Anh Đây Cóc Sợ Vợ
-
Chương 47
Ánh mắt Tiểu Cố như đang sáng lấp lánh.
Sở Dư chỉ bảo cậu đeo, không được gỡ nó xuống, chứ cô không có nói nếu cậu làm theo thì sẽ tha thứ cho cậu.
Lát nữa cậu có nên làm nũng không nhỉ?
Nếu cô nói… vậy… lát nữa có nên… học thêm một chiêu mới không?
Cố Thần ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên hành lang, hai tai đỏ bừng. Nếu cậu chặn môi cô lại…
Khụ, không phải cậu không muốn làm thế, chẳng qua là cậu lo cô sẽ tức giận hại thân thôi.
Đúng lúc này, thang máy “ting” một tiếng.
Đôi giày da sáng bóng bước ra, giẫm lên sàn nhà vô cùng khí thế.
Cố Thần hờ hững nhìn sang.
…
Cặp mắt đen láy cùng đôi mắt xanh nhìn nhau.
Bầu không khí như bị đóng băng.
Cố Thần cứng đờ cả người.
Đôi giày da dừng lại, ánh nhìn của người đàn ông mắt xanh chậm rãi dời sang đỉnh đầu của Cố Thần.
Anh nhìn chằm chằm con thỏ kiêu căng kia.
Phản ứng đầu tiên của Cố Thần chính là giơ tay lên che đầu mình, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cậu mà thôi.
Cố Thần mỉm cười, đứng thẳng lưng. Cậu hoàn toàn cảm thấy đeo bờm thỏ trên đầu không có gì không đúng, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, thế là kiêu ngạo lên tiếng, “Anh… Sở.”
Dù lúc nhỏ anh Sở chỉ đến đây vài lần, nhưng cậu vẫn nhớ rõ đôi mắt xanh này.
Anh Sở nhìn cậu, lạnh lùng ra lệnh, “Lén la lén lút, bắt nó lại.”
Mấy vệ sĩ sững sờ, nhưng chỉ một giây sau, bọn họ liền nhào đến chỗ Cố Thần.
Cậu nhíu mày, nháy mắt liền hiểu ra nguyên nhân vì sao anh Sở làm thế. Đoán chừng là anh đã biết quan hệ giữa cậu và Sở Dư rồi đây.
Vẻ bướng bỉnh khẽ lóe lên rồi biến mất.
Cố Thần mượn lực của vách tường bên cạnh, giơ chân rạch gió đá về phía đầu của vệ sĩ, động tác lưu loát mạnh mẽ, ra tay cũng rất tàn nhẫn.
Tiếng va chạm quanh quẩn trong hàng lang.
Người đàn ông dẫn đường nhìn chằm chằm bóng mình phản chiếu trên sàn nhà, lưng càng lúc càng cúi thấp.
Anh ta là người phụ trách bảo vệ an toàn cho cô chủ ở trong nước, đương nhiên biết Cố nhị thiếu là ai… và quan hệ giữa cậu và cô chủ như thế nào.
Bây giờ… Boss rõ ràng không hài lòng Cố nhị thiếu mới tí tuổi đã dám lừa gạt cô chủ, anh vợ và em rể đang chiến tranh với nhau…
Thật đáng sợ mà!
Đánh nhau trong hành lang rất có lợi với Cố Thần, nơi này hẹp, dù vệ sĩ có nhiều thì chỉ có hai người có thể đụng đến cậu.
Có thể nói rằng “Một người trông giữ cửa quan. Vạn người phá cửa vẫn bền như không.”*
(*一夫当关, 万夫莫开了: Một câu trong bài Thục Đạo Nan của Lý Bạch, dịch: Trần Đông Phong.)
Anh Sở nhìn trận đấu, ánh mắt trầm xuống. Anh định nói gì đó thì tiếng mở cửa bỗng vang lên.
Sở Dư vừa mở cửa đã thấy Cố Thần duỗi tay nắm lấy đầu người bên cạnh, cơ thể xoay ngược lại…”Bịch” một tiếng, quật người mặc đồ tây ngã xuống đất.
Sau đó cậu đưa tay đấm vào mũi của người sau lưng mình.
Sở Dư: …
Cô nghiêm mặt, trước tiên quan sát tình huống trước mắt. Thậm chí tay cô đã đặt lên đồ vật trông giống như đồ chơi ở trước ngực mình.
Đến khi cô nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng vệ sĩ.
“Anh?”
Sở Dư yên lặng bỏ tay xuống.
Anh Sở dịu mặt, bảo vệ sĩ lui ra, còn mình thì tiến lại gần cô.
Mừng rỡ qua đi, Sở Dư bước nhanh tới, nắm chặt tay áo của anh kéo anh vào phòng, trách móc, “Đã nói anh là gọi điện thoại kêu em tới đón rồi mà?”
“Anh hai sai rồi.” Anh Sở trực tiếp nhận lỗi, giơ tay lên chuẩn bị sờ đầu cô, tay anh dừng giữa không trung một chút rồi đặt lên con thỏ trên đầu cô.
“An An, con thỏ này đẹp quá, cho anh hai đi.” Anh đưa tay lấy cái bờm xuống.
Sở Dư bỗng ngẩn người. Bấy giờ cô mới nhớ ra bên ngoài có chuyện.
Từ xưa đến nay cô rất thông minh, kết hợp với chuyện vừa nãy anh hai bảo vệ sĩ đánh nhau với Cố Thần, cô liền hiểu ra mọi chuyện.
Mặt cô nóng rần, nhìn thoáng qua anh hai nhà mình, “… Anh hai ~”
Giọng nói không rõ là ngượng ngùng, nũng nịu hay là gì.
…
Bên này, Cố Thần xoa xoa cổ tay, thấy Sở Dư lúc đầu còn nhìn mình, nhưng sau khi nhìn thấy anh hai liền vứt cậu sang một bên, lôi kéo người vào nhà mà không thèm quan tâm cậu lấy một câu.
Cậu cố giấu đi sự chột dạ, yên lặng đi theo sau.
Sau đó, vệ sĩ nằm trên đất cũng lồm cồm bò dậy, sờ sờ mặt mình.
Đã nói đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch điểm yếu rồi mà?
Cố Thần vào nhà thì cảm thấy bầu không khí không đúng cho lắm, Sở Dư hơi cúi đầu, không nhận ra vẻ mặt thế nào, cậu lập tức nhíu chặt mày.
“Sở Tiểu Dư!” Cậu không yên lòng, nặng nề bước tới.
Lúc này Sở Dư mới ngẩng đẩu lên, cô vẫn giữ nụ cười như cũ, hai má trắng nõn, “Ừm.”
Thấy thế Cố Thần mới yên lòng.
Nhận ra ánh mắt của anh Sở, Sở Dư né tránh, mắt cứ nhìn chằm chằm dưới giày anh, chỉ chỉ Cố Thần, nhẹ nhàng nói, “Anh hai, đây là Cố Thần.”
Anh Sở nhìn sang Cố Thần, vẻ mặt không đổi, “Cố nhị thiếu.”
Hình như anh không hề cảm thấy gọi một người nhỏ hơn mình là nhị thiếu thì không có gì sai.
Cố Thần lại run rẩy, “Nhị thiếu cái gì, anh Sở cứ gọi em là Tiểu nhị là được rồi.”
“Anh đừng xa lạ như thế làm gì.”
Anh Sở nhìn cậu chằm chằm, mặt dạn mày dày, vẫn lạnh lùng đáp, “Đó là phép lịch sự không thể thiếu.”
“Người nhà với nhau đâu cần phải lịch sự như thế.”
“Trong lòng em, anh Sở cũng như anh em vậy, nếu anh Sở không chê, em xin phép gọi anh một tiếng anh hai.”
Hoàn toàn không thấy dáng vẻ tàn nhẫn khi đánh nhau, trông cậu vô cùng chân thành.
Mặt Sở Dư càng lúc càng nóng, cô cắt ngang lời bọn họ, “Anh bay thời gian dài như thế có mệt không, em đi rót cho anh một tách trà nhé.”
Ai là người nhà với cậu hả.
“Không cần đâu.” Anh Sở nhìn sắc mặt của em gái, càng thêm đen mặt.
Em gái nhà mình được chăm sóc như cải trắng, mới về nước mới có một tháng đã bị heo ăn, chẳng muốn chừa cho chút mặt mũi nào.
Anh lạnh lùng đáp, “Không thích.”
Cố Thần: …
***
—— Rầm.
Tôn Hạo Quảng nhìn Cố Thần đá văng ghế, cứ như một giây sau sẽ nổ “bùm” một cái.
Thậm chí… trông cậu có chút uể oải khó nói.
“Anh Cố, khụ, anh có chuyện… gì hả?”
Sao không thấy Sở Dư đi cùng anh ấy? Bộ cãi nhau thật à? Không lẽ Sở Dư… không chịu tha lỗi cho anh ấy??
Cố Thần nhíu mày, cắn răng nói, “Xin nghỉ rồi.”
Thật ra Cố Thần cũng không thể đợi ở lại nhà Sở Dư được lâu.
Cậu đến nhà Sở Dư là vì sắp đến giờ học buổi chiều.
Áp suất của anh vợ lớn quá, quá trình đi rót nước với Sở Dư… cậu chưa nói với câu được hai câu, chứ đừng nói chi là hỏi cô còn giận hay không, hay là nói với cô lúc trưa mình đeo bờm thỏ con… bảo cô khen vài câu.
Khó khăn lắm mới nhịn đến lúc đi học, cậu đã tính toán kỹ rồi, lát nữa trên đường đi học phải nói với Sở Dư vài câu, nhõng nhẽo một chút, đòi ôm một cái…
Ai ngờ anh vợ lại lạnh lùng ném cho một câu, đã XIN NGHỈ cho Sở Tiểu Dư!
—— Sao trên đời này lại có sinh vật gọi là anh vợ thế nhỉ?!!
Pháp Hải của Lôi Phong tháp* cũng chẳng có pháp lực cao thâm bằng anh!
(*Pháp Hải hòa thượng là nhân vật trong Bạch Xà truyện.)
***
Tác giả có lời muốn nói:
Anh vợ: Ồ, còn muốn ôm một cái nữa hả?
Sở Dư chỉ bảo cậu đeo, không được gỡ nó xuống, chứ cô không có nói nếu cậu làm theo thì sẽ tha thứ cho cậu.
Lát nữa cậu có nên làm nũng không nhỉ?
Nếu cô nói… vậy… lát nữa có nên… học thêm một chiêu mới không?
Cố Thần ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên hành lang, hai tai đỏ bừng. Nếu cậu chặn môi cô lại…
Khụ, không phải cậu không muốn làm thế, chẳng qua là cậu lo cô sẽ tức giận hại thân thôi.
Đúng lúc này, thang máy “ting” một tiếng.
Đôi giày da sáng bóng bước ra, giẫm lên sàn nhà vô cùng khí thế.
Cố Thần hờ hững nhìn sang.
…
Cặp mắt đen láy cùng đôi mắt xanh nhìn nhau.
Bầu không khí như bị đóng băng.
Cố Thần cứng đờ cả người.
Đôi giày da dừng lại, ánh nhìn của người đàn ông mắt xanh chậm rãi dời sang đỉnh đầu của Cố Thần.
Anh nhìn chằm chằm con thỏ kiêu căng kia.
Phản ứng đầu tiên của Cố Thần chính là giơ tay lên che đầu mình, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cậu mà thôi.
Cố Thần mỉm cười, đứng thẳng lưng. Cậu hoàn toàn cảm thấy đeo bờm thỏ trên đầu không có gì không đúng, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, thế là kiêu ngạo lên tiếng, “Anh… Sở.”
Dù lúc nhỏ anh Sở chỉ đến đây vài lần, nhưng cậu vẫn nhớ rõ đôi mắt xanh này.
Anh Sở nhìn cậu, lạnh lùng ra lệnh, “Lén la lén lút, bắt nó lại.”
Mấy vệ sĩ sững sờ, nhưng chỉ một giây sau, bọn họ liền nhào đến chỗ Cố Thần.
Cậu nhíu mày, nháy mắt liền hiểu ra nguyên nhân vì sao anh Sở làm thế. Đoán chừng là anh đã biết quan hệ giữa cậu và Sở Dư rồi đây.
Vẻ bướng bỉnh khẽ lóe lên rồi biến mất.
Cố Thần mượn lực của vách tường bên cạnh, giơ chân rạch gió đá về phía đầu của vệ sĩ, động tác lưu loát mạnh mẽ, ra tay cũng rất tàn nhẫn.
Tiếng va chạm quanh quẩn trong hàng lang.
Người đàn ông dẫn đường nhìn chằm chằm bóng mình phản chiếu trên sàn nhà, lưng càng lúc càng cúi thấp.
Anh ta là người phụ trách bảo vệ an toàn cho cô chủ ở trong nước, đương nhiên biết Cố nhị thiếu là ai… và quan hệ giữa cậu và cô chủ như thế nào.
Bây giờ… Boss rõ ràng không hài lòng Cố nhị thiếu mới tí tuổi đã dám lừa gạt cô chủ, anh vợ và em rể đang chiến tranh với nhau…
Thật đáng sợ mà!
Đánh nhau trong hành lang rất có lợi với Cố Thần, nơi này hẹp, dù vệ sĩ có nhiều thì chỉ có hai người có thể đụng đến cậu.
Có thể nói rằng “Một người trông giữ cửa quan. Vạn người phá cửa vẫn bền như không.”*
(*一夫当关, 万夫莫开了: Một câu trong bài Thục Đạo Nan của Lý Bạch, dịch: Trần Đông Phong.)
Anh Sở nhìn trận đấu, ánh mắt trầm xuống. Anh định nói gì đó thì tiếng mở cửa bỗng vang lên.
Sở Dư vừa mở cửa đã thấy Cố Thần duỗi tay nắm lấy đầu người bên cạnh, cơ thể xoay ngược lại…”Bịch” một tiếng, quật người mặc đồ tây ngã xuống đất.
Sau đó cậu đưa tay đấm vào mũi của người sau lưng mình.
Sở Dư: …
Cô nghiêm mặt, trước tiên quan sát tình huống trước mắt. Thậm chí tay cô đã đặt lên đồ vật trông giống như đồ chơi ở trước ngực mình.
Đến khi cô nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng vệ sĩ.
“Anh?”
Sở Dư yên lặng bỏ tay xuống.
Anh Sở dịu mặt, bảo vệ sĩ lui ra, còn mình thì tiến lại gần cô.
Mừng rỡ qua đi, Sở Dư bước nhanh tới, nắm chặt tay áo của anh kéo anh vào phòng, trách móc, “Đã nói anh là gọi điện thoại kêu em tới đón rồi mà?”
“Anh hai sai rồi.” Anh Sở trực tiếp nhận lỗi, giơ tay lên chuẩn bị sờ đầu cô, tay anh dừng giữa không trung một chút rồi đặt lên con thỏ trên đầu cô.
“An An, con thỏ này đẹp quá, cho anh hai đi.” Anh đưa tay lấy cái bờm xuống.
Sở Dư bỗng ngẩn người. Bấy giờ cô mới nhớ ra bên ngoài có chuyện.
Từ xưa đến nay cô rất thông minh, kết hợp với chuyện vừa nãy anh hai bảo vệ sĩ đánh nhau với Cố Thần, cô liền hiểu ra mọi chuyện.
Mặt cô nóng rần, nhìn thoáng qua anh hai nhà mình, “… Anh hai ~”
Giọng nói không rõ là ngượng ngùng, nũng nịu hay là gì.
…
Bên này, Cố Thần xoa xoa cổ tay, thấy Sở Dư lúc đầu còn nhìn mình, nhưng sau khi nhìn thấy anh hai liền vứt cậu sang một bên, lôi kéo người vào nhà mà không thèm quan tâm cậu lấy một câu.
Cậu cố giấu đi sự chột dạ, yên lặng đi theo sau.
Sau đó, vệ sĩ nằm trên đất cũng lồm cồm bò dậy, sờ sờ mặt mình.
Đã nói đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch điểm yếu rồi mà?
Cố Thần vào nhà thì cảm thấy bầu không khí không đúng cho lắm, Sở Dư hơi cúi đầu, không nhận ra vẻ mặt thế nào, cậu lập tức nhíu chặt mày.
“Sở Tiểu Dư!” Cậu không yên lòng, nặng nề bước tới.
Lúc này Sở Dư mới ngẩng đẩu lên, cô vẫn giữ nụ cười như cũ, hai má trắng nõn, “Ừm.”
Thấy thế Cố Thần mới yên lòng.
Nhận ra ánh mắt của anh Sở, Sở Dư né tránh, mắt cứ nhìn chằm chằm dưới giày anh, chỉ chỉ Cố Thần, nhẹ nhàng nói, “Anh hai, đây là Cố Thần.”
Anh Sở nhìn sang Cố Thần, vẻ mặt không đổi, “Cố nhị thiếu.”
Hình như anh không hề cảm thấy gọi một người nhỏ hơn mình là nhị thiếu thì không có gì sai.
Cố Thần lại run rẩy, “Nhị thiếu cái gì, anh Sở cứ gọi em là Tiểu nhị là được rồi.”
“Anh đừng xa lạ như thế làm gì.”
Anh Sở nhìn cậu chằm chằm, mặt dạn mày dày, vẫn lạnh lùng đáp, “Đó là phép lịch sự không thể thiếu.”
“Người nhà với nhau đâu cần phải lịch sự như thế.”
“Trong lòng em, anh Sở cũng như anh em vậy, nếu anh Sở không chê, em xin phép gọi anh một tiếng anh hai.”
Hoàn toàn không thấy dáng vẻ tàn nhẫn khi đánh nhau, trông cậu vô cùng chân thành.
Mặt Sở Dư càng lúc càng nóng, cô cắt ngang lời bọn họ, “Anh bay thời gian dài như thế có mệt không, em đi rót cho anh một tách trà nhé.”
Ai là người nhà với cậu hả.
“Không cần đâu.” Anh Sở nhìn sắc mặt của em gái, càng thêm đen mặt.
Em gái nhà mình được chăm sóc như cải trắng, mới về nước mới có một tháng đã bị heo ăn, chẳng muốn chừa cho chút mặt mũi nào.
Anh lạnh lùng đáp, “Không thích.”
Cố Thần: …
***
—— Rầm.
Tôn Hạo Quảng nhìn Cố Thần đá văng ghế, cứ như một giây sau sẽ nổ “bùm” một cái.
Thậm chí… trông cậu có chút uể oải khó nói.
“Anh Cố, khụ, anh có chuyện… gì hả?”
Sao không thấy Sở Dư đi cùng anh ấy? Bộ cãi nhau thật à? Không lẽ Sở Dư… không chịu tha lỗi cho anh ấy??
Cố Thần nhíu mày, cắn răng nói, “Xin nghỉ rồi.”
Thật ra Cố Thần cũng không thể đợi ở lại nhà Sở Dư được lâu.
Cậu đến nhà Sở Dư là vì sắp đến giờ học buổi chiều.
Áp suất của anh vợ lớn quá, quá trình đi rót nước với Sở Dư… cậu chưa nói với câu được hai câu, chứ đừng nói chi là hỏi cô còn giận hay không, hay là nói với cô lúc trưa mình đeo bờm thỏ con… bảo cô khen vài câu.
Khó khăn lắm mới nhịn đến lúc đi học, cậu đã tính toán kỹ rồi, lát nữa trên đường đi học phải nói với Sở Dư vài câu, nhõng nhẽo một chút, đòi ôm một cái…
Ai ngờ anh vợ lại lạnh lùng ném cho một câu, đã XIN NGHỈ cho Sở Tiểu Dư!
—— Sao trên đời này lại có sinh vật gọi là anh vợ thế nhỉ?!!
Pháp Hải của Lôi Phong tháp* cũng chẳng có pháp lực cao thâm bằng anh!
(*Pháp Hải hòa thượng là nhân vật trong Bạch Xà truyện.)
***
Tác giả có lời muốn nói:
Anh vợ: Ồ, còn muốn ôm một cái nữa hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook