Anh Đào Hổ Phách
-
Chương 65
Hồng Kông, mưa lất phất.
Hai người lên tàu điện ngầm, Lâm Anh Đào còn chưa kịp cởi chiếc áo lông đã mặc từ nhà sang đã bị Tưởng Kiều Tây ôm chặt vào lòng, cô chẳng còn quan tâm được chuyện gì trên đời.
Tàu điện ngầm lao đi vun vút, hành khách hoặc đọc báo hoặc lướt điện thoại, cũng có người đeo tai nghe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, Tưởng Kiều Tây cúi xuống, sống mũi lưu luyến cọ trên mái tóc dài mềm mại của Lâm Anh Đào.
“Em đã mua một chai dầu gội có mùi hương đặc biệt.” Lâm Anh Đào ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Vốn định sáng nay sẽ dùng, kết quả hôm đó lúc mua về em đã cất nó vào trong hành lý, hôm nay không tiện lấy ra, mẹ không cho em lấy.”
Tưởng Kiều Tây nghe vậy phì cười, Lâm Anh Đào lẩm bẩm: “Để sang đây rồi dùng vậy.” Cô vùi mặt vào ngực Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, không có ai đứng quanh đó, anh dựa người vào thanh vịn, một tay che chắn sau lưng Lâm Anh Đào, tay còn lại vuốt ve mái tóc thoang thoảng hương thơm thiếu nữ ngọt ngào, để cô tựa vững vàng trong lồng ngực mình.
Lâm Anh Đào lắng nghe tiếng rít xé gió của tàu điện ngầm lướt dọc trên đường ray, cô ôm Tưởng Kiều Tây, nhắm mắt lại, trong hơi thở đều là mùi quần áo cơ thể anh.
Cô lại một lần nữa ngửi thấy nó. Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã ngửi thấy trên người anh một mùi hương hết đỗi quen thuộc lại vô cùng dễ chịu, giống như mùi cỏ ướt sau cơn mưa, mùi hương của cả quãng thời thơ ấu của cô.
Lâm Anh Đào cố nén những giọt nước mắt cứ chực trào ra, hai tay túm chặt lưng áo anh, cô ôm chặt lấy Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây hôn tóc cô mấy lượt, mới nhìn cửa ra vào nói: “Đi nào, xuống tàu nào.”
“Em đã nhắn tin cho chú Lâm chưa?” Tưởng Kiều Tây kéo va li, hỏi.
Lâm Anh Đào đeo ba lô, được Tưởng Kiều Tây nắm tay dẫn xuống tàu. Lần này có Tưởng Kiều Tây đến đón, Lâm Anh Đào chẳng màng dòm tới bản đồ, đến quyển sổ ghi chú cách đổi tàu điện ngầm cũng ném tọt đâu mất, chỉ lót tót đi theo anh. “Em quên mất.”
Người đến đi tấp nập, Lâm Anh Đào và Tưởng Kiều Tây đứng đối mặt nhau trên thang cuốn đi lên. Cô cởi áo lông ra, ôm trên tay rồi gọi điện thoại cho ba. “Ba ơi, con đến Hồng Kông rồi!” Cô líu lo: “Bây giờ con và Tưởng Kiều Tây đang trên đường về nhà, cất hành lý rồi đi ăn cơm ạ!”
Ba dặn dò cô và Tưởng Kiều Tây đi đường phải chú ý cẩn thận: “Hồng Kông có lạnh không? Mặc quần áo dày vào không thôi lại bị sốt, bảo Kiều Tây cũng mặc nhiều một chút, đừng để sinh bệnh!”
Lâm Anh Đào bước nhanh qua cầu vượt. Hồng Kông đường xá nhỏ hẹp, chật cứng xe cộ và người đi bộ. Cuối cùng cũng đã ra khỏi tàu điện ngầm, Lâm Anh Đào dừng lại bên lề đường, cô mặc chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt, chính là chiếc áo cô đã mặc trong bức ảnh xoạc chân ở phòng tập vũ đạo, đặc biệt chụp lại cho Tưởng Kiều Tây xem, Tưởng Kiều Tây đã khen rất đẹp kia. Lâm Anh Đào tựa vào người Tưởng Kiều Tây, cô ngước mặt lên, lông mi run run, kéo áo khoác của anh, hôn nhau.
Tưởng Kiều Tây cúi cổ xuống, áp trán mình vào trán cô. Nụ hôn kết thúc, nhịp thở của anh dồn dập, anh ngước mắt nhìn gương mặt Lâm Anh Đào.
Những giọt mưa từ trên trời rơi xuống, xuyên qua tán lá gõ lộp bộp vào mái hiên. Tóc mái trên trán Lâm Anh Đào bị nước mưa bắn ướt, cô cắn ống hút uống trà sữa uyên ương anh đã mua cho. Lúc ra khỏi lối lên xuống ga, mưa đã trở nên nặng hạt, những hạt mưa rơi xuống đất nảy bật lên. Lâm Anh Đào nhìn mưa rơi: “Trong va li của em có ô!”
Tưởng Kiều Tây đã mua một chiếc ở lối ra, anh sợ Lâm Anh Đào bị mưa xối ướt, cũng có thể cảm thấy lúc sáng dì Quyên Tử không cho cô mở va li ra là có lý do, anh bung ô ra.
“Anh biết không,” Lâm Anh Đào ôm áo lông, được Tưởng Kiều Tây che dưới tán ô. Hai người đi về phòng trọ: “Sau năm 2007, Bắc Kinh đã xây dựng rất nhiều tàu điện ngầm.”
Tưởng Kiều Tây nhìn những giọt mưa rơi tí tách, bỗng chốc hiểu được vì sao Lâm Anh Đào đột nhiên nói điều này.
“Xây sau Olympic?” Anh hỏi.
Lâm Anh Đào quay đầu sang nhìn anh: “Có phải sau đó anh không đi qua Bắc Kinh nữa đúng không, Bắc Kinh bây giờ đã thay đổi rất nhiều.”
Tưởng Kiều Tây quẹt thẻ vào cổng khu nhà trọ, kéo va li của cô vào trong thang máy. Lâm Anh Đào nói với anh: “Lần trước em đến nhà cô Hai ăn cơm, lại ăn chân giò hầm đường phèn, đinh cửa nhân thịt, bánh nếp nhân ngọt và thịt tẩm bột rán. Mọi người còn nhắc tới anh.”
Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng cười: “Đều đã bao nhiêu năm rồi.”
“Chúng ta đến nhà cũ của cô dượng là năm 2007.” Lâm Anh Đào ngước mắt nhìn số tầng trong thang máy: “Cũng đã gần bốn năm.”
Vừa bước vào phòng, Lâm Anh Đào nhanh nhảu tự mình bật đèn và mở điều hòa lên. Cô tháo ba lô xuống, giũ áo lông treo vào trong tủ quần áo của Tưởng Kiều Tây. Cô quay đầu lại, thấy Tưởng Kiều Tây tay xách va li, đứng sau cánh cửa.
Không còn căn phòng lớn của khách sạn năm sao Bắc Kinh năm 2007, chỉ có gian phòng trọ chưa đầy năm mét vuông Hồng Kông.
“Anh Đào.” Tưởng Kiều Tây nhìn cô, anh đột nhiên nở nụ cười bất lực, muốn nói lại thôi.
Lâm Anh Đào nhìn anh, lật đật đi qua, giống như sợ anh sẽ nói ra điều gì đó, cô vòng tay ôm lấy thắt lưng Tưởng Kiều Tây. “Em không muốn ở trong khách sạn!” Lâm Anh Đào tựa như làm nũng thủ thỉ.
Buổi trưa, bọn họ đi đến Queen’s Road Central ăn mì hoành thánh. Lâm Anh Đào vừa ăn vừa dùng điện thoại của Tưởng Kiều Tây ghi lại những thứ cần mua buổi chiều. “Em có đem theo dép.” Cô nói: “Không cần mua nữa, đồ đạc của em, phần lớn em đều mang theo.”
Tưởng Kiều Tây nói, mấy hôm trước chị dâu đã tới chỗ của anh một chuyến, bảo anh phải thay mới một số thứ. “Mua chăn đi.” Anh nhớ ra, nhìn cô.
Lâm Anh Đào chưa từng đến Hồng Kông vào mùa đông, nhưng cô cảm thấy Hồng Kông rất ấm áp: “Buổi tối cần phải đắp chăn ạ?”
Tưởng Kiều Tây nói: “Anh không có, mua một cái đi.”
Lâm Anh Đào ở Hồng Kông nhiều nhất cũng chỉ được mười bốn ngày. Cô đoán chừng có thể sẽ cần băng vệ sinh, cô cầm túi nước giặt trên tay đi tới đi lui giữa các dãy kệ chất đầy băng vệ sinh đủ loại, lúc xoay người lại suýt chút nữa đã đâm sầm vào Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây giơ tay ôm cô, đứng trước kệ: “Em muốn mua sao?”
Ngữ điệu của anh hết sức bình thường, một thiếu niên cao lớn nổi bật, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, đứng ở quầy hàng bày đầy băng vệ sinh dành cho phụ nữ, chẳng qua anh chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng khiến cho mặt mũi Lâm Anh Đào loáng cái đỏ bừng.
Lâm Anh Đào, có lẽ cô cần phải ở bên cạnh anh một thời gian nữa, mới có thể từ từ thích ứng.
Tưởng Kiều Tây kéo xe đẩy qua, ngoài một thùng bia, mấy lon nước ngọt và đủ thứ mứt hoa quả, trái cây sấy, kẹo sữa và khoai tây chiên Lâm Anh Đào muốn ăn ra, chính là một loạt các loại nhu yếu phẩm hàng ngày.
Một bộ chăn lông vịt mỏng, viên chống ẩm, giá phơi đồ, hai cái đệm ngồi, mấy chiếc đệm dựa —— Tưởng Kiều Tây vốn cho rằng mua đệm để ngồi trên sàn, Lâm Anh Đào nói trên giường cũng cần có đệm, để tựa vào đọc sách, xem máy tính hay chơi điện thoại.
Tưởng Kiều Tây suốt ngày đi làm thuê hoặc ngâm mình trong thư viện, cuộc sống của anh hoàn toàn không có hưởng thụ, vì vậy Lâm Anh Đào muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Ngoài những thứ đó ra, trong xe còn có cả chén bát dĩa, hai cái cốc sứ đôi, đế lót ly, khăn trải bàn, mấy cái khung ảnh có thể đặt trên bệ cửa sổ, còn có đèn ngủ nhỏ Lâm Anh Đào muốn mua.
Lâm Anh Đào đối chiếu với bản ghi chép trong điện thoại của Tưởng Kiều Tây, kiểm tra qua một lượt đồ đạc trong xe, mấy thứ này là tất cả những gì cô có thể nghĩ ra. Cô phát hiện trong xe thừa ra một bộ ga giường.
Có lẽ là Tưởng Kiều Tây vừa mới để vào.
“Đây là bộ ga bốn món hay toàn bộ đều là ga giường ạ?” Lâm Anh Đào cầm chiếc túi lên, cúi đầu tỉ mỉ nghiên cứu, cô cảm thấy bộ ga này có vẻ rất đắt.
Ánh mắt của Tưởng Kiều Tây dời đi chỗ khác, một lúc sau lại cảm thấy Anh Đào nghiền ngẫm lâu quá, anh muốn lấy lại.
Lâm Anh Đào chun mũi: “Anh mua đồ sao không nhìn kỹ, cái này đều là ga giường, sáu cái ga giường, làm sao mà dùng hết ạ!”
Cô vừa nói vừa ngó nghiêng tìm chỗ đặt trở lại.
Tưởng Kiều Tây chẳng đặng đừng nói: “Mua nhiều đưa cho chị dâu!”
Lâm Anh Đào quay đầu nhìn anh, sực phản ứng: “À.”
“Mẹ em nói, anh sống một mình, chắc chắn sẽ không quen mua sắm đồ đạc.” Lâm Anh Đào đi bên cạnh Tưởng Kiều Tây, nói trên trời dưới đất: “Nhưng có một nhà anh họ, vẫn là mua loại số lượng lớn cho gia đình này thì có lợi hơn…”
“Em nghĩ xem, còn muốn mua gì nữa không.” Tưởng Kiều Tây đứng ở cuối dãy kệ, vịn xe đẩy, nhìn cô.
Lâm Anh Đào đứng trước mặt anh, nhìn quanh hai bên siêu thị.
“Mua đủ hết rồi ạ.”
Ánh mắt Tưởng Kiều Tây lướt qua vai Lâm Anh Đào, liếc nhìn hàng kệ phía sau cô.
Lâm Anh Đào xoay người lại.
Cô quay lại, nén cười, ngó lơ đi chỗ khác.
Tay Tưởng Kiều Tây vịn xe đẩy, anh cứ đứng như vậy, cũng không đi, anh ngước mắt nhìn Lâm Anh Đào, tuồng như chờ đợi câu trả lời của Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào nghiêng nghiêng mặt, lén dòm anh.
Có một khoảnh khắc như vậy, Lâm Anh Đào đột nhiên cảm thấy một Tưởng Kiều Tây đã từng hăng hái, kiên định đối mặt với mọi khó khăn để đạt được điều mình muốn quay trở lại.
Lâm Anh Đào bị anh nhìn một hồi lâu, cụp mi xuống, lại len lén nghiêng đầu ra sau nhìn thoáng qua.
“Sao mà còn có cả vị dâu tây nữa chứ.” Cô thắc mắc.
Tưởng Kiều Tây bật cười.
Chiếc xe đẩy chứa ‘gia đình mới’ bị để sang một bên, Tưởng Kiều Tây duỗi tay ra hàng kệ phía sau Lâm Anh Đào chọn lựa, anh cầm một hộp bao cao su lên liếc mắt nhìn qua, để xuống, đổi kích cỡ khác. Lâm Anh Đào vẫn không nhìn anh, mãi tới lúc thanh toán cũng không nhìn, bị anh ôm vẫn không nhìn.
*
Buổi tối, Lâm Anh Đào ôm túi quần áo, mang dép lê, đi ra phòng tắm công cộng đã được thay ổ khóa ở cuối hành lang tắm rửa.
Cô đứng dưới ánh sáng mờ ảo, bên trong tấm rèm che cũ kỹ, nghe tiếng nước tí tách của vòi sen. Cô mở chai dầu gội đầu mới mua, xoa lên tóc, Lâm Anh Đào nhìn viên gạch men ố vàng trước mắt, nhưng trong lòng chỉ có Tưởng Kiều Tây, chỉ có thấp thỏm không yên, bối rối, và cả niềm mong đợi mơ hồ.
Đã trễ thế này, Tưởng Kiều Tây lại đến bệnh viện. Không biết anh họ của anh đã xảy ra chuyện gì, chị dâu gọi điện cho anh, Tưởng Kiều Tây vừa cúp máy đã vội vã đi ngay. Anh nói khi nào về sẽ mua trà sữa cho cô. Anh hoàn toàn không biết Lâm Anh Đào đang ủ mưu chuyện gì. Kỳ nghỉ đông này, hai người bọn họ chỉ có thể ở cùng nhau hơn mười ngày, cô quý trọng từng ngày một. Lâm Anh Đào tắm rửa xong đi ra, trùm áo khoác chạy chậm vào phòng. Đúng lúc không có ai, cô mở va li của mình, lấy gương trang điểm đặt lên bàn.
Lâm Anh Đào khoanh chân ngồi trên tấm đệm mới mua, tỉ mỉ bôi kem dưỡng, cô dùng máy sấy tóc, chẳng mấy chốc đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào kia, đến Lâm Anh Đào còn cảm thấy mình thơm quá chừng.
Lâm Anh Đào cởi áo khoác, cô đứng lên, xoay người lấy từ trong va li ra đồ lót đã mua hôm đó. Không phải là đồ lót màu hồng phấn của nữ sinh, mà là đồ lót ‘gợi cảm’chỉ có ‘phụ nữ’ mới mặc. Lâm Anh Đào vịn thành giường, vén tóc ra sau tai, mặc xong một cái, rướn eo lên, mặc một cái khác. Cô cúi nhìn mình, nhìn làn da trắng mịn như sữa, rồi lại ngẩng đầu lên.
Vừa nghĩ tới sẽ bị Tưởng Kiều Tây nhìn thấy trong dáng vẻ này, Lâm Anh Đào lại bắt đầu bồn chồn lo lắng.
Cô mặc chiếc váy ngủ lụa hai dây màu trắng vào, phía trước là hình chữ V, vừa vặn lộ ra viên đá anh đào trước ngực, vạt áo che trên đùi. Lâm Anh Đào ngồi lên giường, cô bắt đầu bôi sữa dưỡng da lên chân, mắt cá chân cũng bôi.
Tưởng Kiều Tây ngồi trên xe buýt thành phố trở về từ bệnh viện, trên tay là trà sữa mua cho Anh Đào. Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt nước mắt nóng hổi dâng đầy trong hốc mắt.
Anh băng qua hành lang, lấy chìa khóa trong túi ra. Đẩy cửa vào, nhìn thấy bên trong tối đen.
Chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt phát ra từ chiếc đèn ngủ nhỏ ở cuối giường, tuồng như là để lại cho Tưởng Kiều Tây.
Trên giường, tấm chăn phồng lên một khối, có vẻ như Anh Đào đã ngủ. Tưởng Kiều Tây ngửi thấy trong phòng một mùi hương ngọt ngào đến say người. Anh để trà sữa trên tay xuống, trong bóng tối kéo dây kéo, cởi áo khoác ra. Tưởng Kiều Tây mở tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một chiếc áo thun mới, xem như đồ ngủ.
Anh đi ra cửa, cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm, cạo sạch lớp râu mới nhú, tránh cho ngày mai cọ sướt mặt cô. Tưởng Kiều Tây đứng trước gương, vừa đánh răng vừa nghĩ tới anh họ, đồng thời nghĩ tới phản ứng đáng yêu của Anh Đào lúc anh mua bao cao su lúc chiều.
Tưởng Kiều Tây cảm thấy phản ứng đó thật thú vị. Anh còn chưa biết khi nào mới có thể dùng đến. Anh họ hồi phục ngày một tốt hơn, mùa đông này, Tưởng Kiều Tây cũng đã lấy được cơ hội thực tập. Anh đang dần trở lại, đưa cuộc sống ngổn ngang hỗn loạn quay trở về với quỹ đạo bình thường.
Có lẽ một ngày nào đó anh có thể hỏi thử Anh Đào một chút, hỏi cô có thể đồng ý không, có sợ không, Anh Đào có cần chuẩn bị tâm lý gì không, hay là nói, nhất định phải đợi đến sau khi kết hôn mới được.
Tưởng Kiều Tây cầm áo thun trên tay, anh đẩy cửa phòng ra, mắt nhíu lại, đèn trong phòng không biết đã bật sáng khi nào.
Lâm Anh Đào ngồi trên giường, suối tóc xõa tung, mềm mại rủ xuống như tơ. Cô vẫn còn đang mơ màng buồn ngủ, một bên dây áo ngủ trượt khỏi bờ vai, bầu ngực tròn trịa. Lâm Anh Đào dụi mắt một lúc, sau đó mở ra nhìn anh.
“Anh về rồi…” Cô nói.
Hai người lên tàu điện ngầm, Lâm Anh Đào còn chưa kịp cởi chiếc áo lông đã mặc từ nhà sang đã bị Tưởng Kiều Tây ôm chặt vào lòng, cô chẳng còn quan tâm được chuyện gì trên đời.
Tàu điện ngầm lao đi vun vút, hành khách hoặc đọc báo hoặc lướt điện thoại, cũng có người đeo tai nghe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, Tưởng Kiều Tây cúi xuống, sống mũi lưu luyến cọ trên mái tóc dài mềm mại của Lâm Anh Đào.
“Em đã mua một chai dầu gội có mùi hương đặc biệt.” Lâm Anh Đào ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Vốn định sáng nay sẽ dùng, kết quả hôm đó lúc mua về em đã cất nó vào trong hành lý, hôm nay không tiện lấy ra, mẹ không cho em lấy.”
Tưởng Kiều Tây nghe vậy phì cười, Lâm Anh Đào lẩm bẩm: “Để sang đây rồi dùng vậy.” Cô vùi mặt vào ngực Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, không có ai đứng quanh đó, anh dựa người vào thanh vịn, một tay che chắn sau lưng Lâm Anh Đào, tay còn lại vuốt ve mái tóc thoang thoảng hương thơm thiếu nữ ngọt ngào, để cô tựa vững vàng trong lồng ngực mình.
Lâm Anh Đào lắng nghe tiếng rít xé gió của tàu điện ngầm lướt dọc trên đường ray, cô ôm Tưởng Kiều Tây, nhắm mắt lại, trong hơi thở đều là mùi quần áo cơ thể anh.
Cô lại một lần nữa ngửi thấy nó. Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã ngửi thấy trên người anh một mùi hương hết đỗi quen thuộc lại vô cùng dễ chịu, giống như mùi cỏ ướt sau cơn mưa, mùi hương của cả quãng thời thơ ấu của cô.
Lâm Anh Đào cố nén những giọt nước mắt cứ chực trào ra, hai tay túm chặt lưng áo anh, cô ôm chặt lấy Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây hôn tóc cô mấy lượt, mới nhìn cửa ra vào nói: “Đi nào, xuống tàu nào.”
“Em đã nhắn tin cho chú Lâm chưa?” Tưởng Kiều Tây kéo va li, hỏi.
Lâm Anh Đào đeo ba lô, được Tưởng Kiều Tây nắm tay dẫn xuống tàu. Lần này có Tưởng Kiều Tây đến đón, Lâm Anh Đào chẳng màng dòm tới bản đồ, đến quyển sổ ghi chú cách đổi tàu điện ngầm cũng ném tọt đâu mất, chỉ lót tót đi theo anh. “Em quên mất.”
Người đến đi tấp nập, Lâm Anh Đào và Tưởng Kiều Tây đứng đối mặt nhau trên thang cuốn đi lên. Cô cởi áo lông ra, ôm trên tay rồi gọi điện thoại cho ba. “Ba ơi, con đến Hồng Kông rồi!” Cô líu lo: “Bây giờ con và Tưởng Kiều Tây đang trên đường về nhà, cất hành lý rồi đi ăn cơm ạ!”
Ba dặn dò cô và Tưởng Kiều Tây đi đường phải chú ý cẩn thận: “Hồng Kông có lạnh không? Mặc quần áo dày vào không thôi lại bị sốt, bảo Kiều Tây cũng mặc nhiều một chút, đừng để sinh bệnh!”
Lâm Anh Đào bước nhanh qua cầu vượt. Hồng Kông đường xá nhỏ hẹp, chật cứng xe cộ và người đi bộ. Cuối cùng cũng đã ra khỏi tàu điện ngầm, Lâm Anh Đào dừng lại bên lề đường, cô mặc chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt, chính là chiếc áo cô đã mặc trong bức ảnh xoạc chân ở phòng tập vũ đạo, đặc biệt chụp lại cho Tưởng Kiều Tây xem, Tưởng Kiều Tây đã khen rất đẹp kia. Lâm Anh Đào tựa vào người Tưởng Kiều Tây, cô ngước mặt lên, lông mi run run, kéo áo khoác của anh, hôn nhau.
Tưởng Kiều Tây cúi cổ xuống, áp trán mình vào trán cô. Nụ hôn kết thúc, nhịp thở của anh dồn dập, anh ngước mắt nhìn gương mặt Lâm Anh Đào.
Những giọt mưa từ trên trời rơi xuống, xuyên qua tán lá gõ lộp bộp vào mái hiên. Tóc mái trên trán Lâm Anh Đào bị nước mưa bắn ướt, cô cắn ống hút uống trà sữa uyên ương anh đã mua cho. Lúc ra khỏi lối lên xuống ga, mưa đã trở nên nặng hạt, những hạt mưa rơi xuống đất nảy bật lên. Lâm Anh Đào nhìn mưa rơi: “Trong va li của em có ô!”
Tưởng Kiều Tây đã mua một chiếc ở lối ra, anh sợ Lâm Anh Đào bị mưa xối ướt, cũng có thể cảm thấy lúc sáng dì Quyên Tử không cho cô mở va li ra là có lý do, anh bung ô ra.
“Anh biết không,” Lâm Anh Đào ôm áo lông, được Tưởng Kiều Tây che dưới tán ô. Hai người đi về phòng trọ: “Sau năm 2007, Bắc Kinh đã xây dựng rất nhiều tàu điện ngầm.”
Tưởng Kiều Tây nhìn những giọt mưa rơi tí tách, bỗng chốc hiểu được vì sao Lâm Anh Đào đột nhiên nói điều này.
“Xây sau Olympic?” Anh hỏi.
Lâm Anh Đào quay đầu sang nhìn anh: “Có phải sau đó anh không đi qua Bắc Kinh nữa đúng không, Bắc Kinh bây giờ đã thay đổi rất nhiều.”
Tưởng Kiều Tây quẹt thẻ vào cổng khu nhà trọ, kéo va li của cô vào trong thang máy. Lâm Anh Đào nói với anh: “Lần trước em đến nhà cô Hai ăn cơm, lại ăn chân giò hầm đường phèn, đinh cửa nhân thịt, bánh nếp nhân ngọt và thịt tẩm bột rán. Mọi người còn nhắc tới anh.”
Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng cười: “Đều đã bao nhiêu năm rồi.”
“Chúng ta đến nhà cũ của cô dượng là năm 2007.” Lâm Anh Đào ngước mắt nhìn số tầng trong thang máy: “Cũng đã gần bốn năm.”
Vừa bước vào phòng, Lâm Anh Đào nhanh nhảu tự mình bật đèn và mở điều hòa lên. Cô tháo ba lô xuống, giũ áo lông treo vào trong tủ quần áo của Tưởng Kiều Tây. Cô quay đầu lại, thấy Tưởng Kiều Tây tay xách va li, đứng sau cánh cửa.
Không còn căn phòng lớn của khách sạn năm sao Bắc Kinh năm 2007, chỉ có gian phòng trọ chưa đầy năm mét vuông Hồng Kông.
“Anh Đào.” Tưởng Kiều Tây nhìn cô, anh đột nhiên nở nụ cười bất lực, muốn nói lại thôi.
Lâm Anh Đào nhìn anh, lật đật đi qua, giống như sợ anh sẽ nói ra điều gì đó, cô vòng tay ôm lấy thắt lưng Tưởng Kiều Tây. “Em không muốn ở trong khách sạn!” Lâm Anh Đào tựa như làm nũng thủ thỉ.
Buổi trưa, bọn họ đi đến Queen’s Road Central ăn mì hoành thánh. Lâm Anh Đào vừa ăn vừa dùng điện thoại của Tưởng Kiều Tây ghi lại những thứ cần mua buổi chiều. “Em có đem theo dép.” Cô nói: “Không cần mua nữa, đồ đạc của em, phần lớn em đều mang theo.”
Tưởng Kiều Tây nói, mấy hôm trước chị dâu đã tới chỗ của anh một chuyến, bảo anh phải thay mới một số thứ. “Mua chăn đi.” Anh nhớ ra, nhìn cô.
Lâm Anh Đào chưa từng đến Hồng Kông vào mùa đông, nhưng cô cảm thấy Hồng Kông rất ấm áp: “Buổi tối cần phải đắp chăn ạ?”
Tưởng Kiều Tây nói: “Anh không có, mua một cái đi.”
Lâm Anh Đào ở Hồng Kông nhiều nhất cũng chỉ được mười bốn ngày. Cô đoán chừng có thể sẽ cần băng vệ sinh, cô cầm túi nước giặt trên tay đi tới đi lui giữa các dãy kệ chất đầy băng vệ sinh đủ loại, lúc xoay người lại suýt chút nữa đã đâm sầm vào Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây giơ tay ôm cô, đứng trước kệ: “Em muốn mua sao?”
Ngữ điệu của anh hết sức bình thường, một thiếu niên cao lớn nổi bật, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, đứng ở quầy hàng bày đầy băng vệ sinh dành cho phụ nữ, chẳng qua anh chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng khiến cho mặt mũi Lâm Anh Đào loáng cái đỏ bừng.
Lâm Anh Đào, có lẽ cô cần phải ở bên cạnh anh một thời gian nữa, mới có thể từ từ thích ứng.
Tưởng Kiều Tây kéo xe đẩy qua, ngoài một thùng bia, mấy lon nước ngọt và đủ thứ mứt hoa quả, trái cây sấy, kẹo sữa và khoai tây chiên Lâm Anh Đào muốn ăn ra, chính là một loạt các loại nhu yếu phẩm hàng ngày.
Một bộ chăn lông vịt mỏng, viên chống ẩm, giá phơi đồ, hai cái đệm ngồi, mấy chiếc đệm dựa —— Tưởng Kiều Tây vốn cho rằng mua đệm để ngồi trên sàn, Lâm Anh Đào nói trên giường cũng cần có đệm, để tựa vào đọc sách, xem máy tính hay chơi điện thoại.
Tưởng Kiều Tây suốt ngày đi làm thuê hoặc ngâm mình trong thư viện, cuộc sống của anh hoàn toàn không có hưởng thụ, vì vậy Lâm Anh Đào muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Ngoài những thứ đó ra, trong xe còn có cả chén bát dĩa, hai cái cốc sứ đôi, đế lót ly, khăn trải bàn, mấy cái khung ảnh có thể đặt trên bệ cửa sổ, còn có đèn ngủ nhỏ Lâm Anh Đào muốn mua.
Lâm Anh Đào đối chiếu với bản ghi chép trong điện thoại của Tưởng Kiều Tây, kiểm tra qua một lượt đồ đạc trong xe, mấy thứ này là tất cả những gì cô có thể nghĩ ra. Cô phát hiện trong xe thừa ra một bộ ga giường.
Có lẽ là Tưởng Kiều Tây vừa mới để vào.
“Đây là bộ ga bốn món hay toàn bộ đều là ga giường ạ?” Lâm Anh Đào cầm chiếc túi lên, cúi đầu tỉ mỉ nghiên cứu, cô cảm thấy bộ ga này có vẻ rất đắt.
Ánh mắt của Tưởng Kiều Tây dời đi chỗ khác, một lúc sau lại cảm thấy Anh Đào nghiền ngẫm lâu quá, anh muốn lấy lại.
Lâm Anh Đào chun mũi: “Anh mua đồ sao không nhìn kỹ, cái này đều là ga giường, sáu cái ga giường, làm sao mà dùng hết ạ!”
Cô vừa nói vừa ngó nghiêng tìm chỗ đặt trở lại.
Tưởng Kiều Tây chẳng đặng đừng nói: “Mua nhiều đưa cho chị dâu!”
Lâm Anh Đào quay đầu nhìn anh, sực phản ứng: “À.”
“Mẹ em nói, anh sống một mình, chắc chắn sẽ không quen mua sắm đồ đạc.” Lâm Anh Đào đi bên cạnh Tưởng Kiều Tây, nói trên trời dưới đất: “Nhưng có một nhà anh họ, vẫn là mua loại số lượng lớn cho gia đình này thì có lợi hơn…”
“Em nghĩ xem, còn muốn mua gì nữa không.” Tưởng Kiều Tây đứng ở cuối dãy kệ, vịn xe đẩy, nhìn cô.
Lâm Anh Đào đứng trước mặt anh, nhìn quanh hai bên siêu thị.
“Mua đủ hết rồi ạ.”
Ánh mắt Tưởng Kiều Tây lướt qua vai Lâm Anh Đào, liếc nhìn hàng kệ phía sau cô.
Lâm Anh Đào xoay người lại.
Cô quay lại, nén cười, ngó lơ đi chỗ khác.
Tay Tưởng Kiều Tây vịn xe đẩy, anh cứ đứng như vậy, cũng không đi, anh ngước mắt nhìn Lâm Anh Đào, tuồng như chờ đợi câu trả lời của Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào nghiêng nghiêng mặt, lén dòm anh.
Có một khoảnh khắc như vậy, Lâm Anh Đào đột nhiên cảm thấy một Tưởng Kiều Tây đã từng hăng hái, kiên định đối mặt với mọi khó khăn để đạt được điều mình muốn quay trở lại.
Lâm Anh Đào bị anh nhìn một hồi lâu, cụp mi xuống, lại len lén nghiêng đầu ra sau nhìn thoáng qua.
“Sao mà còn có cả vị dâu tây nữa chứ.” Cô thắc mắc.
Tưởng Kiều Tây bật cười.
Chiếc xe đẩy chứa ‘gia đình mới’ bị để sang một bên, Tưởng Kiều Tây duỗi tay ra hàng kệ phía sau Lâm Anh Đào chọn lựa, anh cầm một hộp bao cao su lên liếc mắt nhìn qua, để xuống, đổi kích cỡ khác. Lâm Anh Đào vẫn không nhìn anh, mãi tới lúc thanh toán cũng không nhìn, bị anh ôm vẫn không nhìn.
*
Buổi tối, Lâm Anh Đào ôm túi quần áo, mang dép lê, đi ra phòng tắm công cộng đã được thay ổ khóa ở cuối hành lang tắm rửa.
Cô đứng dưới ánh sáng mờ ảo, bên trong tấm rèm che cũ kỹ, nghe tiếng nước tí tách của vòi sen. Cô mở chai dầu gội đầu mới mua, xoa lên tóc, Lâm Anh Đào nhìn viên gạch men ố vàng trước mắt, nhưng trong lòng chỉ có Tưởng Kiều Tây, chỉ có thấp thỏm không yên, bối rối, và cả niềm mong đợi mơ hồ.
Đã trễ thế này, Tưởng Kiều Tây lại đến bệnh viện. Không biết anh họ của anh đã xảy ra chuyện gì, chị dâu gọi điện cho anh, Tưởng Kiều Tây vừa cúp máy đã vội vã đi ngay. Anh nói khi nào về sẽ mua trà sữa cho cô. Anh hoàn toàn không biết Lâm Anh Đào đang ủ mưu chuyện gì. Kỳ nghỉ đông này, hai người bọn họ chỉ có thể ở cùng nhau hơn mười ngày, cô quý trọng từng ngày một. Lâm Anh Đào tắm rửa xong đi ra, trùm áo khoác chạy chậm vào phòng. Đúng lúc không có ai, cô mở va li của mình, lấy gương trang điểm đặt lên bàn.
Lâm Anh Đào khoanh chân ngồi trên tấm đệm mới mua, tỉ mỉ bôi kem dưỡng, cô dùng máy sấy tóc, chẳng mấy chốc đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào kia, đến Lâm Anh Đào còn cảm thấy mình thơm quá chừng.
Lâm Anh Đào cởi áo khoác, cô đứng lên, xoay người lấy từ trong va li ra đồ lót đã mua hôm đó. Không phải là đồ lót màu hồng phấn của nữ sinh, mà là đồ lót ‘gợi cảm’chỉ có ‘phụ nữ’ mới mặc. Lâm Anh Đào vịn thành giường, vén tóc ra sau tai, mặc xong một cái, rướn eo lên, mặc một cái khác. Cô cúi nhìn mình, nhìn làn da trắng mịn như sữa, rồi lại ngẩng đầu lên.
Vừa nghĩ tới sẽ bị Tưởng Kiều Tây nhìn thấy trong dáng vẻ này, Lâm Anh Đào lại bắt đầu bồn chồn lo lắng.
Cô mặc chiếc váy ngủ lụa hai dây màu trắng vào, phía trước là hình chữ V, vừa vặn lộ ra viên đá anh đào trước ngực, vạt áo che trên đùi. Lâm Anh Đào ngồi lên giường, cô bắt đầu bôi sữa dưỡng da lên chân, mắt cá chân cũng bôi.
Tưởng Kiều Tây ngồi trên xe buýt thành phố trở về từ bệnh viện, trên tay là trà sữa mua cho Anh Đào. Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt nước mắt nóng hổi dâng đầy trong hốc mắt.
Anh băng qua hành lang, lấy chìa khóa trong túi ra. Đẩy cửa vào, nhìn thấy bên trong tối đen.
Chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt phát ra từ chiếc đèn ngủ nhỏ ở cuối giường, tuồng như là để lại cho Tưởng Kiều Tây.
Trên giường, tấm chăn phồng lên một khối, có vẻ như Anh Đào đã ngủ. Tưởng Kiều Tây ngửi thấy trong phòng một mùi hương ngọt ngào đến say người. Anh để trà sữa trên tay xuống, trong bóng tối kéo dây kéo, cởi áo khoác ra. Tưởng Kiều Tây mở tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một chiếc áo thun mới, xem như đồ ngủ.
Anh đi ra cửa, cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm, cạo sạch lớp râu mới nhú, tránh cho ngày mai cọ sướt mặt cô. Tưởng Kiều Tây đứng trước gương, vừa đánh răng vừa nghĩ tới anh họ, đồng thời nghĩ tới phản ứng đáng yêu của Anh Đào lúc anh mua bao cao su lúc chiều.
Tưởng Kiều Tây cảm thấy phản ứng đó thật thú vị. Anh còn chưa biết khi nào mới có thể dùng đến. Anh họ hồi phục ngày một tốt hơn, mùa đông này, Tưởng Kiều Tây cũng đã lấy được cơ hội thực tập. Anh đang dần trở lại, đưa cuộc sống ngổn ngang hỗn loạn quay trở về với quỹ đạo bình thường.
Có lẽ một ngày nào đó anh có thể hỏi thử Anh Đào một chút, hỏi cô có thể đồng ý không, có sợ không, Anh Đào có cần chuẩn bị tâm lý gì không, hay là nói, nhất định phải đợi đến sau khi kết hôn mới được.
Tưởng Kiều Tây cầm áo thun trên tay, anh đẩy cửa phòng ra, mắt nhíu lại, đèn trong phòng không biết đã bật sáng khi nào.
Lâm Anh Đào ngồi trên giường, suối tóc xõa tung, mềm mại rủ xuống như tơ. Cô vẫn còn đang mơ màng buồn ngủ, một bên dây áo ngủ trượt khỏi bờ vai, bầu ngực tròn trịa. Lâm Anh Đào dụi mắt một lúc, sau đó mở ra nhìn anh.
“Anh về rồi…” Cô nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook