Anh Đào Hổ Phách
-
Chương 68
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến Hồng Kông được ba ngày, Lâm Anh Đào chỉ thỉnh thoảng đi ra ngoài mỗi khi ăn cơm, hầu hết thời gian cô đều ở trong gian phòng nhỏ chưa tới năm mét vuông của Tưởng Kiều Tây.
Điều này hoàn toàn không có một chút nào giống với những gì cô đã nói với mẹ trước khi sang đây. Lúc đó cô nói, mùa xuân ở Hồng Kông rất tuyệt, gió ấm áp, khí hậu trong lành dễ chịu, phong cảnh cũng đẹp mê hồn.
Nhưng trên thực tế, mỗi ngày Lâm Anh Đào đều làm tổ bên trong chiếc rèm cửa sổ khép chặt lờ mờ ánh sáng, trong hơi lạnh của máy điều hòa, trong lòng người cô yêu thích.
Lâm Anh Đào không biết những cặp đôi khác lúc mới yêu nhau có phải cũng giống như vậy không.
Trước khi vượt qua giới hạn đó, Lâm Anh Đào luôn cho rằng đó chỉ là một bước ‘nghi thức’, giống như nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, xong rồi thôi. Nhưng khi đã da thịt cận kề, cô lập tức nhận ra chuyện đó không chỉ đơn giản như vậy.
Lúc ở cùng với Tưởng Kiều Tây, Lâm Anh Đào một mặt lo lắng chuyện này có phần quá đà một mặt lại nghĩ, cô đến Hồng Kông là vì cái gì, đâu phải vì gió xuân ấm áp, cô đến chỉ vì Tưởng Kiều Tây mà thôi —— mỗi khi ý nghĩ này sắp sửa hiện ra trong đầu, trong chớp mắt Lâm Anh Đào đã mềm nhũn trong mùi mồ hôi trên vai Tưởng Kiều Tây.
Có lẽ Tưởng Kiều Tây cũng nghĩ như vậy.
Suốt mấy ngày qua, Tưởng Kiều Tây không vào bệnh viện, càng không đi làm thêm. Anh chỉ đến trường một buổi trong lúc Lâm Anh Đào ngủ say. Tưởng Kiều Tây nói, đại học Hồng Kông rất tự do, chỉ có rất ít môn điểm danh nghiêm ngặt, còn lại sinh viên có thể tự học, không đến lớp cũng không thành vấn đề.
Đến Hồng Kông, Tưởng Kiều Tây cũng dần bắt đầu thay đổi, dù sao cũng không còn bị kiểm soát nghiêm ngặt như trước nữa. Nhưng quy luật làm việc và nghỉ ngơi vẫn như cũ, có điều quy luật làm việc nghỉ ngơi đó đã thay đổi nội dung khi bọn họ ở bên nhau.
Bọn họ đều rất muốn bù đắp lại, không chỉ là bốn tháng yêu xa, cũng không phải ba năm cách biệt.
Năm tháng bọn họ không ở bên nhau thật sự quá dài.
Tưởng Kiều Tây đưa lưng về phía cửa sổ, che khuất ánh trăng bên ngoài.
Lâm Anh Đào mở mắt ra, cô nằm trong bóng anh, trong khe hỡ cánh tay anh chống trên đệm, giường cót két rung lắc, cô cảm thấy như có chậu vạn niên thanh xanh biếc đang vươn mình trên bệ cửa sổ.
“Tưởng Kiều Tây.” Cô thủ thỉ.
Tưởng Kiều Tây khẽ thở dốc, tròng mắt bị mồ hôi gột rát, từ trên nhìn xuống cô.
“Anh lại hôn em…” Cô nhìn anh.
Còn chưa kịp dứt lời, khuỷu tay Tưởng Kiều Tây đã ép sát người cô, anh cúi cổ xuống, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn khô khốc vì thở dốc.
Lâm Anh Đào nói, em cảm thấy hình như anh đã nghĩ đến từ rất lâu.
Tưởng Kiều Tây thì thầm vào tai cô, anh nghĩ cái gì.
Gò má Lâm Anh Đào đỏ ửng khẽ giấu vào mái tóc ẩm ướt, cô nói, nghĩ cái này…
Tưởng Kiều Tây đã cúi xuống hôn cô, bên dưới lông mi, đôi đồng tử đen láy kia sâu không thấy đáy. “Anh nhớ, khi lần đầu tiên gặp lại em trên hành lang trường Thực nghiệm,” anh nói: “Em búi cao tóc, cổ lộ ra ngoài, mặc đồng phục, đứng rót nước. Lúc đó anh đột nhiên nghĩ, làm tình với Lâm Anh Đào là cảm giác gì.”
Lâm Anh Đào sững người, mặt đỏ lựng: “Anh đừng nói nữa mà.”
Tưởng Kiều Tây cười âu yếm: “Nhưng lúc đó em giận dỗi, không thèm để ý tới anh.”
Bả vai cô rung lắc.
Đầu giường không ngừng vang lên tiếng va đập vào tường, lò xo nệm bị nén chặt.
Lâm Anh Đào thở dốc: “Anh đừng nói…”
Tưởng Kiều Tây hôn tai cô: “Anh vốn cho rằng phải đợi kết hôn rồi mới được.”
Lâm Anh Đào chính là chú thỏ nhỏ không biết nguy hiểm, tự mình nhảy vào tay Tưởng Kiều Tây, nằm nhoài trong lòng bàn tay anh, cọ chiếc tai dài của mình vào mu bàn tay lạnh lẽo như băng của Tưởng Kiều Tây, đến khi anh thật sự như băng đá tan ra, anh liền bắt được cô.
Lâm Anh Đào luôn đón lấy niềm khoan khoái trong nước mắt.
Cô tủi thân nói, Tưởng Kiều Tây, em đã thích anh từ rất lâu.
Tưởng Kiều Tây cúi đầu ngắm nhìn cô.
Anh Đào. Giọng anh chan chứa yêu thương nhưng đầy ắp tuyệt vọng. Anh nói, anh cũng yêu em, đã từ rất lâu… em biết không.
*
Nửa đêm Lâm Anh Đào đột nhiên tỉnh giấc.
Cô ngồi dậy trên giường, nhìn ra con đường được chiếu sáng bởi những ngọn đèn cao áp bên ngoài khe hở rèm cửa sổ.
Cô không có chút kinh nghiệm nào, mấy ngày nay cũng quá sức mơ hồ. Cô hạ mắt, đặt tay lên bụng, không tránh khỏi lo lắng lỡ như Tưởng Thuần Lư đến thì phải làm sao.
Nghĩ đến ngày mai còn phải vào bệnh viện thăm anh họ, cô lại nằm xuống. Cô nằm trong lòng ba của Tưởng Thuần Lư, nắm tay anh, nhắm mắt lại.
Chị dâu vừa nhìn thấy Lâm Anh Đào đến, liền ân cần hỏi han, hỏi cô đã hết sốt chưa, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Lâm Anh Đào không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ thấy chị dâu vừa thấy mặt Tưởng Kiều Tây đã bắt đầu mắng anh không chăm sóc cô chu đáo, không làm tốt trách nhiệm của bạn trai.
Bên trong phòng có mấy vị khách đến thăm bệnh. Chị dâu nói với Tưởng Kiều Tây: “Là mấy người bạn và đồng nghiệp cũ đã hợp tác với anh họ em lúc trước. Em vào, để bọn họ gặp mặt, em đã sắp thực tập năm ba rồi.”
Trong phòng bệnh, một nhóm người quen cũ đang nói chuyện phiếm, ai nấy đều âu phục chỉnh tề, có người là người Hồng Kông nói tiếng phổ thông sứt sẹo, có người là dân đại lục chất giọng thuần Bắc Kinh. Lâm Anh Đào đứng xa xa bên ngoài nghe thấy bọn họ đang nói về một người mà họ biết, hình như cũng là một ông chủ gặp phải chuyện không may vào năm 2008.
“… sau khi bị đột quỵ, công ty bị ba đứa con chia nát, hiện giờ còn đang ở trong viện điều dưỡng…”
Lâm Anh Đào cảm thấy khẩu âm này thật thân thiết.
Tưởng Kiều Tây đi vào phòng bệnh, ngay lập tức bị nhóm người lớn kia vây quanh. Lâm Anh Đào nghe thấy âm thanh xuýt xoa hâm mộ, nói ‘đại học Hồng Kông’ ‘Morgan Stanley’ gì đó, đại khái là đang khen ngợi Tưởng Kiều Tây.
Chị dâu cười nói với Lâm Anh Đào: “Mấy người bạn và đồng nghiệp cũ của anh ấy đều biết Tưởng Kiều Tây. Ở Hồng Kông chăm sóc anh họ suốt ba năm, thời buổi này làm gì còn một cậu em trai hết lòng hết dạ như vậy.”
Lâm Anh Đào nhìn cô ấy, trong nháy mắt nhìn ra hôm nay chị dâu trang điểm.
Đơi mọi người đi rồi, Lâm Anh Đào mới cùng chị dâu đi vào phòng. Lần trước đến, anh họ của Tưởng Kiều Tây còn nằm trên giường, không thể cử động hay nói chuyện, chỉ mở to mắt rơi lệ. Lúc này, Lâm Anh Đào được Tưởng Kiều Tây ôm vai đi tới trước giường bệnh, cô cất giọng nhẹ nhàng: “Chào anh họ, em là Lâm Kỳ Nhạc, nghỉ đông em lại tới nữa đây ạ!”
Anh họ ngồi tựa lưng vào đầu giường nâng cao, dây nhợ ống nối trên người không còn nhiều như lần trước. Mái tóc cũng được chải cẩn thận, sắc mặt hồng hào không còn vẻ nhợt nhạt xanh xao, hai má cũng đầy đặn hơn không còn trũng xuống chỉ có da bọc xương như trước. Anh ấy ngước mắt lên, nhìn Lâm Anh Đào.
Cánh tay đang để thõng bên người bỗng nhấc lên một cách yếu ớt, ngón tay run rẩy rồi rơi lại xuống giường, giống như không thể gắng sức thêm được. Lâm Anh Đào lập tức cầm lấy tay phải của anh ấy.
“Tưởng Kiều Tây, mười tuổi, đến Hồng Kông nghỉ hè…” Anh họ đột nhiên nói, giọng yếu ớt khàn khàn, đứt quãng. “Thằng bé nói, quen một cô bé, tên là Lâm Kỳ Nhạc.”
Lâm Anh Đào rất hồi hộp, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với anh họ Tưởng Kiều Tây.
“Thằng bé chưa bao giờ kể với chúng ta… những người bạn học khác đúng không?” Anh họ bỗng nghiêng đầu, hỏi chị dâu đang ngồi bên giường.
Chị dâu đang gọt táo nhoẻn miệng cười, ngoảnh đầu nhìn ra sau. Tưởng Kiều Tây đút hai tay trong túi quần, đi tới đi lui quẩn quanh trong phòng bệnh, như thể biết anh họ nhất định sắp trêu chọc mình.
Lâm Anh Đào ngồi xuống, ăn táo đường chị dâu đã gọt cho.
Cô kể chuyện công trường Quần Sơn, chuyện về trường đại học, về chuyên ngành.
“Chuyên ngành tốt.” Anh họ nói.
Lâm Anh Đào mỉm cười ngượng ngùng: “Có điều tiền lương hơi ít một chút…”
Anh họ phản ứng vẫn còn khá chậm chạp. “Không ít.” Anh ấy nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Rất tốt.”
Lâm Anh Đào cũng không có đặt những lời anh họ nói vào lòng, anh họ đang bị bệnh, lại sống ở Hồng Kông một thời gian dài, không nắm được tình hình ở đại lục. Hơn nữa phần lớn mọi người đều không mấy hiểu về thực trạng của nghề sư phạm mầm non. Lâm Anh Đào đứng lên vì chị dâu bỗng đưa tay ra hiệu cho cô, sau đó nắm tay cô đi ra phía ngoài phòng bệnh.
Khóe mắt Lâm Anh Đào nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đi tới trước giường bệnh của anh họ.
Tiếng phổ thông của chị dâu mang âm hưởng địa phương, nhưng đã cố gắng nói từng chữ thật rõ ràng, cô ấy nhìn xem Tưởng Kiều Tây có đi theo ra ngoài hay không rồi khẽ hỏi: “Em biết ba của Tưởng Kiều Tây, đúng không?”
Lâm Anh Đào đứng ở hành lang bệnh viện, cô thoáng kinh ngạc: “Chú Tưởng ạ?”
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Tưởng Kiều Tây và anh họ. Anh ngồi xuống chiếc ghế tựa nơi Lâm Anh Đào vừa mới ngồi, cúi đầu trầm tư.
“Anh,” anh nói: “Em nghĩ, em vẫn phải về đại lục.”
Lâm Anh Đào nhận lấy điện thoại di động của chị dâu, áp lên tai.
“Là Anh Đào sao?” Trong điện thoại, Tưởng Chính kinh ngạc mừng rỡ hỏi.
Không hiểu sao Lâm Anh Đào cũng sợ Tưởng Kiều Tây nghe thấy, cô hạ giọng, cười nói: “Dạ, chú Tưởng, là con ạ!”
Tưởng Kiều Tây như có phần áy náy, anh giải thích với anh họ.
“Anh Đào… không quen sống ở Hồng Kông.” Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng nói: “Ba mẹ cô ấy đều ở đại lục, trong nhà chỉ có một mình cô ấy, hơn nữa, cô ấy cũng rất quyến luyến không muốn rời xa gia đình ——”
Anh họ nhìn cậu em trai, ánh mắt dịu dàng, nói: “Trở về đi!”
Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên nhìn đôi chân tê liệt của anh họ ở trong chăn.
“Em trở về đi!” Anh họ nói.
Lâm Anh Đào hỏi: “Phòng dự án Sudan là ở đâu ạ?”
Tưởng Chính mệt mỏi nói: “Ở Châu Phi, viện trợ giúp xây dựng Châu Phi.”
Lâm Anh Đào kinh ngạc: “Sao chú lại công tác ở một nơi xa như vậy ạ?”
Tưởng Chính: “Kiếm tiền… ba mẹ con có khỏe không?”
“Dạ, hai người đều khỏe lắm ạ.” Lâm Anh Đào hỏi: “Chú có khỏe không ạ?”
Tưởng Chính loáng cái mỉm cười.
“Anh Đào, nói chuyện thành người lớn rồi!”
Trong phòng bệnh, Tưởng Kiều Tây bất đắc dĩ nói với anh họ: “Em còn chưa học xong đại học, anh bảo em về bây giờ em cũng không có cách nào về được.”
Anh họ nói: “Tốt nghiệp xong.”
Tưởng Kiều Tây lắc đầu: “Không ở lại Đại ma mấy năm, em lấy tiền đâu mà cưới vợ.”
Ngoài phòng bệnh, Lâm Anh Đào nghe thấy đầu bên kia điện thoại im lặng.
Dường như chú Tưởng Chính có điều gì đó muốn nói với cô, nhưng lại không thể mở miệng được.
Lâm Anh Đào gợi chuyện hỏi: “Chú Tưởng, năm nay chú ở lại Sudan ăn Tết ạ?”
“Đúng rồi.” Tưởng Chính lập tức tiếp lời: “Anh Đào, năm nay con… có phải con sẽ đến nhà anh họ Tưởng Kiều Tây qua năm mới không?”
Lâm Anh Đào bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
“Dạ!” Cô cười bẽn lẽn đáp.
Tưởng Chính cũng cười: “Vậy đến lúc đó, chú sẽ gọi video cho mấy đứa?”
Lâm Anh Đào trong nháy mắt hiểu ra: Chú ấy muốn nhìn thấy Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây vẫn đang ngồi trong phòng bệnh, Lâm Anh Đào dùng điện thoại của chị dâu nhắn số điện thoại của mình qua cho chú Tưởng, cô còn gửi cả số QQ, bổ sung một câu: [Điện thoại quốc tế mắc lắm, chú không có QQ ạ?]
Lúc nhập tin nhắn, khóe mắt Lâm Anh Đào vô tình nhìn thấy một tin nhắn chú Tưởng Chính đã gửi cho chị dâu trước đó: [Ngày 29 chuyển 40.000 đô, ngân hàng Standard Chartered, Tưởng Kiều Tây không muốn nhận quà thì thôi, Nhược Thành phẫu thuật thành công thì gọi điện.]
Trên xe buýt thành phố đi về, Lâm Anh Đào uống trà sữa, hỏi dọ: “Anh có biết chú Tưởng luôn chuyển tiền cho nhà anh họ không ạ?”
Lâm Anh Đào thấp thỏm lo lắng, cô sợ Tưởng Kiều Tây không vui.
Ánh mắt Tưởng Kiều Tây nhìn về phía trước, tay cầm cốc cà phê, nói: “Biết.”
Lâm Anh Đào nhìn anh.
Tưởng Kiều Tây đưa cốc cà phê lên miệng uống một ngụm: “Trước kia lúc Tưởng Mộng Sơ xảy ra chuyện, bác cả của anh cũng đã cho ông mượn không ít tiền.”
Lâm Anh Đào nghe vậy, nhẹ nhàng ‘à’ một tiếng.
“Làm sao thế?” Tưởng Kiều Tây hạ mắt nhìn cô.
“Không có gì ạ.” Lâm Anh Đào cắn ống hút, lại nói: “Vậy là chú Tưởng vẫn luôn gửi tiền, sao anh còn phải đi làm thêm, phải vất vả như vậy?”
Tưởng Kiều Tây khẽ cười: “Rắc rối của gia đình anh họ rất lớn, mấy đồng đó làm sao đủ.”
Tưởng Kiều Tây từ nhỏ đến lớn luôn thích dùng ngữ điệu nhẹ như lông hồng để nói về mọi thứ. Bốn mươi ngàn đô, hơn hai mươi vạn tệ, Lâm Anh Đào nghĩ, cái này sao có thể gọi là ‘mấy đồng’ chứ.
Nhưng đồng thời, Tưởng Kiều Tây lại là người vô cùng thực tế, anh sẵn sàng tự mình đi kiếm từng đồng một. Có lẽ đối với Tưởng Kiều Tây mà nói, kiếm được thêm một đồng là có thể đỡ đần cho anh họ thêm được một đồng viện phí, thế cũng tốt.
“Anh họ còn cần cả thảy bao nhiêu tiền ạ?” Lâm Anh Đào hỏi.
Bọn họ nhìn thấy ngoài cửa sổ xe kem Mister Softee đang đậu bên đường. Tưởng Kiều Tây kéo tay cô đi xuống, vì lần trước sau khi ăn xong Lâm Anh Đào vẫn còn thèm thuồng luôn muốn ăn lại một lần nữa.
(*Mister Softee Hong Kong, là một thương hiệu kem ra đời tại Philadelphia năm 1956 đã sáng tạo ra máy bán kem loại mềm dành riêng cho xe tải với âm thanh leng keng quen thuộc.)
Tưởng Kiều Tây xoa đầu cô: “Chỉ cần anh họ tỉnh lại, dần dần hồi phục, thì mọi thứ đều không thành vấn đề. Anh ấy có rất nhiều bạn bè, anh ấy trước giờ luôn là một người rất lợi hại.”
Lâm Anh Đào ăn kem sữa trên tay, cô nghĩ, nếu anh họ là một người rất lợi hại, vậy thì tại sao trước khi anh ấy tỉnh lại, trước khi anh ấy hồi phục, những người bạn đó không đến giúp đỡ anh ấy chứ, để cho người nhà của anh ấy phải vất vả khổ cực như vậy.
Còn rất nhiều chuyện của người lớn Lâm Anh Đào phải từ từ mới hiểu được.
Lối đi dành cho người đi bộ, phía trước đèn đang chuyển sang màu đỏ. Lâm Anh Đào đứng lại ăn hết cây kem sữa.
Dưới ánh mặt trời sáng rỡ giữa trưa, Tưởng Kiều Tây hạ mắt nhìn đôi môi đỏ mọng dính sữa khẽ nhếch lên của Lâm Anh Đào.
Dường như từ hồi còn rất nhỏ, Lâm Anh Đào ăn kem cứ như vậy.
Đèn xanh bật sáng, tiếng tíc tóc vang liên hồi nhưng Lâm Anh Đào vẫn đứng dưới tán cây xanh thẫm, đầu ngửa cao. Tưởng Kiều Tây mới vừa rồi không muốn ăn kem, giờ lại nếm cô.
*
Chủ nhà của Tưởng Kiều Tây bê một nồi lẩu đầy vung tôm thịt viên và rau cải xuống tìm Tưởng Kiều Tây. Hắn đến nồi cũng đã bưng xuống rồi, Tưởng Kiều Tây không có cách nào dỗ hắn đi. Chỉ nghe thấy chủ nhà ở ngoài cửa hờn dỗi nói: “Jeon Ji Hyun tới, mời cậu ăn cơm cậu cũng không ăn.”
Tưởng Kiều Tây kéo cửa ra, để hắn vào.
Lâm Anh Đào đang ngồi trên đệm dưới sàn nhà, dùng laptop của Tưởng Kiều Tây hái trộm nông sản, ngước đầu lên thì thấy hắn.
Có một khoảnh khắc như vậy, Lâm Anh Đào ngỡ là mình nhìn thấy Vệ Dung.
“Cô ấy là Jeon Ji Hyun hả?” Chủ nhà có mái tóc nhuộm vàng nổi bần bật trên chân tóc đen thui, hắn bưng nồi, hỏi Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây thở dài: “Không được hả?”
Chủ nhà tìm chỗ để cái nồi xuống, trầm trồ: “Thật là một cô gái xinh đẹp!”
Lâm Anh Đào ôm laptop đặt lên đầu gối, cô đã ăn cơm chiều nên ngồi chơi máy tính. Tưởng Kiều Tây vừa ăn vừa nói chuyện với chủ nhà, một vẻ muốn ăn xong bữa cơm này càng sớm càng tốt.
Còn chưa có đi làm ở ngân hàng, chưa tự mình quản lý dự án, Tưởng Kiều Tây đã phải bắt đầu thích nghi với cảm giác ăn cơm với khách hàng.
“Ba tớ muốn sang Trung Quốc đại lục đầu tư,” chủ nhà ăn cá viên, ngước nhìn anh: “Muốn hỏi thử xem cậu có ý kiến gì không.”
Tưởng Kiều Tây uống bia: “Tớ không về đại lục ba năm rồi.”
Chủ nhà mè nheo: “Cậu nói đại một cái đi mà.”
Tưởng Kiều Tây hờ hững: “Nhà đất.”
Chủ nhà vừa nghe thấy vậy, nói: “Gia đình tớ đã mua rất nhiều.”
Tưởng Kiều Tây nâng mắt lên, nhìn hắn.
Chủ nhà cười cầu tài: “Còn cái gì khác nữa không?”
Tưởng Kiều Tây nói: “Tớ mới năm ba, hỏi tớ làm gì chứ.”
Chủ nhà thả đũa xuống: “Uầy, cả đại học Hồng Kông tớ chưa từng gặp người thứ hai nào đạt GPA 4.0. Năm ngoái điểm tối đa đổi thành 4.3 tớ còn tiếc thay cho cậu, nếu đổi sớm hơn nói không chừng cậu sẽ được 4.3.”
(*GPA – Grade Point Average: là kết quả học tập trung bình của học sinh, sinh viên theo hệ thống giáo dục Mỹ. GPA là một trong những điều kiện quan trọng khi xét hồ sơ du học nước ngoài. GPA được tính theo thang điểm 4.)
Tưởng Kiều Tây ghét bỏ: “Chỉ nhìn vào GPA thì có ích gì?”
Chủ nhà cười nịnh nọt: “Vậy cậu nói cái gì có ích?”
Tưởng Kiều Tây nheo mắt nói: “Có tiền là cha có ích.”
Chủ nhà thoắt cái phá lên cười ha hả, hắn bị học thần xưa nay nghiêm nghị không tùy tiện nói cười chọc cười: “Cậu nói thật chí lý!”
Lâm Anh Đào ngồi một bên bấm chuột lung tung, cô còn đang hoài nghi có phải vừa rồi mình đã nghe nhầm hay không.
Thì đã nghe thấy Tưởng Kiều Tây nói: “Ba cậu có dự tính gì không?”
Chủ nhà chép miệng: “Ba tớ, ông ấy muốn đầu tư vào các công ty Internet ở Trung Quốc đại lục ——”
Lâm Anh Đào bấm máy tính, vừa lắng nghe Tưởng Kiều Tây và chủ nhà kia nói chuyện càng lúc càng hăng say vừa giả vờ như mình đang bận rộn. Lâm Anh Đào bỗng nhận ra, ba năm ở Hồng Kông, Tưởng Kiều Tây đã có cách đối nhân xử thế của riêng mình, những biến cố đã trải qua, khiến anh trưởng thành và khéo léo hơn rất nhiều so với những gì Lâm Anh Đào tưởng tượng.
Chẳng qua anh rất ít, rất ít khi để lộ ra trước mặt Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào vô tình bấm vào thùng rác trong máy tính Tưởng Kiều Tây.
[Đại học Hồng Kông năm 2010 – Đơn đăng ký chương trình trao đổi sinh viên Đại học California – Berkeley. doc]
Tưởng Kiều Tây uống xong lon bia, nét mặt anh tươi cười: “Cậu có biết tất cả các chuyên viên tư vấn tài chính đều có phần trăm hoa hồng không?”
Xe kem Mister Softee
Đến Hồng Kông được ba ngày, Lâm Anh Đào chỉ thỉnh thoảng đi ra ngoài mỗi khi ăn cơm, hầu hết thời gian cô đều ở trong gian phòng nhỏ chưa tới năm mét vuông của Tưởng Kiều Tây.
Điều này hoàn toàn không có một chút nào giống với những gì cô đã nói với mẹ trước khi sang đây. Lúc đó cô nói, mùa xuân ở Hồng Kông rất tuyệt, gió ấm áp, khí hậu trong lành dễ chịu, phong cảnh cũng đẹp mê hồn.
Nhưng trên thực tế, mỗi ngày Lâm Anh Đào đều làm tổ bên trong chiếc rèm cửa sổ khép chặt lờ mờ ánh sáng, trong hơi lạnh của máy điều hòa, trong lòng người cô yêu thích.
Lâm Anh Đào không biết những cặp đôi khác lúc mới yêu nhau có phải cũng giống như vậy không.
Trước khi vượt qua giới hạn đó, Lâm Anh Đào luôn cho rằng đó chỉ là một bước ‘nghi thức’, giống như nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, xong rồi thôi. Nhưng khi đã da thịt cận kề, cô lập tức nhận ra chuyện đó không chỉ đơn giản như vậy.
Lúc ở cùng với Tưởng Kiều Tây, Lâm Anh Đào một mặt lo lắng chuyện này có phần quá đà một mặt lại nghĩ, cô đến Hồng Kông là vì cái gì, đâu phải vì gió xuân ấm áp, cô đến chỉ vì Tưởng Kiều Tây mà thôi —— mỗi khi ý nghĩ này sắp sửa hiện ra trong đầu, trong chớp mắt Lâm Anh Đào đã mềm nhũn trong mùi mồ hôi trên vai Tưởng Kiều Tây.
Có lẽ Tưởng Kiều Tây cũng nghĩ như vậy.
Suốt mấy ngày qua, Tưởng Kiều Tây không vào bệnh viện, càng không đi làm thêm. Anh chỉ đến trường một buổi trong lúc Lâm Anh Đào ngủ say. Tưởng Kiều Tây nói, đại học Hồng Kông rất tự do, chỉ có rất ít môn điểm danh nghiêm ngặt, còn lại sinh viên có thể tự học, không đến lớp cũng không thành vấn đề.
Đến Hồng Kông, Tưởng Kiều Tây cũng dần bắt đầu thay đổi, dù sao cũng không còn bị kiểm soát nghiêm ngặt như trước nữa. Nhưng quy luật làm việc và nghỉ ngơi vẫn như cũ, có điều quy luật làm việc nghỉ ngơi đó đã thay đổi nội dung khi bọn họ ở bên nhau.
Bọn họ đều rất muốn bù đắp lại, không chỉ là bốn tháng yêu xa, cũng không phải ba năm cách biệt.
Năm tháng bọn họ không ở bên nhau thật sự quá dài.
Tưởng Kiều Tây đưa lưng về phía cửa sổ, che khuất ánh trăng bên ngoài.
Lâm Anh Đào mở mắt ra, cô nằm trong bóng anh, trong khe hỡ cánh tay anh chống trên đệm, giường cót két rung lắc, cô cảm thấy như có chậu vạn niên thanh xanh biếc đang vươn mình trên bệ cửa sổ.
“Tưởng Kiều Tây.” Cô thủ thỉ.
Tưởng Kiều Tây khẽ thở dốc, tròng mắt bị mồ hôi gột rát, từ trên nhìn xuống cô.
“Anh lại hôn em…” Cô nhìn anh.
Còn chưa kịp dứt lời, khuỷu tay Tưởng Kiều Tây đã ép sát người cô, anh cúi cổ xuống, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn khô khốc vì thở dốc.
Lâm Anh Đào nói, em cảm thấy hình như anh đã nghĩ đến từ rất lâu.
Tưởng Kiều Tây thì thầm vào tai cô, anh nghĩ cái gì.
Gò má Lâm Anh Đào đỏ ửng khẽ giấu vào mái tóc ẩm ướt, cô nói, nghĩ cái này…
Tưởng Kiều Tây đã cúi xuống hôn cô, bên dưới lông mi, đôi đồng tử đen láy kia sâu không thấy đáy. “Anh nhớ, khi lần đầu tiên gặp lại em trên hành lang trường Thực nghiệm,” anh nói: “Em búi cao tóc, cổ lộ ra ngoài, mặc đồng phục, đứng rót nước. Lúc đó anh đột nhiên nghĩ, làm tình với Lâm Anh Đào là cảm giác gì.”
Lâm Anh Đào sững người, mặt đỏ lựng: “Anh đừng nói nữa mà.”
Tưởng Kiều Tây cười âu yếm: “Nhưng lúc đó em giận dỗi, không thèm để ý tới anh.”
Bả vai cô rung lắc.
Đầu giường không ngừng vang lên tiếng va đập vào tường, lò xo nệm bị nén chặt.
Lâm Anh Đào thở dốc: “Anh đừng nói…”
Tưởng Kiều Tây hôn tai cô: “Anh vốn cho rằng phải đợi kết hôn rồi mới được.”
Lâm Anh Đào chính là chú thỏ nhỏ không biết nguy hiểm, tự mình nhảy vào tay Tưởng Kiều Tây, nằm nhoài trong lòng bàn tay anh, cọ chiếc tai dài của mình vào mu bàn tay lạnh lẽo như băng của Tưởng Kiều Tây, đến khi anh thật sự như băng đá tan ra, anh liền bắt được cô.
Lâm Anh Đào luôn đón lấy niềm khoan khoái trong nước mắt.
Cô tủi thân nói, Tưởng Kiều Tây, em đã thích anh từ rất lâu.
Tưởng Kiều Tây cúi đầu ngắm nhìn cô.
Anh Đào. Giọng anh chan chứa yêu thương nhưng đầy ắp tuyệt vọng. Anh nói, anh cũng yêu em, đã từ rất lâu… em biết không.
*
Nửa đêm Lâm Anh Đào đột nhiên tỉnh giấc.
Cô ngồi dậy trên giường, nhìn ra con đường được chiếu sáng bởi những ngọn đèn cao áp bên ngoài khe hở rèm cửa sổ.
Cô không có chút kinh nghiệm nào, mấy ngày nay cũng quá sức mơ hồ. Cô hạ mắt, đặt tay lên bụng, không tránh khỏi lo lắng lỡ như Tưởng Thuần Lư đến thì phải làm sao.
Nghĩ đến ngày mai còn phải vào bệnh viện thăm anh họ, cô lại nằm xuống. Cô nằm trong lòng ba của Tưởng Thuần Lư, nắm tay anh, nhắm mắt lại.
Chị dâu vừa nhìn thấy Lâm Anh Đào đến, liền ân cần hỏi han, hỏi cô đã hết sốt chưa, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Lâm Anh Đào không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ thấy chị dâu vừa thấy mặt Tưởng Kiều Tây đã bắt đầu mắng anh không chăm sóc cô chu đáo, không làm tốt trách nhiệm của bạn trai.
Bên trong phòng có mấy vị khách đến thăm bệnh. Chị dâu nói với Tưởng Kiều Tây: “Là mấy người bạn và đồng nghiệp cũ đã hợp tác với anh họ em lúc trước. Em vào, để bọn họ gặp mặt, em đã sắp thực tập năm ba rồi.”
Trong phòng bệnh, một nhóm người quen cũ đang nói chuyện phiếm, ai nấy đều âu phục chỉnh tề, có người là người Hồng Kông nói tiếng phổ thông sứt sẹo, có người là dân đại lục chất giọng thuần Bắc Kinh. Lâm Anh Đào đứng xa xa bên ngoài nghe thấy bọn họ đang nói về một người mà họ biết, hình như cũng là một ông chủ gặp phải chuyện không may vào năm 2008.
“… sau khi bị đột quỵ, công ty bị ba đứa con chia nát, hiện giờ còn đang ở trong viện điều dưỡng…”
Lâm Anh Đào cảm thấy khẩu âm này thật thân thiết.
Tưởng Kiều Tây đi vào phòng bệnh, ngay lập tức bị nhóm người lớn kia vây quanh. Lâm Anh Đào nghe thấy âm thanh xuýt xoa hâm mộ, nói ‘đại học Hồng Kông’ ‘Morgan Stanley’ gì đó, đại khái là đang khen ngợi Tưởng Kiều Tây.
Chị dâu cười nói với Lâm Anh Đào: “Mấy người bạn và đồng nghiệp cũ của anh ấy đều biết Tưởng Kiều Tây. Ở Hồng Kông chăm sóc anh họ suốt ba năm, thời buổi này làm gì còn một cậu em trai hết lòng hết dạ như vậy.”
Lâm Anh Đào nhìn cô ấy, trong nháy mắt nhìn ra hôm nay chị dâu trang điểm.
Đơi mọi người đi rồi, Lâm Anh Đào mới cùng chị dâu đi vào phòng. Lần trước đến, anh họ của Tưởng Kiều Tây còn nằm trên giường, không thể cử động hay nói chuyện, chỉ mở to mắt rơi lệ. Lúc này, Lâm Anh Đào được Tưởng Kiều Tây ôm vai đi tới trước giường bệnh, cô cất giọng nhẹ nhàng: “Chào anh họ, em là Lâm Kỳ Nhạc, nghỉ đông em lại tới nữa đây ạ!”
Anh họ ngồi tựa lưng vào đầu giường nâng cao, dây nhợ ống nối trên người không còn nhiều như lần trước. Mái tóc cũng được chải cẩn thận, sắc mặt hồng hào không còn vẻ nhợt nhạt xanh xao, hai má cũng đầy đặn hơn không còn trũng xuống chỉ có da bọc xương như trước. Anh ấy ngước mắt lên, nhìn Lâm Anh Đào.
Cánh tay đang để thõng bên người bỗng nhấc lên một cách yếu ớt, ngón tay run rẩy rồi rơi lại xuống giường, giống như không thể gắng sức thêm được. Lâm Anh Đào lập tức cầm lấy tay phải của anh ấy.
“Tưởng Kiều Tây, mười tuổi, đến Hồng Kông nghỉ hè…” Anh họ đột nhiên nói, giọng yếu ớt khàn khàn, đứt quãng. “Thằng bé nói, quen một cô bé, tên là Lâm Kỳ Nhạc.”
Lâm Anh Đào rất hồi hộp, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với anh họ Tưởng Kiều Tây.
“Thằng bé chưa bao giờ kể với chúng ta… những người bạn học khác đúng không?” Anh họ bỗng nghiêng đầu, hỏi chị dâu đang ngồi bên giường.
Chị dâu đang gọt táo nhoẻn miệng cười, ngoảnh đầu nhìn ra sau. Tưởng Kiều Tây đút hai tay trong túi quần, đi tới đi lui quẩn quanh trong phòng bệnh, như thể biết anh họ nhất định sắp trêu chọc mình.
Lâm Anh Đào ngồi xuống, ăn táo đường chị dâu đã gọt cho.
Cô kể chuyện công trường Quần Sơn, chuyện về trường đại học, về chuyên ngành.
“Chuyên ngành tốt.” Anh họ nói.
Lâm Anh Đào mỉm cười ngượng ngùng: “Có điều tiền lương hơi ít một chút…”
Anh họ phản ứng vẫn còn khá chậm chạp. “Không ít.” Anh ấy nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Rất tốt.”
Lâm Anh Đào cũng không có đặt những lời anh họ nói vào lòng, anh họ đang bị bệnh, lại sống ở Hồng Kông một thời gian dài, không nắm được tình hình ở đại lục. Hơn nữa phần lớn mọi người đều không mấy hiểu về thực trạng của nghề sư phạm mầm non. Lâm Anh Đào đứng lên vì chị dâu bỗng đưa tay ra hiệu cho cô, sau đó nắm tay cô đi ra phía ngoài phòng bệnh.
Khóe mắt Lâm Anh Đào nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đi tới trước giường bệnh của anh họ.
Tiếng phổ thông của chị dâu mang âm hưởng địa phương, nhưng đã cố gắng nói từng chữ thật rõ ràng, cô ấy nhìn xem Tưởng Kiều Tây có đi theo ra ngoài hay không rồi khẽ hỏi: “Em biết ba của Tưởng Kiều Tây, đúng không?”
Lâm Anh Đào đứng ở hành lang bệnh viện, cô thoáng kinh ngạc: “Chú Tưởng ạ?”
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Tưởng Kiều Tây và anh họ. Anh ngồi xuống chiếc ghế tựa nơi Lâm Anh Đào vừa mới ngồi, cúi đầu trầm tư.
“Anh,” anh nói: “Em nghĩ, em vẫn phải về đại lục.”
Lâm Anh Đào nhận lấy điện thoại di động của chị dâu, áp lên tai.
“Là Anh Đào sao?” Trong điện thoại, Tưởng Chính kinh ngạc mừng rỡ hỏi.
Không hiểu sao Lâm Anh Đào cũng sợ Tưởng Kiều Tây nghe thấy, cô hạ giọng, cười nói: “Dạ, chú Tưởng, là con ạ!”
Tưởng Kiều Tây như có phần áy náy, anh giải thích với anh họ.
“Anh Đào… không quen sống ở Hồng Kông.” Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng nói: “Ba mẹ cô ấy đều ở đại lục, trong nhà chỉ có một mình cô ấy, hơn nữa, cô ấy cũng rất quyến luyến không muốn rời xa gia đình ——”
Anh họ nhìn cậu em trai, ánh mắt dịu dàng, nói: “Trở về đi!”
Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên nhìn đôi chân tê liệt của anh họ ở trong chăn.
“Em trở về đi!” Anh họ nói.
Lâm Anh Đào hỏi: “Phòng dự án Sudan là ở đâu ạ?”
Tưởng Chính mệt mỏi nói: “Ở Châu Phi, viện trợ giúp xây dựng Châu Phi.”
Lâm Anh Đào kinh ngạc: “Sao chú lại công tác ở một nơi xa như vậy ạ?”
Tưởng Chính: “Kiếm tiền… ba mẹ con có khỏe không?”
“Dạ, hai người đều khỏe lắm ạ.” Lâm Anh Đào hỏi: “Chú có khỏe không ạ?”
Tưởng Chính loáng cái mỉm cười.
“Anh Đào, nói chuyện thành người lớn rồi!”
Trong phòng bệnh, Tưởng Kiều Tây bất đắc dĩ nói với anh họ: “Em còn chưa học xong đại học, anh bảo em về bây giờ em cũng không có cách nào về được.”
Anh họ nói: “Tốt nghiệp xong.”
Tưởng Kiều Tây lắc đầu: “Không ở lại Đại ma mấy năm, em lấy tiền đâu mà cưới vợ.”
Ngoài phòng bệnh, Lâm Anh Đào nghe thấy đầu bên kia điện thoại im lặng.
Dường như chú Tưởng Chính có điều gì đó muốn nói với cô, nhưng lại không thể mở miệng được.
Lâm Anh Đào gợi chuyện hỏi: “Chú Tưởng, năm nay chú ở lại Sudan ăn Tết ạ?”
“Đúng rồi.” Tưởng Chính lập tức tiếp lời: “Anh Đào, năm nay con… có phải con sẽ đến nhà anh họ Tưởng Kiều Tây qua năm mới không?”
Lâm Anh Đào bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
“Dạ!” Cô cười bẽn lẽn đáp.
Tưởng Chính cũng cười: “Vậy đến lúc đó, chú sẽ gọi video cho mấy đứa?”
Lâm Anh Đào trong nháy mắt hiểu ra: Chú ấy muốn nhìn thấy Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây vẫn đang ngồi trong phòng bệnh, Lâm Anh Đào dùng điện thoại của chị dâu nhắn số điện thoại của mình qua cho chú Tưởng, cô còn gửi cả số QQ, bổ sung một câu: [Điện thoại quốc tế mắc lắm, chú không có QQ ạ?]
Lúc nhập tin nhắn, khóe mắt Lâm Anh Đào vô tình nhìn thấy một tin nhắn chú Tưởng Chính đã gửi cho chị dâu trước đó: [Ngày 29 chuyển 40.000 đô, ngân hàng Standard Chartered, Tưởng Kiều Tây không muốn nhận quà thì thôi, Nhược Thành phẫu thuật thành công thì gọi điện.]
Trên xe buýt thành phố đi về, Lâm Anh Đào uống trà sữa, hỏi dọ: “Anh có biết chú Tưởng luôn chuyển tiền cho nhà anh họ không ạ?”
Lâm Anh Đào thấp thỏm lo lắng, cô sợ Tưởng Kiều Tây không vui.
Ánh mắt Tưởng Kiều Tây nhìn về phía trước, tay cầm cốc cà phê, nói: “Biết.”
Lâm Anh Đào nhìn anh.
Tưởng Kiều Tây đưa cốc cà phê lên miệng uống một ngụm: “Trước kia lúc Tưởng Mộng Sơ xảy ra chuyện, bác cả của anh cũng đã cho ông mượn không ít tiền.”
Lâm Anh Đào nghe vậy, nhẹ nhàng ‘à’ một tiếng.
“Làm sao thế?” Tưởng Kiều Tây hạ mắt nhìn cô.
“Không có gì ạ.” Lâm Anh Đào cắn ống hút, lại nói: “Vậy là chú Tưởng vẫn luôn gửi tiền, sao anh còn phải đi làm thêm, phải vất vả như vậy?”
Tưởng Kiều Tây khẽ cười: “Rắc rối của gia đình anh họ rất lớn, mấy đồng đó làm sao đủ.”
Tưởng Kiều Tây từ nhỏ đến lớn luôn thích dùng ngữ điệu nhẹ như lông hồng để nói về mọi thứ. Bốn mươi ngàn đô, hơn hai mươi vạn tệ, Lâm Anh Đào nghĩ, cái này sao có thể gọi là ‘mấy đồng’ chứ.
Nhưng đồng thời, Tưởng Kiều Tây lại là người vô cùng thực tế, anh sẵn sàng tự mình đi kiếm từng đồng một. Có lẽ đối với Tưởng Kiều Tây mà nói, kiếm được thêm một đồng là có thể đỡ đần cho anh họ thêm được một đồng viện phí, thế cũng tốt.
“Anh họ còn cần cả thảy bao nhiêu tiền ạ?” Lâm Anh Đào hỏi.
Bọn họ nhìn thấy ngoài cửa sổ xe kem Mister Softee đang đậu bên đường. Tưởng Kiều Tây kéo tay cô đi xuống, vì lần trước sau khi ăn xong Lâm Anh Đào vẫn còn thèm thuồng luôn muốn ăn lại một lần nữa.
(*Mister Softee Hong Kong, là một thương hiệu kem ra đời tại Philadelphia năm 1956 đã sáng tạo ra máy bán kem loại mềm dành riêng cho xe tải với âm thanh leng keng quen thuộc.)
Tưởng Kiều Tây xoa đầu cô: “Chỉ cần anh họ tỉnh lại, dần dần hồi phục, thì mọi thứ đều không thành vấn đề. Anh ấy có rất nhiều bạn bè, anh ấy trước giờ luôn là một người rất lợi hại.”
Lâm Anh Đào ăn kem sữa trên tay, cô nghĩ, nếu anh họ là một người rất lợi hại, vậy thì tại sao trước khi anh ấy tỉnh lại, trước khi anh ấy hồi phục, những người bạn đó không đến giúp đỡ anh ấy chứ, để cho người nhà của anh ấy phải vất vả khổ cực như vậy.
Còn rất nhiều chuyện của người lớn Lâm Anh Đào phải từ từ mới hiểu được.
Lối đi dành cho người đi bộ, phía trước đèn đang chuyển sang màu đỏ. Lâm Anh Đào đứng lại ăn hết cây kem sữa.
Dưới ánh mặt trời sáng rỡ giữa trưa, Tưởng Kiều Tây hạ mắt nhìn đôi môi đỏ mọng dính sữa khẽ nhếch lên của Lâm Anh Đào.
Dường như từ hồi còn rất nhỏ, Lâm Anh Đào ăn kem cứ như vậy.
Đèn xanh bật sáng, tiếng tíc tóc vang liên hồi nhưng Lâm Anh Đào vẫn đứng dưới tán cây xanh thẫm, đầu ngửa cao. Tưởng Kiều Tây mới vừa rồi không muốn ăn kem, giờ lại nếm cô.
*
Chủ nhà của Tưởng Kiều Tây bê một nồi lẩu đầy vung tôm thịt viên và rau cải xuống tìm Tưởng Kiều Tây. Hắn đến nồi cũng đã bưng xuống rồi, Tưởng Kiều Tây không có cách nào dỗ hắn đi. Chỉ nghe thấy chủ nhà ở ngoài cửa hờn dỗi nói: “Jeon Ji Hyun tới, mời cậu ăn cơm cậu cũng không ăn.”
Tưởng Kiều Tây kéo cửa ra, để hắn vào.
Lâm Anh Đào đang ngồi trên đệm dưới sàn nhà, dùng laptop của Tưởng Kiều Tây hái trộm nông sản, ngước đầu lên thì thấy hắn.
Có một khoảnh khắc như vậy, Lâm Anh Đào ngỡ là mình nhìn thấy Vệ Dung.
“Cô ấy là Jeon Ji Hyun hả?” Chủ nhà có mái tóc nhuộm vàng nổi bần bật trên chân tóc đen thui, hắn bưng nồi, hỏi Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây thở dài: “Không được hả?”
Chủ nhà tìm chỗ để cái nồi xuống, trầm trồ: “Thật là một cô gái xinh đẹp!”
Lâm Anh Đào ôm laptop đặt lên đầu gối, cô đã ăn cơm chiều nên ngồi chơi máy tính. Tưởng Kiều Tây vừa ăn vừa nói chuyện với chủ nhà, một vẻ muốn ăn xong bữa cơm này càng sớm càng tốt.
Còn chưa có đi làm ở ngân hàng, chưa tự mình quản lý dự án, Tưởng Kiều Tây đã phải bắt đầu thích nghi với cảm giác ăn cơm với khách hàng.
“Ba tớ muốn sang Trung Quốc đại lục đầu tư,” chủ nhà ăn cá viên, ngước nhìn anh: “Muốn hỏi thử xem cậu có ý kiến gì không.”
Tưởng Kiều Tây uống bia: “Tớ không về đại lục ba năm rồi.”
Chủ nhà mè nheo: “Cậu nói đại một cái đi mà.”
Tưởng Kiều Tây hờ hững: “Nhà đất.”
Chủ nhà vừa nghe thấy vậy, nói: “Gia đình tớ đã mua rất nhiều.”
Tưởng Kiều Tây nâng mắt lên, nhìn hắn.
Chủ nhà cười cầu tài: “Còn cái gì khác nữa không?”
Tưởng Kiều Tây nói: “Tớ mới năm ba, hỏi tớ làm gì chứ.”
Chủ nhà thả đũa xuống: “Uầy, cả đại học Hồng Kông tớ chưa từng gặp người thứ hai nào đạt GPA 4.0. Năm ngoái điểm tối đa đổi thành 4.3 tớ còn tiếc thay cho cậu, nếu đổi sớm hơn nói không chừng cậu sẽ được 4.3.”
(*GPA – Grade Point Average: là kết quả học tập trung bình của học sinh, sinh viên theo hệ thống giáo dục Mỹ. GPA là một trong những điều kiện quan trọng khi xét hồ sơ du học nước ngoài. GPA được tính theo thang điểm 4.)
Tưởng Kiều Tây ghét bỏ: “Chỉ nhìn vào GPA thì có ích gì?”
Chủ nhà cười nịnh nọt: “Vậy cậu nói cái gì có ích?”
Tưởng Kiều Tây nheo mắt nói: “Có tiền là cha có ích.”
Chủ nhà thoắt cái phá lên cười ha hả, hắn bị học thần xưa nay nghiêm nghị không tùy tiện nói cười chọc cười: “Cậu nói thật chí lý!”
Lâm Anh Đào ngồi một bên bấm chuột lung tung, cô còn đang hoài nghi có phải vừa rồi mình đã nghe nhầm hay không.
Thì đã nghe thấy Tưởng Kiều Tây nói: “Ba cậu có dự tính gì không?”
Chủ nhà chép miệng: “Ba tớ, ông ấy muốn đầu tư vào các công ty Internet ở Trung Quốc đại lục ——”
Lâm Anh Đào bấm máy tính, vừa lắng nghe Tưởng Kiều Tây và chủ nhà kia nói chuyện càng lúc càng hăng say vừa giả vờ như mình đang bận rộn. Lâm Anh Đào bỗng nhận ra, ba năm ở Hồng Kông, Tưởng Kiều Tây đã có cách đối nhân xử thế của riêng mình, những biến cố đã trải qua, khiến anh trưởng thành và khéo léo hơn rất nhiều so với những gì Lâm Anh Đào tưởng tượng.
Chẳng qua anh rất ít, rất ít khi để lộ ra trước mặt Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào vô tình bấm vào thùng rác trong máy tính Tưởng Kiều Tây.
[Đại học Hồng Kông năm 2010 – Đơn đăng ký chương trình trao đổi sinh viên Đại học California – Berkeley. doc]
Tưởng Kiều Tây uống xong lon bia, nét mặt anh tươi cười: “Cậu có biết tất cả các chuyên viên tư vấn tài chính đều có phần trăm hoa hồng không?”
Xe kem Mister Softee
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook