Anh Đào Hổ Phách
-
Chương 92: Phiên ngoại 4: Ban ơn
Đôi khi Tưởng Kiều Tây nằm mơ, mơ về thời gian còn ở trung học.
Khi đó, bầu trời trên đầu cậu luôn phủ một màu xám âm u tĩnh mịch. Có mây, không khí đè nén ngột ngạt. Không mây, bốn bề trống rỗng lặng như tờ. Sau đó, Lâm Kỳ Nhạc chuyển trường về, Tưởng Kiều Tây bất ngờ phát hiện ra, mùa thu của trung học Thực nghiệm, lá phong mang màu đỏ. Sau cơn mưa, cậu ngước đầu lên, bầu trời quang quẻ trong vắt, có con chim dang rộng đôi cánh tự do, có vệt khói dài trắng xóa như mây, là máy bay đi qua để lại.
Khi đó Lâm Kỳ Nhạc luôn né tránh cậu, cô không nhìn cậu, luôn tìm cách đi vòng qua cậu.
Giống như bọn họ chưa từng quen biết.
Chuyện Lâm Kỳ Nhạc chuyển trường được xếp vào cùng lớp B18 với Tưởng Kiều Tây khiến cho Lương Hồng Phi nổi trận lôi đình. Nhưng Tưởng Kiều Tây được chọn vào đội tuyển tỉnh, đồng thời còn đứng đầu toàn tỉnh với số điểm 209 đúng như mong muốn của bà.
Tháng mười một, cậu sẽ phải đến trại đông tham gia vòng chung kết toàn quốc.
Vào thời điểm quan trọng này, ngay cả Lương Hồng Phi cũng căng thẳng lo lắng, không dám làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Lần đầu tiên, Tưởng Kiều Tây lại có thể giữ được thế cân bằng với bà.
Tưởng Kiều Tây không còn thích nhốt mình trong Tiểu Bạch Lầu nữa, chỉ cần có thời gian cậu lại lập tức quay về lớp học, cho dù chỉ là ngồi ở bàn cuối cùng mà ngủ.
Cậu tỉnh dậy, mở mắt ra, ngước mái tóc bù xù lên, cậu nhìn thấy Lâm Anh Đào đang ngồi phía trước cách mình ba bốn mét.
Mặc dù từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy cây bút bi trong tay cô không ngừng chuyển động, thấy chiếc cổ mảnh mai bên trên cổ áo đồng phục, thấy đường cong màu vàng nhạt dát trên gò má cô khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào.
So với hồi còn tiểu học, Lâm Anh Đào đã trở nên yêu thích học tập hơn rất nhiều. Đến trường, cô không còn chơi đùa nghịch ngợm, không nói chuyện, cũng không ngọ nguậy xoay bên này bên kia. Cô ghi bài cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc mở to đôi mắt nhìn bảng đen, bị giáo viên gọi đứng dậy trả lời câu hỏi cũng rất ít khi do dự hay đáp sai.
Ngay cả sau giờ học, những học sinh khác đều nghỉ ngơi chơi đùa, cô vẫn ngồi yên ở chỗ của mình xem lại bài giảng. Cô tĩnh lặng, nỗ lực học tập như vậy, trong mắt Tưởng Kiều Tây, thật sự xa lạ.
Chỉ có những khoảnh khắc lơ đãng bất chợt, những khoảnh khắc mà người khác lơ là không để ý, Lâm Anh Đào lại giống như cô bé con ở Quần Sơn ngày nào.
Cô quay xuống nói chuyện với Dư Tiều ngồi ở dãy bàn sau, thường thì Thái Phương Nguyên cũng sà vào, bọn họ ngồi xúm lại một chỗ, không biết nói chuyện gì. Đôi mắt to tròn của Lâm Anh Đào cong cong, cô đang cười, cô nhìn Dư Tiều và Thái Phương Nguyên, nhìn những người bạn thân thiết cùng nhau lớn lên từ nhỏ, gương mặt cô vui tươi hớn hở, ‘Lâm Anh Đào’ bị cô che giấu lộ ra.
Nhưng khi khóe mắt thoáng nhìn thấy Tưởng Kiều Tây, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Anh Đào lập tức biến mất.
Cô thận trọng quay đầu lại, giống như con sóc rúc mình vào hốc cây, lại bắt đầu nghiêm túc học tập. Thế giới của cô, tựa hồ không chào đón cậu. Tưởng Kiều Tây chẳng qua chỉ liếc nhìn cô một cái mà giống như cướp mất quả thông của cô.
Thầy giáo giảng bài trên bảng, Tưởng Kiều Tây ngồi ở bàn cuối cùng. Cậu cúi đầu, cụp mi, không kìm được siết chặt cây bút máy trong tay.
Những cơn gió xào xạc lùa qua ngọn cây thổi vào cửa sổ, xua tan bớt không khí ngột ngạt nặng nề trong phòng học. Tưởng Kiều Tây lại ngước mắt lên, ngắm nhìn cô ở phía trước.
‘Cậu muốn ăn kẹo không?’
Đã từng, trong khu nhà tập thể lè tè cũ kỹ của công trường Quần Sơn, cô bé con với hai cái bím tóc đuôi ngựa lẽo đẽo đi theo cậu, mưu đồ ‘dụ dỗ’ cậu hết lần này tới lần khác.
‘Cậu nghe băng nhạc không?’ Cô thấp thỏm hỏi, lại thu hết can đảm: ‘Cậu đọc ‘Chuột Mickey’ không?’
‘Cậu muốn sờ thỏ con không?’
Bất luận là sau giờ học ra ngoài rót nước, hay trong thời gian tập thể dục giữa giờ, hoặc đi đến phòng thí nghiệm, phòng thể dục… Trong đám đông, Lâm Anh Đào đều giữ khoảng cách tôn trọng nhưng không gần gũi.
Tưởng Kiều Tây có đôi khi không nghĩ ra, vì sao lại như vậy.
Cho dù là tự học ở Tiểu Bạch Lầu hay ngồi nghe giảng trong lớp học thêm buổi tối, cậu vẫn không ngừng nghĩ tới Lâm Anh Đào, muốn biết cô đang làm gì, muốn biết những lúc phớt lờ không để ý tới cậu thì cô cười với ai, nói đủ thứ chuyện ngốc nghếch với ai, buổi trưa cô ăn cơm ở đâu, ăn với ai, cô vẫn còn thích những món đồ ăn vặt linh tinh kia ư… rồi lại nghĩ, buổi chiều cô đùa giỡn với Dư Tiều dưới lầu, hay đi dạo cùng nghe Mp3 với Đỗ Thượng, hay là ngồi bên cạnh Thái Phương Nguyên xem hắn chơi game, hay ở trong lớp Tần Dã Vân lật những thứ tạp chí nhàm chán vô vị kia.
Tưởng Kiều Tây luôn cảm thấy, có một tên trộm đã lấy đi tất cả mọi thứ của cậu.
Là mỗi ngày đến nhà cô chú Lâm ăn cơm, ngồi bên bàn ăn nhà chú Lâm, ăn thức ăn mọi người gắp cho cậu. Là mỗi ngày bị Lâm Anh Đào đeo cứng cùng đi học ra về, bị Lâm Anh Đào kéo đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Là những lúc ở phía sau tủ quần áo, trong chiếc mùng nhỏ kia, nghe Lâm Anh Đào ôm tiểu tinh linh, hoặc cười rúc rích hoặc nghẹn ngào thì thầm với cậu những chuyện chừng như không bao giờ hết.
Thời gian tập thể dục giữa giờ, mọi người giống như quân cờ, lần lượt đứng ở vị trí dành cho mình. Tưởng Kiều Tây dáng người cao lớn, cậu lúc nào cũng đứng ở hàng cuối. Cậu dõi mắt tới trước, nhìn gáy của Lâm Anh Đào từ xa xa.
Rất nhiều người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía Tưởng Kiều Tây, cậu lúc nào cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng cô không thèm để ý tới cậu.
*
Tưởng Kiều Tây dường như mơ thấy ác mộng.
Lâm Anh Đào mở mắt ra, ở trong lòng anh vụng trộm ngắm nhìn anh một lúc, nhìn anh nhíu chặt hai hàng chân mày, giống như anh không vui, giống như đang ấm ức trong mơ. Bình thường rất ít khi nhìn thấy Tưởng Kiều Tây như vậy. Giường chật cứng, Lâm Anh Đào nằm nghiêng người suy nghĩ, vách tường sau lưng lạnh ngắt, vừa chạm vào đã thấy toàn thân phát run. Lâm Anh Đào mặc váy ngủ, cô chồm tới, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Tưởng Kiều Tây.
Lông mi của Tưởng Kiều Tây rất dài, đổ bóng mờ dưới mắt, khiến cho gương mặt anh tăng thêm đôi chút trẻ con. Mới đầu anh nằm im, bất động.
Một lúc sau anh mở mắt ra, ánh mắt dán chặt trên gương mặt Lâm Anh Đào, ngắm nhìn cô một hồi lâu.
Tưởng Kiều Tây đã bị lấy đi quá nhiều thứ, anh thường xuyên lo lắng sợ hãi, và rồi ép chặt nỗi lo lắng sợ hãi này vào sâu trong tim.
Người ta luôn nói ông trời vốn dĩ công bằng, lấy đi thứ này của một người nhất định sẽ bù đắp lại cho họ thứ khác. Thế nhưng cùng là trẻ con được sinh ra trên đời, có người từ nhỏ đã được nâng niu bao bọc, có người phải trả cả đời đến để bù đắp, để níu giữ, để chữa lành vết thương. Tưởng Kiều Tây không phải là một người hạnh phúc, mấy năm nay anh kiên trì ở Hồng Kông, đơn giản chỉ vì muốn giữ anh họ ở lại, có ai kiên trì để đau đớn khổ sở đâu.
Tưởng Kiều Tây lại ngắm nhìn gương mặt Lâm Anh Đào, rốt cuộc vì sao cô xuất hiện?
Lẽ nào ông trời cũng sợ anh không chống đỡ nổi nữa.
Lâm Anh Đào ngồi trên đệm, mím môi ra sức vặn nắp chiếc bình nước cũ có in lời trích dẫn của Eisenhower kia, đặc biệt khó mở, lần nào cô cũng phải khom người ôm lấy nó, dùng hết sức bình sinh mới có thể vặn ra được.
“Cái bình này của anh sao lần nào mở cũng cứng như vậy…” Cô phàn nàn, rót nước ấm ra uống.
Tưởng Kiều Tây ngồi ở mép giường, thủng thẳng lấy một chiếc áo thun mới, duỗi tay tròng qua đầu. Anh cúi nhìn cô, thời điểm học cấp ba, mỗi lần Lâm Anh Đào ôm một đống chai lọ của người khác đi rót nước, Tưởng Kiều Tây đều cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bình nước của mọi người đều rất dễ mở, chỉ duy nhất cái bình của Tưởng Kiều Tây không hề thân thiện chút nào. Lần nào Lâm Anh Đào cũng phải để hết mấy cái bình kia xuống mới có thể tập trung đối phó với chiếc bình màu đen này của anh.
Dĩ nhiên, cô cũng phải sẵn lòng làm điều đó.
Hai bọn họ lên xe buýt, lại cùng nhau đến bệnh viện thăm anh họ. Tưởng Kiều Tây ngồi bên ngoài, chống tay lên lưng ghế phía trước, gác đầu lên cánh tay ngắm Lâm Anh Đào ngồi bên trong.
Cô cong khóe môi cười, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau quay đầu lại, dưới ánh nhìn âu yếm của Tưởng Kiều Tây, hai vành tai đỏ bừng, cụp mắt xuống.
Thời điểm học cấp ba, chỉ có đôi lần bọn họ cùng nhau ngồi xe buýt sau giờ tan học. Dư Tiều Đỗ Thượng đều ngồi đằng trước, Tưởng Kiều Tây và cô, hai người bọn họ ngồi phía sau.
Trên xe có rất nhiều học sinh mặc đồng phục của trường Trung học Thực nghiệm, dưới hàng chục con mắt dòm chằm chặp của mọi người, Tưởng Kiều Tây cũng nhìn cô như vậy. Lâm Anh Đào ngồi ở bên trong không ít lần ngượng ngùng cúi thấp đầu, rúc sâu vào ghế. Cô sợ bị các bạn học khác nhìn thấy.
Rõ ràng là không có làm gì. Khi đó Tưởng Kiều Tây từng nghĩ, không thể làm gì, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Bây giờ cũng vậy, rõ ràng là đến bệnh viện thăm anh họ đang bị ốm nằm trên giường, nhưng khi ngắm nhìn gương mặt Anh Đào, Tưởng Kiều Tây cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, bình yên đến lạ.
Khi đó, bầu trời trên đầu cậu luôn phủ một màu xám âm u tĩnh mịch. Có mây, không khí đè nén ngột ngạt. Không mây, bốn bề trống rỗng lặng như tờ. Sau đó, Lâm Kỳ Nhạc chuyển trường về, Tưởng Kiều Tây bất ngờ phát hiện ra, mùa thu của trung học Thực nghiệm, lá phong mang màu đỏ. Sau cơn mưa, cậu ngước đầu lên, bầu trời quang quẻ trong vắt, có con chim dang rộng đôi cánh tự do, có vệt khói dài trắng xóa như mây, là máy bay đi qua để lại.
Khi đó Lâm Kỳ Nhạc luôn né tránh cậu, cô không nhìn cậu, luôn tìm cách đi vòng qua cậu.
Giống như bọn họ chưa từng quen biết.
Chuyện Lâm Kỳ Nhạc chuyển trường được xếp vào cùng lớp B18 với Tưởng Kiều Tây khiến cho Lương Hồng Phi nổi trận lôi đình. Nhưng Tưởng Kiều Tây được chọn vào đội tuyển tỉnh, đồng thời còn đứng đầu toàn tỉnh với số điểm 209 đúng như mong muốn của bà.
Tháng mười một, cậu sẽ phải đến trại đông tham gia vòng chung kết toàn quốc.
Vào thời điểm quan trọng này, ngay cả Lương Hồng Phi cũng căng thẳng lo lắng, không dám làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Lần đầu tiên, Tưởng Kiều Tây lại có thể giữ được thế cân bằng với bà.
Tưởng Kiều Tây không còn thích nhốt mình trong Tiểu Bạch Lầu nữa, chỉ cần có thời gian cậu lại lập tức quay về lớp học, cho dù chỉ là ngồi ở bàn cuối cùng mà ngủ.
Cậu tỉnh dậy, mở mắt ra, ngước mái tóc bù xù lên, cậu nhìn thấy Lâm Anh Đào đang ngồi phía trước cách mình ba bốn mét.
Mặc dù từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy cây bút bi trong tay cô không ngừng chuyển động, thấy chiếc cổ mảnh mai bên trên cổ áo đồng phục, thấy đường cong màu vàng nhạt dát trên gò má cô khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào.
So với hồi còn tiểu học, Lâm Anh Đào đã trở nên yêu thích học tập hơn rất nhiều. Đến trường, cô không còn chơi đùa nghịch ngợm, không nói chuyện, cũng không ngọ nguậy xoay bên này bên kia. Cô ghi bài cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc mở to đôi mắt nhìn bảng đen, bị giáo viên gọi đứng dậy trả lời câu hỏi cũng rất ít khi do dự hay đáp sai.
Ngay cả sau giờ học, những học sinh khác đều nghỉ ngơi chơi đùa, cô vẫn ngồi yên ở chỗ của mình xem lại bài giảng. Cô tĩnh lặng, nỗ lực học tập như vậy, trong mắt Tưởng Kiều Tây, thật sự xa lạ.
Chỉ có những khoảnh khắc lơ đãng bất chợt, những khoảnh khắc mà người khác lơ là không để ý, Lâm Anh Đào lại giống như cô bé con ở Quần Sơn ngày nào.
Cô quay xuống nói chuyện với Dư Tiều ngồi ở dãy bàn sau, thường thì Thái Phương Nguyên cũng sà vào, bọn họ ngồi xúm lại một chỗ, không biết nói chuyện gì. Đôi mắt to tròn của Lâm Anh Đào cong cong, cô đang cười, cô nhìn Dư Tiều và Thái Phương Nguyên, nhìn những người bạn thân thiết cùng nhau lớn lên từ nhỏ, gương mặt cô vui tươi hớn hở, ‘Lâm Anh Đào’ bị cô che giấu lộ ra.
Nhưng khi khóe mắt thoáng nhìn thấy Tưởng Kiều Tây, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Anh Đào lập tức biến mất.
Cô thận trọng quay đầu lại, giống như con sóc rúc mình vào hốc cây, lại bắt đầu nghiêm túc học tập. Thế giới của cô, tựa hồ không chào đón cậu. Tưởng Kiều Tây chẳng qua chỉ liếc nhìn cô một cái mà giống như cướp mất quả thông của cô.
Thầy giáo giảng bài trên bảng, Tưởng Kiều Tây ngồi ở bàn cuối cùng. Cậu cúi đầu, cụp mi, không kìm được siết chặt cây bút máy trong tay.
Những cơn gió xào xạc lùa qua ngọn cây thổi vào cửa sổ, xua tan bớt không khí ngột ngạt nặng nề trong phòng học. Tưởng Kiều Tây lại ngước mắt lên, ngắm nhìn cô ở phía trước.
‘Cậu muốn ăn kẹo không?’
Đã từng, trong khu nhà tập thể lè tè cũ kỹ của công trường Quần Sơn, cô bé con với hai cái bím tóc đuôi ngựa lẽo đẽo đi theo cậu, mưu đồ ‘dụ dỗ’ cậu hết lần này tới lần khác.
‘Cậu nghe băng nhạc không?’ Cô thấp thỏm hỏi, lại thu hết can đảm: ‘Cậu đọc ‘Chuột Mickey’ không?’
‘Cậu muốn sờ thỏ con không?’
Bất luận là sau giờ học ra ngoài rót nước, hay trong thời gian tập thể dục giữa giờ, hoặc đi đến phòng thí nghiệm, phòng thể dục… Trong đám đông, Lâm Anh Đào đều giữ khoảng cách tôn trọng nhưng không gần gũi.
Tưởng Kiều Tây có đôi khi không nghĩ ra, vì sao lại như vậy.
Cho dù là tự học ở Tiểu Bạch Lầu hay ngồi nghe giảng trong lớp học thêm buổi tối, cậu vẫn không ngừng nghĩ tới Lâm Anh Đào, muốn biết cô đang làm gì, muốn biết những lúc phớt lờ không để ý tới cậu thì cô cười với ai, nói đủ thứ chuyện ngốc nghếch với ai, buổi trưa cô ăn cơm ở đâu, ăn với ai, cô vẫn còn thích những món đồ ăn vặt linh tinh kia ư… rồi lại nghĩ, buổi chiều cô đùa giỡn với Dư Tiều dưới lầu, hay đi dạo cùng nghe Mp3 với Đỗ Thượng, hay là ngồi bên cạnh Thái Phương Nguyên xem hắn chơi game, hay ở trong lớp Tần Dã Vân lật những thứ tạp chí nhàm chán vô vị kia.
Tưởng Kiều Tây luôn cảm thấy, có một tên trộm đã lấy đi tất cả mọi thứ của cậu.
Là mỗi ngày đến nhà cô chú Lâm ăn cơm, ngồi bên bàn ăn nhà chú Lâm, ăn thức ăn mọi người gắp cho cậu. Là mỗi ngày bị Lâm Anh Đào đeo cứng cùng đi học ra về, bị Lâm Anh Đào kéo đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Là những lúc ở phía sau tủ quần áo, trong chiếc mùng nhỏ kia, nghe Lâm Anh Đào ôm tiểu tinh linh, hoặc cười rúc rích hoặc nghẹn ngào thì thầm với cậu những chuyện chừng như không bao giờ hết.
Thời gian tập thể dục giữa giờ, mọi người giống như quân cờ, lần lượt đứng ở vị trí dành cho mình. Tưởng Kiều Tây dáng người cao lớn, cậu lúc nào cũng đứng ở hàng cuối. Cậu dõi mắt tới trước, nhìn gáy của Lâm Anh Đào từ xa xa.
Rất nhiều người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía Tưởng Kiều Tây, cậu lúc nào cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng cô không thèm để ý tới cậu.
*
Tưởng Kiều Tây dường như mơ thấy ác mộng.
Lâm Anh Đào mở mắt ra, ở trong lòng anh vụng trộm ngắm nhìn anh một lúc, nhìn anh nhíu chặt hai hàng chân mày, giống như anh không vui, giống như đang ấm ức trong mơ. Bình thường rất ít khi nhìn thấy Tưởng Kiều Tây như vậy. Giường chật cứng, Lâm Anh Đào nằm nghiêng người suy nghĩ, vách tường sau lưng lạnh ngắt, vừa chạm vào đã thấy toàn thân phát run. Lâm Anh Đào mặc váy ngủ, cô chồm tới, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Tưởng Kiều Tây.
Lông mi của Tưởng Kiều Tây rất dài, đổ bóng mờ dưới mắt, khiến cho gương mặt anh tăng thêm đôi chút trẻ con. Mới đầu anh nằm im, bất động.
Một lúc sau anh mở mắt ra, ánh mắt dán chặt trên gương mặt Lâm Anh Đào, ngắm nhìn cô một hồi lâu.
Tưởng Kiều Tây đã bị lấy đi quá nhiều thứ, anh thường xuyên lo lắng sợ hãi, và rồi ép chặt nỗi lo lắng sợ hãi này vào sâu trong tim.
Người ta luôn nói ông trời vốn dĩ công bằng, lấy đi thứ này của một người nhất định sẽ bù đắp lại cho họ thứ khác. Thế nhưng cùng là trẻ con được sinh ra trên đời, có người từ nhỏ đã được nâng niu bao bọc, có người phải trả cả đời đến để bù đắp, để níu giữ, để chữa lành vết thương. Tưởng Kiều Tây không phải là một người hạnh phúc, mấy năm nay anh kiên trì ở Hồng Kông, đơn giản chỉ vì muốn giữ anh họ ở lại, có ai kiên trì để đau đớn khổ sở đâu.
Tưởng Kiều Tây lại ngắm nhìn gương mặt Lâm Anh Đào, rốt cuộc vì sao cô xuất hiện?
Lẽ nào ông trời cũng sợ anh không chống đỡ nổi nữa.
Lâm Anh Đào ngồi trên đệm, mím môi ra sức vặn nắp chiếc bình nước cũ có in lời trích dẫn của Eisenhower kia, đặc biệt khó mở, lần nào cô cũng phải khom người ôm lấy nó, dùng hết sức bình sinh mới có thể vặn ra được.
“Cái bình này của anh sao lần nào mở cũng cứng như vậy…” Cô phàn nàn, rót nước ấm ra uống.
Tưởng Kiều Tây ngồi ở mép giường, thủng thẳng lấy một chiếc áo thun mới, duỗi tay tròng qua đầu. Anh cúi nhìn cô, thời điểm học cấp ba, mỗi lần Lâm Anh Đào ôm một đống chai lọ của người khác đi rót nước, Tưởng Kiều Tây đều cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bình nước của mọi người đều rất dễ mở, chỉ duy nhất cái bình của Tưởng Kiều Tây không hề thân thiện chút nào. Lần nào Lâm Anh Đào cũng phải để hết mấy cái bình kia xuống mới có thể tập trung đối phó với chiếc bình màu đen này của anh.
Dĩ nhiên, cô cũng phải sẵn lòng làm điều đó.
Hai bọn họ lên xe buýt, lại cùng nhau đến bệnh viện thăm anh họ. Tưởng Kiều Tây ngồi bên ngoài, chống tay lên lưng ghế phía trước, gác đầu lên cánh tay ngắm Lâm Anh Đào ngồi bên trong.
Cô cong khóe môi cười, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau quay đầu lại, dưới ánh nhìn âu yếm của Tưởng Kiều Tây, hai vành tai đỏ bừng, cụp mắt xuống.
Thời điểm học cấp ba, chỉ có đôi lần bọn họ cùng nhau ngồi xe buýt sau giờ tan học. Dư Tiều Đỗ Thượng đều ngồi đằng trước, Tưởng Kiều Tây và cô, hai người bọn họ ngồi phía sau.
Trên xe có rất nhiều học sinh mặc đồng phục của trường Trung học Thực nghiệm, dưới hàng chục con mắt dòm chằm chặp của mọi người, Tưởng Kiều Tây cũng nhìn cô như vậy. Lâm Anh Đào ngồi ở bên trong không ít lần ngượng ngùng cúi thấp đầu, rúc sâu vào ghế. Cô sợ bị các bạn học khác nhìn thấy.
Rõ ràng là không có làm gì. Khi đó Tưởng Kiều Tây từng nghĩ, không thể làm gì, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Bây giờ cũng vậy, rõ ràng là đến bệnh viện thăm anh họ đang bị ốm nằm trên giường, nhưng khi ngắm nhìn gương mặt Anh Đào, Tưởng Kiều Tây cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, bình yên đến lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook