Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân từ lúc thoát khỏi đám ‘thợ săn’ kia thì cũng nhanh chóng đi vào bên trong tập trong cho công việc diễn xuất của mình nên hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra trên mạng.

“Cắt. Tốt. Đoàn phim nghỉ ngơi ăn trưa sau đó chúng ta tiếp tục.” Tiếng đạo diễn Lâm vang lên.

Mọi người cũng nhanh chóng dọn dẹp rồi đi nghỉ ngơi, một số người thì chuẩn bị bối cảnh cho những cảnh quay sau.

Trần Hân Nghiên vào bên trong, cô chọn một góc ngồi xem điện thoại. Vừa mở điện thoại ra xem thì bảng tin của cô hiện lên một loạt các tin tức về bức ảnh sáng nay của cô và Lãnh Minh Quân. Các trang lớn nhỏ đều lần lượt đưa tin cũng như chia sẻ các bài đăng với những tiêu đề gây hiểu lầm.

“Anh xem anh đã làm ra chuyện tốt gì rồi?” Trần Hân Nghiên giơ điện thoại đang hiển thị tin tức về phía Lãnh Minh Quân.

“Không phải cũng chỉ làm một tấm hình thôi sao?”

“Đúng. Nhưng anh xem người hâm mộ của anh có nghĩ như vậy không, hay họ đang nháo nhào lên tìm tin tức về cái người mà bọn họ gọi là bạn gái trong bóng tối kia của anh?”

Mạng xã hội là một con dao hai lưỡi, mọi tin tức được đưa lên đều sẽ có những bình luận tiêu cực của người dùng. Bên cạnh những người hâm mộ tò mò về danh tính của người con gái trong bức ảnh kia hay vui mừng vì cuối cùng ảnh đế của bọn họ cũng đã có bạn thì một bộ phận nhỏ cư dân mạng lại ném đá, để lại những lời bình luận không hay dành cho Trần Hân Nghiên.

Lãnh Minh Quân cầm lấy điện thoại ra xem, anh lướt đọc một hồi các bình luận của cư dân mạng, chỉ mới vừa vui vẻ khi đọc những bình luận tò mò về cô thì khi lướt đến những bình luận tiêu cực nhắm vào Trần Hân Nghiên, hai hàng lông mày của anh cũng dần cau lại, tay nắm chặt điện thoại.

“Tôi xin lỗi, làm ảnh hưởng đến Trần tiểu thư rồi.”

“Thôi bỏ đi.”

“Tôi sẽ lên tiếng đính chính, sẽ không để bọn họ tấn công cô.”

“Anh đính chính?”

“Ừm.”


“Anh bị làm sao vậy? Bọn họ đâu biết rõ người con gái trong hình kia là ai. Bây giờ anh lên tiếng, lên tiếng như thế nào? Khéo bọn họ tìm ra danh tính tôi còn nhanh hơn. Tôi không trách anh, chỉ hơi khó chịu khi đọc những lời không hay kia thôi.”

“Nếu không thì...” Lãnh Minh Quân tiến sát về phía người Trần Hân Nghiên.

“Thì sao? Này, anh định làm gì đấy?”

Trần Hân Nghiên nhìn thái độ của anh cùng câu nói không đầu không đuôi kia cảm giác lo lắng ập đến, theo phản xả cô lùi người về sau.

“Cẩn thận.” Lãnh Minh Quân đưa tay ra phía sau che chắn phía sau đầu cô, không để cô đụng đầu vào tường.

“Khi không anh áp người vào tôi làm gì?”

“Tấm hình kia không thật chút nào, hay là chụp lại một tấm, thỏa mãn sự hiếu kỳ của cư dân mạng.”

“Đồ điên.”

Trần Hân Nghiên đẩy người Lãnh Minh Quân ra, trực tiếp cầm điện thoại đi ra ngoài nói chuyện với Vũ Linh. Lãnh Minh Quân cũng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lý Đặng.

“Alo?”

“Lãnh tổng. Có chuyện gì không ạ?”

“Cho người gỡ tất cả những bài đăng sáng nay xuống cho tôi.”

“Đã hiểu.”

Trợ lý Đặng tức tốc liên hệ cho gỡ tất cả các bài đăng về Lãnh Minh Quân xuống. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ những bài viết về tấm ảnh kia đều đã bốc hơi khỏi các trang mạng xã hội.

Đến tối, Trần Hân Nghiên mở điện thoại ra xem đã không còn thấy những bài đăng kia, trong lòng thầm nghĩ tốc độ làm việc của Lãnh Minh Quân cũng nhanh đấy chứ. Không còn gì để bận tâm nữa, cô leo lên giường chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, Trần Hân Nghiên bị cơn đau bụng dưới đánh thức, cô lê tấm thân mệt mỏi vào phòng vệ sinh, thì ra là ‘bà dì’ của cô ghé thăm. Xử lý xong xuôi lại mệt mỏi nằm dài ra giường. Hôm nay, Vũ Linh xin nghỉ vài ngày vì chuyện gia đình nên những ngày sắp tới chỉ có một mình Trần Hân Nghiên.

Cơn đau cứ âm ỉ kéo dài khiến Trần Hân Nghiên vô cùng khó chịu nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng để tiếp tục cảnh quay.

Lãnh Minh Quân nhìn sắc mặt trắng bợt của cô liền lên tiếng hỏi: “Cô không khỏe à?”

“Tôi không sao.”

“Nếu không khỏe thì nghỉ đi, dời cảnh quay lại. Sức khỏe vẫn là trên hết.”

“Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh quay tôi không thể thiếu chuyên nghiệp như vậy. Chỉ là chút vấn đề nhỏ không cần phải phiền mọi người như thế.”

“Ừm.” Lãnh Minh Quân nhìn dáng vẻ cứng đầu của cô cũng chỉ biết lắc đầu.

Trần Hân Nghiên nhịn xuống cơn đau, ngồi yên để mọi người trang điểm, thay đổi trang phục cho phù hợp với tạo hình nhân vật trong phim.


“Mọi người tập trung chuẩn bị quay.”

“Máy quay chuẩn bị. 3 2 1 diễn.”

Trần Hân Nghiên cố gắng hết sức chỉ có thể quay được hai phân đoạn của hai hôm đó, đến phân đoạn thứ ba thì không thể chịu được nữa huống hồ cảnh quay này còn phải quay dưới nước. Dù có cứng đầu thế nào đi nữa thì Trần Hân Nghiên cũng phải chịu thua trước tình huống này.

“Xin lỗi mọi người, làm ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn rồi.” Trần Hân Nghiên khó xử nhìn mọi người, ái ngại lên tiếng.

“Không sao, cơ thể cô không khỏe nếu cố chấp quay tiếp cũng sẽ không đạt hiệu quả. Thế này đi, cô nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ quay những phân đoạn sau trước, những cảnh của cô Trần đây sẽ dời về sau, có được không?”

“Cảm ơn đạo diễn Lâm, cảm ơn mọi người.”

Tính cách của Trần Hân Nghiên luôn hòa đồng với tất cả mọi người, chưa bao giờ thấy cô gắt gỏng với thợ trang điểm, trợ lý hay những diễn viên phụ nên trong đoàn luôn được mọi người yêu thương, giúp đỡ.

Lãnh Minh Quân nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối khác hẳn ngày thường của cô liền có chút không quen. Lúc quay phim, anh nhiều lần để ý cô vì không chịu được cơn đau mà báu chặt tay vào phần bụng của mình khiến anh cảm thấy xót xa.

Lãnh Minh Quân biết trợ lý của cô đã nghỉ phép, ở đoàn làm phim cô chỉ một mình, không yên tâm mà theo cô đi vào bên trong.

“Trần Hân Nghiên.”

“Anh gọi tôi?”

“Ừm. Cô... không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”

“Tôi chỉ đến ngày thôi, không nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện đâu.”

Lãnh Minh Quân nhìn cô, nhíu mày, giọng nói có phần lo lắng hỏi: “Như vậy mà không nghiêm trọng sao?”

“Không sao, tôi nghỉ ngơi một lát sẽ không sao.”

“Bướng bỉnh.”


Lãnh Minh Quân bỏ lại hai chữ rồi rời đi. Trần Hân Nghiên cũng thôi không để ý đến anh nữa, cô vào phòng nằm dài lên giường.

Lãnh Minh Quân lên mạng tìm hiểu một hồi, chẳng nói chẳng rằng lái xe rời khỏi khách sạn nơi đoàn làm phim ở. Hơn ba mươi phút, chiếc Rolls – Royce biển số ngũ quý kia cũng yên vị ở bãi đậu xe của khách sạn. Lãnh Minh Quân xuống xe, tay cầm theo hai chiếc túi đựng đồ gì bên trong cũng chẳng ai có thể nhìn thấy.

Anh cầm lấy điện thoại gọi đi, tiếng chuông vang lên nhưng chẳng có ai bắt máy, trong đầu anh thầm nghĩ “Không lẽ người mà Lâm Tư Duệ quen không phải là cô ấy?”. Đến cuộc thứ hai vẫn không có ai nghe máy, Lãnh Minh Quân đang định gọi đạo diễn Lâm để xin số điện thoại của cô thì số máy kia gọi lại.

“Alo. Ai đấy?” Giọng Trần Hân Nghiên như chẳng còn chút sức lực lên tiếng.

“Là tôi, Lãnh Minh Quân.”

“Ừ, anh có chuyện gì không?”

“Mở cửa.”

“Hả?”

Nói xong, Lãnh Minh Quân liền cúp máy. Trần Hân Nghiên nhìn vào điện thoại thầm mắng “Lãnh Minh Quân, anh lại nổi điên cái gì đấy?”

Một lúc lâu, Trần Hân Nghiên cũng chậm chạp ra mở cửa, cô nhìn hai chiếc túi trên tay Lãnh Minh Quân, khó hiểu hỏi.

“Lãnh tổng, anh có 30 giây để nói.”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương