Anh Đào Hổ Phách
-
Chương 84
Đầu tháng chín, Lâm Anh Đào nhận được xác nhận lộ trình lễ quốc khánh của hai người bạn thân thiết.
Trùng hợp là cả hai đều đang ở bên kia đại dương, nước Mỹ.
Đàn chị thời đại học Mạnh Lỵ Quân, thoạt đầu vốn không chắc có về được hay không. Cô ấy công việc tất bật ngày đêm, vừa mới đặt được chân ở nước Mỹ, một phụ nữ trẻ ngoại quốc, không dám khinh suất lơi lỏng. Ai ngờ ba mẹ cô ấy lại lên kế hoạch bí mật bay sang Mỹ thăm con gái. Mạnh Lỵ Quân nói, ba mẹ cô ấy cho rằng con gái đã hai mươi tám tuổi, tuyệt đối không thể tiếp tục độc thân đi đi về về một mình như thế này, sự nghiệp gì cũng không quan trọng. Thấy truyền chỉ thị bằng miệng không có tác dụng, ông bà tính làm cú tập kích, dẫn luôn đối tượng xem mắt do người thân trong nhà giới thiệu sang tận Mỹ: “Nếu không phải con bé em họ chị lỡ miệng nói ra, chị cũng không biết!”
Đàn chị Mạnh Lỵ Quân quyết không thỏa hiệp, vì vậy đã xin phép cấp trên, trình bày muốn về nước tham dự hôn lễ của em gái, cấp trên vô cùng thông cảm duyệt cho nghỉ phép.
Lâm Anh Đào kể cho Tưởng Kiều Tây nghe chuyện này. Tưởng Kiều Tây rất ấn tượng với Mạnh Lỵ Quân, thời điểm Lâm Anh Đào sang Mỹ học thi chứng chỉ, được cô ấy quan tâm giúp đỡ rất nhiều.
“Em mau đặt khách sạn đi.” Anh nói.
Lâm Anh Đào nói: “Em đã đặt xong rồi, chỉ là cảm thấy…”
Người còn lại là cô bạn khuê mật ngồi cùng bàn ở Nhất Trung Quần Sơn năm đó, Cảnh Hiểu Thanh.
Cảnh Hiểu Thanh đang học thạc sĩ ở Mỹ, ngành công nghệ môi trường, mỗi ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm để chuẩn bị cho SCI đầu tiên trong đời. Cô ấy đang tất bật chỉnh sửa lại những số liệu sau cùng, mới đầu nói sẽ cố gắng tranh thủ thời gian nhưng cuối cùng vẫn không thể sắp xếp được công việc.
(*SCI (Science Citation Index) – danh mục trích dẫn khoa học: là một loại danh mục trích dẫn của các tạp chí khoa học trên nhiều lĩnh vực được đưa ra lần đầu tiên năm 1960. Những tạp chí này là những tạp chí hàng đầu thế giới về khoa học và công nghệ vì quá trình chọn lọc chúng vào danh mục rất nghiêm ngặt.Một số trường ở một số nước tiên tiến coi việc nghiên cứu sinh có bài đăng ở các tạp chí trong danh sách SCI (thậm chí còn đòi hỏi phải được đăng ở các tạp chí có IF cao) như điều kiện cần để được bảo vệ luận văn).
Lâm Anh Đào vừa nghe thấy ‘SCI’, lập tức ‘wow!’ ngưỡng mộ.
Cảnh Hiểu Thanh ngượng ngùng nói: “Không phải những tạp chí nổi tiếng nhất nhì, chỉ là tập san bình thường thôi.”
Cảnh Hiểu Thanh nói trong điện thoại, thời gian đầu vừa sang Mỹ học, mỗi ngày đều cảm thấy hụt hẫng suy sụp, từ việc học tập khác biệt đến sinh hoạt ăn uống mọi thứ đều xa lạ. Nhưng bây giờ tâm trạng đã nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều, cuộc sống phong phú. May mắn được đi theo một bà giáo giỏi, có phương hướng rõ ràng.
“Anh Đào.”
“Ơi?”
“Dư Tiều đã có bạn gái chưa?” Cô ấy hỏi.
Lâm Anh Đào suy nghĩ một lúc.
“Tớ cũng không biết nữa.” Cô thật thà nói: “Đã lâu rồi tớ không gặp cậu ấy, nhưng… có lẽ là có rồi?”
Cảnh Hiểu Thanh trầm tư: “Sau này tớ đã suy nghĩ rất lâu, Anh Đào, tớ nghĩ vì sao tớ lại thích cậu ấy, từ lớp bảy, đến lớp mười hai, rõ ràng tớ vốn không biết cậu ấy. Sau đó nói chuyện với cậu ấy, tiếp xúc, cũng cảm thấy cậu ấy hoàn toàn không có một chút nào giống với trong suy nghĩ của tớ, vì sao lại như vậy chứ? Sau này tớ mới hiểu ra, chỉ có ‘Dư Tiều’ mà lần đầu tiên cậu kể cho tớ nghe mới chính là ‘Dư Tiều’ mà tớ thích, cũng giống như Mitsui yêu quý của tớ.”
Lâm Anh Đào ở bên này điện thoại mấp máy môi.
“Tớ xin lỗi, Hiểu Thanh…”
“Cậu? Cậu xin lỗi gì chứ??” Cảnh Hiểu Thanh dở khóc dở cười: “Hoàn toàn đâu có liên quan gì tới cậu!”
Lâm Anh Đào ảo não: “Tớ đã miêu tả không đúng sự thật, người thật làm cho cậu thất vọng rồi!”
Cảnh Hiểu Thanh cười ha ha: “Cậu là cái đồ quảng cáo gian dối!”
“Đôi khi tớ nghĩ nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thì tốt biết bao.” Cảnh Hiểu Thanh dừng một lúc: “Tớ sẽ trở lại cấp hai, nói với Cảnh Hiểu Thanh khi đó: Dư Tiều căn bản không phải là mẫu người mà cậu thích đâu!” Cảnh Hiểu Thanh nói tới đây, lại ngẫm nghĩ: “Nhưng khi đó, cuộc sống ở Quần Sơn, mỗi ngày đều buồn tẻ như vậy, nên cho dù tớ của hiện tại có nói gì đi nữa thì chắc tớ của khi đó cũng nhất định không tin, nhất định sẽ cho rằng, mặc kệ, Dư Tiều đích thực là Mitsui của mình, nhất định là bạch mã hoàng tử của mình.”
Cô ấy và Lâm Anh Đào cùng bật cười. Cảnh Hiểu Thanh nói tiếp: “Tớ còn nhớ, khi đó Đới Lệ Hân đặc biệt thích Đạo Minh Tự. Cậu thì sao, cậu thích ai nhỉ?”
Lâm Anh Đào ngẫm nghĩ: “Tớ hình như không có đặc biệt thích…”
Cảnh Hiểu Thanh đột nhiên nói: “Cậu thích ông xã cậu!”
Lâm Anh Đào chớp chớp mắt: “Đúng ha!”
Cảnh Hiểu Thanh ‘hừ’ lớn một tiếng: “Tớ không gửi tiền mừng cho các cậu đâu!”
Ngày nhà giáo vừa qua, Lâm Anh Đào nhận được một lọ sao giấy do chính tay các bạn nhỏ trong lớp gấp. Cô chụp ảnh chiếc lọ thủy tinh đầy màu sắc rực rỡ rồi đăng lên vòng bạn bè.
Thầy Trần chủ nhiệm cấp ba bình luận trên WeChat, nói, cô giáo nhỏ Lâm Kỳ Nhạc, chung vui chung vui nào: [Khi nào em và Tưởng Kiều Tây sắp xếp được thời gian hãy về trường Thực nghiệm truyền đạt lại kinh nghiệm thi đại học cho các đàn em.]
Trước khi ngủ, nghe Lâm Anh Đào nhắn lại lời mời của thầy Trần, Tưởng Kiều Tây nói: “Nhưng anh không có thi đại học.”
“Anh có thể chia sẻ kinh nghiệm học tập của anh mà.” Lâm Anh Đào ngồi quỳ trên giường, nói với anh: “Ví dụ như ba năm cấp ba anh thường lên lớp thế nào, ôn luyện ra sao…”
“Ba năm cấp ba anh đâu có đến lớp được mấy ngày.” Tưởng Kiều Tây ngồi bên giường, sạc điện thoại, tắt đèn, giở chăn ra nằm xuống, vòng tay ôm Lâm Anh Đào: “Chỉ có cắm đầu tự học và theo đuổi bà xã anh.”
Anh nói là nói vậy, nhưng khi thực sự đứng trên bục giảng của lớp 12A18 trường Trung học phổ thông Thực nghiệm, Tưởng Kiều Tây vô cùng nghiêm túc chững chạc.
“Anh không biết phải trả lời thế nào.” Đối mặt với câu hỏi “Phải học quá nhiều đến độ ngủ cũng nằm mơ thấy đang học, áp lực căng thẳng như vậy có phải sẽ phản tác dụng không?” Tưởng Kiều Tây dở khóc dở cười, anh nhìn thấy trên bàn có một viên phấn bị gãy nằm lăn lóc, anh nhặt viên phấn lên để vào trong hộp: “Điều duy nhất em có thể làm vào lúc này là nỗ lực học tập, đừng tự tìm cớ cho mình. Có thể chúng ta không làm tốt hơn được người khác nhưng chúng ta có thể cố gắng để tốt hơn chính mình.”
Không có trải qua kỳ thi đại học, nên những thắc mắc mà Tưởng Kiều Tây nhận được là ‘Làm thế nào để luyện thi TOEFL’, ‘Có nên nghỉ học chính khóa để để tập trung cho SAT’, ‘Lớp mười hai tập trung thời gian để tham gia vào các cuộc thi học sinh giỏi, Olympic xung đột với thi đại học, có ý nghĩa hay không, lỡ như thi không đậu thì phải làm sao’… những câu đại loại như thế.
Ngoài ra còn có một học sinh nhìn qua chính là thành viên trong đội toán, đứng lên, vấn đề nhắm thẳng vào người đang được hỏi.
“Học trưởng Tưởng Kiều Tây, trước kia anh đã ôn luyện IMO rất lâu, thành tích cũng vô cùng xuất sắc, vì sao lại từ bỏ không vào đội tập huấn quốc gia? Có phải cuộc thi toán có điều gì không giống như trong tưởng tượng của anh?”
Tưởng Kiều Tây nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao em lại hỏi như vậy?”
Học sinh kia nói: “Em lo lắng em cũng sẽ giống như anh, cố gắng học toán lâu như vậy, lỡ như đến thời điểm đó, phát hiện ra những thứ khiến em thất vọng mà trước đó bản thân không nhận ra, như vậy toàn bộ thời gian và công sức đều sẽ bị lãng phí ——”
Lâm Anh Đào đứng bên cạnh thầy Trần chủ nhiệm, cô đứng trong căn phòng nơi mình đã từng ngồi học, nhìn lại những đồ vật thân quen mà lạ lẫm trong phòng. Cô dõi mắt nhìn dãy bàn cuối cùng kia rồi nhìn lên bục giảng, Tưởng Kiều Tây bây giờ.
“Bản thân toán học rất thú vị.” Tưởng Kiều Tây suy nghĩ một thoáng, nói: “Những cuộc thi toán cũng vô cùng ý nghĩa, nó sẽ chọn cho em một hướng đi. Từ bỏ thi đấu là lý do cá nhân của anh, không có liên quan gì đến bản thân môn học và các cuộc thi.”
Cậu bạn kia hỏi: “Vậy tại sao anh không học toán nữa ạ?”
Tưởng Kiều Tây nhìn hắn.
Khuôn mặt cậu bạn ửng đỏ: “Trợ giáo của bọn em cùng khóa với anh, thầy ấy đặc biệt sùng bái anh, nói, cảm thấy Tưởng Kiều Tây học trưởng anh là người có tài năng thiên phú vượt trội nhất, hẳn là nên tham gia cuộc thi quốc tế năm đó, anh chắc chắn có thể vào đội tuyển quốc gia, giành huy chương vàng! Sau đó sang Mỹ học lên cao, trở thành nhà toán học kiệt xuất! Mà không…”
Hắn không nói tiếp.
Tưởng Kiều Tây đối diện với ánh nhìn chăm chú của hơn năm mươi đôi mắt trong veo, những cô cậu bé này, bọn họ đều còn rất trẻ.
Anh mặc âu phục, gần ba năm làm việc trong ngân hàng đầu tư, bảy năm lăn lộn ở Hồng Kông, trưởng thành khôn khéo, đôi khi bị sự ngây thơ của trẻ con vô tình đâm thủng một lỗ.
“Vấn đề ban đầu em hỏi,” Tưởng Kiều Tây ngẫm nghĩ nói: “Em lo lắng, thời gian và công sức sẽ bị lãng phí?”
“Đúng ạ.” Cậu bạn kia gật đầu.
“Bất luận chuyện gì xảy ra,” Tưởng Kiều Tây nhìn xuống hắn từ xa: “Cho dù là, đạt được thành tích cũng vậy, không đạt được thành tích cũng thế, hoặc giống anh, rút khỏi cuộc thi — anh cũng chưa từng cảm thấy thời gian và công sức của mình bị lãng phí. Trên thực tế, nếu em có thiên phú trong lĩnh vực này, thi đua sẽ dẫn dắt em, thúc giục em, giúp em mạnh dạn thoát khỏi ‘vùng an toàn’ để khám phá bản thân và làm nên những điều phi thường, đây là quá trình em phá vỡ giới hạn của bản thân mình. Thử nghiệm, và đón nhận kết quả, sẽ không có gì hối tiếc.”
Bỗng có bạn học khác xen vào hỏi: “Vậy, vậy học trưởng Tưởng, lỡ như thi đấu không tốt, còn làm cho thi đại học bị chậm trễ thì phải làm sao —”
Tưởng Kiều Tây nghe vậy, chớp chớp mắt.
“Anh cho rằng người có thể được chọn vào những cuộc thi quốc gia thì thi đại học hẳn là không có vấn đề gì.” Anh nhìn xuống, tay đút trong túi quần.
Mọi người ngơ ngác dòm nhau, chưa tới mấy giây sau đám trẻ này nhanh chóng hiểu ra: vị học thần trong truyền thuyết của trường Thực nghiệm, vị thiên tài là niềm tự hào tột bậc của ông cụ hiệu trưởng, kinh nghiệm tâm đắc của anh hoàn toàn không có ích gì với những học sinh bình thường.
Vẫn là đàn chị Lâm Kỳ Nhạc trông điềm đạm đáng yêu đứng trên bục giảng kia, trình bày nội dung có vẻ bình dị gần gũi hơn chút đỉnh.
Lúc giới thiệu cô lên bục giảng, học trưởng Tưởng Kiều Tây nói: “Đây là vợ anh Lâm Kỳ Nhạc, tốt nghiệp chuyên ngành giáo dục học đại học Sư phạm Bắc Kinh.”
Mấy chục cái miệng lập tức ồ lên xuýt xoa trầm trồ, thầy Trần đứng cạnh cửa đập hai tay vào nhau hô cả lớp im lặng, tập trung nghe đàn chị nói chuyện.
“Kỳ thực rất nhiều thời điểm, kể cả khi còn đi học, bản thân chị cũng cảm thấy học những thứ này có lợi ích gì, vật lý, toán học, hình học, hàm số… sau này mình có thể sử dụng được sao?” Lâm Kỳ Nhạc nhìn những cô cậu học trò ngồi bên dưới, cô cười: “Trước hết, bất luận có dùng được hay không, cho dù không dùng được đi nữa thì nó cũng là cách duy nhất để chúng ta chứng minh bản thân mình, chứng minh đến tột cùng khả năng của chúng ta đến đâu, chúng ta có thể kiểm soát được những gì, chúng ta có thể chạm đến được những gì.”
Bên dưới chăm chú lắng nghe, có một số người nhìn Lâm Kỳ Nhạc, trên gương mặt hiện ra vẻ hồ nghi vừa như hiểu được vừa như vẫn hoang mang.
“Rõ ràng chúng ta rất thông minh, chúng ta có khả năng kiểm soát bản thân, nhưng lại không làm được.” Lâm Kỳ Nhạc nghiêm túc nói: “Rõ ràng có trình độ cao như vậy, lại không chạm đến, như vậy không phải trường đại học không mở rộng cánh cửa với chúng ta mà chúng ta không cần nó.”
“Chỉ cần chúng ta cố gắng, tri thức sẽ giúp chúng ta tự đứng vững bằng đôi chân mình… Từ nhỏ đến lớn, rồi trưởng thành, chính là từng bước ta chứng tỏ bản thân mình, chứng minh ta có thể vào một trường đại học tốt, có thể có được một công việc tốt.” Thời điểm Lâm Kỳ Nhạc không cười, đôi mắt to của cô vô cùng nghiêm nghị, khiến cho mọi người vô thức tập trung nghe cô nói: “Ngay cả trong tương lai, khi các em trưởng thành, tri thức còn có thể giúp các em chứng minh, các em có thể có được người bạn đời tốt và xây dựng một gia đình tốt hơn.”
Mọi người cười vang, bọn họ nghe thấy hai từ ‘bạn đời’ này, khó tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ, chỉ lo ồn ào bàn tán.
Lâm Kỳ Nhạc và thầy Trần nhìn nhau cười. Thầy Trần khoanh hai tay trước ngực, gật đầu, tán thành cô nói tiếp.
“Đàn chị Lâm,” có một bạn học nói: “Vậy lỡ như em ngốc, em không học được thì phải làm sao ạ ——”
“Đúng đó,” hàng sau có bạn học nói: “Biết là phải cố gắng, nhưng lúc thi làm bài không tốt, em cũng không biết phải làm gì.”
Lâm Kỳ Nhạc nói với bọn họ.
“Mỗi người chúng ta có những năng khiếu khác nhau, không ai giống ai, âm nhạc, hội họa, toán học… Có người không thích hợp để đi theo con đường của đại đa số người khác, nhưng đó không phải là lý do để trốn tránh thi đại học.” Lâm Kỳ Nhạc nói: “Bởi vì thi đại học tuyệt đối không phải là kỳ thi cuối cùng mà chúng ta phải đối mặt trong cuộc đời rất dài của mình. Đại học cũng được, học nghề cũng tốt, làm diễn viên, kinh doanh buôn bán, bất kỳ lối đi nào chúng ta lựa chọn, đều luôn có những thử thách, những ‘bài thi’ phức tạp hơn rất nhiều chờ đợi chúng ta ở phía trước —”
“Òa???” Mọi người kêu gào thảm thiết.
Bọn họ còn đang ngồi trên ghế nhà trường, không biết thế giới người lớn nhiều bấp bênh bộn bề.
“Vì vậy, hãy cố gắng thay đổi suy nghĩ, trở nên lạc quan và tích cực.” Lâm Kỳ Nhạc nói, hai tay nắm lại để trước ngực: “Cuộc thi không phải là quá trình sàng lọc chúng ta, các em hãy nghĩ, nó là quá trình thôi thúc đôn đốc chúng ta, để chúng ta chứng minh bản thân mình. Đi qua những cuộc thi, chúng ta nhận thêm những tiến bộ, nó hữu ích cho chúng ta.”
Các bạn trẻ trầm ngâm im lặng, chỉ có mấy học sinh rõ ràng là thuộc nhóm học sinh giỏi gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Lâm Kỳ Nhạc nói tiếp: “Như câu chuyện mà chúng ta thường đọc, bước lên cây cầu đại học để mở cánh cửa vào tương lai, chúng ta có thể thành công tiến tới bờ bên kia, cũng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Ngay cả khi đã chạm được bờ, cũng có người lấy được kho báu và cũng có người chẳng thu hoạch được gì. Nhưng chúng ta không thể chỉ nhìn vào kết quả, biện minh rằng những người đi trước đã lấy đi hết những kho báu đó, không để lại gì cho chúng ta, bởi lúc đi họ cũng không hề biết lúc nào họ sẽ rơi xuống, càng không hề biết phía bên kia bờ là cái gì đang chờ đợi mình.
Nếu luôn ôm trong lòng nỗi sợ hãi, chúng ta sẽ bị rơi khỏi chiếc cầu độc mộc mà chưa kịp cho bản thân mình cơ hội để bước qua, sẽ bị ném khỏi bánh xe bị nghiền nát dưới vòng quay của nó, thời thời khắc khắc mang theo nỗi sợ hãi này —”
Tưởng Kiều Tây đứng ở cuối phòng học, anh ngước mắt nhìn chăm chú lên bục giảng.
“Như vậy, không chỉ có một năm cuối thi đại học này, mà trong tương lai bất luận là gặp chuyện gì, các em đều sẽ rất vất vả.” Lâm Kỳ Nhạc nghiêm túc nói với các bạn học sinh: “Nó trái lại sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của các em. Vì vậy hãy học cách điều chỉnh tâm lý của mình, đây cũng là một phần cực kỳ quan trọng trong năng lực cá nhân của chúng ta.”
“Hơn nữa đây không phải là năng lực cuộc sống.” Lâm Kỳ Nhạc nói: “Đây là năng lực sinh tồn.”
Cô nói tới đây, mọi người ồ lên cười.
Bọn họ còn quá trẻ, cảm thấy cô đang nói đùa.
“Học tập rất quan trọng, mỗi một người từng trải đều sẽ nói với các em như vậy, giống như chị, hồi nhỏ chị học rất kém, thành tích luôn đếm ngược trong lớp.” Lâm Kỳ Nhạc nhìn thấy không ít ánh mắt trố ra vì kinh ngạc bên dưới: “May mắn là sau đó, chị đã kịp thời cố gắng, chăm chỉ học tập, vì vậy hôm nay mới có thể đứng ở đây, có cơ hội trao đổi với mọi người. Các em còn đang ngồi trên ghế nhà trường, bất luận gặp phải cửa ải khó khăn gì, trải qua chuyện buồn bã không vui gì, thì hãy nhớ học tập và thành tích chính là điểm tựa vững vàng cho các em. Sau này đi làm việc cũng vậy, năng lực làm việc sẽ chống đỡ cho các em, không cần phải sợ hãi mưa gió trong cuộc đời.”
Trường trung học Thực nghiệm vừa bước vào mùa tuyển sinh mới, đã bắt đầu có thế hệ ‘10x’.
Lâm Anh Đào mặc chiếc váy nền nã cùng Tưởng Kiều Tây thả bước chậm rãi trong khuôn viên trường. Tưởng Kiều Tây vừa mới đi một chuyến đến phòng hiệu trưởng, anh nắm tay cô ngồi xuống băng ghế dài trong rừng cây nhỏ: “Thế hệ 10x chẳng phải là đang học mẫu giáo sao?”
Lâm Anh Đào ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: “Mấy bạn nhỏ trong trường mẫu giáo hiện giờ đều là sinh sau năm 2010!”
Tưởng Kiều Tây gật đầu, thở dài. Anh đặt tay lên đầu gối Lâm Anh Đào.
Sau giờ học, mọi người túa nhau ra sân. Lâm Anh Đào nhướng mi, nhìn những tốp học sinh đi lướt qua bọn họ. Từ rất xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng bịch bịch vọng lại từ sân bóng rổ, âm thanh có người đang đập bóng. Các nữ sinh ra khỏi sân tập, trên tay cầm vợt tennis, rẽ vào đầu hành lang, đó là hướng đi đến câu lạc bộ quần vợt.
Lâm Anh Đào ngẩng đầu, nhìn những tán lá xào xạc lay động trong gió chiều.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, ngày trước đã ngồi với Đỗ Thượng ở nơi này, cùng nhau nghe những bài hát của Tôn Yến Tư năm đó.
Lâm Anh Đào nói: “Em luôn cảm thấy như mình vẫn còn đang ở trung học.”
Tưởng Kiều Tây nắm tay cô: “Thời gian trôi qua quá nhanh.”
Cây bạch quả ngày nào vẫn sừng sững đứng đó, đến giờ tán cây vẫn che kín cả một vòm trời Tiểu Bạch Lầu.
Tưởng Kiều Tây ngước mắt, nhìn tòa nhà một thời quen thuộc, đối với anh mà nói nó chẳng khác gì ‘nhà’.
Anh ôm Lâm Anh Đào, chụp một tấm ảnh trước cửa Tiểu Bạch Lầu. Lâm Anh Đào quay đầu nhìn cánh cổng Tiểu Bạch Lầu, hỏi Tưởng Kiều Tây hay là đi vào trong xem một chút. Lúc này, cậu học sinh giúp bọn họ chụp ảnh trả lại điện thoại cho Tưởng Kiều Tây, đối phương thử thăm dò hỏi: “Anh là… học trưởng Tưởng Kiều Tây phải không?”
Bản thân Tưởng Kiều Tây cũng không biết, bên trong Tiểu Bạch Lầu vẫn còn dán ảnh của anh, đó là ảnh chụp anh ngồi tự học ở đây trước khi đi Phúc Châu tham gia trại đông năm đó.
Lâm Anh Đào đứng dưới bậc thang, chăm chú giơ điện thoại của một bạn học sinh lên, giúp gần một nửa đội tuyển thi đấu đang tự học chụp ảnh chung với Tưởng Kiều Tây.
Bài viết thịnh hành trong vòng bạn bè hiện giờ là:
[ Lô 9x đầu tiên đã bắt đầu hói ]
[ Lô 9x đầu tiên đã chuẩn bị xuất gia ]
[ Lô 9x đầu tiên đã bắt đầu học dưỡng sinh ]
Lâm Anh Đào đang ở nhà ba mẹ ăn cơm, cô nói với hai người, hiện giờ mấy bạn nhỏ trong trường mẫu giáo nắm bắt xu thế âm nhạc còn nhanh hơn cả mình: “Học kỳ trước còn nói con đánh ‘Quả táo nhỏ’, bây giờ thành ‘tay trái, tay phải, một động tác chậm…”
(*Đây là câu trích trong bài ‘Cẩm nang tôi luyện thanh xuân’ do TFBOYS trình bày. Phát hành ngày 24/7/2014.
https://www.youtube.com/watch?v=FmUwi9uVx4M)
Mẹ Lâm hỏi: “Đó là cái gì thế?”
Lâm Anh Đào cầm trên tay miếng bánh bao táo đang ăn dang dở, ngồi trên sô pha vừa hát vừa khoa tay múa chân biểu diễn.
Cô đẩy cửa phòng ngủ thời đi học của mình ra, ngồi xổm xuống trước tủ đầu giường, tìm chồng sách lúc trước chuyển nhà không mang đi theo.
Cô ôm chồng sách ra, còn có cả mấy cây bút đựng trong túi nhựa trong suốt, có lẽ đã khô hết mực.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đang đứng phía sau, không biết đã đứng đó từ khi nào.
“Mấy thứ này ở đâu ra thế?”
“Em lấy ở Tiểu Bạch Lầu.” Lâm Anh Đào nói: “Nhìn chồng sách vở này anh viết rất nghiêm túc, bỏ đi tiếc lắm.”
“Em lấy khi nào vậy?”
“Lớp mười hai?” Lâm Anh Đào ở trong lòng anh nhớ lại: “Sau khi anh đi rồi.”
Mẹ Lâm ở bên ngoài gõ cửa, hỏi con gái lúc về có muốn mang một ít đất dinh dưỡng về không, đều là Lâm Hải Phong tự mình làm ở nhà. Bà đẩy cửa vào, thấy con gái đang ngồi dưới nền nhà, xung quanh đầy sách vở, một cuốn sách bài tập đang để mở: “Anh xem, còn bài này anh chưa làm!”
Con rể Tưởng Kiều Tây mặc quần tây áo sơ mi, ngồi xếp bằng phía đối diện, trên tay cầm bút, cúi đầu tiện tay tính bài toán con gái mình chỉ.
“Hai đứa làm gì vậy chứ?” Mẹ hỏi.
Lâm Anh Đào quay đầu lại, cười nói: “Mẹ, bọn con rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện chơi thôi ạ.”
Tổ trưởng Dư gọi điện thoại tới, kêu lão Lâm chuẩn bị đồ đi câu, buổi chiều mọi người cùng nhau đi câu cá.
“Kiều Tây à,” thợ điện Lâm đứng cạnh cửa, nói với Tưởng Kiều Tây đang mặc áo vest chuẩn bị đi về: “Dạo này con có bỏ hút thuốc chưa?”
Lâm Anh Đào đứng bên cạnh xách túi vải đựng mấy quyển sách toán Olympic cũ, nhìn ba mẹ.
Mẹ Lâm giúp con rể sửa lại cổ áo, vỗ nhẹ lên bờ vai cao lớn của anh: “Kiều Tây, phải cai thuốc lá cai rượu, biết không con.”
Tưởng Kiều Tây vội nói với hai vị phụ huynh: “Con bỏ rồi, hai tháng nay không có hút nữa.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thợ điện Lâm cười nói, nhìn thấy Anh Đào đang nhìn mình: “Lần trước ba định nhắc hai đứa mà quên mất, sợ hai đứa còn nhỏ, không biết.”
Sau khi kết thúc chu kỳ kinh vừa rồi, Lâm Anh Đào không có tiếp tục uống thuốc ngừa thai nữa. Nghĩ kỹ lại, lần đầu tiên uống là cuối năm 2010, bất tri bất giác, cô đứt quãng đã uống bốn năm.
Tưởng Kiều Tây hỏi cô có ngoan ngoãn dừng thuốc không. Cô bị anh bế đặt lên giường, đè xuống hôn.
Tưởng Kiều Tây lấy một cái gối dựa, kê dưới thắt lưng Lâm Anh Đào, nâng cao eo cô lên.
Lâm Anh Đào nhíu mày.
Anh cúi xuống hôn cô.
Lâm Anh Đào lo lắng giữ vai anh, nhỏ giọng nói: “Lỡ như em mang thai thật thì phải làm sao… tuần trăng mật có thể bị ốm nghén không…?”
Tưởng Kiều Tây dừng lại, ngước mắt nhìn cô.
Lâm Anh Đào dẩu môi, xấu hổ thẹn thùng, nhìn vào mắt anh, thương lượng: “Đợi tuần trăng mật xong rồi lại chuẩn bị mang thai được không anh…”
Trùng hợp là cả hai đều đang ở bên kia đại dương, nước Mỹ.
Đàn chị thời đại học Mạnh Lỵ Quân, thoạt đầu vốn không chắc có về được hay không. Cô ấy công việc tất bật ngày đêm, vừa mới đặt được chân ở nước Mỹ, một phụ nữ trẻ ngoại quốc, không dám khinh suất lơi lỏng. Ai ngờ ba mẹ cô ấy lại lên kế hoạch bí mật bay sang Mỹ thăm con gái. Mạnh Lỵ Quân nói, ba mẹ cô ấy cho rằng con gái đã hai mươi tám tuổi, tuyệt đối không thể tiếp tục độc thân đi đi về về một mình như thế này, sự nghiệp gì cũng không quan trọng. Thấy truyền chỉ thị bằng miệng không có tác dụng, ông bà tính làm cú tập kích, dẫn luôn đối tượng xem mắt do người thân trong nhà giới thiệu sang tận Mỹ: “Nếu không phải con bé em họ chị lỡ miệng nói ra, chị cũng không biết!”
Đàn chị Mạnh Lỵ Quân quyết không thỏa hiệp, vì vậy đã xin phép cấp trên, trình bày muốn về nước tham dự hôn lễ của em gái, cấp trên vô cùng thông cảm duyệt cho nghỉ phép.
Lâm Anh Đào kể cho Tưởng Kiều Tây nghe chuyện này. Tưởng Kiều Tây rất ấn tượng với Mạnh Lỵ Quân, thời điểm Lâm Anh Đào sang Mỹ học thi chứng chỉ, được cô ấy quan tâm giúp đỡ rất nhiều.
“Em mau đặt khách sạn đi.” Anh nói.
Lâm Anh Đào nói: “Em đã đặt xong rồi, chỉ là cảm thấy…”
Người còn lại là cô bạn khuê mật ngồi cùng bàn ở Nhất Trung Quần Sơn năm đó, Cảnh Hiểu Thanh.
Cảnh Hiểu Thanh đang học thạc sĩ ở Mỹ, ngành công nghệ môi trường, mỗi ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm để chuẩn bị cho SCI đầu tiên trong đời. Cô ấy đang tất bật chỉnh sửa lại những số liệu sau cùng, mới đầu nói sẽ cố gắng tranh thủ thời gian nhưng cuối cùng vẫn không thể sắp xếp được công việc.
(*SCI (Science Citation Index) – danh mục trích dẫn khoa học: là một loại danh mục trích dẫn của các tạp chí khoa học trên nhiều lĩnh vực được đưa ra lần đầu tiên năm 1960. Những tạp chí này là những tạp chí hàng đầu thế giới về khoa học và công nghệ vì quá trình chọn lọc chúng vào danh mục rất nghiêm ngặt.Một số trường ở một số nước tiên tiến coi việc nghiên cứu sinh có bài đăng ở các tạp chí trong danh sách SCI (thậm chí còn đòi hỏi phải được đăng ở các tạp chí có IF cao) như điều kiện cần để được bảo vệ luận văn).
Lâm Anh Đào vừa nghe thấy ‘SCI’, lập tức ‘wow!’ ngưỡng mộ.
Cảnh Hiểu Thanh ngượng ngùng nói: “Không phải những tạp chí nổi tiếng nhất nhì, chỉ là tập san bình thường thôi.”
Cảnh Hiểu Thanh nói trong điện thoại, thời gian đầu vừa sang Mỹ học, mỗi ngày đều cảm thấy hụt hẫng suy sụp, từ việc học tập khác biệt đến sinh hoạt ăn uống mọi thứ đều xa lạ. Nhưng bây giờ tâm trạng đã nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều, cuộc sống phong phú. May mắn được đi theo một bà giáo giỏi, có phương hướng rõ ràng.
“Anh Đào.”
“Ơi?”
“Dư Tiều đã có bạn gái chưa?” Cô ấy hỏi.
Lâm Anh Đào suy nghĩ một lúc.
“Tớ cũng không biết nữa.” Cô thật thà nói: “Đã lâu rồi tớ không gặp cậu ấy, nhưng… có lẽ là có rồi?”
Cảnh Hiểu Thanh trầm tư: “Sau này tớ đã suy nghĩ rất lâu, Anh Đào, tớ nghĩ vì sao tớ lại thích cậu ấy, từ lớp bảy, đến lớp mười hai, rõ ràng tớ vốn không biết cậu ấy. Sau đó nói chuyện với cậu ấy, tiếp xúc, cũng cảm thấy cậu ấy hoàn toàn không có một chút nào giống với trong suy nghĩ của tớ, vì sao lại như vậy chứ? Sau này tớ mới hiểu ra, chỉ có ‘Dư Tiều’ mà lần đầu tiên cậu kể cho tớ nghe mới chính là ‘Dư Tiều’ mà tớ thích, cũng giống như Mitsui yêu quý của tớ.”
Lâm Anh Đào ở bên này điện thoại mấp máy môi.
“Tớ xin lỗi, Hiểu Thanh…”
“Cậu? Cậu xin lỗi gì chứ??” Cảnh Hiểu Thanh dở khóc dở cười: “Hoàn toàn đâu có liên quan gì tới cậu!”
Lâm Anh Đào ảo não: “Tớ đã miêu tả không đúng sự thật, người thật làm cho cậu thất vọng rồi!”
Cảnh Hiểu Thanh cười ha ha: “Cậu là cái đồ quảng cáo gian dối!”
“Đôi khi tớ nghĩ nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thì tốt biết bao.” Cảnh Hiểu Thanh dừng một lúc: “Tớ sẽ trở lại cấp hai, nói với Cảnh Hiểu Thanh khi đó: Dư Tiều căn bản không phải là mẫu người mà cậu thích đâu!” Cảnh Hiểu Thanh nói tới đây, lại ngẫm nghĩ: “Nhưng khi đó, cuộc sống ở Quần Sơn, mỗi ngày đều buồn tẻ như vậy, nên cho dù tớ của hiện tại có nói gì đi nữa thì chắc tớ của khi đó cũng nhất định không tin, nhất định sẽ cho rằng, mặc kệ, Dư Tiều đích thực là Mitsui của mình, nhất định là bạch mã hoàng tử của mình.”
Cô ấy và Lâm Anh Đào cùng bật cười. Cảnh Hiểu Thanh nói tiếp: “Tớ còn nhớ, khi đó Đới Lệ Hân đặc biệt thích Đạo Minh Tự. Cậu thì sao, cậu thích ai nhỉ?”
Lâm Anh Đào ngẫm nghĩ: “Tớ hình như không có đặc biệt thích…”
Cảnh Hiểu Thanh đột nhiên nói: “Cậu thích ông xã cậu!”
Lâm Anh Đào chớp chớp mắt: “Đúng ha!”
Cảnh Hiểu Thanh ‘hừ’ lớn một tiếng: “Tớ không gửi tiền mừng cho các cậu đâu!”
Ngày nhà giáo vừa qua, Lâm Anh Đào nhận được một lọ sao giấy do chính tay các bạn nhỏ trong lớp gấp. Cô chụp ảnh chiếc lọ thủy tinh đầy màu sắc rực rỡ rồi đăng lên vòng bạn bè.
Thầy Trần chủ nhiệm cấp ba bình luận trên WeChat, nói, cô giáo nhỏ Lâm Kỳ Nhạc, chung vui chung vui nào: [Khi nào em và Tưởng Kiều Tây sắp xếp được thời gian hãy về trường Thực nghiệm truyền đạt lại kinh nghiệm thi đại học cho các đàn em.]
Trước khi ngủ, nghe Lâm Anh Đào nhắn lại lời mời của thầy Trần, Tưởng Kiều Tây nói: “Nhưng anh không có thi đại học.”
“Anh có thể chia sẻ kinh nghiệm học tập của anh mà.” Lâm Anh Đào ngồi quỳ trên giường, nói với anh: “Ví dụ như ba năm cấp ba anh thường lên lớp thế nào, ôn luyện ra sao…”
“Ba năm cấp ba anh đâu có đến lớp được mấy ngày.” Tưởng Kiều Tây ngồi bên giường, sạc điện thoại, tắt đèn, giở chăn ra nằm xuống, vòng tay ôm Lâm Anh Đào: “Chỉ có cắm đầu tự học và theo đuổi bà xã anh.”
Anh nói là nói vậy, nhưng khi thực sự đứng trên bục giảng của lớp 12A18 trường Trung học phổ thông Thực nghiệm, Tưởng Kiều Tây vô cùng nghiêm túc chững chạc.
“Anh không biết phải trả lời thế nào.” Đối mặt với câu hỏi “Phải học quá nhiều đến độ ngủ cũng nằm mơ thấy đang học, áp lực căng thẳng như vậy có phải sẽ phản tác dụng không?” Tưởng Kiều Tây dở khóc dở cười, anh nhìn thấy trên bàn có một viên phấn bị gãy nằm lăn lóc, anh nhặt viên phấn lên để vào trong hộp: “Điều duy nhất em có thể làm vào lúc này là nỗ lực học tập, đừng tự tìm cớ cho mình. Có thể chúng ta không làm tốt hơn được người khác nhưng chúng ta có thể cố gắng để tốt hơn chính mình.”
Không có trải qua kỳ thi đại học, nên những thắc mắc mà Tưởng Kiều Tây nhận được là ‘Làm thế nào để luyện thi TOEFL’, ‘Có nên nghỉ học chính khóa để để tập trung cho SAT’, ‘Lớp mười hai tập trung thời gian để tham gia vào các cuộc thi học sinh giỏi, Olympic xung đột với thi đại học, có ý nghĩa hay không, lỡ như thi không đậu thì phải làm sao’… những câu đại loại như thế.
Ngoài ra còn có một học sinh nhìn qua chính là thành viên trong đội toán, đứng lên, vấn đề nhắm thẳng vào người đang được hỏi.
“Học trưởng Tưởng Kiều Tây, trước kia anh đã ôn luyện IMO rất lâu, thành tích cũng vô cùng xuất sắc, vì sao lại từ bỏ không vào đội tập huấn quốc gia? Có phải cuộc thi toán có điều gì không giống như trong tưởng tượng của anh?”
Tưởng Kiều Tây nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao em lại hỏi như vậy?”
Học sinh kia nói: “Em lo lắng em cũng sẽ giống như anh, cố gắng học toán lâu như vậy, lỡ như đến thời điểm đó, phát hiện ra những thứ khiến em thất vọng mà trước đó bản thân không nhận ra, như vậy toàn bộ thời gian và công sức đều sẽ bị lãng phí ——”
Lâm Anh Đào đứng bên cạnh thầy Trần chủ nhiệm, cô đứng trong căn phòng nơi mình đã từng ngồi học, nhìn lại những đồ vật thân quen mà lạ lẫm trong phòng. Cô dõi mắt nhìn dãy bàn cuối cùng kia rồi nhìn lên bục giảng, Tưởng Kiều Tây bây giờ.
“Bản thân toán học rất thú vị.” Tưởng Kiều Tây suy nghĩ một thoáng, nói: “Những cuộc thi toán cũng vô cùng ý nghĩa, nó sẽ chọn cho em một hướng đi. Từ bỏ thi đấu là lý do cá nhân của anh, không có liên quan gì đến bản thân môn học và các cuộc thi.”
Cậu bạn kia hỏi: “Vậy tại sao anh không học toán nữa ạ?”
Tưởng Kiều Tây nhìn hắn.
Khuôn mặt cậu bạn ửng đỏ: “Trợ giáo của bọn em cùng khóa với anh, thầy ấy đặc biệt sùng bái anh, nói, cảm thấy Tưởng Kiều Tây học trưởng anh là người có tài năng thiên phú vượt trội nhất, hẳn là nên tham gia cuộc thi quốc tế năm đó, anh chắc chắn có thể vào đội tuyển quốc gia, giành huy chương vàng! Sau đó sang Mỹ học lên cao, trở thành nhà toán học kiệt xuất! Mà không…”
Hắn không nói tiếp.
Tưởng Kiều Tây đối diện với ánh nhìn chăm chú của hơn năm mươi đôi mắt trong veo, những cô cậu bé này, bọn họ đều còn rất trẻ.
Anh mặc âu phục, gần ba năm làm việc trong ngân hàng đầu tư, bảy năm lăn lộn ở Hồng Kông, trưởng thành khôn khéo, đôi khi bị sự ngây thơ của trẻ con vô tình đâm thủng một lỗ.
“Vấn đề ban đầu em hỏi,” Tưởng Kiều Tây ngẫm nghĩ nói: “Em lo lắng, thời gian và công sức sẽ bị lãng phí?”
“Đúng ạ.” Cậu bạn kia gật đầu.
“Bất luận chuyện gì xảy ra,” Tưởng Kiều Tây nhìn xuống hắn từ xa: “Cho dù là, đạt được thành tích cũng vậy, không đạt được thành tích cũng thế, hoặc giống anh, rút khỏi cuộc thi — anh cũng chưa từng cảm thấy thời gian và công sức của mình bị lãng phí. Trên thực tế, nếu em có thiên phú trong lĩnh vực này, thi đua sẽ dẫn dắt em, thúc giục em, giúp em mạnh dạn thoát khỏi ‘vùng an toàn’ để khám phá bản thân và làm nên những điều phi thường, đây là quá trình em phá vỡ giới hạn của bản thân mình. Thử nghiệm, và đón nhận kết quả, sẽ không có gì hối tiếc.”
Bỗng có bạn học khác xen vào hỏi: “Vậy, vậy học trưởng Tưởng, lỡ như thi đấu không tốt, còn làm cho thi đại học bị chậm trễ thì phải làm sao —”
Tưởng Kiều Tây nghe vậy, chớp chớp mắt.
“Anh cho rằng người có thể được chọn vào những cuộc thi quốc gia thì thi đại học hẳn là không có vấn đề gì.” Anh nhìn xuống, tay đút trong túi quần.
Mọi người ngơ ngác dòm nhau, chưa tới mấy giây sau đám trẻ này nhanh chóng hiểu ra: vị học thần trong truyền thuyết của trường Thực nghiệm, vị thiên tài là niềm tự hào tột bậc của ông cụ hiệu trưởng, kinh nghiệm tâm đắc của anh hoàn toàn không có ích gì với những học sinh bình thường.
Vẫn là đàn chị Lâm Kỳ Nhạc trông điềm đạm đáng yêu đứng trên bục giảng kia, trình bày nội dung có vẻ bình dị gần gũi hơn chút đỉnh.
Lúc giới thiệu cô lên bục giảng, học trưởng Tưởng Kiều Tây nói: “Đây là vợ anh Lâm Kỳ Nhạc, tốt nghiệp chuyên ngành giáo dục học đại học Sư phạm Bắc Kinh.”
Mấy chục cái miệng lập tức ồ lên xuýt xoa trầm trồ, thầy Trần đứng cạnh cửa đập hai tay vào nhau hô cả lớp im lặng, tập trung nghe đàn chị nói chuyện.
“Kỳ thực rất nhiều thời điểm, kể cả khi còn đi học, bản thân chị cũng cảm thấy học những thứ này có lợi ích gì, vật lý, toán học, hình học, hàm số… sau này mình có thể sử dụng được sao?” Lâm Kỳ Nhạc nhìn những cô cậu học trò ngồi bên dưới, cô cười: “Trước hết, bất luận có dùng được hay không, cho dù không dùng được đi nữa thì nó cũng là cách duy nhất để chúng ta chứng minh bản thân mình, chứng minh đến tột cùng khả năng của chúng ta đến đâu, chúng ta có thể kiểm soát được những gì, chúng ta có thể chạm đến được những gì.”
Bên dưới chăm chú lắng nghe, có một số người nhìn Lâm Kỳ Nhạc, trên gương mặt hiện ra vẻ hồ nghi vừa như hiểu được vừa như vẫn hoang mang.
“Rõ ràng chúng ta rất thông minh, chúng ta có khả năng kiểm soát bản thân, nhưng lại không làm được.” Lâm Kỳ Nhạc nghiêm túc nói: “Rõ ràng có trình độ cao như vậy, lại không chạm đến, như vậy không phải trường đại học không mở rộng cánh cửa với chúng ta mà chúng ta không cần nó.”
“Chỉ cần chúng ta cố gắng, tri thức sẽ giúp chúng ta tự đứng vững bằng đôi chân mình… Từ nhỏ đến lớn, rồi trưởng thành, chính là từng bước ta chứng tỏ bản thân mình, chứng minh ta có thể vào một trường đại học tốt, có thể có được một công việc tốt.” Thời điểm Lâm Kỳ Nhạc không cười, đôi mắt to của cô vô cùng nghiêm nghị, khiến cho mọi người vô thức tập trung nghe cô nói: “Ngay cả trong tương lai, khi các em trưởng thành, tri thức còn có thể giúp các em chứng minh, các em có thể có được người bạn đời tốt và xây dựng một gia đình tốt hơn.”
Mọi người cười vang, bọn họ nghe thấy hai từ ‘bạn đời’ này, khó tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ, chỉ lo ồn ào bàn tán.
Lâm Kỳ Nhạc và thầy Trần nhìn nhau cười. Thầy Trần khoanh hai tay trước ngực, gật đầu, tán thành cô nói tiếp.
“Đàn chị Lâm,” có một bạn học nói: “Vậy lỡ như em ngốc, em không học được thì phải làm sao ạ ——”
“Đúng đó,” hàng sau có bạn học nói: “Biết là phải cố gắng, nhưng lúc thi làm bài không tốt, em cũng không biết phải làm gì.”
Lâm Kỳ Nhạc nói với bọn họ.
“Mỗi người chúng ta có những năng khiếu khác nhau, không ai giống ai, âm nhạc, hội họa, toán học… Có người không thích hợp để đi theo con đường của đại đa số người khác, nhưng đó không phải là lý do để trốn tránh thi đại học.” Lâm Kỳ Nhạc nói: “Bởi vì thi đại học tuyệt đối không phải là kỳ thi cuối cùng mà chúng ta phải đối mặt trong cuộc đời rất dài của mình. Đại học cũng được, học nghề cũng tốt, làm diễn viên, kinh doanh buôn bán, bất kỳ lối đi nào chúng ta lựa chọn, đều luôn có những thử thách, những ‘bài thi’ phức tạp hơn rất nhiều chờ đợi chúng ta ở phía trước —”
“Òa???” Mọi người kêu gào thảm thiết.
Bọn họ còn đang ngồi trên ghế nhà trường, không biết thế giới người lớn nhiều bấp bênh bộn bề.
“Vì vậy, hãy cố gắng thay đổi suy nghĩ, trở nên lạc quan và tích cực.” Lâm Kỳ Nhạc nói, hai tay nắm lại để trước ngực: “Cuộc thi không phải là quá trình sàng lọc chúng ta, các em hãy nghĩ, nó là quá trình thôi thúc đôn đốc chúng ta, để chúng ta chứng minh bản thân mình. Đi qua những cuộc thi, chúng ta nhận thêm những tiến bộ, nó hữu ích cho chúng ta.”
Các bạn trẻ trầm ngâm im lặng, chỉ có mấy học sinh rõ ràng là thuộc nhóm học sinh giỏi gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Lâm Kỳ Nhạc nói tiếp: “Như câu chuyện mà chúng ta thường đọc, bước lên cây cầu đại học để mở cánh cửa vào tương lai, chúng ta có thể thành công tiến tới bờ bên kia, cũng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Ngay cả khi đã chạm được bờ, cũng có người lấy được kho báu và cũng có người chẳng thu hoạch được gì. Nhưng chúng ta không thể chỉ nhìn vào kết quả, biện minh rằng những người đi trước đã lấy đi hết những kho báu đó, không để lại gì cho chúng ta, bởi lúc đi họ cũng không hề biết lúc nào họ sẽ rơi xuống, càng không hề biết phía bên kia bờ là cái gì đang chờ đợi mình.
Nếu luôn ôm trong lòng nỗi sợ hãi, chúng ta sẽ bị rơi khỏi chiếc cầu độc mộc mà chưa kịp cho bản thân mình cơ hội để bước qua, sẽ bị ném khỏi bánh xe bị nghiền nát dưới vòng quay của nó, thời thời khắc khắc mang theo nỗi sợ hãi này —”
Tưởng Kiều Tây đứng ở cuối phòng học, anh ngước mắt nhìn chăm chú lên bục giảng.
“Như vậy, không chỉ có một năm cuối thi đại học này, mà trong tương lai bất luận là gặp chuyện gì, các em đều sẽ rất vất vả.” Lâm Kỳ Nhạc nghiêm túc nói với các bạn học sinh: “Nó trái lại sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của các em. Vì vậy hãy học cách điều chỉnh tâm lý của mình, đây cũng là một phần cực kỳ quan trọng trong năng lực cá nhân của chúng ta.”
“Hơn nữa đây không phải là năng lực cuộc sống.” Lâm Kỳ Nhạc nói: “Đây là năng lực sinh tồn.”
Cô nói tới đây, mọi người ồ lên cười.
Bọn họ còn quá trẻ, cảm thấy cô đang nói đùa.
“Học tập rất quan trọng, mỗi một người từng trải đều sẽ nói với các em như vậy, giống như chị, hồi nhỏ chị học rất kém, thành tích luôn đếm ngược trong lớp.” Lâm Kỳ Nhạc nhìn thấy không ít ánh mắt trố ra vì kinh ngạc bên dưới: “May mắn là sau đó, chị đã kịp thời cố gắng, chăm chỉ học tập, vì vậy hôm nay mới có thể đứng ở đây, có cơ hội trao đổi với mọi người. Các em còn đang ngồi trên ghế nhà trường, bất luận gặp phải cửa ải khó khăn gì, trải qua chuyện buồn bã không vui gì, thì hãy nhớ học tập và thành tích chính là điểm tựa vững vàng cho các em. Sau này đi làm việc cũng vậy, năng lực làm việc sẽ chống đỡ cho các em, không cần phải sợ hãi mưa gió trong cuộc đời.”
Trường trung học Thực nghiệm vừa bước vào mùa tuyển sinh mới, đã bắt đầu có thế hệ ‘10x’.
Lâm Anh Đào mặc chiếc váy nền nã cùng Tưởng Kiều Tây thả bước chậm rãi trong khuôn viên trường. Tưởng Kiều Tây vừa mới đi một chuyến đến phòng hiệu trưởng, anh nắm tay cô ngồi xuống băng ghế dài trong rừng cây nhỏ: “Thế hệ 10x chẳng phải là đang học mẫu giáo sao?”
Lâm Anh Đào ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: “Mấy bạn nhỏ trong trường mẫu giáo hiện giờ đều là sinh sau năm 2010!”
Tưởng Kiều Tây gật đầu, thở dài. Anh đặt tay lên đầu gối Lâm Anh Đào.
Sau giờ học, mọi người túa nhau ra sân. Lâm Anh Đào nhướng mi, nhìn những tốp học sinh đi lướt qua bọn họ. Từ rất xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng bịch bịch vọng lại từ sân bóng rổ, âm thanh có người đang đập bóng. Các nữ sinh ra khỏi sân tập, trên tay cầm vợt tennis, rẽ vào đầu hành lang, đó là hướng đi đến câu lạc bộ quần vợt.
Lâm Anh Đào ngẩng đầu, nhìn những tán lá xào xạc lay động trong gió chiều.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, ngày trước đã ngồi với Đỗ Thượng ở nơi này, cùng nhau nghe những bài hát của Tôn Yến Tư năm đó.
Lâm Anh Đào nói: “Em luôn cảm thấy như mình vẫn còn đang ở trung học.”
Tưởng Kiều Tây nắm tay cô: “Thời gian trôi qua quá nhanh.”
Cây bạch quả ngày nào vẫn sừng sững đứng đó, đến giờ tán cây vẫn che kín cả một vòm trời Tiểu Bạch Lầu.
Tưởng Kiều Tây ngước mắt, nhìn tòa nhà một thời quen thuộc, đối với anh mà nói nó chẳng khác gì ‘nhà’.
Anh ôm Lâm Anh Đào, chụp một tấm ảnh trước cửa Tiểu Bạch Lầu. Lâm Anh Đào quay đầu nhìn cánh cổng Tiểu Bạch Lầu, hỏi Tưởng Kiều Tây hay là đi vào trong xem một chút. Lúc này, cậu học sinh giúp bọn họ chụp ảnh trả lại điện thoại cho Tưởng Kiều Tây, đối phương thử thăm dò hỏi: “Anh là… học trưởng Tưởng Kiều Tây phải không?”
Bản thân Tưởng Kiều Tây cũng không biết, bên trong Tiểu Bạch Lầu vẫn còn dán ảnh của anh, đó là ảnh chụp anh ngồi tự học ở đây trước khi đi Phúc Châu tham gia trại đông năm đó.
Lâm Anh Đào đứng dưới bậc thang, chăm chú giơ điện thoại của một bạn học sinh lên, giúp gần một nửa đội tuyển thi đấu đang tự học chụp ảnh chung với Tưởng Kiều Tây.
Bài viết thịnh hành trong vòng bạn bè hiện giờ là:
[ Lô 9x đầu tiên đã bắt đầu hói ]
[ Lô 9x đầu tiên đã chuẩn bị xuất gia ]
[ Lô 9x đầu tiên đã bắt đầu học dưỡng sinh ]
Lâm Anh Đào đang ở nhà ba mẹ ăn cơm, cô nói với hai người, hiện giờ mấy bạn nhỏ trong trường mẫu giáo nắm bắt xu thế âm nhạc còn nhanh hơn cả mình: “Học kỳ trước còn nói con đánh ‘Quả táo nhỏ’, bây giờ thành ‘tay trái, tay phải, một động tác chậm…”
(*Đây là câu trích trong bài ‘Cẩm nang tôi luyện thanh xuân’ do TFBOYS trình bày. Phát hành ngày 24/7/2014.
https://www.youtube.com/watch?v=FmUwi9uVx4M)
Mẹ Lâm hỏi: “Đó là cái gì thế?”
Lâm Anh Đào cầm trên tay miếng bánh bao táo đang ăn dang dở, ngồi trên sô pha vừa hát vừa khoa tay múa chân biểu diễn.
Cô đẩy cửa phòng ngủ thời đi học của mình ra, ngồi xổm xuống trước tủ đầu giường, tìm chồng sách lúc trước chuyển nhà không mang đi theo.
Cô ôm chồng sách ra, còn có cả mấy cây bút đựng trong túi nhựa trong suốt, có lẽ đã khô hết mực.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đang đứng phía sau, không biết đã đứng đó từ khi nào.
“Mấy thứ này ở đâu ra thế?”
“Em lấy ở Tiểu Bạch Lầu.” Lâm Anh Đào nói: “Nhìn chồng sách vở này anh viết rất nghiêm túc, bỏ đi tiếc lắm.”
“Em lấy khi nào vậy?”
“Lớp mười hai?” Lâm Anh Đào ở trong lòng anh nhớ lại: “Sau khi anh đi rồi.”
Mẹ Lâm ở bên ngoài gõ cửa, hỏi con gái lúc về có muốn mang một ít đất dinh dưỡng về không, đều là Lâm Hải Phong tự mình làm ở nhà. Bà đẩy cửa vào, thấy con gái đang ngồi dưới nền nhà, xung quanh đầy sách vở, một cuốn sách bài tập đang để mở: “Anh xem, còn bài này anh chưa làm!”
Con rể Tưởng Kiều Tây mặc quần tây áo sơ mi, ngồi xếp bằng phía đối diện, trên tay cầm bút, cúi đầu tiện tay tính bài toán con gái mình chỉ.
“Hai đứa làm gì vậy chứ?” Mẹ hỏi.
Lâm Anh Đào quay đầu lại, cười nói: “Mẹ, bọn con rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện chơi thôi ạ.”
Tổ trưởng Dư gọi điện thoại tới, kêu lão Lâm chuẩn bị đồ đi câu, buổi chiều mọi người cùng nhau đi câu cá.
“Kiều Tây à,” thợ điện Lâm đứng cạnh cửa, nói với Tưởng Kiều Tây đang mặc áo vest chuẩn bị đi về: “Dạo này con có bỏ hút thuốc chưa?”
Lâm Anh Đào đứng bên cạnh xách túi vải đựng mấy quyển sách toán Olympic cũ, nhìn ba mẹ.
Mẹ Lâm giúp con rể sửa lại cổ áo, vỗ nhẹ lên bờ vai cao lớn của anh: “Kiều Tây, phải cai thuốc lá cai rượu, biết không con.”
Tưởng Kiều Tây vội nói với hai vị phụ huynh: “Con bỏ rồi, hai tháng nay không có hút nữa.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thợ điện Lâm cười nói, nhìn thấy Anh Đào đang nhìn mình: “Lần trước ba định nhắc hai đứa mà quên mất, sợ hai đứa còn nhỏ, không biết.”
Sau khi kết thúc chu kỳ kinh vừa rồi, Lâm Anh Đào không có tiếp tục uống thuốc ngừa thai nữa. Nghĩ kỹ lại, lần đầu tiên uống là cuối năm 2010, bất tri bất giác, cô đứt quãng đã uống bốn năm.
Tưởng Kiều Tây hỏi cô có ngoan ngoãn dừng thuốc không. Cô bị anh bế đặt lên giường, đè xuống hôn.
Tưởng Kiều Tây lấy một cái gối dựa, kê dưới thắt lưng Lâm Anh Đào, nâng cao eo cô lên.
Lâm Anh Đào nhíu mày.
Anh cúi xuống hôn cô.
Lâm Anh Đào lo lắng giữ vai anh, nhỏ giọng nói: “Lỡ như em mang thai thật thì phải làm sao… tuần trăng mật có thể bị ốm nghén không…?”
Tưởng Kiều Tây dừng lại, ngước mắt nhìn cô.
Lâm Anh Đào dẩu môi, xấu hổ thẹn thùng, nhìn vào mắt anh, thương lượng: “Đợi tuần trăng mật xong rồi lại chuẩn bị mang thai được không anh…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook