Trường tôi từ sau khi chúng tôi tốt nghiệp không thay đổi quá nhiều, vẫn giống như một người mẹ dang cánh tay rộng lớn chào đón những đứa con trở về.
Mười năm trôi qua, tôi gần như không dám quay lại đây, bởi vì mỗi góc trong ngôi trường này đều lưu giữ một vài ký ức nho nhỏ mà mỗi lần tôi nhớ đến chỉ muốn khóc.
Hai khu nhà nhỏ phía bên trái đã được phá đi và xây mới.

Lúc trước, bọn học sinh hay than phiền rằng ở đây vừa không có Wifi, nhà vệ sinh còn vừa chật chội, lại còn bị hỏng cửa, bất tiện chết đi được.

May mắn là suốt ba năm lớp tôi không phải học ở hai khu này.

Phòng y tế cũng trở nên hiện đại hơn.

Những năm còn đi học, cứ đến những tiết tôi không thích như Hóa, tôi thường giả ốm xuống nằm ngủ ở đây, tỉ dụ như giả đến tháng đau bụng đau lưng chẳng hạn.

Có những hôm giường nằm không đủ, hai ba người chẳng quen biết gì nhau phải nằm chen chúc trên một cái giường, vừa ấm vừa vui, vừa kết giao thêm được bạn mới.

Cô giáo trực y tế toàn bảo, chúng mày cố tình ốm hay gì, hôm nay thời tiết vừa nắng vừa đẹp, ốm thế quái nào được.

Những lúc như thế, chúng tôi thường nhìn nhau cười trộm, rồi giả bộ nghiêm chỉnh ôm bụng ra vẻ đau đớn lắm.

Giống như hầu hết những người khác, năm học cuối cùng là năm học đáng nhớ nhất.

Không còn gì để mất nữa, thầy cô yêu thương và tạo điều kiện hết mực, lũ chúng tôi chỉ cần trốn học được thì sẽ trốn học, đi học muộn nhiều đến mức sổ chủ nhiệm hết cả chỗ để ghi tên, tập thể dục giữa giờ nhiều lần chỉ có bốn năm mống, cô giám thị tức đến mức đi lên lớp ghi tên từng đứa một.

Chúng tôi chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của cô vang lên lộp cộp trên chiếc cầu thang gỗ đã cũ liền hò nhau chạy hết vào nhà vệ sinh, cô quát cũng không đứa nào chịu bước ra.
Mặc dù năm lớp 12 là năm tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, nhưng những ký ức lúc ấy cũng là thứ tôi muốn trốn tránh nhất.

Bởi lẽ, lớp 12 là khởi đầu, cũng là kết thúc của tôi và cậu ấy.
Duẫn Thành là anh trai kết nghĩa của Kim Hoa, tôi cũng không nhớ nổi vì lý do gì mà Kim Hoa nhận cậu ấy là anh trai nữa.

Cậu ấy là một người hơi kỳ lạ một chút, những ngày đầu mới vào lớp chúng tôi còn tưởng Duẫn Thành bị tự kỷ, vì lúc nào cậu ấy cũng chỉ thích ngồi một mình, đeo tai nghe và trưng ra bản mặt băng lãnh khó ở như thể ai đó vừa lấy cắp tiền của cậu ấy.

Không ít những tin đồn được thêu dệt lên, tỉ dụ như ba mẹ Thành đã ly hôn rồi, cả hai người đều ra nước ngoài, để lại cậu ấy cho bà nội nuôi.
Chính vì thấy Duẫn Thành quá khó gần như thế, nên Kim Hoa mới có cả một kế hoạch để kết bạn với cậu ấy.

Và đấy cũng là lý do chúng tôi bắt đầu làm quen với nhau.
Mặc dù ở trong cùng một lớp, nhưng phần vì tính hai đứa chúng tôi đều e ngại người lạ, phần vì không có chủ đề chung để nói, nên chúng tôi cứ yên ổn duy trì mối quan hệ “Người quen nhưng không biết” này.

Có lỡ gặp nhau trên đường cũng chỉ gật đầu chào lấy lệ, hay thậm chí không thèm chào luôn, cứ thế mà lướt qua.
Mãi cho đến khi Kim Hoa nghỉ học thêm.
Bắt đầu từ lớp mười, tôi và Kim Hoa đi học thêm Toán cùng với nhau, chỗ học là do cô ấy tìm trước, sau đó tôi là người đến theo.

Tình cờ thế nào, bác của Duẫn Thành lại là bạn thân với thầy giáo dạy Toán của chúng tôi, nên cậu ấy cũng đi học ở đó.

Kế hoạch của Kim Hoa bất ngờ thành công như thế.

Mặc dù hai người chúng tôi ngồi cạnh nhau không ít lần, tôi với cậu ấy luôn duy trì tình trạng không nóng không lạnh, thi thoảng xã giao một hai câu cho gọi là có quen biết, nên khung cảnh thường thấy sẽ là Kim Hoa ngồi giữa chúng tôi, lúc thì quay bên này, lúc thì quay bên kia, mồm miệng liến thoắng không ngừng.

Tôi vô cùng hài lòng với chuyện đó, vì tôi vốn không thích nói chuyện nhiều, cô ấy cứ như thế khiến bầu không khí giữa chúng tôi rất thoải mái.

Học lực cả ba chúng tôi đều không tệ lắm, miễn cưỡng cũng được coi là giỏi, nên nhiều lần nghe giảng buồn ngủ quá lại quay sang tám chuyện với nhau, vài lần thầy quay xuống nhìn liền giả bộ ngoan ngoãn ngậm miệng lại nghe giảng chăm chú, được vài phút lại đâu vào đấy.


Nghĩ lại thấy có lỗi với thầy quá, thầy hiền lắm, chả hiểu xui xẻo thế nào lại vớ phải mấy đứa học trò như chúng tôi.
Thế nhưng để đi du học, Kim Hoa buộc phải đi thi lấy bằng IELTS.

Cô ấy quyết định nghỉ lớp học thêm Toán vì trùng giờ với lớp học Tiếng Anh, trước khi nghỉ còn hứa hẹn một ngày nào đó sẽ quay lại, vì thế nên chỉ còn mỗi hai chúng tôi nhìn nhau đắm đuối.
Mịa, dù sao cũng là bạn bè cùng lớp, chẳng lẽ ngồi cạnh nhau lại chẳng nói với nhau câu nào à.

Tôi dồn hết can đảm trong người, quay sang bắt chuyện với Duẫn Thành.
Cậu ấy không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ờm, lại còn nói hơi nhiều một chút.

Mặc dù hai đứa chúng tôi không có sở thích chung, tỉ dụ như tôi thích nghe nhạc Hàn, cậu ấy lại thích nghe nhạc Nhật, cậu ấy thích xem phim hành động Mỹ, tôi lại chỉ thích xem mấy loại phim tình cảm sướt mướt của Trung Quốc với Hàn Quốc, thế nhưng kỳ lạ là ngày nào chúng tôi cũng có chuyện để nói.

Tôi không phải đứa nhiều chuyện đâu, thật sự đấy, bình thường toàn là mọi người gợi chuyện để tôi nói thôi.

Chúng tôi từ chỗ quen biết sương sương bắt đầu hứa hẹn giữ chỗ cho nhau, hay cậu ấy đi ra ngoài mua nước sẽ tiện tay mua cho tôi gói bim bim gì đó, đương nhiên, tiền là tôi đưa.
"Tiền mua nước cho tao còn chẳng có, đi mua hộ mày đã là làm phước lắm rồi.

Không ăn thì nhịn."
Đấy, lúc nào cũng cục súc với tôi.
Cậu ấy học Toán rất giỏi, không phải giỏi kiểu chăm chỉ cày cuốc hàng trăm bộ đề, mà là giỏi kiểu thiên phú ấy, nên bình thường chả làm bài tập bao giờ.

Tôi thì học Toán không đến nỗi, dù sao ngày xưa cũng từng định thi chuyên Toán, nhưng nói gì thì nói tôi vẫn là con gái, làm sao giỏi bằng cậu ấy được.


Hai người chúng tôi ngồi cạnh nhau, lập tức trở thành bộ đôi lười có tiếng, đề bài quá ba dòng thì không đọc, đã bấm được máy ra kết quả thì nhất quyết không động tay vào làm.

Tôi còn lười đến mức ngồi học thuộc mấy công thức tính nhanh để đỡ phải ngồi tính toán.
"Đâu, đưa cái đề đây tao xem nào." Duẫn Thành cầm lấy tờ đề trong tay tôi, giở giở lật lật mấy trang rồi dí sát mắt vào đọc.
"Đề mày đâu?"
"Mày hiểu tao mà, bình thường tao có làm bài tập bao giờ đâu.

Mà đề này khó lắm hay gì, sao mày làm sai nhiều thế.

Trời ạ, sao câu này mày làm sai được vậy? Nhìn cái là biết làm được mà."
"Mày làm thử đi."
"Thôi khỏi, cần gì phải làm hết cho phiền phức ra.

Sau này câu nào mày làm sai, tao làm cho mày là được rồi."
Tôi cảm thấy so về độ tsundere, tôi tuyệt đối không thể bằng cậu ấy được.
Hết chương 3..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương