Ảnh Đế Là Một Đứa Bé
-
Chương 57: Vết thương ở chân cuối cùng cũng bình phục
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Ở nhà dưỡng thương một thời gian ngắn, Tưởng Sầm cảm thấy chân mình gần như ổn rồi, vì vậy thừa dịp Kinh Sở Dương đang nấu cơm dưới bếp, cậu thử lấy chân bị thương chạm xuống đất, chỗ bị trật không còn truyền tới cảm giác khó chịu nào nữa, cậu khẽ cắn môi, buông tay từ ghế sofa đứng dậy, đứng vững vàng trên mặt đất. LQĐÔN
Tưởng Sầm dừng một lát, thử tiếp tục đi về phía trước, dùng chân bị thương bước trước, chân sau bước theo, người vẫn đứng vững được, cậu chớp mắt mấy cái, lại bước từng bước nhỏ, trên chân không còn thấy đau đớn, Tưởng Sầm vui sướng, hình như chân cậu đã khỏi rồi?
Đúng lúc này, Kinh Sở Dương mở cửa phòng bếp đi ra, theo động tác mở cửa mùi thức ăn lan ra phòng khách, anh thấy Tưởng Sầm đứng trên đất thì nhíu chặt mày, bước mấy bước tới chỗ cậu đứng ôm lấy cậu, cẩn thận đặt cậu xuống sofa.
“Chân em tốt lắm rồi.” Tưởng Sầm ôm cổ anh, vui rạo rực nói.
Kinh Sở Dương liếc nhìn cậu một cái, nắm mắt cá chân cậu thử đụng vào, phát hiện quả thật Tưởng Sầm không có phản ứng gì, đưa tay nhéo mũi cậu, mở miệng: “Vậy cũng phải bác sĩ bảo không sao mới được, chuẩn bị ăn cơm, lát nữa chúng ta tới bệnh viện một chuyến.”
Tưởng Sầm gật đầu, theo anh tới bên bàn cơm ngồi xuống, sau khi ăn xong hai người về phòng thay quần áo, chuẩn bị tới bệnh viện, hiện giờ đã vào hè, thời tiết bắt đầu dần nóng lên, Tưởng Sầm không cần đội mũ quàng khăn trang bị đầy đủ cho mình, chỉ đeo một chiếc khẩu trang và mắt kính.
Xe một đường chạy thẳng tới bệnh viện trung tâm thành phố A, vừa xuống xe, Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương đi tới cổng bệnh viện thì nhìn thấy hai cô bé vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt mang theo sự nghi hoặc, đột nhiên một trong số đó chạy tới trước mặt họ, thử dò hỏi, “Xin lỗi đã quấy rầy, xin hỏi anh là Tưởng Sầm phải không?”
Hai người sững sờ, Tưởng Sầm không nghĩ tới mình đi bệnh viện còn có thể bị nhận ra, dứt khoát tháo khẩu trang xuống cười thân thiện, gật đầu.
“A thật sự đúng là anh!” Cô bé kích động nhảy lên, ngoắc bạn thân bảo cô tới bên này, đưa tay lấy vở nhỏ và bút từ trong cặp ra, đưa tới trước mặt Tưởng Sầm, nói, " Có thể ký tên giúp em không? Bọn em đều rất thích anh! "
Tưởng Sầm giương mắt nhìn Kinh Sở Dương bên cạnh, khóe môi khẽ cong nhận vở, xoèn xoẹt ký tên mình lên đó, sau đó ngón tay chống lên môi, dịu dàng nói, «Cám ơn các em đã thích anh, nhưng đây là bệnh viện, vẫn nên giữ im lặng nhé. "
Vì tiếng thét của mấy cô bé này mà quanh mình đã có một số người chú ý tới, mấy cô bé cũng biết mình quá kích động, vui vẻ nhận vở rồi cúi đầu chào, sung sướng chạy đi.
Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm nhìn các cô rời đi, cùng xoay người bước vào bên trong, đến chỗ cầu thang vắng vẻ, Kinh Sở Dương nghiêng người ôm Tưởng Sầm, trong giọng nói có chút chua, " Em cứ khiến người ta yêu thích như vậy, cả đời anh sẽ ăn không ít giấm chua. "
Tưởng Sầm sững sờ một giây, không nhịn được bật cười, cậu sờ mặt Kinh Sở Dương như sờ chú chó nhỏ, nhẩng đầu hôn lên môi anh một cái, " Nhưng em thích nhất vẫn là anh. "
Kinh Sở Dương hôn đáp lại cậu, qua vài phút, hai người dắt tay nhau lên lầu, tới chỗ bác sĩ khám cho Tưởng Sầm lần trước, sau khi khám bác sĩ tháo mắt kiếng xuống, cười nói, " Chúc mừng, vết thương ở chân đã hoàn toàn bình phục."
" Cám ơn ạ." Kinh Sở Dương đưa mắt nhìn Tưởng Sầm, trong mắt không che giấu được vui vẻ.
Ra khỏi bệnh viện, Kinh Sở Dương tạm thời nhận được một cuộc điện thoại gọi tới, cần tới công ty xử lý công chuyện, vì vậy anh tính đưa Tưởng Sầm về nhà trước, nhưng người bên cạnh ôm cổ anh, khẽ cọ xát nơi cổ anh, " Em không muốn về nhà, em đi với anh tới công ty được không? "
Người yêu như vậy, sao Kinh Sở Dương có thể từ chối? Anh chuyển hướng, chở hai người tới giải trí Hoa Tụng, đến cổng công ty, Kinh Sở Dương dừng nghe, dắt tay Tưởng Sầm nghênh ngang đi vào trong công ty.
Đến văn phòng, Kinh Sở Dương nghe trợ lý báo cáo công việc, Tưởng Sầm không có việc gì đi tới bên hồ cá xem cá bơi qua bơi lại, cậu vốn cũng muốn đặt một cái hồ trong nhà nhưng ngại có Kẹo Đường, không chừng ngày nào đó họ không ở nhà, cá trong bể sẽ bị Kẹo Đường vớt ra chơi mất, vẫn là không nên nuôi.
" Tiểu Sầm. " Kinh Sở Dương xử lý xong công việc gọi cậu, ôm người để cậu ngồi trên đùi mình, hỏi, «Những chú cá kia rất đẹp à? Sao em nhìn lâu thế. "
«Ngay cả cá cũng ăn giấm, Kinh Sở Dương anh hết thuốc chữa rồi! " Tưởng Sầm đưa hai tay bưng mặt anh, tuy nói như vậy nhưng trong ánh mắt lại vui vẻ dạt dào, cậu quay đầu nhìn máy tính trên bàn, máy tính của Kinh Sở Dương là của hãng Appe nổi tiếng nhất hiện nay, trên màn hình là tấm ảnh cực kỳ quen thuộc.
Là ảnh chụp của họ ở bên ngoài giáo đường của nước D.
" Anh vẫn luôn tưởng tượng về một đám cưới, không cần người thừa thải, chỉ có em và anh, ba mẹ và em gái, ừm Kẹo Đường cũng coi như là một người, chỉ mấy người chúng ta thôi, tổ chức một đám cưới có một không hai, chứng tỏ với cả thế giới này em là của anh. " Kinh Sở Dương xiết chặt đôi tay, ánh mắt lướt qua ảnh chụp, tựa như nhìn thấy cảnh trong hôn lễ đó, ánh mắt tràn đầy hi vọng và chờ mong.
" Tất cả sẽ có. " Tưởng Sầm ôm chặt anh, duỗi tay nhéo mặt anh, xoa tới xoa lui, " Boss Kinh, cho dù không có hôn lễ, trẫm vẫn thích ngươi nhất, ái phi cứ yên tâm 100%. "
Kinh Sở Dương mỉm cười, dùng nụ hôn bị chặt miệng người trong ngực.
Hai người nói chuyện phiếm trong phòng làm việc, trò chuyện một lúc thì đến giờ tan làm, Kinh Sở Dương nắm tay Tưởng Sầm đi ra ngoài, trên đường đi đúng lúc gặp một số nhân viên tan tầm, vài cô gái nhìn nhau, đột nhiên trăm miệng một lời, " Xin chào bà chủ! "
Tưởng Sầm ngơ ngẩn, trên mặt nổi lên vầng đỏ đáng ngờ, cậu cúi đầu lẩm bẩm, " Anh ấy mới là bà chủ. "
Vài cô nhân viên cười ha hả, cửa thang máy mở ra liền vội vàng giẫm giày cao gót đi vào, Kinh Sở Dương dắt Tưởng Sầm từ trong thang máy đi ra, ngón tay dí đầu cậu, cười, " Tiểu Sầm rất có ý kiến với vấn đề trên dưới của chúng ta, chi bằng về nhà thảo luận cho ra nhỉ? "
Tưởng Sầm không trả lời, trừng mắt liếc anh rồi nhanh chân bước đi.
Kinh Sở Dương đi nhanh đuổi theo, vừa đi vừa cười, anh lên xe, chuyện đầu tiên là kéo Tưởng Sầm qua hôn một cái, rồi lập tức khởi động xe đi về nhà, chạy được nửa đường đột nhiên anh nhớ hình như trong nhà không còn nguyên liệu nấu ăn, liền tìm chợ bán thức ăn dọc đường mua một ít đồ mang về.
Đến cổng vào chợ, Kinh Sở Dương đi vào, trước đó vài ngày chân Tưởng Sầm bị thương, vì bổ sung chất dinh dưỡng cho cậu, anh đến chỗ mẹ Kinh học không ít canh bổ, trong đó gồm cả việc giết gà, trong chợ bán thức ăn giết gà không phải mới xuất hiện, bảo chủ sạp giết luôn sợ không có thời gian chờ, vẫn là mình mua về rồi tự giết thì đáng tin hơn.
Nghĩ như thế, Kinh Sở Dương chọn một con gà mẹ, thoạt nhìn gà mẹ hơi ngốc, ngốc không biết mình bị mua, mãi đến lúc chủ sạp cầm cánh nó nhấc lên mới hét thảm thiết, âm thanh vang vọng cả chợ bán thức ăn, thật vất vả mang tổ tông sống này về tới nhà, mới vừa vào cửa Kẹo Đường thấy có vật sống khác tiến vào địa bàn của nó, gầm gừ nguy hiểm, từ từ tới gần túi đựng gà mẹ bị trói.
Gà mẹ giãy dụa kịch liệt, tự mình thò đầu ra ngoài, trước mặt có một con mèo nhỏ xinh đẹp đi tới, nó sợ tới mức quên cả kêu, trừng đôi mắt đen đối mặt với con mèo nhỏ, sau một lúc lâu mới kêu to lên.
Kẹo Đường hoàn toàn xem gà mẹ trở thành kẻ địch xâm lấn địa bàn của nó, gà mẹ vừa mở miệng hét nó liền vỗ móng vuốt vào đầu gà, đè gà mẹ xuống đất liều mạng nhào qua.
Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm nghe thấy tiếng động, trong lòng tự nhủ hỏng rồi, vội vàng lao tới, một người xách gà mẹ lên, một người ôm Kẹo Đường, Kinh Sở Dương ném gà mẹ vào phòng bếp, đóng cửa phòng bếp, lúc này mới yên tâm vào phòng ngủ thay quần áo.
Nhưng chuyện nào có chấm dứt dễ dàng như vậy được? Gà mẹ thay đổi chỗ ở, sợi vải trói chân vừa rồi giãy dụa đã nới lỏng không ít, nó cúi đầu cắn mấy ngụm, mổ sợi vải sơi xuống, nghênh ngang nhìn quanh phòng bếp, lắc lư mông ị xuống một đống.
Kẹo Đường gầm gừ tới gần phòng bếp, dùng tuyệt chiêu bình thường nó giấu, đứng thẳng dùng sức nhảy, vừa chạm tay cầm kéo xuống, cửa phòng bếp bị nó mở ra dễ dàng, một cái đầu gà thò ra, Kẹo Đường híp mắt, đột nhiên nhảy bổ qua, đuổi gà mẹ chạy từ đầu này tới đầu kia, dọc đường rụng không ít lông gà, gà mẹ bị nó hù đập cánh ngay tại chỗ, bay qua bàn trà rơi xuống kệ TV.
Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm vừa đi ra thì nhìn thấy Kẹo Đường nằm sấp người xuống chuẩn bị nhảy lên, Kinh Sở Dương bước qua đưa tay chụp tới, chụp được gà mẹ đang run lẩy bẩy vào tay, Tưởng Sầm thì ôm Kẹo Đường bắt nó nhốt ra ngoài ban công, gà mèo đại chiến lúc này mới ngừng lại.
Phòng bếp đầy phân gà và lông gà, Kinh Sở Dương đau đầu nhìn kiệt tác của Kẹo Đường, tiểu tổ tông này, ngay cả gà cũng không buông tha, quả nhiên bình thường quá cô đơn trong không gian rộng lớn sao?
Kinh Sở Dương động tác nhanh nhẹ xử lý gà mẹ, mang gà đã thịt xong bỏ vào nồi hầm cách thủy, đi vào trong phòng khách thấy Tưởng Sầm đang ngồi trên sofa xem kịch bản, anh ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi, " Làm sao vậy? "
" Không có gì, chẳng qua cảm thấy vết thương của em ổn rồi, nên làm việc lại. " Tưởng Sầm đưa tay ôm cổ Kinh Sở Dương, " Dù sao em còn phải nuôi anh, đúng không nè? Không có việc làm thì lấy đâu ra tiền, lại không nuôi được anh. "
Kinh Sở Dương cao giọng cười, tỏ vẻ mình đã biết, một diễn viên có quá nhiều thời gian trống cũng không phải là chuyện tốt, nhưng vết thương của Tiểu Sầm vừa lành, anh không hi vọng cậu bắt đầu quay phim ngay, có thể bắt đầu từ một ít phỏng vấn trước…. Bây giờ hợp đồng đóng phim của Tưởng Sầm càng ngày càng nhiều, cũng chính là vì nhiều cho nên mới cần chọn kịch bản cẩn thận, không thể phim nào cũng nhận, rồi tới lúc đó không còn tinh thần sức lực, không đóng nhiều phim là tốt nhất.
Đang lúc hai người trò chuyện vui vẻ thì trên ban công truyền tới tiếng Kẹo Đường cào cửa kính, Tưởng Sầm nhìn qua, đưa tay lắc cánh tay Kinh Sở Dương, nói: " Ông chủ đang giận, ô sin tranh thủ đi dụ dỗ đi. "
" Vâng, bà xã! " Kinh Sở Dương đứng dậy đi ra ban công, Kẹo Đường một bụng tức giận vừa tới gần liền đưa chân đánh anh một cái, vừa gầm gừ đi vào phòng khách và phòng bếp nhìn quanh một vòng, phát hiện con gà ngốc nghếch kia quả thực đã biến mất, mới vui vẻ ngồi xuống, lấy móng vuốt lau mặt.
Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương đưa mặt nhìn nhau, vốn sợ Kẹo Đường cô đơn có ý định tìm bạn cho nó, xem ra không cần, tổ tông này thế mà từ chối có thêm loài thứ hai! Vì cuộc sống hạnh phúc của hai người họ, vẫn là ít ép buộc mới thỏa đáng!
Hết chương 57
Ở nhà dưỡng thương một thời gian ngắn, Tưởng Sầm cảm thấy chân mình gần như ổn rồi, vì vậy thừa dịp Kinh Sở Dương đang nấu cơm dưới bếp, cậu thử lấy chân bị thương chạm xuống đất, chỗ bị trật không còn truyền tới cảm giác khó chịu nào nữa, cậu khẽ cắn môi, buông tay từ ghế sofa đứng dậy, đứng vững vàng trên mặt đất. LQĐÔN
Tưởng Sầm dừng một lát, thử tiếp tục đi về phía trước, dùng chân bị thương bước trước, chân sau bước theo, người vẫn đứng vững được, cậu chớp mắt mấy cái, lại bước từng bước nhỏ, trên chân không còn thấy đau đớn, Tưởng Sầm vui sướng, hình như chân cậu đã khỏi rồi?
Đúng lúc này, Kinh Sở Dương mở cửa phòng bếp đi ra, theo động tác mở cửa mùi thức ăn lan ra phòng khách, anh thấy Tưởng Sầm đứng trên đất thì nhíu chặt mày, bước mấy bước tới chỗ cậu đứng ôm lấy cậu, cẩn thận đặt cậu xuống sofa.
“Chân em tốt lắm rồi.” Tưởng Sầm ôm cổ anh, vui rạo rực nói.
Kinh Sở Dương liếc nhìn cậu một cái, nắm mắt cá chân cậu thử đụng vào, phát hiện quả thật Tưởng Sầm không có phản ứng gì, đưa tay nhéo mũi cậu, mở miệng: “Vậy cũng phải bác sĩ bảo không sao mới được, chuẩn bị ăn cơm, lát nữa chúng ta tới bệnh viện một chuyến.”
Tưởng Sầm gật đầu, theo anh tới bên bàn cơm ngồi xuống, sau khi ăn xong hai người về phòng thay quần áo, chuẩn bị tới bệnh viện, hiện giờ đã vào hè, thời tiết bắt đầu dần nóng lên, Tưởng Sầm không cần đội mũ quàng khăn trang bị đầy đủ cho mình, chỉ đeo một chiếc khẩu trang và mắt kính.
Xe một đường chạy thẳng tới bệnh viện trung tâm thành phố A, vừa xuống xe, Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương đi tới cổng bệnh viện thì nhìn thấy hai cô bé vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt mang theo sự nghi hoặc, đột nhiên một trong số đó chạy tới trước mặt họ, thử dò hỏi, “Xin lỗi đã quấy rầy, xin hỏi anh là Tưởng Sầm phải không?”
Hai người sững sờ, Tưởng Sầm không nghĩ tới mình đi bệnh viện còn có thể bị nhận ra, dứt khoát tháo khẩu trang xuống cười thân thiện, gật đầu.
“A thật sự đúng là anh!” Cô bé kích động nhảy lên, ngoắc bạn thân bảo cô tới bên này, đưa tay lấy vở nhỏ và bút từ trong cặp ra, đưa tới trước mặt Tưởng Sầm, nói, " Có thể ký tên giúp em không? Bọn em đều rất thích anh! "
Tưởng Sầm giương mắt nhìn Kinh Sở Dương bên cạnh, khóe môi khẽ cong nhận vở, xoèn xoẹt ký tên mình lên đó, sau đó ngón tay chống lên môi, dịu dàng nói, «Cám ơn các em đã thích anh, nhưng đây là bệnh viện, vẫn nên giữ im lặng nhé. "
Vì tiếng thét của mấy cô bé này mà quanh mình đã có một số người chú ý tới, mấy cô bé cũng biết mình quá kích động, vui vẻ nhận vở rồi cúi đầu chào, sung sướng chạy đi.
Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm nhìn các cô rời đi, cùng xoay người bước vào bên trong, đến chỗ cầu thang vắng vẻ, Kinh Sở Dương nghiêng người ôm Tưởng Sầm, trong giọng nói có chút chua, " Em cứ khiến người ta yêu thích như vậy, cả đời anh sẽ ăn không ít giấm chua. "
Tưởng Sầm sững sờ một giây, không nhịn được bật cười, cậu sờ mặt Kinh Sở Dương như sờ chú chó nhỏ, nhẩng đầu hôn lên môi anh một cái, " Nhưng em thích nhất vẫn là anh. "
Kinh Sở Dương hôn đáp lại cậu, qua vài phút, hai người dắt tay nhau lên lầu, tới chỗ bác sĩ khám cho Tưởng Sầm lần trước, sau khi khám bác sĩ tháo mắt kiếng xuống, cười nói, " Chúc mừng, vết thương ở chân đã hoàn toàn bình phục."
" Cám ơn ạ." Kinh Sở Dương đưa mắt nhìn Tưởng Sầm, trong mắt không che giấu được vui vẻ.
Ra khỏi bệnh viện, Kinh Sở Dương tạm thời nhận được một cuộc điện thoại gọi tới, cần tới công ty xử lý công chuyện, vì vậy anh tính đưa Tưởng Sầm về nhà trước, nhưng người bên cạnh ôm cổ anh, khẽ cọ xát nơi cổ anh, " Em không muốn về nhà, em đi với anh tới công ty được không? "
Người yêu như vậy, sao Kinh Sở Dương có thể từ chối? Anh chuyển hướng, chở hai người tới giải trí Hoa Tụng, đến cổng công ty, Kinh Sở Dương dừng nghe, dắt tay Tưởng Sầm nghênh ngang đi vào trong công ty.
Đến văn phòng, Kinh Sở Dương nghe trợ lý báo cáo công việc, Tưởng Sầm không có việc gì đi tới bên hồ cá xem cá bơi qua bơi lại, cậu vốn cũng muốn đặt một cái hồ trong nhà nhưng ngại có Kẹo Đường, không chừng ngày nào đó họ không ở nhà, cá trong bể sẽ bị Kẹo Đường vớt ra chơi mất, vẫn là không nên nuôi.
" Tiểu Sầm. " Kinh Sở Dương xử lý xong công việc gọi cậu, ôm người để cậu ngồi trên đùi mình, hỏi, «Những chú cá kia rất đẹp à? Sao em nhìn lâu thế. "
«Ngay cả cá cũng ăn giấm, Kinh Sở Dương anh hết thuốc chữa rồi! " Tưởng Sầm đưa hai tay bưng mặt anh, tuy nói như vậy nhưng trong ánh mắt lại vui vẻ dạt dào, cậu quay đầu nhìn máy tính trên bàn, máy tính của Kinh Sở Dương là của hãng Appe nổi tiếng nhất hiện nay, trên màn hình là tấm ảnh cực kỳ quen thuộc.
Là ảnh chụp của họ ở bên ngoài giáo đường của nước D.
" Anh vẫn luôn tưởng tượng về một đám cưới, không cần người thừa thải, chỉ có em và anh, ba mẹ và em gái, ừm Kẹo Đường cũng coi như là một người, chỉ mấy người chúng ta thôi, tổ chức một đám cưới có một không hai, chứng tỏ với cả thế giới này em là của anh. " Kinh Sở Dương xiết chặt đôi tay, ánh mắt lướt qua ảnh chụp, tựa như nhìn thấy cảnh trong hôn lễ đó, ánh mắt tràn đầy hi vọng và chờ mong.
" Tất cả sẽ có. " Tưởng Sầm ôm chặt anh, duỗi tay nhéo mặt anh, xoa tới xoa lui, " Boss Kinh, cho dù không có hôn lễ, trẫm vẫn thích ngươi nhất, ái phi cứ yên tâm 100%. "
Kinh Sở Dương mỉm cười, dùng nụ hôn bị chặt miệng người trong ngực.
Hai người nói chuyện phiếm trong phòng làm việc, trò chuyện một lúc thì đến giờ tan làm, Kinh Sở Dương nắm tay Tưởng Sầm đi ra ngoài, trên đường đi đúng lúc gặp một số nhân viên tan tầm, vài cô gái nhìn nhau, đột nhiên trăm miệng một lời, " Xin chào bà chủ! "
Tưởng Sầm ngơ ngẩn, trên mặt nổi lên vầng đỏ đáng ngờ, cậu cúi đầu lẩm bẩm, " Anh ấy mới là bà chủ. "
Vài cô nhân viên cười ha hả, cửa thang máy mở ra liền vội vàng giẫm giày cao gót đi vào, Kinh Sở Dương dắt Tưởng Sầm từ trong thang máy đi ra, ngón tay dí đầu cậu, cười, " Tiểu Sầm rất có ý kiến với vấn đề trên dưới của chúng ta, chi bằng về nhà thảo luận cho ra nhỉ? "
Tưởng Sầm không trả lời, trừng mắt liếc anh rồi nhanh chân bước đi.
Kinh Sở Dương đi nhanh đuổi theo, vừa đi vừa cười, anh lên xe, chuyện đầu tiên là kéo Tưởng Sầm qua hôn một cái, rồi lập tức khởi động xe đi về nhà, chạy được nửa đường đột nhiên anh nhớ hình như trong nhà không còn nguyên liệu nấu ăn, liền tìm chợ bán thức ăn dọc đường mua một ít đồ mang về.
Đến cổng vào chợ, Kinh Sở Dương đi vào, trước đó vài ngày chân Tưởng Sầm bị thương, vì bổ sung chất dinh dưỡng cho cậu, anh đến chỗ mẹ Kinh học không ít canh bổ, trong đó gồm cả việc giết gà, trong chợ bán thức ăn giết gà không phải mới xuất hiện, bảo chủ sạp giết luôn sợ không có thời gian chờ, vẫn là mình mua về rồi tự giết thì đáng tin hơn.
Nghĩ như thế, Kinh Sở Dương chọn một con gà mẹ, thoạt nhìn gà mẹ hơi ngốc, ngốc không biết mình bị mua, mãi đến lúc chủ sạp cầm cánh nó nhấc lên mới hét thảm thiết, âm thanh vang vọng cả chợ bán thức ăn, thật vất vả mang tổ tông sống này về tới nhà, mới vừa vào cửa Kẹo Đường thấy có vật sống khác tiến vào địa bàn của nó, gầm gừ nguy hiểm, từ từ tới gần túi đựng gà mẹ bị trói.
Gà mẹ giãy dụa kịch liệt, tự mình thò đầu ra ngoài, trước mặt có một con mèo nhỏ xinh đẹp đi tới, nó sợ tới mức quên cả kêu, trừng đôi mắt đen đối mặt với con mèo nhỏ, sau một lúc lâu mới kêu to lên.
Kẹo Đường hoàn toàn xem gà mẹ trở thành kẻ địch xâm lấn địa bàn của nó, gà mẹ vừa mở miệng hét nó liền vỗ móng vuốt vào đầu gà, đè gà mẹ xuống đất liều mạng nhào qua.
Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm nghe thấy tiếng động, trong lòng tự nhủ hỏng rồi, vội vàng lao tới, một người xách gà mẹ lên, một người ôm Kẹo Đường, Kinh Sở Dương ném gà mẹ vào phòng bếp, đóng cửa phòng bếp, lúc này mới yên tâm vào phòng ngủ thay quần áo.
Nhưng chuyện nào có chấm dứt dễ dàng như vậy được? Gà mẹ thay đổi chỗ ở, sợi vải trói chân vừa rồi giãy dụa đã nới lỏng không ít, nó cúi đầu cắn mấy ngụm, mổ sợi vải sơi xuống, nghênh ngang nhìn quanh phòng bếp, lắc lư mông ị xuống một đống.
Kẹo Đường gầm gừ tới gần phòng bếp, dùng tuyệt chiêu bình thường nó giấu, đứng thẳng dùng sức nhảy, vừa chạm tay cầm kéo xuống, cửa phòng bếp bị nó mở ra dễ dàng, một cái đầu gà thò ra, Kẹo Đường híp mắt, đột nhiên nhảy bổ qua, đuổi gà mẹ chạy từ đầu này tới đầu kia, dọc đường rụng không ít lông gà, gà mẹ bị nó hù đập cánh ngay tại chỗ, bay qua bàn trà rơi xuống kệ TV.
Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm vừa đi ra thì nhìn thấy Kẹo Đường nằm sấp người xuống chuẩn bị nhảy lên, Kinh Sở Dương bước qua đưa tay chụp tới, chụp được gà mẹ đang run lẩy bẩy vào tay, Tưởng Sầm thì ôm Kẹo Đường bắt nó nhốt ra ngoài ban công, gà mèo đại chiến lúc này mới ngừng lại.
Phòng bếp đầy phân gà và lông gà, Kinh Sở Dương đau đầu nhìn kiệt tác của Kẹo Đường, tiểu tổ tông này, ngay cả gà cũng không buông tha, quả nhiên bình thường quá cô đơn trong không gian rộng lớn sao?
Kinh Sở Dương động tác nhanh nhẹ xử lý gà mẹ, mang gà đã thịt xong bỏ vào nồi hầm cách thủy, đi vào trong phòng khách thấy Tưởng Sầm đang ngồi trên sofa xem kịch bản, anh ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi, " Làm sao vậy? "
" Không có gì, chẳng qua cảm thấy vết thương của em ổn rồi, nên làm việc lại. " Tưởng Sầm đưa tay ôm cổ Kinh Sở Dương, " Dù sao em còn phải nuôi anh, đúng không nè? Không có việc làm thì lấy đâu ra tiền, lại không nuôi được anh. "
Kinh Sở Dương cao giọng cười, tỏ vẻ mình đã biết, một diễn viên có quá nhiều thời gian trống cũng không phải là chuyện tốt, nhưng vết thương của Tiểu Sầm vừa lành, anh không hi vọng cậu bắt đầu quay phim ngay, có thể bắt đầu từ một ít phỏng vấn trước…. Bây giờ hợp đồng đóng phim của Tưởng Sầm càng ngày càng nhiều, cũng chính là vì nhiều cho nên mới cần chọn kịch bản cẩn thận, không thể phim nào cũng nhận, rồi tới lúc đó không còn tinh thần sức lực, không đóng nhiều phim là tốt nhất.
Đang lúc hai người trò chuyện vui vẻ thì trên ban công truyền tới tiếng Kẹo Đường cào cửa kính, Tưởng Sầm nhìn qua, đưa tay lắc cánh tay Kinh Sở Dương, nói: " Ông chủ đang giận, ô sin tranh thủ đi dụ dỗ đi. "
" Vâng, bà xã! " Kinh Sở Dương đứng dậy đi ra ban công, Kẹo Đường một bụng tức giận vừa tới gần liền đưa chân đánh anh một cái, vừa gầm gừ đi vào phòng khách và phòng bếp nhìn quanh một vòng, phát hiện con gà ngốc nghếch kia quả thực đã biến mất, mới vui vẻ ngồi xuống, lấy móng vuốt lau mặt.
Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương đưa mặt nhìn nhau, vốn sợ Kẹo Đường cô đơn có ý định tìm bạn cho nó, xem ra không cần, tổ tông này thế mà từ chối có thêm loài thứ hai! Vì cuộc sống hạnh phúc của hai người họ, vẫn là ít ép buộc mới thỏa đáng!
Hết chương 57
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook