Edit: Hoa Tuyết
Từ trước đến nay không có ai yêu cầu Tiểu Mễ sửa cách xưng hô cả.
Tần Hạo cũng không miễn cưỡng chuyện này, một mặt vì sợ Tiểu Mễ không thích ứng.

Còn nhiều vấn đề và nhiều thời gian, bọn họ còn ở bên nhau rất lâu, anh mong Tiểu Mễ sẽ thật lòng tiếp nhận anh, sau đó tình nguyện ngọi anh một tiếng ‘cha’ hơn.
Thật ra đối với Tiểu Mễ, tiếng ‘cha’ này rất xa lạ.
Từ khi cô bé biết chuyện, người kia đã đi công tác quanh năm, một năm về nhà chẳng được mấy lần, mỗi khi nhà trẻ có hoạt động gì, các bạn khác đều có cha đến, còn bé thì không.
Lúc đầu cô bé còn hỏi Hạ Tư Linh, vì sao cha lại không ở nhà, Hạ Tư Linh bảo rằng cha con rất bận.
Sau đó thì cô bé không hỏi lại nữa.
Một cô bé còn nhỏ như vậy, không biết trong suy nghĩ đã rõ khái niệm ‘ly hôn’ hay chưa.

Nhưng bé đã có thể biết rất rõ rằng ai là người đối xử tốt với mình.
Bé biết, Tần Hạo vô cùng thương mình, và cũng rất thương mẹ.
Tiếng ‘cha’ này cô bé chỉ gọi trong vô thức, nhưng lại làm cho khóe mắt của một người đàn ông cao một mét tám ươn ướt.
Anh lẳng lặng ngắm nhìn cô bé trong lòng mình, đáy lòng mềm mại không thôi.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được trách nhiệm và nghĩa vụ nặng nề vô hình trên vai mình.
Sau một lần gọi, Tiểu Mễ như gọi đến nghiện.

Liên tiếp nhiều ngày sau đó, bé càng bám Tần Hạo hơn, cứ gọi cha ơi cha à mãi, buổi tối cũng muốn Tần Hạo dỗ ngủ.
Tần Hạo là một người vô cùng kiên nhẫn, cô bé đang độ tuổi cực kì hoạt bát hiếu động, đặc biệt tính tình Tiểu Mễ còn hướng ngoại, cứ luôn miệng ríu ra ríu rít, muốn kể hết mọi chuyện vụn vặt đã xảy ra cả ngày cho anh nghe.

Từ đầu đến cuối Tần Hạo đều chăm chú lắng nghe và đưa ra một số bình luận.

Thậm chí anh còn bắt đầu học đàn dương cầm từ Tiểu Mễ.
Một cô bé gà mờ sao có thể dạy ai được chứ, kết quả thế nào không nói cũng biết.

Hạ Tư Linh hết sức bất đắc dĩ với chuyện ngày ngày ‘làm ồn’ của hai người họ, chỉ có thể câm nín nhìn hai người mới ‘nhậm chức’ cha con thân thiết quấn quýt.
Tháng bảy, Tần Hạo đưa Hạ Tư Linh về thăm ông bà nội, Tiểu Mễ không được dẫn theo, thời gian này tạm thời ở bên nhà của ông Hạ.
Bà nội anh là một người vô cùng phúc hậu, đã tám mươi mấy, nhưng ngày ngày đều bới tóc cẩn thận tỉ mỉ, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, trên người còn thoang thoáng mùi kem dưỡng da thời xưa.

Về sau Tần Hạo mới nói cho bà biết, mỹ phẩm anh gửi cho bà là hiệu ‘Modern Lady’ của Thượng Hải, bà cực kì thích mùi thơm này, còn khen cô gái trên bao bì xinh đẹp.
Tuy rằng có người chăm sóc ông bà, nhưng thỉnh thoảng bà vẫn tự tay làm đồ ăn.

Bà thường nhấn mạnh rằng, người lớn tuổi phải thường xuyên vẫn động chân tay trí óc, bằng không cơ thể sẽ rỉ sét mất.
Cuộc đời này, bà còn một tâm nguyện, đó là chứng kiến đứa cháu trai lớn lấy vợ, cho nên từ khi nghe tin anh kết hôn là cứ hai ba ngày lại gọi điện thoại giục anh đưa vợ về cho bà xem.
Hạ Tư Linh xinh đẹp lại hiểu chuyện, làm Tần Hạo hết sức nở mày nở mặt.
Sau khi gặp mặt thân thích trong nhà, nào cô nào thím, lại bị khủng bố hết vấn đề này đến câu hỏi khác, Tần Hạo bèn dẫn cô trốn ra ngoài đổi gió.
Bầu không khí ở quê và ở thành phố rất khác nhau, dù trời nóng nhưng không bị khô hanh.

Trên đầu Hạ Tư Linh đội một cái mũ rơm mà không biết anh lấy từ đâu ra, được anh nắm tay dắt đi trên con đường rợp bóng râm.
Lẳng lặng đi bên nhau như thế, không nói gì cả, nhưng thoải mái dễ chịu vô cùng.
Tần Hạo chỉ lên một ngọn núi nhỏ phía trước nói: “Chúng ta đến đó đi.”
Hạ Tư Linh nhìn theo, đó là một rừng cây nhỏ xanh biếc rậm rạp, không nhìn ra là chỗ nào: “Đó là gì vậy?”
“Rừng trái cây.” Anh giải thích với cô: “Mười năm trước cha anh đã thuê nó, thời hạn là hai mươi năm, mấy năm nay luôn mướn người chăm vườn, mỗi năm thu hoạch rồi gửi thẳng đến cho bà nội.”
Hạ Tư Linh chưa từng bao giờ nghe tới việc này nên rất ngạc nhiên: “Cả ngọn núi đều là của nhà anh á?”
Tần Hạo sửa lời cô: “Là của nhà mình.” Anh ôm vai cô, không hề ngại nóng: “Chuyện này khá là bình thường mà, ở đây rất người đều có rừng trái cây, có điều năm đó phải nhờ người bảo lãnh mới có thể kí hợp đồng thuê được, diện tích không lớn như em nghĩ đâu, sườn núi cũng không dốc, đi chưa tới một tiếng là giáp hết thôi.

Chúng ta đi lên đó xem một chút, sẵn tiện hái một ít trái cây tươi luôn.

Trước khi về mình lại đến lần nữa, hái về cho Tiểu Mễ và vợ chồng lão Hạ ăn.”
Hạ Tư Linh cảm thấy chỗ vai bị anh ôm đã toát cả mồ hôi, bèn đẩy anh: “Có thấy nóng không hả?!” Tần Hạo cười nhìn cô một lúc, sau đó nghiêng đầu sáp tới chui vào nón rơm hôn cô một cái, rồi mới chịu buông tay ra.
Hai bên đường có rất nhiều bắp, cũng có mấy cô bác nông dân ngồi bên lề nghỉ ngơi, anh hôn cô, người ta hẳn là sẽ thấy, mặt Hạ Tư Linh hơi đỏ lên, dùng mu bàn tay áp lên bên má nóng hầm hập của mình, nói sang chuyện khác.
“Em biết mà, ở Đông Bắc quê em cũng có núi trái cây vậy, trên núi còn có vài căn chòi để nghỉ ngơi nữa.


Trước đây em với Hạ Ấu Đình từng lên núi chơi, có điều rất ít khi đi ngay mùa thu hoạch, hầu như toàn là đi vào mùa Đông thôi.”
Đi qua cánh đồng bắp, hai bên đường chuyển thành mấy loại hoa cỏ và cây cối không rõ tên, mấy con bướm cánh lớn đầy màu sắc đậu trên những bông hoa đỏ rực, họ còn chưa tới gần, chúng đã bay đi mất.
Vài ngày trước trời đổ mưa nên đường đất vẫn còn lầy lội, Tần Hạo nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cẩn thận đó.”
Sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút thì thấy một ngôi nhà nhỏ ở phía trước.
Tần Hạo quen cửa quen nẻo vào lấy hai đôi ủng và áo khoác cao su màu đen, bảo Hạ Tư Linh thay giày, mặc áo khoác vào, rồi anh cũng tự trang bị cho mình, còn cầm theo một cây gậy và giỏ.
Cả hai nhìn cách ăn mặc của nhau mà đồng thanh bật cười một lúc.

Giờ còn đâu những con người tài giỏi trong giới thượng lưu ở thành phố lớn, mà đã hoàn toàn trở thành dân quê ngố tàu rồi.
Đi lên một chút nữa đã có thể thấy bóng của các cây ăn quả.
Hạ Tư Linh bỗng trở nên phấn khích, mọi thứ đều do Tần Hạo cầm, cô chỉ việc tay không vui vẻ chạy lên.

Mấy trái chín trên cây, không có thuốc trừ sâu, hái xuống lau lau là có thể ăn ngay, tươi ngon không gì bằng.
Khu này toàn trồng táo, đi về phía trước chút nữa còn có lê, táo gai, anh đào, mơ, mận, thậm chí cả một cánh đồng dưa hấu.

Tần Hạo nói rằng dưa hấu này không bán, mà khi chín, thì người quen có thể đến hái và chia cho hàng xóm.
Chỉ trong chốc lát, chiếc giỏ trong tay Tần Hào đã đầy các loại trái cây khác nhau.
Dưới bóng cây, Hạ Tư Linh nhảy chân sáo đi lựa mấy trái táo to nhất để hái.

Đột nhiên, chiếc mũ rơm của cô bị lấy ra, đỉnh đầu man mát, cô ngước lên, thì ra có một chiếc lá sen lớn che trên đầu mình.

Tần Hạo ở phía sau áp tới, ôm cái eo thon của cô: “Lá sen đẹp nhất là dành cho bà xã anh.”
Hạ Tư Linh rất vui vẻ, cầm lấy lá sen, chiếc lá xanh mướt, ở giữa còn có mấy giọt nước lăn tròn.

Cô ôm lấy cổ Tần Hạo, hôn mạnh lên môi anh: “Cảm ơn ông xã!”

Chỉ một chiếc lá sen thôi mà.

Tần Hạo không ngờ cô lại dễ dàng thỏa mãn đến thế, bàn tay trên eo cô bèn không thành thật xoa xoa: “Hay là anh đi hái mấy bông sen đó cho em nhé?”
Hạ Tư Linh vội lắc đầu: “Không cần, nguy hiểm lắm, chúng ta nhìn là được rồi.”
Họ vừa nhìn thấy một cái ao nhỏ cách đây không xa, bông sen bên bờ đã bị người dân hái hết, chỉ còn mấy bông ở giữa ao thôi.
Tần Hạo nhìn đôi môi cô mấp máy mà không kiên nhẫn nghe cô nói nữa, dứt khoát cúi đầu hôn cô.
Trên núi sẽ không có ai nhìn thấy nữa.
Mà dù có, anh cũng chẳng quan tâm, đâu phải anh chưa từng hôn cô trước mặt mọi người.
Anh chỉ biết rằng, lúc này mình rất muốn hôn cô.
Hạ Tư Linh bị anh ép sát, từ từ dựa vào thân cây, nghiêng đầu đáp lại anh, đầu lưỡi anh rất mạnh mẽ, mút mát quấn quýt, lần nào hôn nhau anh cũng hôn cô đến mức thiếu oxy, không thở nổi.
Lá sen trong tay cô nghiêng sang một bên, những giọt nước bên trên lập tức chảy xuống rơi vào cổ anh.

Tần Hạo rùng mình, cứ tưởng có sâu bọ gì, nhưng có thì cũng chỉ là vấn đề nhỏ, với tình huống hiện tại, thì ngay cả có rắn, anh vẫn có thể hôn tiếp mà không nhúc nhích.
Hơi thở của hai người nặng dần, Tần Hạo rời khỏi môi cô, còn quay sang mổ vào vành tai cô một cái, khẽ nói: “Bà xã à, em có muốn thử ở đây không?”
Hạ Tư Linh đột ngột căng thẳng, trong đầu vang lên một hồi chuông cảnh báo, bèn đẩy mạnh bàn tay to lớn đang ôm eo mình ra, sợ đến choáng váng: “Anh có điên không?”
Tần Hạo vùi đầu vào hõm vai cô, khẽ cười nói: “Dũng cảm lên nào.” Anh ngẩng đầu lên, nắm lấy cằm cô, làm môi cô chu ra: “Cũng không có ai cả, sợ gì chứ?”
Tim cô đập thình thịch: “Có sâu!”
Ánh mắt anh tối hơn: “Nếu anh tìm được một nơi không có sâu thì sao?”
Hạ Tư Linh ngước lên, sắc mặt thay đổi: “Thật sự có sâu đó.”
Anh không chịu tin: “Ít hù anh đi.”
Cô nóng nảy, khua tay chỉ anh: “Thật đấy, là sâu lông … Tần Hạo, em không bắt nó, phải làm sao đây?”
Tần Hạo vô thức đưa tay vuốt lên mái tóc mình và thật sự chạm phải một thứ đầy lông.

Anh lập tức hoảng hốt, bật ra một câu chửi thề, run bắn cả người, ném thứ mềm mại lông lá đó đi.
Anh sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Hạ Tư Linh bật cười nghiên ngả, ngồi xổm xuống đất ôm bụng cười to.
Hóa ra anh sợ sâu bướm.
Tần Hạo bị cô cười mà tức bốc khói, cúi đầu nhìn xuống thì chỉ thấy một cọng cỏ đuôi chó.

Anh nghiến răng nghiến lợi, nhưng vừa tức vừa mất mặt.
Đàn ông trả thù rất dữ dội.


Anh đen mặt đi tới, bế bổng cô lên.

Hạ Tư Linh sợ hãi hét lên.
Tần Hạo bước đến ao sen, giả vờ muốn ném cô xuống đó.
Hạ Tư Linh kêu to xin tha, hai tay nắm chặt áo khoác anh, cứ như anh sẽ ném cô thật vậy.
Tần Hạo bỗng nhiên nguôi giận.
Anh thả cô xuống, thấy cô ngồi dưới đất thở hổn hển, anh liếm môi nói: “Em cứ việc quậy, cứ việc làm anh giận đi, anh sẽ ghi sổ hết, sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ với em thôi.”
Hạ Tư Linh cảm thấy mình vừa chọc giận… một con sói.
Lần này lên núi thu hoạch được không ít, một giỏ đầy trái cây tươi và cả mấy trái bắp.

Hạ Tư Linh còn hái rất nhiều hoa dại, sau khi trở về cắm vào một cái lọ nhỏ.
Ăn tối xong, mặt trời cũng lặn, nhiệt độ giảm dần, màn đêm buông xuống, không khí rất mát, gió đêm mơn man, hai người bèn mang ghế đẩu ra sân ngồi ngắm sao.
Tần Hạo ôm cô, chỉ cho cô biết kia là chòm sao gì, đó là chòm sao gì.
Cô nằm trên đùi anh, trông rất thoải mái lười biếng.
Thật thư thái.
Tần Hạo vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, lại không nhịn được cúi đầu xuống hôn cô, ngửi thấy mùi ‘Modern Lady’ trên người cô.

Hạ Tư Linh vùi mặt vào người anh, mỉm cười: “Em dùng trộm của bà một chút, nó thật thơm.


Anh bóp bóp mặt cô: “Khi về sẽ mua cho em hai hộp.”
Hạ Tư Linh quay đầu lại tiếp tục ngắm những vì sao, hai người cứ lặng lẽ như thế một lúc.
Cô buồn chán mò mẫm chân anh, nói: “Tinh Hòa và Ấu Đình đã đến núi Trường Bạch rồi đó.”
Tần Hạo nói: “Ừa, anh có nghe nói.”
Hạ Tư Linh dịch đầu, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn: “Em ấy luôn muốn có con, nên tâm trạng không được tốt lắm.”
Tần Hạo cười: “Vấn đề này không vội được, họ còn trẻ mà, tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Hạ Tư Linh im lặng, một lúc sau, đột nhiên ngồi thẳng dậy, vòng tay ôm cổ anh, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen của anh, gọi tên anh một cách nghiêm túc: “Tần Hạo.”
Thấy cô trang trọng như vậy, Tần Hạo hơi giật mình, vô thức đáp: “Hử?”
“Em muốn sinh cho anh một đứa con.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương