Anh Đào Hổ Phách
-
Chương 61
Lâm Anh Đào là người không mang thù.
Hồi nhỏ, Tưởng Kiều Tây thường xuyên nhìn thấy cô khóc. Cô khóc đến ho khan, khóc đến hai vai co lại, khóc đến mệt lả rồi rúc vào lòng ba mẹ nằm cụp mắt tiu nghỉu.
Chẳng mấy chốc, sự chú ý của Lâm Anh Đào đã bị dời sang chuyện khác. Cô xem ‘Cối xay gió lớn’ trên ti vi, cô chơi với tiểu tinh linh Bobby và Barbie xinh đẹp, cô ăn bánh phồng tôm vừa to vừa mỏng. Chỉ cần Tưởng Kiều Tây chịu chơi với cô, nụ cười loáng cái lại hiện ra trên khuôn mặt vẫn còn lấm lem nước mắt.
Bây giờ Lâm Anh Đào vẫn khóc, cô khóc đến mệt lử rồi cuộn tròn người trong lòng Tưởng Kiều Tây, cô chôn mặt vào ngực Tưởng Kiều Tây. Cô thậm chí không có lấy một mảy may cảnh giác, phải biết rằng, Tưởng Kiều Tây và cô đã không gặp nhau ba năm. Một người đàn ông xa cách ba năm, đủ để anh ta biến thành một con người hoàn toàn khác.
Tưởng Kiều Tây ngủ rất sâu, hơn bảy giờ sáng liền tự nhiên tỉnh giấc. Bình thường, anh sẽ thức dậy đánh răng rửa mặt, hôm nào chị dâu có việc bận anh sẽ đến bệnh viện trông anh họ, còn không anh sẽ đến Chi Wah Learning Commons để làm bài hoặc ra ngoài đi làm.
(*Chi Wah Learning Commons: Thư viện.)
Tưởng Kiều Tây quay đầu sang, anh nằm ngửa chiếm hơn phân nửa giường. Anh Đào ngủ bên trong, lông mi rủ xuống, nằm nghiêng trong lòng anh. Buổi sáng này, hoàn toàn khác với những buổi sáng của ba năm, mười năm và hai mươi năm qua, Tưởng Kiều Tây không phải là một người cô độc. Anh cảm giác được chân của Anh Đào gác lên chân trái mình bên dưới thảm. Cánh tay trái tê rần của anh vẫn đang quàng sau lưng Lâm Anh Đào, cách lớp váy ngủ mềm mại, ôm eo cô.
Tưởng Kiều Tây khẽ nghiêng người, Lâm Anh Đào liền ngã đầu ra gối, nhịp thở vẫn đều đều trong giấc ngủ sâu. Gò má cô đỏ ửng, không biết có phải do cơ thể Tưởng Kiều Tây nóng quá hay không. Mũi Lâm Anh Đào hơi hếch lên, xung quanh mắt sưng húp, trên môi có mấy dấu răng, đây là dấu vết đêm qua cô cắn khi khóc cãi nhau với anh để lại.
Tóc của Lâm Anh Đào đã dài hơn rất nhiều, có lẽ cô cố ý nuôi dài, khiến cô trông càng có vẻ ‘phụ nữ’ hơn. Cổ cô trượt xuống mép gối, từ bên trong mái tóc xõa tung lộ ra một sợi dây chuyền vàng hồng, viên đá anh đào sượt qua xương quai xanh mảnh khảnh rơi vào trong ngực áo, lấp ló nơi đường cong mềm mại mê hoặc kia.
Tưởng Kiều Tây ngắm nhìn cô, thần xui quỷ khiến, anh cúi xuống hôn môi cô. Lâm Anh Đào từ trước đến giờ luôn thích làm nũng, thích được chiều chuộng, cô thích khóc, thích cười, thích nói những chuyện ngốc nghếch trên trời dưới đất. Nhưng cũng đôi môi này, ngày hôm qua đã nói, Tưởng Kiều Tây, nếu anh tiếp tục vì những lý do không quan trọng kia mà bỏ mặc không cần em nữa, em sẽ quên anh.
Lâm Anh Đào khẽ lẩm bẩm “Ừm… nhột…” Cô vẫn đang say ngủ, những lời thốt ra chỉ là nói mê, không thể nào tránh thoát được nụ hôn và chiếc cằm lởm chởm râu vừa mới nhú vào sáng sớm của Tưởng Kiều Tây cọ lên gò má non mịn. Thoạt đầu cô quơ tay đẩy mặt Tưởng Kiều Tây ra một cách vô thức, cánh tay bị anh đè xuống bên gối, môi Lâm Anh Đào khẽ nhếch lên, bị hôn hé mở, đầu cô ngửa ra trũng xuống gối.
Lâm Anh Đào vô thức vòng tay ôm cổ Tưởng Kiều Tây, hoàn toàn là phản xạ bản năng. Cô là một thiếu nữ vừa mới bước qua tuổi đôi mươi, ôm lấy người đàn ông của mình. Đây là người cô chọn, cô thích, cô không muốn xa rời, cô không sao quên được.
Tưởng Kiều Tây hôn cổ cô, hôn sợi dây chuyền kia, hơi thở anh phả trên người cô mỗi lúc một dồn dập, cố đè xuống những ham muốn đang cồn cào trỗi dậy như con ngựa bất kham.
Lâm Anh Đào vẫn không bị đánh thức, đêm qua Tưởng Kiều Tây đã ngủ một lúc lâu cô vẫn còn mải chơi Angry Birds trên điện thoại của anh. Cô trở mình trong thảm, tiếp tục ngủ.
Ngay cả những tiếp xúc thân mật lúc sáng sớm cũng giống như trong mơ, Lâm Anh Đào không biết nó có thực sự xảy ra hay không.
Thời điểm tỉnh dậy, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Lâm Anh Đào tóc tai rối bù, mắt mũi lừ đừ ngồi thừ trên giường Tưởng Kiều Tây. Cô đột nhiên cảm thấy tổ quốc đại lục tốt hơn đặc khu không biết bao nhiêu mà nói: Lễ quốc khánh dù sao cũng được nghỉ tới bảy ngày! Tưởng Kiều Tây đã thực sự đi học rồi.
Trên chiếc bàn co giãn đầu giường có một mảnh giấy để cạnh nắp lọ thuốc, trong nắp đựng mấy viên thuốc các loại. Tưởng Kiều Tây viết, chín giờ rưỡi sáng anh có tiết, trưa sẽ về dắt Lâm Anh Đào đi ăn cơm: ‘Anh để thức ăn sáng trong tủ lạnh bên ngoài, em hâm nóng lại, phải ngoan ngoãn uống thuốc.’
‘Phải ngoan ngoãn uống thuốc.’
Lâm Anh Đào cầm hai bên mép mảnh giấy viết tay của Tưởng Kiều Tây, giơ cao, loáng cái ngã uỵch xuống giường, hai chân chỏng ngược lên trời. Cô nàng mặt mũi tí tởn, lật phắt người nằm bò dậy, săm soi từng chữ một trên tờ giấy: Đây chính là cảm giác có bạn trai bên cạnh sao.
Cô trèo xuống giường, đi mở va li lấy quần áo đã chuẩn bị để mặc vào ngày thứ ba ra. Lúc thay đồ vẫn không chú ý, vì Tưởng Kiều Tây sống một thân một mình, trong phòng trọ đến một chiếc gương nhỏ cũng không có. Lâm Anh Đào cầm bàn chải đánh răng du lịch đi đánh răng, cô đứng trước gương bên ngoài phòng tắm công cộng, bất ngờ phát hiện trên cổ mình có một vết đo đỏ.
Mới đầu Lâm Anh Đào không biết đó là gì, cô vén tóc ra sau vai, dùng ngón tay chạm vào, hơi đau.
Đêm qua, ở khách sạn cảng Victoria, ngoài cửa sổ đèn đuốc rực rỡ, du khách như nêm, nhưng Lâm Anh Đào ngồi sụp dưới đất khóc nức nở tìm cách đổi vé máy bay. Cô xách va li lên, quyết liệt đi ra cửa. Có khoảnh khắc như vậy, cô thậm chí đã sẵn sàng nói lời từ biệt với cả thời thanh xuân của mình.
Nhưng lúc này đây, Lâm Anh Đào đang đứng bên dưới lầu Nguyệt Minh của Đại học Hồng Kông, cô hứng lấy ánh mặt trời, nheo mắt, giơ tay vẫy lia lịa. Tưởng Kiều Tây đeo cặp trên vai, từ trong đám đông xa xa đi về phía cô. Nắng rải vàng sân trường, ngay cả khuôn mặt của Tưởng Kiều Tây cũng có giây phút sáng bừng lên hiếm hoi. Anh cúi nhìn cô, chiếc áo thun tay ngắn để lộ ra cánh tay đã gồ lên những cơ bắp rắn rỏi của đàn ông. Tưởng Kiều Tây nắm tay cô, dắt cô vào Maxim’s ăn trưa.
Lúc ăn teppanyaki, Lâm Anh Đào hỏi anh: “Trong trường không có ký túc xá cho sinh viên ư? Sao anh phải thuê phòng ở bên ngoài?”
Tưởng Kiều Tây nói, số lượng ký túc xá rất ít, người cần lại nhiều: “Nhà trường hỗ trợ một phần tiền thuê nhà.”
“Vậy sao anh không thuê chỗ nào lớn một chút?” Lâm Anh Đào cắn ống hút trà sữa nhìn anh.
Tưởng Kiều Tây cười.
“Căn phòng đó,” anh nhìn cô: “Đã là nơi lớn nhất anh từng ở.”
“Hở?” Lâm Anh Đào kinh ngạc thốt.
“Hồng Kông chính là nhỏ như vậy.” Tưởng Kiều Tây nắm chặt tay cô, dắt cô đi dạo trong sân trường: “Em xem, Đại học Hồng Kông rất nhỏ đúng không.”
“Lúc trước, em cứ nghĩ người Hồng Kông đều sống trong những căn biệt thự thật lớn.” Lâm Anh Đào quay lại, nói với anh: “Đều rất giàu có!”
Tưởng Kiều Tây choàng tay ôm vai cô.
Suốt ba năm học tại đại học Hồng Kông, Tưởng Kiều Tây chưa từng đưa bất kỳ người bạn nào đi dạo trong trường. Anh cũng có rất ít thời gian và sức lực để chú ý đến vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh.
Lâm Anh Đào đột nhiên chạy qua bên kia đường, cô giơ ngón tay chỉ mấy viên đá hoa cương dưới đất: “Hôm đó em đã đứng ở đây, hỏi những người qua lại trên đường có biết anh không! Nhưng hôm đó là ngày nghỉ, khách du lịch rất đông!”
Tưởng Kiều Tây đứng đối diện nhìn cô. Một chiếc xe chạy ngang qua, và rất nhiều sinh viên, mỗi người đều đang tận hưởng cuộc sống đại học theo cách riêng của mình. Tưởng Kiều Tây đi tới trước mặt Lâm Anh Đào, anh ôm Lâm Anh Đào vào ngực mình, như thể không để cho bất kỳ ai có thể dòm ngó cô.
Không phải Lâm Anh Đào không để ý, Tưởng Kiều Tây chưa từng một lần thổ lộ với cô, chưa từng hỏi cô có sẵn lòng làm bạn gái anh không —— từ nắm tay, ôm, hôn, từ nhỏ đến lớn, rất nhiều chuyện tựa hồ cứ tự nhiên như vậy mà xảy ra, giữa bọn họ không ai hỏi ai vì sao làm như vậy, bọn họ cứ thế, như có sự tương thông tâm linh.
Đêm qua, Lâm Anh Đào nghịch iphone của Tưởng Kiều Tây. Cô nhìn thấy những ghi chép vụn vặt: lớp học tiếng Anh, hóa đơn, bệnh viện… trong ghi chú.
Trong đó có một ghi chú, tên ‘Anh Đào’. Lâm Anh Đào mở ra, không nghĩ tới dòng đầu tiên là giá nhà đất gần khu trung tâm Tỉnh Thành năm 2009, sau đó là giá nhà đất năm 2010.
Về sau, vô số những chuyện phải chi tiền, Tưởng Kiều Tây còn nhớ được bèn viết ngoáy lại, rất nhiều chữ viết tắt, đại khái bất cứ lúc nào nghĩ ra anh lại ghi vào, thời gian dài như vậy cũng không có sửa lại.
Lâm Anh Đào đứng bên xe kem nói: “Em không ở khách sạn đâu.”
Cô đón lấy chiếc kem ốc quế trên tay Tưởng Kiều Tây, cúi đầu cắn một miếng, miệng thơm ngát mùi sữa.
“Chỗ của anh nhỏ quá.” Tưởng Kiều Tây nhíu mày nói.
Lâm Anh Đào chun mũi: “Không cần đâu, khách sạn đắt như vậy, tiết kiệm tiền.”
“Tiết kiệm làm gì chứ.” Tưởng Kiều Tây cười.
Lâm Anh Đào giương đôi mắt tròn xoe như quả anh đào nhìn anh, lại cắn thêm một miếng kem mềm mịn, cô cười tít mắt, không nói gì, giống như đang suy nghĩ chuyện xấu gì đó trong đầu.
Tưởng Kiều Tây duỗi tay bẹo má cô.
“Tiết kiệm cho anh họ anh chữa bệnh.” Lâm Anh Đào nói với anh, môi lem nhem sữa: “Sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”
*
Từng là con cưng của trời, hiện tại cuộc sống sa sút chán chường như vậy, Tưởng Kiều Tây không muốn để cho bất kỳ một ai biết, đây cũng là lẽ thường tình của con người. Anh không trông đợi vào sự giúp đỡ của người khác, từ khi còn rất nhỏ, anh đã học được cách chấp nhận số phận, tự mình đối mặt với mọi thứ. Anh vùi mình vào toán học, dùng toán học làm lưỡi kiếm làm lá chắn tự bảo vệ mình.
Nhưng trước mắt anh lúc này đây, chuyên ngành cũng vậy, cuộc sống đã trôi qua trong quá khứ cũng thế, đều không phải là những gì anh từng mong muốn.
“Tưởng Kiều Tây, anh biết không?” Lâm Anh Đào ôm đầu gối ngồi trước mặt anh: “Người ngốc cũng có cuộc sống của người ngốc, người nghèo cũng có niềm vui của người nghèo. Dù giàu có đến đâu đi nữa, nhưng sống chỉ biết lao vào kiếm tiền cũng không thể nào vui vẻ hạnh phúc được!”
Tưởng Kiều Tây tắm rửa xong, ngồi xếp bằng trên giường, nghe cô giáo Lâm Anh Đào mặc váy ngủ ‘giáo huấn’.
Anh lắng nghe một hồi, nhìn nét mặt và ngữ điệu nghiêm túc của cô giáo Lâm, không cách nào kìm được buồn cười.
Nhưng tâm ý của Anh Đào, anh biết là thật.
“Em cảm thấy trước giờ anh luôn có một quan niệm rất sai lầm.” Lâm Anh Đào bưng mặt Tưởng Kiều Tây giống như cưng nựng cục cưng ba tuổi ở nhà trẻ, tiếp tục dạy bảo: “Anh luôn cảm thấy, mình phải kiên trì, phải chịu đựng mọi thứ, chịu đựng cho qua những cuộc thi, phải đi Mỹ, phải chữa hết bệnh cho anh họ, phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, phải tạo nên một cuộc sống tốt hơn trước kia, anh mới có thể sống, mới có thể tận hưởng niềm vui hạnh phúc, anh nghĩ như vậy là không đúng!”
Tưởng Kiều Tây cười yêu chiều: “Rồi, rồi, anh biết rồi.”
Màn hình điện thoại của anh vẫn còn đang bật sáng bên cạnh, trên đó là mấy con chim béo ú mặt mày cau có tức giận mà ban nãy cô giáo Lâm vừa chơi.
Lâm Anh Đào dí sát mặt lại, hai con mắt tròn xoe nhìn thẳng vào mắt anh, quan sát ý nghĩ thật sự của anh. Lâm Anh Đào đương nhiên biết, Tưởng Kiều Tây từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, ba là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn điện lực, anh lại sở hữu tài năng toán học vượt trội, được bao người ngưỡng mộ tán thưởng. Anh chưa từng phải sống trong cảnh nghèo túng, chưa từng phải gạt lòng tự tôn sang một bên. Cái năm bước vào thời kỳ trưởng thành đó lại rơi vào hoàn cảnh khốn cùng tuyệt vọng mà không có bất kỳ một bước đệm chuyển tiếp nào, niềm kiêu hãnh của anh khiến anh không thể cúi đầu nhờ vả sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Ngay cả bây giờ, cho dù Tưởng Kiều Tây đã bắt đầu thử mở lòng chia sẻ mọi thứ với Lâm Anh Đào — anh vẫn cố tỏ ra như chẳng hề để ý bất cứ điều gì, như thể rất nhiều chuyện chỉ là những gợn sóng nhỏ lăn tăn ngoài ý muốn mà người ta buộc phải trải qua trong đời. “Anh biết rồi.” Lúc nào anh cũng trả lời Lâm Anh Đào như vậy.
“Tưởng Kiều Tây.”
“Ừm?”
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có dăm tia sáng ngoài cửa sổ hắt vào. Lâm Anh Đào gối đầu trên ngực Tưởng Kiều Tây, cô được anh ôm, dịu dàng hỏi: “Năm đó, rốt cuộc anh họ anh đã gặp phải chuyện gì vậy ạ?”
Tưởng Kiều Tây trầm ngâm giây lát, không lên tiếng.
Lâm Anh Đào cọ mũi vào người anh: “Không thể nói cho em biết được sao?”
Tưởng Kiều Tây trầm tư: “Anh ấy bị cấp dưới của mình đẩy xuống cầu thang.”
Lâm Anh Đào ngước mặt nhìn anh: “Cấp dưới?”
Tưởng Kiều Tây nói qua loa: “Khủng hoảng tài chính, cắt giảm nhân sự.”
Lâm Anh Đào hỏi, vậy anh họ anh thì sao?
Tưởng Kiều Tây chớp mắt: “Anh ấy cũng bị cho nghỉ việc, chỉ là thời điểm đó anh ấy còn chưa biết.”
Lâm Anh Đào nhìn anh.
Tưởng Kiều Tây đưa tay vuốt ve tóc Lâm Anh Đào, nhìn cô mỉm cười tựa như an ủi.
Những thứ này đều đã là chuyện quá xa xôi.
Lâm Anh Đào vòng tay ôm eo Tưởng Kiều Tây, cô cảm giác Tưởng Kiều Tây càng ôm cô chặt hơn.
“Tưởng Kiều Tây.” Cô gọi.
“Ừm?”
Lâm Anh Đào ngước nhìn anh: “Em muốn đến bệnh viện thăm anh họ anh.”
Tưởng Kiều Tây do dự.
Lâm Anh Đào làm nũng: “Trước kia anh ấy đã tặng cho em rất nhiều quà, em còn chưa có gặp mặt cảm ơn anh ấy!”
Tưởng Kiều Tây cất giọng dịu dàng: “Em có chịu đựng được không, loại phòng bệnh như vậy?”
Lâm Anh Đào vùi mặt vào ngực anh. “Có cái gì mà em không chịu được chứ, trước kia em và Đỗ Thượng thường xuyên đến bệnh viện Công nhân xem lén, luôn có mấy chú bị thương ngoài công trường được đưa vào.” Cô nói với Tưởng Kiều Tây: “Mỗi lần Đỗ Thượng bị dọa cho sợ khóc, em đều phụ trách lau nước mắt cho cậu ấy.”
Cô cảm giác Tưởng Kiều Tây cúi xuống, nhẹ hôn tóc cô.
Hồi nhỏ, Tưởng Kiều Tây thường xuyên nhìn thấy cô khóc. Cô khóc đến ho khan, khóc đến hai vai co lại, khóc đến mệt lả rồi rúc vào lòng ba mẹ nằm cụp mắt tiu nghỉu.
Chẳng mấy chốc, sự chú ý của Lâm Anh Đào đã bị dời sang chuyện khác. Cô xem ‘Cối xay gió lớn’ trên ti vi, cô chơi với tiểu tinh linh Bobby và Barbie xinh đẹp, cô ăn bánh phồng tôm vừa to vừa mỏng. Chỉ cần Tưởng Kiều Tây chịu chơi với cô, nụ cười loáng cái lại hiện ra trên khuôn mặt vẫn còn lấm lem nước mắt.
Bây giờ Lâm Anh Đào vẫn khóc, cô khóc đến mệt lử rồi cuộn tròn người trong lòng Tưởng Kiều Tây, cô chôn mặt vào ngực Tưởng Kiều Tây. Cô thậm chí không có lấy một mảy may cảnh giác, phải biết rằng, Tưởng Kiều Tây và cô đã không gặp nhau ba năm. Một người đàn ông xa cách ba năm, đủ để anh ta biến thành một con người hoàn toàn khác.
Tưởng Kiều Tây ngủ rất sâu, hơn bảy giờ sáng liền tự nhiên tỉnh giấc. Bình thường, anh sẽ thức dậy đánh răng rửa mặt, hôm nào chị dâu có việc bận anh sẽ đến bệnh viện trông anh họ, còn không anh sẽ đến Chi Wah Learning Commons để làm bài hoặc ra ngoài đi làm.
(*Chi Wah Learning Commons: Thư viện.)
Tưởng Kiều Tây quay đầu sang, anh nằm ngửa chiếm hơn phân nửa giường. Anh Đào ngủ bên trong, lông mi rủ xuống, nằm nghiêng trong lòng anh. Buổi sáng này, hoàn toàn khác với những buổi sáng của ba năm, mười năm và hai mươi năm qua, Tưởng Kiều Tây không phải là một người cô độc. Anh cảm giác được chân của Anh Đào gác lên chân trái mình bên dưới thảm. Cánh tay trái tê rần của anh vẫn đang quàng sau lưng Lâm Anh Đào, cách lớp váy ngủ mềm mại, ôm eo cô.
Tưởng Kiều Tây khẽ nghiêng người, Lâm Anh Đào liền ngã đầu ra gối, nhịp thở vẫn đều đều trong giấc ngủ sâu. Gò má cô đỏ ửng, không biết có phải do cơ thể Tưởng Kiều Tây nóng quá hay không. Mũi Lâm Anh Đào hơi hếch lên, xung quanh mắt sưng húp, trên môi có mấy dấu răng, đây là dấu vết đêm qua cô cắn khi khóc cãi nhau với anh để lại.
Tóc của Lâm Anh Đào đã dài hơn rất nhiều, có lẽ cô cố ý nuôi dài, khiến cô trông càng có vẻ ‘phụ nữ’ hơn. Cổ cô trượt xuống mép gối, từ bên trong mái tóc xõa tung lộ ra một sợi dây chuyền vàng hồng, viên đá anh đào sượt qua xương quai xanh mảnh khảnh rơi vào trong ngực áo, lấp ló nơi đường cong mềm mại mê hoặc kia.
Tưởng Kiều Tây ngắm nhìn cô, thần xui quỷ khiến, anh cúi xuống hôn môi cô. Lâm Anh Đào từ trước đến giờ luôn thích làm nũng, thích được chiều chuộng, cô thích khóc, thích cười, thích nói những chuyện ngốc nghếch trên trời dưới đất. Nhưng cũng đôi môi này, ngày hôm qua đã nói, Tưởng Kiều Tây, nếu anh tiếp tục vì những lý do không quan trọng kia mà bỏ mặc không cần em nữa, em sẽ quên anh.
Lâm Anh Đào khẽ lẩm bẩm “Ừm… nhột…” Cô vẫn đang say ngủ, những lời thốt ra chỉ là nói mê, không thể nào tránh thoát được nụ hôn và chiếc cằm lởm chởm râu vừa mới nhú vào sáng sớm của Tưởng Kiều Tây cọ lên gò má non mịn. Thoạt đầu cô quơ tay đẩy mặt Tưởng Kiều Tây ra một cách vô thức, cánh tay bị anh đè xuống bên gối, môi Lâm Anh Đào khẽ nhếch lên, bị hôn hé mở, đầu cô ngửa ra trũng xuống gối.
Lâm Anh Đào vô thức vòng tay ôm cổ Tưởng Kiều Tây, hoàn toàn là phản xạ bản năng. Cô là một thiếu nữ vừa mới bước qua tuổi đôi mươi, ôm lấy người đàn ông của mình. Đây là người cô chọn, cô thích, cô không muốn xa rời, cô không sao quên được.
Tưởng Kiều Tây hôn cổ cô, hôn sợi dây chuyền kia, hơi thở anh phả trên người cô mỗi lúc một dồn dập, cố đè xuống những ham muốn đang cồn cào trỗi dậy như con ngựa bất kham.
Lâm Anh Đào vẫn không bị đánh thức, đêm qua Tưởng Kiều Tây đã ngủ một lúc lâu cô vẫn còn mải chơi Angry Birds trên điện thoại của anh. Cô trở mình trong thảm, tiếp tục ngủ.
Ngay cả những tiếp xúc thân mật lúc sáng sớm cũng giống như trong mơ, Lâm Anh Đào không biết nó có thực sự xảy ra hay không.
Thời điểm tỉnh dậy, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Lâm Anh Đào tóc tai rối bù, mắt mũi lừ đừ ngồi thừ trên giường Tưởng Kiều Tây. Cô đột nhiên cảm thấy tổ quốc đại lục tốt hơn đặc khu không biết bao nhiêu mà nói: Lễ quốc khánh dù sao cũng được nghỉ tới bảy ngày! Tưởng Kiều Tây đã thực sự đi học rồi.
Trên chiếc bàn co giãn đầu giường có một mảnh giấy để cạnh nắp lọ thuốc, trong nắp đựng mấy viên thuốc các loại. Tưởng Kiều Tây viết, chín giờ rưỡi sáng anh có tiết, trưa sẽ về dắt Lâm Anh Đào đi ăn cơm: ‘Anh để thức ăn sáng trong tủ lạnh bên ngoài, em hâm nóng lại, phải ngoan ngoãn uống thuốc.’
‘Phải ngoan ngoãn uống thuốc.’
Lâm Anh Đào cầm hai bên mép mảnh giấy viết tay của Tưởng Kiều Tây, giơ cao, loáng cái ngã uỵch xuống giường, hai chân chỏng ngược lên trời. Cô nàng mặt mũi tí tởn, lật phắt người nằm bò dậy, săm soi từng chữ một trên tờ giấy: Đây chính là cảm giác có bạn trai bên cạnh sao.
Cô trèo xuống giường, đi mở va li lấy quần áo đã chuẩn bị để mặc vào ngày thứ ba ra. Lúc thay đồ vẫn không chú ý, vì Tưởng Kiều Tây sống một thân một mình, trong phòng trọ đến một chiếc gương nhỏ cũng không có. Lâm Anh Đào cầm bàn chải đánh răng du lịch đi đánh răng, cô đứng trước gương bên ngoài phòng tắm công cộng, bất ngờ phát hiện trên cổ mình có một vết đo đỏ.
Mới đầu Lâm Anh Đào không biết đó là gì, cô vén tóc ra sau vai, dùng ngón tay chạm vào, hơi đau.
Đêm qua, ở khách sạn cảng Victoria, ngoài cửa sổ đèn đuốc rực rỡ, du khách như nêm, nhưng Lâm Anh Đào ngồi sụp dưới đất khóc nức nở tìm cách đổi vé máy bay. Cô xách va li lên, quyết liệt đi ra cửa. Có khoảnh khắc như vậy, cô thậm chí đã sẵn sàng nói lời từ biệt với cả thời thanh xuân của mình.
Nhưng lúc này đây, Lâm Anh Đào đang đứng bên dưới lầu Nguyệt Minh của Đại học Hồng Kông, cô hứng lấy ánh mặt trời, nheo mắt, giơ tay vẫy lia lịa. Tưởng Kiều Tây đeo cặp trên vai, từ trong đám đông xa xa đi về phía cô. Nắng rải vàng sân trường, ngay cả khuôn mặt của Tưởng Kiều Tây cũng có giây phút sáng bừng lên hiếm hoi. Anh cúi nhìn cô, chiếc áo thun tay ngắn để lộ ra cánh tay đã gồ lên những cơ bắp rắn rỏi của đàn ông. Tưởng Kiều Tây nắm tay cô, dắt cô vào Maxim’s ăn trưa.
Lúc ăn teppanyaki, Lâm Anh Đào hỏi anh: “Trong trường không có ký túc xá cho sinh viên ư? Sao anh phải thuê phòng ở bên ngoài?”
Tưởng Kiều Tây nói, số lượng ký túc xá rất ít, người cần lại nhiều: “Nhà trường hỗ trợ một phần tiền thuê nhà.”
“Vậy sao anh không thuê chỗ nào lớn một chút?” Lâm Anh Đào cắn ống hút trà sữa nhìn anh.
Tưởng Kiều Tây cười.
“Căn phòng đó,” anh nhìn cô: “Đã là nơi lớn nhất anh từng ở.”
“Hở?” Lâm Anh Đào kinh ngạc thốt.
“Hồng Kông chính là nhỏ như vậy.” Tưởng Kiều Tây nắm chặt tay cô, dắt cô đi dạo trong sân trường: “Em xem, Đại học Hồng Kông rất nhỏ đúng không.”
“Lúc trước, em cứ nghĩ người Hồng Kông đều sống trong những căn biệt thự thật lớn.” Lâm Anh Đào quay lại, nói với anh: “Đều rất giàu có!”
Tưởng Kiều Tây choàng tay ôm vai cô.
Suốt ba năm học tại đại học Hồng Kông, Tưởng Kiều Tây chưa từng đưa bất kỳ người bạn nào đi dạo trong trường. Anh cũng có rất ít thời gian và sức lực để chú ý đến vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh.
Lâm Anh Đào đột nhiên chạy qua bên kia đường, cô giơ ngón tay chỉ mấy viên đá hoa cương dưới đất: “Hôm đó em đã đứng ở đây, hỏi những người qua lại trên đường có biết anh không! Nhưng hôm đó là ngày nghỉ, khách du lịch rất đông!”
Tưởng Kiều Tây đứng đối diện nhìn cô. Một chiếc xe chạy ngang qua, và rất nhiều sinh viên, mỗi người đều đang tận hưởng cuộc sống đại học theo cách riêng của mình. Tưởng Kiều Tây đi tới trước mặt Lâm Anh Đào, anh ôm Lâm Anh Đào vào ngực mình, như thể không để cho bất kỳ ai có thể dòm ngó cô.
Không phải Lâm Anh Đào không để ý, Tưởng Kiều Tây chưa từng một lần thổ lộ với cô, chưa từng hỏi cô có sẵn lòng làm bạn gái anh không —— từ nắm tay, ôm, hôn, từ nhỏ đến lớn, rất nhiều chuyện tựa hồ cứ tự nhiên như vậy mà xảy ra, giữa bọn họ không ai hỏi ai vì sao làm như vậy, bọn họ cứ thế, như có sự tương thông tâm linh.
Đêm qua, Lâm Anh Đào nghịch iphone của Tưởng Kiều Tây. Cô nhìn thấy những ghi chép vụn vặt: lớp học tiếng Anh, hóa đơn, bệnh viện… trong ghi chú.
Trong đó có một ghi chú, tên ‘Anh Đào’. Lâm Anh Đào mở ra, không nghĩ tới dòng đầu tiên là giá nhà đất gần khu trung tâm Tỉnh Thành năm 2009, sau đó là giá nhà đất năm 2010.
Về sau, vô số những chuyện phải chi tiền, Tưởng Kiều Tây còn nhớ được bèn viết ngoáy lại, rất nhiều chữ viết tắt, đại khái bất cứ lúc nào nghĩ ra anh lại ghi vào, thời gian dài như vậy cũng không có sửa lại.
Lâm Anh Đào đứng bên xe kem nói: “Em không ở khách sạn đâu.”
Cô đón lấy chiếc kem ốc quế trên tay Tưởng Kiều Tây, cúi đầu cắn một miếng, miệng thơm ngát mùi sữa.
“Chỗ của anh nhỏ quá.” Tưởng Kiều Tây nhíu mày nói.
Lâm Anh Đào chun mũi: “Không cần đâu, khách sạn đắt như vậy, tiết kiệm tiền.”
“Tiết kiệm làm gì chứ.” Tưởng Kiều Tây cười.
Lâm Anh Đào giương đôi mắt tròn xoe như quả anh đào nhìn anh, lại cắn thêm một miếng kem mềm mịn, cô cười tít mắt, không nói gì, giống như đang suy nghĩ chuyện xấu gì đó trong đầu.
Tưởng Kiều Tây duỗi tay bẹo má cô.
“Tiết kiệm cho anh họ anh chữa bệnh.” Lâm Anh Đào nói với anh, môi lem nhem sữa: “Sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”
*
Từng là con cưng của trời, hiện tại cuộc sống sa sút chán chường như vậy, Tưởng Kiều Tây không muốn để cho bất kỳ một ai biết, đây cũng là lẽ thường tình của con người. Anh không trông đợi vào sự giúp đỡ của người khác, từ khi còn rất nhỏ, anh đã học được cách chấp nhận số phận, tự mình đối mặt với mọi thứ. Anh vùi mình vào toán học, dùng toán học làm lưỡi kiếm làm lá chắn tự bảo vệ mình.
Nhưng trước mắt anh lúc này đây, chuyên ngành cũng vậy, cuộc sống đã trôi qua trong quá khứ cũng thế, đều không phải là những gì anh từng mong muốn.
“Tưởng Kiều Tây, anh biết không?” Lâm Anh Đào ôm đầu gối ngồi trước mặt anh: “Người ngốc cũng có cuộc sống của người ngốc, người nghèo cũng có niềm vui của người nghèo. Dù giàu có đến đâu đi nữa, nhưng sống chỉ biết lao vào kiếm tiền cũng không thể nào vui vẻ hạnh phúc được!”
Tưởng Kiều Tây tắm rửa xong, ngồi xếp bằng trên giường, nghe cô giáo Lâm Anh Đào mặc váy ngủ ‘giáo huấn’.
Anh lắng nghe một hồi, nhìn nét mặt và ngữ điệu nghiêm túc của cô giáo Lâm, không cách nào kìm được buồn cười.
Nhưng tâm ý của Anh Đào, anh biết là thật.
“Em cảm thấy trước giờ anh luôn có một quan niệm rất sai lầm.” Lâm Anh Đào bưng mặt Tưởng Kiều Tây giống như cưng nựng cục cưng ba tuổi ở nhà trẻ, tiếp tục dạy bảo: “Anh luôn cảm thấy, mình phải kiên trì, phải chịu đựng mọi thứ, chịu đựng cho qua những cuộc thi, phải đi Mỹ, phải chữa hết bệnh cho anh họ, phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, phải tạo nên một cuộc sống tốt hơn trước kia, anh mới có thể sống, mới có thể tận hưởng niềm vui hạnh phúc, anh nghĩ như vậy là không đúng!”
Tưởng Kiều Tây cười yêu chiều: “Rồi, rồi, anh biết rồi.”
Màn hình điện thoại của anh vẫn còn đang bật sáng bên cạnh, trên đó là mấy con chim béo ú mặt mày cau có tức giận mà ban nãy cô giáo Lâm vừa chơi.
Lâm Anh Đào dí sát mặt lại, hai con mắt tròn xoe nhìn thẳng vào mắt anh, quan sát ý nghĩ thật sự của anh. Lâm Anh Đào đương nhiên biết, Tưởng Kiều Tây từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, ba là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn điện lực, anh lại sở hữu tài năng toán học vượt trội, được bao người ngưỡng mộ tán thưởng. Anh chưa từng phải sống trong cảnh nghèo túng, chưa từng phải gạt lòng tự tôn sang một bên. Cái năm bước vào thời kỳ trưởng thành đó lại rơi vào hoàn cảnh khốn cùng tuyệt vọng mà không có bất kỳ một bước đệm chuyển tiếp nào, niềm kiêu hãnh của anh khiến anh không thể cúi đầu nhờ vả sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Ngay cả bây giờ, cho dù Tưởng Kiều Tây đã bắt đầu thử mở lòng chia sẻ mọi thứ với Lâm Anh Đào — anh vẫn cố tỏ ra như chẳng hề để ý bất cứ điều gì, như thể rất nhiều chuyện chỉ là những gợn sóng nhỏ lăn tăn ngoài ý muốn mà người ta buộc phải trải qua trong đời. “Anh biết rồi.” Lúc nào anh cũng trả lời Lâm Anh Đào như vậy.
“Tưởng Kiều Tây.”
“Ừm?”
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có dăm tia sáng ngoài cửa sổ hắt vào. Lâm Anh Đào gối đầu trên ngực Tưởng Kiều Tây, cô được anh ôm, dịu dàng hỏi: “Năm đó, rốt cuộc anh họ anh đã gặp phải chuyện gì vậy ạ?”
Tưởng Kiều Tây trầm ngâm giây lát, không lên tiếng.
Lâm Anh Đào cọ mũi vào người anh: “Không thể nói cho em biết được sao?”
Tưởng Kiều Tây trầm tư: “Anh ấy bị cấp dưới của mình đẩy xuống cầu thang.”
Lâm Anh Đào ngước mặt nhìn anh: “Cấp dưới?”
Tưởng Kiều Tây nói qua loa: “Khủng hoảng tài chính, cắt giảm nhân sự.”
Lâm Anh Đào hỏi, vậy anh họ anh thì sao?
Tưởng Kiều Tây chớp mắt: “Anh ấy cũng bị cho nghỉ việc, chỉ là thời điểm đó anh ấy còn chưa biết.”
Lâm Anh Đào nhìn anh.
Tưởng Kiều Tây đưa tay vuốt ve tóc Lâm Anh Đào, nhìn cô mỉm cười tựa như an ủi.
Những thứ này đều đã là chuyện quá xa xôi.
Lâm Anh Đào vòng tay ôm eo Tưởng Kiều Tây, cô cảm giác Tưởng Kiều Tây càng ôm cô chặt hơn.
“Tưởng Kiều Tây.” Cô gọi.
“Ừm?”
Lâm Anh Đào ngước nhìn anh: “Em muốn đến bệnh viện thăm anh họ anh.”
Tưởng Kiều Tây do dự.
Lâm Anh Đào làm nũng: “Trước kia anh ấy đã tặng cho em rất nhiều quà, em còn chưa có gặp mặt cảm ơn anh ấy!”
Tưởng Kiều Tây cất giọng dịu dàng: “Em có chịu đựng được không, loại phòng bệnh như vậy?”
Lâm Anh Đào vùi mặt vào ngực anh. “Có cái gì mà em không chịu được chứ, trước kia em và Đỗ Thượng thường xuyên đến bệnh viện Công nhân xem lén, luôn có mấy chú bị thương ngoài công trường được đưa vào.” Cô nói với Tưởng Kiều Tây: “Mỗi lần Đỗ Thượng bị dọa cho sợ khóc, em đều phụ trách lau nước mắt cho cậu ấy.”
Cô cảm giác Tưởng Kiều Tây cúi xuống, nhẹ hôn tóc cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook