Ảnh Đế Là Một Đứa Bé
-
Chương 3: Bí mật bị phát hiện
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Không ai trả lời, chỉ có Kẹo Đường dưới tay mình đang thoải mái kêu meo meo.
Kinh Sở Dương nghi ngờ bước xuống giường, tai anh rất thính, vừa rồi chắc chắn anh có nghe tiếng người nói, vì vậy anh đi dép lê ra khỏi phòng, đi quanh trong ngoài kiểm tra một lần, phát hiện thật sự không có ai mới đi vào phòng ngủ. LQĐ
Lúc này, có tiếng người đàn ông gọi điện thoại ngoài ban công, Kinh Sở Dương nhíu mày, chẳng lẽ anh nghe nhầm chứ thật ra chỉ là có người ở lầu dưới đang nói chuyện điện thoại? Anh ngồi trên giường, tắt đèn vùi đầu tiếp tục ngủ.
Lúc này, Tưởng Sầm trốn dưới gầm giường bị thức giấc che miệng hoảng sợ mở to hai mắt, sợ chủ nhà lại đột nhiên ngồi xuống ngó gầm giường, vậy chẳng phải cậu sẽ bị lộ à.
Cũng may là không có.
Nhưng cậu không dám ngủ tiếp, sợ mình không cẩn thận lại làm ra chuyện ngu xuẩn nào đó, Tưởng Sầm ngồi dưới chân giường, từ góc độ của cậu vừa vặn có thể trông thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, trăng sáng chiếu vào ban công, đối lập mãnh liệt với cậu đang ở trong đêm tối, đột nhiên Tưởng Sầm thấy hốc mắt nóng lên, cậu cúi đầu vùi vào hai tay, trong lòng chua xót không thôi.
Cậu chỉ muốn yên ổn làm diễn viên, nuôi sống chính mình thôi mà, tại sao phải để cậu đụng phải tên Thiệu Trạch kia, và tại sao phải khiến cậu sống lại trở thành bộ dạng này, không thể ra khỏi cửa, không thể gặp người khác, nói gì đến báo thù?
Vừa nghĩ tới sắc mặt đắc ý hả dạ của Thiệu Trạch, thì cậu hận không thể xông lên hung hăng xé nát tấm mặt nạ của hắn xuống giẫm nát dưới đất, để mọi người thấy rốt cuộc kẻ đó là dạng gì, phải khiến hắn ta đau khổ hơn nữa, trả lại nghìn lần vạn lần!
Nhưng bây giờ cậu chưa thể, hôm nay trước tiên chỉ có thể đợi cho tới tảng sáng về nhà mình rồi suy nghĩ kỹ càng hơn. Tưởng Sầm đã mệt mỏi lại buồn ngủ, mí mắt không ngừng đánh nhau, thật sự quá tàn nhẫn, cậu nhéo cánh tay mình một cái làm mình tỉnh táo chút, cứ như vậy nhịn đến tảng sáng.
Chân trời nổi lên màu trắng, ánh mặt trời từ trong những tầng mây ló ra, mặt trời càng lên cao Tưởng Sầm càng thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng chịu đựng cả tối, chỉ cần về đến nhà, chờ mình trở lại bộ dạng bình thường, cậu sẽ khóa cửa ban công, như vậy thì không còn phiền nhiễu nhiều nữa.
Lại một buổi sáng tốt lành, Kinh Sở Dương theo lẽ thường bị Kẹo Đường giẫm tỉnh, anh xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mắt nhìn thời gian rồi dậy gấp chăn mền, Kẹo Đường nhảy lên, chơi xấu nằm trên chăn không chịu xuống.
Kinh Sở Dương yêu thương sờ đầu nó, đứng dậy đi tới phòng bếp làm bữa sáng cho mình, mùi thơm từ nồi trứng chần nước sôi tỏa ra, đánh thức chú lùn đang buồn ngủ dưới gầm giường.
Tưởng Sầm sờ bụng, từ giữa trữa hôm qua ăn mỗi gói mì thì cậu không ăn thêm gì nữa, bây giờ trong bụng rỗng tuếch, đói đến mức hoa cả mắt.
Mùi thơm của thức ăn truyền tới, Tưởng Sầm dùng sức hít hà, thơm ghê, nghe mùi thì hình như là trứng chần nước sôi, trứng gà vàng óng, lòng đỏ sền sệt, á…. Muốn ăn quá.
Tưởng Sầm dứt khoát che mũi nhỏ của mình, không ngửi thấy thì sẽ không đói bụng, nhưng che một lúc thì thấy không khí không lưu thông đành phải buông ra, không bao lâu bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa, ánh mắt Tưởng Sầm sáng lên, hình như chủ nhà rời đi rồi!
Cậu lẳng lặng đứng im tại chỗ chờ một lúc, xác định không còn động tĩnh gì nữa mới cẩn thận đi ra ngoài nhìn xung quanh, hình như con mèo kia cũng không ở đây, trong lòng Tưởng Sầm thả lỏng chạy tới ban công.
Trước kia không để ý có lối đi thông nhau giữa hai ban công này, một người bình thường muốn đi qua an toàn sợ là khó càng thêm khó, nhưng bây giờ thân hình cậu nhỏ bé, muốn đi qua ngược lại không thành vấn đề, nhưng phải chiến thắng cảm giác sợ hãi trong lòng, ngộ nhỡ đi được một nửa mà không qua được cũng không quay lại được thì càng tệ hơn.
Ùng ục.
Bụng trống rỗng lại bắt đầu kêu lên, Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, nghĩ rằng có phải mình nên tìm chút đồ ăn lấp đầy bụng trước đã không, nếu không đi nửa đường đói chóng mặt thì sao, vì vậy cậu xoay người quay về phòng ngủ, ngẩng đầu quan sát bốn phía xung quanh.
Phòng ngủ thiết kế theo phong cách châu Âu, bố cục chủ yếu đều dùng màu trắng làm nền, tô điểm thêm chút màu sắc khác, đơn giản mà mạnh mẽ, nhìn ra chủ nhân là một người rất có ý tứ, Tưởng Sầm chạy tới phòng khách, phát hiện hình như còn một ít cháo trong chiếc nồi trên bàn cơm.
Tưởng Sầm thật sự rất đói, không để ý cháo này người ta ăn còn thừa lại, suy nghĩ cách leo lên trên bàn, nồi cháo đang ở trước mắt, Tưởng Sầm không thể chờ đợi chạy tới đứng bên cạnh nồi, cũng không quản tướng ăn có đẹp hay không, trực tiếp bắt đầu.
Bàn tay nho nhỏ vốc cháo lên đưa vào miệng, một ngụm lại một ngụm, Tưởng Sầm liếm mép, thỏa mãn ăn tiếp, chợt ngay lúc đó, phía sau cậu vang lên tiếng kêu lanh lảnh –
Meo meo ~
Tưởng Sầm: “………”
Có một con mèo đang nghiêng đầu nhìn cậu cách chỗ cậu không xa, trong ánh mắt màu lam tràn đầy tò mò, qua vài giây, hiển nhiên nó nhận ra Tưởng Sầm chính lầ “Món đồ chơi” mà nó ngậm từ bên kia qua, nện bước đi về phía cậu.
Đừng tới đây mà!
Tưởng Sầm dùng cả tay chân bò lên nồi, không đứng vững nên ngã ngay xuống trong nồi, toàn thân bị cháo phủ lên, quần áo dính vào người rất khó chịu, nhưng con mèo nhỏ không vì vậy mà buông tha cho cậu, hai chân trước của nó bám vào cạnh nồi, đưa móng vuốt kéo cậu từ trong nồi cháo ra, đầu lưỡi mập mạp liếm khắp người cậu.
Trong phòng bùng lên một tiếng hét high-decibel.
Ngoài cửa, Kinh Sở Dương đang lấy chìa khóa chợt dừng tay, anh quên tài liệu nên về lấy, bên trong truyền đến tiếng hét anh nghe một rõ hai ràng, không xong rồi, trong nhà có trộm, Kẹo Đường của anh! Kinh Sở Dương vội mở cửa xông vào nhà, cho rằng sẽ có mấy tên trộm đang lật tung nhà mình, kết quả lại không có, chỉ có Kẹo Đường giẫm trên nồi của anh, đầu lưỡi không ngừng liếm láp thứ đồ gì đó trong nồi.
Đợt một chút, nếu anh không nhìn nhầm thì hình như đây là một con người.
Là người sống.
Tưởng Sầm không phát hiện có người trở về, vừa giãy dụa và thét ầm lên, toàn thân dính đầy cháo, nhếch nhác bị mèo nhỏ đè dưới chân nhưng không trốn được, đầu lưỡi còn không ngừng liếm trên người mình.
Kinh Sở Dương nện bước chân cứng ngắc đi tới gần bàn ăn, trong nồi thật sự có thứ gì đó đang động đậy, còn có thể hét lên, mắt thấy Kẹo Đường há miệng muốn ngậm người tí hon kia, Kinh Sở Dương bất chấp trong lòng đang kinh ngạc, đưa tay kéo người tí hon từ trong nồi ra đặt trên bàn.
“Cậu cậu cậu…. Cậu là ai?” Kinh Sở Dương nuốt nước miếng, lùi về sau một bước, đôi mắt không nhấp nháy nhìn chằm chằm vào vật nhỏ vô cùng bẩn thỉu trên bàn, đừng nói cho anh biết là vật này còn biết nói nhé!
“Tôi tôi tôi, tôi không phải là quái vật!” Tưởng Sầm vội vã giải thích, cháo dính trên mặt cậu nên cậu không thấy rõ bộ dạng người trước mắt trông thế nào, vì chứng minh mình không phải là quái vật, cậu nhảy lên vài cái, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông trước mắt lại lùi về sau một bước, cậu đưa tay lau cháo trên mắt, sững sờ.
Thế mà lại là anh ta.
Kinh Sở Dương.
Kiếp trước hai người là bạn bè, sau khi chia tay thì không còn cùng xuất hiện, vài năm sau gặp Kinh Sở Dương lần nữa là trong một quán café, người đàn ông tỏ vẻ rõ ràng muốn kéo cậu qua bên công ty anh, sau đó bị cậu từ chối, không nghĩ tới kiếp này và kiếp trước khác nhau nhiều đến vậy, hàng xóm của cậu hóa ra là người đàn ông trước mắt này.
“Cậu không phải là quái vật, vậy rốt cuộc cậu là ai?” Vật nhỏ này thế mà có thể nói chuyện! Kinh Sở Dương suýt té ngã, anh ôm Kẹo Đường xuống, Kẹo Đường uốn éo trong ngực anh, anh đặt nó xuống đất, thử thăm dò đi đến gần bàn ăn.
Ừm, không thể sợ.
Phải bình tĩnh.
Trong lòng Tưởng Sầm biết người bình thường thấy bộ dạng của mình đều sẽ cảm thấy sợ hãi, liền hít sâu bình tĩnh lại, giải thích cặn kẽ chân tướng câu chuyện, kể cả mình đột nhiên biến thành lớn rồi lại thành nhỏ, nhưng cậu che giấu chuyện sống lại.
Hồi lâu sau.
“Cậu nói là, cậu cũng không biết vì sao mình lại biến thành như vậy?” Kinh Sở Dương đã bình tĩnh hơn, anh lớn như vậy sao phải sợ vật nhỏ này chứ, vì vậy anh bước lại gần bàn ăn thêm chút nữa, cúi đầu nhìn cậu.
Tưởng Sầm gật đầu, bộ dạng đáng thương lại cẩn thận dè dặt khiến đáy lòng Kinh Sở khẽ động, cậu nháy mắt mất cái, ánh mắt cầu xin nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Anh có thế giữ bí mật cho tôi được không, tôi không muốn bị xem như quái vật.”
Kinh Sở Dương không nói gì, nhìn chằm chằm vật nhỏ trước mắt rất lâu, đoạn lấy điện thoại ra hoãn cuộc họp sáng nay, rồi vào phòng tắm cầm chiếc khăn sạch đi ra, lau sạch cháo trên mặt giúp vật nhỏ trên bàn, khuôn mặt thanh tú lộ ra từng chút một, Kinh Sở đột nhiên ngẩn ngơ.
“Cậu……”
Sao anh có thể quên gương mặt này, đây rõ ràng là người anh từng thầm mến mà, khuôn mặt này đã sớm khắc sâu trong đầu anh, đến chết cũng không quên, chỉ là, đây quả thật là em ấy sao? Kinh Sở Dương dừng tay, thử hỏi, “Cậu…… Cậu tên gì?”
Tưởng Sầm nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ kiếp này Kinh Sở Dương đã quên cậu? Cậu nâng đầu nhỏ lên, nghiêm túc trả lời, “Tôi tên là Tưởng Sầm, chữ đầu là Tưởng trong từ tướng quân, Sầm trong từ núi.”
Tưởng Sầm… Thế mà lại là Tưởng Sầm…..
Kinh Sở Dương không biết nên nói gì, trái tim đập bùm bụp, sau một lúc lâu anh mở miệng, giọng run rẩy không dễ dàng phát hiện, “Cậu… Có phải tốt nghiện đại học A?”
Tưởng Sầm nghe vậy gật đầu, mày nhíu chặt, “Đúng vậy.”
Lúc này Kinh Sở Dương không tin cũng phải tin, anh thích Tưởng Sầm, và vật nhỏ trước mắt này cũng là Tưởng Sầm, là cùng một người, anh không biết tại sao em ấy lại biến thành như vậy, mấy năm nay, rốt cuộc em ấy gặp phải chuyện gì?
Tưởng Sầm thấy Kinh Sở Dương im lặng thì hơi xấu hổ, cậu lau sạch mặt mình, trên người vẫn dinh dính nhơn nhớt rất khó chịu, rất muốn tắm rửa, nhưng người trước mặt đang ngẩn người, cậu cũng không tiện cắt ngang, đành phải quan sát anh ta vậy.
Qua một lúc lâu, Kinh Sở Dương mới lấy lại tinh thần, ngón tay xiết chặt, anh trở về không phải vì em ấy sao? Cho dù em ấy có biến thành dáng vẻ gì đi nữa thì anh đều vẫn thích, không phải ư? Hơn nữa, Tiểu Sầm của anh biến thành bộ dạng như hiện giờ, chẳng phải vừa khéo tạo cơ hội cho anh tiếp cận em ấy sao?
Vì vậy Kinh Sở Dương nói, “Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Kinh Sở Dương, chúng ta là bạn bè hồi còn đại học.”
Tưởng Sầm nhíu mày, thì ra chưa quên mất cậu, cậu nhẹ nhàng gật đầu trả lời, “Đương nhiên nhớ đàn anh chứ, chỉ là sau này đàn anh đi đâu, không còn liên lạc nữa.”
“Tôi ra nước ngoài, mới về tháng trước.” Kinh Sở Dương thấp giọng giải thích.
Tưởng Sầm hiểu ra, đã như vậy thì mọi chuyện đều có thể hiểu, sau khi Kinh Sở Dương tốt nghiệp cũng không phải biến mất vô cớ mà là ra nước ngoài, mới trở về. Nói cách khác anh ấy trở về là vì thừa kế giải trí Hoa Tụng, kiếp trước lúc anh về cũng đúng là lúc mình tiến vào làng giải trí, ký hợp đồng với giải trí Cực Quang, sau đó anh ấy muốn kéo mình theo, còn mình vì Thiệu Trạch nên từ chối anh, cuối cùng sống lại.
Hai người lại lâm vào im lặng lần nữa, một lát sau Kinh Sở Dương thấp giọng hỏi, “Tiểu Sầm, cậu biến thành như vậy có phải rất bất tiện không, hay là…. Tôi giúp cậu nhé? Chắc cũng chỉ có mình tôi chứng kiến bộ dạng này của cậu, tôi đồng ý với cậu sẽ không nói cho bất kỳ ai.”
Tưởng Sầm chớp mắt, một mình mình quả thực có rất nhiều chỗ không tiện, Kinh Sở Dương là đàn anh hồi đại học của cậu, cũng là bạn bè cậu, quan trọng nhất là lúc người xung quanh cậu không ai tin cậu, duy chỉ có mình anh ấy là không nghi ngờ cậu, tin cậu trong sạch, cho nên cả đời này, cậu cũng sẽ tin tưởng anh vô điều kiện.
“Được, vậy cảm ơn đàn anh.” Tưởng Sầm sảng khoái trả lời.
“Không cần khách khí.” Kinh Sở Dương cong môi mỉm cười, thấy người Tưởng Sầm đầy cháo, trong lòng khẳng định chắc rất khó chịu, vội tìm một cái hộp nhỏ rót ít nước ấm đặt trong phòng tắm, rồi bảo người ta đứng trên bàn tay mình, nâng cậu đi vào tắm rửa.
Kẹo Đường đi theo chủ nhân vào phòng tắm, nhảy lên trên bục rửa mặt đứng bên cạnh hộp nhỏ, dọa Tưởng Cầm sợ tới mức nhảy ùm vào trong nước, Kinh Sở Dương vội ôm nó đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại.
Tưởng Sầm thả lỏng người, đứng trong hộp nhỏ cởi quần áo, dội sạch sẽ cháo dính trên người, đột nhiên cậu phát hiện hình như không có quần áo cậu có thể mặc.
Chuyện này thật sự lúng túng ghê.
Tưởng Sầm đưa lưng về phía cửa phòng tắm, lấy hơi gọi Kinh Sở Dương, dù sao cũng phải có đồ che người trước đã, mình ở truồng trong nhà mình thì không sao, qua nhà người ta còn ở truồng thì thật sự rất không lễ phép.
Kinh Sở Dương nghe thấy tiếng kêu vội đẩy cửa phòng tắm, nhìn thấy Tưởng Sầm ngồi trong hộp nhỏ đưa lưng về phía anh, nước đục ngầu vì cháo rơi xuống, càng tôn lên làn da trắng noãn, Kinh Sở Dương như không có việc gì ho khan một tiếng, tiện tay lấy một chiếc khăn mặt bao quanh thân thể nho nhỏ kia, nâng cậu từ trong hộp nhỏ ra.
Đôi mắt như đậu đen từ trong khăn tắm tỏa sáng, sạch sẽ mà thuần khiết, trong nháy mắt trái tim Kinh Sở Dương mềm xuống.
Hết chương 3
Không ai trả lời, chỉ có Kẹo Đường dưới tay mình đang thoải mái kêu meo meo.
Kinh Sở Dương nghi ngờ bước xuống giường, tai anh rất thính, vừa rồi chắc chắn anh có nghe tiếng người nói, vì vậy anh đi dép lê ra khỏi phòng, đi quanh trong ngoài kiểm tra một lần, phát hiện thật sự không có ai mới đi vào phòng ngủ. LQĐ
Lúc này, có tiếng người đàn ông gọi điện thoại ngoài ban công, Kinh Sở Dương nhíu mày, chẳng lẽ anh nghe nhầm chứ thật ra chỉ là có người ở lầu dưới đang nói chuyện điện thoại? Anh ngồi trên giường, tắt đèn vùi đầu tiếp tục ngủ.
Lúc này, Tưởng Sầm trốn dưới gầm giường bị thức giấc che miệng hoảng sợ mở to hai mắt, sợ chủ nhà lại đột nhiên ngồi xuống ngó gầm giường, vậy chẳng phải cậu sẽ bị lộ à.
Cũng may là không có.
Nhưng cậu không dám ngủ tiếp, sợ mình không cẩn thận lại làm ra chuyện ngu xuẩn nào đó, Tưởng Sầm ngồi dưới chân giường, từ góc độ của cậu vừa vặn có thể trông thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, trăng sáng chiếu vào ban công, đối lập mãnh liệt với cậu đang ở trong đêm tối, đột nhiên Tưởng Sầm thấy hốc mắt nóng lên, cậu cúi đầu vùi vào hai tay, trong lòng chua xót không thôi.
Cậu chỉ muốn yên ổn làm diễn viên, nuôi sống chính mình thôi mà, tại sao phải để cậu đụng phải tên Thiệu Trạch kia, và tại sao phải khiến cậu sống lại trở thành bộ dạng này, không thể ra khỏi cửa, không thể gặp người khác, nói gì đến báo thù?
Vừa nghĩ tới sắc mặt đắc ý hả dạ của Thiệu Trạch, thì cậu hận không thể xông lên hung hăng xé nát tấm mặt nạ của hắn xuống giẫm nát dưới đất, để mọi người thấy rốt cuộc kẻ đó là dạng gì, phải khiến hắn ta đau khổ hơn nữa, trả lại nghìn lần vạn lần!
Nhưng bây giờ cậu chưa thể, hôm nay trước tiên chỉ có thể đợi cho tới tảng sáng về nhà mình rồi suy nghĩ kỹ càng hơn. Tưởng Sầm đã mệt mỏi lại buồn ngủ, mí mắt không ngừng đánh nhau, thật sự quá tàn nhẫn, cậu nhéo cánh tay mình một cái làm mình tỉnh táo chút, cứ như vậy nhịn đến tảng sáng.
Chân trời nổi lên màu trắng, ánh mặt trời từ trong những tầng mây ló ra, mặt trời càng lên cao Tưởng Sầm càng thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng chịu đựng cả tối, chỉ cần về đến nhà, chờ mình trở lại bộ dạng bình thường, cậu sẽ khóa cửa ban công, như vậy thì không còn phiền nhiễu nhiều nữa.
Lại một buổi sáng tốt lành, Kinh Sở Dương theo lẽ thường bị Kẹo Đường giẫm tỉnh, anh xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mắt nhìn thời gian rồi dậy gấp chăn mền, Kẹo Đường nhảy lên, chơi xấu nằm trên chăn không chịu xuống.
Kinh Sở Dương yêu thương sờ đầu nó, đứng dậy đi tới phòng bếp làm bữa sáng cho mình, mùi thơm từ nồi trứng chần nước sôi tỏa ra, đánh thức chú lùn đang buồn ngủ dưới gầm giường.
Tưởng Sầm sờ bụng, từ giữa trữa hôm qua ăn mỗi gói mì thì cậu không ăn thêm gì nữa, bây giờ trong bụng rỗng tuếch, đói đến mức hoa cả mắt.
Mùi thơm của thức ăn truyền tới, Tưởng Sầm dùng sức hít hà, thơm ghê, nghe mùi thì hình như là trứng chần nước sôi, trứng gà vàng óng, lòng đỏ sền sệt, á…. Muốn ăn quá.
Tưởng Sầm dứt khoát che mũi nhỏ của mình, không ngửi thấy thì sẽ không đói bụng, nhưng che một lúc thì thấy không khí không lưu thông đành phải buông ra, không bao lâu bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa, ánh mắt Tưởng Sầm sáng lên, hình như chủ nhà rời đi rồi!
Cậu lẳng lặng đứng im tại chỗ chờ một lúc, xác định không còn động tĩnh gì nữa mới cẩn thận đi ra ngoài nhìn xung quanh, hình như con mèo kia cũng không ở đây, trong lòng Tưởng Sầm thả lỏng chạy tới ban công.
Trước kia không để ý có lối đi thông nhau giữa hai ban công này, một người bình thường muốn đi qua an toàn sợ là khó càng thêm khó, nhưng bây giờ thân hình cậu nhỏ bé, muốn đi qua ngược lại không thành vấn đề, nhưng phải chiến thắng cảm giác sợ hãi trong lòng, ngộ nhỡ đi được một nửa mà không qua được cũng không quay lại được thì càng tệ hơn.
Ùng ục.
Bụng trống rỗng lại bắt đầu kêu lên, Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, nghĩ rằng có phải mình nên tìm chút đồ ăn lấp đầy bụng trước đã không, nếu không đi nửa đường đói chóng mặt thì sao, vì vậy cậu xoay người quay về phòng ngủ, ngẩng đầu quan sát bốn phía xung quanh.
Phòng ngủ thiết kế theo phong cách châu Âu, bố cục chủ yếu đều dùng màu trắng làm nền, tô điểm thêm chút màu sắc khác, đơn giản mà mạnh mẽ, nhìn ra chủ nhân là một người rất có ý tứ, Tưởng Sầm chạy tới phòng khách, phát hiện hình như còn một ít cháo trong chiếc nồi trên bàn cơm.
Tưởng Sầm thật sự rất đói, không để ý cháo này người ta ăn còn thừa lại, suy nghĩ cách leo lên trên bàn, nồi cháo đang ở trước mắt, Tưởng Sầm không thể chờ đợi chạy tới đứng bên cạnh nồi, cũng không quản tướng ăn có đẹp hay không, trực tiếp bắt đầu.
Bàn tay nho nhỏ vốc cháo lên đưa vào miệng, một ngụm lại một ngụm, Tưởng Sầm liếm mép, thỏa mãn ăn tiếp, chợt ngay lúc đó, phía sau cậu vang lên tiếng kêu lanh lảnh –
Meo meo ~
Tưởng Sầm: “………”
Có một con mèo đang nghiêng đầu nhìn cậu cách chỗ cậu không xa, trong ánh mắt màu lam tràn đầy tò mò, qua vài giây, hiển nhiên nó nhận ra Tưởng Sầm chính lầ “Món đồ chơi” mà nó ngậm từ bên kia qua, nện bước đi về phía cậu.
Đừng tới đây mà!
Tưởng Sầm dùng cả tay chân bò lên nồi, không đứng vững nên ngã ngay xuống trong nồi, toàn thân bị cháo phủ lên, quần áo dính vào người rất khó chịu, nhưng con mèo nhỏ không vì vậy mà buông tha cho cậu, hai chân trước của nó bám vào cạnh nồi, đưa móng vuốt kéo cậu từ trong nồi cháo ra, đầu lưỡi mập mạp liếm khắp người cậu.
Trong phòng bùng lên một tiếng hét high-decibel.
Ngoài cửa, Kinh Sở Dương đang lấy chìa khóa chợt dừng tay, anh quên tài liệu nên về lấy, bên trong truyền đến tiếng hét anh nghe một rõ hai ràng, không xong rồi, trong nhà có trộm, Kẹo Đường của anh! Kinh Sở Dương vội mở cửa xông vào nhà, cho rằng sẽ có mấy tên trộm đang lật tung nhà mình, kết quả lại không có, chỉ có Kẹo Đường giẫm trên nồi của anh, đầu lưỡi không ngừng liếm láp thứ đồ gì đó trong nồi.
Đợt một chút, nếu anh không nhìn nhầm thì hình như đây là một con người.
Là người sống.
Tưởng Sầm không phát hiện có người trở về, vừa giãy dụa và thét ầm lên, toàn thân dính đầy cháo, nhếch nhác bị mèo nhỏ đè dưới chân nhưng không trốn được, đầu lưỡi còn không ngừng liếm trên người mình.
Kinh Sở Dương nện bước chân cứng ngắc đi tới gần bàn ăn, trong nồi thật sự có thứ gì đó đang động đậy, còn có thể hét lên, mắt thấy Kẹo Đường há miệng muốn ngậm người tí hon kia, Kinh Sở Dương bất chấp trong lòng đang kinh ngạc, đưa tay kéo người tí hon từ trong nồi ra đặt trên bàn.
“Cậu cậu cậu…. Cậu là ai?” Kinh Sở Dương nuốt nước miếng, lùi về sau một bước, đôi mắt không nhấp nháy nhìn chằm chằm vào vật nhỏ vô cùng bẩn thỉu trên bàn, đừng nói cho anh biết là vật này còn biết nói nhé!
“Tôi tôi tôi, tôi không phải là quái vật!” Tưởng Sầm vội vã giải thích, cháo dính trên mặt cậu nên cậu không thấy rõ bộ dạng người trước mắt trông thế nào, vì chứng minh mình không phải là quái vật, cậu nhảy lên vài cái, bất ngờ nhìn thấy người đàn ông trước mắt lại lùi về sau một bước, cậu đưa tay lau cháo trên mắt, sững sờ.
Thế mà lại là anh ta.
Kinh Sở Dương.
Kiếp trước hai người là bạn bè, sau khi chia tay thì không còn cùng xuất hiện, vài năm sau gặp Kinh Sở Dương lần nữa là trong một quán café, người đàn ông tỏ vẻ rõ ràng muốn kéo cậu qua bên công ty anh, sau đó bị cậu từ chối, không nghĩ tới kiếp này và kiếp trước khác nhau nhiều đến vậy, hàng xóm của cậu hóa ra là người đàn ông trước mắt này.
“Cậu không phải là quái vật, vậy rốt cuộc cậu là ai?” Vật nhỏ này thế mà có thể nói chuyện! Kinh Sở Dương suýt té ngã, anh ôm Kẹo Đường xuống, Kẹo Đường uốn éo trong ngực anh, anh đặt nó xuống đất, thử thăm dò đi đến gần bàn ăn.
Ừm, không thể sợ.
Phải bình tĩnh.
Trong lòng Tưởng Sầm biết người bình thường thấy bộ dạng của mình đều sẽ cảm thấy sợ hãi, liền hít sâu bình tĩnh lại, giải thích cặn kẽ chân tướng câu chuyện, kể cả mình đột nhiên biến thành lớn rồi lại thành nhỏ, nhưng cậu che giấu chuyện sống lại.
Hồi lâu sau.
“Cậu nói là, cậu cũng không biết vì sao mình lại biến thành như vậy?” Kinh Sở Dương đã bình tĩnh hơn, anh lớn như vậy sao phải sợ vật nhỏ này chứ, vì vậy anh bước lại gần bàn ăn thêm chút nữa, cúi đầu nhìn cậu.
Tưởng Sầm gật đầu, bộ dạng đáng thương lại cẩn thận dè dặt khiến đáy lòng Kinh Sở khẽ động, cậu nháy mắt mất cái, ánh mắt cầu xin nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Anh có thế giữ bí mật cho tôi được không, tôi không muốn bị xem như quái vật.”
Kinh Sở Dương không nói gì, nhìn chằm chằm vật nhỏ trước mắt rất lâu, đoạn lấy điện thoại ra hoãn cuộc họp sáng nay, rồi vào phòng tắm cầm chiếc khăn sạch đi ra, lau sạch cháo trên mặt giúp vật nhỏ trên bàn, khuôn mặt thanh tú lộ ra từng chút một, Kinh Sở đột nhiên ngẩn ngơ.
“Cậu……”
Sao anh có thể quên gương mặt này, đây rõ ràng là người anh từng thầm mến mà, khuôn mặt này đã sớm khắc sâu trong đầu anh, đến chết cũng không quên, chỉ là, đây quả thật là em ấy sao? Kinh Sở Dương dừng tay, thử hỏi, “Cậu…… Cậu tên gì?”
Tưởng Sầm nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ kiếp này Kinh Sở Dương đã quên cậu? Cậu nâng đầu nhỏ lên, nghiêm túc trả lời, “Tôi tên là Tưởng Sầm, chữ đầu là Tưởng trong từ tướng quân, Sầm trong từ núi.”
Tưởng Sầm… Thế mà lại là Tưởng Sầm…..
Kinh Sở Dương không biết nên nói gì, trái tim đập bùm bụp, sau một lúc lâu anh mở miệng, giọng run rẩy không dễ dàng phát hiện, “Cậu… Có phải tốt nghiện đại học A?”
Tưởng Sầm nghe vậy gật đầu, mày nhíu chặt, “Đúng vậy.”
Lúc này Kinh Sở Dương không tin cũng phải tin, anh thích Tưởng Sầm, và vật nhỏ trước mắt này cũng là Tưởng Sầm, là cùng một người, anh không biết tại sao em ấy lại biến thành như vậy, mấy năm nay, rốt cuộc em ấy gặp phải chuyện gì?
Tưởng Sầm thấy Kinh Sở Dương im lặng thì hơi xấu hổ, cậu lau sạch mặt mình, trên người vẫn dinh dính nhơn nhớt rất khó chịu, rất muốn tắm rửa, nhưng người trước mặt đang ngẩn người, cậu cũng không tiện cắt ngang, đành phải quan sát anh ta vậy.
Qua một lúc lâu, Kinh Sở Dương mới lấy lại tinh thần, ngón tay xiết chặt, anh trở về không phải vì em ấy sao? Cho dù em ấy có biến thành dáng vẻ gì đi nữa thì anh đều vẫn thích, không phải ư? Hơn nữa, Tiểu Sầm của anh biến thành bộ dạng như hiện giờ, chẳng phải vừa khéo tạo cơ hội cho anh tiếp cận em ấy sao?
Vì vậy Kinh Sở Dương nói, “Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Kinh Sở Dương, chúng ta là bạn bè hồi còn đại học.”
Tưởng Sầm nhíu mày, thì ra chưa quên mất cậu, cậu nhẹ nhàng gật đầu trả lời, “Đương nhiên nhớ đàn anh chứ, chỉ là sau này đàn anh đi đâu, không còn liên lạc nữa.”
“Tôi ra nước ngoài, mới về tháng trước.” Kinh Sở Dương thấp giọng giải thích.
Tưởng Sầm hiểu ra, đã như vậy thì mọi chuyện đều có thể hiểu, sau khi Kinh Sở Dương tốt nghiệp cũng không phải biến mất vô cớ mà là ra nước ngoài, mới trở về. Nói cách khác anh ấy trở về là vì thừa kế giải trí Hoa Tụng, kiếp trước lúc anh về cũng đúng là lúc mình tiến vào làng giải trí, ký hợp đồng với giải trí Cực Quang, sau đó anh ấy muốn kéo mình theo, còn mình vì Thiệu Trạch nên từ chối anh, cuối cùng sống lại.
Hai người lại lâm vào im lặng lần nữa, một lát sau Kinh Sở Dương thấp giọng hỏi, “Tiểu Sầm, cậu biến thành như vậy có phải rất bất tiện không, hay là…. Tôi giúp cậu nhé? Chắc cũng chỉ có mình tôi chứng kiến bộ dạng này của cậu, tôi đồng ý với cậu sẽ không nói cho bất kỳ ai.”
Tưởng Sầm chớp mắt, một mình mình quả thực có rất nhiều chỗ không tiện, Kinh Sở Dương là đàn anh hồi đại học của cậu, cũng là bạn bè cậu, quan trọng nhất là lúc người xung quanh cậu không ai tin cậu, duy chỉ có mình anh ấy là không nghi ngờ cậu, tin cậu trong sạch, cho nên cả đời này, cậu cũng sẽ tin tưởng anh vô điều kiện.
“Được, vậy cảm ơn đàn anh.” Tưởng Sầm sảng khoái trả lời.
“Không cần khách khí.” Kinh Sở Dương cong môi mỉm cười, thấy người Tưởng Sầm đầy cháo, trong lòng khẳng định chắc rất khó chịu, vội tìm một cái hộp nhỏ rót ít nước ấm đặt trong phòng tắm, rồi bảo người ta đứng trên bàn tay mình, nâng cậu đi vào tắm rửa.
Kẹo Đường đi theo chủ nhân vào phòng tắm, nhảy lên trên bục rửa mặt đứng bên cạnh hộp nhỏ, dọa Tưởng Cầm sợ tới mức nhảy ùm vào trong nước, Kinh Sở Dương vội ôm nó đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại.
Tưởng Sầm thả lỏng người, đứng trong hộp nhỏ cởi quần áo, dội sạch sẽ cháo dính trên người, đột nhiên cậu phát hiện hình như không có quần áo cậu có thể mặc.
Chuyện này thật sự lúng túng ghê.
Tưởng Sầm đưa lưng về phía cửa phòng tắm, lấy hơi gọi Kinh Sở Dương, dù sao cũng phải có đồ che người trước đã, mình ở truồng trong nhà mình thì không sao, qua nhà người ta còn ở truồng thì thật sự rất không lễ phép.
Kinh Sở Dương nghe thấy tiếng kêu vội đẩy cửa phòng tắm, nhìn thấy Tưởng Sầm ngồi trong hộp nhỏ đưa lưng về phía anh, nước đục ngầu vì cháo rơi xuống, càng tôn lên làn da trắng noãn, Kinh Sở Dương như không có việc gì ho khan một tiếng, tiện tay lấy một chiếc khăn mặt bao quanh thân thể nho nhỏ kia, nâng cậu từ trong hộp nhỏ ra.
Đôi mắt như đậu đen từ trong khăn tắm tỏa sáng, sạch sẽ mà thuần khiết, trong nháy mắt trái tim Kinh Sở Dương mềm xuống.
Hết chương 3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook