Chiếc xe dừng lại trước ngõ nhỏ, có người vội vã sải bước dài bước xuống xe…

Đến trước một cánh cổng.

Những bông hoa tuyết như những sợi lông ngỗng, phủ cả một bầu trời trắng xóa.

Sở Dư đứng ngắm tuyết rơi dưới mái hiên, đúng lúc này, cô cảm nhận có một ánh mắt đang nhìn mình.

Cô vừa ngoái đầu thì chợt cơ thể cứng lại, đáy mắt vụt qua cảm xúc khác thường.

Trước cánh cổng thùy hoa, chàng trai sải bước đi đến.

Dường như cậu đen hơn, gầy hơn xưa, nhưng trên người lại có khí chất xâm lược mạnh mẽ.

Cậu ôm cô vào lòng, vòng tay siết thật chặt.

Cái ôm ấm áp tương phản hoàn toàn với khí trời lạnh lẽo, “Sở Tiểu Dư…”

… Tôi đã về rồi…

Cậu không chờ cô đáp lại đã nâng cằm cô lên, không kìm được hôn lên đôi môi cô.

Nhiệt tình, điên cuồng, nóng bỏng, tựa như muốn hòa tất cả những nhung nhớ suốt nửa năm qua vào nụ hôn này. Nụ hôn ngày càng mạnh mẽ, hôn tới mức quyến luyến không rời.

Sắc trời như nổ tung, bùng nổ sự ngọt ngào.

Nhịp tim Sở Dư như trống đập liên hồi, mặt cô nóng bừng, đầu óc trống rỗng, tay cô vòng qua cổ cậu, đôi môi hé mở đáp lại cậu.

—— Cậu đã trở về.

Người kia thoáng dừng lại, ngọn lửa trong đáy mắt bỗng chốc cháy lan ra.

Cậu áp cả người cô lên cánh cửa. Sở Dư đau đớn kêu lên, chưa kịp phản ứng lại đã thấy người trước mặt dính sát lên, áp chặt cô lên tường. Một tay cậu ôm lấy eo cô, tay khác nâng cằm cô lên, như muốn ôm cô vào lòng.

Đôi môi Cố Thần một lần nữa hạ xuống.

Cậu dẫn dắt đầu lưỡi của cô, liếm láp, mút mát, giống như thứ trân bảo yêu thích, làm cách gì cũng không buông tay được.

Trong trời tuyết lạnh lẽo, bầu không khí ở đây bỗng dưng ấm áp hẳn, tựa như xuân về hoa nở.

Cố Thần nhìn hàng mi cong vút của người trong lòng mình, đôi môi ngọt ngào khẽ mở, mềm mại e ấp trong lòng cậu, dịu dàng khiến người ta yêu thương không thôi.

Yêu thương từ đáy lòng bỗng chốc bùng nổ, cậu hận không thể ôm cô chặt hơn một chút…

Đến khi hai người không thể thở nổi, chàng trai mới không nở buông ra, lưu luyến cọ lên mặt cô.

Tay cậu nắm chặt eo cô, cảm nhận sự mềm mại trong lòng mình thì chỉ thấy đáy lòng như vỡ vụn, thỏa mãn dâng trào. Cậu khép hờ mắt, thấp giọng than thở, “Tôi nhớ cậu lắm…”

Rất rất nhớ cô.

Ở nơi ấy, ngày nào cậu cũng mơ thấy cô, nhưng lúc mở mắt ra thì lại chỉ là một giấc mơ.

Sở Dư không nói gì, cọ cọ vào lòng cậu, cô an tâm nhắm mắt lại.

“Cậu có nhớ tôi không?”

Cậu cất giọng đầy dịu dàng, còn mang theo sự nũng nịu khó nói.

Trái tim cô giống như những bông hoa tuyết ngoài kia, chậm rãi tan thành một vũng nước.

Sở Dư ôm lấy eo cậu, gương mặt ửng đỏ.

“… Có.”

Đôi mắt cô chậm rãi cong lên, sáng lấp lánh như chứa đựng cả dải ngân hà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương