Ảnh Đế Là Một Đứa Bé
-
Chương 72: Anh không cho phép em biến mất
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Xe đoàn phim chạy thẳng về hướng Bắc rời khỏi thành phố A đến một vùng núi khác, ngọn núi này hoang vu, lạc hậu hơn những nơi khác, cũng vô cùng cũ nát, phù hợp với yêu cầu cảnh trong phim. LQĐ
Lần này Tưởng Sầm quay phim tên là, nghe như một bộ phim khủng bố, nhưng thật ra chính là phim điều tra phá án, trong phim, cảnh sát hình sự Trịnh Mộ Nhiên mới làm cảnh sát chưa tới hai tháng đã gặp phải vụ án lớn đầu tiên trong sự nghiệp cảnh sát của cậu, có người báo án giáo viên Hồng Tuệ của một trường học nào đó mất tích bí ẩn, đã tròn một tháng mà không thấy bóng dáng, sau đợt điều tra ban đầu, cảnh sát phát hiện chỗ cuối cùng Hồng Tuệ xuất hiện chính là ngọn núi này.
Sau khi đoàn người tìm vào trong núi, phát hiện Hồng Tuệ bị phanh thây trong hang núi, do đó triển khai điều tra, cuối cùng dính dáng đến một loạt âm mưu, cũng bắt được Boss núp sau sự việc.
cải biên từ tiểu thuyết cùng tên trên mạng, từ một giáo viên mất tích dẫn ra một loạt suy đoán, về tại sao giáo viên mất tích, tại sao một mình cô lại tới ngọn núi hoang vắng này, cùng với tại sao cô bị giết hại, thấp thỏm mong chờ tầng tầng lớp lớp thu hút người xem, chờ đến lúc họ xem xong sẽ có cảm giác bừng tỉnh hiểu ra, thì ra nhân tài kia là bàn tay gây tội ác chân chính phía sau.
Đạo diễn phim là Lưu Hoài Nhân, là một nhà làm phim phá án nổi tiếng, nghe nói nền tảng gia tộc vô cùng cường đại, ba anh ta giữ chức tổ trưởng tổ Trọng án của đội cảnh sát hình sự thành phố A, từ nhỏ đã bị ba ảnh hưởng, đạo diễn Lưu Hoài Nhân có hứng thú đặc biệt đối với tiểu thuyết và phim phá án, khi lớn lên thi vào khoa đạo diễn, sau khi tốt nghiệp hai năm, phim đã nhận được giải thưởng lớn uy tín trong nước, cũng bởi vậy rất nổi tiếng trong giới đạo diễn.
Bây giờ Lưu Hoài Nhân đã hơn bốn mươi tuổi, phim phá án qua tay anh ta chẳng bộ nào không thành công, còn sở dĩ anh ta nhìn trúng Tưởng Sầm đóng vai Trịnh Mộ Nhiên cũng là vì nhìn trúng diễn xuất của cậu biết tròn biết méo và rất dễ thích nghi, cùng với hình tượng cậu dường như vô cùng thích hợp với nhân vật Trịnh Mộ Nhiên này.
Trường quay, sắc trời sáng rõ nên không cần tạo ánh sáng, nhưng do ngày đầu tiên tới nên mọi người rất muốn tới trường quay một lần, cảnh đầu tiên phải quay chính là Trịnh Mộ Nhiên từ trên con đường cái nhỏ rẽ vào đường nhỏ, chầm chậm lên núi tìm kiếm dấu vết bóng quỷ, đầu tiên Lưu Hoài Nhân tự mình biểu thị đi đường này như thế nào, sau đó bảo Tưởng Sầm qua thử.
Trong đoàn làm phim ai cũng bận rộn, không ai chú ý tới có một bóng dáng lén lén lút lút đứng núp trong góc tối nơi xa, người này trợn to đôi mắt tràn đầy oán giận, hận không thể nhìn ra lỗ trên lưng Tưởng Sầm.
Người này chính là Thiệu Trạch.
Hắn biết đoàn phim sẽ tới chỗ này, cố ý tới trước một ngày để nghiên cứu địa hình, phát hiện nơi đây có một đường cái nhỏ, một chiếc xe hơi có thể đi qua, xem đạo diễn vừa làm mẫu đường đi, bọn họ nhất định là muốn quay từ xa, như vậy vừa vặn tạo cơ hội cho mình.
Thiệu Trạch nhìn một lúc xoay người đi về, hắn trộm một chiếc xe có thể miễn cưỡng lái được ở bãi đỗ xe, lại cố ý dùng khăn trùm đầu màu đen che kín mặt, đeo bao tay để tránh lưu lại dấu vân tay, vì lát nữa xong việc trực tiếp vứt xe cũng không ai nhìn thấy hắn.
Một khi hắn không giẫm chết Tưởng Sầm được, vậy thì dứt khoát làm cậu ta biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này!
Thời tiết có phần âm u, nơi chân trời xa xôi loáng thoáng truyền tới tiếng sấm sét, phó đạo diễn đi tới bên cạnh Lưu Hoài Nhân, nói: “Phải tranh thủ quay thôi, không chừng sắp mưa đấy, cảm thấy chỗ này không an toàn lắm, quay xong sớm rút về thôi.”
Lưu Hoài Nhân ừ, trở lại trước máy giám thị ngồi xuống: “Tất cả nhân viên trong đoàn chuẩn bị!”
Tưởng Sầm vào chỗ được chỉ định, nghe đạo diễn nói, chân bước lên vị trí trên núi đã chỉ định từ trước, cậu bước đi trên đường cái, một mình đi trên đường, vừa nhìn xung quanh, giống như đang quan sát địa hình, lúc đang muốn bước rẽ qua đường nhỏ, hình như sau lưng cách đó không xa truyền tới tiếng động cơ ầm vang, theo bản năng cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chiếc xe màu đen dơ bẩn cũ nát đang đánh tay lái xông thẳng về phía cậu!
Thiệu Trạch ngồi trong xe phủ khăn trùm đầu màu đen, trong ánh mắt quyết tuyệt được ăn cả ngã về không, hắn dùng sức đạp chân ga, giương mắt nhìn thẳng bóng dáng cao lớn cách đó không xa, nín thở.
Tới gần!
Tới gần!
Mau! Mau đâm chết cậu ta đi!
" Cẩn thận! " Nhà quay phim điều khiển máy quay từ xa nhìn thấy hét to lên một tiếng.
Trái tim Tưởng Sầm thoáng chốc vọt lên cổ họng, chân như bị dính ngay tại chỗ, không thể động cũng không thể nhúc nhích, con ngươi cậu co rút mạnh, đúng lúc xe sắp đụng vào đột nhiên bật người ra sau, cả người lăn theo đường nhỏ.
Còn xe cũng không dừng lại, gầm một tiếng, như đụng phải thứ gì đó, sau đó nghênh ngang rời đi, chân trời truyền tới tiếng sấm ầm ầm, mưa bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng to, mưa tầm tã nối gót nhau tới, Tưởng Sầm từ trong vũng bùn ngẩng đầu, đang chuẩn bị đứng lên thì nghe phía ngoài sườn núi tầm 10m truyền tới tiếng động khác thường, ngay sau đó bùn đất như lỏng đi, kế tiếp mấy tảng đá rơi xuống.
Không xong rồi! Có thể lở núi!
Vị trí Tưởng Sầm đang đứng vừa vặn là phía dưới triền núi, cậu liều mạng chạy tới chỗ an toàn, phía sau là tiếng hét của đạo diễn, trở nên càng lúc càng xa, mãi đến khi hoàn toàn không nghe được nữa, mưa to quất vào người, trên mặt rất đau, thậm chí cả mắt, nhưng cậu không dám dừng lại, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, cả người ngã xuống đất, đau đớn kịch liệt làm cậu tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên, trong cơn mưa to chỉ có một mình cậu, đất đá không trôi theo hướng cậu đứng nhưng thảm nhất chính là, cậu không biết mình đang ở đâu.
Lúc này, đoàn phim cũng đang khẩn trương rút khỏi chỗ này, vị trí họ đứng cách chỗ núi lỡ hơn 10m, không thiệt hại nhiều, đợi mọi người rút lui đến chỗ an toàn mới phát hiện không thấy Tưởng Sầm.
Nhân viên đoàn phim lập tức báo cảnh sát, hai giờ sau cảnh sát chạy tới, lúc này lở núi đã ngừng, mưa to cũng chuyển thành mưa tí tách, vài người để ý chỗ xe chạy qua, có một thân thể nho nhỏ nằm đó.
Đó là một bé trai vô tình xông vào tầm ngắm, rất rõ ràng là chiếc xe kia vốn muốn đụng Tưởng Sầm, còn Tưởng Sầm trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc tránh được, đứa trẻ lạc này lại không may mắn bị xe đụng, nằm trên mặt đất lạnh như băng, mưa to cũng không rửa sạch vết máu quanh người bé, màu máu đỏ tươi diễm lệ như một đóa hoa nở rộ.
Đứa trẻ đã không còn thở, cảnh sát phái người gọi xe cứu thương tới giải quyết hậu quả, ngay sau đó gặp phải một vấn đề rất nghiêm trọng, Tưởng Sầm đi đâu, cùng với, chiếc xe này đột nhiên xông tới là xảy ra chuyện gì?
Lở núi đã xảy ra, rất có thể lở núi phía sườn núi sẽ xảy ra lần nữa, mấy người cảnh sát thiết lập đường cảnh giới, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần, bé trai thiệt mạng được xe cứu thương mang đi, trong núi mênh mông, hoàng hôn dần buông xuống, đèn và tiếng còi của xe cứu thương dần biến mất nơi xa.
Tưởng Sầm ngã một cái, từ mặt đất đứng lên, ngã nên người rất đau, cậu không biết mình ở đâu, đành phải cúi đầu đi thẳng về phía trước, cũng may trời không tuyệt đường người, lúc cậu hết cả sức lực thì tìm được một hang núi nho nhỏ, cậu đi vào dựa vào tường đá ngồi xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sau một hồi lâu, cậu mở mắt kiểm tra chỗ đau trên người mình, chỉ là rách da, mặc dù có tơ máu chảy ra nhưng không có gì đáng ngại. Hang núi thông gió bốn phía, gió đêm thổi vào người rét lạnh thấu xương, Tưởng Sầm ôm chặt lấy mình, cuộn tròn lại.
Đoàn làm phim gặp chuyện không may bao giờ cũng dễ dàng được truyền thông chú ý, nhất là trong đoàn phim từ đạo diễn đến diễn viên chính tất cả đều rất nổi tiếng, chuyện đoàn phim trên đường quay phim gặp lở núi rất nhanh tới tai đám truyền thông, tin tức tung ra bốn phía, đặc biệt diễn viên chính Tưởng Sầm không biết tung tích càng khiến không ít người chú ý sát sao.
Kinh Sở Dương đang tan làm chuẩn bị về nhà, trợ lý từ ngoài lảo đảo xông vào, nói anh biết tin tức này, cái ly trong tay anh lập tức rơi xuống đất, cả người đông cứng như băng, tứ chi sinh ra khí lạnh đáng sợ.
" Cái gì! "
Chín giờ tối, một chiếc xe con lướt nhanh trên đường thành phố A, dọc đường anh chạy như bay ra khỏi thành phố đi tới chỗ đoàn phim, từ xa có thể thấy thấp thoáng đường cảnh giới của cảnh sát giăng ra, Kinh Sở Dương di chuyển rồi dừng lại, nhảy xuống xe nhanh chóng đi tới, bắt lấy một nhân viên công tác hỏi ngay: " Tưởng Sầm đâu? Em ấy về chưa? "
Nhân viên công tác bị anh giữ lại hoảng sợ, lắc đầu liên tục, nức nở nói: " Anh Tưởng Sầm còn chưa biết ở đâu nữa, đã có cảnh sát đi tìm nhưng trời tối quá, tiến độ tìm kiếm hơi chậm. "
Kinh Sở Dương thả tay ra, lùi về sau một bước, không, anh không thể cứ đứng chờ cậu như vậy, anh muốn tự mình đi tìm Tiểu Sầm! Nghĩ như vậy, Kinh Sở Dương cố gắng vượt qua đường cảnh giới nhưng bị cản lại.
" Thưa anh, trong núi không an toàn, người của chúng tôi đã vào trong tìm kiếm, xin anh kiên nhẫn chờ bên ngoài này. " Một cảnh sát khuyên bảo.
Kinh Sở Dương vẫn muốn xông vào lại bị cản lại, ánh mắt anh đỏ au, đáy mắt là sự nóng nảy chưa bao giờ có, sao anh có thể chờ? Tiểu Sầm của anh đang còn trong kia, một mình em ấy không tìm thấy đường ra nhất định sẽ sợ hãi, hơn nữa còn đói bụng, nói không chừng còn bị thương, đổi lại bất cứ là ai, sao có thể cứ đứng chờ như vậy?
Kinh Sở Dương lau mồ hôi trên mặt, thở hồng hộc, anh lùi về sau mấy bước, thừa dịp người bên cạnh không chú ý chui qua đường cảnh giới chạy vào trong núi.
" Ôi trời! Anh không thể đi vào! " Phía sau cảnh sát hét toáng lên, Kinh Sở Dương hoàn toàn không nghe, chạy nhanh như bay vào trong núi.
Anh chạy loạn trong núi như ruồi không đầu, dựa vào đèn pin điện thoại chiếu sáng, tìm một hồi lâu chẳng những không tìm thấy Tưởng Sầm mà mình còn bị lạc đường.
Nện một đấm lên cây, Kinh Sở Dương ép mình tỉnh táo lại, nghiêm túc suy nghĩ, nếu như anh là Tiểu Sầm sẽ làm thế nào.
Rất lâu sau anh mở to hai mắt.
Đúng rồi, nếu như gặp lở núi phải chạy về nơi an toàn, nghĩ như vậy, đường anh vừa đi không sai, nhưng tránh lở núi thì nên đi đâu?
Anh biết rồi!
Tiểu Sầm nhất định sẽ thấy mệt mỏi cho nên nhất định em ấy sẽ tìm một chỗ để nghỉ ngơi, trong núi ngoài ngủ ngoài trời thì cũng chỉ có thể tìm hang núi, nghe nói núi này có không ít hang núi, nhất định Tiểu Sầm ở một trong những hang đó!
Không thể nói rõ vì sao, Kinh Sở Dương cảm thấy nhất định Tưởng Sầm sẽ làm như thế, vì họ sớm tâm ý tương thông, nghĩ một lát, Kinh Sở Dương hít sâu một hơi, cố gắng cất bước đi lên phía trước, vừa đi vừa gọi tên Tưởng Sầm, nín thở nghe động tĩnh xung quanh, hi vọng có thể nghe tiếng cậu đáp lại.
Đi một hồi Kinh Sở Dương đi qua một hang núi, anh kích động xông vào, cho rằng Tưởng Sầm đang ở bên trong, kết quả không bắt được, bên trong không có gì cả, Kinh Sở Dương đành phải tiếp tục đi lên phía trước, tìm nguyên một đống hang núi.
Không biết tìm bao lâu, cả người Kinh Sở Dương mệt mỏi đến đầu choáng mắt hoa, anh vịn cây nghỉ ngơi hồi lâu mới có sức đi về phía trước, vô tình đi qua một hang núi, anh vốn không ôm hi vọng quá lớn nhưng đang chuẩn bị vào xem thì anh cúi đầu phát hiện đèn pin lướt qua một chỗ, xuất hiện một chuỗi dấu chân mới, uốn lượn thẳng vào trong hang núi.
Hang núi này có người đi vào!
Hết chương 72
Xe đoàn phim chạy thẳng về hướng Bắc rời khỏi thành phố A đến một vùng núi khác, ngọn núi này hoang vu, lạc hậu hơn những nơi khác, cũng vô cùng cũ nát, phù hợp với yêu cầu cảnh trong phim. LQĐ
Lần này Tưởng Sầm quay phim tên là, nghe như một bộ phim khủng bố, nhưng thật ra chính là phim điều tra phá án, trong phim, cảnh sát hình sự Trịnh Mộ Nhiên mới làm cảnh sát chưa tới hai tháng đã gặp phải vụ án lớn đầu tiên trong sự nghiệp cảnh sát của cậu, có người báo án giáo viên Hồng Tuệ của một trường học nào đó mất tích bí ẩn, đã tròn một tháng mà không thấy bóng dáng, sau đợt điều tra ban đầu, cảnh sát phát hiện chỗ cuối cùng Hồng Tuệ xuất hiện chính là ngọn núi này.
Sau khi đoàn người tìm vào trong núi, phát hiện Hồng Tuệ bị phanh thây trong hang núi, do đó triển khai điều tra, cuối cùng dính dáng đến một loạt âm mưu, cũng bắt được Boss núp sau sự việc.
cải biên từ tiểu thuyết cùng tên trên mạng, từ một giáo viên mất tích dẫn ra một loạt suy đoán, về tại sao giáo viên mất tích, tại sao một mình cô lại tới ngọn núi hoang vắng này, cùng với tại sao cô bị giết hại, thấp thỏm mong chờ tầng tầng lớp lớp thu hút người xem, chờ đến lúc họ xem xong sẽ có cảm giác bừng tỉnh hiểu ra, thì ra nhân tài kia là bàn tay gây tội ác chân chính phía sau.
Đạo diễn phim là Lưu Hoài Nhân, là một nhà làm phim phá án nổi tiếng, nghe nói nền tảng gia tộc vô cùng cường đại, ba anh ta giữ chức tổ trưởng tổ Trọng án của đội cảnh sát hình sự thành phố A, từ nhỏ đã bị ba ảnh hưởng, đạo diễn Lưu Hoài Nhân có hứng thú đặc biệt đối với tiểu thuyết và phim phá án, khi lớn lên thi vào khoa đạo diễn, sau khi tốt nghiệp hai năm, phim đã nhận được giải thưởng lớn uy tín trong nước, cũng bởi vậy rất nổi tiếng trong giới đạo diễn.
Bây giờ Lưu Hoài Nhân đã hơn bốn mươi tuổi, phim phá án qua tay anh ta chẳng bộ nào không thành công, còn sở dĩ anh ta nhìn trúng Tưởng Sầm đóng vai Trịnh Mộ Nhiên cũng là vì nhìn trúng diễn xuất của cậu biết tròn biết méo và rất dễ thích nghi, cùng với hình tượng cậu dường như vô cùng thích hợp với nhân vật Trịnh Mộ Nhiên này.
Trường quay, sắc trời sáng rõ nên không cần tạo ánh sáng, nhưng do ngày đầu tiên tới nên mọi người rất muốn tới trường quay một lần, cảnh đầu tiên phải quay chính là Trịnh Mộ Nhiên từ trên con đường cái nhỏ rẽ vào đường nhỏ, chầm chậm lên núi tìm kiếm dấu vết bóng quỷ, đầu tiên Lưu Hoài Nhân tự mình biểu thị đi đường này như thế nào, sau đó bảo Tưởng Sầm qua thử.
Trong đoàn làm phim ai cũng bận rộn, không ai chú ý tới có một bóng dáng lén lén lút lút đứng núp trong góc tối nơi xa, người này trợn to đôi mắt tràn đầy oán giận, hận không thể nhìn ra lỗ trên lưng Tưởng Sầm.
Người này chính là Thiệu Trạch.
Hắn biết đoàn phim sẽ tới chỗ này, cố ý tới trước một ngày để nghiên cứu địa hình, phát hiện nơi đây có một đường cái nhỏ, một chiếc xe hơi có thể đi qua, xem đạo diễn vừa làm mẫu đường đi, bọn họ nhất định là muốn quay từ xa, như vậy vừa vặn tạo cơ hội cho mình.
Thiệu Trạch nhìn một lúc xoay người đi về, hắn trộm một chiếc xe có thể miễn cưỡng lái được ở bãi đỗ xe, lại cố ý dùng khăn trùm đầu màu đen che kín mặt, đeo bao tay để tránh lưu lại dấu vân tay, vì lát nữa xong việc trực tiếp vứt xe cũng không ai nhìn thấy hắn.
Một khi hắn không giẫm chết Tưởng Sầm được, vậy thì dứt khoát làm cậu ta biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này!
Thời tiết có phần âm u, nơi chân trời xa xôi loáng thoáng truyền tới tiếng sấm sét, phó đạo diễn đi tới bên cạnh Lưu Hoài Nhân, nói: “Phải tranh thủ quay thôi, không chừng sắp mưa đấy, cảm thấy chỗ này không an toàn lắm, quay xong sớm rút về thôi.”
Lưu Hoài Nhân ừ, trở lại trước máy giám thị ngồi xuống: “Tất cả nhân viên trong đoàn chuẩn bị!”
Tưởng Sầm vào chỗ được chỉ định, nghe đạo diễn nói, chân bước lên vị trí trên núi đã chỉ định từ trước, cậu bước đi trên đường cái, một mình đi trên đường, vừa nhìn xung quanh, giống như đang quan sát địa hình, lúc đang muốn bước rẽ qua đường nhỏ, hình như sau lưng cách đó không xa truyền tới tiếng động cơ ầm vang, theo bản năng cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chiếc xe màu đen dơ bẩn cũ nát đang đánh tay lái xông thẳng về phía cậu!
Thiệu Trạch ngồi trong xe phủ khăn trùm đầu màu đen, trong ánh mắt quyết tuyệt được ăn cả ngã về không, hắn dùng sức đạp chân ga, giương mắt nhìn thẳng bóng dáng cao lớn cách đó không xa, nín thở.
Tới gần!
Tới gần!
Mau! Mau đâm chết cậu ta đi!
" Cẩn thận! " Nhà quay phim điều khiển máy quay từ xa nhìn thấy hét to lên một tiếng.
Trái tim Tưởng Sầm thoáng chốc vọt lên cổ họng, chân như bị dính ngay tại chỗ, không thể động cũng không thể nhúc nhích, con ngươi cậu co rút mạnh, đúng lúc xe sắp đụng vào đột nhiên bật người ra sau, cả người lăn theo đường nhỏ.
Còn xe cũng không dừng lại, gầm một tiếng, như đụng phải thứ gì đó, sau đó nghênh ngang rời đi, chân trời truyền tới tiếng sấm ầm ầm, mưa bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng to, mưa tầm tã nối gót nhau tới, Tưởng Sầm từ trong vũng bùn ngẩng đầu, đang chuẩn bị đứng lên thì nghe phía ngoài sườn núi tầm 10m truyền tới tiếng động khác thường, ngay sau đó bùn đất như lỏng đi, kế tiếp mấy tảng đá rơi xuống.
Không xong rồi! Có thể lở núi!
Vị trí Tưởng Sầm đang đứng vừa vặn là phía dưới triền núi, cậu liều mạng chạy tới chỗ an toàn, phía sau là tiếng hét của đạo diễn, trở nên càng lúc càng xa, mãi đến khi hoàn toàn không nghe được nữa, mưa to quất vào người, trên mặt rất đau, thậm chí cả mắt, nhưng cậu không dám dừng lại, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, cả người ngã xuống đất, đau đớn kịch liệt làm cậu tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên, trong cơn mưa to chỉ có một mình cậu, đất đá không trôi theo hướng cậu đứng nhưng thảm nhất chính là, cậu không biết mình đang ở đâu.
Lúc này, đoàn phim cũng đang khẩn trương rút khỏi chỗ này, vị trí họ đứng cách chỗ núi lỡ hơn 10m, không thiệt hại nhiều, đợi mọi người rút lui đến chỗ an toàn mới phát hiện không thấy Tưởng Sầm.
Nhân viên đoàn phim lập tức báo cảnh sát, hai giờ sau cảnh sát chạy tới, lúc này lở núi đã ngừng, mưa to cũng chuyển thành mưa tí tách, vài người để ý chỗ xe chạy qua, có một thân thể nho nhỏ nằm đó.
Đó là một bé trai vô tình xông vào tầm ngắm, rất rõ ràng là chiếc xe kia vốn muốn đụng Tưởng Sầm, còn Tưởng Sầm trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc tránh được, đứa trẻ lạc này lại không may mắn bị xe đụng, nằm trên mặt đất lạnh như băng, mưa to cũng không rửa sạch vết máu quanh người bé, màu máu đỏ tươi diễm lệ như một đóa hoa nở rộ.
Đứa trẻ đã không còn thở, cảnh sát phái người gọi xe cứu thương tới giải quyết hậu quả, ngay sau đó gặp phải một vấn đề rất nghiêm trọng, Tưởng Sầm đi đâu, cùng với, chiếc xe này đột nhiên xông tới là xảy ra chuyện gì?
Lở núi đã xảy ra, rất có thể lở núi phía sườn núi sẽ xảy ra lần nữa, mấy người cảnh sát thiết lập đường cảnh giới, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần, bé trai thiệt mạng được xe cứu thương mang đi, trong núi mênh mông, hoàng hôn dần buông xuống, đèn và tiếng còi của xe cứu thương dần biến mất nơi xa.
Tưởng Sầm ngã một cái, từ mặt đất đứng lên, ngã nên người rất đau, cậu không biết mình ở đâu, đành phải cúi đầu đi thẳng về phía trước, cũng may trời không tuyệt đường người, lúc cậu hết cả sức lực thì tìm được một hang núi nho nhỏ, cậu đi vào dựa vào tường đá ngồi xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sau một hồi lâu, cậu mở mắt kiểm tra chỗ đau trên người mình, chỉ là rách da, mặc dù có tơ máu chảy ra nhưng không có gì đáng ngại. Hang núi thông gió bốn phía, gió đêm thổi vào người rét lạnh thấu xương, Tưởng Sầm ôm chặt lấy mình, cuộn tròn lại.
Đoàn làm phim gặp chuyện không may bao giờ cũng dễ dàng được truyền thông chú ý, nhất là trong đoàn phim từ đạo diễn đến diễn viên chính tất cả đều rất nổi tiếng, chuyện đoàn phim trên đường quay phim gặp lở núi rất nhanh tới tai đám truyền thông, tin tức tung ra bốn phía, đặc biệt diễn viên chính Tưởng Sầm không biết tung tích càng khiến không ít người chú ý sát sao.
Kinh Sở Dương đang tan làm chuẩn bị về nhà, trợ lý từ ngoài lảo đảo xông vào, nói anh biết tin tức này, cái ly trong tay anh lập tức rơi xuống đất, cả người đông cứng như băng, tứ chi sinh ra khí lạnh đáng sợ.
" Cái gì! "
Chín giờ tối, một chiếc xe con lướt nhanh trên đường thành phố A, dọc đường anh chạy như bay ra khỏi thành phố đi tới chỗ đoàn phim, từ xa có thể thấy thấp thoáng đường cảnh giới của cảnh sát giăng ra, Kinh Sở Dương di chuyển rồi dừng lại, nhảy xuống xe nhanh chóng đi tới, bắt lấy một nhân viên công tác hỏi ngay: " Tưởng Sầm đâu? Em ấy về chưa? "
Nhân viên công tác bị anh giữ lại hoảng sợ, lắc đầu liên tục, nức nở nói: " Anh Tưởng Sầm còn chưa biết ở đâu nữa, đã có cảnh sát đi tìm nhưng trời tối quá, tiến độ tìm kiếm hơi chậm. "
Kinh Sở Dương thả tay ra, lùi về sau một bước, không, anh không thể cứ đứng chờ cậu như vậy, anh muốn tự mình đi tìm Tiểu Sầm! Nghĩ như vậy, Kinh Sở Dương cố gắng vượt qua đường cảnh giới nhưng bị cản lại.
" Thưa anh, trong núi không an toàn, người của chúng tôi đã vào trong tìm kiếm, xin anh kiên nhẫn chờ bên ngoài này. " Một cảnh sát khuyên bảo.
Kinh Sở Dương vẫn muốn xông vào lại bị cản lại, ánh mắt anh đỏ au, đáy mắt là sự nóng nảy chưa bao giờ có, sao anh có thể chờ? Tiểu Sầm của anh đang còn trong kia, một mình em ấy không tìm thấy đường ra nhất định sẽ sợ hãi, hơn nữa còn đói bụng, nói không chừng còn bị thương, đổi lại bất cứ là ai, sao có thể cứ đứng chờ như vậy?
Kinh Sở Dương lau mồ hôi trên mặt, thở hồng hộc, anh lùi về sau mấy bước, thừa dịp người bên cạnh không chú ý chui qua đường cảnh giới chạy vào trong núi.
" Ôi trời! Anh không thể đi vào! " Phía sau cảnh sát hét toáng lên, Kinh Sở Dương hoàn toàn không nghe, chạy nhanh như bay vào trong núi.
Anh chạy loạn trong núi như ruồi không đầu, dựa vào đèn pin điện thoại chiếu sáng, tìm một hồi lâu chẳng những không tìm thấy Tưởng Sầm mà mình còn bị lạc đường.
Nện một đấm lên cây, Kinh Sở Dương ép mình tỉnh táo lại, nghiêm túc suy nghĩ, nếu như anh là Tiểu Sầm sẽ làm thế nào.
Rất lâu sau anh mở to hai mắt.
Đúng rồi, nếu như gặp lở núi phải chạy về nơi an toàn, nghĩ như vậy, đường anh vừa đi không sai, nhưng tránh lở núi thì nên đi đâu?
Anh biết rồi!
Tiểu Sầm nhất định sẽ thấy mệt mỏi cho nên nhất định em ấy sẽ tìm một chỗ để nghỉ ngơi, trong núi ngoài ngủ ngoài trời thì cũng chỉ có thể tìm hang núi, nghe nói núi này có không ít hang núi, nhất định Tiểu Sầm ở một trong những hang đó!
Không thể nói rõ vì sao, Kinh Sở Dương cảm thấy nhất định Tưởng Sầm sẽ làm như thế, vì họ sớm tâm ý tương thông, nghĩ một lát, Kinh Sở Dương hít sâu một hơi, cố gắng cất bước đi lên phía trước, vừa đi vừa gọi tên Tưởng Sầm, nín thở nghe động tĩnh xung quanh, hi vọng có thể nghe tiếng cậu đáp lại.
Đi một hồi Kinh Sở Dương đi qua một hang núi, anh kích động xông vào, cho rằng Tưởng Sầm đang ở bên trong, kết quả không bắt được, bên trong không có gì cả, Kinh Sở Dương đành phải tiếp tục đi lên phía trước, tìm nguyên một đống hang núi.
Không biết tìm bao lâu, cả người Kinh Sở Dương mệt mỏi đến đầu choáng mắt hoa, anh vịn cây nghỉ ngơi hồi lâu mới có sức đi về phía trước, vô tình đi qua một hang núi, anh vốn không ôm hi vọng quá lớn nhưng đang chuẩn bị vào xem thì anh cúi đầu phát hiện đèn pin lướt qua một chỗ, xuất hiện một chuỗi dấu chân mới, uốn lượn thẳng vào trong hang núi.
Hang núi này có người đi vào!
Hết chương 72
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook