Anh Đào Hổ Phách
Chương 34

Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên xe buýt, hai mắt sưng húp nhìn cảnh vật không ngừng vụt lướt qua bên ngoài cửa sổ. Đỗ Thượng hỏi cô làm thế nào mà mới sáng sớm mắt mũi đã thành ra như vậy: “Anh Đào, cậu sao vậy, khóc hả?”

Lâm Kỳ Nhạc xoay lại phía trước, cô nghe thấy Tần Dã Vân và Thái Phương Nguyên đang cãi nhau.

“Liên quan gì tới tớ? Tớ làm sao biết được mật mã Văn Khúc Tinh của Dư Cẩm là ngày sinh của tớ chứ?” Tần Dã Vân xịu mặt nói.

Thái Phương Nguyên tặc lưỡi: “Cậu xem, cậu không thể nào làm ‘em gái’ của Dư Tiều được, sau này cậu chính là em dâu rồi!”

Dư Tiều đang ngồi đọc ‘Tuần báo thể thao’ bên cạnh, mới đầu còn cắn bịt sữa tươi cố nhịn cười, nghe tới đó không cách nào nhịn nổi liền phụt cười thành tiếng. Tần Dã Vân tức đến mặt mũi đỏ bừng, nhìn Dư Tiều chằm chằm, cắn chặt môi run rẩy.

Chỉ nghe thấy Đỗ Thượng nói bên tai Lâm Kỳ Nhạc: “Hỏng rồi hỏng rồi, bên kia cũng sắp khóc.”

Dư Tiều cười đến đau sốc hông, tay ôm bụng, hắn ngẩng đầu chép miệng: “Tần Dã Vân, Dư Cẩm thích cậu, cậu khóc cái gì chứ?”

Xe tấp vào trạm, Tần Dã Vân lập tức quệt nước mắt đi xuống.

Trước giờ đọc bài buổi sáng, Lâm Kỳ Nhạc đứng thật lâu ở cửa lớp B3 đợi Tần Dã Vân, nhưng mấy cô bạn lớp B3 nói, Tần Dã Vân bảo cô về đi: “Cậu ấy nói cậu ấy không muốn nói chuyện với cậu, cũng không muốn gặp cậu.”

Lâm Kỳ Nhạc ù ù cạc cạc không hiểu ra sao. Cô vốn định tìm Tần Dã Vân cùng nhau mắng Dư Tiều một trận cho cậu ấy hả giận, bởi vì cô biết rất rõ, Dư Tiều người này chính là không hiểu trong lòng người khác nghĩ gì, nói chuyện và làm việc chẳng bao giờ phân biệt hoàn cảnh, đặc biệt làm cho người ta thấy ghét.

Nhưng có vẻ như tâm trạng của Tần Dã Vân rất tệ, cậu ấy ghét Dư Tiều và Thái Phương Nguyên, thế là cũng ghét lây luôn sang Lâm Kỳ Nhạc. Lâm Kỳ Nhạc đi về lớp, ngồi xuống chỗ của mình, Dư Tiều ngồi đằng sau giơ bình nước khều cô, Lâm Kỳ Nhạc cũng không để ý tới, cô tỏ rõ sự đồng cảm sâu sắc với Tần Dã Vân.

Hoàng Chiêm Kiệt ngồi bên cạnh cầm lấy bình nước của Dư Tiều, sau đó hỏi Lâm Kỳ Nhạc: “Bà cô, hôm nay có cần em rót nước cho ngài không?”

Mãi đến giữa trưa Tần Dã Vân mới lộ diện. Lâm Kỳ Nhạc và Đỗ Thượng đang ăn cơm trong căn tin thì thấy Tần Dã Vân hùng hùng hổ hổ tiến vào, cô ấy xông thẳng tới bàn của Dư Tiều và mấy nam sinh trong đội bóng rổ, chìa tay nói: “Đưa điện thoại di động của cậu cho tớ!”

Dư Tiều đang ăn cơm, ngẩng đầu: “Làm gì?”

Tần Dã Vân nhìn hắn: “Không cần cậu quản, mau đưa cho tớ!”

Mấy nam sinh xung quanh bắt đầu đùa bỡn, nói Dư Tiều lại chọc ‘em gái’ tức giận. Dư Tiều bất đắc dĩ lấy điện thoại di động trong túi quần ra, để người anh em đang ngồi bên cạnh đưa cho Tần Dã Vân, còn hắn tiếp tục thản nhiên ăn cơm.

Tần Dã Vân cầm lấy điện thoại của Dư Tiều, tiếng cười đùa xung quanh vẫn không ngớt, cô ấy cũng chẳng thèm quan tâm. Cô ấy bấm màn hình điện thoại của Dư Tiều sáng lên, nhìn thấy bảo vệ màn hình là tấm ảnh máy bay chiến đấu.

[ Vui lòng nhập mật khẩu ]

Tần Dã Vân đánh ‘ực’ nuốt xuống một cái, ngón tay run run, lướt trên phím.

9-0-0-4-0-9

[ Mật khẩu không đúng, vui lòng thử lại. ]

Tần Dã Vân thoắt cái thở phào nhẹ nhõm. Cô thảy điện thoại trên tay xuống bàn, nói với Dư Tiều: “Trả cậu, không xem!”

Dư Tiều nhíu mày, hoàn toàn không hiểu nãy giờ người này làm gì.

Hôm nay Tần Dã Vân không ngồi bên cạnh Dư Tiều như thường lệ. Cô ấy đi vào trong mua một suất cơm, bưng khay sang ngồi chung bàn với Lâm Kỳ Nhạc và Đỗ Thượng.

“Cậu không sao chứ?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi cô ấy.

Tần Dã Vân bày ra một bộ mây bay gió thoảng, vén tóc ra sau tai, đột nhiên để đũa xuống, ghé sát lại thì thầm vào tai Lâm Kỳ Nhạc.

“Cậu có biết, hôm nay Sầm Tiểu Mạn lại khóc trong nhà vệ sinh! Rất nhiều người xúm xít trong đó an ủi cậu ta!”

“Khóc gì cơ?” Lâm Kỳ Nhạc mù mịt.

Tần Dã Vân nhìn cô: “Cậu thật sự không biết hả?”

*

Kể từ khi chuyển về học ở trụ sở chính, Lâm Kỳ Nhạc chưa từng nói chuyện với Sầm Tiểu Mạn lần nào. Mặc dù là bạn cùng lớp, nhưng kỳ thực bình thường không hề tiếp xúc qua lại gì với nhau.

Hơn nữa, Sầm Tiểu Mạn và Phí Lâm Cách lại thân thiết như vậy, đoán chừng cũng đặt biệt ghét cô.

“Sầm Tiểu Mạn nhân duyên siêu tốt.” Tần Dã Vân nói với cô: “Cậu còn nhớ thời điểm cấp hai, lúc cậu viết thư cho Tưởng Kiều Tây không? Tớ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lúc ấy cậu ta cũng khóc trong nhà vệ sinh, mọi người từ trên xuống dưới ba tầng lầu bu lại trong đó an ủi cậu ta. Tớ đặc biệt nhớ rõ, vì hôm đó tớ nín suýt chết vì không chen được vào nhà vệ sinh!”

Lâm Kỳ Nhạc mở to mắt nhìn Tần Dã Vân, mặt nghệt ra: “Hở, vậy thì sao?”

Tần Dã Vân nhíu mày: “Có phải cậu và Tưởng Kiều Tây lại bắt đầu yêu đương nữa không?”

Lâm Kỳ Nhạc càng lơ ngơ, lắc đầu: “Không có mà!”

Tần Dã Vân tì tay vào má: “Vậy sao cậu ta lại khóc miệt mài như vậy?”

Lâm Kỳ Nhạc ấm ớ: “Tớ… tớ làm sao biết được.”

Đỗ Thượng nói, tại sao nữ sinh đều thích khóc như vậy chứ?

Lâm Kỳ Nhạc đứng trước cửa phòng B15, Đỗ Thượng chuẩn bị đi vào lớp, Lâm Kỳ Nhạc cười méo xệch: “Đang yên đang lành có ai muốn khóc đâu.”

Đỗ Thượng ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng.

Hai ngày Tưởng Kiều Tây không đi học, giờ ra chơi, Lâm Kỳ Nhạc nằm sấp trên bàn ngủ ngon lành. Gò má áp xuống mặt bàn, môi vểnh cong, ngủ không có tướng ngủ, ngồi không có tướng ngồi.

Hoàng Chiêm Kiệt ngồi bên cạnh ngoái đầu ra sau hỏi Dư Tiều: “Hôm nay cậu ấy làm sao vậy?”

Dư Tiều làm bài tập hóa, buông thõng một câu: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng đã nhìn thấy cậu ấy hiện nguyên hình.”

Hoàng Chiêm Kiệt càng rối rắm.

Chỉ có cái bình màu đen bên trên in lời trích dẫn của vị thống tướng Eisenhower là nằm thảnh thơi ở góc bàn Lâm Kỳ Nhạc. Lúc đang trong giờ tự học, Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên ngước mắt lên, nhìn lom lom vào nó.

Tưởng Kiều Tây nói, tối nay tớ có thể gọi cho cậu nữa được không?

Lâm Kỳ Nhạc không hiểu: Cho dù tớ không bắt máy, nhưng cậu muốn gọi thì gọi, sao còn phải hỏi chứ?

Lâm Kỳ Nhạc cúi xuống tiếp tục làm bài tập, tính được một nửa, Lâm Kỳ Nhạc lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tán lá đung đưa ngoài cửa sổ.

Khi nào thì cậu ấy gọi tới nhỉ?

Ngay cả lúc tập bảo bối bóng rổ, Lâm Kỳ Nhạc cũng không khơi dậy nổi hứng thú. Cô mặc áo ba lỗ ôm sát người, váy ngắn, đi cùng đồng đội tới hội trường. Trên đường lướt qua rất nhiều người, nhưng Lâm Kỳ Nhạc biết, nơi này không có người mà cô quan tâm, cô thậm chí đến cả đầu cũng lười ngóc lên.

Tan học, trên đường về, Tần Dã Vân lại làm ầm ĩ với Dư Tiều ở ghế trước.

Tần Dã Vân nói, Dư Cẩm còn nhỏ không hiểu chuyện, mò mẫm lấy đại ngày sinh của người khác làm mật khẩu, bản thân Dư Cẩm cũng không biết nó có nghĩa gì.

Thái Phương Nguyên sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Làm gì có chuyện không biết, chẳng phải nó học theo Dư Tiều sao!”

Tần Dã Vân vừa nghe thấy mấy lời này, hai mắt sáng bừng, cô ấy hỏi Dư Tiều: “Mật khẩu của cậu là sinh nhật tớ hả?”

Dư Tiều đang cúi đầu đọc báo, lúc này ngước lên: “Bây giờ tớ đổi mật khẩu thành sinh nhật của cậu, cậu có thể tha cho tớ không?”

Tần Dã Vân ngẫm nghĩ giây lát: “Tại sao không!”

Dư Tiều nhún vai: “Vậy thì cậu cứ tiếp tục làm loạn đi.”

Tần Dã Vân lại bị chọc cho tức phát khóc. Xe vừa tấp vào trạm, cô ấy lập tức dậm chân thình thịch đi xuống. Lâm Kỳ Nhạc cũng bước xuống theo, nghe thấy Thái Phương Nguyên xuống xe rồi mà vẫn còn cười ngoặt ngoẽo, cười Tần Dã Vân làm ra mấy chuyện mất mặt trước mặt Dư Tiều. Lâm Kỳ Nhạc càng nghe càng khó chịu.

“Rốt cuộc chuyện này có gì buồn cười chứ!” Cô hét.

Thái Phương Nguyên thô lố mắt, mặt nghệt ra, nụ cười tức khắc mất tăm tích.

*

Đồng hồ nhích từng giây từng giây chậm chạp. Lâm Kỳ Nhạc ngồi trước bàn làm bài tập, điện thoại của cô rung không ngừng, là Đỗ Thượng gửi tin nhắn.

Đỗ Thượng:

[Anh Đào, bọn tớ chỉ đùa với Tần Dã Vân. Chẳng phải cậu ấy thích Dư Tiều sao, mọi người đều biết.]

Đỗ Thượng:

[Bọn tớ không có cười nhạo cậu ấy, hoàn toàn không có ý xấu gì, thật đó. Hiện tại, Tần Dã Vân còn đang ngồi ăn cơm ở nhà Dư Tiều. Không tin cậu hãy bắt máy nghe thử xem, cậu ấy đang nói chuyện phiếm với Dư Tiều nè, cậu đừng giận.]

Đỗ Thượng:

[Anh Đào, kỳ thực có đôi khi, cười thực sự chỉ là một nụ cười. Cậu nghĩ sâu nó liền sâu, cậu ném nó ra khỏi đầu thì nó chỉ là không khí, chẳng đại diện cho bất cứ điều gì. Cậu nói xem có phải cậu cũng thường xuyên cười bọn tớ, có ai mà chưa từng một lần làm trò cười cho người khác đâu chứ. Làm trò cười xong rồi, mọi người ngồi bên nhau, vẫn ăn cơm như cũ, nói chuyện phiếm như cũ, cậu nhìn tớ bị mất mặt, tớ nhìn cậu bị mất mặt, chẳng phải quan hệ càng gắn bó bền chặt hơn sao. Sau này khi chúng ta nhắc lại, nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười!]

Đỗ Thượng:

[Bằng không thì thế này, sau này bọn tớ không trêu Tần Dã Vân nữa, được không. Nhưng tớ cảm thấy, không trêu cậu ấy, nói không chừng cậu ấy còn không vui đó chứ. Nếu không thì cậu thử hỏi cậu ấy xem, kỳ thực Tần Dã Vân không có việc gì hết, thật đó, hiện tại cậu ấy còn đang cười đùa ầm ĩ với Dư Cẩm nè.]

Lâm Anh Đào làm xong bài tập, cô đi tắm rồi ngồi trên giường nói chuyện điện thoại với Đỗ Thượng. Đỗ Thượng ôn tồn: “Lẽ nào cậu không phát hiện, mỗi khi bọn tớ ghép đôi cậu ấy và Dư Tiều, cậu ấy đều rất vui vẻ.”

Lâm Anh Đào im lặng một lúc, cúi đầu nói: “Không biết…”

Đỗ Thượng nói: “Cậu là nữ sinh mà cậu không hiểu sao?”

Lâm Anh Đào lại im lặng.

“Tớ ghét nhất người ta nói tớ…” Cô lẩm bẩm.

Đỗ Thượng mỉm cười: “Không có nói cậu, cậu xem bọn tớ ai nói cậu nào.”

“Đỗ Thượng!” Lâm Anh Đào nhẹ nhàng gọi: “Tớ cảm thấy, cậu có thể làm một bác sĩ tốt.”

Đỗ Thượng sửng sốt: “Hả??”

Cuộc trò chuyện này kéo dài rất lâu, giữa chừng, Tần Dã Vân cũng nhào tới giành điện thoại của Đỗ Thượng tán gẫu với Lâm Anh Đào mấy câu. Tần Dã Vân chất vấn: “Lâm Anh Đào, cậu có còn nhớ lúc học mẫu giáo cậu nói sau này lớn lên cậu sẽ kết hôn với Dư Tiều không!”

Đằng sau truyền đến tiếng con trai cười nắc nẻ, tiếng huýt sáo, còn có tiếng vỗ tay cười ha hả của tổ trưởng Dư.

Lâm Anh Đào ngơ ra, đột nhiên cô cũng muốn cười, cô hét toáng: “Làm gì có chứ! Sao tớ không biết!”

Tần Dã Vân cũng phì cười: “Tớ cũng nghĩ cậu đã quên… hiện giờ cậu chỉ nhớ Tưởng Kiều Tây!”

Đột nhiên nghe thấy cái tên này từ miệng của cô ấy, thế nhưng Lâm Anh Đào không còn cảm thấy khổ sở chút nào nữa.

Tần Dã Vân cầm điện thoại trên tay, đứng bên bàn ăn nhà Dư Tiều, đứng giữa rất nhiều người, bất giác sửng sốt.: “Cậu… cậu khóc cái gì chứ?” Cô ấy hỏi Lâm Anh Đào.

*

Tưởng Kiều Tây gọi cho Lâm Anh Đào mấy cuộc điện thoại, nhưng không phải không có người bắt máy, mà là đường dây luôn bận.

Sau khi tắt đèn, trong phòng vệ sinh của ký túc xá trung học ngoại ngữ chỉ có thể nghe thấy tiếng bạn cùng phòng ở bên ngoài thỉnh thoảng nói mớ. Tưởng Kiều Tây ngồi một mình trong bóng tối, chỉ có đốm lửa nhỏ giữa các ngón tay lóe lên ánh sáng yếu ớt.

Nếu như điện thoại không có người bắt máy, ít nhất cậu biết rằng, Lâm Anh Đào vẫn còn đang tức giận, hoặc Lâm Anh Đào đã ngủ, hoặc là cô không muốn bắt máy.

Nhưng đường dây bận lâu như vậy, cô hẳn là đang nói chuyện phiếm với người khác —— bạn thân, bạn học, hoặc là gia đình, người thân.

Đối với Lâm Anh Đào mà nói, ‘Tưởng Kiều Tây’ cũng không phải là người duy nhất.

Mười giờ bốn mươi phút, Tưởng Kiều Tây chậm chạp một lúc mới nhận ra điện thoại đã thông.

Cậu hỏi: “A lô?”

“Vừa rồi tớ nói chuyện với Đỗ Thượng bọn họ, không chú ý thấy cậu gọi đến.” Chỉ nghe thấy Lâm Anh Đào ở đầu bên kia giải thích.

Tưởng Kiều Tây im lặng giây lát.

“Tưởng Kiều Tây,” Lâm Anh Đào chủ động cất lời: “Vừa rồi tớ đột nhiên nghĩ thông suốt.”

Tưởng Kiều Tây ngẩn ngơ buột miệng: “Cậu nghĩ thông suốt chuyện gì?”

Lâm Anh Đào nói: “Chờ sau này chúng ta lớn lên, những chuyện trước kia chỉ tựa như trò đùa, kỳ thực không quan trọng như vậy.”

Tưởng Kiều Tây nghe thấy trong lòng đau nhói.

“Chuyện gì trước kia là trò đùa?” Cậu hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương