Nghe được giọng nữ vang lên, Dung Đình sửng sốt, rồi mau chóng nhớ ra.

Là Bạch Oanh

Sở dĩ lúc trước anh đề nghị Lục Dĩ Quyến lấy tác phẩm mới của Bạch Oanh “Kim Phong Ngọc Lộ” làm ngụy trang chính là vì cả hai đoàn làm phim đều quay phim ở đây, mà trùng hợp là, Bạch Oanh cũng ở tại khách sạn này.

Anh nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài đón, kết quả, không đợi anh mở miệng, Bạch Oanh đã kêu lên xuýt xoa, cô nhìn quanh Dung Đình từ trên xuống dưới một lượt, rồi lắc đầu cảm khái: “Chậc chậc, mặc ít thế làm gì, anh buồn đến phát điên rồi à! Dám ở khách sạn hẹn hò, không sợ Thiệu Hiểu Cương đánh chết à!”

Lục Dĩ Quyến nghe đến đó mới cẩn thận thò đầu ra, trước mặt Dung Đình, chính là huyền thoại “nữ thần phục cổ” Bạch Oanh. Cô có một bộ tóc đen mượt dài đến phần eo, bên dưới áo choàng là một cặp chân dài để lộ ra nhờ bộ sườn sám bằng nhung, thắt eo màu kim khiến cho vòng hai và vòng ba của cô càng thêm quyến rũ.

Có lẽ là vừa mới đóng phim xong trở lại khách sạn, Bạch Oanh thậm chí còn chưa tẩy trang, cô trang điểm quyến rũ khiến cho mắt Lục Dĩ Quyến sáng lên, cậu cười rạng rỡ, lớn tiếng chào: “Tiền bối Bạch Oanh.”

“A!” Bạch Oanh bị giật mình, thấy hai người đàn ông quần áo thiếu vải ở trong phòng chơi trò lắc lắc, ánh mắt của Bạch Oanh nhìn về phía Dung Đình lại thay đổi: “Trời ơi, Dung Đình… hóa ra khẩu vị của anh nặng đến thế?! Ba người cùng nhau? Ầu… mau hối lộ em ngay, không thì em sẽ không nhịn được lên diễn đàn kể chuyện.”

Gân xanh nảy ra khỏi trán Dung Đình, anh cố gắng giữ vững phong độ ở nơi công cộng: “Wechat có chút vấn đề, chỉ có cách này mới kết bạn được, em đừng nghĩ lung tung!”

“Đúng vậy, là một mình em lắc, không liên quan gì đến Dung tiền bối hết.” Lục Dĩ Quyến vội vã giơ hai chiếc di động trên tay mình lên để chứng minh cho sự trong sạch của Dung Đình, ngay sau đó, cậu lại nhếch môi, cười: “Tiền bối ngoài đời đẹp hơn trong phim rất nhiều! Cho em xin chữ kí được không ạ?”

Nghe Dung Đình giải thích, vẻ mặt khiếp sợ trên mặt Dung Đình mời chậm rãi bớt đi, cô rốt cuộc cũng chú ý đến Lục Dĩ Quyến: “Dung Đình, vị này là?”

“Em là Lục Dĩ Quyến!”

“Cậu ta là Lục Dĩ Quyến!”

Giọng hai người cùng lúc vang lên, rồi đều dừng lại, Lục Dĩ Quyến nhanh chóng ngậm miệng, ý bảo Dung Đình giới thiệu cho mình.

Dung Đình nhìn chằm chằm Lục Dĩ Quyến có vẻ nhiệt tình quá mức, một lúc sau mới tiếp tục nói: “Là thành viên trong đoàn làm phim của anh, nam chính, đang tập với anh, em cứ gọi… Tiểu Lục là được.”

“Ồ! Tiểu Lục!” Bạch Oanh cười cười mất tự nhiên, khóe mắt lại hơi mang cười: “Đẹp trai ghê ~ em đã tốt nghiệp chưa? Em học trường nào rồi? ~”

“Không, em học năm hai, Ương Ảnh!”

Lục Dĩ Quyến trốn ở sau cửa nhìn Bạch Oanh, không biết có phải do quần áo trang điểm không, cậu bỗng nhiên cảm thấy “choáng ngợp”, trong nước có rất nhiều ngôi sao nhỏ tuổi, phần lớn đều là lúc bé thì đáng yêu, giống như Bạch Oanh vậy, hồi xưa là một cô bé ngốc ngốc yêu yêu, đến khi lớn lại xinh đẹp đến… mất hết hồn phách, quả thực là rất hiếm gặp.

Đúng là được Thượng Đế ưu ái.

Thấy được Lục Dĩ Quyến nhìn chằm chằm vào Bạch Oanh không rời mắt, trong lòng Dung Đình không khỏi tức giận, anh bước lên một bước dùng người mình chặn tầm mắt của Lục Dĩ Quyến, “Mặc xong quần áo rồi lại đến nói chuyện, cậu có ra cái thể thống gì nữa không hả.”

Bạch Oanh nhìn ngang nhìn dọc hai người, không thể không nói, thiếu niên đằng sau tuy còn non nớt nhưng dáng người lại rất tốt. Cô nhìn thấy Dung Đình đang khẩn trương mà Lục Dĩ Quyến lại đầy hưng phấn, cô chỉ cười: “Không sao không sao, em không care! Đến anh cũng không mặc, còn lắm chuyện cái gì?”

Tuy rằng Bạch Oanh đã nói như vậy, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên được gặp mặt nữ thần, Lục Dĩ Quyến vẫn nhanh chóng đổi quần áo rồi đi ra, hơn nữa còn mang theo áo tắm cho Dung Đình.

Ngồi xuống hàn huyên hai câu, Lục Dĩ Quyến mới phát hiện, khác hẳn với hình tượng văn nghệ trên màn ảnh rộng, ngoài đời Bạch Oanh rất ngay thẳng, nói chuyện cũng hài hước, không hề ra vẻ nữ thần.

“Thì ra em không học biểu diễn! Trời ạ, Dung Đình, trường các anh đúng là toàn biến thái, đến cả khoa đạo diễn mà ngoại hình cũng cao thế?”

Lục Dĩ Quyến bị khen có chút ngượng ngùng, “Làm gì đến vậy ạ, đứng cùng Dung ca, bề ngoài của em còn có yêu cầu nào nữa, quả thực là để người ta vô dục vô cầu.”

Bạch Oanh bật cười: “Bạn nhỏ này vui ghê, thế nên em không muốn tiếp tục làm diễn viên? Tiếc ghê, chị muốn quay phim của Tạ đạo mà Tạ đạo còn không cần chị đâu, em có sẵn tài nguyên mà không biết tận dụng gì cả!”

Lục Dĩ Quyến khiêm tốn cúi thấp đầu: “Tiền bối thì so gì với em chứ ạ, ngài cần gì mà chẳng có nấy!”

Bạch Oanh cũng là người Bắc Kinh, hai người thủ đô ngồi với nhau, quả thực có thể khen lẫn nhau nửa tiếng đồng hồ không có chút lặp lại nào, Dung Đình dựa vào sô pha đầy mặt lạnh nhạt nghe hai người hàn huyên vô nghĩa, đến mở miệng cũng lười.

Nhưng lúc này Bạch Oanh không bắt chuyện nữa mà chuyển đề tài: “À này, kì thật tuổi tác hai chị em mình cũng không hơn kém là bao, chị cũng vừa mới tốt nghiệp, em cũng đừng gọi tiền bối gì cả, chị là bạn của Dung Đình, cũng là bạn của em, sau này cứ gọi chị là Bạch Oanh đi! Nào nào, hai ta cũng lấy điện thoại ra lắc, về sau có thời gian lại liên lạc!”

Lục Dĩ Quyến mừng rỡ không thôi, hôm nay đúng là số zách, hai diễn viên đứng hàng đầu trong nước lại được cậu lắc thành bạn…

Đến tận khi Bạch Oanh rời đi, cậu vẫn còn bưng lấy di động, cảm khái với Dung Đình, “Bạch Oanh thật là xinh đẹp! Không có làm bộ làm tịch gì cả… Em có đẹp trai không sư ca? Anh đừng trừng em, em cũng không định so sánh với anh… Anh cứ so em với Tiểu Hách là được!”

Tiểu Hách: “……”

Nhìn Lục Dĩ Quyến đã tò mò thăm dò bạn bè của Bạch Oanh, Dung Đình suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở: “Bạch Oanh để lại thông tin liên lạc cho cậu hơn phân nửa là vì cậu quay phim của Tạ đạo, tuy rằng cô ấy còn trẻ, nhưng chung quy đã lăn lộn trong giới rất nhiều năm, mối quan hệ rộng, địa vị lại không phải là nữ diễn viên cùng tuổi bình thường có thể so sánh, kết bạn với cô ấy cần phải chú ý.”

“Em hiểu mà! Sư ca yên tâm đi!”

Dung Đình:…… Hoàn toàn không thể yên tâm.



Có ngày hôm trước tập luyện chuẩn bị tâm lý, hôm sau Dung Đình rất nhanh hoàn thành.

Đến đây, toàn bộ vai diễn của Hứa Do đã hoàn thành, chính thức kết thúc.

Buổi tối, các nhân viên trong đoàn làm phim cùng ăn cơm chúc mừng Lục Dĩ Quyến, gần nửa năm ở chung, Lục Dĩ Quyến cũng quả thật kết bạn với rất nhiều người, là một người vốn đa sầu đa cảm, vì vậy mà cậu không tránh khỏi đỏ hốc mắt.

Ôm xấp ảnh chụp chung, Lục Dĩ Quyến quả thực giống như một con bướm lượn hết nơi này đến chỗ khác uống rượu chia tay với mọi người.

Đến cuối cùng, trở lại bàn của mình cậu đã ngà ngà say.

Tạ Sâm là người lão luyện, cũng nhìn quen thăng trầm, ông ngồi yên tại chỗ, đang cúi đầu, không biết là trao đổi gì với Dung Đình. Lục Dĩ Quyến bỗng dưng nhảy vào giữa hai người, lần đầu tiên thất lễ cắt ngang câu chuyện của người khác: “Tạ đạo! Sư ca! Em về rồi!”

Cậu cười tủm tỉm, hai má hồng hồng, nhưng ánh mắt lại vô cùng hưng phấn.

Chính là hình ảnh một người đang say, Tạ Sâm và Dung Đình nhìn nhau, dừng lại câu chuyện, không so đo mà đáp lời Lục Dĩ Quyến: “Tiểu Lục à, về trường học nhớ học cho tốt, cháu có ngộ tính rất tốt với điện ảnh, có thiên phú, nhất định không được lãng phí!”

Tay Tạ Sâm đặt trên đầu gối Lục Dĩ Quyến, giống như một trưởng bối đang dạy bảo con cháu mình.

Lục Dĩ Quyến ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, cháu thích điện ảnh, thật, Tạ đạo, cháu vô cùng cám ơn ngài đã dẫn cháu vào nghề, cháu vẫn chưa từng nói cho ngài biết, cháu rất thích tác phẩm của ngài, vô cùng vô cùng thích.”

Nhìn Lục Dĩ Quyến lộ ra vẻ mặt fan cuồng, Tạ Sâm buồn cười, xoa đầu cậu: “Chú biết, cháu cố gắng học đi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, chú rất chờ mong được nhìn thấy tác phẩm của cháu.”

Nhân vật chính của buổi tiệc đã có men say, cũng đã đến lúc phải tan cuộc.

Xe ba bánh của Lục Dĩ Quyến sớm đã được cho vào của công, gánh nặng đưa người về khách sạn đương nhiên liền rơi xuống người có quan hệ tốt nhất với cậu – Dung Đình.

Mắt nhìn đứa ngốc theo sau mình, Dung Đình nghĩ nghĩ, quay đầu bảo tài xế và Tiểu Hách: “Hai cậu về khách sạn trước đi, để tôi tự đưa cậu ấy về.”



Đây là lần đầu tiên Dung Đình đi vào nơi ở của Lục Dĩ Quyến.

Căn phòng nhỏ bé chật chội, một chiếc giường đơn được thu dọn rất sạch sẽ, đồ đạc đều đã được xếp vào valy hành lý, chủ nhân của nó có thể xách túi rời đi bất cứ lúc nào.

Anh hít sâu một hơi, đang chuẩn bị xoay người chào từ biệt với Lục Dĩ Quyến thì người đang ngồi ở mép giường lại bỗng nhiên ôm lấy eo cậu.

Dung Đình cảm thấy cả người sững sờ, đến trái tim cũng đập chậm một nhịp.

Nhưng mà, Lục Dĩ Quyến lại thì thào lên tiếng: “Doãn Trạch, anh đã về rồi…”

Người Dung Đình cứng đờ, nhưng anh lại không nổi giận, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng chờ.

Lục Dĩ Quyến im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi dựa đầu vào sau lưng anh, như đang lẩm bẩm, như đang nói hết: “Dạo này em thường không ngủ được, em suy nghĩ tại sao anh lại đi, có lẽ không phải là do em không đối tốt với anh, là do anh còn chưa đủ yêu em, nhưng anh cũng nên có chút quyến luyến với em đúng không, vẫn sẽ đến nhìn em một cái đúng không? May mà anh trở lại, cũng không phụ chúng ta yêu nhau một lần.”

Dung Đình quay đầu, cúi đầu nhìn Lục Dĩ Quyến.

Ánh trăng xuyên qua khe cửa, ánh sáng chiếu lên nửa khuôn mặt cậu, Bạch Oanh khen cậu đẹp trai, kì thật sai lầm, trong giới giải trí, có rất nhiều diễn viên có thể miêu tả bằng từ đấy, nhưng Lục Dĩ Quyến lại không. Khuôn mặt cậu kì thật rất tinh xảo, không có làn da thô ráp như những nam sinh khác, lông mi chỉnh tề, mắt hai mí sâu, đôi mắt vĩnh viễn sáng sủa hoạt bát, còn có khóe môi lúc nào cũng ngậm cười.

Chỉ cần cậu muốn, cánh cửa bước vào giới văn nghệ sẽ vĩnh viễn rộng mở chào đón cậu.

Ma xui quỷ khiến, Dung Đình quay hẳn người lại, nhìn xuống Lục Dĩ Quyến, anh xoa bờ môi của đối phương, khiến cánh môi mềm mại vuốt lên ngón tay anh, cảm giác thật tốt.

Nếu Lục Dĩ Quyến không muốn quay phim, có lẽ từ đó về sau, bọn họ cũng sẽ không cùng xuất hiện như bây giờ.

Dung Đình thử gọi: “Hứa Do?”

“Vâng?”

Dung Đình nhìn cặp mắt trong veo kia, anh thở dài: “Em nhắm mắt lại.”

Lục Dĩ Quyến ngoan ngoãn nghe lời, không hỏi câu nào liền nhắm mắt, Dung Đình nhìn cặp lông mi đẹp đẽ của cậu, một lát sau, cúi đầu, hôn lên môi Lục Dĩ Quyến.

Hãy để giấc mơ này tiếp tục.

Chỉ vào lúc này.

—–

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương