Anh Cũng Có Ngày Này
-
Chương 95-2: “Lương Y Nhiên, tự cô từ chức đi.”
Lý Thành Hiên ở bên này thuận lợi bao nhiêu, thì Tiền Hằng lại không thuận lợi bấy nhiêu.
Thành Dao từ chức, bàn làm việc của cô hoàn toàn để trống, trái tim của anh cũng luôn cảm thấy trống rỗng. Mấy ngày nay Quân Hằng lại tuyển dụng một vài người mới, chị Chu bộ phận hành chính vốn đã sắp xếp cho người mới ngồi vào chỗ Thành Dao, nhưng Tiền Hằng lại đổi vị trí cho người đó, Thành Dao không có ở đây, anh luôn cảm thấy không ai có thể lấp vào chỗ của cô.
Chỉ là những chuyện mà Đàm Dĩnh nói với anh, đã khiến Tiền Hằng có chút cảnh giác. Thành Dao sẽ không phạm phải loại sai sót cấp thấp làm mất bản gốc như vậy, chỗ này chắc chắn có vấn đề.
Đàm Dĩnh đã nói đi nói lại chuyện này: “Tóm lại là nó đã mất một cách không thể giải thích được, Thành Dao để trên bàn mấy tiếng, đi ra ngoài ăn bữa cơm xong, về thì đã biến mất, em với cô ấy đã tìm khắp nơi, còn kiểm tra camera giám sát của Quân Hằng, lúc bọn em đi ra ngoài ăn trưa thì không có người bên ngoài đi vào...”
“Còn những người trong công ty thì sao?” Tiền Hằng nhạy cảm bắt được điểm chính, “Cho nên có người đi vào không?”
“Trong công ty à.” Đàm Dĩnh suy nghĩ một lúc, “Hình như chỉ có Lương par đi vào.”
Sau khi Đàm Dĩnh rời đi, anh mím môi, đi lấy video giám sát ở lối vào của Quân Hằng, căn cứ theo thời gian Đàm Dĩnh nói, anh đã xem đi xem lại mấy lần, một nhóm người Thành Dao Đàm Dĩnh cùng đi ra ngoài ăn trưa, trong phòng làm việc không có ai, cho đến mười phút sau thì có Lương Y Nhiên vội vã bước vào Quân Hằng, một lát sau lại vội vã rời đi.
Tiền Hằng nhanh chóng bước vào văn phòng của Lương Y Nhiên: “Chuyện Thành Dao làm mất bản gốc, cô giải thích đi.”
Lương Y Nhiên ngẩn người, rồi ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: “Giải thích cái gì? Chuyện của em ấy, là em chỉ bảo không tốt, không chú ý đến những thay đổi tâm trạng của em ấy, em nên dặn dò em ấy nghiêm túc hơn, cho nên em đã hoàn trả phí luật sư cho đương sự.”
“Vụ kiện này tôi đã xem lại hồ sơ, cô ấy xử lý không có vấn đề gì cả, cho dù không làm mất hóa đơn, thì kết quả cũng không có sự khác biệt, với tư cách là một cộng sự, tôi phản đối hành vi dung túng cho khách hàng la lối om sòm, tôi cho rằng không nên hoàn trả phí luật sư. Cô với tư cách là luật sư hướng dẫn, khi nhân viên trong đoàn đội gặp phải loại chuyện này, thì cách làm thỏa đáng nhất là mạnh mẽ bảo vệ nhân viên, chứ không phải là dàn xếp ổn thỏa. “
Lương Y Nhiên có hơi lúng túng, giọng nói cũng có chút tủi thân: “Nhưng anh còn chưa nhìn thấy người đương sự đó đâu, quá quấn người, rất phiền phức, miệng còn th ô tục mắng chửi người...”
Biểu cảm của Tiền Hằng rất điềm tĩnh, cũng rất lạnh lùng: “Lương Y Nhiên, cô là một cộng sự, thành viên trong đoàn đội có chuyện, thì chuyện đối ngoại là trách nhiệm của cộng sự. Đối kháng xong thì mới tới xử lý trách nhiệm nội bộ, đạo lý này, có cần tôi dạy lại cho cô không?”
Lương Y Nhiên còn chưa kịp nói gì, thì giọng nói của Tiền Hằng lại vang lên: “Bản gốc mà cô ấy mất, có phải cô cầm hay không?”
Nét mặt của Tiền Hằng rất lạnh, Lương Y Nhiên vô thức bối rối, cô ta lập tức phủ nhận: “Sao thế được? Tại sao em có thể làm ra loại chuyện đó chứ, Tiền Hằng, em biết anh thích Thành Dao, nhưng anh vì cô ấy mà không nói công bằng, tới nghi ngờ chất vấn em, có phải là quá đáng không?”
Tiền Hằng không tỏ thái độ, chỉ đặt điện thoại chụp lại video giám sát trước mặt Lương Y Nhiên: “Tôi đã kiểm tra thời gian, từ lần cuối Thành Dao thấy bản gốc giấy nợ đến khi phát hiện giấy nợ bị mất, cũng chỉ mấy tiếng trống, bình thường thì bên bàn làm việc của cô ấy luôn có người, chỉ có khi cô ấy đi ra ngoài ăn trưa với những người khác là có kẻ hở phạm tội. “
Tiền Hằng nhìn chằm chằm Lương Y Nhiên: “Cô ấy còn trẻ, còn hơi bướng bỉnh, nhưng tôi không ngu ngốc. Khoảng thời gian đó chỉ có cô ra vào phòng làm việc.”
Lương Y Nhiên mím chặt môi: “Vụ kiện này là Thành Dao xử lý độc lập, em chưa từng can thiệp, thậm chí ngay cả tài liệu ứng tố của em ấy cũng chưa nhìn thấy, chưa từng chạm vào.” Biểu cảm của cô ta rất bình tĩnh, nhưng mà trái tim lại không thể đập ổn định.
Tiền Hằng là một người không nhiệt tình, nhưng cũng chưa bao giờ hung dữ dọa người như vậy. Lương Y Nhiên không ngờ tới, anh sẽ vì Thành Dao mà làm đến bước này, cô ta cho rằng bất luận như thế nào thì địa vị của cô ta cũng cao hơn Thành Dao, Thành Dao là bạn gái cũ đã thua trận phải lùi bước, còn cô ta là cộng sự mới vì Quân Hằng mà tạo ra thu nhập, cho dù không tiến thêm một bước với cô ta, thì tương lai cũng là đồng nghiệp và bạn hợp tác ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chẳng lẽ vì chút chuyện như vậy mà giằng co đến mức này? Huống chi có một số chuyện, mở một mắt nhắm một mắt là được rồi, chuyện đều đã trôi qua rồi, truy xét có ý nghĩa gì?
“Có lẽ cách giải quyết của em không thỏa đáng, lần sau nhất định sẽ chú ý.” Lương Y Nhiên nói một cách dịu dàng, cười một tiếng, “Nhưng bây giờ cũng đã giải quyết xong kết thúc vụ kiện rồi, không cần phải tốn thời gian suy nghĩ dằn vặt nữa. Anh cũng đừng quá nhạy cảm với em, Thành Dao vừa mới đến đoàn đội của em, có lẽ tác phong công việc không quá giống nhau, nhưng em làm sao có thể lấy bản gốc giấy nợ được?”
“Chuyện của Thành Dao, mỗi một chuyện đều đáng giá để tôi tốn thời gian suy nghĩ. Cô ấy là từ đoàn đội của tôi chuyển đến chỗ cô, là tôi tin tưởng năng lực chuyên môn của cô mới chuyển đi, cô ấy gặp chuyện trong đoàn đội của cô, tôi cũng có trách nhiệm.” Biểu cảm của Tiền Hằng rất nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm về phía Lương Y Nhiên,”Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, có phải cô cầm bản gốc hay không?”
“Em không có.” Lương Y Nhiên bắt đầu tức giận, cô ta giận sự không hiểu phong tình của Tiền Hằng, giận sự cố chấp của Tiền Hằng, cũng giận Tiền Hằng đã quên đi tình xưa, lần đầu tiên, cô ta cảm thấy thất bại, “Tiền Hằng, em biết anh chia tay không vui, nhưng anh không thể trút hết cơn giận lên người em, Thành Dao từ chức, là bản thân cô ấy xử lý vụ kiện có sai sót, không ở lại Quân Hằng nổi nữa, đây không phải là vấn đề của em, là vấn đề năng lực của cô ấy!” Mặt Lương Y Nhiên đỏ ửng tủi thân, “Anh cũng là một luật sư thâm niên, nói gì đều phải nói có bằng chứng, anh muốn em hợp tác đi nghiệm chứng, thì em cũng sẽ hợp tác, em tự chứng minh trong sạch!”
Nói xong lời này, quả nhiên Tiền Hằng đã không nói nữa. Lương Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô ta vừa định tìm một chủ đề mới làm dịu bầu không khí, thì lại nghe Tiền Hằng mở miệng một lần nữa------------------------------------------------
“Ngay cả tập tài liệu ứng tố cô cũng chưa đụng tới phải không?”
Lương Y Nhiên không nghi ngờ gì: “Phải.”
“Cô sẵn sàng hợp tác tự chứng minh trong sạch?”
“Không sai.”
“Vậy làm kiểm tra dấu vân tay đi.” Nét mặt của Tiền Hằng rất dửng dưng. “Nếu như chưa từng chạm vào, thì tài liệu trong hồ sơ vụ kiện này sẽ không có dấu vân tay của cô. Tôi biết một người bạn làm kiểm tra phương diện này, khi nào cô rảnh thì đi cùng tôi.”
Lương Y Nhiên không thể tin nhìn về phía Tiền Hằng: “Anh vì cô ấy mà muốn làm đến mức này? Trực tiếp xem em là nghi phạm? Tiền Hằng, cho dù kết quả như thế nào, thì lúc anh nói ra cái yêu cầu này với em, thì anh có biết chúng ta đã xé rách mặt mũi của nhau, sau này cũng không thể nào duy trì mối quan hệ đồng nghiệp với nhau hay không? Anh có nghĩ tới hậu quả của việc này không?”
Trong lúc nhất thời, sự tủi thân, ghen tuông, không cam lòng, cơn giận cuốn qua Lương Y Nhiên, cô ta vừa căm hận vừa buồn rầu: “Có phải Thành Dao đã nói gì với anh hay không? Cô ấy chắc chắn sẽ không nói gì tốt về em!”
Tiền Hằng mím môi: “Cô ấy không phải loại người như vậy”.
“Vậy cô ấy là người như thế nào?! Cô ấy ở trong lòng anh thật sự hoàn hảo như vậy? Tiền Hằng, anh biết cô ấy được bao lâu, chưa tới một năm? Nhưng chúng ta đã quen biết bao lâu? Từ học đại học đến nay, đã tám năm rồi, chẳng lẽ tám năm này cũng không bằng mấy tháng của cô ấy?!” Lương Y Nhiên nhìn chằm chằm Tiền Hằng, tất cả sự tủi thân và chua xót kể từ khi gia nhập Quân Hằng đều tuôn ra, “Huống chi thời gian mà anh kết luận mất bản gốc, hoàn toàn dựa trên lời nói của một bên Thành Dao, anh đã từng nghĩ tới, có thể cô ấy đã nói dối anh hay không? Lần cuối cô ấy nhìn thấy bản gốc không phải vào lúc đó, phát hiện mất bản gốc cũng không phải vào lúc đó, có thể cô ấy thật sự đã làm mất bản gốc, nhưng sợ bị trách mắng nên vô thức trốn tránh trách nhiệm?”
Ngay khi Lương Y Nhiên cho rằng như vậy sẽ thuyết phục Tiền Hằng, thì lại nghe Tiền Hằng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Cô đúng là bạn học tám năm của tôi, nhưng cô ấy là người phụ nữ của tôi, là đàn ông thì nguyên tắc cơ bản nhất, chính là vào thời điểm mấu chốt phải tin tưởng người phụ nữ của mình.” Anh nhìn chằm chằm Lương Y Nhiên, “Tôi tin tưởng Thành Dao, tin tưởng cô ấy vô điều kiện.”
Câu nói này, giống như một ngòi lửa, hoàn toàn đốt cháy thuốc nổ trong trái tim Lương Y Nhiên. Cuối cùng cô ta cũng không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh kia, hoàn toàn mất kiểm soát.
“Đúng, là em làm! Em chính là nhìn không vừa mắt cô ta!” Giọng nói của cô ta the thé, vẻ mặt khó che giấu sự căm ghét, “Cô ta có gì tốt, mà để cho anh tâm tâm niệm niệm như vậy, hai người đã chia tay rồi, anh còn bảo vệ cô ta khắp nơi? Bởi vì cô ta trẻ tuổi xinh đẹp sao? Tiền Hằng, không nghĩ tới anh cũng nông cạn như vậy! Anh cũng thích kiểu người như vậy! Chỉ thích cảm giác mới mẻ! Người ta có tâm cơ quyến rũ anh, anh thật sự bị lừa...”
“Là tôi theo đuổi theo cô ấy. Lương Y Nhiên, tôn trọng cô ấy một chút.”
“Hai người cũng đã chia tay rồi! Tiền Hằng! Chia tay rồi! Cô ta tốt chỗ nào?! Anh nói đi!”
“Cô ấy tốt ở đâu tôi biết là được, không cần phải giải thích với cô, cô ấy cũng không cần cô thích. Tôi thích cô ấy là đủ rồi.”
Lương Y Nhiên gần như sắp khóc: “Tiền Hằng, trái tim của anh chết rồi sao? Anh có biết em.”
“Tôi không muốn biết.” Tiền Hằng không chút tình cảm ngắt lời cô ta, “Lương Y Nhiên, nếu như cô đã thừa nhận mình lấy bản gốc, cho dù không ảnh hưởng đến kết quả của vụ kiện, nhưng hành vi của cô không có một chút đạo đức nghề nghiệp gì, nhất là với tư cách một thành viên của Quân Hằng, mà dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này với luật sư dưới quyền của mình, thì hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn lời nói và hành động của một cộng sự.”
“Tự cô từ chức đi.”
Lương Y Nhiên thật sự không thể tin vào tai mình: “Anh nói gì?”
“Tự cô từ chức, nói xin lỗi nói rõ sự thật với khách hàng, trả lại bản gốc giấy nợ, tôi sẽ thông báo xử lý chuyện này qua email.”
Lúc này, Lương Y Nhiên đã bình tĩnh lại, cô ta cười khẩy nói: “Tiền Hằng, em phủ nhận không thừa nhận, anh không có bằng chứng gì cả, anh cũng không thể buộc em phải đi làm giám định dấu vân tay...”
“Tôi đã ghi âm rồi.” Giọng nói của Tiền Hằng lạnh lùng, “Kể từ khi bước vào văn phòng, tất cả các cuộc hội thoại, tôi đều ghi lại.”
Sắc mặt Lương Y Nhiên ảm đạm: “Từ trước đến nay anh chưa từng tin tưởng em, anh đã cho rằng em chính là nghi phạm rồi.” Cô ta nhìn về phía Tiền Hằng, “Anh có biết chỉ cần thông báo nội bộ kia vừa xuất hiện, thì danh dự của em ở giới pháp luật thành phố A này sẽ mất hết, sẽ phá hủy sự nghiệp của em!” “Một luật sư gây ra sai sót trong quá trình xử lý vụ kiện sẽ không phá hủy sự nghiệp của mình. Hồ đồ ngu ngốc cố chấp không thay đổi mới phá hủy.” Tiền Hằng nhìn Lương Y Nhiên, “Nói xin lỗi, loại bỏ ảnh hưởng, sửa chữa thật tốt, không bao giờ tái phạm tội nữa. Lương Y Nhiên, cô còn có một con đường sự nghiệp rất dài trong tương lai, hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Thành Dao từ chức, bàn làm việc của cô hoàn toàn để trống, trái tim của anh cũng luôn cảm thấy trống rỗng. Mấy ngày nay Quân Hằng lại tuyển dụng một vài người mới, chị Chu bộ phận hành chính vốn đã sắp xếp cho người mới ngồi vào chỗ Thành Dao, nhưng Tiền Hằng lại đổi vị trí cho người đó, Thành Dao không có ở đây, anh luôn cảm thấy không ai có thể lấp vào chỗ của cô.
Chỉ là những chuyện mà Đàm Dĩnh nói với anh, đã khiến Tiền Hằng có chút cảnh giác. Thành Dao sẽ không phạm phải loại sai sót cấp thấp làm mất bản gốc như vậy, chỗ này chắc chắn có vấn đề.
Đàm Dĩnh đã nói đi nói lại chuyện này: “Tóm lại là nó đã mất một cách không thể giải thích được, Thành Dao để trên bàn mấy tiếng, đi ra ngoài ăn bữa cơm xong, về thì đã biến mất, em với cô ấy đã tìm khắp nơi, còn kiểm tra camera giám sát của Quân Hằng, lúc bọn em đi ra ngoài ăn trưa thì không có người bên ngoài đi vào...”
“Còn những người trong công ty thì sao?” Tiền Hằng nhạy cảm bắt được điểm chính, “Cho nên có người đi vào không?”
“Trong công ty à.” Đàm Dĩnh suy nghĩ một lúc, “Hình như chỉ có Lương par đi vào.”
Sau khi Đàm Dĩnh rời đi, anh mím môi, đi lấy video giám sát ở lối vào của Quân Hằng, căn cứ theo thời gian Đàm Dĩnh nói, anh đã xem đi xem lại mấy lần, một nhóm người Thành Dao Đàm Dĩnh cùng đi ra ngoài ăn trưa, trong phòng làm việc không có ai, cho đến mười phút sau thì có Lương Y Nhiên vội vã bước vào Quân Hằng, một lát sau lại vội vã rời đi.
Tiền Hằng nhanh chóng bước vào văn phòng của Lương Y Nhiên: “Chuyện Thành Dao làm mất bản gốc, cô giải thích đi.”
Lương Y Nhiên ngẩn người, rồi ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: “Giải thích cái gì? Chuyện của em ấy, là em chỉ bảo không tốt, không chú ý đến những thay đổi tâm trạng của em ấy, em nên dặn dò em ấy nghiêm túc hơn, cho nên em đã hoàn trả phí luật sư cho đương sự.”
“Vụ kiện này tôi đã xem lại hồ sơ, cô ấy xử lý không có vấn đề gì cả, cho dù không làm mất hóa đơn, thì kết quả cũng không có sự khác biệt, với tư cách là một cộng sự, tôi phản đối hành vi dung túng cho khách hàng la lối om sòm, tôi cho rằng không nên hoàn trả phí luật sư. Cô với tư cách là luật sư hướng dẫn, khi nhân viên trong đoàn đội gặp phải loại chuyện này, thì cách làm thỏa đáng nhất là mạnh mẽ bảo vệ nhân viên, chứ không phải là dàn xếp ổn thỏa. “
Lương Y Nhiên có hơi lúng túng, giọng nói cũng có chút tủi thân: “Nhưng anh còn chưa nhìn thấy người đương sự đó đâu, quá quấn người, rất phiền phức, miệng còn th ô tục mắng chửi người...”
Biểu cảm của Tiền Hằng rất điềm tĩnh, cũng rất lạnh lùng: “Lương Y Nhiên, cô là một cộng sự, thành viên trong đoàn đội có chuyện, thì chuyện đối ngoại là trách nhiệm của cộng sự. Đối kháng xong thì mới tới xử lý trách nhiệm nội bộ, đạo lý này, có cần tôi dạy lại cho cô không?”
Lương Y Nhiên còn chưa kịp nói gì, thì giọng nói của Tiền Hằng lại vang lên: “Bản gốc mà cô ấy mất, có phải cô cầm hay không?”
Nét mặt của Tiền Hằng rất lạnh, Lương Y Nhiên vô thức bối rối, cô ta lập tức phủ nhận: “Sao thế được? Tại sao em có thể làm ra loại chuyện đó chứ, Tiền Hằng, em biết anh thích Thành Dao, nhưng anh vì cô ấy mà không nói công bằng, tới nghi ngờ chất vấn em, có phải là quá đáng không?”
Tiền Hằng không tỏ thái độ, chỉ đặt điện thoại chụp lại video giám sát trước mặt Lương Y Nhiên: “Tôi đã kiểm tra thời gian, từ lần cuối Thành Dao thấy bản gốc giấy nợ đến khi phát hiện giấy nợ bị mất, cũng chỉ mấy tiếng trống, bình thường thì bên bàn làm việc của cô ấy luôn có người, chỉ có khi cô ấy đi ra ngoài ăn trưa với những người khác là có kẻ hở phạm tội. “
Tiền Hằng nhìn chằm chằm Lương Y Nhiên: “Cô ấy còn trẻ, còn hơi bướng bỉnh, nhưng tôi không ngu ngốc. Khoảng thời gian đó chỉ có cô ra vào phòng làm việc.”
Lương Y Nhiên mím chặt môi: “Vụ kiện này là Thành Dao xử lý độc lập, em chưa từng can thiệp, thậm chí ngay cả tài liệu ứng tố của em ấy cũng chưa nhìn thấy, chưa từng chạm vào.” Biểu cảm của cô ta rất bình tĩnh, nhưng mà trái tim lại không thể đập ổn định.
Tiền Hằng là một người không nhiệt tình, nhưng cũng chưa bao giờ hung dữ dọa người như vậy. Lương Y Nhiên không ngờ tới, anh sẽ vì Thành Dao mà làm đến bước này, cô ta cho rằng bất luận như thế nào thì địa vị của cô ta cũng cao hơn Thành Dao, Thành Dao là bạn gái cũ đã thua trận phải lùi bước, còn cô ta là cộng sự mới vì Quân Hằng mà tạo ra thu nhập, cho dù không tiến thêm một bước với cô ta, thì tương lai cũng là đồng nghiệp và bạn hợp tác ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chẳng lẽ vì chút chuyện như vậy mà giằng co đến mức này? Huống chi có một số chuyện, mở một mắt nhắm một mắt là được rồi, chuyện đều đã trôi qua rồi, truy xét có ý nghĩa gì?
“Có lẽ cách giải quyết của em không thỏa đáng, lần sau nhất định sẽ chú ý.” Lương Y Nhiên nói một cách dịu dàng, cười một tiếng, “Nhưng bây giờ cũng đã giải quyết xong kết thúc vụ kiện rồi, không cần phải tốn thời gian suy nghĩ dằn vặt nữa. Anh cũng đừng quá nhạy cảm với em, Thành Dao vừa mới đến đoàn đội của em, có lẽ tác phong công việc không quá giống nhau, nhưng em làm sao có thể lấy bản gốc giấy nợ được?”
“Chuyện của Thành Dao, mỗi một chuyện đều đáng giá để tôi tốn thời gian suy nghĩ. Cô ấy là từ đoàn đội của tôi chuyển đến chỗ cô, là tôi tin tưởng năng lực chuyên môn của cô mới chuyển đi, cô ấy gặp chuyện trong đoàn đội của cô, tôi cũng có trách nhiệm.” Biểu cảm của Tiền Hằng rất nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm về phía Lương Y Nhiên,”Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, có phải cô cầm bản gốc hay không?”
“Em không có.” Lương Y Nhiên bắt đầu tức giận, cô ta giận sự không hiểu phong tình của Tiền Hằng, giận sự cố chấp của Tiền Hằng, cũng giận Tiền Hằng đã quên đi tình xưa, lần đầu tiên, cô ta cảm thấy thất bại, “Tiền Hằng, em biết anh chia tay không vui, nhưng anh không thể trút hết cơn giận lên người em, Thành Dao từ chức, là bản thân cô ấy xử lý vụ kiện có sai sót, không ở lại Quân Hằng nổi nữa, đây không phải là vấn đề của em, là vấn đề năng lực của cô ấy!” Mặt Lương Y Nhiên đỏ ửng tủi thân, “Anh cũng là một luật sư thâm niên, nói gì đều phải nói có bằng chứng, anh muốn em hợp tác đi nghiệm chứng, thì em cũng sẽ hợp tác, em tự chứng minh trong sạch!”
Nói xong lời này, quả nhiên Tiền Hằng đã không nói nữa. Lương Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô ta vừa định tìm một chủ đề mới làm dịu bầu không khí, thì lại nghe Tiền Hằng mở miệng một lần nữa------------------------------------------------
“Ngay cả tập tài liệu ứng tố cô cũng chưa đụng tới phải không?”
Lương Y Nhiên không nghi ngờ gì: “Phải.”
“Cô sẵn sàng hợp tác tự chứng minh trong sạch?”
“Không sai.”
“Vậy làm kiểm tra dấu vân tay đi.” Nét mặt của Tiền Hằng rất dửng dưng. “Nếu như chưa từng chạm vào, thì tài liệu trong hồ sơ vụ kiện này sẽ không có dấu vân tay của cô. Tôi biết một người bạn làm kiểm tra phương diện này, khi nào cô rảnh thì đi cùng tôi.”
Lương Y Nhiên không thể tin nhìn về phía Tiền Hằng: “Anh vì cô ấy mà muốn làm đến mức này? Trực tiếp xem em là nghi phạm? Tiền Hằng, cho dù kết quả như thế nào, thì lúc anh nói ra cái yêu cầu này với em, thì anh có biết chúng ta đã xé rách mặt mũi của nhau, sau này cũng không thể nào duy trì mối quan hệ đồng nghiệp với nhau hay không? Anh có nghĩ tới hậu quả của việc này không?”
Trong lúc nhất thời, sự tủi thân, ghen tuông, không cam lòng, cơn giận cuốn qua Lương Y Nhiên, cô ta vừa căm hận vừa buồn rầu: “Có phải Thành Dao đã nói gì với anh hay không? Cô ấy chắc chắn sẽ không nói gì tốt về em!”
Tiền Hằng mím môi: “Cô ấy không phải loại người như vậy”.
“Vậy cô ấy là người như thế nào?! Cô ấy ở trong lòng anh thật sự hoàn hảo như vậy? Tiền Hằng, anh biết cô ấy được bao lâu, chưa tới một năm? Nhưng chúng ta đã quen biết bao lâu? Từ học đại học đến nay, đã tám năm rồi, chẳng lẽ tám năm này cũng không bằng mấy tháng của cô ấy?!” Lương Y Nhiên nhìn chằm chằm Tiền Hằng, tất cả sự tủi thân và chua xót kể từ khi gia nhập Quân Hằng đều tuôn ra, “Huống chi thời gian mà anh kết luận mất bản gốc, hoàn toàn dựa trên lời nói của một bên Thành Dao, anh đã từng nghĩ tới, có thể cô ấy đã nói dối anh hay không? Lần cuối cô ấy nhìn thấy bản gốc không phải vào lúc đó, phát hiện mất bản gốc cũng không phải vào lúc đó, có thể cô ấy thật sự đã làm mất bản gốc, nhưng sợ bị trách mắng nên vô thức trốn tránh trách nhiệm?”
Ngay khi Lương Y Nhiên cho rằng như vậy sẽ thuyết phục Tiền Hằng, thì lại nghe Tiền Hằng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Cô đúng là bạn học tám năm của tôi, nhưng cô ấy là người phụ nữ của tôi, là đàn ông thì nguyên tắc cơ bản nhất, chính là vào thời điểm mấu chốt phải tin tưởng người phụ nữ của mình.” Anh nhìn chằm chằm Lương Y Nhiên, “Tôi tin tưởng Thành Dao, tin tưởng cô ấy vô điều kiện.”
Câu nói này, giống như một ngòi lửa, hoàn toàn đốt cháy thuốc nổ trong trái tim Lương Y Nhiên. Cuối cùng cô ta cũng không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh kia, hoàn toàn mất kiểm soát.
“Đúng, là em làm! Em chính là nhìn không vừa mắt cô ta!” Giọng nói của cô ta the thé, vẻ mặt khó che giấu sự căm ghét, “Cô ta có gì tốt, mà để cho anh tâm tâm niệm niệm như vậy, hai người đã chia tay rồi, anh còn bảo vệ cô ta khắp nơi? Bởi vì cô ta trẻ tuổi xinh đẹp sao? Tiền Hằng, không nghĩ tới anh cũng nông cạn như vậy! Anh cũng thích kiểu người như vậy! Chỉ thích cảm giác mới mẻ! Người ta có tâm cơ quyến rũ anh, anh thật sự bị lừa...”
“Là tôi theo đuổi theo cô ấy. Lương Y Nhiên, tôn trọng cô ấy một chút.”
“Hai người cũng đã chia tay rồi! Tiền Hằng! Chia tay rồi! Cô ta tốt chỗ nào?! Anh nói đi!”
“Cô ấy tốt ở đâu tôi biết là được, không cần phải giải thích với cô, cô ấy cũng không cần cô thích. Tôi thích cô ấy là đủ rồi.”
Lương Y Nhiên gần như sắp khóc: “Tiền Hằng, trái tim của anh chết rồi sao? Anh có biết em.”
“Tôi không muốn biết.” Tiền Hằng không chút tình cảm ngắt lời cô ta, “Lương Y Nhiên, nếu như cô đã thừa nhận mình lấy bản gốc, cho dù không ảnh hưởng đến kết quả của vụ kiện, nhưng hành vi của cô không có một chút đạo đức nghề nghiệp gì, nhất là với tư cách một thành viên của Quân Hằng, mà dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này với luật sư dưới quyền của mình, thì hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn lời nói và hành động của một cộng sự.”
“Tự cô từ chức đi.”
Lương Y Nhiên thật sự không thể tin vào tai mình: “Anh nói gì?”
“Tự cô từ chức, nói xin lỗi nói rõ sự thật với khách hàng, trả lại bản gốc giấy nợ, tôi sẽ thông báo xử lý chuyện này qua email.”
Lúc này, Lương Y Nhiên đã bình tĩnh lại, cô ta cười khẩy nói: “Tiền Hằng, em phủ nhận không thừa nhận, anh không có bằng chứng gì cả, anh cũng không thể buộc em phải đi làm giám định dấu vân tay...”
“Tôi đã ghi âm rồi.” Giọng nói của Tiền Hằng lạnh lùng, “Kể từ khi bước vào văn phòng, tất cả các cuộc hội thoại, tôi đều ghi lại.”
Sắc mặt Lương Y Nhiên ảm đạm: “Từ trước đến nay anh chưa từng tin tưởng em, anh đã cho rằng em chính là nghi phạm rồi.” Cô ta nhìn về phía Tiền Hằng, “Anh có biết chỉ cần thông báo nội bộ kia vừa xuất hiện, thì danh dự của em ở giới pháp luật thành phố A này sẽ mất hết, sẽ phá hủy sự nghiệp của em!” “Một luật sư gây ra sai sót trong quá trình xử lý vụ kiện sẽ không phá hủy sự nghiệp của mình. Hồ đồ ngu ngốc cố chấp không thay đổi mới phá hủy.” Tiền Hằng nhìn Lương Y Nhiên, “Nói xin lỗi, loại bỏ ảnh hưởng, sửa chữa thật tốt, không bao giờ tái phạm tội nữa. Lương Y Nhiên, cô còn có một con đường sự nghiệp rất dài trong tương lai, hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook