Động tác Lạc Miểu vô cùng nhẹ nhàng rút cánh tay đang khoác trên eo mình ra, muốn lăn sang bên rời khỏi cái ôm ấm áp dễ chịu của Tống ảnh đế.

Cậu cẩn thận từng li từng tí một ngẩng mặt lên, đã thấy hàng mi Tống Thịnh Trạch khẽ run, chậm rãi mở mắt ra...

Không khí như trong nháy mắt đọng lại.

Tống ảnh đế mới tỉnh giấc như còn không biết là hiện thực hay còn đang trong mơ, anh mê man chậm từ từ mắt, mơ hồ lại gần giống như muốn hôn người trong ngực.

Lạc Miểu sợ đến mức giơ tay che trước miệng mình: "Anh Trạch?"

Tống Thịnh Trạch mơ mơ màng màng, nụ hôn này không dừng lại, "Bẹp" một cái rơi vào trong lòng bàn tay Lạc Miểu, anh nhìn chăm chú Lạc Miểu một lúc lâu, như thể mới bị đánh thức, ngửa cổ ra sau: "Xin lỗi, tôi tưởng đang nằm mơ..."

"Ồ..." Lạc Miểu xiết chặt lòng bàn tay nóng bỏng của mình, lăn ra khỏi lồng ngực Tống Thịnh Trạch.

Anh Trạch mơ thấy ai đó? Trong giấc mơ cũng theo bản năng hôn môi đối phương, nhất định là người anh rất thích...

Không nói được tâm trạng của bản thân lúc này, trong lòng chua chua, rất không quá thoải mái.

Lạc Miểu lấy lại tinh thần, ngồi dậy, mới phát hiện mình và Tống Thịnh Trạch ngủ trên sàn phòng khách.

Tối hôm qua ăn bánh ngọt uống rượu tán gẫu, đại khái vì đang ở nhà, cậu và Tống Thịnh Trạch rất thả lỏng, uống xong chai rượu kia vẫn chưa hết hứng, Tống Thịnh Trạch lại đi đến tủ rượu lấy hai chai rượu ngoại ra tiếp tục uống, kết quả say ngất ngây, cứ như vậy nằm trên thảm trải sàn trước ghế sô pha phòng khách mà ngủ một đêm, may mà có máy sưởi, nếu không hẳn là đã sinh bệnh.

Tống Thịnh Trạch cũng xoa cánh tay ngồi dậy, Lạc Miểu liếc mắt nhìn qua, nghĩ cánh tay anh Trạch ca bị cậu đè ép một đêm nên không thoải mái, không khỏi đau lòng.

"Anh, xin lỗi, em ngủ không ngoan lắm, làm cánh tay anh tê rần rồi..." Lạc Miểu duỗi hai móng vuốt nhỏ ra, "Em... xoa bóp cho anh nha?"

"Được."

Tống Thịnh Trạch hào phóng duỗi cánh tay của mình ra trước mặt Lạc Miểu, nhìn hai móng vuốt nhỏ như nâng thánh chỉ cười nói: "Cậu ngủ cùng rất tốt, khoảng thời gian ở thị trấn kia tôi đã phát hiện, lúc cậu ngủ không nhúc nhích gì cả, ngay cả vươn mình cũng rất ít, hẳn là tôi không ngủ được nên mới bắt cậu lại ôm, không ngại chứ?"

"... Không, không ngại." Lạc Miểu cúi thấp đầu xoa cánh tay cho Tống Thịnh Trạch, dáng vẻ xấu hổ như cô dâu nhỏ vừa gả vào nhà.

Tống Thịnh Trạch nhìn một chút, nội tâm cầm thú lại bắt đầu kêu gào: "Anh phát hiện ôm cậu ngủ sẽ nghiện mất, làm sao bây giờ?"

Lạc Miểu: "!!!"

Cái gì gọi là ôm cậu ngủ sẽ nghiện? Cậu... cậu làm sao biết làm sao bây giờ?!

"Ôm gối cảm giác không được tốt lắm, cũng không ấm áp, gần đây anh cực kỳ hay mất ngủ, đi quay phim bên ngoài cũng không ai chăm sóc, đồ ăn ở Đông Nam Á cũng không quen, mỗi ngày bụng đói cồn cào, thảm hết sức nói..." Tống Thịnh Trạch như chuyện đương nhiên giả bộ đáng thương cầu thương cảm.

Trợ lý nhỏ tiền nhiệm lo lắng nói: "Như vậy sao được? Quay phim mệt mỏi như vậy, anh vừa mất ngủ lại ăn không ngon, thân thể sẽ không chịu đựng được!"

"Đúng vậy..." Tống ảnh đế một mặt ai oán, "Nên làm sao bây giờ đây? Tôi không có trợ lý..."

Trợ lý nhỏ tiền nhiệm lập tức vỗ ngực quyết tâm: "Anh có em mà, dù em đã ký hợp đồng nghệ sĩ nhưng vẫn có thể tiếp tục làm trợ lý cho anh!"

"Chuyện này... có ổn không..." Tống ảnh đế làm bộ làm khó dễ, "Không thẻ bóc lột người khác như thế được, một người nhận hai phần việc, xưa nay Tinh Dập không có truyền thống này..."

"Em không ngại!"

Trợ lý nhỏ tiền nhiệm ngốc nghếch mắc câu: "Đây không phải là bóc lột, anh ơi, em cực kỳ tình nguyện chăm sóc anh, không cần trả lương trợ lý cho em, trước đó cũng là em vi phạm hợp đồng, để em theo anh là được."

"Thích đi cùng tôi đến thế?" Tống ảnh đế nhếch miệng.

"Vâng, rất thích, đi theo anh có thể học được rất nhiều thứ, hơn nữa..." Lạc Miểu nuốt lời kế tiếp vào trong bụng.

Hơn nữa, em thích anh...

Tống Thịnh Trạch không đào sâu nửa câu nói sau mà Lạc Miểu không nói ra được là cái gì, mục đích của anh đã đạt được, lập tức thả bẫy: "Vậy theo tôi đến Đông Nam Á quay phim đi."

"Vâng... Hả?" Lạc Miểu mở to hai mắt, "Có thể sao?"

"Có thể, công việc của cậu tạm thời làm xong hết rồi mà, nói với Côn Bằng một tiếng, cậu đi với tôi."

Cứ như vậy, bảy giờ tối, Lạc Miểu và Tống Thịnh Trạch đã có mặt tại một phòng khách sạn hướng ra biển tại Đông Nam Á, hai người nằm trên ghế tựa ngoài ban công, vừa ngắm ánh chiều tà và cảnh thuỷ triều, vừa thưởng thức hoa quả nhiệt đới.

Khương Hi đến tìm anh bạn Tống ảnh đế đi cơm tối thì nhìn thấy một bức tranh hài hòa như vậy.

"Tôi nói này, nhìn hai người cứ có cảm giác như đôi vợ chồng già, hòa hợp quá rồi đấy!"

Khương Hi chua xót nói, gã đứng dưới mặt trời chói chang diễn cả ngày, thực sự không chịu nổi người khác thích ý như vậy.

Có cảnh đẹp xem, có hoa quả ăn, mấu chốt là... có vẻ còn có cả tình yêu!

Đều là người, sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ! Gã thật sự muốn làm quả chanh tinh bám vào người!

Lạc Miểu nghe thấy ba chữ "vợ chồng già", lập tức bật dậy khỏi ghế, máy móc nhét một miếng đu đủ vào miệng Khương Hi: "Học trưởng, ăn đi." Ăn nhiều bớt nói!

Tống Thịnh Trạch cũng ngồi dậy: "Miểu Miểu, tôi cũng muốn ăn, đút tôi một miếng." Nói xong còn "A" hé miệng chờ đút.

Lạc Miểu rất tự nhiên xiên một miếng trong khay trái cây đút cho ảnh đế nhà mình.

Khương Hi nuốt miếng trái cây trong miệng xuống, chế nhạo nói: "Thịnh Trạch, anh không nên thế chứ, Miểu Miểu đút em một miếng anh cũng phải so cho được, ăn đi ăn đi, ăn đu đủ ngực lớn."

Tống Thịnh Trạch hừ một tiếng: "Không cần, cơ ngực anh đây đủ rồi, không phải vóc người gà trắng như cậu." Anh oán xong còn quay đầu hỏi Lạc Miểu, "Đúng không?"

Lạc Miểu ngay thẳng gật đầu: "Vâng, anh Trạch chú trọng tập thể hình, cơ ngực rất săn chắc!"

Khương Hi lo lắng cho đứa em độc thân thuần khiết của mình: "Không phải... Cơ ngực anh ta có chắc hay không, làm sao nhóc biết? Nhóc tắm giúp anh ta rồi hả?"

Đúng... đúng là từng tắm giúp rồi...

Lạc Miểu như bị người nắm được đuôi nhỏ, mặt nhanh chóng đỏ lên, đầu cúi xuống cực thấp.

Tống Thịnh Trạch biết Lạc Miểu da mặt mỏng, cũng không trêu cậu, chuyển đề tài hỏi Khương Hi: "Đã trễ thế này cậu còn đến phòng tôi làm gì? Không phải đến đòi thảo luận kịch bản chứ?"

"Tôi khinh!" Khương Hi ghét bỏ nói, "Muốn thảo luận cũng không tìm anh, anh cũng đã có đôi có cặp ở đây luôn rồi!"

Gã quay lại chuyện chính: "Lão Tống à, tôi đến nói với anh một tiếng, ngày mai đi quay ở khu đèn đỏ, anh dẫn bạn nhỏ đi, không vấn đề gì đấy chứ?"

"Có vấn đề gì?" Tống Thịnh Trạch cười híp mắt ôm chầm lấy Lạc Miểu, "Bạn nhỏ nhà tôi đã thành niên."

Kể ra thì thật sự có chút vấn đề, Lạc Miểu lớn như vậy nhưng chưa từng tới nơi như thế này, nhìn nam nam nữ nữ ăn mặc mát mẻ công khai giá đi khách ngay ven đường, cậu cũng không được tự nhiên cho lắm.

Bộ phim này dự kiến sẽ chiếu trong Tết, muốn thật náo nhiệt sống động, cuộc sống về đêm tại khu đèn đỏ ở một số quốc gia Đông Nam Á, phim chỉ quay vài cảnh, phải cảm nhận được sự chân thực, nếu thuận lợi, diễn viên sẽ bắt đầu quay.

Tống ảnh đế nhận vai khách mời, trong phim là một nhân vật lão đại, cần phải trái ôm phải ấp, sau đó bày mưu nghĩ kế đưa ra một chỉ thị then chốt, thúc đẩy nội dung phát triển.

Lạc Miểu ôm đồ của Tống ảnh đứng ngoài khu vực quay, quan sát tình hình hiện trường từ đằng xa.

Ảnh đế không hổ là ảnh đế, một vai diễn rất trung nhị rất sa điêu, vẫn cứ bị diễn xuất điên cuồng của Tống ảnh đế biến thành một nhân vật ngầu vừa đẹp trai, ngậm xì gà phất tay đều thấy khí chất "Lão đại".

"Thật lợi hại..." Lạc Miểu hâm mộ xem, nghiêm túc học.

Khắc phục nỗi sợ hãi ống kính chỉ là bước đầu tiên, còn khi nào có thể lên hình, kỹ năng diễn xuất mới là quan trọng nhất.

Lạc Miểu tự biết không phải xuất thân chính quy, diễn xuất dựa cả vào những gì bản thân học hỏi được, Tống Thịnh Trạch là thần tượng của cậu, cũng là người thầy tốt nhất.

Kể từ khi kí hợp đồng với Tinh Dập, Lạc Miểu như thể đói khát mang ra tất cả bộ phim Tống ảnh đế từng diễn trước đây ra xem lại một lần, giải thích mỗi một động tác cùng ánh mắt, bắt chước theo lời thoại.

Người vừa là hi vọng vừa là người mình thích càng ngày càng đến gần, Lạc Miểu đã học trình tự không cảm thấy mệt chút nào, ngược lại vừa nhìn thấy Tống Thịnh Trạch trong màn ảnh, cậu lại như được tiêm máu gà, adrenaline tăng vọt, trong thời gian ngắn cũng học theo răm rắp không ít.

Bộ phim này mặc dù Khương Hi là diễn viên chính, nhưng có Tống Thịnh Trạch ở đây, phân cảnh của gã cũng không thể quay trước, ưu tiên Tống ảnh đế quay xong.

Khương Hi cũng không để ý, ảnh đế vốn là người gã mời tới, Tống Thịnh Trạch cho gã mặt mũi mới nhận. Nếu không với địa vị của Tống ảnh đế mà muốn mời hắn quay loại phim hài hihi haha chiếu Tết như thế này, người ta chắc chắn sẽ không thèm đến đây.

Thấy Lạc Miểu một mực say mê nhìn trường quay, Khương Hi cười cười: "Ao ước hả?"

Lạc Miểu quay đầu thấy Khương Hi, lắc đầu nói: "Chỉ cảm thấy anh Trạch thật sự rất lợi hại, nhân vật ra sao đều có thể thoải mái làm chủ, anh biết không, anh Trạch đọc lời thoại, đã nhìn qua là không quên được, anh ấy còn có thể đổi giọng, anh ấy..."

"Dừng, " Khương Hi nhanh chóng ngắt lời, "Có phải khi nhóc khen bạn trai của nhóc thì không dừng được phải không?"

"Học trưởng!" Lạc Miểu trừng mắt, cậu tức giận!

Khương Hi lập tức nhỏ giọng: "Đừng sợ, ở đây nghe không hiểu tiếng Trung."

Lạc Miểu cau mày nhìn gã: "Nhưng còn có người đoàn phim... Em và anh Trạch không phải, anh lại cứ nói mò, đừng nói chuyện với em nữa!"

"Được được được, không đúng không đúng, là anh nói mò, anh nói mò."

Khương Hi nhìn tiến triển của hai người quá chậm mà gấp hộ, nhưng Lạc Miểu tức giận, gã không nên nói nhảm nữa, nói chuyện quan trọng: "Miểu Miểu, nói cho nhóc chuyện quan trọng, đạo diễn mới vừa nhìn thấy nhóc, nói hình tượng rất tốt, nói anh hỏi nhóc có thể cân nhắc nhận vai nhỏ không."

Lạc Miểu chần chờ: "Nhưng... em sợ ống kính..."

"Anh biết, nhưng gần đây nhóc có tiến bộ mà, hơn nữa anh cho nhóc biết, nhân vật kia có cơ hội có thể chung khung hình với Thịnh Trạch, nhóc không định cân nhắc?" Khương Hi tung mồi nhử mạnh mẽ nhất.

Quả nhiên Lạc Miểu động lòng: "Nhân vật ra sao?"

Khương Hi oa oa oa nói rõ: "Nhân vật này không cần đối diện ống kính, đôi mắt cứ một mực nhìn "lão đại" là được, chính là nhân vật tình nhân bí mật của lão đại mà Tống Thịnh Trạch đóng ấy, chỉ hai cảnh, nhưng rất thân mật với Thịnh Trạch, còn có cảnh ngồi trên đùi, nếu nhóc không diễn thì phải đổi người khác, hơn nữa..."

"Em diễn!" Lạc Miểu thốt lên.

Cậu chỉ muốn khiêu chiến với bản thân một chút, vượt qua nỗi sợ hãi ống kính, không phải vì cảnh thân mật với anh Trạch, càng không phải vì không nhìn nổi người khác ngồi trên đùi anh Trạch, tuyệt đối không phải!

Khương Hi vừa định cười nhạo Lạc Miểu một chút, chỉ thấy một cô nàng tóc vàng mắt xanh vỗ vỗ vai Lạc Miểu.

Lạc Miểu quay đầu lại, cô nàng kia ì ì èo èo nói một trận, nhưng đáng tiếc tiếng Anh cậu không giỏi, hoàn toàn nghe không hiểu, cầu cứu nhìn về phía Khương Hi.

Khương Hi còn chưa đến nói chuyện, Tống ảnh đế mới vừa quay xong đã đi tới, cũng ì ì èo èo nói một trận với cô nàng kia.

Lạc Miểu không biết ảnh đế nhà mình đang nói cái gì, chỉ dùng vẻ mặt mê muội nhìn anh, nam thần đẹp trai còn giỏi tiếng anh! Hào quang hai mét tám của anh Trạch!

Khương Hi nghe xong thì biểu cảm lại không đúng, run rẩy khóe miệng.

Gã thương hại nhìn Lạc Miểu: Nhóc nói nhóc và Tống Thịnh Trạch không phải loại quan hệ đó thì có ích lợi gì? Người ta bán đứng nhóc dốc ngược cả đáy luôn đây...

"?" Lạc Miểu nhìn không hiểu ánh mắt Khương Hi.

Cô nàng kia rời đi, Lạc Miểu hiếu kỳ hỏi Tống Thịnh Trạch: "Anh Trạch, cô gái mới vừa rồi là tới hỏi đường sao? Anh chỉ đường cho hả?"

"Không, " Mặt ảnh ảnh đế không biến sắc, "Cô ta tới tìm cậu hẹn pháo."

"Cái, cái gì?!" Lạc Miểu kinh ngạc, "Vậy anh... anh nói gì với cô ấy?"

Tống đại ảnh đế giơ tay đặt tên vai trợ lý nhỏ tiền nhiệm, cười tà nói: "Tôi nói, thật xấu hổ, cậu và tôi đến cùng nhau, hai chúng ta là một đôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương