Rất nhanh Bạch Du Du liền không có cách nào suy nghĩ được vấn đề này nữa, bởi vì cả người cô đều treo trên người Lục Hàn Chi, được anh sít sao ôm vào trong ngực.

Hơi thở của anh phun ra bên tai và trên cổ cô, mang tai của cô cũng bắt đầu nóng lên.

Trong đầu gần như trống rỗng.

“Anh uống, uống say rồi sao?”

“Không có.” Lục Hàn Chi dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Ai bảo em làm anh sợ?”

Mặc dù giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng cô lại nghe được một chút ý tủi thân từ trong lời nói của anh.

Lục Hàn Chi nói tiếp: “Anh về nhà không nhìn thấy em, cho rằng em lại bị mang đi rồi.”

Được thôi… là lỗi của cô, chỉ lo cho anh sự kinh ngạc, quên mất chuyện ban ngày anh vừa vì cô bị Dung Thất mang đi mà tức giận.

“Em xin lỗi.” Bạch Du Du nhỏ giọng nói: “Em không cố ý khiến anh lo lắng.”

Cô ôm cổ anh, nhẹ nhàng cọ cọ mặt anh: “Đừng giận.”

Lục Hàn Chi đương nhiên biết cô chỉ trêu đùa với anh mà thôi, sao anh có thể giận được?

Chẳng qua chỉ là muốn trêu chọc cô mà thôi.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cô vẫn ướt sũng như lúc là mèo con, lộ ra sự ẩm ướt dịu dàng, từ gương mặt đến lỗ tai đều hồng hồng.

Giống như Bánh Trôi mê người, lại làm cho người ta không nỡ ngoạm.

Trong lòng Lục Hàn Chi liền có chút nóng lên, không nhịn được muốn ghẹo cô.

Bởi vì ngay cả dáng vẻ tức giận của cô cũng giống như đang làm nũng nước mắt rưng rưng.

Khiến cho người ta ngọt ngào đến tận trong lòng.

Bạch Du Du kịp phản ứng lại, lập tức lại có chút tức giận: “Có điều anh cũng quá đáng, vậy mà giả vờ báo cảnh sát làm em sợ, em còn tưởng rằng anh thật sự quên em mất rồi.”

Cô cầm lấy điện thoại trong tay anh nhìn, quay số gọi chỗ nào? Vừa rồi hoàn toàn chính là đang hù dọa cô!

Thật không hổ là cấp bậc ảnh đế, vừa rồi ánh mắt, giọng điệu và tư thái của anh hoàn toàn nhìn không ra có một chút ý nói đùa nào, Bạch Du Du thật đúng là bị anh lừa gạt rồi.

Lục Hàn Chi nở nụ cười: “Làm sao có thể chứ.”

Thấy cô phồng má trừng mắt nhìn mình, Lục Hàn Chi nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Được rồi, là lỗi của anh, không nên dọa em.”

Bạch Du Du đương nhiên không giận, với cái tư thế hiện tại này của bọn họ, cô chỉ có thể cố ý giả bộ như giận dỗi để che giấu sự thẹn thùng của mình, thật ra cả khuôn mặt đều đỏ thấu cũng không ý thức được.

“Anh, anh mau buông em ra đi, bây giờ em lại không phải là mèo, có thấy nặng không…”

“Không nặng, nhẹ hều.” Lục Hàn Chi ôm cô đi đến bên giường, đặt cô xuống.

Anh nhìn thoáng qua đĩa điểm tâm trống không trên bàn, hơi nhíu mày lại: “Em vẫn chưa ăn cơm đúng không.”

“Đúng vậy, em đói bụng quá.”

Bạch Du Du xoa xoa bụng của mình.

Mấy cái bánh ngọt nhỏ kia đủ để nhét đầy bao tử của mèo con, nhưng sau khi khôi phục lại dáng vẻ của người lớn, lượng cơm ăn của cô chắc chắn cũng sẽ tăng lên không ít, đương nhiên là không thể ăn no được.

Lục Hàn Chi sờ sờ đầu của cô: “Chờ nhé, anh đi lấy đồ ăn cho em.”

Bạch Du Du nói: “Có thể ăn mì thịt bò không?”

Chỉ là suy nghĩ nảy ra trong nháy mắt của cô, vừa há miệng liền phảng phất như ngửi thấy mùi thơm của mì thịt bò như vậy, lúc này nhịn không được mà nuốt ngụm nước bọt.

Lục Hàn Chi cười cười: “Có thể, vậy thì em phải đợi một chút.”

“Không thành vấn đề, em đợi.”’

Mắt thấy Lục Hàn Chi đi ra khỏi phòng ngủ, Bạch Du Du cũng nhẹ nhàng thở ra, cô xoa xoa lồng ngực của mình, vẫn không cách nào xoa dịu được nhịp tim xao động.

Nghĩ tới lời nói vừa rồi lúc Lục Hàn Chi ôm cô, hơi thở, giọng điệu, còn có nhiệt độ trên người của anh… Cô không có cách nào bình ổn lại được.

Sự thân mật này không giống so với lúc cô vẫn là mèo con.

Bạch Du Du che khuôn mặt nóng lên của mình, vùi mình vào trong chăn.

Một lát sau, Lục Hàn Chi đẩy cửa ra đi vào: “Tới đây ăn đi.”

Bạch Du Du ngửi thấy mùi thơm, liền vội vàng đứng lên đi theo, nhìn anh bưng khay đi đến trên ban công, để mì thịt bò và một ly sữa bò lên bàn, kéo cái ghế ra cho cô.

Lục Hàn Chi nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của cô, cầm lấy đôi đũa, miệng nhỏ sột soạt ăn mì, bỗng nhiên nói: “Trước kia lúc nào cũng cho em ăn đồ cho mèo, thật sự là tủi thân cho em rồi.”

Bạch Du Du suýt chút nữa bị nghẹn lại: “Không sao, khi đó em cũng quen rồi.”

Trước đó lúc chưa gặp được Bạch Hiêu, cô cũng không biết mình còn có thể khôi phục lại dáng vẻ người lớn.

Lần trước khi nói chuyện trời đất với Dung Tích, Dung Tích cũng đã nói, lần đó của cô về cơ bản cũng coi như là trùng sinh rồi, không riêng gì bề ngoài và cơ thể, thân phận và cuộc sống trước kia cũng đã khác với bây giờ nữa.

Có lúc cô cũng sẽ cảm thấy mình nằm mơ một giấc mơ dài, thỉnh thoảng nhớ tới cuộc sống trước kia, đều giống như là ký ức rất lâu trước đây rồi.

Hiện tại trong cuộc sống, cô có người nhà, cũng có người bạn như Dung Tích ở đây.

Còn có người đàn ông trước mắt này.

Cô cảm thấy rất thỏa mãn, chưa từng mảy may tủi thân.

Từ lúc cô bắt đầu đến bên cạnh anh, Lục Hàn Chi cũng chưa từng để cô chịu uất ức.

Mắt cô có chút cong lên: “Em cảm thấy rất tốt, không tủi thân chút nào.”

Màn đêm trên đỉnh đầu ánh sao lấp lánh, trong không khí tung bay từng hồi hương hoa trong vườn hoa.

Bạch Du Du ăn được một nửa thì giương mắt lên, thấy Lục Hàn Chi một tay chống cằm lẳng lặng nhìn mình, nhịn không được mà cười: “Anh nhìn em làm gì? Có phải vẫn không quen em như vậy không?”

“Không có.” Lục Hàn Chi nói: “Anh rất quen.”

Anh dừng lại một chút, lại nói: “Cũng rất thích.”

Bạch Du Du rủ đôi mắt xuống, hai tay cầm ly sữa bò trong tay kia: “Vậy… có giống như lúc thích Bánh Trôi không?”

Lục Hàn Chi ngẩn ra, vừa muốn nói gì đó, điện thoại bỗng nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua dãy số: “Xin lỗi em, anh nhận điện thoại trước đã.”

Anh cũng không tránh Bạch Du Du, mà là cầm điện thoại lên nhận máy: “Alo?”

“Ừm, cháu nhìn thấy rồi, là có người đang cố ý tạo chủ đề, cháu đã để cho người đi xử lý rồi… Có phóng viên tìm cậu rồi?”

Bạch Du Du nghe hình như là đang nói tới những chuyện liên quan đến lời đồn trên Internet về thân thế của Lục Hàn Chi.

Giọng điệu của Lục Hàn Chi rất bình tĩnh: “... Cháu bên này không có việc gì, chẳng mấy chốc sẽ xử lý tốt thôi, cậu chú ý thân thể, không cần để ý đến những lời đồn kia.”

Chờ anh cúp điện thoại, Bạch Du Du hỏi: “Em nhìn thấy những lời đồn trên mạng kia rồi, không sao chứ?”

“Không sao, em cũng biết là lời đồn thôi mà.” Lục Hàn Chi nhìn cô xoa bụng: “Ăn no chưa?”

Bạch Du Du nói: “Ngon quá đi, ăn hơi no rồi.”

“Vậy sao? Vậy lần sau lại làm cho em ăn.”

Bạch Du Du sửng sốt một chút, khó có thể tin mà nói: “Mì thịt bò là do anh tự làm?”

Cô đột nhiên nhớ tới, trước đó Lục Hàn Chi cũng từng làm cho cô ăn, có điều lúc đó cô thấy anh đi vào phòng bếp, thật sự không ngờ anh sẽ đích thân nấu cơm cho cô ăn.

Lục Hàn Chi này, bởi vì cảm giác mà bản thân mang đến cho người ta rất hoàn mỹ, còn có chút bệnh thích sạch sẽ, cho nên thực sự khiến cho người ta không tưởng tượng ra được dáng vẻ anh tự nấu cơm.”

“Em cũng không biết là anh còn biết nấu cơm.”

Nhất là món ăn đêm bình dân như mì thịt bò, quan trọng hơn là còn ngon như thế!

“Thứ anh biết còn rất nhiều.” Lục Hàn Chi thản nhiên nói: “Sau này em có thể từ từ biết rõ.”

Bạch Du Du bắt đầu nhớ lại bản thân mình đều biết làm cái gì rồi.

Hình như… Ngoại trừ vẽ tranh ra, cô cũng không có kỹ năng đặc biệt gì.

Không biết là biết biến thành mèo thì có tính không?

“A, đúng rồi, quảng cáo công ích kia còn chưa quay xong, bây giờ em như vậy…” Cũng không có cách nào quay được nữa.”

“Không sao, anh sẽ giải thích với bọn họ.”

Lục Hàn Chi đứng dậy đi đến bên cạnh cô: “Ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Bạch Du Du có chút muốn ra ngoài đi một chút, nhưng lại có chút do dự: “Lỡ như bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Bác Lý còn đang ở bên dưới đúng không?”

“Bác ấy đã nghỉ ngơi rồi.” Lục Hàn Chi nhẹ nhàng kéo tay cô, nói: “Không sao, có nhìn thấy thì cũng không sao.”

Bạch Du Du được anh dắt xuống lầu.

Trước kia đều là được anh ôm vào trong ngực, loại cảm giác nắm tay này, đối với cô mà nói là rất mới mẻ.

Đi đến trong vườn hoa, Lục Hàn Chi dừng bước lại, cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô: “Lạnh không?”

Bạch Du Du lắc đầu: “Không lạnh.”

Cô đột nhiên cảm nhận được, hôm nay Lục Hàn Chi có chút không giống bình thường.

Từ lúc anh vào cửa kéo tủ quần áo ra trêu ghẹo cô, cô đã nhìn ra rồi.

Có lẽ là bởi vì uống rượu?

Mặc dù bình thường Lục Hàn Chi lúc không có ai đối với cô cũng rất tốt, nhưng không biết có phải nguyên nhân bởi vì khôi phục lại dáng vẻ người lớn hay không, cô cảm thấy giờ phút này Lục Hàn Chi vô cùng dịu dàng.

Cũng có lẽ chính là bởi vì hiện tại cô đã không phải là mèo con nữa, cho nên càng có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh.

Mặt đỏ tim run vừa rồi đã chậm rãi bình ổn lại, nhưng nhìn gò má của anh, nhịp tim của Bạch Du Du lại bắt đầu không theo quy luật.

Cô đang muốn nói cái gì đó, Lục Hàn Chi bỗng nhiên mở miệng: “Vừa rồi người gọi điện thoại cho anh là một vị trưởng bối của anh, anh họ của mẹ anh.”

Bạch Du Du kịp phản ứng lại: “... Mấy kẻ tung tin kia đáng ghét quá đi.”

Mấy cái gọi là vạch trần trên mạng kia mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng đủ loại gọi là ‘chứng cứ’ lại ngấm ngầm hại người khiến mọi người vừa nhìn liền biết là nói tới ai, rõ ràng là tung tin đồn chế tạo chủ đề.

“Lúc anh đi du học ở nước ngoài đã ở trong nhà cậu một khoảng thời gian, sau này cậu một mình lập nghiệp ở nước ngoài, có một năm gặp phải khó khăn, anh liền đi giúp cậu một năm…”

Lúc Lục Hàn Chi nói đến chuyện trước kia hơi qua loa, nhưng Bạch Du Du cũng nghe ra được, khoảng thời gian đó anh chắc chắn cũng rất vất vả.

“Mấy năm gần đây, ngoại trừ vài người bạn, anh vẫn luôn ở một mình.” Lục Hàn Chi dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Mãi đến khi gặp được em.”

Đôi mắt của anh sâu thẳm như màn đêm, lại ẩn chứa sự dịu dàng vô tận.

Bạch Du Du kinh ngạc nhìn anh.

“Em thích anh.” Cô bỗng nhiên cố lấy dũng khí, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện vẫn run rẩy: “Em vẫn luôn… rất thích anh.”

“Ừm, anh biết.” Lục Hàn Chi vươn tay, nhẹ nhàng ôm cô trong lòng: “Anh cũng thích em.”

Anh dừng lại một chút, lại chân thành nói: “So với lúc em vẫn còn là mèo con thì thích hơn.”

“... Thật sao?” Bạch Du Du ở trong ngực anh nhắm mắt lại, nói: “Trước kia anh từng nói, em có thể sống bao lâu, anh liền thương em bấy lâu, nhưng nếu như… sau này em cũng không thể biến thành mèo con nữa…”

Giọng nói của cô vừa nhẹ lại mềm, bàn tay nắm lấy áo anh cũng lộ ra sự bất an.

Cô đã từng không chỉ một lần nói cho anh biết tình cảm của mình, nhưng Bạch Du Du vẫn cảm thấy, vẫn chưa đủ.

Lục Hàn Chi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Cô gái ngốc này, hóa ra là còn sợ hãi chuyện này.

Cũng trách anh, chưa từng nói rõ ràng với cô.

“Mặc kệ em có biến thành dáng vẻ gì, anh đều thương em như vậy.” Anh buông tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn dáng vẻ hai mắt đẫm lệ mông lung của cô, bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Không tin anh sao?”

“... Tin.”

Bạch Du Du vừa nói xong chữ này, Lục Hàn Chi liền cúi đầu hôn xuống.

Trong không khí tràn đầy hương hoa trong vườn hoa, mà Bạch Du Du chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh.

Nụ hôn của anh rất dịu dàng.

Ngay cả bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô cũng mang theo sự cưng chiều khó nói nên lời.

Một nụ hôn kết thúc, Lục Hàn chi nhẹ nhàng nâng khuôn mặt ửng đỏ của cô lên, thấp giọng nở nụ cười: “Nếu như em vẫn là mèo con, anh cũng sẽ rất bối rối.”

Bạch Du Du nghi ngờ chớp chớp mắt, trong mắt phảng phất như phủ một tầng sương mù mông lung, ngay cả ánh mắt đều lộ ra sự mờ mịt ướt át.

Lục Hàn Chi lại khẽ hôn một cái lên môi cô, nói: “Mỗi lần nghĩ đến mèo con trong lòng anh là dáng vẻ em bây giờ, anh liền muốn em nhanh biến lại… nếu không, anh phải làm thế nào để hôn em?”

… Cũng đúng nha.

Nếu như là mèo con, mặc kệ cô có thổ lộ thế nào, mặc kệ Lục Hàn Chi có đáp lại cô như thế nào, cô đều sẽ cảm thấy, Lục Hàn Chi chỉ là yêu thích một con mèo con mà thôi.

Khuôn mặt Bạch Du Du lại đỏ hồng: “Nhưng mà, lúc em là mèo con anh cũng thường xuyên hôn em mà.”

“Cái đó không giống.”

“Không giống chỗ nào?”

Mấy phút sau, lại là một nụ hôn kết thúc, Lục Hàn Chi nhìn Bạch Du Du bên tai đều đỏ thấy, giọng nói khàn khàn hỏi: “Hiện tại còn cảm thấy giống nhau không?”

Bạch Du Du: “...”

Câu hỏi vừa rồi của cô, thật là ngốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương