Diệp Cố không lập tức chất vấn.
Cậu hít sâu mấy hơi mới khiến tâm tình bốn bề dậy sóng của mình bình tĩnh lại, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên dấu hằn đỏ rực.
Sau lần Kiều Mặc dùng móng tay cào rách chính lòng bàn tay của mình đó, Diệp Cố kiên quyết thẳng thắn cắt gọn hết móng tay của hắn.

Hiện giờ may là móng tay còn chưa dài ra lại, vậy nên dù bấm vào lòng bàn tay Kiều Mặc vài vệt hằn bầm đỏ nhưng không làm rách ra, cũng không chảy máu.
Ở bên Kiều Mặc lâu ngày, Diệp Cố cũng bất tri bất giác học được cách không đổi sắc mặt như hắn, dù cho đáy lòng rõ ràng lo lắng không thôi, ngoài mặt vẫn có thể vờ ra dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng.
Kiều Mặc trước giờ vẫn luôn ăn mềm không ăn cứng, nếu cứ vậy hỏi thẳng, hoặc là sẽ bị hắn đánh trống lảng lờ đi, hoặc sẽ chọc hắn tức giận, hơn phân nửa sẽ không hỏi ra cái gì, thay vì đó chi bằng cứ uyển chuyển thăm dò.
Lòng Diệp Cố cũng không phải không rõ.

Hôm nay chị Bạch đến đây một chuyến, Kiều Mặc ngoài mặt lạnh nhạt điềm tĩnh, chỉ sợ trong lòng không thật sự là vậy.
Cậu đứng trước Kiều Mặc khoảng cách một bước xa, hạ thấp người, cúi đầu, nhẹ nhàng hạ xuống lòng bàn tay Kiều Mặc một nụ hôn.
Xúc cảm tê dại khiến tay Kiều Mặc hơi co lại, hắn nhìn về phía Diệp Cố, liền rơi vào một đôi mắt trong trẻo sáng ngời.

Đôi mắt ấy chăm chú nhìn hắn, không rõ là kiên định hay cố chấp.
Lòng bàn tay khô lạnh dường như bởi vậy mà cảm nhận được hơi ấm, Kiều Mặc nâng tay áp lên má Diệp Cố --- cũng thật ấm áp.
Hắn nghĩ: Người này, sao lại có thể ấm như vậy?
Kiều Mặc từ nhỏ thân phận xuất chúng, bạn cùng lứa có thể chơi cùng hắn không nhiều, đếm đi đếm lại cũng chỉ có một Bùi Tầm có thể khiến hắn trong các buổi yến tiệc bỏ đi cảnh giác.

Lòng phòng bị của hắn quá nặng, tựa như bức tường thành vững chắc bao xung quanh hắn, không để người khác đến gần, không cho người ngoài dò xét, không một ai có thể chạm đến hỉ nộ ái ố của hắn.
Hắn một thân một mình lẻ loi độc hành, tập tễnh bước đi.
Gặp Diệp Cố, tựa như thấy ánh mặt trời hắt vào từ trong kẽ gạch hở.

Sáng lạn, ấm áp, đến nỗi ngay cả thành trì nghiêm ngặt kín kẽ lại máy móc cũng không cách nào ngăn cản ánh sáng ấy xuyên thấu.
Cậu bầu bạn bên Kiều Mặc, khiến hắn cảm nhận được tình yêu không thể che giấu.
Trừ việc lại bấm cắt đi móng tay của Kiều Mặc lần thứ hai, ngày đó Diệp Cố cuối cùng cũng không ép hỏi điều gì.
*
Tối đó, Kiều Mặc bỗng nhiên nằm mơ.
Có lẽ đây cũng không tính là một giấc mơ, mà là một đoạn hồi ức --- Kiều Mặc giống như người ngoài cuộc đứng xem, nhìn cậu bé đẹp đẽ tinh xảo, khiến vô số thiếu nữ phải gào thét đáng yêu trong mơ.
Đó là Kiều Mặc ngày nhỏ.
"Mặc Mặc, mẹ tặng con quà sinh nhật này, có thích không?" Người mẹ trẻ tuổi cầm chiếc lồng trong tay đưa cho Mặc Mặc, trên mặt mang theo ý cười lạnh nhạt lại tàn nhẫn.
Mặc Mặc nhìn chú chim bộ lông rực rỡ nhảy nhót lên xuống trong lồng sắt, thanh âm trong trẻo rành mạch đáp: "Thích ạ."
Ý cười của người mẹ càng sâu: "Vậy thì sau này nó chính là của Mặc Mặc rồi, Mặc Mặc có thể tận tình khống chế nó."
Kiều Mặc nhỏ tuổi có chút khó hiểu, cậu chớp đôi mắt to tròn sáng sủa, nghiêng đầu hỏi người mẹ: "Khống chế là gì?"
"Giống thế này." Người mẹ lấy chú chim từ trong lồng sắt ra, dùng tay cầm, "Giữ lấy nó.

Con muốn cho nó bay, nó mới được bay; con muốn cho nó ăn, nó mới được ăn; con muốn cho nó uống nước, nó mới được uống nước...!Nhớ kỹ, không thể để nó rời khỏi lòng bàn tay con, nếu nó thoát ra khỏi sự khống chế của con, thì sẽ bị trừng phạt."

Mặc Mặc cái hiểu cái không gật gật đầu, nhận lấy chú chim từ tay người mẹ, nắm trong lòng bàn tay.
Mới đầu, chú chim còn ngoan ngoãn đợi trong tay Mặc Mặc, Mặc Mặc nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh màu sắc rực rỡ đan xen của nó.

Xúc cảm mềm mại khiến cậu mở to mắt, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ thích thú.
Mặc Mặc nghĩ: Con chim này thật là xinh đẹp.
Không lâu sau, chú chim hướng tới tự do bay lượn bắt đầu giãy giụa trong lòng bàn tay Mặc Mặc, Mặc Mặc nắm càng chặt, chú chim bèn giãy giụa càng mạnh.
Mặc Mặc sức lực nhỏ, cuối cùng chú chim anh dũng liều mình giằng co, đôi cánh liền thoát ra khỏi bàn tay Mặc Mặc, ở trong phòng lập tức bay vút lên.
Mặc Mặc gấp gáp đỏ mắt, một đường chạy đuổi theo sau, muốn lần nữa bắt lấy chú chim bay lượn giữa không trung kia.
Dưới chân vấp phải thứ gì đó, Mặc Mặc tức khắc té ngã, đau đến nỗi nước mắt dâng lên ngập tràn hốc mắt.
Cậu được một người nâng dậy.
Người mẹ nâng Mặc Mặc dậy, thở dài, lấy tay gạt đi nước mắt ít ỏi trên mặt Mặc Mặc.
Mặc Mặc nghẹn ngào nói: "Mẹ, chim, chim bay đi rồi."
Người mẹ hạ thấp người, nhìn Mặc Mặc.

Ngọn đèn từ một phía hắt qua người bà, cắt gương mặt bà thành hai nửa, một nửa sáng sủa trắng nõn, nửa kia giấu trong bóng tối.

Bà mang theo nụ cười làm người ta lòng phát rợn, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, chim bay đi rồi."

"Mặc Mặc." Giọng nói bà chợt lạnh đi, "Không phải đã bảo, không thể để nó thoát khỏi sự khống chế của con sao?"
Thanh âm nức nở của Mặc Mặc hơi khựng lại.
"Mặc Mặc còn nhớ rõ lời mẹ nói không? Thoát khỏi sự khống chế, thì sẽ thế nào?" Âm thanh người mẹ đột nhiên trở nên hiền dịu, dừng ở bên tai Mặc Mặc, khiến lưng hắn căng thẳng, thân mình cũng cứng đờ.
"Sẽ...!sẽ bị trừng phạt." Mặc Mặc nhỏ giọng nói.
Người mẹ cúi đầu, nhìn Mặc Mặc.
Bà thuận tay cầm lấy cây bấm móng tay trên bàn, dùng cái lưỡi sắc nhọn ở trên lòng bàn tay Mặc Mặc bấm mạnh một cái.
Đau đớn kịch liệt thình lình ập đến khiến thân thể Mặc Mặc mạnh mẽ run rẩy, cậu không nhịn được khóc thành tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Đau..." Cậu vừa khóc vừa nói, "Mẹ ơi, con đau quá."
"Đau là đúng rồi." Người mẹ băng lãnh nói, "Đau sẽ khiến mày nhớ rõ, đây là hình phạt, là hậu quả mà mày để nó thoát khỏi sự khống chế."
Mặc Mặc nửa tỉnh nửa mê trân trân nhìn người mẹ khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Người mẹ tiếp tục nói: "Giờ thì, đi bắt nó về đây đi."
Mặc Mặc nghe lời đi bắt chú chim.
Cửa sổ đều đóng hết, chim không bay ra ngoài được, chỉ ở trong phòng bay loạn khắp nơi, Kiều Mặc nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo sau, trong lòng bàn tay trắng trẻo mềm mại của cậu, bị bấm móng tay cắt sâu vào da, chảy máu đầm đìa.
Cậu cảm thấy tay rất đau, thế nhưng mẹ bảo cậu đi bắt chim, cậu bảo gì nghe nấy nhịn đau đớn, hao phí một phen sức lực rất lớn, sau mấy lần ngã sấp xuống, lại suýt nữa túm được mấy lần, rốt cuộc mới bắt được chú chim nhỏ.
Chú chim lần nữa bị cậu nắm trong tay, vết thương trong lòng bàn tay tràn ra máu lây dính vào đôi cánh đủ mọi màu sắc của chú chim.
Mặc Mặc đột nhiên cảm thấy chú chim đã nhiễm máu kia không còn đẹp nữa.
Người mẹ tán dương nhìn Mặc Mặc, khích lệ nói: "Mặc Mặc giỏi quá."
Lời khen ngợi của mẹ khiến Mặc Mặc nhẹ nhàng thở phào.
Người mẹ kéo lấy tay Mặc Mặc, lau đi vết máu bên ngoài, sau đó khẽ cầm lấy, dẫn dắt ngón tay cậu đặt lên trên cổ chú chim.
"Nó trốn thoát khỏi sự khống chế của con, cũng phải có hình phạt." Âm thanh người mẹ lạnh lẽo giống như đến từ địa ngục.

Bà nói: "Siết chặt tay con đi."
Mặc Mặc theo phản xạ có điều kiện lập tức siết chặt tay.
Chú chim dự cảm được nguy cơ tử vong giãy dụa càng thêm kịch liệt, cánh đập vào miệng vết thương trong lòng bàn tay Mặc Mặc, kéo đến từng trận đau đớn thấu xương.
Mặc Mặc cũng không dám buông tay, sợ chú chim lần thứ hai thoát khỏi tay cậu, ngón tay lại càng dùng sức bóp chặt.
Chú chim phát ra tiếng kêu bén nhọn, quằn quại thoi thóp, tựa như một hồi yến tiệc trọng đại hoa lệ để rồi kết thúc, chú chim ước chừng đấu tranh nửa giờ mới triệt để không còn động tĩnh.
Mặc Mặc cả người đều là mồ hôi, cậu mở lớn miệng thở hổn hển, một chút cũng không ý thức được mình mới vừa làm cái gì.
Cậu mở lòng bàn tay cho mẹ xem con chim nhỏ đã chết, lấy lòng nói: "Mẹ, con, con bây giờ đã khống chế được nó rồi."
"Mặc Mặc của mẹ thật giỏi." Người mẹ lại khen ngợi một câu.
Mặc Mặc nhìn chú chim không chút động tĩnh, bộ lông vũ của nó vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng nó lại không còn sức sống và sinh cơ khiến Mặc Mặc cảm thấy vui vẻ nữa.
Mặc Mặc bỗng nhiên phát hiện bản thân không thích một chú chim như vậy.
Người mẹ trên mặt ý cười càng đậm, ghé vào bên tai Mặc Mặc, nói: "Mặc Mặc nói không sai, này cũng là khống chế."
- ----- "Con khống chế sinh mệnh nó."
Kiều Mặc trong phút chốc từ trong mơ bừng tỉnh.
_________________________________
(*Gốc là: Vân đạm phong khinh (云淡风轻): mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp.

Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.

Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương