Đêm ở thị trấn rất yên tĩnh, sự náo nhiệt và cuộc sống về đêm ở thành thị hoàn toàn không tồn tại ở nơi này, khi trời tối mọi người sẽ về nhà đóng cửa, trên đường không có đèn đường, dựa vào ánh trăng chiếu rọi, càng mặt sông trở nên trong vắt, khiến đêm hè cũng mát mẻ rất nhiều.

Tống Thịnh Trạch uống rượu, bước chân cũng chậm lại, Lạc Miểu đi trước mặt anh nửa bước, giơ điện thoại di động rọi đường cho anh.

Cánh tay bỗng nhiên bị kéo lại, Lạc Miểu quay đầu lại lùi về một bước.

Anh Trạch cách cậu rất rất gần...

"Này, vừa nãy tôi sắp nói chuyện rồi, mà cậu sao cứ như muốn trốn tôi?" Tống Thịnh Trạch bất mãn lên án, "Tôi làm gì cậu rồi?"

"Không có không có, em không trốn anh..." Chỉ là ở gần quá tim sẽ đập rất nhanh...

Tống Thịnh Trạch ỷ vào việc uống rượu, nắm lấy tiểu trợ lý kéo về phía mình: "Vậy sao cậu cả đường cứ như tiểu thái giám đốt đèn soi cho hoàng đế vậy, lại còn cách xa tôi tận nửa bước? Chỉ để lại sau gáy cho tôi nhìn? Hả?"

Lạc Miểu bị anh kéo một cái, theo quán tính chạm vào lồng ngực Tống Thịnh Trạch, nhớ lại hình ảnh vừa nãy trong lúc liên hoan được ảnh đế nhà mình che chở trong ngực, vô cùng hốt hoảng.

"Anh Trạch, cám ơn, anh biết em sợ ống kính nên vừa rồi mới che cho em." Nên cảm ơn vẫn phải cảm ơn, Lạc Miểu không phải người không biết tốt xấu.

Tống Thịnh Trạch hơi say, đầu óc choáng váng, khứu giác càng nhạy bén hơn, thay vì trả lời câu nói này, trái lại tóm lấy Lạc Miểu đang cố gắng tránh khỏi mình: "Nhóc con, đừng nhúc nhích."

Lạc Miểu kinh hãi, ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích, núp trong ngực Tống Thịnh Trạch, không biết ảnh đế nhà mình muốn làm gì.

Còn nữa... Nhóc con là cái gì?

Lạc Miểu nghe được xưng hô mới trong miệng Tống Thịnh Trạch, có hơi nghi ngờ nhân sinh.

Tống Thịnh Trạch cao 187 cm, cao hơn "gà ốm*" Lạc Miểu gần một cái đầu, hai người đứng sát bên nhau như vậy, anh chỉ cần hơi cúi đầu, chóp mũi có thể đụng vào đỉnh đầu Lạc Miểu.

(* 菜鸡: ngôn ngữ mạng chỉ những người dở tệ trong lĩnh vực gì đó.)

Lạc Miểu cảm giác trên đỉnh đầu mình ngứa ngứa một chút, lại nghe Tống Thịnh Trạch lầu bầu: "Quả nhiên mùi hương này đến từ người cậu, tôi thắc mắc mãi gần đây sao cứ cảm giác có mùi ngòn ngọt, do ăn quá nhiều đồ ngọt à?"

Nói xong, lại cúi đầu ngửi một cái: "Mà ngửi cũng rất thích đấy chứ..."

Lạc Miểu vừa muốn nói chuyện, khuôn mặt lại bị nhéo một cái, Tống ảnh đế nhéo mặt người ta xong, còn suy tư nhìn hai ngón tay vừa gây chuyện của mình, nhận xét về Lạc Miểu: "Mặt cũng mềm... Như viên kẹo bông..."

Được rồi, không nên tính toán với con ma men...

Lạc Miểu coi như nhìn ra rồi, mặc dù ảnh đế ảnh đế không mượn rượu làm càn, nhưng vẫn mơ hồ, trăm phần trăm là say rồi.

—— Tửu lượng Tống ảnh đế không được tốt.

Lạc Miểu thầm đánh dấu trọng điểm trong đáy lòng, đỡ Tống Thịnh Trạch về nhà trọ.

Ánh trăng ở phía trước, phía sau hai người là hai cái bóng thật dài, tựa sát vào nhau trên những tảng đá xanh của vùng non nước.

Tống Thịnh Trạch say rồi, quay về cũng không làm ầm ĩ, yên lặng ngồi trên mạn giường sững sờ, Lạc Miểu lau rửa sạch sẽ cho anh, rồi dụ dỗ thay áo ngủ, Tống đại ảnh đế nghiêng người lăn vào bên trong giường, chỉ một lúc sau vang lên tiếng hít thở đều đặn, đang ngủ.

Lạc Miểu thở ra một hơi vui mừng, may là anh Trạch say rồi, nếu không cậu không dám nằm xuống bên cạnh anh, cùng nam thần cùng giường cùng gối gì gì đó... Nghĩ cũng không dám nghĩ tới nữa!

Trước khi đi ngủ, cậu gửi tin nhắn cho Côn Bằng báo cáo chút tình hình bên này, Côn Bằng trả lời rất nhanh, dặn cậu chăm sóc Tống Thịnh Trạch cho tốt, cũng nói mấy ngày nữa sẽ đến tham ban.

Lạc Miểu quy củ đắp chăn nằm bên người Tống Thịnh Trạch, có lẽ là bôn ba một ngày quá mệt mỏi, có lẽ là tiếng hít thở của Tống Thịnh Trạch quá đều đặn, vốn cậu tưởng rằng chắc chắn sẽ mất ngủ, vậy mà bất ngờ là đầu mới đặt xuống gối không bao lâu đã lâm vào giấc ngủ.

Lạc Miểu mơ.

Trong giấc mơ, cậu thấy mình mặc đồng phục cấp ba đang chạy trốn, có cái gì đó phía sau đang đuổi theo cậu.

Cậu cảm thấy mệt mỏi quá, nhưng lại không dám quay đầu lại xem thứ đuổi theo cậu đến tột cùng là cái gì, chỉ có thể ra sức chạy về phía trước.

Thứ phía sau càng ngày càng gần, cậu sợ hãi quay đầu lại, đối diện là camera điện thoại di động.

"Không được..."

"Không được chụp..."

Cậu cảm giác tứ chi của mình bị người cố định lại, dù như thế nào cũng không tránh thoát, quần áo cũng bị những người kia cởi ra.

Những người chụp hình cậu đã che mặt sau trong điện thoại di động, cậu cũng không nhìn thấy, nhưng chúng lại có thể thông qua camera nhìn cậu rõ rành rành.

Bị những bàn tay không thuộc về mình chạm vào cơ thể, có thể báo trước được đau đớn sắp xảy ra, Lạc Miểu run rẩy, thân thể cũng dần lạnh lẽo...

Đột nhiên, mặt đất phía sau lưng như nứt ra, toàn thân cậu rơi xuống.

Sau đó... Ngã vào một ôm cực kỳ ấm áp...

Chủ nhân của cái ôm này có giọng nói vô cùng quen thuộc, người đàn ông ghé vào bên tai cậu thấp giọng nỉ non: "Miểu Miểu, cậu thật ngọt..."

Đột ngột tỉnh giấc, đã là bình minh.

Lạc Miểu run lên một lúc mới nhận ra mình đang ở nơi nào, sau đó mới cảm giác được thân thể rất nặng.

Không biết từ khi nào Tống Thịnh Trạch đã nhào qua, như bạch tuộc ôm cậu thật chặt, hơi thở còn phả vào cổ cậu.

Chẳng trách lại mơ thấy giấc mơ kia...

Lạc Miểu không dễ dàng gì bò ra khỏi lồng ngực ảnh đế nhà mình, ngồi bên giường thở mạnh, Tống Thịnh Trạch còn chưa tỉnh, bẹp bẹp miệng trở mình.

Lạc Miểu nhìn anh, giơ tay xoa trán mình.

Bao lâu rồi không mơ thấy chuyện khi đó...

Nếu như chưa từng xảy ra chuyện đó, mình bây giờ sẽ như thế nào?

Sẽ thi đại học, sẽ thích quay chụp, có lẽ sẽ đi làm người mẫu trước, sau đó nhận vài vai diễn ngớ ngẩn, từ từ trà trộn vào cái giới này.

Nếu như vậy, có thể đứng trước mặt anh Trạch với một hình tượng tốt hơn không?

Lạc Miểu không ngốc, Tống Thịnh Trạch đã hỏi cậu nhiều lần chuyện liên quan đến việc sợ ống kính, cũng không chỉ một lần đề nghị cậu diễn thử một chút, Lạc Miểu mơ hồ có thể cảm giác được Tống Thịnh Trạch khá mong đợi việc cậu diễn xuất.

Nếu như mình cũng một diễn viên mà nói, nhất định anh Trạch sẽ dẫn dắt cậu đi, e rằng còn có thể đứng chung khung hình với anh Trạch...

Cậu không hy vọng xa vời có thể như Khúc Kiệt diễn với Tống Thịnh Trạch, dù chỉ diễn một vai nhân vật phụ làm thế mạng, dù cho chỉ được nói một lời thoại với anh Trạch thôi, cậu cũng đã đủ hài lòng.

Cậu thật sự không muốn để cho Tống Thịnh Trạch thất vọng, nhưng cậu không làm được...

Thật vô dụng mà...

Lạc Miểu thở dài, lắc đầu một cái đứng dậy đi rửa mặt.

________

"Thả ra! Cậu đừng kéo tôi!"

Tống Thịnh Trạch đẩy một nam sinh đang đuổi theo mình ra.

Thân hình thiếu niên không bằng anh, bị đẩy lảo đảo cũng không buông tay, bướng bỉnh lôi cánh tay của anh.

"Cút!" Tống Thịnh Trạch phát hỏa, "Tiên sư nó, ông bảo cậu cút nghe không!"

Thiếu niên không nói lời nào, nhưng vành mắt đã đỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

"Cắt!" Ngô Bách Dương vỗ đùi, "Tốt!"

Cảnh này là thời điểm thanh niên trí thức Chu Duệ Thanh vừa tới thị trấn, hắn bị bắt về ở nhà đồng hương họ Chu, tính ra vị đồng hương này cũng có quan hệ họ hàng với hắn.

Đồng hương rất nhiệt tình, nhưng nói với Chu Duệ Thanh là không có đủ phòng ở, chỉ có thể để hắn chịu khó ngủ trong chuồng dê, Chu Duệ Thanh chưa bao giờ ở mấy nơi thế này, vừa thối vừa bẩn, dê còn luôn luôn mồm kêu bên tai, căn bản ngủ không được.

Nhịn mấy đêm, bỗng nhiên có hôm vô tình nghe thấy đồng hương nói với người khác là cố ý đùa giỡn với hắn, nói là ai kêu cha Chu lên thành phố lớn nhiều năm như vậy cũng không chăm sóc quê nhà bên này một chút, đáng đời để con trai ông đến đây chịu khổ.

Chu Duệ Thanh tức lên, muốn xông ra đi đòi lời giải thích, bị con trai nhà thôn trưởng Thẩm Túc Phong — -- -- thiếu niên tuấn tú kéo lại, ngăn cản hành vi kích động của hắn.

Khúc Kiệt đóng vai thiếu niên buông Tống Thịnh Trạch ra, lau nước mắt, vẻ mặt một giây đồng hồ sau đã trở lại bình thường.

Tống Thịnh Trạch vỗ vỗ vai Khúc Kiệt: "Không tệ, kỹ năng diễn xuất còn rất vững vàng, quả nhiên tôi không nhìn nhầm."

Khúc Kiệt cung kính cúi chào Tống Thịnh Trạch: "Cảm ơn thầy Tống đã cho cơ hội."

Sau khi gã vào đoàn thì nghe được không ít chuyện, biết Ngô Bách Dương không hài lòng lắm với mình sau lần thử vai đó, ngược lại là Tống Thịnh Trạch quyết định, Ngô Bách Dương thực sự cũng chọn được không người thích hợp, vai diễn này mới được đẩy đến chỗ gã.

Ngô Bách Dương đi tới, đầu tiên là khen Khúc Kiệt hai câu: "Tiểu Khúc à, không tồi không tồi, Thịnh Trạch diễn mà cậu có thể đỡ được, thực lực vẫn là có, tốt hơn tôi dự đoán, thế nhưng..."

Khi "Thế nhưng" vừa nói ra, Khúc Kiệt biết mình cũng đủ tốt để đạo diễn Ngô hoàn toàn thoả mãn.

Ngô Bách Dương có chút khổ não: "Kỹ năng diễn xuất của cậu thì không thành vấn đề, thế nhưng..." Hắn nhìn về phía Tống Thịnh Trạch, không muốn tiếp tục làm người xấu, ném sang cho anh, "Thịnh Trạch, cậu cũng nhìn ra rồi chứ? Có hơi phiền toái..."

Tống Thịnh Trạch nghĩ thầm lão hồ ly này, muốn chê người khác cũng phải đẩy qua cho mình, anh cũng không tính toán với Ngô Bách Dương, nói thẳng với Khúc Kiệt: "Giọng cậu không ổn."

Vừa nói như vậy, bản thân Khúc Kiệt cũng thấy thế, gật gật đầu: "Giọng tôi quá trầm, nhân vật này cần một giọng nói trong trẻo mới thích hợp."

Khi đóng phim thường thường sẽ xuất hiện tình huống như vậy, hình tượng hay kỹ năng diễn xuất của diễn viên đều đúng vị, nhưng giọng nói thì chưa chắc chắn sẽ phù hợp, chỉ có những diễn viên giỏi mới có thể căn cứ vào nhân vật để đổi giọng, ví dụ như Tống Thịnh Trạch, nhưng hiển nhiên Khúc Kiệt vẫn chưa thể luyện được đến trình độ đó, trời sinh tiếng nói không sửa đổi được, nguyên nước nguyên vị.

"Lồng tiếng đi." Tống Thịnh Trạch đề nghị với Ngô Bách Dương, "Tìm người thích hợp một chút, khẩu hình căn chuẩn không phải vấn đề lớn."

Ngô Bách Dương cũng không quá tán thành: "Diễn viên lồng tiếng không chung đoàn, quay xong toàn bộ sau đó về phối âm, ít nhiều gì sẽ có chút không giống, cả tâm trạng cũng không được, không diễn được..."

Tống Thịnh Trạch cau mày: "Gọi một người đến đây không được hả? Mở phòng thu âm nhỏ bên kia, thu lại cảnh Khúc Kiệt là xong, chỉ cần đến mấy lần."

"Cậu nói thì dễ!" Tật xấu keo kiệt của đại đạo diễn Ngô lại tái phát, "Các diễn viên lồng tiếng thu âm tính tiền theo giờ, không phải trọn gói như các cậu, nếu vào đoàn, vậy phải nhiều ít..."

"Xì..." Tống Thịnh Trạch nhếch miệng, "Chọn."

"Anh chọn nhưng đều là tiền của cậu! Bao nhiêu đều là của cậu, tự cậu suy nghĩ thật kỹ!" Ngô Bách Dương không vui gào lên.

Lạc Miểu nhìn bọn họ đứng dưới mặt trời như lò nướng, chỉ lo ảnh đế nhà mình bị ăn nắng sẽ đen, mang dù che trên đỉnh đầu Tống Thịnh Trạch chống tia tử ngoại, đưa nước lọc lên, còn không quên thổi phồng: "Anh Trạch, anh diễn quá tuyệt vời! Đặc biệt có thần! Anh uống nước, giải khát."

Tiếng nói trong trẻo giòn tan của thiếu niên xen vào, khiến lồng ngực người nghe tê rần.

Đôi mắt Ngô Bách Dương sáng lên, lấp lánh nhìn chằm chằm Lạc Miểu.

Lạc Miểu bị ánh mắt nhiệt tình của đạo diễn Ngô làm sợ đến mức lùi về sau một bước, nhưng vẫn thề sống chết bảo vệ bình nước của Tống Thịnh Trạch: "Đạo diễn Ngô, anh... Nước của anh, tôi không cầm... Đây là của anh Trạch, không thể cho anh."

Đạo diễn Ngô vẫn còn nhìn cậu...

Lạc Miểu căng thẳng trừng lại: "Ô... Cũng không thể cho anh!"

Ai nha, nhìn dáng dấp bảo vệ thức ăn này, nhóc con thật là quá đáng yêu, còn biết che chở anh cơ đấy!

Tống Thịnh Trạch nhịn cười, sờ sờ cằm, đương nhiên anh biết nguyên nhân tự dưng Ngô Bách Dương trở nên hưng phấn.

Tống đại ảnh đế thảnh thơi nhận nước uống một hớp, sờ sờ đầu tiểu trợ lý nhà mình: "Bạn nhỏ, cậu sợ ống kính, chắc không sợ thu âm chứ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương