Ảnh Đế Là Một Đứa Bé
-
Chương 23: Đừng sợ, có tôi ở đây
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Giải quyết xong công việc, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm ở lại khách sạn một đêm, hôm sau thì rời khỏi thành phố B, chạy xe 8 tiếng đồng hồ, hai người về tới nhà ở thành phố A, ngủ một giấc không biết trời trăng gì, lúc tỉnh lại là đã giữa trưa ngày hôm sau. LQĐ
Buổi chiều Kinh Sở Dương muốn đi đón Kẹo Đường, tiện thể tính sổ với Quan Kỳ, tên này hại anh mất mặt trước mặt Tiểu Sầm, thù này thế nào cũng phải báo.
Tưởng Sầm thấy ở nhà chán nên đi theo Kinh Sở Dương, nhưng cậu không quen biết bạn bè anh nên tới cầu thang thì dừng lại, “Tôi chờ anh ở đây nhé, anh lên lẹ đi.”
“Cũng được.” Kinh Sở Dương sợ Quan Kỳ nói mấy lời không nên nói nên một mình lên ấn chuông cửa, vẫn là tiếng chó sủa như lúc trước, Dior uốn éo mông ra đón anh, miệng ngoác cả ra, cười đến là vui vẻ.
“Kẹo Đường, chúng ta về nhà thôi.” Kinh Sở Dương vào cửa, dọn hết đồ đạc của mèo xong, bỏ Kẹo Đường vào túi xách, nó không muốn vào túi, dùng móng vuốt giãy giãy muốn ra khỏi túi, Dior cũng xáp tới, vẻ mặt biểu lộ muốn chơi cùng em gái nữa, Kinh Sở Dương đưa tay xoa đầu chó nhỏ, “Ngoan, lần sau lại dẫn Kẹo Đường sang tiếp.”
Miệng Dior gâu gâu vài tiếng, rất không nỡ.
Đi đến trước cửa, bỗng Kinh Sở Dương nhớ tới có chuyện chưa nói, vì vậy anh xoay người hạ giọng nói, “Quan Kỳ, cái đồ ngày đó cậu đưa tôi sao không nói rõ hả!”
“A a a a a a…. cậu là đồ vô dụng!” Quan Kỳ làm ra vẻ giật mình, “Tôi đây là cố gắng giúp cậu và người trong lòng của cậu có được không hả? Thế mà không cảm ơn tôi.”
“Giúp cái đầu cậu!” Kinh Sở Dương nghiến răng nghiến lợi.
Tưởng Sầm đứng trong hành lang kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên bên tai truyền đến ba chữ người trong lòng, cậu thấy kinh ngạc, không nhịn được vểnh tai lắng nghe. Lần trước ở trong nhà khi Kinh Sở Dương nghe điện thoại, người trong điện thoại cũng đã hỏi người trong lòng của anh, lần này lại có người hỏi, thì ra Kinh Sở Dương đã có người trong lòng từ lâu, nhưng vì sao cho tới bây giờ chưa từng thấy người trong lòng anh ấy xuất hiện, chẳng lẽ ở nơi khác?
Đang nghĩ ngợi thì Kinh Sở Dương đi tới, trong tay cầm túi xách mèo và mấy thứ đồ đạc khác, hất cằm với cậu, “Đi thôi.”
Tường Sầm cất bước đi theo, hai người vào thang máy xuống lầu, cậu do dự một lúc rồi thử hỏi, “Sở Dương, anh…. Đã có người mình thích à?”
Kinh Sở Dương ngẩn người, chẳng lẽ mấy lời anh và Quan Kỳ vừa nói Tưởng Sầm đã nghe được? Nhưng thấy vẻ mặt cậu nghi ngờ lại không giống như vẻ đã biết, anh bỗng nổi tâm tư muốn trêu chọc cậu, cười gật đầu.
“Thì ra là thật à.” Tưởng Sầm lại hỏi, “Vậy sao từ trước tới giờ chưa từng thấy?”
Đó là vì xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt, trong lòng Kinh Sở Dương rít gào, vẻ mặt lại giả vờ bình tĩnh, “Mai này cậu sẽ biết.”
Cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau ra ngoài, Tưởng Sầm hơi nhíu mày, đuổi kịp bước chân anh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối bắt đầu hạ nhiệt độ trên phạm vi rộng, thân thể Kinh Sở Dương vốn mạnh mẽ lần này bị nhiễm nước lạnh, rất không may bị lây cảm, ngay từ đầu chính anh còn không phát hiện ra, nằm trên giường hô hấp nóng rực.
Tưởng Sầm tỉnh ngủ, phát hiện Kinh Sở Dương vốn nên đi làm thì lại còn nằm trên giường, cậu đi qua khẽ đẩy anh, phát hiện thân thể dưới chăn vô cùng nóng bỏng, “Sở Dương, anh tỉnh lại đi!”
Kinh Sở Dương ngủ mê mệt, mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Tưởng Sầm đang lo lắng nhìn mình, đưa tay muốn chống người ngồi dậy, nhưng không có chút sức lực nào, anh sờ trán mình, phát hiện mình nóng rần lên.
“Anh đừng cử động, tôi đi tìm thuốc hạ sốt cho anh.” Tưởng Sầm thò chân bò xuống giường, chạy tới bên cạnh tủ thuốc cố gắng mở ra, nhìn một vòng nhưng không có thuốc hạ sốt.
Cậu nhìn đồng hồ, cách mình trở thành người lớn còn gần hai tiếng nữa, Kinh Sở Dương sốt đến mức đó, cậu phải dẫn anh ấy tới bệnh viện, bây giờ cậu còn chưa biến lớn, có thể làm chút gì cho Kinh Sở Dương bây giờ?
Tưởng Sầm suy nghĩ một lát rồi chạy tới bên giường, cố ý đứng đầu quạt thổi mát bàn tay nhỏ bé của mình rồi dán lên trán nóng hôi hổi của Kinh Sở Dương, tay bị làm nóng lại trở về đầu quạt thổi lạnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Cứ như thế qua hai tiếng, rốt cuộc Tưởng Sầm biến thành người lớn, cậu thay quần áo trở lại giường dìu Kinh Sở Dương dậy, đánh thức anh, “Sở Dương, tỉnh lại đi, tôi đưa anh tới bệnh viện.”
Kinh Sở Dương nhíu mày, ngủ rất không thoải mái, đầu anh đau muốn nứt ra, cổ họng khát khô như bốc lửa, anh cố gắng dựa vào đầu giường, một lúc sau khàn giọng nói, “Không cần đi bệnh viện, cậu đi tới chỗ tiệm thuốc ở bên ngoài tiểu khu mua cho tôi một hộp thuốc hạ sốt là được, chú ý an toàn, đi nhanh về nhanh.”
Anh không thể đi bệnh viện, khám bệnh truyền nước cần rất nhiều thời gian, anh sợ ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể nào chăm sóc cho Tưởng Sầm, ngộ nhỡ để em ấy thu nhỏ trước mặt mọi người thì hỏng bét, hơn nữa anh bệnh cũng không mấy nghiêm trọng, cứ uống thuốc trước rồi nói sau.
“Được rồi.” Trong lòng Tưởng Sầm biết nỗi lo của anh, nhảy xuống giường chạy xuống tiệm thuốc tây, khi bác sĩ giới thiệu, cậu mua một loại có tác dụng nhanh nhất.
Trở lại lầu, Tưởng Sầm đi vào thang máy, tinh một tiếng thang máy đóng lại chậm rãi đi lên, Tưởng Sầm khẽ dựa về sau cúi đầu xem thuốc hạ sốt trong túi.
Đột nhiên thang máy đứng im không di chuyển, Tưởng Sầm ngẩng đầu, đợi một lúc không thấy thang máy có bất kỳ phản ứng gì, bỗng nhiên nhớ tới một số sự cố trong thang máy từng xem, trong lòng hơi hoảng sợ. Cậu ấn nút cứu hộ trong thang máy, không có tín hiệu, cậu lại lấy điện thoại ra muốn gọi cho Kinh Sở Dương nhưng phát hiện điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu, không thể gọi điện thoại cũng như gửi tin nhắn.
Tưởng Sầm cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nghĩ tới nếu như có người phát hiện thang máy không dùng được thì sẽ phải thông báo ban quản lý đến sửa chữa, nhưng nếu đợi quá lâu thì cậu không thể đợi nổi, trong thang máy yên tĩnh không có chút tiếng động, chỉ có tiếng thở hổn hển của cậu.
Tưởng Sầm không thể không thừa nhận, cậu bắt đầu hoảng sợ.
Chẳng phải cậu chưa từng gặp người bị nhốt trong thang máy, lúc ấy chắc chắn họ cũng y như cậu, cho rằng sẽ có người tới cứu, nhưng đợi cho đến khi nhắm mắt cũng chẳng đợi được, Tưởng Sầm càng nghĩ càng sợ, cậu thật vất vả mới sống lại đời này, không muốn chết ngạt như vậy đâu.
Cậu lấy di động ra thử tìm tín hiệu, nhưng dù cậu đưa lên cao hay hạ xuống thấp đều ở trạng thái không cách nào liên lạc được với bên ngoài, cậu muốn phá cửa nhưng sợ thang máy đột nhiên hạ xuống, đành ngồi im chờ đợi, trong lòng không ngừng nguyện cầu Kinh Sở Dương mau xuất hiện.
Anh ấy có thể phát hiện, anh ấy sẽ phát hiện đúng không? Lần ngoài ý muốn trước đó, anh ấy cũng xuất hiện kịp thời, lần này nhất định cũng vậy!
Tưởng Sầm hoảng hốt, ngồi xổm xuống ôm lấy mình, che hai tai mình lại, từ từ cậu có chứng sợ không gian kín, mặc dù trong thang máy rất sáng nhưng sự sợ hãi như cơn thủy triều bao phủ lấy cậu, ầm ầm bên tai, cậu nhắm mắt lại cố gắng nghĩ về mấy chuyện vui vẻ.
Bộ dạng Kinh Sở Dương ôm Kẹo Đường xuất hiện trong đầu, người đàn ông này có thể làm lòng cậu ấm lên bất cứ lúc nào, càng cưng chiều mèo nhỏ, cũng rất chăm sóc mình, tuy không biết người trong lòng anh ấy là ai, nhưng người có thể được Kinh Sở Dương tốt bụng như vậy thích, nhất định là một chuyện rất đỗi hạnh phúc.
Suy nghĩ của Tưởng Sầm bị kéo về hiện tại, đối mặt với thang máy vắng tanh, cậu hít sâu một hơi muốn đổi tư thế, hai đùi ngồi chồm hổm đến tê cứng, cậu dứt khoát ngồi bệt xuống đất, tay níu ống quần mím chặt môi.
Cậu không sợ, ừ, không sợ.
Kinh Sở Dương vừa nằm xuống giường là ngủ luôn, lúc tỉnh lại nhìn đồng hồ rõ ràng đã hơn một tiếng mà Tưởng Sầm vẫn chưa về, chỉ đi xuống tiệm thuốc ngoài tiểu khu thôi mà, vì sao lâu vậy rồi mà còn chưa về?
Không phải gặp chuyện ngoài ý muốn đấy chứ? Nhưng bây giờ mới hơn một giờ, Tưởng Sầm hẳn chưa bị thu nhỏ mới đúng.
Kinh Sở Dương không địch lại lo lắng trong lòng, giùng giằng đứng lên, mặc áo khoác đi xuống tiệm thuốc. Lúc đi đến cửa thang máy chợt phát hiện thang máy bị hỏng, anh lặng lẽ xoay người đi cầu thang, ra ngoài dạo quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Tưởng Sầm đầu, chẳng lẽ em ấy đã về nhà? Anh lại vội vã đi về, gió lạnh thổi trên đầu, đầu càng đau muốn nứt ra.
Đến lầu một, Kinh Sở Dương nhìn thấy thang máy dừng ở tầng 15, anh đi mấy bước lại dừng lại, đến lầu 15, ma xui quỷ khiến thế nào anh ấn nút thang máy, sau đó nghe bên trong có tiếng người gõ nhẹ cửa, anh nghi ngờ: “Ai đó?”
Tưởng Sầm bị nhốt trong thang máy, trong lòng khủng hoảng khó có thể nói thành lời, cậu từ từ chuyển đến bên cạnh cửa thang máy, đứng dậy ấn nút cứu hộ một lần lại một lần nhưng vẫn vô dụng, quá hoảng sợ khiến cậu không khống chế nổi mình bắt đầu gõ cửa, đột nhiên ngoài cửa có tiếng đáp lại.
Tưởng Sầm cẩn thận nghe ngóng, đột nhiên đôi mắt trợn to, là giọng Kinh Sở Dương, dù giọng vì sốt mà hơi khàn nhưng tuyệt đối cậu không nghe nhầm! Cậu kích động hét lên: “Sở Dương, là tôi! Tôi bị nhốt trong thang máy rồi!”
Kinh Sở Dương vô cùng hoảng sợ, “Tiểu Sầm?”
“Là tôi!” Tưởng Sầm dán lên cửa cất cao giọng đáp lại.
Trong nháy mắt Kinh Sở Dương hoàn toàn tỉnh táo hẳn, bất chấp thân thể mình không khỏe, lớn tiếng nói: “Cậu đợi bên trong đừng lộn xộn, tôi lập tức tìm người tới.” Nói xong, anh vội móc di động ra gọi cho ban quản lý, rồi lại gọi bên phòng cháy chữa cháy nhờ giúp đỡ, còn mình thì dựa vào bên cạnh thang máy, nói chuyện với Tưởng Sầm, dịu giọng an ủi cậu, “Không sao đâu, tôi ở ngay bên ngoài này, đừng sợ.”
“Ừ.” Tưởng Sầm nghẹn ngào, cậu biết Kinh Sở Dương sẽ phát hiện không thấy cậu về, cậu mím môi, cố gắng nói chuyện với anh, “Sở Dương, tôi mua thuốc hạ sốt rồi, nếu anh không thoải mái thì về trước đi.”
“Không sao, tôi ở bên ngoài với cậu, tối nay muốn ăn gì?” Kinh Sở Dương cố gắng kể mấy chuyện làm cậu vui hơn, mặc dù nói làm cổ họng anh đau nhức muốn chết.
Rõ ràng Tưởng Sầm còn bị nhốt trong thang máy, nhưng biết rõ Kinh Sở Dương ở ngoài cùng mình, đột nhiên cậu không còn sợ hãi nữa, hai người trò chuyện một lúc, ngoài cửa có tiếng động ầm ĩ truyền tới, Kinh Sở Dương nói, “Phòng cháy chữa cháy đến, Tiểu Sầm, cậu lùi vào góc đi.”
“Ừ.” Tưởng Sầm nghe lời lùi vào góc đứng im, bên ngoài rất ồn, nhưng trong lòng cậu bình tĩnh, cậu biết Kinh Sở Dương vẫn còn chờ cậu ở ngoài, tất cả sợ hãi, căng thẳng đều biến mất hầu như không còn.
Đèn trong thang máy chớp tắt vài cái, theo tiếng người nói chuyện cửa thang máy mở ra từng chút một, khuôn mặt Kinh Sở Dương xuất hiện sau lưng mấy nhân viên phòng cháy chữa cháy, hốc mắt Tưởng Sầm nóng lên, nâng bước đi ra ngoài đứng trước mặt anh.
“Không sao chứ, chúng ta về nhà nào.” Kinh Sở Dương hít sâu một hơi, mỉm cười, sau đó xoay người bước lên lầu, vào tới nhà Tưởng Sầm cởi giày sau lưng anh, Kinh Sở Dương nhìn cậu rất sâu, đột nhiên bước một bước dài tới ôm chặt cậu vào lòng!
Hết chương 23
Giải quyết xong công việc, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm ở lại khách sạn một đêm, hôm sau thì rời khỏi thành phố B, chạy xe 8 tiếng đồng hồ, hai người về tới nhà ở thành phố A, ngủ một giấc không biết trời trăng gì, lúc tỉnh lại là đã giữa trưa ngày hôm sau. LQĐ
Buổi chiều Kinh Sở Dương muốn đi đón Kẹo Đường, tiện thể tính sổ với Quan Kỳ, tên này hại anh mất mặt trước mặt Tiểu Sầm, thù này thế nào cũng phải báo.
Tưởng Sầm thấy ở nhà chán nên đi theo Kinh Sở Dương, nhưng cậu không quen biết bạn bè anh nên tới cầu thang thì dừng lại, “Tôi chờ anh ở đây nhé, anh lên lẹ đi.”
“Cũng được.” Kinh Sở Dương sợ Quan Kỳ nói mấy lời không nên nói nên một mình lên ấn chuông cửa, vẫn là tiếng chó sủa như lúc trước, Dior uốn éo mông ra đón anh, miệng ngoác cả ra, cười đến là vui vẻ.
“Kẹo Đường, chúng ta về nhà thôi.” Kinh Sở Dương vào cửa, dọn hết đồ đạc của mèo xong, bỏ Kẹo Đường vào túi xách, nó không muốn vào túi, dùng móng vuốt giãy giãy muốn ra khỏi túi, Dior cũng xáp tới, vẻ mặt biểu lộ muốn chơi cùng em gái nữa, Kinh Sở Dương đưa tay xoa đầu chó nhỏ, “Ngoan, lần sau lại dẫn Kẹo Đường sang tiếp.”
Miệng Dior gâu gâu vài tiếng, rất không nỡ.
Đi đến trước cửa, bỗng Kinh Sở Dương nhớ tới có chuyện chưa nói, vì vậy anh xoay người hạ giọng nói, “Quan Kỳ, cái đồ ngày đó cậu đưa tôi sao không nói rõ hả!”
“A a a a a a…. cậu là đồ vô dụng!” Quan Kỳ làm ra vẻ giật mình, “Tôi đây là cố gắng giúp cậu và người trong lòng của cậu có được không hả? Thế mà không cảm ơn tôi.”
“Giúp cái đầu cậu!” Kinh Sở Dương nghiến răng nghiến lợi.
Tưởng Sầm đứng trong hành lang kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên bên tai truyền đến ba chữ người trong lòng, cậu thấy kinh ngạc, không nhịn được vểnh tai lắng nghe. Lần trước ở trong nhà khi Kinh Sở Dương nghe điện thoại, người trong điện thoại cũng đã hỏi người trong lòng của anh, lần này lại có người hỏi, thì ra Kinh Sở Dương đã có người trong lòng từ lâu, nhưng vì sao cho tới bây giờ chưa từng thấy người trong lòng anh ấy xuất hiện, chẳng lẽ ở nơi khác?
Đang nghĩ ngợi thì Kinh Sở Dương đi tới, trong tay cầm túi xách mèo và mấy thứ đồ đạc khác, hất cằm với cậu, “Đi thôi.”
Tường Sầm cất bước đi theo, hai người vào thang máy xuống lầu, cậu do dự một lúc rồi thử hỏi, “Sở Dương, anh…. Đã có người mình thích à?”
Kinh Sở Dương ngẩn người, chẳng lẽ mấy lời anh và Quan Kỳ vừa nói Tưởng Sầm đã nghe được? Nhưng thấy vẻ mặt cậu nghi ngờ lại không giống như vẻ đã biết, anh bỗng nổi tâm tư muốn trêu chọc cậu, cười gật đầu.
“Thì ra là thật à.” Tưởng Sầm lại hỏi, “Vậy sao từ trước tới giờ chưa từng thấy?”
Đó là vì xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt, trong lòng Kinh Sở Dương rít gào, vẻ mặt lại giả vờ bình tĩnh, “Mai này cậu sẽ biết.”
Cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau ra ngoài, Tưởng Sầm hơi nhíu mày, đuổi kịp bước chân anh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối bắt đầu hạ nhiệt độ trên phạm vi rộng, thân thể Kinh Sở Dương vốn mạnh mẽ lần này bị nhiễm nước lạnh, rất không may bị lây cảm, ngay từ đầu chính anh còn không phát hiện ra, nằm trên giường hô hấp nóng rực.
Tưởng Sầm tỉnh ngủ, phát hiện Kinh Sở Dương vốn nên đi làm thì lại còn nằm trên giường, cậu đi qua khẽ đẩy anh, phát hiện thân thể dưới chăn vô cùng nóng bỏng, “Sở Dương, anh tỉnh lại đi!”
Kinh Sở Dương ngủ mê mệt, mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Tưởng Sầm đang lo lắng nhìn mình, đưa tay muốn chống người ngồi dậy, nhưng không có chút sức lực nào, anh sờ trán mình, phát hiện mình nóng rần lên.
“Anh đừng cử động, tôi đi tìm thuốc hạ sốt cho anh.” Tưởng Sầm thò chân bò xuống giường, chạy tới bên cạnh tủ thuốc cố gắng mở ra, nhìn một vòng nhưng không có thuốc hạ sốt.
Cậu nhìn đồng hồ, cách mình trở thành người lớn còn gần hai tiếng nữa, Kinh Sở Dương sốt đến mức đó, cậu phải dẫn anh ấy tới bệnh viện, bây giờ cậu còn chưa biến lớn, có thể làm chút gì cho Kinh Sở Dương bây giờ?
Tưởng Sầm suy nghĩ một lát rồi chạy tới bên giường, cố ý đứng đầu quạt thổi mát bàn tay nhỏ bé của mình rồi dán lên trán nóng hôi hổi của Kinh Sở Dương, tay bị làm nóng lại trở về đầu quạt thổi lạnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Cứ như thế qua hai tiếng, rốt cuộc Tưởng Sầm biến thành người lớn, cậu thay quần áo trở lại giường dìu Kinh Sở Dương dậy, đánh thức anh, “Sở Dương, tỉnh lại đi, tôi đưa anh tới bệnh viện.”
Kinh Sở Dương nhíu mày, ngủ rất không thoải mái, đầu anh đau muốn nứt ra, cổ họng khát khô như bốc lửa, anh cố gắng dựa vào đầu giường, một lúc sau khàn giọng nói, “Không cần đi bệnh viện, cậu đi tới chỗ tiệm thuốc ở bên ngoài tiểu khu mua cho tôi một hộp thuốc hạ sốt là được, chú ý an toàn, đi nhanh về nhanh.”
Anh không thể đi bệnh viện, khám bệnh truyền nước cần rất nhiều thời gian, anh sợ ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể nào chăm sóc cho Tưởng Sầm, ngộ nhỡ để em ấy thu nhỏ trước mặt mọi người thì hỏng bét, hơn nữa anh bệnh cũng không mấy nghiêm trọng, cứ uống thuốc trước rồi nói sau.
“Được rồi.” Trong lòng Tưởng Sầm biết nỗi lo của anh, nhảy xuống giường chạy xuống tiệm thuốc tây, khi bác sĩ giới thiệu, cậu mua một loại có tác dụng nhanh nhất.
Trở lại lầu, Tưởng Sầm đi vào thang máy, tinh một tiếng thang máy đóng lại chậm rãi đi lên, Tưởng Sầm khẽ dựa về sau cúi đầu xem thuốc hạ sốt trong túi.
Đột nhiên thang máy đứng im không di chuyển, Tưởng Sầm ngẩng đầu, đợi một lúc không thấy thang máy có bất kỳ phản ứng gì, bỗng nhiên nhớ tới một số sự cố trong thang máy từng xem, trong lòng hơi hoảng sợ. Cậu ấn nút cứu hộ trong thang máy, không có tín hiệu, cậu lại lấy điện thoại ra muốn gọi cho Kinh Sở Dương nhưng phát hiện điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu, không thể gọi điện thoại cũng như gửi tin nhắn.
Tưởng Sầm cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nghĩ tới nếu như có người phát hiện thang máy không dùng được thì sẽ phải thông báo ban quản lý đến sửa chữa, nhưng nếu đợi quá lâu thì cậu không thể đợi nổi, trong thang máy yên tĩnh không có chút tiếng động, chỉ có tiếng thở hổn hển của cậu.
Tưởng Sầm không thể không thừa nhận, cậu bắt đầu hoảng sợ.
Chẳng phải cậu chưa từng gặp người bị nhốt trong thang máy, lúc ấy chắc chắn họ cũng y như cậu, cho rằng sẽ có người tới cứu, nhưng đợi cho đến khi nhắm mắt cũng chẳng đợi được, Tưởng Sầm càng nghĩ càng sợ, cậu thật vất vả mới sống lại đời này, không muốn chết ngạt như vậy đâu.
Cậu lấy di động ra thử tìm tín hiệu, nhưng dù cậu đưa lên cao hay hạ xuống thấp đều ở trạng thái không cách nào liên lạc được với bên ngoài, cậu muốn phá cửa nhưng sợ thang máy đột nhiên hạ xuống, đành ngồi im chờ đợi, trong lòng không ngừng nguyện cầu Kinh Sở Dương mau xuất hiện.
Anh ấy có thể phát hiện, anh ấy sẽ phát hiện đúng không? Lần ngoài ý muốn trước đó, anh ấy cũng xuất hiện kịp thời, lần này nhất định cũng vậy!
Tưởng Sầm hoảng hốt, ngồi xổm xuống ôm lấy mình, che hai tai mình lại, từ từ cậu có chứng sợ không gian kín, mặc dù trong thang máy rất sáng nhưng sự sợ hãi như cơn thủy triều bao phủ lấy cậu, ầm ầm bên tai, cậu nhắm mắt lại cố gắng nghĩ về mấy chuyện vui vẻ.
Bộ dạng Kinh Sở Dương ôm Kẹo Đường xuất hiện trong đầu, người đàn ông này có thể làm lòng cậu ấm lên bất cứ lúc nào, càng cưng chiều mèo nhỏ, cũng rất chăm sóc mình, tuy không biết người trong lòng anh ấy là ai, nhưng người có thể được Kinh Sở Dương tốt bụng như vậy thích, nhất định là một chuyện rất đỗi hạnh phúc.
Suy nghĩ của Tưởng Sầm bị kéo về hiện tại, đối mặt với thang máy vắng tanh, cậu hít sâu một hơi muốn đổi tư thế, hai đùi ngồi chồm hổm đến tê cứng, cậu dứt khoát ngồi bệt xuống đất, tay níu ống quần mím chặt môi.
Cậu không sợ, ừ, không sợ.
Kinh Sở Dương vừa nằm xuống giường là ngủ luôn, lúc tỉnh lại nhìn đồng hồ rõ ràng đã hơn một tiếng mà Tưởng Sầm vẫn chưa về, chỉ đi xuống tiệm thuốc ngoài tiểu khu thôi mà, vì sao lâu vậy rồi mà còn chưa về?
Không phải gặp chuyện ngoài ý muốn đấy chứ? Nhưng bây giờ mới hơn một giờ, Tưởng Sầm hẳn chưa bị thu nhỏ mới đúng.
Kinh Sở Dương không địch lại lo lắng trong lòng, giùng giằng đứng lên, mặc áo khoác đi xuống tiệm thuốc. Lúc đi đến cửa thang máy chợt phát hiện thang máy bị hỏng, anh lặng lẽ xoay người đi cầu thang, ra ngoài dạo quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Tưởng Sầm đầu, chẳng lẽ em ấy đã về nhà? Anh lại vội vã đi về, gió lạnh thổi trên đầu, đầu càng đau muốn nứt ra.
Đến lầu một, Kinh Sở Dương nhìn thấy thang máy dừng ở tầng 15, anh đi mấy bước lại dừng lại, đến lầu 15, ma xui quỷ khiến thế nào anh ấn nút thang máy, sau đó nghe bên trong có tiếng người gõ nhẹ cửa, anh nghi ngờ: “Ai đó?”
Tưởng Sầm bị nhốt trong thang máy, trong lòng khủng hoảng khó có thể nói thành lời, cậu từ từ chuyển đến bên cạnh cửa thang máy, đứng dậy ấn nút cứu hộ một lần lại một lần nhưng vẫn vô dụng, quá hoảng sợ khiến cậu không khống chế nổi mình bắt đầu gõ cửa, đột nhiên ngoài cửa có tiếng đáp lại.
Tưởng Sầm cẩn thận nghe ngóng, đột nhiên đôi mắt trợn to, là giọng Kinh Sở Dương, dù giọng vì sốt mà hơi khàn nhưng tuyệt đối cậu không nghe nhầm! Cậu kích động hét lên: “Sở Dương, là tôi! Tôi bị nhốt trong thang máy rồi!”
Kinh Sở Dương vô cùng hoảng sợ, “Tiểu Sầm?”
“Là tôi!” Tưởng Sầm dán lên cửa cất cao giọng đáp lại.
Trong nháy mắt Kinh Sở Dương hoàn toàn tỉnh táo hẳn, bất chấp thân thể mình không khỏe, lớn tiếng nói: “Cậu đợi bên trong đừng lộn xộn, tôi lập tức tìm người tới.” Nói xong, anh vội móc di động ra gọi cho ban quản lý, rồi lại gọi bên phòng cháy chữa cháy nhờ giúp đỡ, còn mình thì dựa vào bên cạnh thang máy, nói chuyện với Tưởng Sầm, dịu giọng an ủi cậu, “Không sao đâu, tôi ở ngay bên ngoài này, đừng sợ.”
“Ừ.” Tưởng Sầm nghẹn ngào, cậu biết Kinh Sở Dương sẽ phát hiện không thấy cậu về, cậu mím môi, cố gắng nói chuyện với anh, “Sở Dương, tôi mua thuốc hạ sốt rồi, nếu anh không thoải mái thì về trước đi.”
“Không sao, tôi ở bên ngoài với cậu, tối nay muốn ăn gì?” Kinh Sở Dương cố gắng kể mấy chuyện làm cậu vui hơn, mặc dù nói làm cổ họng anh đau nhức muốn chết.
Rõ ràng Tưởng Sầm còn bị nhốt trong thang máy, nhưng biết rõ Kinh Sở Dương ở ngoài cùng mình, đột nhiên cậu không còn sợ hãi nữa, hai người trò chuyện một lúc, ngoài cửa có tiếng động ầm ĩ truyền tới, Kinh Sở Dương nói, “Phòng cháy chữa cháy đến, Tiểu Sầm, cậu lùi vào góc đi.”
“Ừ.” Tưởng Sầm nghe lời lùi vào góc đứng im, bên ngoài rất ồn, nhưng trong lòng cậu bình tĩnh, cậu biết Kinh Sở Dương vẫn còn chờ cậu ở ngoài, tất cả sợ hãi, căng thẳng đều biến mất hầu như không còn.
Đèn trong thang máy chớp tắt vài cái, theo tiếng người nói chuyện cửa thang máy mở ra từng chút một, khuôn mặt Kinh Sở Dương xuất hiện sau lưng mấy nhân viên phòng cháy chữa cháy, hốc mắt Tưởng Sầm nóng lên, nâng bước đi ra ngoài đứng trước mặt anh.
“Không sao chứ, chúng ta về nhà nào.” Kinh Sở Dương hít sâu một hơi, mỉm cười, sau đó xoay người bước lên lầu, vào tới nhà Tưởng Sầm cởi giày sau lưng anh, Kinh Sở Dương nhìn cậu rất sâu, đột nhiên bước một bước dài tới ôm chặt cậu vào lòng!
Hết chương 23
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook