Ảnh Đế Thành Song
-
Chương 13
Nói đến cảnh hôn, đối với đại đa số các diễn viên, đây đều không phải là vấn đề.
Đối với Dung Đình, làm một nam diễn viên đã… duyệt người vô số, nó lại càng không phải là vấn đề.
Lục Dĩ Quyến nhìn người nào đó ngồi ở sô pha đối diện, hai chân vắt chéo đầy thảnh thơi, trên tay cầm nửa cuốn kịch bản, bình tĩnh đọc lời thoại, không khỏi cắn răng.
Thái độ của đối phương giống như thể lát nữa người phải xấu hổ chỉ có mình Lục Dĩ Quyến vậy, nhưng mà… cũng đúng, cảm thấy xấu hổ hình như chỉ có mỗi mình Lục Dĩ Quyến.
Người hiện tại đang bị toàn bộ biên kịch tấn công, cũng chỉ có mình Lục Dĩ Quyến.
Trước mặt Lục Dĩ Quyến hiện có hơn 10 quyển truyện tranh người nhớn, đương nhiên, tác giả của nó, phó đạo diễn Vương Dược lại gắn mác rằng đây là “kịch bản phân cảnh”. Được thôi, Lục Dĩ Quyến cũng thừa nhận, quả thật không hề thiếu đạo diễn thích lấy kịch bản phân cảnh vẽ ra, tuy rằng khối lượng công việc khá lớn, nhưng đến lúc quay phim sẽ giảm bớt đi rất nhiều chuyện, có một đạo diễn mới nổi tên là Cao Tư Nguyên bởi vì từng học mỹ thuật nên vô cùng thích phương thức này.
Trong đó có chủ động, bị động, nằm, đứng, vội vã, còn có cả những nụ hôn đầy ướt át. Lục Dĩ Quyến nhìn đến đau đầu, rốt cuộc biết được vì sao chỉ mấy cảnh hôn mà Tạ Sâm lại phải triệu tập mọi người mở buổi họp như thế này.
“Tiểu Lục à, thế nào, cảm giác khó khăn không?”
Lục Dĩ Quyến lập tức trả lời: “Có, vô cùng khó khăn.”
Mọi người đều cười vang, đến Tạ Sâm cũng cong cong khóe môi, nở một nụ cười của bậc cha chú đầy từ ái: “Cháu là người mới, không có kinh nghiệm cũng không sao. Dù sao ngay từ đầu là diễn theo bản năng, lần này cũng thế… Chú nhớ cháu từng hẹn hò đúng không? Hẳn là cũng…”
Tuy Tạ Sâm nói uyển chuyển, nhưng Lục Dĩ Quyến vẫn đỏ mặt: “Khụ, chỉ nhẹ nhàng thôi, không nghệ thuật được bằng thiết kế của Vương đạo.”
Mọi người lại cười, thiết kế mỹ thuật Triều San cũng nói đùa: “Tiểu Dung này, đây là người mới thứ mấy cậu hợp tác mà vẫn còn nụ hôn đầu nhỉ?”
Lục Dĩ Quyến mang theo ánh mắt tò mò liếc nhìn người ngoài cuộc Dung Đình, anh ngồi một mình ở trên một chiếc sô pha đơn, kịch bản trong tay không biết đã để ở đâu, nhận thấy được ánh mắt của Lục Dĩ Quyến, hai người nhìn nhau vài giây, rồi Dung Đình mới nói: “Người thứ hai.”
Dung Đình rời mắt đi, tươi cười nhìn về phía Triều San: “Cô Triều, hẳn là ngài còn nhớ rõ chứ, người đầu tiên là Tiết Lung Lung, phim ấy cũng hợp tác với ngài, một cảnh hôn mà mất hẳn một ngày, từ đấy thấy người mới là cháu sợ rồi.”
Lời này tuy rằng nói với Triều San, nhưng người bị áp lực lại là Lục Dĩ Quyến.
Cậu chính là người mới, cảnh hôn này nếu làm không tốt có khi cũng phải mất cả ngày QaQ mẹ ơi! Cứu con với!
Quả nhiên, mọi người đều phản ứng hệt như trong lòng Lục Dĩ Quyến, Triều San cầm lấy bức vẽ cảnh hôn nóng nhất, liếc mắt nhìn về phía Lục Dĩ Quyến đầy thâm ý: “Tiểu Lục, dạo này Tạ đạo gặp ai cũng khen cháu có ngộ tính, cháu cũng đừng làm cho Tạ đạo và tiền bối Dung Đình thất vọng nha… Lung Lung cháu biết đấy, là con gái, lại đi theo phong cách con nhà lành, khó tránh khỏi thẹn thùng, cháu đàn ông đàn ang, đến trước màn ảnh đừng rụt rè.”
Không rụt rè, làm sao có thể không rụt rè?!
Cuộc họp lần này khiến mức độ khẩn trương của cậu từ 60% lên thẳng đến 600%, dù cho Tạ đạo tự mình phân tích ý nghĩa cảnh hôn này cho cậu, Tần Văn Kiệt phân tích từng góc máy quay cho cậu, nhưng đến khi ngồi vào phòng hóa trang, Lục Dĩ Quyến vẫn còn khẩn trương!
Lục Dĩ Quyến sờ cơ ngực bé con con của mình mà thề, cậu tuyệt đối không thẹn thùng, chuyện làm cậu khẩn trương kì thật là vì cậu hoàn toàn không biết hôn môi!!
Lục Dĩ Quyến hoàn toàn mất đi cảm giác thoải mái nhàn hạ để mà nói chuyện với nhân viên hóa trang, từ đầu đến cuối cậu đều nôn nóng lật kịch bản, cái gì mà nhào lên mặc kệ hôn miệng đối phương, cái gì mà giằng co không dứt ra được, còn có vài bức hình của Vương Dược, hôn đến chảy nước miếng!! Sống 19 năm, đừng nói là cùng đàn ông, đến cả bạn gái tình đầu cậu cũng chỉ chạm chạm khóe môi là dừng lại… Với kinh nghiệm thiếu thốn ấy, làm thế nào để cậu quay hết vô vàn cảnh đặc tả như thế!
Hiện tại tải vài phim về học tập còn kịp sao?? Hiện tại lên mạng mua búp bê về tập còn được sao?
Nói đến cùng, cậu vẫn còn trẻ, cảm xúc như thế nào đều viết hết lên mặt, nhân viên hóa trang thấy được liền phì cười, đến cuối cùng không nhịn được phải nói thầm vào tai cậu: “Ái chà chà, hôm nay thông báo có cảnh hôn nha, em thích son môi vị gì nào?”
Lục Dĩ Quyến đen mặt: “Chị hỏi em thì có ích lợi gì, đi hỏi Dung ca ý.”
Nhân viên hóa trang cười toe toét: “Được rồi, vậy chị đi hỏi nha.”
“A a a! Đừng đi!!” Lục Dĩ Quyến vội gọi lại, chỉ số thông minh không biết chạy đi đâu: “Có phải durex đâu mà tìm vị, cái nào cũng được!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha……” Nhân viên hóa trang thấy Lục Dĩ Quyến sắp phát điên mới tốt bụng một chút mà nói: “Được rồi, không đùa em, son môi thì có vị gì, đừng nghĩ nhiều quá, cho em một thanh kẹo cao su vị bạc hà, lát nữa đỡ phải bị tiền bối Dung Đình ghét bỏ.”
Lục Dĩ Quyến bĩu môi, cầm lấy kẹo cao su mà nói: “Một thiếu nam ngây thơ như em còn chưa ghét bỏ Dung Đình từng bị vô số người chà đạp, nào có phần cho Dung ca ghét bỏ em.”
Cậu vừa dứt lời, cả phòng hóa trang đều im lặng.
Lục Dĩ Quyến sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gương, không biết cánh cửa ngăn cách hai gian hóa trang của cậu và Dung Đình bị ai mở ra, mà Dung Đình, anh đang khoanh tay dựa vào một bên, vẻ mặt của anh nhắc nhở Lục Dĩ Quyến, đối phương đã nghe được toàn bộ.
“Dung Dung Dung ca anh đừng hiểu nhầm em nói đùa…” Lục Dĩ Quyến luống cuống đứng dậy khỏi ghế, nhưng Dung Đình cũng không thấy có gì giận dữ, anh chỉ lạnh lùng nhíu mày, liếc nhìn nhân viên hóa trang: “Mọi người đi ra ngoài một chút, tôi muốn thảo luận cảnh quay hôm nay với Dĩ Quyến.”
Nhân viên hóa trang và trợ lý đều liếc nhìn chớp mắt về phía Lục Dĩ Quyến đầy ý vị,rồi nhanh chóng bỏ lại Lục Dĩ Quyến mà chạy đi.
Dung Đình nhìn Lục Dĩ Quyến từ trên xuống dưới một lượt, vì phối hợp với cảnh quay đặc tả ngày hôm nay, nhân viên hóa trang đặc biệt tặng mạnh cảm giác hình thể của Lục Dĩ Quyến, khuôn mặt vốn là mang vẻ tươi sáng nhu hòa của thiếu niên, dưới bàn tay của nhân viên hóa trang trở nên tinh xảo rõ ràng. Nhìn chăm chú một lát Dung Đình mới đưa ra một câu chào hỏi muộn màng: “Hóa trang xong?”
“Xong rồi ạ.” Lục Dĩ Quyến nghĩ nghĩ, vươn tay ra: “Kẹo cao su, Dung ca ăn không?”
Dung Đình quét mắt nhìn một thoáng, khoanh tay dựa vào khung cửa, thản nhiên nói: “Ăn thứ này sẽ kích thích phân bố tuyến nước bọt, xuất phát từ sự tôn trọng với cậu… Vẫn không nên ăn thì hơn.”
Lục Dĩ Quyến nhìn thanh kẹo cao su trong tay, ném thẳng vào thùng rác: “Vậy em cũng không ăn, Dung ca tìm em… có chuyện ạ?”
“Ừ, cảnh quay hôm nay, sẵn sàng chưa?”
Ánh mắt Lục Dĩ Quyến nhanh chóng sáng một chút, mặc kệ khuôn mặt cao ngạo của Dung Đình, nhào về phía Dung Đình như thể một con chó chạy đến chỗ chủ nhân, vẻ mặt lấy lòng: “Vẫn là sư ca tốt! Biết quan tâm em! Em hoàn toàn không chuẩn bị tốt!! Dung ca em phải làm sao bây giờ…”
Dung Đình dường như đã đoán trước được, bất đắc dĩ thở dài, sau đó đá đá Lục Dĩ Quyến: “Đứng thẳng, nhân lúc còn 20 phút nữa mới đến giờ quay phim, tập luyện một chút đi.”
Chuyện tới trước mặt, Lục Dĩ Quyến dù cho trong lòng còn mâu thuẫn cũng không thể làm gì được. Cậu ngoan ngoãn đứng nghiêm người, ngẩng đầu chờ chỉ thị tiếp theo của Dung Đình.
Ai ngờ, Dung Đình lại chỉ cúi đầu, lập tức chạm vào môi cậu.
Chỉ là đơn giản chạm thử vào, bốn cánh môi để sát vào nhau, không còn chút khe hở.
Lục Dĩ Quyến lại thấy cả người căng thẳng, đờ người ra, cậu chớp mắt nhìn Dung Đình, mong chờ đối phương có thể nhận ra sự hoang mang của mình, nhưng mà, Dung Đình chẳng những không lùi lại mà còn nâng tay lên, giữ lấy cằm Lục Dĩ Quyến đang cố tránh thoát, khiến nụ hôn sâu hơn vài phần.
Đầu lưỡi Dung Đình muốn vói vào trong, Lục Dĩ Quyến do dự một chút, không cự tuyệt.
Không biết có phải Dung Đình cũng không thích ứng được tiếp xúc như vậy không, Lục Dĩ Quyến cảm nhận được rõ ràng bàn tay đặt sau gáy mình hơi run lên.
Mà Lục Dĩ Quyến vẫn sững sờ như cũ, trong đầu còn rối rắm liệu có nên nhắm mắt phối hợp đối phương một chút hay không, biết đâu làm thế thì có thể tìm được cảm giác?
Nhưng mà, giữa lúc cậu đang do dự, ánh mắt vẫn trợn to ra, rốt cuộc nhìn đến mắt Dung Đình, bốn mắt nhìn nhau. Lúc đó, ngón tay ấm áp của đối phương còn đang vuốt ve bên tai cậu, từ kiềm chế biến thành âu yếm.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, Dung Đình bỗng nhiên buông cậu ra.
Anh chủ động lùi về sau hai bước, ánh mắt phức tạp nhìn bên tai Lục Dĩ Quyến đã đỏ lên: “Cảm giác thế nào?”
Lục Dĩ Quyến chớp mắt, theo bản năng xoa xoa miệng, nhưng khi cậu nhận ra được động tác này có vẻ hơi thất lễ thì tay kia không biết đã cầm ra một chiếc khăn mùi xoa từ lúc nào.
“Khụ, nói thật ạ?”
Ánh mắt Dung Đình nhìn khóe môi cậu, dường như hậm hực vì bị ghét bỏ: “Cảm giác mất tự nhiên thì cậu cứ lau đi… Ừ, nói thật.”
Lục Dĩ Quyến ngượng ngùng cào cào lỗ tai: “Kì thật… không có cảm giác gì cả, môi anh rất mềm… có tính không?”
Dung Đình nhìn cậu vài giây mới cười cười: “Không có cảm giác là được rồi, đàn ông với nhau nào có cảm giác gì, huống chi, quay phim đều là giả cả.”
Lúc này, không đợi Lục Dĩ Quyến đáp lại gì thêm, Dung Đình đã một lần nữa đứng thẳng người, nhìn xuống Lục Dĩ Quyến: “Nếu cậu đã biết không có cảm giác gì, lát nữa quay phim phải chuyên nghiệp một chút, đừng làm trò cười, cũng không phải có gánh nặng gì, anh sẽ nhắc nhở nhân viên kiểm tra một chút, không có những người không liên quan đứng xem, hy vọng hôm nay có thể thuận lợi một chút, cảnh quay chỉ cần một lần là được.”
Nói xong, Dung Đình lập tức xoay người, cửa trượt bị anh kéo mạnh, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, làm cho bầu không khí trong phòng hóa trang bỗng trở nên nặng nề áp lực hơn.
Qua thật lâu sau Lục Dĩ Quyến vẫn không rõ được, chẳng lẽ… Dung Đình đang giận??
Đối với Dung Đình, làm một nam diễn viên đã… duyệt người vô số, nó lại càng không phải là vấn đề.
Lục Dĩ Quyến nhìn người nào đó ngồi ở sô pha đối diện, hai chân vắt chéo đầy thảnh thơi, trên tay cầm nửa cuốn kịch bản, bình tĩnh đọc lời thoại, không khỏi cắn răng.
Thái độ của đối phương giống như thể lát nữa người phải xấu hổ chỉ có mình Lục Dĩ Quyến vậy, nhưng mà… cũng đúng, cảm thấy xấu hổ hình như chỉ có mỗi mình Lục Dĩ Quyến.
Người hiện tại đang bị toàn bộ biên kịch tấn công, cũng chỉ có mình Lục Dĩ Quyến.
Trước mặt Lục Dĩ Quyến hiện có hơn 10 quyển truyện tranh người nhớn, đương nhiên, tác giả của nó, phó đạo diễn Vương Dược lại gắn mác rằng đây là “kịch bản phân cảnh”. Được thôi, Lục Dĩ Quyến cũng thừa nhận, quả thật không hề thiếu đạo diễn thích lấy kịch bản phân cảnh vẽ ra, tuy rằng khối lượng công việc khá lớn, nhưng đến lúc quay phim sẽ giảm bớt đi rất nhiều chuyện, có một đạo diễn mới nổi tên là Cao Tư Nguyên bởi vì từng học mỹ thuật nên vô cùng thích phương thức này.
- Nhưng nó hoàn toàn không liên quan gì đến việc này cả.
Trong đó có chủ động, bị động, nằm, đứng, vội vã, còn có cả những nụ hôn đầy ướt át. Lục Dĩ Quyến nhìn đến đau đầu, rốt cuộc biết được vì sao chỉ mấy cảnh hôn mà Tạ Sâm lại phải triệu tập mọi người mở buổi họp như thế này.
“Tiểu Lục à, thế nào, cảm giác khó khăn không?”
Lục Dĩ Quyến lập tức trả lời: “Có, vô cùng khó khăn.”
Mọi người đều cười vang, đến Tạ Sâm cũng cong cong khóe môi, nở một nụ cười của bậc cha chú đầy từ ái: “Cháu là người mới, không có kinh nghiệm cũng không sao. Dù sao ngay từ đầu là diễn theo bản năng, lần này cũng thế… Chú nhớ cháu từng hẹn hò đúng không? Hẳn là cũng…”
Tuy Tạ Sâm nói uyển chuyển, nhưng Lục Dĩ Quyến vẫn đỏ mặt: “Khụ, chỉ nhẹ nhàng thôi, không nghệ thuật được bằng thiết kế của Vương đạo.”
Mọi người lại cười, thiết kế mỹ thuật Triều San cũng nói đùa: “Tiểu Dung này, đây là người mới thứ mấy cậu hợp tác mà vẫn còn nụ hôn đầu nhỉ?”
Lục Dĩ Quyến mang theo ánh mắt tò mò liếc nhìn người ngoài cuộc Dung Đình, anh ngồi một mình ở trên một chiếc sô pha đơn, kịch bản trong tay không biết đã để ở đâu, nhận thấy được ánh mắt của Lục Dĩ Quyến, hai người nhìn nhau vài giây, rồi Dung Đình mới nói: “Người thứ hai.”
Dung Đình rời mắt đi, tươi cười nhìn về phía Triều San: “Cô Triều, hẳn là ngài còn nhớ rõ chứ, người đầu tiên là Tiết Lung Lung, phim ấy cũng hợp tác với ngài, một cảnh hôn mà mất hẳn một ngày, từ đấy thấy người mới là cháu sợ rồi.”
Lời này tuy rằng nói với Triều San, nhưng người bị áp lực lại là Lục Dĩ Quyến.
Cậu chính là người mới, cảnh hôn này nếu làm không tốt có khi cũng phải mất cả ngày QaQ mẹ ơi! Cứu con với!
Quả nhiên, mọi người đều phản ứng hệt như trong lòng Lục Dĩ Quyến, Triều San cầm lấy bức vẽ cảnh hôn nóng nhất, liếc mắt nhìn về phía Lục Dĩ Quyến đầy thâm ý: “Tiểu Lục, dạo này Tạ đạo gặp ai cũng khen cháu có ngộ tính, cháu cũng đừng làm cho Tạ đạo và tiền bối Dung Đình thất vọng nha… Lung Lung cháu biết đấy, là con gái, lại đi theo phong cách con nhà lành, khó tránh khỏi thẹn thùng, cháu đàn ông đàn ang, đến trước màn ảnh đừng rụt rè.”
Không rụt rè, làm sao có thể không rụt rè?!
Cuộc họp lần này khiến mức độ khẩn trương của cậu từ 60% lên thẳng đến 600%, dù cho Tạ đạo tự mình phân tích ý nghĩa cảnh hôn này cho cậu, Tần Văn Kiệt phân tích từng góc máy quay cho cậu, nhưng đến khi ngồi vào phòng hóa trang, Lục Dĩ Quyến vẫn còn khẩn trương!
Lục Dĩ Quyến sờ cơ ngực bé con con của mình mà thề, cậu tuyệt đối không thẹn thùng, chuyện làm cậu khẩn trương kì thật là vì cậu hoàn toàn không biết hôn môi!!
Lục Dĩ Quyến hoàn toàn mất đi cảm giác thoải mái nhàn hạ để mà nói chuyện với nhân viên hóa trang, từ đầu đến cuối cậu đều nôn nóng lật kịch bản, cái gì mà nhào lên mặc kệ hôn miệng đối phương, cái gì mà giằng co không dứt ra được, còn có vài bức hình của Vương Dược, hôn đến chảy nước miếng!! Sống 19 năm, đừng nói là cùng đàn ông, đến cả bạn gái tình đầu cậu cũng chỉ chạm chạm khóe môi là dừng lại… Với kinh nghiệm thiếu thốn ấy, làm thế nào để cậu quay hết vô vàn cảnh đặc tả như thế!
Hiện tại tải vài phim về học tập còn kịp sao?? Hiện tại lên mạng mua búp bê về tập còn được sao?
Nói đến cùng, cậu vẫn còn trẻ, cảm xúc như thế nào đều viết hết lên mặt, nhân viên hóa trang thấy được liền phì cười, đến cuối cùng không nhịn được phải nói thầm vào tai cậu: “Ái chà chà, hôm nay thông báo có cảnh hôn nha, em thích son môi vị gì nào?”
Lục Dĩ Quyến đen mặt: “Chị hỏi em thì có ích lợi gì, đi hỏi Dung ca ý.”
Nhân viên hóa trang cười toe toét: “Được rồi, vậy chị đi hỏi nha.”
“A a a! Đừng đi!!” Lục Dĩ Quyến vội gọi lại, chỉ số thông minh không biết chạy đi đâu: “Có phải durex đâu mà tìm vị, cái nào cũng được!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha……” Nhân viên hóa trang thấy Lục Dĩ Quyến sắp phát điên mới tốt bụng một chút mà nói: “Được rồi, không đùa em, son môi thì có vị gì, đừng nghĩ nhiều quá, cho em một thanh kẹo cao su vị bạc hà, lát nữa đỡ phải bị tiền bối Dung Đình ghét bỏ.”
Lục Dĩ Quyến bĩu môi, cầm lấy kẹo cao su mà nói: “Một thiếu nam ngây thơ như em còn chưa ghét bỏ Dung Đình từng bị vô số người chà đạp, nào có phần cho Dung ca ghét bỏ em.”
Cậu vừa dứt lời, cả phòng hóa trang đều im lặng.
Lục Dĩ Quyến sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gương, không biết cánh cửa ngăn cách hai gian hóa trang của cậu và Dung Đình bị ai mở ra, mà Dung Đình, anh đang khoanh tay dựa vào một bên, vẻ mặt của anh nhắc nhở Lục Dĩ Quyến, đối phương đã nghe được toàn bộ.
“Dung Dung Dung ca anh đừng hiểu nhầm em nói đùa…” Lục Dĩ Quyến luống cuống đứng dậy khỏi ghế, nhưng Dung Đình cũng không thấy có gì giận dữ, anh chỉ lạnh lùng nhíu mày, liếc nhìn nhân viên hóa trang: “Mọi người đi ra ngoài một chút, tôi muốn thảo luận cảnh quay hôm nay với Dĩ Quyến.”
Nhân viên hóa trang và trợ lý đều liếc nhìn chớp mắt về phía Lục Dĩ Quyến đầy ý vị,rồi nhanh chóng bỏ lại Lục Dĩ Quyến mà chạy đi.
Dung Đình nhìn Lục Dĩ Quyến từ trên xuống dưới một lượt, vì phối hợp với cảnh quay đặc tả ngày hôm nay, nhân viên hóa trang đặc biệt tặng mạnh cảm giác hình thể của Lục Dĩ Quyến, khuôn mặt vốn là mang vẻ tươi sáng nhu hòa của thiếu niên, dưới bàn tay của nhân viên hóa trang trở nên tinh xảo rõ ràng. Nhìn chăm chú một lát Dung Đình mới đưa ra một câu chào hỏi muộn màng: “Hóa trang xong?”
“Xong rồi ạ.” Lục Dĩ Quyến nghĩ nghĩ, vươn tay ra: “Kẹo cao su, Dung ca ăn không?”
Dung Đình quét mắt nhìn một thoáng, khoanh tay dựa vào khung cửa, thản nhiên nói: “Ăn thứ này sẽ kích thích phân bố tuyến nước bọt, xuất phát từ sự tôn trọng với cậu… Vẫn không nên ăn thì hơn.”
Lục Dĩ Quyến nhìn thanh kẹo cao su trong tay, ném thẳng vào thùng rác: “Vậy em cũng không ăn, Dung ca tìm em… có chuyện ạ?”
“Ừ, cảnh quay hôm nay, sẵn sàng chưa?”
Ánh mắt Lục Dĩ Quyến nhanh chóng sáng một chút, mặc kệ khuôn mặt cao ngạo của Dung Đình, nhào về phía Dung Đình như thể một con chó chạy đến chỗ chủ nhân, vẻ mặt lấy lòng: “Vẫn là sư ca tốt! Biết quan tâm em! Em hoàn toàn không chuẩn bị tốt!! Dung ca em phải làm sao bây giờ…”
Dung Đình dường như đã đoán trước được, bất đắc dĩ thở dài, sau đó đá đá Lục Dĩ Quyến: “Đứng thẳng, nhân lúc còn 20 phút nữa mới đến giờ quay phim, tập luyện một chút đi.”
Chuyện tới trước mặt, Lục Dĩ Quyến dù cho trong lòng còn mâu thuẫn cũng không thể làm gì được. Cậu ngoan ngoãn đứng nghiêm người, ngẩng đầu chờ chỉ thị tiếp theo của Dung Đình.
Ai ngờ, Dung Đình lại chỉ cúi đầu, lập tức chạm vào môi cậu.
Chỉ là đơn giản chạm thử vào, bốn cánh môi để sát vào nhau, không còn chút khe hở.
Lục Dĩ Quyến lại thấy cả người căng thẳng, đờ người ra, cậu chớp mắt nhìn Dung Đình, mong chờ đối phương có thể nhận ra sự hoang mang của mình, nhưng mà, Dung Đình chẳng những không lùi lại mà còn nâng tay lên, giữ lấy cằm Lục Dĩ Quyến đang cố tránh thoát, khiến nụ hôn sâu hơn vài phần.
Đầu lưỡi Dung Đình muốn vói vào trong, Lục Dĩ Quyến do dự một chút, không cự tuyệt.
Không biết có phải Dung Đình cũng không thích ứng được tiếp xúc như vậy không, Lục Dĩ Quyến cảm nhận được rõ ràng bàn tay đặt sau gáy mình hơi run lên.
Mà Lục Dĩ Quyến vẫn sững sờ như cũ, trong đầu còn rối rắm liệu có nên nhắm mắt phối hợp đối phương một chút hay không, biết đâu làm thế thì có thể tìm được cảm giác?
Nhưng mà, giữa lúc cậu đang do dự, ánh mắt vẫn trợn to ra, rốt cuộc nhìn đến mắt Dung Đình, bốn mắt nhìn nhau. Lúc đó, ngón tay ấm áp của đối phương còn đang vuốt ve bên tai cậu, từ kiềm chế biến thành âu yếm.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, Dung Đình bỗng nhiên buông cậu ra.
Anh chủ động lùi về sau hai bước, ánh mắt phức tạp nhìn bên tai Lục Dĩ Quyến đã đỏ lên: “Cảm giác thế nào?”
Lục Dĩ Quyến chớp mắt, theo bản năng xoa xoa miệng, nhưng khi cậu nhận ra được động tác này có vẻ hơi thất lễ thì tay kia không biết đã cầm ra một chiếc khăn mùi xoa từ lúc nào.
“Khụ, nói thật ạ?”
Ánh mắt Dung Đình nhìn khóe môi cậu, dường như hậm hực vì bị ghét bỏ: “Cảm giác mất tự nhiên thì cậu cứ lau đi… Ừ, nói thật.”
Lục Dĩ Quyến ngượng ngùng cào cào lỗ tai: “Kì thật… không có cảm giác gì cả, môi anh rất mềm… có tính không?”
Dung Đình nhìn cậu vài giây mới cười cười: “Không có cảm giác là được rồi, đàn ông với nhau nào có cảm giác gì, huống chi, quay phim đều là giả cả.”
Lúc này, không đợi Lục Dĩ Quyến đáp lại gì thêm, Dung Đình đã một lần nữa đứng thẳng người, nhìn xuống Lục Dĩ Quyến: “Nếu cậu đã biết không có cảm giác gì, lát nữa quay phim phải chuyên nghiệp một chút, đừng làm trò cười, cũng không phải có gánh nặng gì, anh sẽ nhắc nhở nhân viên kiểm tra một chút, không có những người không liên quan đứng xem, hy vọng hôm nay có thể thuận lợi một chút, cảnh quay chỉ cần một lần là được.”
Nói xong, Dung Đình lập tức xoay người, cửa trượt bị anh kéo mạnh, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, làm cho bầu không khí trong phòng hóa trang bỗng trở nên nặng nề áp lực hơn.
Qua thật lâu sau Lục Dĩ Quyến vẫn không rõ được, chẳng lẽ… Dung Đình đang giận??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook