Ảnh Đế Là Một Đứa Bé
-
Chương 52: Ngộ nhỡ em vĩnh viễn như vậy thì sao
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Kinh Sở Dương cầm ly nước từ phòng khách đi vào thì thấy mẹ Kinh đứng trước cửa phòng ngủ không ngừng nhìn xung quanh, trái tim lập tức nhảy lên tới cổ họng, bước đi vào đứng cản trước mặt mẹ Kinh, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. LQĐ
Thời gian như dừng lại, Kinh Sở Dương có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, anh giật giật trái cổ, mặt không biến sắc đi vào trong liếc một cái, dường như Tưởng Sầm đã trốn chưa bị phát hiện, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, mở miệng, “Sao vậy ạ, tìm em ấy có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là không có ai nên thấy hơi lạ, mẹ vào xem dậy chưa.” Mẹ Kinh vừa chuẩn bị muốn đi vào bị Kinh Sở Dương cản lại, ba Kinh và Kinh Sở Nghi nghe tiếng ồn đi tới, ba người cùng đứng trước cửa phòng ngó nghiêng.
Tưởng Sầm trốn trong chăn, bốn phía tối đen như mực làm cậu có phần hoảng sợ, càng lúc càng ít không khí khiến cậu hít thở không được, cậu mở to mắt, âm thanh xung quanh như bị phóng đại, phảng phất như ngay bên tai.
Trước cửa phòng, Kinh Sở Dương chắn trước mặt ba người không cho vào, lúc đầu mẹ Kinh còn tưởng rằng Tưởng Sầm ở trong phòng vệ sinh, nhưng không nghe thấy tiếng động nào bên trong, nên bắt đầu nghi ngờ, tối hôm qua đâu nghe tiếng người rời đi, giày còn bên ngoài, sao người lại không thấy tăm hơi đâu?
Trong lòng Kinh Sở Dương giao chiến nghiêng trời lệch đất, chuyện tới lúc này muốn giấu diếm dường như cũng khá khó khăn, anh xiết chặt ngón tay, móng tay gần như đâm vào trong thịt, rất lâu sau anh ngẩng đầu, ánh mắt trấn tĩnh.
Đã không thể gạt được, vậy thì dứt khoát thẳng thắn thôi.
Kinh Sở Dương ngẫm nghĩ, xoay người đi vào phòng ngủ, dịu dàng nhấc chăn lên, Tưởng Sầm trốn bên trong lộ ra cái đầu nhỏ, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, cậu há to miệng hít thở không khí trong lành, lúc này mới để ý mấy người sau lưng Kinh Sở Dương đều đang dùng vẻ mặt như thấy quỷ nhìn cậu, mẹ Kinh còn lùi ra sau vài bước thiếu chút nữa ngã nhào xuống sàn nhà, con ngươi tựa như muốn trừng rớt cả ra.
“Anh, đây là sao?” Duy nhất Kinh Sở Nghi giữ được sự tỉnh tạo giọng run rẩy hỏi.
Kinh Sở Dương không trả lời, anh đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Sầm, đối diện với đôi mắt đen như đậu đen, nâng cậu từ trong chăn ra ngoài ngồi trong lòng bàn tay anh, trầm giọng mở miệng, giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Ba người đứng bên giường như bị sấm sét giáng xuống.
“Thật xin lỗi, không phải cố ý muốn gạt mọi người đâu.” Tưởng Sầm nhỏ giọng nói, cậu bị ngộp trong chăn, bây giờ mặt vẫn đỏ bừng, cậu nhìn mẹ Kinh, ánh mắt chân thành. Cậu hiểu ý tứ của Sở Dương, so với bịa chuyện lấy lí do vớ vẩn chi bằng cứ thẳng thắn nói rõ ràng, từ nay về sau cũng sẽ dễ dàng hơn.
“Sở Dương, chuyện này bắt đầu từ lúc nào?” Ba Kinh làm chủ gia đình, mang theo tác phong uy nghiêm, ông vừa nói ánh mắt mọi người đều chuyển lên người anh.
Kinh Sở Dương thẳng thắn thành khẩn trả lời, “Nửa năm trước, lúc con mới chuyển tới nhà mới thì gặp lại Tiểu Sầm, phát hiện em ấy biến thành bộ dạng này, tuy em ấy nhỏ đi nhưng thời gian biến lớn đang từ từ nhiều dần lên, nói không chừng tương lai một ngày nào đó sẽ không bị biến nhỏ nữa, cho nên ba, ba đừng quá lo lắng.”
Ba Kinh không nói gì, ông ngầm đồng ý xu hướng tình dục của con trai, cũng rất thích chàng trai Tưởng Sầm này, nhưng vấn đề lớn nhỏ bây giờ quả thật rất phiền toái, nếu như từ nay về sau nó vĩnh viễn như vậy, vậy chỉ có thể sống trốn trốn tránh tránh trước tầm mắt mọi người.
“Ba, con sẽ không ruồng bỏ Tiểu Sầm, hi vọng mọi người cũng đừng có khúc mắc trong lòng.” Nhìn ra suy nghĩ trong lòng ba Kinh, Kinh Sở Dương thấp giọng mở miệng, sợ ba mẹ đổi ý.
“Con hiểu lầm rồi, không phải ba có khúc mắc gì mà ba lo cho hai đứa.” Ba Kinh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, ông thở dài nặng nề, dẫn mẹ Kinh và Kinh Sở Nghi đi ra ngoài, “Thôi, đây đều là chuyện của bọn trẻ các con, ba già rồi cũng không xen vào nữa.”
Mẹ Kinh cũng từ đầu thì khiếp sau, từ từ tự thuyết phục mình chấp nhận, bà tiến lên vỗ vai Kinh Sở Dương, dịu dàng nói, “Ý của ba là sau này các con cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện là được.”
“Con biết rồi ạ, cám ơn ba mẹ.” Kinh Sở Dương mím môi.
Còn Kinh Sở Nghi bên cạnh đang tiêu hóa chuyện khiến cô khiếp sợ rất lâu, sau đó cúi người ngồi nhìn Tưởng Sầm trong lòng bàn tay Kinh Sở Dương, càng nhìn càng cảm thấy rất đáng yêu, cô xì một tiếng bật cười, “Anh, anh Tưởng Sầm biến nhỏ như vậy, lúc ngủ anh không đè lên anh ấy à? Lúc anh hôn anh ấy, anh ấy có sợ anh nuốt chửng anh ấy không, ha ha ha ha.”
“Em hỏi vô cùng dư thừa.” Kinh Sở Dương liếc nhìn lên, vừa cười vừa đuổi Kinh Sở Nghi trêu chọc Tưởng Sầm ra ngoài, còn mình trở lại giường, nằm đối mặt với Tưởng Sầm, nhìn một lúc hai người đột nhiên bật cười, Kinh Sở Dương nhéo mũi Tưởng Sầm, ánh mắt cưng chiều, “Không sao chứ, như vậy từ nay về sau nếu anh không ở nhà thì em có thể tới nhà ba mẹ ăn ké, không bị đói chết, tiểu quỷ thèm ăn.”
Bộp! Tưởng Sầm trợn mắt bàn tay nhỏ bé đập lên ngón tay anh, đột nhiên cậu lại bắt đầu mày chau mặt ủ, “Sở Dương, ngộ nhỡ em vĩnh viễn như vậy thì làm sao bây giờ?” Lúc lớn lúc nhỏ, không chỉ có cậu, làm liên lụy tới Kinh Sở Dương cũng cùng lo lắng hãi hùng.
“Sợ gì chứ.” Ngón tay Kinh Sở Dương bao quanh cậu, ấm giọng nói, “Tiểu Sầm, anh đã thích em thì sẽ không để ý em có bộ dạng gì, cho dù em vĩnh viễn như vậy thì anh vẫn cứ thích em, chăm sóc em cả đời.”
Tưởng Sầm nghe vậy trong lòng cảm động, nhưng bề ngoài bĩu môi nhỏ giọng nói, “Buồn nôn quá.”
“Được rồi, ra ngoài ăn sáng chuẩn bị về nhà, còn không về nhà thì Kẹo Đường ở trong nhà tạo phản mất.” Dù thời gian Kẹo Đường ngoan ngoãn tương đối nhiều nhưng dù sao cũng là mèo, tính tình hơi nóng nảy, có lẽ bị anh làm hư rồi, khi Kinh Sở Dương không để ý tới nó hoặc là lạnh nhạt với nó, thời gian lâu không về thì nó sẽ không vui, mà không vui thì phải làm mấy chuyện gây sự chú ý cho bạn, ví dụ như đánh bạn một cái, hoặc là cào đồ trong nhà.
Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương ăn xong bữa sáng chào tạm biệt ba Kinh, mẹ Kinh và Kinh Sở Nghi rồi xuống lầu lái xe về nhà, Tưởng Sầm còn chưa biến lớn, cậu ngồi trong túi áo Kinh Sở Dương, có lẽ đây là vị trí gần trái tim nhất, nhiệt độ cơ thể nóng hổi dán sát vào cậu, trống ngực cậu đập thình thịch rõ ràng, Tưởng Sầm ghé vào ngực anh, một chút gió cũng không thổi vào nổi, rất ấm áp.
Đạo diễn Minh Sâm quyết định sắp bấm máy, một tuần sau Tưởng Sầm bắt đầu tập trung tinh thần quay chụp phim mới, vai cảnh sát của cậu phải quay không ít cảnh nguy hiểm, trước khi quay đạo diễn đã bàn bạc với bọn họ rất lâu, cũng dạy không ít phương pháp bảo vệ mình, rồi tiến hành huấn luyện vài ngày, sau đó mới dám yên tâm thả người đi quay chụp.
Thân thể Tưởng Sầm nhanh nhẹn, động tác khi quay thì khỏi phải nói, hôm nay phải quay cảnh phát nổ, vì xây dựng hiệu quả chân thật nhất, đạo diễn Minh Sâm từ chối hậu kỳ làm hiệu ứng, yêu cầu dùng cảnh quay thật, nơi quay là một căn nhà bỏ hoang, bên trong chôn không ít chất nổ cỡ nhỏ, đến lúc chờ đám Tưởng Sầm từ bên trong đi ra thì cho nổ, tạo thành cảnh nhà xưởng nổ tung.
Do để nổ đúng giờ, thời gian quay cảnh này phải kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, trong vài phút đồng hồ phải chạy từ trong ra ngoài, Tưởng Sầm rất để ý, lúc nghe đạo diễn tả hành động rất đỗi chuyên chú, đến lúc quay cậu thật sự tập trung vào nhân vật, theo đám người chạy từ trong nhà xưởng ra, một nữ diễn viên trong số đó khi chạy ra giây dày vô ý bị bung nên vấp một cái, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, Tưởng Sầm quay lại dìu cô ta, lãng phí vài giây, thế nên lúc hai người họ ra ngoài vừa đúng lúc ấn kíp nổ.
Bùm một tiếng, sau lưng có hơi nóng đánh úp tới, Tưởng Sầm dìu nữ diễn viên đi về phía trước giật nảy mình gục xuống đất, lúc tỉnh lại cánh tay hơi đau, cậu đưa mắt nhìn, thì ra lúc nổ thuốc súng bắn vào da, không nghiêm trọng lắm, chỉ bằng cái móng tay.
“Anh không sao chứ?” Nữ diễn viên nhìn Tưởng Sầm, trong mắt tràn ngập cảm kích.
“Không sao.” Vết thương nhỏ như vậy Tưởng Sầm hoàn toàn không để trong lòng, đi xoa chút cồn khử trùng rồi tiếp tục quay phim, lúc kết thúc công việc, Tưởng Sầm về tới nhà, chuẩn bị cởi quần áo đi tắm.
“Đợi một chút.” Ánh mắt Kinh Sở Dương thay đổi, giữ chặt cậu cúi người nhìn điểm đỏ trên tay cậu, rõ ràng là bị bỏng, mặc dù không nghiêm trọng nhưng anh vẫn thấy trong lòng đau nhói, chờ Tưởng Sầm tắm rửa xong lập tức lôi cậu tới sofa ngồi xuống để anh xức thuốc.
Tưởng Sầm ngoan ngoãn ngồi im, tay kia đặt trên mu bàn tay Kinh Sở Dương, “Không sao mà, đừng lo, em sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
“Biết là tốt.” Vốn có cả bụng cục tức và lời muốn nói, được Tưởng Sầm vỗ vỗ như vậy tức giận cũng bị ném ra sau đầu, Kinh Sở Dương gõ đầu cậu, giọng tuy mang chút giận dỗi nhưng ánh mắt lại cưng chiều.
Hôm sau, nơi quay đã chuyển sang đường cái vắng vẻ, cảnh quay là đoạn quản chế phạm nhân trên xe, sau đó lái xe đuổi theo xe khác, vốn cảnh quay đơn giản nhưng vì nữ diễn viên hợp tác có chút say xe cho nên cảnh này quay hơn mười lần đạo diễn Minh Sâm mới cho qua, trong lúc quay có không ít cảnh hành động, Tưởng Sầm lăn lộn quay mười mấy lần, lúc kết thúc cứ cảm thấy tứ chi của mình sắp rời ra từng mảnh.
Đạo diễn Minh Sâm đi tới cạnh cậu, vỗ vai cậu, “Làm tốt lắm, quay phim của tôi mệt lắm đúng không?”
“Không ạ.” Tưởng Sầm lắc đầu, “Có thể quay phim cùng ngài là rất vinh hạnh, sao có thể cảm thấy mệt.”
“Tốt lắm.” Đạo diễn Minh Sâm mỉm cười xoay người đi làm chuyện khác, đối với Tưởng Sầm, anh ta rất kỳ vọng, trên thực tế quả thật cậu ấy cũng không làm mình thất vọng, cho nên anh ta rất xem trọng cậu.
Tưởng Sầm thay đồ hóa trang, phát hiện mình vậy mà không mang chìa khóa nhà, cậu gửi tin nhắn cho Kinh Sở Dương, hỏi anh có ở nhà không, nửa phút sau nhận được tin nhắn trả lời.
Kinh Sở Dương: Anh có chút chuyện ngoài ý muốn, ngày mai chưa chắc đã về, nếu không cầm chìa khóa thì…. Hôm nay em tới nhà ba mẹ ở nhé, ngoan.
Tưởng Sầm nhanh chóng trả lời dạ, dọn dẹp xong thuê xe về tiểu khu của mẹ Kinh, cậu gõ cửa, sau khi cửa mở cậu được mẹ Kinh đón, nói rõ mục đích tới, mẹ Kinh bảo cậu ngồi xuống cùng ăn cơm.
Sau khi cơm xong, mẹ Kinh mở cửa phòng ngủ của Kinh Sở Dương, chỉ vào bên trong dịu dàng nói, “Tiểu Sầm, đêm nay con ngủ ở phòng Sở Dương nhé, cần lấy ga giường và chăn mới cho con không?”
“Không cần đâu ạ, dì, dì đi nghỉ đi ạ.” Tưởng Sầm khẽ lắc đầu, vốn tới ở là đã làm phiền rồi, hơn nữa cậu và Kinh Sở Dương còn phân biệt em và anh gì nữa, không phải hàng ngày đều ngủ chung giường chung chăn sao.
“Là dì nghĩ nhiều, vậy dì đi nghỉ đây, con cũng ngủ sớm đi, nếu nửa đêm….. Ừ, dù sao thì có gì không tiện cứ gọi chúng ta.” Mẹ Kinh cẩn thận dặn dò.
Tưởng Sầm đáp ứng, đưa mắt nhìn mẹ Kinh rời đi, lúc này mới xoay người về phòng, lần trước cậu còn chưa cẩn thận quan sát phòng, Tưởng Sầm đóng cửa lại, duỗi lưng một cái rồi đi vào.
Hết chương 52
Kinh Sở Dương cầm ly nước từ phòng khách đi vào thì thấy mẹ Kinh đứng trước cửa phòng ngủ không ngừng nhìn xung quanh, trái tim lập tức nhảy lên tới cổ họng, bước đi vào đứng cản trước mặt mẹ Kinh, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. LQĐ
Thời gian như dừng lại, Kinh Sở Dương có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, anh giật giật trái cổ, mặt không biến sắc đi vào trong liếc một cái, dường như Tưởng Sầm đã trốn chưa bị phát hiện, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, mở miệng, “Sao vậy ạ, tìm em ấy có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là không có ai nên thấy hơi lạ, mẹ vào xem dậy chưa.” Mẹ Kinh vừa chuẩn bị muốn đi vào bị Kinh Sở Dương cản lại, ba Kinh và Kinh Sở Nghi nghe tiếng ồn đi tới, ba người cùng đứng trước cửa phòng ngó nghiêng.
Tưởng Sầm trốn trong chăn, bốn phía tối đen như mực làm cậu có phần hoảng sợ, càng lúc càng ít không khí khiến cậu hít thở không được, cậu mở to mắt, âm thanh xung quanh như bị phóng đại, phảng phất như ngay bên tai.
Trước cửa phòng, Kinh Sở Dương chắn trước mặt ba người không cho vào, lúc đầu mẹ Kinh còn tưởng rằng Tưởng Sầm ở trong phòng vệ sinh, nhưng không nghe thấy tiếng động nào bên trong, nên bắt đầu nghi ngờ, tối hôm qua đâu nghe tiếng người rời đi, giày còn bên ngoài, sao người lại không thấy tăm hơi đâu?
Trong lòng Kinh Sở Dương giao chiến nghiêng trời lệch đất, chuyện tới lúc này muốn giấu diếm dường như cũng khá khó khăn, anh xiết chặt ngón tay, móng tay gần như đâm vào trong thịt, rất lâu sau anh ngẩng đầu, ánh mắt trấn tĩnh.
Đã không thể gạt được, vậy thì dứt khoát thẳng thắn thôi.
Kinh Sở Dương ngẫm nghĩ, xoay người đi vào phòng ngủ, dịu dàng nhấc chăn lên, Tưởng Sầm trốn bên trong lộ ra cái đầu nhỏ, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, cậu há to miệng hít thở không khí trong lành, lúc này mới để ý mấy người sau lưng Kinh Sở Dương đều đang dùng vẻ mặt như thấy quỷ nhìn cậu, mẹ Kinh còn lùi ra sau vài bước thiếu chút nữa ngã nhào xuống sàn nhà, con ngươi tựa như muốn trừng rớt cả ra.
“Anh, đây là sao?” Duy nhất Kinh Sở Nghi giữ được sự tỉnh tạo giọng run rẩy hỏi.
Kinh Sở Dương không trả lời, anh đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Sầm, đối diện với đôi mắt đen như đậu đen, nâng cậu từ trong chăn ra ngoài ngồi trong lòng bàn tay anh, trầm giọng mở miệng, giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Ba người đứng bên giường như bị sấm sét giáng xuống.
“Thật xin lỗi, không phải cố ý muốn gạt mọi người đâu.” Tưởng Sầm nhỏ giọng nói, cậu bị ngộp trong chăn, bây giờ mặt vẫn đỏ bừng, cậu nhìn mẹ Kinh, ánh mắt chân thành. Cậu hiểu ý tứ của Sở Dương, so với bịa chuyện lấy lí do vớ vẩn chi bằng cứ thẳng thắn nói rõ ràng, từ nay về sau cũng sẽ dễ dàng hơn.
“Sở Dương, chuyện này bắt đầu từ lúc nào?” Ba Kinh làm chủ gia đình, mang theo tác phong uy nghiêm, ông vừa nói ánh mắt mọi người đều chuyển lên người anh.
Kinh Sở Dương thẳng thắn thành khẩn trả lời, “Nửa năm trước, lúc con mới chuyển tới nhà mới thì gặp lại Tiểu Sầm, phát hiện em ấy biến thành bộ dạng này, tuy em ấy nhỏ đi nhưng thời gian biến lớn đang từ từ nhiều dần lên, nói không chừng tương lai một ngày nào đó sẽ không bị biến nhỏ nữa, cho nên ba, ba đừng quá lo lắng.”
Ba Kinh không nói gì, ông ngầm đồng ý xu hướng tình dục của con trai, cũng rất thích chàng trai Tưởng Sầm này, nhưng vấn đề lớn nhỏ bây giờ quả thật rất phiền toái, nếu như từ nay về sau nó vĩnh viễn như vậy, vậy chỉ có thể sống trốn trốn tránh tránh trước tầm mắt mọi người.
“Ba, con sẽ không ruồng bỏ Tiểu Sầm, hi vọng mọi người cũng đừng có khúc mắc trong lòng.” Nhìn ra suy nghĩ trong lòng ba Kinh, Kinh Sở Dương thấp giọng mở miệng, sợ ba mẹ đổi ý.
“Con hiểu lầm rồi, không phải ba có khúc mắc gì mà ba lo cho hai đứa.” Ba Kinh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, ông thở dài nặng nề, dẫn mẹ Kinh và Kinh Sở Nghi đi ra ngoài, “Thôi, đây đều là chuyện của bọn trẻ các con, ba già rồi cũng không xen vào nữa.”
Mẹ Kinh cũng từ đầu thì khiếp sau, từ từ tự thuyết phục mình chấp nhận, bà tiến lên vỗ vai Kinh Sở Dương, dịu dàng nói, “Ý của ba là sau này các con cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện là được.”
“Con biết rồi ạ, cám ơn ba mẹ.” Kinh Sở Dương mím môi.
Còn Kinh Sở Nghi bên cạnh đang tiêu hóa chuyện khiến cô khiếp sợ rất lâu, sau đó cúi người ngồi nhìn Tưởng Sầm trong lòng bàn tay Kinh Sở Dương, càng nhìn càng cảm thấy rất đáng yêu, cô xì một tiếng bật cười, “Anh, anh Tưởng Sầm biến nhỏ như vậy, lúc ngủ anh không đè lên anh ấy à? Lúc anh hôn anh ấy, anh ấy có sợ anh nuốt chửng anh ấy không, ha ha ha ha.”
“Em hỏi vô cùng dư thừa.” Kinh Sở Dương liếc nhìn lên, vừa cười vừa đuổi Kinh Sở Nghi trêu chọc Tưởng Sầm ra ngoài, còn mình trở lại giường, nằm đối mặt với Tưởng Sầm, nhìn một lúc hai người đột nhiên bật cười, Kinh Sở Dương nhéo mũi Tưởng Sầm, ánh mắt cưng chiều, “Không sao chứ, như vậy từ nay về sau nếu anh không ở nhà thì em có thể tới nhà ba mẹ ăn ké, không bị đói chết, tiểu quỷ thèm ăn.”
Bộp! Tưởng Sầm trợn mắt bàn tay nhỏ bé đập lên ngón tay anh, đột nhiên cậu lại bắt đầu mày chau mặt ủ, “Sở Dương, ngộ nhỡ em vĩnh viễn như vậy thì làm sao bây giờ?” Lúc lớn lúc nhỏ, không chỉ có cậu, làm liên lụy tới Kinh Sở Dương cũng cùng lo lắng hãi hùng.
“Sợ gì chứ.” Ngón tay Kinh Sở Dương bao quanh cậu, ấm giọng nói, “Tiểu Sầm, anh đã thích em thì sẽ không để ý em có bộ dạng gì, cho dù em vĩnh viễn như vậy thì anh vẫn cứ thích em, chăm sóc em cả đời.”
Tưởng Sầm nghe vậy trong lòng cảm động, nhưng bề ngoài bĩu môi nhỏ giọng nói, “Buồn nôn quá.”
“Được rồi, ra ngoài ăn sáng chuẩn bị về nhà, còn không về nhà thì Kẹo Đường ở trong nhà tạo phản mất.” Dù thời gian Kẹo Đường ngoan ngoãn tương đối nhiều nhưng dù sao cũng là mèo, tính tình hơi nóng nảy, có lẽ bị anh làm hư rồi, khi Kinh Sở Dương không để ý tới nó hoặc là lạnh nhạt với nó, thời gian lâu không về thì nó sẽ không vui, mà không vui thì phải làm mấy chuyện gây sự chú ý cho bạn, ví dụ như đánh bạn một cái, hoặc là cào đồ trong nhà.
Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương ăn xong bữa sáng chào tạm biệt ba Kinh, mẹ Kinh và Kinh Sở Nghi rồi xuống lầu lái xe về nhà, Tưởng Sầm còn chưa biến lớn, cậu ngồi trong túi áo Kinh Sở Dương, có lẽ đây là vị trí gần trái tim nhất, nhiệt độ cơ thể nóng hổi dán sát vào cậu, trống ngực cậu đập thình thịch rõ ràng, Tưởng Sầm ghé vào ngực anh, một chút gió cũng không thổi vào nổi, rất ấm áp.
Đạo diễn Minh Sâm quyết định sắp bấm máy, một tuần sau Tưởng Sầm bắt đầu tập trung tinh thần quay chụp phim mới, vai cảnh sát của cậu phải quay không ít cảnh nguy hiểm, trước khi quay đạo diễn đã bàn bạc với bọn họ rất lâu, cũng dạy không ít phương pháp bảo vệ mình, rồi tiến hành huấn luyện vài ngày, sau đó mới dám yên tâm thả người đi quay chụp.
Thân thể Tưởng Sầm nhanh nhẹn, động tác khi quay thì khỏi phải nói, hôm nay phải quay cảnh phát nổ, vì xây dựng hiệu quả chân thật nhất, đạo diễn Minh Sâm từ chối hậu kỳ làm hiệu ứng, yêu cầu dùng cảnh quay thật, nơi quay là một căn nhà bỏ hoang, bên trong chôn không ít chất nổ cỡ nhỏ, đến lúc chờ đám Tưởng Sầm từ bên trong đi ra thì cho nổ, tạo thành cảnh nhà xưởng nổ tung.
Do để nổ đúng giờ, thời gian quay cảnh này phải kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, trong vài phút đồng hồ phải chạy từ trong ra ngoài, Tưởng Sầm rất để ý, lúc nghe đạo diễn tả hành động rất đỗi chuyên chú, đến lúc quay cậu thật sự tập trung vào nhân vật, theo đám người chạy từ trong nhà xưởng ra, một nữ diễn viên trong số đó khi chạy ra giây dày vô ý bị bung nên vấp một cái, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, Tưởng Sầm quay lại dìu cô ta, lãng phí vài giây, thế nên lúc hai người họ ra ngoài vừa đúng lúc ấn kíp nổ.
Bùm một tiếng, sau lưng có hơi nóng đánh úp tới, Tưởng Sầm dìu nữ diễn viên đi về phía trước giật nảy mình gục xuống đất, lúc tỉnh lại cánh tay hơi đau, cậu đưa mắt nhìn, thì ra lúc nổ thuốc súng bắn vào da, không nghiêm trọng lắm, chỉ bằng cái móng tay.
“Anh không sao chứ?” Nữ diễn viên nhìn Tưởng Sầm, trong mắt tràn ngập cảm kích.
“Không sao.” Vết thương nhỏ như vậy Tưởng Sầm hoàn toàn không để trong lòng, đi xoa chút cồn khử trùng rồi tiếp tục quay phim, lúc kết thúc công việc, Tưởng Sầm về tới nhà, chuẩn bị cởi quần áo đi tắm.
“Đợi một chút.” Ánh mắt Kinh Sở Dương thay đổi, giữ chặt cậu cúi người nhìn điểm đỏ trên tay cậu, rõ ràng là bị bỏng, mặc dù không nghiêm trọng nhưng anh vẫn thấy trong lòng đau nhói, chờ Tưởng Sầm tắm rửa xong lập tức lôi cậu tới sofa ngồi xuống để anh xức thuốc.
Tưởng Sầm ngoan ngoãn ngồi im, tay kia đặt trên mu bàn tay Kinh Sở Dương, “Không sao mà, đừng lo, em sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
“Biết là tốt.” Vốn có cả bụng cục tức và lời muốn nói, được Tưởng Sầm vỗ vỗ như vậy tức giận cũng bị ném ra sau đầu, Kinh Sở Dương gõ đầu cậu, giọng tuy mang chút giận dỗi nhưng ánh mắt lại cưng chiều.
Hôm sau, nơi quay đã chuyển sang đường cái vắng vẻ, cảnh quay là đoạn quản chế phạm nhân trên xe, sau đó lái xe đuổi theo xe khác, vốn cảnh quay đơn giản nhưng vì nữ diễn viên hợp tác có chút say xe cho nên cảnh này quay hơn mười lần đạo diễn Minh Sâm mới cho qua, trong lúc quay có không ít cảnh hành động, Tưởng Sầm lăn lộn quay mười mấy lần, lúc kết thúc cứ cảm thấy tứ chi của mình sắp rời ra từng mảnh.
Đạo diễn Minh Sâm đi tới cạnh cậu, vỗ vai cậu, “Làm tốt lắm, quay phim của tôi mệt lắm đúng không?”
“Không ạ.” Tưởng Sầm lắc đầu, “Có thể quay phim cùng ngài là rất vinh hạnh, sao có thể cảm thấy mệt.”
“Tốt lắm.” Đạo diễn Minh Sâm mỉm cười xoay người đi làm chuyện khác, đối với Tưởng Sầm, anh ta rất kỳ vọng, trên thực tế quả thật cậu ấy cũng không làm mình thất vọng, cho nên anh ta rất xem trọng cậu.
Tưởng Sầm thay đồ hóa trang, phát hiện mình vậy mà không mang chìa khóa nhà, cậu gửi tin nhắn cho Kinh Sở Dương, hỏi anh có ở nhà không, nửa phút sau nhận được tin nhắn trả lời.
Kinh Sở Dương: Anh có chút chuyện ngoài ý muốn, ngày mai chưa chắc đã về, nếu không cầm chìa khóa thì…. Hôm nay em tới nhà ba mẹ ở nhé, ngoan.
Tưởng Sầm nhanh chóng trả lời dạ, dọn dẹp xong thuê xe về tiểu khu của mẹ Kinh, cậu gõ cửa, sau khi cửa mở cậu được mẹ Kinh đón, nói rõ mục đích tới, mẹ Kinh bảo cậu ngồi xuống cùng ăn cơm.
Sau khi cơm xong, mẹ Kinh mở cửa phòng ngủ của Kinh Sở Dương, chỉ vào bên trong dịu dàng nói, “Tiểu Sầm, đêm nay con ngủ ở phòng Sở Dương nhé, cần lấy ga giường và chăn mới cho con không?”
“Không cần đâu ạ, dì, dì đi nghỉ đi ạ.” Tưởng Sầm khẽ lắc đầu, vốn tới ở là đã làm phiền rồi, hơn nữa cậu và Kinh Sở Dương còn phân biệt em và anh gì nữa, không phải hàng ngày đều ngủ chung giường chung chăn sao.
“Là dì nghĩ nhiều, vậy dì đi nghỉ đây, con cũng ngủ sớm đi, nếu nửa đêm….. Ừ, dù sao thì có gì không tiện cứ gọi chúng ta.” Mẹ Kinh cẩn thận dặn dò.
Tưởng Sầm đáp ứng, đưa mắt nhìn mẹ Kinh rời đi, lúc này mới xoay người về phòng, lần trước cậu còn chưa cẩn thận quan sát phòng, Tưởng Sầm đóng cửa lại, duỗi lưng một cái rồi đi vào.
Hết chương 52
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook