác được, Hứa Do tồn tại.
Trong màn ảnh với sắc màu đa dạng, Lục Dĩ Quyến giống như một hình cắt thuần một màu, trong tư thái không chút để ý, lộ ra sự thanh thản, an nhiên, dù cho gặp phải bao nhiêu nhấp nhô, đau khổ lại vẫn bình thản không vội vã không nóng nảy.
Nhưng mà, sự bình thản ấy, lại lộ ra vài điểm khác với bình thường.
Mỗi khi Dung Đình ở bên cạnh phát ra tiếng động, ánh mắt chăm chú của Lục Dĩ Quyến đều sẽ xuất hiện sự mất tập trung, động tác cất băng hình của cậu sẽ chậm đi, có khi cậu còn cố ý dừng lại, ánh mắt dịch chuyển đến bìa băng hình, sau đó lộ ra vẻ trầm tư.
Nhưng, người xem nhìn thấy được, sự trầm tư ấy chắc chắn không phải là do băng ghi hình gây ra. Cảm xúc của cậu bị Triệu Doãn Trạch tác động, khiến cậu phải suy nghĩ, phỏng đoán, nhưng băng ghi hình lại trở thành công cụ khiến cậu che dấu cảm xúc ấy.
Rõ ràng vẫn là cự ly như cũ, nhưng không biết vì sao, Vương Dược cảm giác, quan hệ giữa hai người đã có một dấu hiệu nào đó sinh ra.
Vương Dược khó mà miêu tả cảm giác của mình lúc này, ban đầu ông đã biết, nhân vật này rất giống với hình tượng của bản thân Lục Dĩ Quyến, thế nhưng giống không có nghĩa đó là cùng một người. Dù cho là biểu diễn lại chính mình thì xét đến cùng cũng không trốn được từ “diễn”.
Làm thế nào để lấy cái “tôi” của bản thân hòa hợp thành một với nhân vật, đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Giống như vừa nãy, Lục Dĩ Quyến chính là Lục Dĩ Quyến, cái “tôi” của cậu lớn tới mức khiến người khác không thể chú ý đến nội dung của bộ phim, hoặc là nói, cậu không để người khác tham gia vào bộ phim. Nhưng mà, lúc này đây, giới hạn giữa diễn viên và nhân vật bắt đầu xích lại gần nhau, Vương Dược rốt cuộc cảm giác được mình đang xem một câu chuyện.
Ông nhịn không được liếc nhìn Tạ Sâm, quả nhiên, trong mắt Tạ Sâm cũng tràn đầy hài lòng và khen ngợi với màn ảnh này.
Giây thứ 13, lúc này đây, Tạ Sâm trầm mặc, không khiến hai diễn viên ngừng lại.
Trong màn ảnh, kết cấu giằng co giữa hai nam chính rốt cuộc xuất hiện thay đổi.
Lục Dĩ Quyến xếp xong băng ghi hình, xoay người, nhìn về phía Dung Đình, mà Dung Đình, anh cũng xoay người lại, vừa lúc rút đi một hộp băng ghi hình ngăn cách giữa hai người, thông qua khe hở hẹp, bọn họ, bốn mắt nhìn nhau.
“Cut!”
Giọng nói đầy hưng phấn của Tạ Sâm rốt cuộc truyền ra khắp trường quay từ loa phát thanh, “Rất tốt rất tốt, rất rất tốt… Dung Đình, không cần chạm vào thắt lưng, cảnh này qua, tiếp tục quay cảnh sau! Điều chỉnh ánh sáng một chút, chiếu sáng thêm cho Lục Dĩ Quyến, máy quay số 3 lại gần hơn, đặc tả.”
Mà Lục Dĩ Quyến giờ phút này, cậu nhìn chằm chằm về phía Dung Đình với quần áo chỉnh tề, sắp phát điên.
Đờ mờ nhà nó!
Dung Đình lừa cậu thì thôi, Tạ đạo lại cũng “trẻ con” theo!!!
Phòng cháy phòng trộm phòng lừa đảo! o( ̄ヘ ̄o#) các cụ dạy cấm có sai!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook