Trong khe hở rèm giường lúc ẩn lúc hiện lộ ra thân hình hai người chồng lên nhau, chân giường thoáng rung, có tiếng thở dốc ồ ồ, đối thoại ám muội khàn khàn, trong không khí tràn ngập hơi thở tên là □□...

Ngô Bách Dương nhìn xuyên qua màn hình máy quay, lông mày vẫn không thể nào giãn ra.

Hắn rất không vừa ý biểu hiện của hai nhân vật chính hôm nay!

"Cắt! Nghỉ ngơi một lát rồi quay tiếp!" Ngô Bách Dương ném kịch bản xuống, đi đến bên cạnh giường, nói cách diễn cho diễn viên.

Đây đã là lần thứ mười ba quay lại, sự kiên nhẫn của tất cả mọi người kiên trì đều sắp không chịu nổi nữa, thái độ Ngô Bách Dương cũng bắt đầu nôn nóng.

"Khúc Kiệt cậu sao vậy? Cũng không phải đường hoàng đóng cảnh giường chiếu thật sự, đối phương chỉ là giúp cậu giải toả một chút, cơ thể cậu cứng như vậy làm gì? Mềm mại một chút, tôi nói phải mềm mại một chút! Thẩm Túc Phong còn nhỏ, rất nhiều chuyện vẫn còn không hiểu, hầu hết đều để Chu Duệ Thanh dẫn dắt, cậu yêu hắn, mơ hồ cảm thấy không nên, vừa muốn lại không dám, phải cho thấy sự ngượng ngùng xen lẫn mong đợi, hiểu chưa?!"

"Xin lỗi..." Sắc mặt Khúc Kiệt khó coi đáp một tiếng, tầm mắt liếc nhìn một bóng người trong đám người đang vây xem.

Bóng người kia ngược lại rất dương dương tự đắc, nhàn nhã dựa vào tường.

Phó Thư Luân không để ý, cậu ta vừa xem hai vị diễn viên chính diễn, vừa tán gẫu với Lạc Miểu: "Lần vừa nãy, có phải phá kỷ lục lần NG của thầy Tống nhà cậu không? Thầy Khúc không được rồi, phải diễn lại nhiều lần như vậy, người không biết còn tưởng rằng anh ta cố ý..."

"Không thể trách thầy Khúc," Lạc Miểu đứng xa xa nhìn, lẩm bẩm nói, "Ngày hôm nay... trạng thái anh Trạch cũng không được tốt..."

"Hả?" Phó Thư Luân nghiêng đầu, lại đưa mắt nhìn về phía trung tâm bối cảnh, trạng thái Tống Thịnh Trạch có ổn hay không, cậu ta thật sự không nhìn ra.

Ngô Bách Dương mắng Khúc Kiệt xong lại chuyển hướng sang Tống Thịnh Trạch: "Thịnh Trạch, cậu hôm nay cũng không được! Đã nói cậu phải dẫn dắt một chút, sao lại như vậy?"

Đạo diễn Ngô gõ bụp bụp lên cạnh giường: "Chu Duệ Thanh đã bị kìm nén dụng vọng đối với Thẩm Túc Phong quá lâu, cuối cùng vào một đêm sấm sét, động tình trên chiếc giường ngủ chung với nhau nửa năm nay! Nếu không phải cậu ta mang cậu về nhà cho cậu nửa cái giường để ngủ, đến bây giờ cậu còn chỉ cách ngủ chuồng dê! Thẩm Túc Phong là mặt trời, là sự cứu rỗi của cậu, tình cảm cậu đã nảy sinh, vào đúng lúc này thăng hoa trở thành dục vọng, một đàn ông có dục vọng! Phải tương tác, tương tác!"

Đương nhiên Tống Thịnh Trạch hiểu rõ, dùng kỹ xảo và thái độ chuyên nghiệp của anh không nên phạm phải loại sai lầm nhỏ nhặt thế này —— đôi mắt của anh không thể nhập vai.

Kỹ năng diễn xuất của Tống ảnh đế không đủ để lán át trạng thái, có lẽ người khác không thấy được, nhưng trong lòng anh đã biết chắc, đạo diễn bình thường e là đã cho qua, nhưng người như Ngô Bách Dương luôn yêu cầu đã tốt phải tốt hơn.

Phó Thư Luân bất ngờ nhìn Lạc Miểu, một người trợ lý chưa bao giờ quay phim lại có thể nhìn ra trạng thái của Tống ảnh đế không tốt, không khỏi liếc mắt hỏi Lạc Miểu: "Giỏi vậy, thế mà cậu vẫn nhìn ra?"

Lạc Miểu gật gật đầu, không nói, căng thẳng nhìn về phía đó.

Chỉ thấy Tống Thịnh Trạch trầm ngâm một lúc, nhàn nhạt nói: "Tôi yêu cầu cắt cảnh."

Ngô Bách Dương nhíu mày lại, trước đây Tống ảnh đế quay cảnh giường chiếu còn hơn thế này, đều chưa từng yêu cầu cắt cảnh, ngày hôm nay chỉ là diễn qua lớp màn mà thôi, mặt cũng không rõ lắm... Muốn cắt cảnh? Chuyện gì vậy?

Tuy nhiên trạng thái diễn viên là lớn nhất, hắn vẫn dặn dò những người không liên quan phải rời đi.

Lạc Miểu và Phó Thư Luân cũng coi như là những người không có liên quan, bị kéo ra khỏi bối cảnh quay, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

"Sao vậy? Từ lúc vừa bắt đầu, cậu đã không có tinh thần rồi," Phó Thư Luân dùng cùi chỏ chọc vào Lạc Miểu, chế nhạo nói: "Không nhìn nổi ảnh đế nhà cậu quay cảnh giường chiếu hả?"

Nhóc con hơi cứng lại, lông mi dài khẽ run lên, lập tức hoảng loạn lắc đầu: "Không có không có, sao lại thế..."

Phó Thư Luân không tiếp tục đề tài này, chỉ nói: "Nói mới nhớ, thầy Tống đã ra mắt được tám năm, tận tám năm, đến bây giờ vẫn không ai biết tính hướng của anh ấy."

Lông mi nhóc con run lên mấy lần.

Đuôi mắt Phó Thư Luân liếc qua Lạc Miểu: "Có vẻ gia thế nhà thầy Tống rất mạnh, đến bây giờ vẫn không ai truy ra chút lai lịch gì, cậu biết đó, dùng ngoại hình và khí chất của anh ấy, nếu như không phải hậu đài đủ mạnh, khó tránh khỏi tám năm này không dính chuyện dơ bẩn..."

Cậu ta nhỏ giọng: "Nhưng mà, chưa bao giờ người dám đụng vào anh ấy..."

Nhìn thấy Lạc Miểu quay lại nhìn mình, Phó Thư Luân nói tiếp: "Cậu biết không, có lần trong đoàn phim, một diễn viên trẻ tuổi nói là fan của anh ấy, ban đêm càng lớn mật dám đi gõ cửa phòng."

"Anh Trạch... Có mở cửa không?" Cuối cùng Lạc Miểu không khống chế được, hỏi ra miệng.

Những chuyện bát quái liên quan đến Tống Thịnh Trạch thì cậu cũng có nghe thấy, nhưng vì Tống ảnh đế là ảnh đế bôi đen, những tin tức này hầu như đều là giả, Lạc Miểu là fan của anh, nhìn cũng chỉ là cười cho qua chuyện, bây giờ nghe người trong giới là Phó Thư Luân nói, đáy lòng có chút rầu rĩ không thoải mái.

Nhưng cụ thể là tại sao không thoải mái,, vì cái gì mà không thoải mái, Lạc Miểu cũng không rõ lắm.

"Mở."

Phó Thư Luân cười cười, cố ý dừng lại mới nói: "Thầy Tống là một người cực kỳ nguyên tắc, mở cửa ngay mặt đuổi người ta đi, diễn viên còn muốn làm tới, bị Tống đại ảnh đế trực tiếp giơ lên điện thoại, còn nói với người ta "Cậu nói đi, muốn nói thì thì cứ nói vào điện thoại", ha ha, diễn viên kia cũng không ngờ thầy Tống lại hung hăng như vậy, không thể làm gì khác hơn là nói lời xin lỗi rồi chạy mất."

"Hoá ra vậy... Ha ha, đúng vậy, anh Trạch không phải người như thế." Lạc Miểu ngạc nhiên vì bản thân lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Phó Thư Luân nâng mắt, chăm chú nhìn vào cửa phòng bên kia, vô tình hữu ý sâu xa nói: "Nhưng mà, cậu không tò mò hả? Rốt cuộc thầy Tống thích đàn ông, hay là phụ nữ?"

Đang nói, cánh cửa kia mở ra.

Người đầu tiên đi ra chính là Khúc Kiệt.

Sau cảnh quay đó, Khúc Kiệt lấy lại dáng dấp góc cạnh lúc thường của mình, vừa mở cửa đã đối diện tầm mắt Phó Thư Luân, gã nhíu mày lại, liếc mắt nhìn Lạc Miểu bên cạnh, thái độ không tốt: "Thầy Phó cùng trợ lý nhà ảnh đế tán gẫu giao lưu tình cảm?"

Phó Thư Luân nhìn cổ áo Khúc Kiệt chưa gài hết, có ý ngầm chỉ: "Không sánh được thầy Khúc cùng ảnh đế đích thân giao lưu kỹ năng diễn xuất."

Cho dù tính khí tốt đến mức nào cũng không có nghĩa là không có khí chất, từ khi bước vào đoàn, bị Khúc Kiệt năm lần bảy lượt khiêu khích, Phó Thư Luân cũng bắt đầu đáp trả.

Điều khiến cậu ta khó hiểu chính là, Khúc Kiệt không chỉ không tức giận, trái lại còn rất vui khi cậu ta đáp lại, cậu ta nhẫn nhục chịu đựng, đối phương không vui, cậu ta phấn khởi phản kích, đối phương lại sung sướng.

Thật biến thái...

Quả nhiên, Khúc Kiệt nghe vậy cong khóe miệng, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nhàn nhạt, gã nghiêng người một bước đi lên nắm lấy cổ tay Phó Thư Luân: "Làm sao? Cậu để ý?"

Vóc dáng Phó Thư Luân cao hơn Khúc Kiệt, sức lực lại không lớn bằng gã, không mở tay ra được, cau mày nói: "Có gì mà tôi phải để ý?"

"Thầy Phó không cần để ý, tôi là diễn viên chuyên nghiệp, phân biệt rõ đâu là diễn, đâu là thật." Khúc Kiệt cười, nói xong không hiểu sao nhanh chân lôi Phó Thư Luân đi.

Lạc Miểu lạc đàn ngẩn người nhìn hai người lằng nhà lằng nhằng.

Hình như thầy Khúc rất thích thầy Phó đây...

"Nhóc con, nhìn cái gì chứ?"

Sau đầu bị gõ một cái, Lạc Miểu thuận theo tay của đối phương, xoay 180 độ tại chỗ, kém chút nhào vào lồng ngực ảnh đế.

Cậu đứng yên, đưa cốc giữ nhiệt cho Tống Thịnh Trạch: "Anh Trạch, nước chanh ướp lạnh."

Tống Thịnh Trạch hơi khom đầu gối xuống, uống một hớp trên tay tiểu trợ lý: "Rất thông minh, biết dùng cốc giữ nhiệt để nước lạnh."

"Có gì đâu, có thể giữ ấm thì cũng có thể giữ lạnh..." Lạc Miểu nhỏ giọng thầm thì, thoạt nhìn tâm trạng không tốt lắm.

"Sao cậu ngơ ngác vậy?" Tống Thịnh Trạch nhíu mày nhìn trợ lý nhỏ ủ rũ, "Không thích nhìn tôi quay cảnh thân mật với người khác? Cậu là fan của tôi mà? Những năm qua tôi quay cảnh giường chiếu, cậu xem trên ti vi không ít đúng chứ?"

"Không có, anh Trạch rất chuyên nghiệp, diễn cảnh nào cũng rất giỏi..."

Lạc Miểu theo thói quen khen hết lời, cậu còn nghĩ đến vấn đề tính hướng của Tống ảnh đế mà Phó Thư Luân nói vừa nãy, trong lúc nhất thời không chú ý tới Tống Thịnh Trạch nói cậu là fan của anh, càng không rảnh suy nghĩ Tống Thịnh Trạch làm sao lại biết.

"Đúng là, khen cũng thật qua loa," Tống Thịnh Trạch sờ mũi một cái: "Quay về thôi."

Tống ảnh đế cũng có chút khó chịu, bỗng nhiên không biết nên đối mặt với Lạc Miểu làm sao.

Cảnh quay hôm nay anh thực sự biểu hiện rất không chuyên nghiệp, vừa nghĩ tới trợ lý nhỏ đứng nhìn bên cạnh, trạng thái không thể điều chỉnh được.

Tống Thịnh Trạch ra mắt đã tám năm, lần đầu tiên cảm nhận được khó có thể nhập vai là cái cảm giác gì.

Sau khi yêu cầu Ngô Bách Dương cắt cảnh, anh thoáng nhắm mắt lại, trong nháy mắt ngay lập tức thay đổi trạng thái, Khúc Kiệt cũng khá hơn nhiều, sau mười mấy lần NG, thế mà một lần đã qua.

Chỉ có Tống Thịnh Trạch rõ ràng, khi xung quanh đều yên tĩnh, âm thanh trợ lý đạo diễn gập bảng "cách" một cái, bản thân một lần nữa mở mắt ra, khuôn mặt khác xuất hiện ngay trước mắt.

—— không phải Khúc Kiệt, mà là trợ lý ngốc nghếch nhỏ nhà mình.

Anh tưởng tượng mình đang ôm tiểu trợ lý, thành công hoàn thành cảnh giường chiếu... Quả thực khó bề tin tưởng!

Nhất định là do cái hôn chào buổi sáng lúc sớm gây họa...

Hay có lẽ anh thật sự trống vắng quá lâu, nên mới có cảm giác với trợ lý...

Tống Thịnh Trạch âm thầm tìm cớ cho bản thân trong lòng, nhưng lại có một sự mong đợi mơ hồ đối với Lạc Miểu không nói rõ được, ngay cả anh cũng không biết đến cùng mình muốn làm gì.

Buổi tối, Lạc Miểu hơi mất ngủ, còn đang xoắn xuýt vấn đề ban ngày.

Cho nên, xu hướng tính dục của anh Trạch rốt cuộc là gì?

Cậu rất muốn lăn qua lộn lại lăn một phen, nhưng lại sợ ảnh hưởng Tống Thịnh Trạch nghỉ ngơi nên không dám lộn xộn, chỉ có thể đưa lưng về phía Tống ảnh đế.

"Không ngủ được?" Tống Thịnh Trạch lười biếng hỏi.

Giọng nói của ảnh đế vào ban đêm lại trở nên đặc biệt gợi cảm.

"Không có, đang ngủ đây." Lạc Miểu che tai phải của mình, chậm hơn một bước, lỗ tai có thể bị thanh âm trực tiếp làm mang thai luôn quá...

Tống Thịnh Trạch xì một tiếng: "Đang ngủ sao còn có thể lên tiếng?"

"Anh..."

Lạc Miểu cực kỳ muốn hỏi ảnh đế nhà mình thích nam hay nữ.

Nhưng mà câu nói như thế này sao có thể dùng tư cách của cậu để hỏi.

Cậu chỉ là trợ lý, hỏi ông chủ chuyện như vậy, rất kỳ cục...

Hai má bị người ngắt một cái, đối phương nhéo xong còn không thu tay lại, ngón tay trỏ và ngón tay cái nhẹ nhàng nhéo má cậu.

Tống Thịnh Trạch phát nghiện thúc giục: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, hỏi xong mau ngủ, nếu không..."

Nếu không cái gì, anh không tiếp tục nói, chỉ là âm cuối câu mang theo tia nguy hiểm, rất nhẹ, nhưng không thể xem nhẹ.

Lạc Miểu cảm giác bàn tay nhéo mặt cậu không ý định thu về, thoáng quay đi: "Anh Trạch, anh... có rất nhiều scandal... Có có cái nào thật không?"

Tống Thịnh Trạch cười nhẹ hai tiếng: "Đây là đang quan tâm lịch sử tình trường của tôi?"

"Không..." Lạc Miểu khẽ cắn răng, đánh bạo hỏi, "Em thì hơi tò mò, anh không trả lời cũng được... Em chỉ muốn hỏi, tính hướng của anh là..."

"Lá gan lớn rồi."

Tống Thịnh Trạch rút tay đang tàn phá bừa bãi trên mặt trợ lý nhỏ: "Đang cùng nằm trên giường, còn dám hỏi tôi vấn đề thế này? Không sợ tôi ăn cậu luôn hả?"

Lạc Miểu khe khẽ lắc đầu: "Anh không phải là người như thế."

Thái dương Tống Thịnh Trạch xuất hiện một đường gân xanh ẩn nhẫn, không ai nhìn thấy trong bóng tối.

Trong nháy mắt đó, đáy lòng anh nảy sinh một loại kích động không muốn làm người.

Anh thật sự đặc biệt muốn kéo bờ vai của người bên cạnh qua, nhìn cậu nói: Xin lỗi nha nhóc con, mắt nhìn người của cậu thật sự không được tốt, tôi chính là người như vậy đấy!

____________

Miên Miên: Phỏng vấn Tống ảnh đế một chút, cảnh quay nào là khó diễn nhất?

Tống Thịnh Trạch: Hai thằng công bị ép quay cảnh giường chiếu, hai bé thụ còn cắn hạt dưa ngồi xem.

Miên Miên: Có hả? Có cả tình huống lúng túng như vậy?

Tống Thịnh Trạch (nghiến răng nghiến lợi): Hỏi cô đó!

Sau khi phỏng vấn, Miên Miên bị một người lạ mặt trùm bao tải đánh một trận...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương