Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang
-
Chương 62
Vừa nhìn thấy bức ảnh trên màn hình điện thoại di động của Côn Bằng, Lạc Miểu như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ, tròng mắt cũng không thể chuyển động.
Tay Tống Thịnh Trạch cầm điện thoại di động cũng vô thức siết chặt.
Đó là một bức ảnh cũ, nó được chụp trong phòng làm việc của giáo viên ở trường cấp ba, hẳn là chụp buổi tối, ánh sáng cũng không tốt.
Trong hình, nam sinh cấp ba mặc đồng phục nằm trên bàn, ngoại hình quá mức nổi bật mặc dù chỉ mặc bộ đồng phục thể thao màu trắng xanh thôi cũng tinh tế đến độ khiến người động lòng, không giống như những nam sinh mười sáu, mười bảy tuổi khác, đứa bé trai này quá đẹp, trời sinh đầy đủ tư chất trêu chọc lòng người.
Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đứng phía sau lưng nắm chặt tay cậu, gần như kéo nam sinh vào trong lồng ngực.
Đây là một động tác quá mức cho phép, nhưng nam sinh kia lại hoàn toàn không từ chối, còn nghiêng đầu ngửa mặt lên lộ ra một nụ cười yếu ớt với người đàn ông nọ.
Rõ ràng quan hệ hai người là thầy trò mà nửa đêm trong phòng làm việc yên tĩnh dính vào nhau như vậy, động tác thân mật, thần sắc ám muội, bất cứ ai nhìn thấy đều nghĩ nó rất nghiêm trọng.
Trượt sang, bức ảnh thứ hai càng là...
Nhân vật chính trong tấm ảnh vẫn là hai người kia, lần này không phải ở trong trường học.
Bức ảnh rõ ràng chụp người đàn ông nọ ôm nam sinh đẹp đẽ nhanh chóng đi vào khách sạn, phải làm gì quả thực không cần nói cũng biết...
Truyền thông thả tiêu đề cũng rất giật mình:
—— tiền nhậm trợ lý ảnh đế, nam nghệ sĩ dưới cờ Tinh Dập Lạc mỗ - thời học sinh đã từng vượt quá ranh giới cho phép!!!
Không sai, nam sinh cấp ba trong hình kia chính là Lạc Miểu, ngũ quan hoàn hảo đó sợ là cũng khó tìm ra người thứ hai.
Tống Thịnh Trạch trầm mặc một lát, tắt hình ảnh, đưa điện thoại di động lại cho Côn Bằng.
Lúc này Lạc Miểu mới hoàn hồn, cậu kéo tay Tống Thịnh Trạch, hoảng loạn nói: "Anh Trạch, anh! Anh nghe em giải thích, em không phải, em..."
"Xuỵt..."
Tống Thịnh Trạch ngồi xuống, vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay Lạc Miểu, một cánh tay khác ôm cả chăn cả người vào trong lồng ngực.
"Đừng sợ, không sao đâu, truyền thông viết linh tinh để bôi đen em, anh biết đó là điều không thể, thả lỏng nào, được không?"
Tống Thịnh Trạch rất bình tĩnh, đối với Lạc Miểu mà nói, anh tín nhiệm 100%.
Nói bạn nhỏ nhà anh viện giao?!
A, thật là biết nói đùa!
Miểu Miểu cũng đã từng vì từ chối bị một phó đạo diễn nào đó quy tắc ngầm, mới bị Tiết Tử Dục sa thải không được làm trợ lý, bạn nhỏ có thái độ sống tốt như vậy, làm sao có khả năng làm loại chuyện này.
Hơn nữa, mặc dù tối hôm qua không làm được bước cuối cùng, nhưng phản ứng ngượng ngùng mới lạ của Lạc Miểu đều thu vào trong tầm mắt Tống Thịnh Trạch.
Nhóc con nhà anh căn bản cũng không có kinh nghiệm, viện giao cái gì mà viện giao.
Nhưng nhìn thấy bức ảnh, Tống Thịnh Trạch cũng không khỏi suy nghĩ.
Trong đầu anh xuất hiện một suy đoán làm cho anh khá khó chịu:
—— có lẽ nào, thực ra lúc đó Miểu Miểu cũng đang qua lại người đàn ông đó? Thời trung học vì Miểu Miểu thích người đàn ông đó, cho nên mới nảy sinh mối quan hệ vượt qua ranh giới?
Còn người kia được gặp nhóc con nhà anh ngây ngô thời cấp ba, hai người trong hình còn thân mật như vậy...
Đáng chết! Thậm chí vào lúc ấy nhóc con nhà anh còn chưa thành niên! Cái tên này sao dám...
"Anh, em thật sự không có..."
Cơ thể Lạc Miểu phát run dữ dội hơn, cậu chưa từng nghĩ tới những bức ảnh thời cấp ba của mình sẽ bị tuồn ra, mà còn là bức ảnh dễ gây nên hiểu lầm.
Những chuyện cậu từng trải qua khi đó, căn bản không muốn nhớ lại...
Nếu như không phải chuyện khi đó, cậu đã cố gắng thi đại học, cũng sẽ không xuất hiện chứng sợ hãi ống kính, sẽ không phải dáng vẻ vô dụng như sau này...
Nhưng cậu không thể để cho anh Trạch hiểu lầm, coi như vẫn không muốn nhớ lại, cũng phải giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Anh Trạch tốt như vậy, thích cậu như vậy, quý trọng cậu như vậy...
Tống Thịnh Trạch giữ thật chặt người trong ngực, nghiêng mặt sang bên, hôn lên khoé mắt đỏ hoe của Lạc Miểu: "Miểu Miểu, không quan tâm đã thấy cái gì, anh chỉ tin em, em nói không có chính là không có, cho nên, thả lỏng chút, đừng run nữa, được chứ?"
Tống Thịnh Trạch quay đầu liếc mắt ra hiệu với Côn Bằng, để y tránh đi một chút.
Chờ Côn Bằng trốn ra ngoài xong, Tống Thịnh Trạch mới lôi Lạc Miểu từ trong chăn ra, mặc quần áo cho cậu.
Lạc Miểu có chút ngượng ngùng, đặc biệt là khi nhìn thấy từng vết từng vết hồng hồng trên người mình: "Em tự làm..."
"Đừng cướp lạc thú của anh, anh thích mặc quần áo cho em."
Tống Thịnh Trạch choàng áo lên đầu Lạc Miểu, xoa xoa mái tóc rối như tơ vò của cậu, cười xấu xa nói: "Càng thích cởi quần áo của em hơn."
"Anh, anh thực sự là..."
Lạc Miểu bị Tống Thịnh Trạch chọc ghẹo như thế, cũng không còn hốt hoảng như vừa nãy, thanh tĩnh lại, cuối cùng cũng miễn cưỡng lộ nụ cười.
Tống Thịnh Trạch hơi hơi nhẹ nhõm chút.
Nếu nói không tò mò những chuyện xảy ra với Lạc Miểu trong thời cấp ba, đó là giả.
Quả thực Tống Thịnh Trạch tò mò muốn chết!
Anh biết chuyện Lạc Miểu sợ ống kính và chuyện xảy ra trong đoạn thời gian đó có liên quan với nhau, cũng biết Khương Hi là người duy nhất giúp Lạc Miểu khi đó.
Nhưng bây giờ bỗng nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông này là ai...
Manh mối rối rắm như sợi tơ vò, rõ ràng đã đặt ngay trước mắt, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không được.
Tống Thịnh Trạch không muốn cưỡng ép Lạc Miểu kể chuyện đã qua cho anh nghe, anh có thể cảm giác được Lạc Miểu đối với chuyện năm đó khá bài xích.
Vừa mới bắt đầy khi nhìn thấy tấm hình kia, mặt nhóc con nhà anh đã lập tứ trắng bệch, sau đó lại phát run không ngừng, rất hiển nhiên, Lạc Miểu căn bản không muốn nhớ lại.
Tống Thịnh Trạch ngồi chồm hổm trên mặt đất mang tất cho Lạc Miểu, ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Miểu Miểu, chuyện đã qua nếu làm cho em không thoải mái, không bằng trước hết chúng ta không nghĩ nữa, chờ em chừng nào thì buông bỏ, muốn nói ra thì hẵng nói, anh sẽ nghe."
Lạc Miểu nhìn Tống ảnh đế nâng chân mình, mũi dần chua xót: "Anh Trạch..."
"Nhưng tuyệt đối đừng nói cảm ơn, nếu thật sự muốn cảm ơn, em biết anh muốn gì mà." Tống Thịnh Trạch cào cào lòng bàn chân của cậu, cười rất lưu manh.
Lạc Miểu ngứa muốn đá người, nhưng cậu nào cam lòng đá Tống Thịnh Trạch đây, chỉ có thể thu chân ôm đầu gối, dáng dấp vừa bị bắt nạt.
Côn Bằng quay lại một lần nữa, lập tức cảm nhận được bầu không khí khác với lúc trước trong phòng.
Y kinh ngạc trợn to mắt: "Lòng dạ hai người các cậu cũng lớn quá rồi đó! Chuyện lớn như vậy, còn rảnh rỗi thổi bong bóng màu hồng ở đây?!"
Tống Thịnh Trạch không phản đối: "Việc này còn có thể lớn đến mức nào? Trước đây tôi thiếu chuyện bị bôi đen hả? Dăm ba cánh truyền thông còn chưa có hình ảnh "sự thật", nhưng cuối cùng đều không thể chứng minh được, ở trong cái giới này, chúng ta đều rõ ràng, mắt thấy không hẳn là thật, thường thường hình ảnh bày ra trước mắt với sự thật còn cách nhau rất xa."
Côn Bằng gật đầu: "Đúng vậy, Miểu Miểu không phải đứa trẻ sẽ làm những chuyện hồ đồ kia, anh vừa nhìn thấy cũng biết nó vớ vẩn!"
"Việc này thực ra rất đơn giản, cái này cũng là lý do anh chạy tới tìm các cậu trước, " Côn Bằng chuyển tầm mắt sang Lạc Miểu nói, "Chỉ cần Miểu Miểu thú nhận, nói rõ ràng những hình này là chuyện gì xảy ra là được..."
"Không được."
Tống Thịnh Trạch một phiếu phủ quyết kiến nghị của Côn Bằng: "Miểu Miểu không muốn nhắc đến chuyện cấp ba, xử lý việc này không nên để cho Miểu Miểu đứng ra."
"Cái gì?! Thịnh Trạch cậu đang nói đùa anh hả, việc này cậu ấy không ra mặt thì làm sao?" Côn Bằng muốn cạo trọc đầu.
Tống ảnh đế rất kiên nhẫn: "Để nhóm quan hệ công chúng của công ty nghĩ cách đi, nuôi bọn họ chẳng lẽ không dùng làm việc hả? Chuyện như vậy cũng để cho nghệ sĩ tự ra mặt để giải thích, còn cần bọn họ làm gì?"
Côn Bằng chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy Miểu Miểu..."
"Miểu Miểu cứ tiếp tục ở lại đây quay phim, không cần nghĩ lung tung, duy trì trạng thái thật tốt, gần đây những thứ như weibo wechat QQ trong điện thoại di động đều xoá hết, ngoại trừ điện thoại của anh và Côn Bằng, những người khác gọi tới đều không nhận."
Tống Thịnh Trạch dùng tư cách ông chủ trực tiếp ra lệnh cho cậu nghệ sĩ dưới cờ.
Cậu nghệ sĩ vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Được, đều nghe anh Trạch."
"Không phải..." Côn Kinh Tế hết sức oan ức, "Anh cảm giác các cậu căn bản không cần anh..."
Lạc Miểu nghe theo tất cả những việc Tống Thịnh Trạch sắp xếp, ngoan ngoãn đi quay phim, Tống ảnh đế đích thân đến chào hỏi đạo diễn trong đoàn phim, không người nào dám nói bậy hay hỏi linh tinh trước mặt Lạc Miểu.
Mặc dù có khi nghe thấy một ít xì xào bàn tán nghị luận, Lạc Miểu cũng chỉ xem như không biết, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Trong lúc cậu đang bình tĩnh tập trung quay phim, trên internet đã hỗn loạn tưng bừng, đại khái là có người thề sẽ kéo cậu xuống đến cùng, không ngừng tuồn ra những hình ảnh để bôi đen.
Có người tung bức ảnh Tống ảnh đế ôm trên bên bờ sông, lại có người lấy gif cậu lấy sô cô la khỏi tay Tống ảnh đế trong ngày lễ tình nhân, còn có cả những bức ảnh của cậu và Lư Y Y trong phim...
Trong lúc nhất thời cái gì cũng nói.
Còn nói cậu nam nữ không kiêng, đời tư hỗn loạn, nói cậu bán thịt không biết tiết tháo chút nào, hình ảnh của Lạc Miểu dần đổ nát, bị bôi đen đến mức thương tích đầy mình, quần chúng ăn dưa không biết rõ sự thật ầm ĩ, mức độ phức tạp có thể so với Star Wars.
Cơn sốt bôi đen này cũng không phải chỉ quá tệ, còn nhanh chóng đẩy cậu lên hot search nghệ sĩ trẻ chưa có tác phẩm nào ra dáng, hơn nữa nghệ sĩ đang "hot" còn được buộc với ảnh đế tuổi trẻ, follow Lạc Miểu nhảy lên đến tám chữ số.
Rất nhiều người trong số đó đều đang chờ cậu bị tiếp tục lột da, nhưng dù gì cũng là fan...
Lạc Miểu không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ chấp nhận sự sắp đặt này, ấn Tống Thịnh Trạch nói, thẳng thắn không nên nhìn.
Tuy nhiên có một chuyện cậu không nghe lời Tống Thịnh Trạch nói, ngoại trừ Tống ảnh đế và Côn Kinh Tế, cậu còn nhận điện thoại của mấy người khác.
Phó Thư Luân và Lư Y Y cũng có gọi điện thoại để an ủi cậu, Lạc Miểu còn bất ngờ nhận được điện thoại của cha.
Cha Lạc Miểu không hiểu lắm về những quy tắc giới giải trí trong nước, nhưng ông lo lắng liệu có phải Lạc Miểu thật sự gặp chuyện không hay khi học cấp ba.
"Ba, yên tâm đi, không như ba nghĩ đâu, con không làm..."
"Vâng, đều đã qua, ba đừng quá lo lắng, gặp lại sau rồi con nói..."
"Không, không phải vì ba không có ở đây..."
Lạc Miểu tắt điện thoại, thở dài thườn thượt.
Chuyện năm đó, thực ra đúng là hơi liên quan đến chuyện người thân không có bên cạnh.
Nhưng bây giờ đã qua, còn gì phải trách cứ, đây cũng không phải chuyện cha hi vọng sẽ xảy ra, chủ yếu vấn đề là lúc đó bản thân cậu quá ngốc...
Bù lại câu nói cuối cùng của cha làm lòng cậu trở nên ấm áp.
Cậu nghe cha nói: "Miểu Miểu, giới giải trí quá hỗn tạp, không phù hợp với tính cách của con, con thích diễn xuất thì diễn cho đã, chờ lúc nào đó không muốn diễn nữa, cảm thấy quá cực khổ, thì đến nhà hàng cho ba, ba chọn thành phố này để mở nhà hàng, cũng là vì con ở nơi này..."
Lời của cha cậu như đang nói: Ngoài kia mệt mỏi, thì về nhà đi, trong nhà luôn có nơi dành cho con.
Đây là đãi ngộ mà Lạc Miểu chưa từng được hưởng, có cảm giác hậu thuẫn, thật sự rất ấm áp...
Một bên khác, trong văn phòng tầng cao nhất tại Tinh Dập truyền thông, Côn Bằng đã tra được nguồn bức ảnh ban đầu giao cho Tống Thịnh Trạch.
"Ai u, thật là một đám chó điên! Lại là bọn nó! Không có chuyện gì cắn loạn còn bịa đặt thông tin, giỏi lắm!" Côn Bằng bận rộn vòng eo trắc nịnh, hầm hừ.
Ngón tay Tống Thịnh Trạch gõ lên văn kiện, chậm rãi đọc tên phương tiện truyền thông: "Đại diện báo giải trí..."
Côn Bằng tức giận nói: "Lại là bọn nó mà, trước đây anh thấy lạ, tại sao con chó điên này cắn cậu và Miểu Miểu không tha, dựa vào cơ hội lần này, tìm hiểu nguồn gốc lãnh đạo, cậu biết anh tra ra cái gì không?"
"Nói đi." Tống Thịnh Trạch ôm cánh tay dựa vào ghế chủ tịch.
Côn Bằng cười lạnh một tiếng: "Ông chủ của công ty paparazi này là cha của Tiết Tử Dục!"
Tống Thịnh Trạch kinh ngạc: "Ruột?"
Côn Bằng lườm một cái: "Nuôi!"
Nhận cha nuôi là có ý gì, trong cái giới này e là không người nào không biết.
Hoá ra là như vậy, cũng khó trách paparazi nhà này bất chấp theo đuôi anh và Miểu Miểu mà cắn...
Nếu tra được đầu nguồn, cũng biết động cơ đối phương, vậy thì dễ làm rồi, chẳng lẽ cả Tinh Dập còn không nhấn chết được đám truyền thông cỏn con này?
Xử lý đám này và cả Tiết Tử Dục đều đơn giản, nhưng Lạc Miểu trên mạng bị bôi đen quá nghiêm trọng, trừ phi có thể nhanh chóng lấy được chứng cứ tẩy trắng mang tính then chốt, nếu không sợ là rất khó...
Tống Thịnh Trạch suy tư, bỗng nhiên điện thoại di động trên bàn vang lên, anh vừa nhìn, là Khương Hi gọi tới.
Khương Hi thường xuyên ra nước ngoài quay phim, tính ra ngày hôm nay hẳn là mới vừa về nước.
Điện thoại được kết nối, giọng Khương Hi có chút khàn khàn, có vẻ rất nôn nóng: "Lão Tống, em đã nói với anh, chuyện này không phải như anh nghĩ! Miểu Miểu không có..."
"Tôi biết." Tống Thịnh Trạch ngắt lời Khương Hi, anh hoàn toàn tin tưởng bạn trai nhỏ của mình, căn bản không cần người khác giải thích hộ.
"Anh không biết!" Khương Hi ở đầu bên kia rống lên một tiếng, "Liên quan đến chuyện Miểu Miểu gặp khi đó, anh cái gì cũng không biết!"
Gã dừng lại một lúc mới nói: "Lão Tống, em có chứng cứ giúp cậu ấy tẩy trắng."
Tay Tống Thịnh Trạch cầm điện thoại di động cũng vô thức siết chặt.
Đó là một bức ảnh cũ, nó được chụp trong phòng làm việc của giáo viên ở trường cấp ba, hẳn là chụp buổi tối, ánh sáng cũng không tốt.
Trong hình, nam sinh cấp ba mặc đồng phục nằm trên bàn, ngoại hình quá mức nổi bật mặc dù chỉ mặc bộ đồng phục thể thao màu trắng xanh thôi cũng tinh tế đến độ khiến người động lòng, không giống như những nam sinh mười sáu, mười bảy tuổi khác, đứa bé trai này quá đẹp, trời sinh đầy đủ tư chất trêu chọc lòng người.
Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đứng phía sau lưng nắm chặt tay cậu, gần như kéo nam sinh vào trong lồng ngực.
Đây là một động tác quá mức cho phép, nhưng nam sinh kia lại hoàn toàn không từ chối, còn nghiêng đầu ngửa mặt lên lộ ra một nụ cười yếu ớt với người đàn ông nọ.
Rõ ràng quan hệ hai người là thầy trò mà nửa đêm trong phòng làm việc yên tĩnh dính vào nhau như vậy, động tác thân mật, thần sắc ám muội, bất cứ ai nhìn thấy đều nghĩ nó rất nghiêm trọng.
Trượt sang, bức ảnh thứ hai càng là...
Nhân vật chính trong tấm ảnh vẫn là hai người kia, lần này không phải ở trong trường học.
Bức ảnh rõ ràng chụp người đàn ông nọ ôm nam sinh đẹp đẽ nhanh chóng đi vào khách sạn, phải làm gì quả thực không cần nói cũng biết...
Truyền thông thả tiêu đề cũng rất giật mình:
—— tiền nhậm trợ lý ảnh đế, nam nghệ sĩ dưới cờ Tinh Dập Lạc mỗ - thời học sinh đã từng vượt quá ranh giới cho phép!!!
Không sai, nam sinh cấp ba trong hình kia chính là Lạc Miểu, ngũ quan hoàn hảo đó sợ là cũng khó tìm ra người thứ hai.
Tống Thịnh Trạch trầm mặc một lát, tắt hình ảnh, đưa điện thoại di động lại cho Côn Bằng.
Lúc này Lạc Miểu mới hoàn hồn, cậu kéo tay Tống Thịnh Trạch, hoảng loạn nói: "Anh Trạch, anh! Anh nghe em giải thích, em không phải, em..."
"Xuỵt..."
Tống Thịnh Trạch ngồi xuống, vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay Lạc Miểu, một cánh tay khác ôm cả chăn cả người vào trong lồng ngực.
"Đừng sợ, không sao đâu, truyền thông viết linh tinh để bôi đen em, anh biết đó là điều không thể, thả lỏng nào, được không?"
Tống Thịnh Trạch rất bình tĩnh, đối với Lạc Miểu mà nói, anh tín nhiệm 100%.
Nói bạn nhỏ nhà anh viện giao?!
A, thật là biết nói đùa!
Miểu Miểu cũng đã từng vì từ chối bị một phó đạo diễn nào đó quy tắc ngầm, mới bị Tiết Tử Dục sa thải không được làm trợ lý, bạn nhỏ có thái độ sống tốt như vậy, làm sao có khả năng làm loại chuyện này.
Hơn nữa, mặc dù tối hôm qua không làm được bước cuối cùng, nhưng phản ứng ngượng ngùng mới lạ của Lạc Miểu đều thu vào trong tầm mắt Tống Thịnh Trạch.
Nhóc con nhà anh căn bản cũng không có kinh nghiệm, viện giao cái gì mà viện giao.
Nhưng nhìn thấy bức ảnh, Tống Thịnh Trạch cũng không khỏi suy nghĩ.
Trong đầu anh xuất hiện một suy đoán làm cho anh khá khó chịu:
—— có lẽ nào, thực ra lúc đó Miểu Miểu cũng đang qua lại người đàn ông đó? Thời trung học vì Miểu Miểu thích người đàn ông đó, cho nên mới nảy sinh mối quan hệ vượt qua ranh giới?
Còn người kia được gặp nhóc con nhà anh ngây ngô thời cấp ba, hai người trong hình còn thân mật như vậy...
Đáng chết! Thậm chí vào lúc ấy nhóc con nhà anh còn chưa thành niên! Cái tên này sao dám...
"Anh, em thật sự không có..."
Cơ thể Lạc Miểu phát run dữ dội hơn, cậu chưa từng nghĩ tới những bức ảnh thời cấp ba của mình sẽ bị tuồn ra, mà còn là bức ảnh dễ gây nên hiểu lầm.
Những chuyện cậu từng trải qua khi đó, căn bản không muốn nhớ lại...
Nếu như không phải chuyện khi đó, cậu đã cố gắng thi đại học, cũng sẽ không xuất hiện chứng sợ hãi ống kính, sẽ không phải dáng vẻ vô dụng như sau này...
Nhưng cậu không thể để cho anh Trạch hiểu lầm, coi như vẫn không muốn nhớ lại, cũng phải giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Anh Trạch tốt như vậy, thích cậu như vậy, quý trọng cậu như vậy...
Tống Thịnh Trạch giữ thật chặt người trong ngực, nghiêng mặt sang bên, hôn lên khoé mắt đỏ hoe của Lạc Miểu: "Miểu Miểu, không quan tâm đã thấy cái gì, anh chỉ tin em, em nói không có chính là không có, cho nên, thả lỏng chút, đừng run nữa, được chứ?"
Tống Thịnh Trạch quay đầu liếc mắt ra hiệu với Côn Bằng, để y tránh đi một chút.
Chờ Côn Bằng trốn ra ngoài xong, Tống Thịnh Trạch mới lôi Lạc Miểu từ trong chăn ra, mặc quần áo cho cậu.
Lạc Miểu có chút ngượng ngùng, đặc biệt là khi nhìn thấy từng vết từng vết hồng hồng trên người mình: "Em tự làm..."
"Đừng cướp lạc thú của anh, anh thích mặc quần áo cho em."
Tống Thịnh Trạch choàng áo lên đầu Lạc Miểu, xoa xoa mái tóc rối như tơ vò của cậu, cười xấu xa nói: "Càng thích cởi quần áo của em hơn."
"Anh, anh thực sự là..."
Lạc Miểu bị Tống Thịnh Trạch chọc ghẹo như thế, cũng không còn hốt hoảng như vừa nãy, thanh tĩnh lại, cuối cùng cũng miễn cưỡng lộ nụ cười.
Tống Thịnh Trạch hơi hơi nhẹ nhõm chút.
Nếu nói không tò mò những chuyện xảy ra với Lạc Miểu trong thời cấp ba, đó là giả.
Quả thực Tống Thịnh Trạch tò mò muốn chết!
Anh biết chuyện Lạc Miểu sợ ống kính và chuyện xảy ra trong đoạn thời gian đó có liên quan với nhau, cũng biết Khương Hi là người duy nhất giúp Lạc Miểu khi đó.
Nhưng bây giờ bỗng nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông này là ai...
Manh mối rối rắm như sợi tơ vò, rõ ràng đã đặt ngay trước mắt, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không được.
Tống Thịnh Trạch không muốn cưỡng ép Lạc Miểu kể chuyện đã qua cho anh nghe, anh có thể cảm giác được Lạc Miểu đối với chuyện năm đó khá bài xích.
Vừa mới bắt đầy khi nhìn thấy tấm hình kia, mặt nhóc con nhà anh đã lập tứ trắng bệch, sau đó lại phát run không ngừng, rất hiển nhiên, Lạc Miểu căn bản không muốn nhớ lại.
Tống Thịnh Trạch ngồi chồm hổm trên mặt đất mang tất cho Lạc Miểu, ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Miểu Miểu, chuyện đã qua nếu làm cho em không thoải mái, không bằng trước hết chúng ta không nghĩ nữa, chờ em chừng nào thì buông bỏ, muốn nói ra thì hẵng nói, anh sẽ nghe."
Lạc Miểu nhìn Tống ảnh đế nâng chân mình, mũi dần chua xót: "Anh Trạch..."
"Nhưng tuyệt đối đừng nói cảm ơn, nếu thật sự muốn cảm ơn, em biết anh muốn gì mà." Tống Thịnh Trạch cào cào lòng bàn chân của cậu, cười rất lưu manh.
Lạc Miểu ngứa muốn đá người, nhưng cậu nào cam lòng đá Tống Thịnh Trạch đây, chỉ có thể thu chân ôm đầu gối, dáng dấp vừa bị bắt nạt.
Côn Bằng quay lại một lần nữa, lập tức cảm nhận được bầu không khí khác với lúc trước trong phòng.
Y kinh ngạc trợn to mắt: "Lòng dạ hai người các cậu cũng lớn quá rồi đó! Chuyện lớn như vậy, còn rảnh rỗi thổi bong bóng màu hồng ở đây?!"
Tống Thịnh Trạch không phản đối: "Việc này còn có thể lớn đến mức nào? Trước đây tôi thiếu chuyện bị bôi đen hả? Dăm ba cánh truyền thông còn chưa có hình ảnh "sự thật", nhưng cuối cùng đều không thể chứng minh được, ở trong cái giới này, chúng ta đều rõ ràng, mắt thấy không hẳn là thật, thường thường hình ảnh bày ra trước mắt với sự thật còn cách nhau rất xa."
Côn Bằng gật đầu: "Đúng vậy, Miểu Miểu không phải đứa trẻ sẽ làm những chuyện hồ đồ kia, anh vừa nhìn thấy cũng biết nó vớ vẩn!"
"Việc này thực ra rất đơn giản, cái này cũng là lý do anh chạy tới tìm các cậu trước, " Côn Bằng chuyển tầm mắt sang Lạc Miểu nói, "Chỉ cần Miểu Miểu thú nhận, nói rõ ràng những hình này là chuyện gì xảy ra là được..."
"Không được."
Tống Thịnh Trạch một phiếu phủ quyết kiến nghị của Côn Bằng: "Miểu Miểu không muốn nhắc đến chuyện cấp ba, xử lý việc này không nên để cho Miểu Miểu đứng ra."
"Cái gì?! Thịnh Trạch cậu đang nói đùa anh hả, việc này cậu ấy không ra mặt thì làm sao?" Côn Bằng muốn cạo trọc đầu.
Tống ảnh đế rất kiên nhẫn: "Để nhóm quan hệ công chúng của công ty nghĩ cách đi, nuôi bọn họ chẳng lẽ không dùng làm việc hả? Chuyện như vậy cũng để cho nghệ sĩ tự ra mặt để giải thích, còn cần bọn họ làm gì?"
Côn Bằng chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy Miểu Miểu..."
"Miểu Miểu cứ tiếp tục ở lại đây quay phim, không cần nghĩ lung tung, duy trì trạng thái thật tốt, gần đây những thứ như weibo wechat QQ trong điện thoại di động đều xoá hết, ngoại trừ điện thoại của anh và Côn Bằng, những người khác gọi tới đều không nhận."
Tống Thịnh Trạch dùng tư cách ông chủ trực tiếp ra lệnh cho cậu nghệ sĩ dưới cờ.
Cậu nghệ sĩ vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Được, đều nghe anh Trạch."
"Không phải..." Côn Kinh Tế hết sức oan ức, "Anh cảm giác các cậu căn bản không cần anh..."
Lạc Miểu nghe theo tất cả những việc Tống Thịnh Trạch sắp xếp, ngoan ngoãn đi quay phim, Tống ảnh đế đích thân đến chào hỏi đạo diễn trong đoàn phim, không người nào dám nói bậy hay hỏi linh tinh trước mặt Lạc Miểu.
Mặc dù có khi nghe thấy một ít xì xào bàn tán nghị luận, Lạc Miểu cũng chỉ xem như không biết, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Trong lúc cậu đang bình tĩnh tập trung quay phim, trên internet đã hỗn loạn tưng bừng, đại khái là có người thề sẽ kéo cậu xuống đến cùng, không ngừng tuồn ra những hình ảnh để bôi đen.
Có người tung bức ảnh Tống ảnh đế ôm trên bên bờ sông, lại có người lấy gif cậu lấy sô cô la khỏi tay Tống ảnh đế trong ngày lễ tình nhân, còn có cả những bức ảnh của cậu và Lư Y Y trong phim...
Trong lúc nhất thời cái gì cũng nói.
Còn nói cậu nam nữ không kiêng, đời tư hỗn loạn, nói cậu bán thịt không biết tiết tháo chút nào, hình ảnh của Lạc Miểu dần đổ nát, bị bôi đen đến mức thương tích đầy mình, quần chúng ăn dưa không biết rõ sự thật ầm ĩ, mức độ phức tạp có thể so với Star Wars.
Cơn sốt bôi đen này cũng không phải chỉ quá tệ, còn nhanh chóng đẩy cậu lên hot search nghệ sĩ trẻ chưa có tác phẩm nào ra dáng, hơn nữa nghệ sĩ đang "hot" còn được buộc với ảnh đế tuổi trẻ, follow Lạc Miểu nhảy lên đến tám chữ số.
Rất nhiều người trong số đó đều đang chờ cậu bị tiếp tục lột da, nhưng dù gì cũng là fan...
Lạc Miểu không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ chấp nhận sự sắp đặt này, ấn Tống Thịnh Trạch nói, thẳng thắn không nên nhìn.
Tuy nhiên có một chuyện cậu không nghe lời Tống Thịnh Trạch nói, ngoại trừ Tống ảnh đế và Côn Kinh Tế, cậu còn nhận điện thoại của mấy người khác.
Phó Thư Luân và Lư Y Y cũng có gọi điện thoại để an ủi cậu, Lạc Miểu còn bất ngờ nhận được điện thoại của cha.
Cha Lạc Miểu không hiểu lắm về những quy tắc giới giải trí trong nước, nhưng ông lo lắng liệu có phải Lạc Miểu thật sự gặp chuyện không hay khi học cấp ba.
"Ba, yên tâm đi, không như ba nghĩ đâu, con không làm..."
"Vâng, đều đã qua, ba đừng quá lo lắng, gặp lại sau rồi con nói..."
"Không, không phải vì ba không có ở đây..."
Lạc Miểu tắt điện thoại, thở dài thườn thượt.
Chuyện năm đó, thực ra đúng là hơi liên quan đến chuyện người thân không có bên cạnh.
Nhưng bây giờ đã qua, còn gì phải trách cứ, đây cũng không phải chuyện cha hi vọng sẽ xảy ra, chủ yếu vấn đề là lúc đó bản thân cậu quá ngốc...
Bù lại câu nói cuối cùng của cha làm lòng cậu trở nên ấm áp.
Cậu nghe cha nói: "Miểu Miểu, giới giải trí quá hỗn tạp, không phù hợp với tính cách của con, con thích diễn xuất thì diễn cho đã, chờ lúc nào đó không muốn diễn nữa, cảm thấy quá cực khổ, thì đến nhà hàng cho ba, ba chọn thành phố này để mở nhà hàng, cũng là vì con ở nơi này..."
Lời của cha cậu như đang nói: Ngoài kia mệt mỏi, thì về nhà đi, trong nhà luôn có nơi dành cho con.
Đây là đãi ngộ mà Lạc Miểu chưa từng được hưởng, có cảm giác hậu thuẫn, thật sự rất ấm áp...
Một bên khác, trong văn phòng tầng cao nhất tại Tinh Dập truyền thông, Côn Bằng đã tra được nguồn bức ảnh ban đầu giao cho Tống Thịnh Trạch.
"Ai u, thật là một đám chó điên! Lại là bọn nó! Không có chuyện gì cắn loạn còn bịa đặt thông tin, giỏi lắm!" Côn Bằng bận rộn vòng eo trắc nịnh, hầm hừ.
Ngón tay Tống Thịnh Trạch gõ lên văn kiện, chậm rãi đọc tên phương tiện truyền thông: "Đại diện báo giải trí..."
Côn Bằng tức giận nói: "Lại là bọn nó mà, trước đây anh thấy lạ, tại sao con chó điên này cắn cậu và Miểu Miểu không tha, dựa vào cơ hội lần này, tìm hiểu nguồn gốc lãnh đạo, cậu biết anh tra ra cái gì không?"
"Nói đi." Tống Thịnh Trạch ôm cánh tay dựa vào ghế chủ tịch.
Côn Bằng cười lạnh một tiếng: "Ông chủ của công ty paparazi này là cha của Tiết Tử Dục!"
Tống Thịnh Trạch kinh ngạc: "Ruột?"
Côn Bằng lườm một cái: "Nuôi!"
Nhận cha nuôi là có ý gì, trong cái giới này e là không người nào không biết.
Hoá ra là như vậy, cũng khó trách paparazi nhà này bất chấp theo đuôi anh và Miểu Miểu mà cắn...
Nếu tra được đầu nguồn, cũng biết động cơ đối phương, vậy thì dễ làm rồi, chẳng lẽ cả Tinh Dập còn không nhấn chết được đám truyền thông cỏn con này?
Xử lý đám này và cả Tiết Tử Dục đều đơn giản, nhưng Lạc Miểu trên mạng bị bôi đen quá nghiêm trọng, trừ phi có thể nhanh chóng lấy được chứng cứ tẩy trắng mang tính then chốt, nếu không sợ là rất khó...
Tống Thịnh Trạch suy tư, bỗng nhiên điện thoại di động trên bàn vang lên, anh vừa nhìn, là Khương Hi gọi tới.
Khương Hi thường xuyên ra nước ngoài quay phim, tính ra ngày hôm nay hẳn là mới vừa về nước.
Điện thoại được kết nối, giọng Khương Hi có chút khàn khàn, có vẻ rất nôn nóng: "Lão Tống, em đã nói với anh, chuyện này không phải như anh nghĩ! Miểu Miểu không có..."
"Tôi biết." Tống Thịnh Trạch ngắt lời Khương Hi, anh hoàn toàn tin tưởng bạn trai nhỏ của mình, căn bản không cần người khác giải thích hộ.
"Anh không biết!" Khương Hi ở đầu bên kia rống lên một tiếng, "Liên quan đến chuyện Miểu Miểu gặp khi đó, anh cái gì cũng không biết!"
Gã dừng lại một lúc mới nói: "Lão Tống, em có chứng cứ giúp cậu ấy tẩy trắng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook