Ảnh Đế Là Một Đứa Bé
-
Chương 4: Sẽ không buông em ra nữa
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn
Tắm rửa xong, Kinh Sở Dương lại phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, anh không có quần áo phù hợp cho Tưởng Sầm mặc, suy nghĩ cả nửa ngày, anh tìm một bộ quần áo sạch sẽ, cầm kéo rọc xuống hai miếng, miễn cưỡng để Tưởng Sầm mặc vào. LQĐ
Tưởng Sầm kéo tấm vải quấn quanh eo, cảm thấy hình như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống, vì vậy cậu tìm một sợi dây buộc vào mới yên tâm hơn chút, nhưng ngày nào cũng dùng vải che người như vậy thì chẳng phải kế lâu dài, phải nghĩ cách may quần áo mới.
Kinh Sở Dương nhìn ra nỗi buồn của cậu, kéo ghế trước mặt cậu ngồi xuống, hơi cúi đầu để ngang tầm mắt với cậu, ấm giọng nói, “Trước tiên cậu cứ mặc vậy đã, tôi lên mạng mua cho cậu mấy bộ quần áo cho búp bê, như vậy thì không sợ không có quần áo mặc.”
“Cũng được, để tôi về nhà lấy tiền cho anh.” Tưởng Sầm xoay người muốn đi.
“Trước tiên cứ thiếu đã không vội mà, bây giờ cậu mới tốt nghiệp, chờ sau này kiếm được tiền thì trả lại cho tôi cũng không muộn.” Kinh Sở Dương cản cậu lại, anh vốn muốn nói không cần, nhưng vừa nghĩ tới nếu đối phương thiếu tiền mình thì càng có nhiều cơ hội tiếp xúc, lời nói ra đến miệng lập tức nuốt về, kiên quyết sửa miệng.
“Vậy được rồi.” Tưởng Sầm không từ chối, cậu sống lại khi vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, còn chưa bước chân vào làng giải trí, mọi thứ đều cần tiền nên phải tiết kiệm.
Ùng ục ~ bụng đói lại kêu lên, vốn chưa ăn được bao nhiêu cháo, giờ này Tưởng Sầm vẫn còn đói, cậu xấu hổ nhìn Kinh Sở Dương đang cười như có như không, hai tai đỏ ửng.
Cũng may trong nhà còn bột yến mạch, Kinh Sở Dương đứng dậy đi vào phòng bếp, dùng nước nóng vừa đun buổi sáng pha một cốc bột yến mạch nóng hổi, lấy một chiếc thìa nhỏ nhất ra, rồi lấy một cái chén đổ bột yến mạch vào, đặt trước mặt Tưởng Sầm.
“Cảm ơn.” Tưởng Sầm đói lắm rồi, cầm lấy muỗng nhỏ múc từng muỗng yến mạch đổ vào miệng, tuy người nhỏ đi nhưng khẩu phần thì không hề ít đi, cậu ăn hết sạch chén yến mạch, không chừa giọt nào.
“Tiểu Sầm, cậu biết làm cơm không?” Kinh Sở Dương nhíu mày, nhìn bộ dạng ăn như hổ đói thì có lẽ đói bụng đã lâu, chẳng lẽ từ khi nhỏ đi chưa từng ăn gì?
Sự thật chứng minh anh đã đoán đúng.
“Vậy không bằng mai này cậu cứ tới nhà tôi ăn cơm đi.” Kinh Sở Dương che giấu mong chờ trong lòng, thử thăm dò hỏi.
Lần này Tưởng Sầm không do dự liền đáp ứng, cậu cũng không muốn bữa nào cũng ăn mì tôm, cậu chỉ biết làm món cơm rang trứng đơn giản, gói sủi cảo vân vân, cho nên kiếp trước mỗi khi quay phim thường ăn cơm hộp, ở nhà mình cũng hay đi ăn ngoài, hoặc là gọi đồ ăn tới, mấy quán ăn trong bán kính mấy km gần Phương Viên cậu đều ăn rồi.
“Được, cứ quyết định vậy đi.” Khóe miệng Kinh Sở Dương khẽ cong lên, đôi mắt đen đong đầy ý cười, ở chung hòa thuận, từ đó người trong lòng ngày nào cũng đến nhà bạn ăn cơm ké.
Vì sau khi Tưởng Sầm nhỏ đi không mang theo chìa khóa ra ngoài nên không về được nhà mình, đành phải tạm thời ở trong nhà Kinh Sở Dương, nhưng buổi sáng Kinh Sở Dương còn có một cuộc họp, do đó anh bảo cậu ở nhà chờ anh về, sau đó vội ra khỏi cửa.
Trước khi đi anh suy nghĩ một lúc rồi nhốt Kẹo Đường trong lồng, tránh cho Kẹo Đường xem Tưởng Sầm như món đồ chơi để chơi đùa.
Đồng hồ báo thức dần chỉ tới giữa trưa, máu nóng quen thuộc lan ra toàn thân, trong nháy mắt Tưởng Sầm lại biến thành hình dạng người lớn bình thường, hai miếng vải bị bung rơi xuống sofa, Tưởng Sầm cúi đầu liếc nhìn thân thể trần trụi của mình, quay đầu nhìn lại một chiếc T-shirt rộng thùng thình, và một chiếc quần dài ở nhà đặt cách đó không xa.
Mặc T-shirt và quần vào, Tưởng Sầm đứng lên, phát hiện quần vô cùng rộng, chắc đây là quần áo của Kinh Sở Dương, ngay cả bao bì còn chưa xé, là đồ mới tinh, Tưởng Sầm ăn cơm trưa xong dựa vào sofa vừa suy nghĩ vừa mở TV xem.
Giọng trong veo của người chủ trì phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, ánh mắt Tưởng Sầm lập tức nheo lại, giờ phút này đang đưa tin về Thiệu Trạch, lúc hắn ta tiến vào làng giải trí, Thiệu Trạch đã có chút danh tiếng nhưng vẫn chưa đỏ*, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong TV, Tưởng Sầm xiết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi
(Đỏ là chỉ sự nổi tiếng trong làng giải trí)
Vốn cho rằng mình sống lại thì có thể báo thù cho kiếp trước, nhưng không nghĩ tới sống lại thành bộ dạng thế này, thân thể lúc lớn lúc nhỏ khiến cậu không hiểu, không dám ra khỏi cửa, chứ đừng nói tiến vào làng giải trí.
Tưởng Sầm không nghĩ tới chính là, kiếp này Kinh Sở Dương lại là hàng xóm của cậu, vốn đây là một cơ hội tốt, có thể bước vào giải trí Hoa Tụng của anh ấy, giành lấy cơ hội phát triển, nhưng thân thể cậu bây giờ……
Tưởng Sầm buồn bực đổi kênh, nhắm mắt làm ngơ, cậu đổi kênh rồi tiếp tục xem TV, xem một lúc nhắm mắt ngủ mất, lúc tỉnh dậy mình lại bị quần áo phủ lên, cậu bò ra mặc bộ quần áo nhỏ xíu lúc trước vừa dùng, muốn từ trên ghế sofa bước xuống.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng động kỳ quái, giống như âm thanh động vật trong vườn thú dùng móng vuốt cào vào lồng sắt, Tưởng Sầm sững sờ, đứng đó ngây người trong một lúc, chỉ thấy con mèo nhỏ nhào về phía cậu, rồi nhảy tới sofa, mắt to trừng mắt nhỏ với cậu.
Meo meo ~
Kẹo Đường nghiêng đầu nhìn chú lùn trước mắt, lại là cậu ta, là đồ chơi mới ba vừa mua cho nó hả, nhưng vì sao cậu ta lại không chịu chơi với mình?
Nó bước về trước một bước, duỗi móng vuốt ra muốn chạm vào cậu, chú lùn xoay người bỏ chạy, cả người không cẩn thận ngã xuống sofa. Kẹo Đường nhảy xuống theo nằm sấp xuống ghế, đưa móng vuốt kéo cậu ra, nhưng mà không với tới.
Tưởng Sầm trốn dưới sofa, nhìn móng vuốt sắp tới mặt mình lại lùi về sau mấy bước, gầm sofa rất thấp, cậu chỉ có thể ngồi, một thời gian lâu chân hơi tê, nhưng con mèo nhỏ vẫn đứng bên ngoài nhìn chằm chằm, cậu lại không dám bước ra ngoài.
Kinh Sở Dương đang họp ở công ty, trong lòng lại cứ nghĩ tới Tưởng Sầm ở nhà, mặc dù Kẹo Đường đã bị anh nhốt nhưng vẫn sợ Tưởng Sầm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao em ấy cũng trở thành nhỏ như vậy.
Vội vàng xử lý xong một đống việc đã là 6h chiều, Kinh Sở Dương bước ra khỏi công ty lên xe giẫm chân ga, dùng tốc độ nhanh hơn bình thường, chạy như bay về nhà.
Đến tiểu khu, Kinh Sở Dương đỗ xe xong xuống xe lên lầu, anh thở gấp, móc chìa khóa mở cửa, đối diện là Kẹo Đường nhào vào ngực anh, Kinh Sở Dương ngẩn người, vừa đóng cửa vừa nhìn về phía cửa lồng sắt đã bị mở toang.
Sao từ trước tới giờ anh không phát hiện Kẹo Đường có kỹ năng tự mình có thể mở lồng sắt? Kinh Sở Dương nhíu mày, tìm kiếm Tưởng Sầm khắp nơi, nhưng không thấy cậu đâu hết, nếu như không phải trên thấy bộ T-shirt và chiếc quần mặc ở nhà trên sofa thì anh còn cho rằng Tưởng Sầm xuất hiện chỉ là do anh nằm mơ mà thôi.
“Tưởng Sầm?” Kinh Sở Dương gọi cậu.
Tưởng Sầm trốn dưới sofa nghe tiếng Kinh Sở Dương, dè dặt chạy ra, nhìn thấy Kẹo Đường trong ngực anh lại không tự chủ chạy vào sofa trốn.
Kinh Sở Dương thấy cậu đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, Kẹo Đường trong ngực anh giãy dụa muốn thoát khỏi anh, sau đó thấy Tưởng Sầm trốn xuống gầm sofa nhanh như chớp.
Nghĩ đến biểu hiện lúc trước cậu thấy mèo, Kinh Sở Dương nhíu mày, không phải người này sợ mèo đấy chứ? Anh ôm Kẹo Đường nhốt vào phòng vệ sinh rồi lập tức quay lại bên cạnh sofa gọi Tưởng Sầm đi ra, dưới sofa không sạch sẽ gì làm Tưởng Sầm đầy bụi bặm, Kinh Sở Dương không nhịn được cười vui vẻ, sau đó nhíu mày: “Không phải cậu sợ mèo đấy chứ?”
“Không có đâu, anh nhìn nhầm rồi.” Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, mặt không đỏ tim không đập mạnh trả lời, một người đàn ông trưởng thành làm sao có thể thừa nhận chuyện sợ mèo mất mặt này được? Cậu mới không sợ mèo, ừ, không sợ.
“Thật hả.” Nhìn cậu miễn cưỡng, Kinh Sở Dương đột nhiên nổi tâm tư trêu chọc cậu, mệt mỏi vì công việc cũng dần biến mất hết, anh xoay người ôm Kẹo Đường ra đặt nó ngồi dưới đất, Kẹo Đường không thể chờ đợi muốn tiến lên, vươn móng vuốt rõ dài ra.
Nhìn thấy Tưởng Sầm lại chạy trốn vào gầm sofa lần nữa, thành thật ngồi im, vẻ mặt khó coi. Kinh Sở Dương không nhịn được bật cười thành tiếng, lại một lần nữa kéo Kẹo Đường nhốt vào phòng về sinh, để Tưởng Sầm yên tâm đi ra.
“Khi còn bé từng bị mèo đuổi rơi xuống sông.” Đối mặt với ánh mắt Kinh Sở Dương tìm tòi nghiên cứu, Tưởng Sầm không thể không thẳng thắn, cậu thật sự rất sợ mèo, từ nhỏ đã sợ, nhìn thấy mèo là muốn trốn, sợ nó sẽ đuổi mình, sợ mình bị người khác chê cười nên không bao giờ cậu nhận mình sợ mèo cả.
Kinh Sở Dương đột nhiên nói, “Kẹo Đường không cắn người, cậu có thể thử ở chung với nó.”
Tưởng Sầm tùy tiện gật đầu, tỏ vẻ mình muốn về nhà, vì lúc đi ra không mang theo chìa khóa, lại không muốn đi đường lan can ban công kia nữa, Kinh Sở Dương đặc biệt tìm một công ty mở khóa để mở cửa cho cậu, lại bảo người ta đổi cửa chống trộm, làm như nhà mình, cài vân tay và chìa khóa mở cửa cho cậu, anh đưa chìa khóa mới tinh cho Tưởng Sầm, lưu dấu vân tay, cậu cười cảm ơn Kinh Sở Dương rồi xoay người vào nhà, cửa còn chưa đóng cậu liền thò đầu ra, trốn dưới ống quần Kinh Sở Dương.
Trong nhà, một con gián to đùng đang thích ý bò qua bò lại, vừa vặn Kẹo Đường chạy tới nhìn thấy, bước mấy bước lên đọ sức với gián, con gián vội vàng bò lên ban công, không cẩn thận rớt từ tầng 30 xuống.
Tưởng Sầm níu ống quần Kinh Sở Dương, quần tây chất lượng rất tốt, sờ rất thoải mái, cậu ngửa đầu thì đối diện với ánh mắt cười như không cười của Kinh Sở Dương, bàn tay nhỏ bé ôm chặt ống quần vội buông ra, làm như không việc gì ho khan hai tiếng, ánh mắt vôi tội.
Cậu cũng không sợ gián, ừm, lần này cũng là anh nhìn nhầm rồi.
“Vào đi thôi.” Kinh Sở Dương đưa tay kéo Tưởng Sầm lên, đặt cậu đứng trong lòng bàn tay mình rồi dẫn cậu vào trong nhà, đây là lần đầu tiên anh vào nhà Tưởng Sầm, trang trí rất đơn giản, trong bếp còn thoang thoảng mùi mì tôm, Kinh Sở Dương nhíu mày, nghĩ chắc phải học thêm mấy món ăn, cố gắng làm những món ăn khác nhau mỗi ngày, đút người của anh ăn no.
Kẹo Đường thành công đuổi con gián đi, đi tới như tranh công, meo meo làm nũng bên chân Kinh Sở Dương cầu khen ngợi, Kinh Sở Dương ngồi xổm xuống, đặt người trong bàn tay xuống mặt đất, để Tưởng Sầm và Kẹo Đường đối mặt nhau, ấm giọng nói, “Đừng sợ, Kẹo Đường sẽ không cắn cậu đâu.”
Vì chứng minh lời chủ nhân nói, Kẹo Đường bước lên, thân thiện liếm mặt Tưởng Sầm, Tưởng Sầm cứng người không dám nhúc nhích, cảm thụ đầu lưỡi ấm áp liếm tới liếm lui trên mặt mình, muốn chạy nhưng chân không bước nổi.
Qua một lúc sau, Kinh Sở Dương đưa Tưởng Sầm vào phòng vệ sinh, lại lấy hộp nhỏ lúc trước cậu đã dùng qua và một bình nước ấm từ bên nhà mình sang, chuẩn bị nước đầy đủ cho cậu vào tắm rửa.
Lần này Kinh Sở Dương không quên đặt quần áo vào bên trong, đóng cửa phòng vệ sinh lại, anh ôm Kẹo Đường ngồi trên sofa, quay đầu nhìn qua phòng vệ sinh, bên tai nghe tiếng nước ào ào, môi Kinh Sở Dương không tự chủ cười tươi.
Cho dù em biến thành bộ dạng nào đi nữa, em lại bước vào sinh mệnh anh một lần nữa thì đừng nghĩ rời đi.
Tắm rửa xong, Kinh Sở Dương lại phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, anh không có quần áo phù hợp cho Tưởng Sầm mặc, suy nghĩ cả nửa ngày, anh tìm một bộ quần áo sạch sẽ, cầm kéo rọc xuống hai miếng, miễn cưỡng để Tưởng Sầm mặc vào. LQĐ
Tưởng Sầm kéo tấm vải quấn quanh eo, cảm thấy hình như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống, vì vậy cậu tìm một sợi dây buộc vào mới yên tâm hơn chút, nhưng ngày nào cũng dùng vải che người như vậy thì chẳng phải kế lâu dài, phải nghĩ cách may quần áo mới.
Kinh Sở Dương nhìn ra nỗi buồn của cậu, kéo ghế trước mặt cậu ngồi xuống, hơi cúi đầu để ngang tầm mắt với cậu, ấm giọng nói, “Trước tiên cậu cứ mặc vậy đã, tôi lên mạng mua cho cậu mấy bộ quần áo cho búp bê, như vậy thì không sợ không có quần áo mặc.”
“Cũng được, để tôi về nhà lấy tiền cho anh.” Tưởng Sầm xoay người muốn đi.
“Trước tiên cứ thiếu đã không vội mà, bây giờ cậu mới tốt nghiệp, chờ sau này kiếm được tiền thì trả lại cho tôi cũng không muộn.” Kinh Sở Dương cản cậu lại, anh vốn muốn nói không cần, nhưng vừa nghĩ tới nếu đối phương thiếu tiền mình thì càng có nhiều cơ hội tiếp xúc, lời nói ra đến miệng lập tức nuốt về, kiên quyết sửa miệng.
“Vậy được rồi.” Tưởng Sầm không từ chối, cậu sống lại khi vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, còn chưa bước chân vào làng giải trí, mọi thứ đều cần tiền nên phải tiết kiệm.
Ùng ục ~ bụng đói lại kêu lên, vốn chưa ăn được bao nhiêu cháo, giờ này Tưởng Sầm vẫn còn đói, cậu xấu hổ nhìn Kinh Sở Dương đang cười như có như không, hai tai đỏ ửng.
Cũng may trong nhà còn bột yến mạch, Kinh Sở Dương đứng dậy đi vào phòng bếp, dùng nước nóng vừa đun buổi sáng pha một cốc bột yến mạch nóng hổi, lấy một chiếc thìa nhỏ nhất ra, rồi lấy một cái chén đổ bột yến mạch vào, đặt trước mặt Tưởng Sầm.
“Cảm ơn.” Tưởng Sầm đói lắm rồi, cầm lấy muỗng nhỏ múc từng muỗng yến mạch đổ vào miệng, tuy người nhỏ đi nhưng khẩu phần thì không hề ít đi, cậu ăn hết sạch chén yến mạch, không chừa giọt nào.
“Tiểu Sầm, cậu biết làm cơm không?” Kinh Sở Dương nhíu mày, nhìn bộ dạng ăn như hổ đói thì có lẽ đói bụng đã lâu, chẳng lẽ từ khi nhỏ đi chưa từng ăn gì?
Sự thật chứng minh anh đã đoán đúng.
“Vậy không bằng mai này cậu cứ tới nhà tôi ăn cơm đi.” Kinh Sở Dương che giấu mong chờ trong lòng, thử thăm dò hỏi.
Lần này Tưởng Sầm không do dự liền đáp ứng, cậu cũng không muốn bữa nào cũng ăn mì tôm, cậu chỉ biết làm món cơm rang trứng đơn giản, gói sủi cảo vân vân, cho nên kiếp trước mỗi khi quay phim thường ăn cơm hộp, ở nhà mình cũng hay đi ăn ngoài, hoặc là gọi đồ ăn tới, mấy quán ăn trong bán kính mấy km gần Phương Viên cậu đều ăn rồi.
“Được, cứ quyết định vậy đi.” Khóe miệng Kinh Sở Dương khẽ cong lên, đôi mắt đen đong đầy ý cười, ở chung hòa thuận, từ đó người trong lòng ngày nào cũng đến nhà bạn ăn cơm ké.
Vì sau khi Tưởng Sầm nhỏ đi không mang theo chìa khóa ra ngoài nên không về được nhà mình, đành phải tạm thời ở trong nhà Kinh Sở Dương, nhưng buổi sáng Kinh Sở Dương còn có một cuộc họp, do đó anh bảo cậu ở nhà chờ anh về, sau đó vội ra khỏi cửa.
Trước khi đi anh suy nghĩ một lúc rồi nhốt Kẹo Đường trong lồng, tránh cho Kẹo Đường xem Tưởng Sầm như món đồ chơi để chơi đùa.
Đồng hồ báo thức dần chỉ tới giữa trưa, máu nóng quen thuộc lan ra toàn thân, trong nháy mắt Tưởng Sầm lại biến thành hình dạng người lớn bình thường, hai miếng vải bị bung rơi xuống sofa, Tưởng Sầm cúi đầu liếc nhìn thân thể trần trụi của mình, quay đầu nhìn lại một chiếc T-shirt rộng thùng thình, và một chiếc quần dài ở nhà đặt cách đó không xa.
Mặc T-shirt và quần vào, Tưởng Sầm đứng lên, phát hiện quần vô cùng rộng, chắc đây là quần áo của Kinh Sở Dương, ngay cả bao bì còn chưa xé, là đồ mới tinh, Tưởng Sầm ăn cơm trưa xong dựa vào sofa vừa suy nghĩ vừa mở TV xem.
Giọng trong veo của người chủ trì phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, ánh mắt Tưởng Sầm lập tức nheo lại, giờ phút này đang đưa tin về Thiệu Trạch, lúc hắn ta tiến vào làng giải trí, Thiệu Trạch đã có chút danh tiếng nhưng vẫn chưa đỏ*, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong TV, Tưởng Sầm xiết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi
(Đỏ là chỉ sự nổi tiếng trong làng giải trí)
Vốn cho rằng mình sống lại thì có thể báo thù cho kiếp trước, nhưng không nghĩ tới sống lại thành bộ dạng thế này, thân thể lúc lớn lúc nhỏ khiến cậu không hiểu, không dám ra khỏi cửa, chứ đừng nói tiến vào làng giải trí.
Tưởng Sầm không nghĩ tới chính là, kiếp này Kinh Sở Dương lại là hàng xóm của cậu, vốn đây là một cơ hội tốt, có thể bước vào giải trí Hoa Tụng của anh ấy, giành lấy cơ hội phát triển, nhưng thân thể cậu bây giờ……
Tưởng Sầm buồn bực đổi kênh, nhắm mắt làm ngơ, cậu đổi kênh rồi tiếp tục xem TV, xem một lúc nhắm mắt ngủ mất, lúc tỉnh dậy mình lại bị quần áo phủ lên, cậu bò ra mặc bộ quần áo nhỏ xíu lúc trước vừa dùng, muốn từ trên ghế sofa bước xuống.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng động kỳ quái, giống như âm thanh động vật trong vườn thú dùng móng vuốt cào vào lồng sắt, Tưởng Sầm sững sờ, đứng đó ngây người trong một lúc, chỉ thấy con mèo nhỏ nhào về phía cậu, rồi nhảy tới sofa, mắt to trừng mắt nhỏ với cậu.
Meo meo ~
Kẹo Đường nghiêng đầu nhìn chú lùn trước mắt, lại là cậu ta, là đồ chơi mới ba vừa mua cho nó hả, nhưng vì sao cậu ta lại không chịu chơi với mình?
Nó bước về trước một bước, duỗi móng vuốt ra muốn chạm vào cậu, chú lùn xoay người bỏ chạy, cả người không cẩn thận ngã xuống sofa. Kẹo Đường nhảy xuống theo nằm sấp xuống ghế, đưa móng vuốt kéo cậu ra, nhưng mà không với tới.
Tưởng Sầm trốn dưới sofa, nhìn móng vuốt sắp tới mặt mình lại lùi về sau mấy bước, gầm sofa rất thấp, cậu chỉ có thể ngồi, một thời gian lâu chân hơi tê, nhưng con mèo nhỏ vẫn đứng bên ngoài nhìn chằm chằm, cậu lại không dám bước ra ngoài.
Kinh Sở Dương đang họp ở công ty, trong lòng lại cứ nghĩ tới Tưởng Sầm ở nhà, mặc dù Kẹo Đường đã bị anh nhốt nhưng vẫn sợ Tưởng Sầm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao em ấy cũng trở thành nhỏ như vậy.
Vội vàng xử lý xong một đống việc đã là 6h chiều, Kinh Sở Dương bước ra khỏi công ty lên xe giẫm chân ga, dùng tốc độ nhanh hơn bình thường, chạy như bay về nhà.
Đến tiểu khu, Kinh Sở Dương đỗ xe xong xuống xe lên lầu, anh thở gấp, móc chìa khóa mở cửa, đối diện là Kẹo Đường nhào vào ngực anh, Kinh Sở Dương ngẩn người, vừa đóng cửa vừa nhìn về phía cửa lồng sắt đã bị mở toang.
Sao từ trước tới giờ anh không phát hiện Kẹo Đường có kỹ năng tự mình có thể mở lồng sắt? Kinh Sở Dương nhíu mày, tìm kiếm Tưởng Sầm khắp nơi, nhưng không thấy cậu đâu hết, nếu như không phải trên thấy bộ T-shirt và chiếc quần mặc ở nhà trên sofa thì anh còn cho rằng Tưởng Sầm xuất hiện chỉ là do anh nằm mơ mà thôi.
“Tưởng Sầm?” Kinh Sở Dương gọi cậu.
Tưởng Sầm trốn dưới sofa nghe tiếng Kinh Sở Dương, dè dặt chạy ra, nhìn thấy Kẹo Đường trong ngực anh lại không tự chủ chạy vào sofa trốn.
Kinh Sở Dương thấy cậu đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, Kẹo Đường trong ngực anh giãy dụa muốn thoát khỏi anh, sau đó thấy Tưởng Sầm trốn xuống gầm sofa nhanh như chớp.
Nghĩ đến biểu hiện lúc trước cậu thấy mèo, Kinh Sở Dương nhíu mày, không phải người này sợ mèo đấy chứ? Anh ôm Kẹo Đường nhốt vào phòng vệ sinh rồi lập tức quay lại bên cạnh sofa gọi Tưởng Sầm đi ra, dưới sofa không sạch sẽ gì làm Tưởng Sầm đầy bụi bặm, Kinh Sở Dương không nhịn được cười vui vẻ, sau đó nhíu mày: “Không phải cậu sợ mèo đấy chứ?”
“Không có đâu, anh nhìn nhầm rồi.” Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, mặt không đỏ tim không đập mạnh trả lời, một người đàn ông trưởng thành làm sao có thể thừa nhận chuyện sợ mèo mất mặt này được? Cậu mới không sợ mèo, ừ, không sợ.
“Thật hả.” Nhìn cậu miễn cưỡng, Kinh Sở Dương đột nhiên nổi tâm tư trêu chọc cậu, mệt mỏi vì công việc cũng dần biến mất hết, anh xoay người ôm Kẹo Đường ra đặt nó ngồi dưới đất, Kẹo Đường không thể chờ đợi muốn tiến lên, vươn móng vuốt rõ dài ra.
Nhìn thấy Tưởng Sầm lại chạy trốn vào gầm sofa lần nữa, thành thật ngồi im, vẻ mặt khó coi. Kinh Sở Dương không nhịn được bật cười thành tiếng, lại một lần nữa kéo Kẹo Đường nhốt vào phòng về sinh, để Tưởng Sầm yên tâm đi ra.
“Khi còn bé từng bị mèo đuổi rơi xuống sông.” Đối mặt với ánh mắt Kinh Sở Dương tìm tòi nghiên cứu, Tưởng Sầm không thể không thẳng thắn, cậu thật sự rất sợ mèo, từ nhỏ đã sợ, nhìn thấy mèo là muốn trốn, sợ nó sẽ đuổi mình, sợ mình bị người khác chê cười nên không bao giờ cậu nhận mình sợ mèo cả.
Kinh Sở Dương đột nhiên nói, “Kẹo Đường không cắn người, cậu có thể thử ở chung với nó.”
Tưởng Sầm tùy tiện gật đầu, tỏ vẻ mình muốn về nhà, vì lúc đi ra không mang theo chìa khóa, lại không muốn đi đường lan can ban công kia nữa, Kinh Sở Dương đặc biệt tìm một công ty mở khóa để mở cửa cho cậu, lại bảo người ta đổi cửa chống trộm, làm như nhà mình, cài vân tay và chìa khóa mở cửa cho cậu, anh đưa chìa khóa mới tinh cho Tưởng Sầm, lưu dấu vân tay, cậu cười cảm ơn Kinh Sở Dương rồi xoay người vào nhà, cửa còn chưa đóng cậu liền thò đầu ra, trốn dưới ống quần Kinh Sở Dương.
Trong nhà, một con gián to đùng đang thích ý bò qua bò lại, vừa vặn Kẹo Đường chạy tới nhìn thấy, bước mấy bước lên đọ sức với gián, con gián vội vàng bò lên ban công, không cẩn thận rớt từ tầng 30 xuống.
Tưởng Sầm níu ống quần Kinh Sở Dương, quần tây chất lượng rất tốt, sờ rất thoải mái, cậu ngửa đầu thì đối diện với ánh mắt cười như không cười của Kinh Sở Dương, bàn tay nhỏ bé ôm chặt ống quần vội buông ra, làm như không việc gì ho khan hai tiếng, ánh mắt vôi tội.
Cậu cũng không sợ gián, ừm, lần này cũng là anh nhìn nhầm rồi.
“Vào đi thôi.” Kinh Sở Dương đưa tay kéo Tưởng Sầm lên, đặt cậu đứng trong lòng bàn tay mình rồi dẫn cậu vào trong nhà, đây là lần đầu tiên anh vào nhà Tưởng Sầm, trang trí rất đơn giản, trong bếp còn thoang thoảng mùi mì tôm, Kinh Sở Dương nhíu mày, nghĩ chắc phải học thêm mấy món ăn, cố gắng làm những món ăn khác nhau mỗi ngày, đút người của anh ăn no.
Kẹo Đường thành công đuổi con gián đi, đi tới như tranh công, meo meo làm nũng bên chân Kinh Sở Dương cầu khen ngợi, Kinh Sở Dương ngồi xổm xuống, đặt người trong bàn tay xuống mặt đất, để Tưởng Sầm và Kẹo Đường đối mặt nhau, ấm giọng nói, “Đừng sợ, Kẹo Đường sẽ không cắn cậu đâu.”
Vì chứng minh lời chủ nhân nói, Kẹo Đường bước lên, thân thiện liếm mặt Tưởng Sầm, Tưởng Sầm cứng người không dám nhúc nhích, cảm thụ đầu lưỡi ấm áp liếm tới liếm lui trên mặt mình, muốn chạy nhưng chân không bước nổi.
Qua một lúc sau, Kinh Sở Dương đưa Tưởng Sầm vào phòng vệ sinh, lại lấy hộp nhỏ lúc trước cậu đã dùng qua và một bình nước ấm từ bên nhà mình sang, chuẩn bị nước đầy đủ cho cậu vào tắm rửa.
Lần này Kinh Sở Dương không quên đặt quần áo vào bên trong, đóng cửa phòng vệ sinh lại, anh ôm Kẹo Đường ngồi trên sofa, quay đầu nhìn qua phòng vệ sinh, bên tai nghe tiếng nước ào ào, môi Kinh Sở Dương không tự chủ cười tươi.
Cho dù em biến thành bộ dạng nào đi nữa, em lại bước vào sinh mệnh anh một lần nữa thì đừng nghĩ rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook