Ảnh Đế Thành Song
-
Chương 72
Editor: LĂNG THIÊN
Beta: HUỲNH TỬ
Ngày đầu tiên của năm mới.
Dung Đình bị nhiệt độ của người bên cạnh đánh thức.
Anh trở mình, theo thói quen sờ vị trí bên cạnh mình, sau đó sờ được một khuôn mặt nóng hổi.
Dung Đình lập tức giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra ngồi dậy.
Tuy rằng ngày hôm qua càn quấy rất lâu, nhưng thực ra cũng chỉ mới làm một lần, Lục Dĩ Quyến căn bản không cách nào thích ứng, Dung Đình lại không nỡ để cậu chịu đau, sau đó chẳng còn hứng thú gì, qua loa bắn cho xong việc. Đến cuối cùng anh vẫn bức bối chưa được thoải mái, Lục Dĩ Quyến thì ngược lại tinh thần sảng khoái, sau khi ra ngoài còn lôi kéo anh coi TV vài phút… Kết quả còn chưa đợi được đến khi đếm ngược qua năm mới, mí mắt Lục Dĩ Quyến đã nặng trĩu, ngã đầu qua gối ngủ thiếp đi.
Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, Dung Đình đều phải thừa nhận, đây là một cái… Ừ, đây là một buổi tối vô cùng đáng nhớ, phi thường tuyệt vời.
Trong lúc đếm ngược “Ba! Hai! Một!” Dung Đình thay Lục Dĩ Quyến chỉnh chăn lại, hai người ôm nhau ngủ.
Nhưng mà…Sao mới sáng sớm Lục Dĩ Quyến lại phát sốt rồi?
Dung Đình sờ sờ trán Lục Dĩ Quyến, quả thật nóng đến dọa người. Ấn đường anh nhăn lại, tay đưa tìm tới mông Lục Dĩ Quyến, muốn kiểm tra xem có phải hôm qua không cẩn thận làm cậu bị thương không.
Nhưng mà tay anh vừa đụng tới Lục Dĩ Quyến, người trong ngực liền giống như cá mắc cạn, dùng sức đánh một cái, bỏ tay Dung Đình ra, rồi nghiêng người bọc chăn lại, lăn tới mép giường.
Lục Dĩ Quyến chôn mặt trong cái gối mềm mại, buồn bực lầm bầm, “Đừng làm, khó chịu.”
Dung Đình bất đắc dĩ, lại duỗi tay ôm Lục Dĩ Quyến, nhỏ giọng dỗ dành, nói: “Dĩ Quyến, em sốt rồi…”
“Biết em bị sốt mà anh còn muốn làm?? Điên à!” Lục Dĩ Quyến mở một con mắt trừng Dung Đình, sau đó vù vù ngủ tiếp.
Dung Đình: “…”
Anh không dám di chuyển Lụ Dĩ Quyến nữa, đành phải ôm đối phương, kiên nhẫn hỏi: “Vậy em còn đau không? Tối qua không có bị chảy máu đi…”
“Em lại không có màng, chảy cái lông… Anh thật phiền a! Có thể để cho em ngủ tiếp không hả!” Lục Dĩ Quyến vươn chân từ trong chăn ra đạp Dung Đình, rồi nhấc mông ngồi dậy, ngăn lại âm thanh ồn ào của Dung Đình.
Bây giờ, Lục Dĩ Quyến chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh, cả người nặng nề, mơ mơ màng màng giống như ngủ không đủ giấc.
Dung Đình không chạm vào cậu, cũng đoán được cậu sẽ khó chịu, do dự một hồi đành tự mình đứng dậy mặc quần áo, cầm di động ra khỏi phòng ngủ, “ Tiểu Hách? Là tôi, ừ, năm mới vui vẻ,… Làm phiền cậu mua một ít thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm mang đến đây, à, còn có nhiệt kế, rồi kêu Thích Mộng tìm một bác sĩ đáng tin cậy xế chiều đến là được.”
Nói xong, anh cúp điện thoại, đẩy cửa vào phòng tắm.
Trên bồn rửa tay, hai chiếc đồng hồ hôm qua bị tháo xuống vẫn còn song song nằm cạnh nhau, Dung Đình mỉm cười, cầm lấy ly và bàn chải đánh răng của mình bắt đầu rửa mặt.
–
Mặc dù đã chuẩn bị để nghe đủ loại đáp án từ miệng bác sĩ, nhưng câu “Bị cảm lạnh” cuối cùng của bác sĩ làm cho Dung Đình vô cùng ngoài ý muốn.
“Có thể do làm việc mệt mỏi, cộng thêm bị cảm lạnh, chênh lệch nhiệt độ trong ngày giữa Nam và Bắc có chút khác nhau… Những nguyên nhân này cộng lại với nhau, nên sức đề kháng có thể so với bình thường yếu hơn một chút, cũng không cần phải gấp, uống thuốc vào là ổn. Bình thường còn phải chú ý rèn luyện, đề cao sức đề kháng.”
Bác sĩ một bên thu dọn đồ đạc, một bên chuẩn bị ly khai.
Dung Đình bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lục Dĩ Quyến ở phía sau, anh khẩn trương cả một buổi sáng, sao có thể nghĩ đến cuối cùng cũng chỉ vì nguyên nhân đơn giản như vậy?
Anh đưa bác sĩ xuống dưới lầu, vứt cho Tiểu Hách một ánh mắt ra hiệu, Tiểu Hách vội theo sau, nhắc đối phương giữ bí mật việc này, thuận tiện tiễn bác sĩ rời đi.
Dung Đình nhìn hai người rời đi, lúc này mới đi lên lầu. Trong phòng ngủ, Lục Dĩ Quyến vừa tỉnh lại không bao lâu, đang vịn giường chuẩn bị đứng lên.
“Em làm gì thế, thành thành thật thật nằm đi…” Dung Đình bước nhanh hơn đến bên cạnh Lục Dĩ Quyến.
Lục Dĩ Quyến mặt mày xanh xao mà trừng Dung Đình, “Em chỉ bị sốt một chút, anh cũng chuyện bé xé ra to quá, còn mời bác sĩ đến làm chi! Nếu như bác sĩ đoán được quan hệ của chúng ta thì làm sao bây giờ!”
Dung Đình đỡ Lục Dĩ Quyến ngốc ngốc đứng vững, nhân tiện kéo đối phương hôn cái vài ngụm, “Đoán được thì đoán được, công ty sẽ giải quyết… Ngoại trừ bị sốt, còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Sắc mặt Lục Dĩ Quyến thay đổi mấy lần, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Mông đau, đã nói chỉ 3 phút đâu!”
Dung Đình bật cười, tốt tính nhận sai, “Xin lỗi, xin lỗi, anh đã nhanh rồi, còn nhanh nữa thì đến lượt anh nên đi khám bệnh…”
Lục Dĩ Quyến ngửa mặt lên trời thở dài, “Đời không như phim mà, em vẫn là thích phân nửa của Triệu Duẫn Trạch hơn.”
“Đừng ba hoa nữa!” Dung Đình vươn tay vỗ mông Lục Dĩ Quyến, thúc giục: “Rửa mặt xong vẫn là về giường nằm đi, anh nấu cháo rồi bưng lên giường cho em ăn.”
Đối với chút việc này, Lục Dĩ Quyến hầm hừ nhưng cũng đồng ý rồi, hưởng thụ phục vụ của ảnh đế có lẽ sẽ không có ai lại từ chối.
Đáng tiếc, Lục Dĩ Quyến nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Uống cháo, ăn cơm, hai người làm sao có thể thành thành thật thật nằm ở trên giường?
Không quá nửa tiếng, hai người liền bắt đầu lau sung cướp cò… Lúc này, năng lực tự chủ của Dung Đình lại tốt hơn Lục Dĩ Quyến, vừa mới ôm nhau trên giường lộn mấy vòng, Lục Dĩ Quyến liền không an phận mà mò tay vào trong quần áo của Dung Đình, chậm rãi vuốt ve cơ bụng của đối phương, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ có đặc biệt dặn dò cái gì không?”
Dung Đình nhìn chăm chăm vào đôi mắt long lanh của cậu, qua một lát liền cười, kéo tay Lục Dĩ Quyến ra, hôn lên khóe môi cậu. “Tuy là không có, nhưng mà em cần phải dưỡng bệnh, ngày mốt còn phải trở về để quay phim… Đừng trêu chọc anh nữa.”
Lục Dĩ Quyến cảm thấy khó chịu mà trừng mắt đạp chân, không cam lòng mà nhào qua, bám lấy Dung Đình lần nữa, “Dung ca…”
Dung Đình phi thường lãnh huyết gạt móng vuốt của Lục Dĩ Quyến ra, “Ngoan, đừng quậy, lại làm một lần, em cũng đừng nghĩ đến việc quay về đoàn phim.”
“Không sao, chỉ cần anh không thượng em thì sẽ không sao!”
Dung Đình nhét người đàng hoàng, kín kẽ vào trong chăn, “Nghĩ thật hay.”
Vì thế, khi người nào đó đưa ra chính sách cứng rắn “Ta không ăn được thì ngươi cũng đừng mong được thoải mái”, ba ngày nghỉ Tết Nguyên Đán cuối cùng vẫn là vì “Một câu thành sấm” của Lục Dĩ Quyến —— cậu bồi Dung Đình học lời thoại ba ngày.
Phần viết kịch bản phim《 Đường cao tốc 》đã hoàn thành, bộ phận sản xuất xét duyệt xong, sau khi kỳ nghỉ Nguyên Đán kết thúc sẽ bắt đầu khởi động máy, kỳ nghỉ phép tròn ba tháng của Dung Đình cũng phải kết thúc.
Tuy rằng trước đây Lục Dĩ Quyến không kiềm được mà có đủ loại hâm mộ đối với Vệ Quốc tuổi còn trẻ mà đã có thể lên làm đạo diễn bộ phim này, nhưng sau khi xem xong phần kịch bản phim của đối phương, Lục Dĩ Quyến cũng bắt đầu khâm phục đối phương từ tận đáy lòng. Cấu trúc kịch bản của《 Đường cao tốc 》thực sự là hiện thân cho lý thuyết sáng tạo của kịch cổ điển —— luật tam duy nhất*. Có thể nói, đây vừa là một hình thức vô cùng sáng tạo, đồng thời cũng là một thách thức rất lớn đối với bộ phim.
*một luật trong biên kịch của chủ nghĩa cổ điển pháp
Luật tam duy nhất đòi hỏi câu chuyện xảy ra suốt một ngày 24 giờ, trong một bối cảnh và xoay quanh một đầu mối câu chuyện. Mặc dù mô hình này có những ưu điểm và nhược điểm, nhưng không thể phủ nhận rằng nó thích nghi với những hạn chế thời gian và không gian của sân khấu diễn, hơn nữa làm cho cốt truyện có tiết tấu khá hồi hộp.
Nhưng mà, đây lại là một bất lợi cho những bộ phim có thời gian và không gian không bị hạn chế nhiều.
Tràng cảnh biến hóa quy mô nhỏ, trình tự thời gian và không gian đơn nhất, rất dễ bị khô khan, nhàm chán. Đối với nghệ thuật điện ảnh mà nói, nó có thể được sử dụng làm thử nghiệm, nhưng không thể nghi ngờ, nhà sản xuất có dã tâm bừng bừng cũng không có ý định bỏ qua thị trường này.
Mà phần kịch bản của Vệ Quốc lại cải thiện đáng kể những bất lợi mà “Luật tam duy nhất” mang lại.
Vận dụng phần lớn các phương pháp dựng phim, điều chỉnh ống kính đa dạng, không cần nhìn thấy đoạn phim cuối cùng, Lục Dĩ Quyến cũng hoàn toàn có thể dựa theo phần kịch bản của Vệ Quốc mà tưởng tượng ra một đống hình ảnh ở trong đầu.
Vệ Quốc chắn chắn đã bỏ ra không ít công sức.
Lục Dĩ Quyến hít sau một hơi, lòng kính phục, dật vu ngôn biểu*.
*dật vu ngôn biểu 溢于言表 tình cảm bộc lộ trong lời nói
Vì vậy, từ lúc ban đầu giúp đỡ Dung Đình học lời kịch, càng về sau, Lục Dĩ Quyến đơn giản không để ý tới đối phương, tự mình ôm sách chuyên môn đi nghiên cứu kịch bản của Vệ Quốc.
Có vài chỗ, Lục Dĩ Quyến thậm chí có thể cảm giác được Vệ Quốc có hứng thú với những bộ phim kinh điển nào, nhưng mà cậu cũng không nhớ được là phim của ai… Vì vậy, không để ý đến chính sách đàn áp của Dung Đình, Lục Dĩ Quyến mặc đồ ngủ liền chạy đến phòng cách âm bắt đầu lục lọi các đĩa phim ảnh.
Dung Đình không có biện pháp, đành phải tăng nhiệt độ máy điều hòa lên, miễn cho đối phương lại cảm lạnh.
Nhìn Lục Dĩ Quyến khoanh chân ngồi ở phòng cách âm, dáng vẻ cúi đầu chăm chú lật xem mục lục sách, Dung Đình lại có thể rõ ràng cảm nhận được Lục Dĩ Quyến rốt cuộc có bao nhiêu yêu quý nghề nghiệp của chính mình.
Nguyện ý trả giá cho môn nghệ thuật này, trả giá bất kể bao nhiêu tâm huyết, luôn luôn cần cù, nhiệt tình học tập, nghiên cứu, không biết mệt, không biết chán.
Lục Dĩ Quyến nhiệt tình với điện ảnh như vậy.
Mà anh… thương cậu như vậy.
Dung Đình im lặng cười nhẹ, đóng kĩ cửa lại cho Lục Dĩ Quyến, xoay người đi đến thư phòng.
Không giống với tưởng tượng của Lục Dĩ Quyến, khi ở một mình, Dung Đình cũng không có đọc lời thoại của mình, mà là gọi vài cuộc điện thoại.
“Thích Mộng, năm mới vui vẻ,… Ừ, chào Tiết tiểu thư giúp tôi, tôi có một ý tưởng…”
“Vệ Quốc tiên sinh phải không?, Ừ, phải, tôi là Dung Đình, năm mới vui vẻ… Tôi có việc, muốn thương lượng với anh một chút.”
–
Nguyên Đán kết thúc, giữa trưa ngày 3, trợ lý Trần Thản của Lục Dĩ Quyến tự mình lái xe đến nhà của Dung Đình, đưa Lục Dĩ Quyến cùng đến sân bay.
Vốn tưởng rằng sau khi kỳ nghỉ kết thúc, gặp lại Ngô Vĩnh Hân, đối phương sẽ còn gặng hỏi vài câu về chuyện của Dung Đình, trước khi đi Lục Dĩ Quyến còn đặc biệt tìm Dung Đình để thông đồng khẩu cung.
Kết quả, Dung Đình lơ đễnh nói: “Cô ta là người thông minh, nếu thật sự mở miệng hỏi, em cứ trực tiếp nói cho cô ta biết anh không cho cô ta hỏi nhiều là được rồi.”
Lúc đó, Lục Dĩ Quyến vốn còn không tin, trên đường đi đến sân bay đều nơm nớp lo sợ.
Nào ngờ, khi gặp Ngô Vĩnh Hân, đối phương thật sự giống như chưa từng biết chuyện Lục Dĩ Quyến và Dung Đình ở cùng một chỗ, nói năm mới tốt lành liền một đường dẫn Lục Dĩ Quyến vào phòng nghỉ, sau đó bắt đầu căn dặn một ít chuyện công việc.
Đã có công ty quản lý chính thức, một ít hoạt động tuyên truyền của đoàn phim đều sẽ liên hệ trực tiếp với công ty để trao đổi.
Người hiệu triệu phòng vé lớn nhất hiện nay của《Đan Tâm》thật ra là đạo diễn Cao Tư Nguyên. Chung Văn Trạch lớn tuổi, trong giới điện ảnh đã không còn fan cuồng ủng hộ vô điều kiện gì đó nữa, mà những diễn viên phụ khác, dù là nam hay nữ cũng không có trọng lượng thật sự gì.
Nhưng mà, chỉ dựa vào Tạ đạo diễn là hoàn toàn không đủ. Sau khi bên sản xuất và Tân Nghệ giải trí thảo luận qua, quyết định trong thời gian làm hậu kỳ, dứt khoát lấy trọng tâm tuyên truyền là Lục Dĩ Quyến.
Lục Dĩ Quyến ở trong nước tuy rằng danh tiếng không lớn, nhưng mà thủ đoạn có thể dùng được rất nhiều.
Tỷ như bộ phim thương mại đầu tiên của Cannes, chương trình hàng đầu của điện ảnh trong nước, lần đầu tiên chiếu trên màn ảnh rộng… vân vân, đều có giá trị để làm tuyên truyền và làm rần rộ.
Tuy rằng coi như là đoàn phim đang giúp Tân Nghệ giải trí lăng xê Lục Dĩ Quyến, bất quá nhân mạch của công ty quản lý về phương diện này so với đoàn phim hiển nhiên là rộng hơn, Tân Nghệ giải trí chịu xuất lực, đối với《Đan Tâm》mà nói, ngược lại là một loại tiện nghi.
Hợp đồng đôi bên cùng có lợi như vậy được thông qua rất nhanh.
Năm sau, Ngô Vĩnh Hân làm một loạt kế hoạch để đưa Lục Dĩ Quyến đi vào tầm mắt của công chúng.
Mặc dù sân bay không phải là nơi để nói chuyện, nhưng Ngô Vĩnh Hân vẫn mang đến một số tài liệu, cho Lục Dĩ Quyến cầm đến khách sạn từ từ tham khảo thêm, “Bên Cao đạo diễn đã đáp ứng với tôi, trước kỳ thi sát hạch sẽ quay xong phần của cậu, trở về có khoảng 3 – 4 ngày chuẩn bị cuối kỳ. Sau cuối kỳ, chúng ta có lẽ sẽ phải cực khổ một chút, tập trung vào một số công việc… Đương nhiên, tôi biết cậu muốn được thử quay phim hơn, tôi thay cậu tranh thủ với bên Cao đạo diễn một phần thực tập dựng phim rồi, đã cho làm tuyên truyền phim, hơn nữa ngươi đi theo đoàn của Cao đạo diễn cũng có thể học tập một chút.
Tát một cái cho một trái táo ngọt. (Vừa đánh vừa xoa)
Lục Dĩ Quyến hiểu rõ đây là Ngô Vĩnh Hân thông qua lợi ích được tham gia dựng phim để cậu nghiêm túc làm tuyên truyền cho phim.
“Được, không thành vấn đề.” Lục Dĩ Quyến sảng khoái đáp ứng, cậu đối với việc này vẫn nhìn rất thoáng, miễn là không từ chối cậu tiếp tục quay phim, việc này trái lại không sao cả.
Ngô Vĩnh Hân tiếp tục nói: “Tết âm lịch cậu sẽ trải qua ở Bắc Kinh sao? Lúc đó công ty có cuộc họp hằng năm, bây giờ cậu là nghệ sĩ công ty coi trọng nhất, đến tham gia cùng đi?”
Lục Dĩ Quyến do dự một chút, hỏi thẳng: “Tôi đi không thành vấn đề chứ? Nếu như gặp phải Tưởng Châu mà nói…”
Ngô Vĩnh Hân vân đạm phong khinh mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Lục Dĩ Quyến, “Đừng lo lắng, công ty có quy tắc của công ty, không khí mừng năm mới tốt như vậy, sẽ không có ai lại nhảy ra quấy rối.”
Beta: HUỲNH TỬ
Ngày đầu tiên của năm mới.
Dung Đình bị nhiệt độ của người bên cạnh đánh thức.
Anh trở mình, theo thói quen sờ vị trí bên cạnh mình, sau đó sờ được một khuôn mặt nóng hổi.
Dung Đình lập tức giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra ngồi dậy.
Tuy rằng ngày hôm qua càn quấy rất lâu, nhưng thực ra cũng chỉ mới làm một lần, Lục Dĩ Quyến căn bản không cách nào thích ứng, Dung Đình lại không nỡ để cậu chịu đau, sau đó chẳng còn hứng thú gì, qua loa bắn cho xong việc. Đến cuối cùng anh vẫn bức bối chưa được thoải mái, Lục Dĩ Quyến thì ngược lại tinh thần sảng khoái, sau khi ra ngoài còn lôi kéo anh coi TV vài phút… Kết quả còn chưa đợi được đến khi đếm ngược qua năm mới, mí mắt Lục Dĩ Quyến đã nặng trĩu, ngã đầu qua gối ngủ thiếp đi.
Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, Dung Đình đều phải thừa nhận, đây là một cái… Ừ, đây là một buổi tối vô cùng đáng nhớ, phi thường tuyệt vời.
Trong lúc đếm ngược “Ba! Hai! Một!” Dung Đình thay Lục Dĩ Quyến chỉnh chăn lại, hai người ôm nhau ngủ.
Nhưng mà…Sao mới sáng sớm Lục Dĩ Quyến lại phát sốt rồi?
Dung Đình sờ sờ trán Lục Dĩ Quyến, quả thật nóng đến dọa người. Ấn đường anh nhăn lại, tay đưa tìm tới mông Lục Dĩ Quyến, muốn kiểm tra xem có phải hôm qua không cẩn thận làm cậu bị thương không.
Nhưng mà tay anh vừa đụng tới Lục Dĩ Quyến, người trong ngực liền giống như cá mắc cạn, dùng sức đánh một cái, bỏ tay Dung Đình ra, rồi nghiêng người bọc chăn lại, lăn tới mép giường.
Lục Dĩ Quyến chôn mặt trong cái gối mềm mại, buồn bực lầm bầm, “Đừng làm, khó chịu.”
Dung Đình bất đắc dĩ, lại duỗi tay ôm Lục Dĩ Quyến, nhỏ giọng dỗ dành, nói: “Dĩ Quyến, em sốt rồi…”
“Biết em bị sốt mà anh còn muốn làm?? Điên à!” Lục Dĩ Quyến mở một con mắt trừng Dung Đình, sau đó vù vù ngủ tiếp.
Dung Đình: “…”
Anh không dám di chuyển Lụ Dĩ Quyến nữa, đành phải ôm đối phương, kiên nhẫn hỏi: “Vậy em còn đau không? Tối qua không có bị chảy máu đi…”
“Em lại không có màng, chảy cái lông… Anh thật phiền a! Có thể để cho em ngủ tiếp không hả!” Lục Dĩ Quyến vươn chân từ trong chăn ra đạp Dung Đình, rồi nhấc mông ngồi dậy, ngăn lại âm thanh ồn ào của Dung Đình.
Bây giờ, Lục Dĩ Quyến chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh, cả người nặng nề, mơ mơ màng màng giống như ngủ không đủ giấc.
Dung Đình không chạm vào cậu, cũng đoán được cậu sẽ khó chịu, do dự một hồi đành tự mình đứng dậy mặc quần áo, cầm di động ra khỏi phòng ngủ, “ Tiểu Hách? Là tôi, ừ, năm mới vui vẻ,… Làm phiền cậu mua một ít thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm mang đến đây, à, còn có nhiệt kế, rồi kêu Thích Mộng tìm một bác sĩ đáng tin cậy xế chiều đến là được.”
Nói xong, anh cúp điện thoại, đẩy cửa vào phòng tắm.
Trên bồn rửa tay, hai chiếc đồng hồ hôm qua bị tháo xuống vẫn còn song song nằm cạnh nhau, Dung Đình mỉm cười, cầm lấy ly và bàn chải đánh răng của mình bắt đầu rửa mặt.
–
Mặc dù đã chuẩn bị để nghe đủ loại đáp án từ miệng bác sĩ, nhưng câu “Bị cảm lạnh” cuối cùng của bác sĩ làm cho Dung Đình vô cùng ngoài ý muốn.
“Có thể do làm việc mệt mỏi, cộng thêm bị cảm lạnh, chênh lệch nhiệt độ trong ngày giữa Nam và Bắc có chút khác nhau… Những nguyên nhân này cộng lại với nhau, nên sức đề kháng có thể so với bình thường yếu hơn một chút, cũng không cần phải gấp, uống thuốc vào là ổn. Bình thường còn phải chú ý rèn luyện, đề cao sức đề kháng.”
Bác sĩ một bên thu dọn đồ đạc, một bên chuẩn bị ly khai.
Dung Đình bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lục Dĩ Quyến ở phía sau, anh khẩn trương cả một buổi sáng, sao có thể nghĩ đến cuối cùng cũng chỉ vì nguyên nhân đơn giản như vậy?
Anh đưa bác sĩ xuống dưới lầu, vứt cho Tiểu Hách một ánh mắt ra hiệu, Tiểu Hách vội theo sau, nhắc đối phương giữ bí mật việc này, thuận tiện tiễn bác sĩ rời đi.
Dung Đình nhìn hai người rời đi, lúc này mới đi lên lầu. Trong phòng ngủ, Lục Dĩ Quyến vừa tỉnh lại không bao lâu, đang vịn giường chuẩn bị đứng lên.
“Em làm gì thế, thành thành thật thật nằm đi…” Dung Đình bước nhanh hơn đến bên cạnh Lục Dĩ Quyến.
Lục Dĩ Quyến mặt mày xanh xao mà trừng Dung Đình, “Em chỉ bị sốt một chút, anh cũng chuyện bé xé ra to quá, còn mời bác sĩ đến làm chi! Nếu như bác sĩ đoán được quan hệ của chúng ta thì làm sao bây giờ!”
Dung Đình đỡ Lục Dĩ Quyến ngốc ngốc đứng vững, nhân tiện kéo đối phương hôn cái vài ngụm, “Đoán được thì đoán được, công ty sẽ giải quyết… Ngoại trừ bị sốt, còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Sắc mặt Lục Dĩ Quyến thay đổi mấy lần, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Mông đau, đã nói chỉ 3 phút đâu!”
Dung Đình bật cười, tốt tính nhận sai, “Xin lỗi, xin lỗi, anh đã nhanh rồi, còn nhanh nữa thì đến lượt anh nên đi khám bệnh…”
Lục Dĩ Quyến ngửa mặt lên trời thở dài, “Đời không như phim mà, em vẫn là thích phân nửa của Triệu Duẫn Trạch hơn.”
“Đừng ba hoa nữa!” Dung Đình vươn tay vỗ mông Lục Dĩ Quyến, thúc giục: “Rửa mặt xong vẫn là về giường nằm đi, anh nấu cháo rồi bưng lên giường cho em ăn.”
Đối với chút việc này, Lục Dĩ Quyến hầm hừ nhưng cũng đồng ý rồi, hưởng thụ phục vụ của ảnh đế có lẽ sẽ không có ai lại từ chối.
Đáng tiếc, Lục Dĩ Quyến nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Uống cháo, ăn cơm, hai người làm sao có thể thành thành thật thật nằm ở trên giường?
Không quá nửa tiếng, hai người liền bắt đầu lau sung cướp cò… Lúc này, năng lực tự chủ của Dung Đình lại tốt hơn Lục Dĩ Quyến, vừa mới ôm nhau trên giường lộn mấy vòng, Lục Dĩ Quyến liền không an phận mà mò tay vào trong quần áo của Dung Đình, chậm rãi vuốt ve cơ bụng của đối phương, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ có đặc biệt dặn dò cái gì không?”
Dung Đình nhìn chăm chăm vào đôi mắt long lanh của cậu, qua một lát liền cười, kéo tay Lục Dĩ Quyến ra, hôn lên khóe môi cậu. “Tuy là không có, nhưng mà em cần phải dưỡng bệnh, ngày mốt còn phải trở về để quay phim… Đừng trêu chọc anh nữa.”
Lục Dĩ Quyến cảm thấy khó chịu mà trừng mắt đạp chân, không cam lòng mà nhào qua, bám lấy Dung Đình lần nữa, “Dung ca…”
Dung Đình phi thường lãnh huyết gạt móng vuốt của Lục Dĩ Quyến ra, “Ngoan, đừng quậy, lại làm một lần, em cũng đừng nghĩ đến việc quay về đoàn phim.”
“Không sao, chỉ cần anh không thượng em thì sẽ không sao!”
Dung Đình nhét người đàng hoàng, kín kẽ vào trong chăn, “Nghĩ thật hay.”
Vì thế, khi người nào đó đưa ra chính sách cứng rắn “Ta không ăn được thì ngươi cũng đừng mong được thoải mái”, ba ngày nghỉ Tết Nguyên Đán cuối cùng vẫn là vì “Một câu thành sấm” của Lục Dĩ Quyến —— cậu bồi Dung Đình học lời thoại ba ngày.
Phần viết kịch bản phim《 Đường cao tốc 》đã hoàn thành, bộ phận sản xuất xét duyệt xong, sau khi kỳ nghỉ Nguyên Đán kết thúc sẽ bắt đầu khởi động máy, kỳ nghỉ phép tròn ba tháng của Dung Đình cũng phải kết thúc.
Tuy rằng trước đây Lục Dĩ Quyến không kiềm được mà có đủ loại hâm mộ đối với Vệ Quốc tuổi còn trẻ mà đã có thể lên làm đạo diễn bộ phim này, nhưng sau khi xem xong phần kịch bản phim của đối phương, Lục Dĩ Quyến cũng bắt đầu khâm phục đối phương từ tận đáy lòng. Cấu trúc kịch bản của《 Đường cao tốc 》thực sự là hiện thân cho lý thuyết sáng tạo của kịch cổ điển —— luật tam duy nhất*. Có thể nói, đây vừa là một hình thức vô cùng sáng tạo, đồng thời cũng là một thách thức rất lớn đối với bộ phim.
*một luật trong biên kịch của chủ nghĩa cổ điển pháp
Luật tam duy nhất đòi hỏi câu chuyện xảy ra suốt một ngày 24 giờ, trong một bối cảnh và xoay quanh một đầu mối câu chuyện. Mặc dù mô hình này có những ưu điểm và nhược điểm, nhưng không thể phủ nhận rằng nó thích nghi với những hạn chế thời gian và không gian của sân khấu diễn, hơn nữa làm cho cốt truyện có tiết tấu khá hồi hộp.
Nhưng mà, đây lại là một bất lợi cho những bộ phim có thời gian và không gian không bị hạn chế nhiều.
Tràng cảnh biến hóa quy mô nhỏ, trình tự thời gian và không gian đơn nhất, rất dễ bị khô khan, nhàm chán. Đối với nghệ thuật điện ảnh mà nói, nó có thể được sử dụng làm thử nghiệm, nhưng không thể nghi ngờ, nhà sản xuất có dã tâm bừng bừng cũng không có ý định bỏ qua thị trường này.
Mà phần kịch bản của Vệ Quốc lại cải thiện đáng kể những bất lợi mà “Luật tam duy nhất” mang lại.
Vận dụng phần lớn các phương pháp dựng phim, điều chỉnh ống kính đa dạng, không cần nhìn thấy đoạn phim cuối cùng, Lục Dĩ Quyến cũng hoàn toàn có thể dựa theo phần kịch bản của Vệ Quốc mà tưởng tượng ra một đống hình ảnh ở trong đầu.
Vệ Quốc chắn chắn đã bỏ ra không ít công sức.
Lục Dĩ Quyến hít sau một hơi, lòng kính phục, dật vu ngôn biểu*.
*dật vu ngôn biểu 溢于言表 tình cảm bộc lộ trong lời nói
Vì vậy, từ lúc ban đầu giúp đỡ Dung Đình học lời kịch, càng về sau, Lục Dĩ Quyến đơn giản không để ý tới đối phương, tự mình ôm sách chuyên môn đi nghiên cứu kịch bản của Vệ Quốc.
Có vài chỗ, Lục Dĩ Quyến thậm chí có thể cảm giác được Vệ Quốc có hứng thú với những bộ phim kinh điển nào, nhưng mà cậu cũng không nhớ được là phim của ai… Vì vậy, không để ý đến chính sách đàn áp của Dung Đình, Lục Dĩ Quyến mặc đồ ngủ liền chạy đến phòng cách âm bắt đầu lục lọi các đĩa phim ảnh.
Dung Đình không có biện pháp, đành phải tăng nhiệt độ máy điều hòa lên, miễn cho đối phương lại cảm lạnh.
Nhìn Lục Dĩ Quyến khoanh chân ngồi ở phòng cách âm, dáng vẻ cúi đầu chăm chú lật xem mục lục sách, Dung Đình lại có thể rõ ràng cảm nhận được Lục Dĩ Quyến rốt cuộc có bao nhiêu yêu quý nghề nghiệp của chính mình.
Nguyện ý trả giá cho môn nghệ thuật này, trả giá bất kể bao nhiêu tâm huyết, luôn luôn cần cù, nhiệt tình học tập, nghiên cứu, không biết mệt, không biết chán.
Lục Dĩ Quyến nhiệt tình với điện ảnh như vậy.
Mà anh… thương cậu như vậy.
Dung Đình im lặng cười nhẹ, đóng kĩ cửa lại cho Lục Dĩ Quyến, xoay người đi đến thư phòng.
Không giống với tưởng tượng của Lục Dĩ Quyến, khi ở một mình, Dung Đình cũng không có đọc lời thoại của mình, mà là gọi vài cuộc điện thoại.
“Thích Mộng, năm mới vui vẻ,… Ừ, chào Tiết tiểu thư giúp tôi, tôi có một ý tưởng…”
“Vệ Quốc tiên sinh phải không?, Ừ, phải, tôi là Dung Đình, năm mới vui vẻ… Tôi có việc, muốn thương lượng với anh một chút.”
–
Nguyên Đán kết thúc, giữa trưa ngày 3, trợ lý Trần Thản của Lục Dĩ Quyến tự mình lái xe đến nhà của Dung Đình, đưa Lục Dĩ Quyến cùng đến sân bay.
Vốn tưởng rằng sau khi kỳ nghỉ kết thúc, gặp lại Ngô Vĩnh Hân, đối phương sẽ còn gặng hỏi vài câu về chuyện của Dung Đình, trước khi đi Lục Dĩ Quyến còn đặc biệt tìm Dung Đình để thông đồng khẩu cung.
Kết quả, Dung Đình lơ đễnh nói: “Cô ta là người thông minh, nếu thật sự mở miệng hỏi, em cứ trực tiếp nói cho cô ta biết anh không cho cô ta hỏi nhiều là được rồi.”
Lúc đó, Lục Dĩ Quyến vốn còn không tin, trên đường đi đến sân bay đều nơm nớp lo sợ.
Nào ngờ, khi gặp Ngô Vĩnh Hân, đối phương thật sự giống như chưa từng biết chuyện Lục Dĩ Quyến và Dung Đình ở cùng một chỗ, nói năm mới tốt lành liền một đường dẫn Lục Dĩ Quyến vào phòng nghỉ, sau đó bắt đầu căn dặn một ít chuyện công việc.
Đã có công ty quản lý chính thức, một ít hoạt động tuyên truyền của đoàn phim đều sẽ liên hệ trực tiếp với công ty để trao đổi.
Người hiệu triệu phòng vé lớn nhất hiện nay của《Đan Tâm》thật ra là đạo diễn Cao Tư Nguyên. Chung Văn Trạch lớn tuổi, trong giới điện ảnh đã không còn fan cuồng ủng hộ vô điều kiện gì đó nữa, mà những diễn viên phụ khác, dù là nam hay nữ cũng không có trọng lượng thật sự gì.
Nhưng mà, chỉ dựa vào Tạ đạo diễn là hoàn toàn không đủ. Sau khi bên sản xuất và Tân Nghệ giải trí thảo luận qua, quyết định trong thời gian làm hậu kỳ, dứt khoát lấy trọng tâm tuyên truyền là Lục Dĩ Quyến.
Lục Dĩ Quyến ở trong nước tuy rằng danh tiếng không lớn, nhưng mà thủ đoạn có thể dùng được rất nhiều.
Tỷ như bộ phim thương mại đầu tiên của Cannes, chương trình hàng đầu của điện ảnh trong nước, lần đầu tiên chiếu trên màn ảnh rộng… vân vân, đều có giá trị để làm tuyên truyền và làm rần rộ.
Tuy rằng coi như là đoàn phim đang giúp Tân Nghệ giải trí lăng xê Lục Dĩ Quyến, bất quá nhân mạch của công ty quản lý về phương diện này so với đoàn phim hiển nhiên là rộng hơn, Tân Nghệ giải trí chịu xuất lực, đối với《Đan Tâm》mà nói, ngược lại là một loại tiện nghi.
Hợp đồng đôi bên cùng có lợi như vậy được thông qua rất nhanh.
Năm sau, Ngô Vĩnh Hân làm một loạt kế hoạch để đưa Lục Dĩ Quyến đi vào tầm mắt của công chúng.
Mặc dù sân bay không phải là nơi để nói chuyện, nhưng Ngô Vĩnh Hân vẫn mang đến một số tài liệu, cho Lục Dĩ Quyến cầm đến khách sạn từ từ tham khảo thêm, “Bên Cao đạo diễn đã đáp ứng với tôi, trước kỳ thi sát hạch sẽ quay xong phần của cậu, trở về có khoảng 3 – 4 ngày chuẩn bị cuối kỳ. Sau cuối kỳ, chúng ta có lẽ sẽ phải cực khổ một chút, tập trung vào một số công việc… Đương nhiên, tôi biết cậu muốn được thử quay phim hơn, tôi thay cậu tranh thủ với bên Cao đạo diễn một phần thực tập dựng phim rồi, đã cho làm tuyên truyền phim, hơn nữa ngươi đi theo đoàn của Cao đạo diễn cũng có thể học tập một chút.
Tát một cái cho một trái táo ngọt. (Vừa đánh vừa xoa)
Lục Dĩ Quyến hiểu rõ đây là Ngô Vĩnh Hân thông qua lợi ích được tham gia dựng phim để cậu nghiêm túc làm tuyên truyền cho phim.
“Được, không thành vấn đề.” Lục Dĩ Quyến sảng khoái đáp ứng, cậu đối với việc này vẫn nhìn rất thoáng, miễn là không từ chối cậu tiếp tục quay phim, việc này trái lại không sao cả.
Ngô Vĩnh Hân tiếp tục nói: “Tết âm lịch cậu sẽ trải qua ở Bắc Kinh sao? Lúc đó công ty có cuộc họp hằng năm, bây giờ cậu là nghệ sĩ công ty coi trọng nhất, đến tham gia cùng đi?”
Lục Dĩ Quyến do dự một chút, hỏi thẳng: “Tôi đi không thành vấn đề chứ? Nếu như gặp phải Tưởng Châu mà nói…”
Ngô Vĩnh Hân vân đạm phong khinh mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Lục Dĩ Quyến, “Đừng lo lắng, công ty có quy tắc của công ty, không khí mừng năm mới tốt như vậy, sẽ không có ai lại nhảy ra quấy rối.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook