Anh Cũng Có Ngày Này
-
Chương 93: Cho là Tiền Hằng sẽ kết hôn với cô sao? Nằm mơ đi
Phán quyết chưa được định, nên Ngô Tiệp đương nhiên không hài lòng, bà ấy lại dây dưa với Thành Dao một lúc, yêu cầu Thành Dao trả tiền gọi xe, chỉ sau khi Thành Dao trấn an và cam kết, bà ấy mới hùng hùng hổ hổ rời đi.
Thành Dao cuối cùng cũng được thanh tịnh mà thở phào nhẹ nhõm, ngồi trong đại sảnh của tòa án mờ mịt nhìn người ra vào. Cường độ công việc gần đây không phải là lớn nhất, nhưng Thành Dao lại cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt mệt mỏi.
“Thành Dao?”
Vào lúc Thành Dao thất thần, thì có một giọng nam gọi cô lại.
Thành Dao quay đầu, ngẩn người, mới nhớ ra, người gọi cô lại là Lý Thành Hiên của công ty luật Kim Chuyên, trước đây từng gặp trong buổi tụ tập của Bao Duệ.
Lý Thành Hiên là một người thẳng thắn, đối với chuyện Thành Dao không nhận ra mình trong lúc nhất thời cũng không để ý, anh ấy nhiệt tình nói: “Em cũng tới đây mở phiên tòa á?” Anh ấy nhìn Thành Dao, “Thấy sắc mặt em kém như vậy, chắc là vẫn còn làm việc dưới trướng của Tiền Hằng rồi?”
“Ôi, con người Tiền Hằng này, chính là chưa bao giờ nương tay với người trẻ tuổi cả.” Lý Thành Hiên hiển nhiên đang đợi cơ hội đào góc tường của
Tiền Hằng, “Tiểu Thành à, điều lần trước anh nói với em, bây giờ vẫn còn có hiệu lực đó, nếu em không chịu nổi Tiền Hằng nữa, thì có thể suy nghĩ đến chỗ của anh, Kim Chuyên bọn anh mặc dù kiếm ít tiền hơn Quân Hằng, nhưng cộng sự của bọn anh tuyệt đối là giản dị dễ gần hơn Tiền Hằng! Trước đây anh đưa danh thiếp cho em, em còn giữ chứ?”
Thành Dao chỉ cười: “Còn giữ còn giữ.”
Lý Thành Hiên lại kéo Thành Dao tới nói móc Tiền Hằng một trận, bởi vì sắp mở phiên tòa nên mới tạm biệt.
Thành Dao mỉm cười, giờ phút này trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện khác, nghĩ đến tương lai của mình, về công việc, về tình cảm, về kết quả vẫn chưa được định của vụ kiện Ngô Tiệp.
Cũng may là tảng đá lớn trong lòng Thành Dao không tồn tại lâu, ba ngày sau, vụ kiện của Ngô Tiệp đã nhận được phán quyết.
Khoản tiền mượn 100.000 nhân dân tệ trước khi kết hôn kia, đã được thừa nhận!
Giống như Thành Dao suy đoán, mặc dù trong quá trình đưa ra bằng chứng thì bản gốc vẫn được ưu tiên hơn, bản sao chỉ có thể xếp vào bằng chứng bổ sung, trong trường hợp không có bằng chứng khác, thì bản sao không thể dùng để nhận định dựa vào, nhưng một khi hình thành nên chuỗi bằng chứng, cho dù bản gốc bị mất, thì bản sao cũng có thể dùng làm chìa khóa để nhận định sự thật.
Trong vụ kiện của Ngô Tiệp, khi còn chưa biết bản gốc giấy nợ đã bị mất, thì chồng của bà ấy đã thừa nhận khoản tiền mượn, cộng với lịch sử chuyển khoản ngân hàng vào thời điểm đó, cũng có thể suy ra sự tồn tại của khoản vay. Mặc dù sau khi biết bản gốc đã bị mất, chồng của Ngô Tiệp và luật sư đã phủ nhận chuyện mượn tiền, nhưng họ lại không thể cung cấp bằng chứng để hỗ trợ chủ trương của mình, vì vậy cuối cùng không được tòa án chấp nhận.
Sau khi cân nhắc, chồng cũ của Ngô Tiệp cũng quyết định không kháng cáo nữa, đợi sau khi hết thời gian, bản án sơ thẩm sẽ có hiệu lực, vụ kiện cũng xem như giải quyết.
Khi nhận được phán quyết, Thành Dao rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù xảy ra chuyện mất bản gốc không chuyên nghiệp như vậy, nhưng may mắn là kết quả cuối cùng, cô cũng tranh thủ được cho Ngô Tiệp.
Ngô Tiệp rõ ràng vẫn còn bất mãn: “Tiểu Thành à, lần này cô đã mắc phải sai lầm này, mà còn kêu tôi trả phí luật sư, có hợp lý không? Làm mất giấy nợ của tôi, chuyện này không thể qua loa cho xong như vậy nhỉ?” Ngô Tiệp nói bóng gió nói: “Không thể miễn phí toàn bộ được, thì ít nhất cũng phải giảm giá cho tôi chứ? Huống chi tôi đã bị sốc, giao bản gốc cho cô thì cô làm mất, có phải cô nên bồi thường tinh thần cho tôi không?”
“Làm mất bản gốc là lỗi của cháu. Nhưng dì Ngô à, dựa theo Luật Luật sư
, chỉ khi nào bởi vì sai lầm của luật sư mà gây nên tổn thất cho đương sự, thì mới cần chịu trách nhiệm bồi thường. Cháu không để việc mất bản gốc làm ảnh hưởng đến kết quả của vụ kiện này, cũng không gây ra bất kỳ tổn thất nào cho dì. Làm mất bản gốc chính bản thân cháu cũng vô cùng tự trách, nhưng công việc của cháu không chỉ giúp dì tranh thủ phần tài sản trước khi kết hôn, mà phần nhiều hơn là tranh thủ phân chia tài sản sau khi kết hôn, đã mất rất nhiều thời gian. Mặc dù cháu là luật sư đại diện của dì, nhưng dì đã ký hợp đồng với công ty luật của chúng cháu, công ty luật của chúng cháu xưa nay chưa bao giờ có miễn phí luật sư cho trường hợp nào. Đối với hành động không chuyên nghiệp làm mất bản gốc này của cháu, nếu như dì muốn đến Hiệp hội luật sư để khiếu nại, thì cháu cũng sẵn sàng chấp nhận sự phê bình xử phạt của Hiệp hội luật sư.”
Bởi vì bản thân sai trước, nên Thành Dao vô cùng kiên nhẫn vô cùng hạ thấp bản thân, Ngô Tiệp thấy mặc cả không thành công, thì thẹn quá hóa giận, bắt đầu công kích Thành Dao, đối với lần này, Thành Dao tiếp tục nói xin lỗi.
Cúp điện thoại, Thành Dao cho rằng chuyện của Ngô Tiệp sẽ chấm dứt ở đây, nhưng cô căn bản không nghĩ tới Ngô Tiệp này không chỉ có tính toán chi li, mà còn thề không bỏ qua vì không đạt mục đích chiếm được lợi thế.
Vào buổi chiều Ngô Tiệp đã đến, lúc ấy Thành Dao đang tiếp khách tại văn phòng, thì nghe thấy tiếng động trong khu vực làm việc lớn.
“Kêu ông chủ của mấy người ra! Quân Hằng mấy người có tiếng là làm việc chuyên nghiệp, kết quả thì sao? Luật sư của mấy người đã làm chuyện khốn nạn gì? Làm mất bản gốc giấy nợ của tôi, gây ra loại chuyện rắc rối này, mà còn có mặt mũi đòi tôi trả không được thiếu xu phí luật sư?” Ngô Tiệp lôi bộ dạng của người đàn bà chanh chua ra, tràn đầy năng lượng vừa khóc lóc om sòm vừa khinh bỉ nói, “Nếu như không giải quyết chuyện này cho tôi, thì ngày mai tôi sẽ kéo biểu ngữ dưới tòa nhà của mấy người!”
Có lẽ là có ai đó đã thuyết phục Ngô Tiệp, nhưng không có chút hiệu quả, giọng nói của Ngô Tiệp lại tăng lên quãng tám: “Cô là ai? Có có tư cách gì nói chuyện với tôi? Hiểu lầm cái gì? Hừ, kêu Thành Dao đó ra đây! Cô hỏi trực tiếp con nhỏ đó đi, có phải hiểu lầm hay không?! Có phải con nhỏ đó làm mất bản gốc của tôi không?! “
Chuyện đã phát triển đến bước này, Thành Dao đã không còn đường có thể lui nữa, cô không thể ở trong phòng họp với khách hàng nữa, mím chặt môi đi ra ngoài.
Ngô Tiệp nhìn thấy Thành Dao, thì vừa kiêu căng vừa phách lối, kỹ năng diễn xuất càng cường điệu hơn: “Công ty luật của mấy người có phải chê tôi không phải là khách hàng lớn nhà có mấy trăm triệu, cho nên thờ ơ với tôi, giao cho tôi loại luật sư này?” Bà ấy chỉ vào Thành Dao, “Cô ta ngoại trừ xinh đẹp ra thì còn có ưu điểm gì? Ngay cả làm việc cũng không mang đầu óc, một công ty luật nổi tiếng như mấy người, chẳng lẽ là nhìn mặt tuyển người sao? Loại rác rưởi này làm sao có thể vào đội ngũ luật sư chứ? Đi cửa sau sao?” Ngô Tiệp công kích một cách độc ác, “Hay là công ty luật của mấy người đều là loại hàng như thế này?”
Bà ấy lại mắng chửi một lát nữa, nhưng mà không thể không nói, người phụ nữ đanh đá chợ búa như Ngô Tiệp, lúc công kích người khác, thì hung dữ chính xác ổn định giống như đánh rắn đánh bảy tấc [1] vậy.
[1] Đánh rắn đánh bảy tấc: là thành ngữ để nói trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương.
Vốn dĩ bởi vì chuyện tình yêu của Thành Dao và Tiền Hằng, Lý Manh đã có chút ý kiến về Thành Dao, hôm nay lại làm mất bản gốc bằng chứng của đương sự, loại lỗi cấp thấp nhưng không thể sai lầm này lại xuất hiện, người đương sự Ngô Tiệp lại còn nháo nhào, những cảm xúc và tính buôn chuyện bị kiềm nén của mọi người, lại bắt đầu ló đầu.
Mặt của Thành Dao nóng bừng, cảm nhận ánh mắt dò xét từ bốn phương tám hướng, ánh mắt xem thường của Lý Manh, còn có vẻ mặt thoải mái sung sướng của hai thực tập sinh bởi vì cô mà bị Lương Y Nhiên khiển trách ngày hôm đó.
Giờ phút này Thành Dao chỉ cảm thấy bản thân cô vô cùng yếu đuối, vô cùng cần Tiền Hằng. Nhưng mà anh lại không có bên cạnh, anh và Bao Duệ vẫn còn ở Los Angeles, ngay cả Đàm Dĩnh bình thường cũng bảo vệ cô, cũng đã đi ra ngoài vì mở phiên tòa.
Một khu vực làm việc lớn như vậy, cho dù đám người Vương Lộ còn đang cố gắng thuyết phục Ngô Tiệp, nhưng ở giữa đủ loại ánh mắt dò xét kia, Thành Dao chỉ cảm thấy cô đơn khó giãi bày.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, cô còn có thể thanh minh cái gì? Thanh minh không làm mất giấy nợ sao? Nhưng giấy nợ thật sự đã bị mất.
Có khổ, nhưng nó là như vậy.
Có khổ khó nói, đại khái là như vậy.
Với cảnh tượng ngày hôm nay, sợ rằng bản thân cô trong lòng mọi người đã không chỉ không có năng lực, mà còn không thể hoàn thành công việc, hạ thấp danh tiếng của Quân Hằng.
Thành Dao chua chát trong lòng, chịu đựng sự khó chịu mở miệng nói: “Dì Ngô, chuyện này là cháu làm không tốt, có gì muốn bàn thì chúng ta tới phòng thảo luận đi...”
“Ai là dì Ngô của cô?” Ngô Tiệp rất kích động, bà ấy làm loạn cả buổi, tiếng động lớn như vậy, lại vẫn chưa có sếp cấp cao đi ra, nên Ngô Tiệp có chút bực bội, nhìn Thành Dao trước mặt, thì bà ấy lại càng khó chịu, bà ấy biết rõ, Thành Dao không có quyền miễn phí phí luật sư cho bà ấy, vì vậy phải làm loạn với sếp cấp cao mới được.
“Cháu có thể...”
Thành Dao còn chưa nói hết lời, thì đã bị người đối diện tạt đồ nóng vào. Đến khi cô kịp phản ứng, thì mới nhận ra Ngô Tiệp đã cầm ly trà ở trên bàn làm việc bên cạnh hắt.
Bởi vì chiều cao, nên trà của Ngô Tiệp không thể hắt lên mặt của Thành Dao, chỉ có thể hắt lên trước ngực cô, nhưng mà cho dù không bị hắt lên mặt, thì nó cũng không làm giảm sự lúng túng và khó chịu của Thành Dao. Ở trong khu làm việc lớn ngay trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy mà bị trách mắng và đối xử thô lỗ, dù da mặt có dày hơn nữa thì có lẽ khó mà bước qua cánh cửa lòng tự trọng kia.
“Nào, Thành Dao, mau lau đi.” Một đám người vội vã kéo Ngô Tiệp đi, Vương Lộ đưa khăn giấy cho Thành Dao.
Cũng chính vào lúc này, cánh cửa văn phòng đóng chặt kia, cuối cùng cũng mở ra, Lương Y Nhiên mặt đầy vẻ không biết xảy chuyện gì đi tới.
“Sao vậy?” Khuôn mặt cô ấy không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, hạ giọng nói, “Tôi vừa họp qua điện thoại, thì nghe thấy ở đây có động tĩnh, xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ấy kinh ngạc nhìn Thành Dao, lập tức cao giọng, “Là ai làm Thành Dao thành như thế này? Có khách hàng gây rắc rối mà không biết gọi cảnh sát sao?”
Thành Dao đã không hề tin lời giải thích họp qua điện thoại này của Lương Y Nhiên, biểu cảm giả tạo kia của cô ấy, hiển nhiên là cố tình ngồi trong văn phòng chờ tình hình phát triển đến mức mất khống chế mới ra, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của cô ấy thực sự quá tốt, bây giờ nhìn, cô ấy hoàn toàn giống như một người sếp vừa mạnh mẽ vừa uy nghiêm.
“Quân Hằng chúng tôi không phải là cái chợ, không phải la lối khóc lóc gây rắc rối là có thể đạt được mục đích, dịch vụ pháp lý là dịch vụ chuyên nghiệp, không phải mua bán mặc cả như mua hành, nếu như chị có ý kiến về dịch vụ của chúng tôi không muốn trả phí luật sư, thì mời chị đi khởi tố, chúng tôi hoan nghênh. Nhưng nếu chị muốn quỵt nợ, thì đừng có đứng trước mặt người trong nghề múa rìu qua mắt thợ. Ai không muốn trả phí luật sư của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ kiện.”
Lương Y Nhiên nói một trận, cuối cùng Ngô Tiệp cũng dừng lại, nhưng bà ấy đương nhiên sẽ không từ bỏ.
“Vậy cô hỏi nhân viên của mấy người đi, có phải đã làm mất bản gốc bằng chứng của tôi không?! Với kiểu thái độ làm việc này của cô ta, chẳng lẽ tôi không thể chất vấn sao? Các người không nên bồi thường cho tôi sao?”
Lương Y Nhiên giống như một người sếp vừa xứng đáng với chức vụ vừa công bằng chính trực, hỏi Ngô Tiệp rất nhiều vấn đề, cũng để cho tất cả mọi người nghe chuyện Thành Dao làm mất bản gốc giấy nợ một lần nữa.
“Luật sư Thành đã thắng vụ kiện này, cũng không tạo nên bất kỳ tổn thất gì cho chị, theo lý thì chúng tôi không cần phải bồi thường, cũng không cần hoàn trả bất kỳ khoản phí luật sư nào cả. Nhưng làm mất bản gốc thì đúng là vấn đề của chúng tôi, nhưng mà đây cũng không phải là lỗi của Thành Dao.” Lương Y Nhiên nói một cách chính đáng: “Đây phải là vấn đề của tôi, bởi vì Thành Dao là luật sư mà tôi hướng dẫn, vụ kiện này tuy nói do cô ấy xử lý toàn bộ quá trình, nhưng tôi là người kiểm soát hướng dẫn toàn cục, để xảy ra loại chuyện này, thì người hướng dẫn là tôi không thể thoái thác trách nhiệm được, huống chi việc làm mất bản gốc, cũng cho thấy quy trình quản lý bằng chứng khách hàng của Quân Hằng chúng tôi có sai sót. Vì vậy để bày tỏ sự áy náy vì đã không đủ chuyên nghiệp, thì phí luật sư của chị, sẽ do cá nhân tôi tự bỏ tiền ra trả lại cho chị.”
Vừa nghe phí luật sư có thể miễn phí, cảm xúc của Ngô Tiệp quả nhiên đã hòa dịu lại: “Mặc dù luật sư cấp dưới của cô không đàng hoàng, nhưng tôi thấy cô vẫn có trình độ cũng biết nói phải trái.” Bà ấy liếc nhìn Thành Dao mấy lần, “Cho nên à, vài người trẻ tuổi quả thực quá tệ mà, gừng càng già càng cay, cô nhìn sếp của cô đi, nói chuyện rất hợp lý, làm việc rất thận trọng, còn dáng vẻ này của cô, ngay cả bằng chứng mà cũng làm mất, còn keo kiệt chút tiền đó, một chút cũng không chịu giảm, năng lực nghiệp vụ nát bét, mà lúc đòi tiền lại rất thông minh...”
Ngô Tiệp vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã, trên mặt đã xuất hiện nụ cười đắc thắng, nhưng mà miệng vẫn không tha cho người ta, lại lẩm bẩm trách mắng Thành Dao một lúc, sau đó mới đi theo một trợ lý luật sư khác được Lương Y Nhiên chỉ thị, xử lý việc hoàn trả phí luật sư.
Một màn này của Lương Y Nhiên, vừa giữ mặt mũi của Thành Dao, vừa rất có ý thức toàn cục, lấy cách hy sinh bản thân để giải quyết tranh chấp. Thành Dao gần như không cần nghĩ cũng biết, hôm nay mọi người trong công ty, có lẽ sẽ lại đánh giá Lương Y Nhiên cao thêm mấy phần, mà theo đó, đánh giá bản thân cô, e rằng chỉ ngày càng xấu đi.
Khi yêu đương với Tiền Hằng, đi theo Tiền Hằng nhận được án nguyên lớn ngon lành, thì năng lực thụ lý án cũng xuất sắc, nhưng khi đổi đoàn đội và sếp mới, thì ngay cả một vụ kiện giống như trước đây cũng không có, mà cả một vụ kiện nhỏ như của Ngô Tiệp cũng không làm xong, thậm chí còn làm mất bản gốc bằng chứng, cuối cùng để đương sự đến gây chuyện...
Những chi tiết này đối với mỗi một người thì có thể cũng không quá sức tưởng tượng lắm, nhưng mà đặt chung vào một chỗ, thì lại chắp vá ra một cảnh tượng khác không có năng lực, dựa vào việc ôm bắp đùi vàng mới
có được thành tích tốt, vừa rời bắp đùi, thì lập tức bị đánh đến trở về nguyên hình.
“Thành Dao, lau nước trà, đến văn phòng của chị một chuyến.”
Lương Y Nhiên vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng Thành Dao lại biết, những gì sắp phải đối mặt, sẽ không phải là mưa thuận gió hòa gì.
Đúng như dự đoán, vừa bước vào văn phòng, Lương Y Nhiên đã thu lại cái sự dịu dàng đó, cô ấy liếc nhìn Thành Dao: “Chị biết em và Tiền Hằng đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, gần đây anh ấy không có ở đây, nên trạng thái của em có thể không tốt lắm, nhưng chị hy vọng em có thể tách biệt tình yêu và công việc, không nên để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc.” Giọng nói của Lương Y Nhiên nghe như rất sâu xa, “Con gái ấy mà, mặc dù tình yêu rất quan trọng, nhưng một khi đặt hết tâm tư vào tình yêu, thì sẽ không có lợi cho tương lai của em...”
Thành Dao kiềm nén cơn tức giận và khó chịu: “Em không có phân tâm công việc bởi vì tình yêu.” Cô gằn từng chữ một, “Em cũng không cho rằng để dàn xếp vụ kiện của Ngô Tiệp mà miễn phí luật sư cho bà ấy. Chúng ta là luật sư, đã ký hợp đồng, thì phải theo luật và nguyên tắc, chứ không phải vì sợ đương sự gây chuyện mà nhượng bộ đối phương. Huống chi khi làm vụ kiện này, em không thẹn với lương tâm, em cũng đã vì bà ấy mà tranh thủ được lợi ích lớn nhất. Bây giờ chị trực tiếp hoàn trả phí luật sư cho bà ấy, thì ngược lại giống như vụ kiện này em đã không giải quyết tốt vậy.”
Lương Y Nhiên nhấp một ngụm trà: “Nhưng em đã làm mất bản gốc giấy nợ của người ta, là em chịu trách nhiệm. Chị không muốn Ngô Tiệp cứ nháo nhào ở trong công ty luật, điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng đến uy tín của em, cũng ảnh hưởng đến công việc của đồng nghiệp trong khu làm việc. Huống chi nếu như thật sự lớn chuyện, thì phải dựa theo hệ thống xử phạt, em là người chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ bị xử phạt.”
Thành Dao nghênh đón ánh mắt của Lương Y Nhiên: “Em đã làm sai điều gì, thì sẵn sàng gánh chịu hậu quả tương ứng, nhưng chuyện em không làm sai, thì cũng không muốn bị ấn đầu nhận sai. Chuyện làm mất giấy nợ này, hoàn toàn không thể giải thích được. Nếu như phải xử phạt, thì cùng điều tra chuyện này đi.”
Đối mặt với sự hùng hổ dọa người của Thành Dao, Lương Y Nhiên vẫn miệng nam mô, bụng bồ dao găm như cũ: “Em nói giấy nợ mất không thể giải thích được, nhưng Thành Dao, chúng ta là luật sư, luật sư nói chuyện thì nói có bằng chứng, nếu không thì đừng đẩy trách nhiệm.”
Thành Dao láng máng nghi ngờ trong lòng, nhưng chỉ có thể nói mà không có bằng chứng, thì tất cả đều là vô ích. Quân Hằng chỉ có đầu dò ở lối vào của công ty, đối với những người tới lui công ty đều có giám sát, nhưng bên trong khu vực làm việc thì không có. Đối mặt với vấn đề nan giải này, với cô mà nói, thì vẫn là không giải thích được. Cô mím chặt môi, không nói gì.
Giọng nói của Lương Y Nhiên lại nặng hơn một chút: “Chị biết em và Tiền Hằng đang yêu nhau, nhưng em cần phải bình tâm tĩnh khí, phân biệt thân phận bạn gái và nhân viên, đừng cảm thấy có Tiền Hằng thì có thể làm bậy, ở Quân Hằng, trước tiên em là nhân viên của chúng tôi, công việc vẫn phải làm nghiêm túc.” Lương Y Nhiên nói đến chỗ này, thì thoải mái liếc nhìn Thành Dao, “Con gái ấy, cần phải kết hợp điểm xuất sắc của mình vào sự nghiệp, chứ đừng nghĩ đến việc kết hôn.”
Những lời này, rõ ràng là đang châm biếm cô, Thành Dao cắn thật chặt môi, nắm chặt tay.
“Thành Dao, chị lớn hơn em mấy tuổi, nên có một lời khuyên chân thành cho em, một người đàn ông ưu tú, vĩnh viễn sẽ không muốn kết hôn với một người phụ nữ không đủ ưu tú.”
Câu nói này có ám chỉ, làm sao mà Thành Dao không hiểu được chứ, giọng điệu của Lương Y Nhiên giống như một người chị lớn tâm lý, nếu để người thứ ba không biết gì đến nghe, thì chắc chắn sẽ cảm thấy cô ấy thật chân thành, có thể chỉ bảo cho hậu bối, nhưng Thành Dao biết là không phải.
Sự bỡn cợt và trào phúng trong mắt của Lương, đã đạt đến mức không thể che giấu được. Cô ấy nói đến đó thì dừng, nhưng mà có mấy lời, gần như suýt đã buột miệng nói ra
Cho là Tiền Hằng sẽ kết hôn với cô sao? Nằm mơ đi.
Tại thời điểm này, sự xấu hổ, khó chịu, lúng túng và bực bội của Thành Dao gần như đạt đến đỉnh điểm. Sự khác biệt trong quan niệm hôn nhân với Tiền Hằng, cuối cùng cũng bị Lương Y Nhiên không chút lưu tình mà vạch ra, ném tới trước mặt làm nhục Thành Dao, làm cho cô không thể nào trốn tránh.
Nếu Tiền Hằng vẫn khăng khăng không cưới và DINK, vậy thì cô có thể tiếp tục ở lại Quân Hằng nói yêu đương với anh cả đời sao? Một năm hai năm thì có thể, nhưng bảy năm tám năm thì sao? Mười năm hai mươi năm thì sao?
Người khác âm thầm châm chọc thì không nói, nhưng bản thân cô có thể nhân nhượng kiềm nén trái tim mình mà không kết hôn cũng không sinh con sao?
Ban đầu Thành Dao cho là mình có thể, nhưng một ngày trước, Lâm Phượng Quyên dẫn Hàm Hàm đã phẫu thuật thành công tới cảm ơn cô, lúc cô ôm lấy Hàm Hàm, nhìn thấy đứa bé mềm mềm đáng yêu trong tay, thì Thành Dao biết cô không thể lừa dối mình.
Cô thích trẻ con.
Rất thích.
Cho dù bây giờ không nghĩ tới, nhưng một ngày nào đó trong tương lai, cô vẫn muốn có một đứa con của riêng mình, một cục thịt nhỏ, có đôi mắt sáng ngời và đôi bàn tay nhỏ bé mập mạp.
Cô cũng muốn một cuộc hôn nhân ấm áp ổn định.
về những điểm này, cô và Tiền Hằng hoàn toàn đi ngược nhau.
Thành Dao cuối cùng cũng được thanh tịnh mà thở phào nhẹ nhõm, ngồi trong đại sảnh của tòa án mờ mịt nhìn người ra vào. Cường độ công việc gần đây không phải là lớn nhất, nhưng Thành Dao lại cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt mệt mỏi.
“Thành Dao?”
Vào lúc Thành Dao thất thần, thì có một giọng nam gọi cô lại.
Thành Dao quay đầu, ngẩn người, mới nhớ ra, người gọi cô lại là Lý Thành Hiên của công ty luật Kim Chuyên, trước đây từng gặp trong buổi tụ tập của Bao Duệ.
Lý Thành Hiên là một người thẳng thắn, đối với chuyện Thành Dao không nhận ra mình trong lúc nhất thời cũng không để ý, anh ấy nhiệt tình nói: “Em cũng tới đây mở phiên tòa á?” Anh ấy nhìn Thành Dao, “Thấy sắc mặt em kém như vậy, chắc là vẫn còn làm việc dưới trướng của Tiền Hằng rồi?”
“Ôi, con người Tiền Hằng này, chính là chưa bao giờ nương tay với người trẻ tuổi cả.” Lý Thành Hiên hiển nhiên đang đợi cơ hội đào góc tường của
Tiền Hằng, “Tiểu Thành à, điều lần trước anh nói với em, bây giờ vẫn còn có hiệu lực đó, nếu em không chịu nổi Tiền Hằng nữa, thì có thể suy nghĩ đến chỗ của anh, Kim Chuyên bọn anh mặc dù kiếm ít tiền hơn Quân Hằng, nhưng cộng sự của bọn anh tuyệt đối là giản dị dễ gần hơn Tiền Hằng! Trước đây anh đưa danh thiếp cho em, em còn giữ chứ?”
Thành Dao chỉ cười: “Còn giữ còn giữ.”
Lý Thành Hiên lại kéo Thành Dao tới nói móc Tiền Hằng một trận, bởi vì sắp mở phiên tòa nên mới tạm biệt.
Thành Dao mỉm cười, giờ phút này trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện khác, nghĩ đến tương lai của mình, về công việc, về tình cảm, về kết quả vẫn chưa được định của vụ kiện Ngô Tiệp.
Cũng may là tảng đá lớn trong lòng Thành Dao không tồn tại lâu, ba ngày sau, vụ kiện của Ngô Tiệp đã nhận được phán quyết.
Khoản tiền mượn 100.000 nhân dân tệ trước khi kết hôn kia, đã được thừa nhận!
Giống như Thành Dao suy đoán, mặc dù trong quá trình đưa ra bằng chứng thì bản gốc vẫn được ưu tiên hơn, bản sao chỉ có thể xếp vào bằng chứng bổ sung, trong trường hợp không có bằng chứng khác, thì bản sao không thể dùng để nhận định dựa vào, nhưng một khi hình thành nên chuỗi bằng chứng, cho dù bản gốc bị mất, thì bản sao cũng có thể dùng làm chìa khóa để nhận định sự thật.
Trong vụ kiện của Ngô Tiệp, khi còn chưa biết bản gốc giấy nợ đã bị mất, thì chồng của bà ấy đã thừa nhận khoản tiền mượn, cộng với lịch sử chuyển khoản ngân hàng vào thời điểm đó, cũng có thể suy ra sự tồn tại của khoản vay. Mặc dù sau khi biết bản gốc đã bị mất, chồng của Ngô Tiệp và luật sư đã phủ nhận chuyện mượn tiền, nhưng họ lại không thể cung cấp bằng chứng để hỗ trợ chủ trương của mình, vì vậy cuối cùng không được tòa án chấp nhận.
Sau khi cân nhắc, chồng cũ của Ngô Tiệp cũng quyết định không kháng cáo nữa, đợi sau khi hết thời gian, bản án sơ thẩm sẽ có hiệu lực, vụ kiện cũng xem như giải quyết.
Khi nhận được phán quyết, Thành Dao rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù xảy ra chuyện mất bản gốc không chuyên nghiệp như vậy, nhưng may mắn là kết quả cuối cùng, cô cũng tranh thủ được cho Ngô Tiệp.
Ngô Tiệp rõ ràng vẫn còn bất mãn: “Tiểu Thành à, lần này cô đã mắc phải sai lầm này, mà còn kêu tôi trả phí luật sư, có hợp lý không? Làm mất giấy nợ của tôi, chuyện này không thể qua loa cho xong như vậy nhỉ?” Ngô Tiệp nói bóng gió nói: “Không thể miễn phí toàn bộ được, thì ít nhất cũng phải giảm giá cho tôi chứ? Huống chi tôi đã bị sốc, giao bản gốc cho cô thì cô làm mất, có phải cô nên bồi thường tinh thần cho tôi không?”
“Làm mất bản gốc là lỗi của cháu. Nhưng dì Ngô à, dựa theo Luật Luật sư
, chỉ khi nào bởi vì sai lầm của luật sư mà gây nên tổn thất cho đương sự, thì mới cần chịu trách nhiệm bồi thường. Cháu không để việc mất bản gốc làm ảnh hưởng đến kết quả của vụ kiện này, cũng không gây ra bất kỳ tổn thất nào cho dì. Làm mất bản gốc chính bản thân cháu cũng vô cùng tự trách, nhưng công việc của cháu không chỉ giúp dì tranh thủ phần tài sản trước khi kết hôn, mà phần nhiều hơn là tranh thủ phân chia tài sản sau khi kết hôn, đã mất rất nhiều thời gian. Mặc dù cháu là luật sư đại diện của dì, nhưng dì đã ký hợp đồng với công ty luật của chúng cháu, công ty luật của chúng cháu xưa nay chưa bao giờ có miễn phí luật sư cho trường hợp nào. Đối với hành động không chuyên nghiệp làm mất bản gốc này của cháu, nếu như dì muốn đến Hiệp hội luật sư để khiếu nại, thì cháu cũng sẵn sàng chấp nhận sự phê bình xử phạt của Hiệp hội luật sư.”
Bởi vì bản thân sai trước, nên Thành Dao vô cùng kiên nhẫn vô cùng hạ thấp bản thân, Ngô Tiệp thấy mặc cả không thành công, thì thẹn quá hóa giận, bắt đầu công kích Thành Dao, đối với lần này, Thành Dao tiếp tục nói xin lỗi.
Cúp điện thoại, Thành Dao cho rằng chuyện của Ngô Tiệp sẽ chấm dứt ở đây, nhưng cô căn bản không nghĩ tới Ngô Tiệp này không chỉ có tính toán chi li, mà còn thề không bỏ qua vì không đạt mục đích chiếm được lợi thế.
Vào buổi chiều Ngô Tiệp đã đến, lúc ấy Thành Dao đang tiếp khách tại văn phòng, thì nghe thấy tiếng động trong khu vực làm việc lớn.
“Kêu ông chủ của mấy người ra! Quân Hằng mấy người có tiếng là làm việc chuyên nghiệp, kết quả thì sao? Luật sư của mấy người đã làm chuyện khốn nạn gì? Làm mất bản gốc giấy nợ của tôi, gây ra loại chuyện rắc rối này, mà còn có mặt mũi đòi tôi trả không được thiếu xu phí luật sư?” Ngô Tiệp lôi bộ dạng của người đàn bà chanh chua ra, tràn đầy năng lượng vừa khóc lóc om sòm vừa khinh bỉ nói, “Nếu như không giải quyết chuyện này cho tôi, thì ngày mai tôi sẽ kéo biểu ngữ dưới tòa nhà của mấy người!”
Có lẽ là có ai đó đã thuyết phục Ngô Tiệp, nhưng không có chút hiệu quả, giọng nói của Ngô Tiệp lại tăng lên quãng tám: “Cô là ai? Có có tư cách gì nói chuyện với tôi? Hiểu lầm cái gì? Hừ, kêu Thành Dao đó ra đây! Cô hỏi trực tiếp con nhỏ đó đi, có phải hiểu lầm hay không?! Có phải con nhỏ đó làm mất bản gốc của tôi không?! “
Chuyện đã phát triển đến bước này, Thành Dao đã không còn đường có thể lui nữa, cô không thể ở trong phòng họp với khách hàng nữa, mím chặt môi đi ra ngoài.
Ngô Tiệp nhìn thấy Thành Dao, thì vừa kiêu căng vừa phách lối, kỹ năng diễn xuất càng cường điệu hơn: “Công ty luật của mấy người có phải chê tôi không phải là khách hàng lớn nhà có mấy trăm triệu, cho nên thờ ơ với tôi, giao cho tôi loại luật sư này?” Bà ấy chỉ vào Thành Dao, “Cô ta ngoại trừ xinh đẹp ra thì còn có ưu điểm gì? Ngay cả làm việc cũng không mang đầu óc, một công ty luật nổi tiếng như mấy người, chẳng lẽ là nhìn mặt tuyển người sao? Loại rác rưởi này làm sao có thể vào đội ngũ luật sư chứ? Đi cửa sau sao?” Ngô Tiệp công kích một cách độc ác, “Hay là công ty luật của mấy người đều là loại hàng như thế này?”
Bà ấy lại mắng chửi một lát nữa, nhưng mà không thể không nói, người phụ nữ đanh đá chợ búa như Ngô Tiệp, lúc công kích người khác, thì hung dữ chính xác ổn định giống như đánh rắn đánh bảy tấc [1] vậy.
[1] Đánh rắn đánh bảy tấc: là thành ngữ để nói trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương.
Vốn dĩ bởi vì chuyện tình yêu của Thành Dao và Tiền Hằng, Lý Manh đã có chút ý kiến về Thành Dao, hôm nay lại làm mất bản gốc bằng chứng của đương sự, loại lỗi cấp thấp nhưng không thể sai lầm này lại xuất hiện, người đương sự Ngô Tiệp lại còn nháo nhào, những cảm xúc và tính buôn chuyện bị kiềm nén của mọi người, lại bắt đầu ló đầu.
Mặt của Thành Dao nóng bừng, cảm nhận ánh mắt dò xét từ bốn phương tám hướng, ánh mắt xem thường của Lý Manh, còn có vẻ mặt thoải mái sung sướng của hai thực tập sinh bởi vì cô mà bị Lương Y Nhiên khiển trách ngày hôm đó.
Giờ phút này Thành Dao chỉ cảm thấy bản thân cô vô cùng yếu đuối, vô cùng cần Tiền Hằng. Nhưng mà anh lại không có bên cạnh, anh và Bao Duệ vẫn còn ở Los Angeles, ngay cả Đàm Dĩnh bình thường cũng bảo vệ cô, cũng đã đi ra ngoài vì mở phiên tòa.
Một khu vực làm việc lớn như vậy, cho dù đám người Vương Lộ còn đang cố gắng thuyết phục Ngô Tiệp, nhưng ở giữa đủ loại ánh mắt dò xét kia, Thành Dao chỉ cảm thấy cô đơn khó giãi bày.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, cô còn có thể thanh minh cái gì? Thanh minh không làm mất giấy nợ sao? Nhưng giấy nợ thật sự đã bị mất.
Có khổ, nhưng nó là như vậy.
Có khổ khó nói, đại khái là như vậy.
Với cảnh tượng ngày hôm nay, sợ rằng bản thân cô trong lòng mọi người đã không chỉ không có năng lực, mà còn không thể hoàn thành công việc, hạ thấp danh tiếng của Quân Hằng.
Thành Dao chua chát trong lòng, chịu đựng sự khó chịu mở miệng nói: “Dì Ngô, chuyện này là cháu làm không tốt, có gì muốn bàn thì chúng ta tới phòng thảo luận đi...”
“Ai là dì Ngô của cô?” Ngô Tiệp rất kích động, bà ấy làm loạn cả buổi, tiếng động lớn như vậy, lại vẫn chưa có sếp cấp cao đi ra, nên Ngô Tiệp có chút bực bội, nhìn Thành Dao trước mặt, thì bà ấy lại càng khó chịu, bà ấy biết rõ, Thành Dao không có quyền miễn phí phí luật sư cho bà ấy, vì vậy phải làm loạn với sếp cấp cao mới được.
“Cháu có thể...”
Thành Dao còn chưa nói hết lời, thì đã bị người đối diện tạt đồ nóng vào. Đến khi cô kịp phản ứng, thì mới nhận ra Ngô Tiệp đã cầm ly trà ở trên bàn làm việc bên cạnh hắt.
Bởi vì chiều cao, nên trà của Ngô Tiệp không thể hắt lên mặt của Thành Dao, chỉ có thể hắt lên trước ngực cô, nhưng mà cho dù không bị hắt lên mặt, thì nó cũng không làm giảm sự lúng túng và khó chịu của Thành Dao. Ở trong khu làm việc lớn ngay trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy mà bị trách mắng và đối xử thô lỗ, dù da mặt có dày hơn nữa thì có lẽ khó mà bước qua cánh cửa lòng tự trọng kia.
“Nào, Thành Dao, mau lau đi.” Một đám người vội vã kéo Ngô Tiệp đi, Vương Lộ đưa khăn giấy cho Thành Dao.
Cũng chính vào lúc này, cánh cửa văn phòng đóng chặt kia, cuối cùng cũng mở ra, Lương Y Nhiên mặt đầy vẻ không biết xảy chuyện gì đi tới.
“Sao vậy?” Khuôn mặt cô ấy không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, hạ giọng nói, “Tôi vừa họp qua điện thoại, thì nghe thấy ở đây có động tĩnh, xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ấy kinh ngạc nhìn Thành Dao, lập tức cao giọng, “Là ai làm Thành Dao thành như thế này? Có khách hàng gây rắc rối mà không biết gọi cảnh sát sao?”
Thành Dao đã không hề tin lời giải thích họp qua điện thoại này của Lương Y Nhiên, biểu cảm giả tạo kia của cô ấy, hiển nhiên là cố tình ngồi trong văn phòng chờ tình hình phát triển đến mức mất khống chế mới ra, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của cô ấy thực sự quá tốt, bây giờ nhìn, cô ấy hoàn toàn giống như một người sếp vừa mạnh mẽ vừa uy nghiêm.
“Quân Hằng chúng tôi không phải là cái chợ, không phải la lối khóc lóc gây rắc rối là có thể đạt được mục đích, dịch vụ pháp lý là dịch vụ chuyên nghiệp, không phải mua bán mặc cả như mua hành, nếu như chị có ý kiến về dịch vụ của chúng tôi không muốn trả phí luật sư, thì mời chị đi khởi tố, chúng tôi hoan nghênh. Nhưng nếu chị muốn quỵt nợ, thì đừng có đứng trước mặt người trong nghề múa rìu qua mắt thợ. Ai không muốn trả phí luật sư của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ kiện.”
Lương Y Nhiên nói một trận, cuối cùng Ngô Tiệp cũng dừng lại, nhưng bà ấy đương nhiên sẽ không từ bỏ.
“Vậy cô hỏi nhân viên của mấy người đi, có phải đã làm mất bản gốc bằng chứng của tôi không?! Với kiểu thái độ làm việc này của cô ta, chẳng lẽ tôi không thể chất vấn sao? Các người không nên bồi thường cho tôi sao?”
Lương Y Nhiên giống như một người sếp vừa xứng đáng với chức vụ vừa công bằng chính trực, hỏi Ngô Tiệp rất nhiều vấn đề, cũng để cho tất cả mọi người nghe chuyện Thành Dao làm mất bản gốc giấy nợ một lần nữa.
“Luật sư Thành đã thắng vụ kiện này, cũng không tạo nên bất kỳ tổn thất gì cho chị, theo lý thì chúng tôi không cần phải bồi thường, cũng không cần hoàn trả bất kỳ khoản phí luật sư nào cả. Nhưng làm mất bản gốc thì đúng là vấn đề của chúng tôi, nhưng mà đây cũng không phải là lỗi của Thành Dao.” Lương Y Nhiên nói một cách chính đáng: “Đây phải là vấn đề của tôi, bởi vì Thành Dao là luật sư mà tôi hướng dẫn, vụ kiện này tuy nói do cô ấy xử lý toàn bộ quá trình, nhưng tôi là người kiểm soát hướng dẫn toàn cục, để xảy ra loại chuyện này, thì người hướng dẫn là tôi không thể thoái thác trách nhiệm được, huống chi việc làm mất bản gốc, cũng cho thấy quy trình quản lý bằng chứng khách hàng của Quân Hằng chúng tôi có sai sót. Vì vậy để bày tỏ sự áy náy vì đã không đủ chuyên nghiệp, thì phí luật sư của chị, sẽ do cá nhân tôi tự bỏ tiền ra trả lại cho chị.”
Vừa nghe phí luật sư có thể miễn phí, cảm xúc của Ngô Tiệp quả nhiên đã hòa dịu lại: “Mặc dù luật sư cấp dưới của cô không đàng hoàng, nhưng tôi thấy cô vẫn có trình độ cũng biết nói phải trái.” Bà ấy liếc nhìn Thành Dao mấy lần, “Cho nên à, vài người trẻ tuổi quả thực quá tệ mà, gừng càng già càng cay, cô nhìn sếp của cô đi, nói chuyện rất hợp lý, làm việc rất thận trọng, còn dáng vẻ này của cô, ngay cả bằng chứng mà cũng làm mất, còn keo kiệt chút tiền đó, một chút cũng không chịu giảm, năng lực nghiệp vụ nát bét, mà lúc đòi tiền lại rất thông minh...”
Ngô Tiệp vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã, trên mặt đã xuất hiện nụ cười đắc thắng, nhưng mà miệng vẫn không tha cho người ta, lại lẩm bẩm trách mắng Thành Dao một lúc, sau đó mới đi theo một trợ lý luật sư khác được Lương Y Nhiên chỉ thị, xử lý việc hoàn trả phí luật sư.
Một màn này của Lương Y Nhiên, vừa giữ mặt mũi của Thành Dao, vừa rất có ý thức toàn cục, lấy cách hy sinh bản thân để giải quyết tranh chấp. Thành Dao gần như không cần nghĩ cũng biết, hôm nay mọi người trong công ty, có lẽ sẽ lại đánh giá Lương Y Nhiên cao thêm mấy phần, mà theo đó, đánh giá bản thân cô, e rằng chỉ ngày càng xấu đi.
Khi yêu đương với Tiền Hằng, đi theo Tiền Hằng nhận được án nguyên lớn ngon lành, thì năng lực thụ lý án cũng xuất sắc, nhưng khi đổi đoàn đội và sếp mới, thì ngay cả một vụ kiện giống như trước đây cũng không có, mà cả một vụ kiện nhỏ như của Ngô Tiệp cũng không làm xong, thậm chí còn làm mất bản gốc bằng chứng, cuối cùng để đương sự đến gây chuyện...
Những chi tiết này đối với mỗi một người thì có thể cũng không quá sức tưởng tượng lắm, nhưng mà đặt chung vào một chỗ, thì lại chắp vá ra một cảnh tượng khác không có năng lực, dựa vào việc ôm bắp đùi vàng mới
có được thành tích tốt, vừa rời bắp đùi, thì lập tức bị đánh đến trở về nguyên hình.
“Thành Dao, lau nước trà, đến văn phòng của chị một chuyến.”
Lương Y Nhiên vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng Thành Dao lại biết, những gì sắp phải đối mặt, sẽ không phải là mưa thuận gió hòa gì.
Đúng như dự đoán, vừa bước vào văn phòng, Lương Y Nhiên đã thu lại cái sự dịu dàng đó, cô ấy liếc nhìn Thành Dao: “Chị biết em và Tiền Hằng đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, gần đây anh ấy không có ở đây, nên trạng thái của em có thể không tốt lắm, nhưng chị hy vọng em có thể tách biệt tình yêu và công việc, không nên để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc.” Giọng nói của Lương Y Nhiên nghe như rất sâu xa, “Con gái ấy mà, mặc dù tình yêu rất quan trọng, nhưng một khi đặt hết tâm tư vào tình yêu, thì sẽ không có lợi cho tương lai của em...”
Thành Dao kiềm nén cơn tức giận và khó chịu: “Em không có phân tâm công việc bởi vì tình yêu.” Cô gằn từng chữ một, “Em cũng không cho rằng để dàn xếp vụ kiện của Ngô Tiệp mà miễn phí luật sư cho bà ấy. Chúng ta là luật sư, đã ký hợp đồng, thì phải theo luật và nguyên tắc, chứ không phải vì sợ đương sự gây chuyện mà nhượng bộ đối phương. Huống chi khi làm vụ kiện này, em không thẹn với lương tâm, em cũng đã vì bà ấy mà tranh thủ được lợi ích lớn nhất. Bây giờ chị trực tiếp hoàn trả phí luật sư cho bà ấy, thì ngược lại giống như vụ kiện này em đã không giải quyết tốt vậy.”
Lương Y Nhiên nhấp một ngụm trà: “Nhưng em đã làm mất bản gốc giấy nợ của người ta, là em chịu trách nhiệm. Chị không muốn Ngô Tiệp cứ nháo nhào ở trong công ty luật, điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng đến uy tín của em, cũng ảnh hưởng đến công việc của đồng nghiệp trong khu làm việc. Huống chi nếu như thật sự lớn chuyện, thì phải dựa theo hệ thống xử phạt, em là người chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ bị xử phạt.”
Thành Dao nghênh đón ánh mắt của Lương Y Nhiên: “Em đã làm sai điều gì, thì sẵn sàng gánh chịu hậu quả tương ứng, nhưng chuyện em không làm sai, thì cũng không muốn bị ấn đầu nhận sai. Chuyện làm mất giấy nợ này, hoàn toàn không thể giải thích được. Nếu như phải xử phạt, thì cùng điều tra chuyện này đi.”
Đối mặt với sự hùng hổ dọa người của Thành Dao, Lương Y Nhiên vẫn miệng nam mô, bụng bồ dao găm như cũ: “Em nói giấy nợ mất không thể giải thích được, nhưng Thành Dao, chúng ta là luật sư, luật sư nói chuyện thì nói có bằng chứng, nếu không thì đừng đẩy trách nhiệm.”
Thành Dao láng máng nghi ngờ trong lòng, nhưng chỉ có thể nói mà không có bằng chứng, thì tất cả đều là vô ích. Quân Hằng chỉ có đầu dò ở lối vào của công ty, đối với những người tới lui công ty đều có giám sát, nhưng bên trong khu vực làm việc thì không có. Đối mặt với vấn đề nan giải này, với cô mà nói, thì vẫn là không giải thích được. Cô mím chặt môi, không nói gì.
Giọng nói của Lương Y Nhiên lại nặng hơn một chút: “Chị biết em và Tiền Hằng đang yêu nhau, nhưng em cần phải bình tâm tĩnh khí, phân biệt thân phận bạn gái và nhân viên, đừng cảm thấy có Tiền Hằng thì có thể làm bậy, ở Quân Hằng, trước tiên em là nhân viên của chúng tôi, công việc vẫn phải làm nghiêm túc.” Lương Y Nhiên nói đến chỗ này, thì thoải mái liếc nhìn Thành Dao, “Con gái ấy, cần phải kết hợp điểm xuất sắc của mình vào sự nghiệp, chứ đừng nghĩ đến việc kết hôn.”
Những lời này, rõ ràng là đang châm biếm cô, Thành Dao cắn thật chặt môi, nắm chặt tay.
“Thành Dao, chị lớn hơn em mấy tuổi, nên có một lời khuyên chân thành cho em, một người đàn ông ưu tú, vĩnh viễn sẽ không muốn kết hôn với một người phụ nữ không đủ ưu tú.”
Câu nói này có ám chỉ, làm sao mà Thành Dao không hiểu được chứ, giọng điệu của Lương Y Nhiên giống như một người chị lớn tâm lý, nếu để người thứ ba không biết gì đến nghe, thì chắc chắn sẽ cảm thấy cô ấy thật chân thành, có thể chỉ bảo cho hậu bối, nhưng Thành Dao biết là không phải.
Sự bỡn cợt và trào phúng trong mắt của Lương, đã đạt đến mức không thể che giấu được. Cô ấy nói đến đó thì dừng, nhưng mà có mấy lời, gần như suýt đã buột miệng nói ra
Cho là Tiền Hằng sẽ kết hôn với cô sao? Nằm mơ đi.
Tại thời điểm này, sự xấu hổ, khó chịu, lúng túng và bực bội của Thành Dao gần như đạt đến đỉnh điểm. Sự khác biệt trong quan niệm hôn nhân với Tiền Hằng, cuối cùng cũng bị Lương Y Nhiên không chút lưu tình mà vạch ra, ném tới trước mặt làm nhục Thành Dao, làm cho cô không thể nào trốn tránh.
Nếu Tiền Hằng vẫn khăng khăng không cưới và DINK, vậy thì cô có thể tiếp tục ở lại Quân Hằng nói yêu đương với anh cả đời sao? Một năm hai năm thì có thể, nhưng bảy năm tám năm thì sao? Mười năm hai mươi năm thì sao?
Người khác âm thầm châm chọc thì không nói, nhưng bản thân cô có thể nhân nhượng kiềm nén trái tim mình mà không kết hôn cũng không sinh con sao?
Ban đầu Thành Dao cho là mình có thể, nhưng một ngày trước, Lâm Phượng Quyên dẫn Hàm Hàm đã phẫu thuật thành công tới cảm ơn cô, lúc cô ôm lấy Hàm Hàm, nhìn thấy đứa bé mềm mềm đáng yêu trong tay, thì Thành Dao biết cô không thể lừa dối mình.
Cô thích trẻ con.
Rất thích.
Cho dù bây giờ không nghĩ tới, nhưng một ngày nào đó trong tương lai, cô vẫn muốn có một đứa con của riêng mình, một cục thịt nhỏ, có đôi mắt sáng ngời và đôi bàn tay nhỏ bé mập mạp.
Cô cũng muốn một cuộc hôn nhân ấm áp ổn định.
về những điểm này, cô và Tiền Hằng hoàn toàn đi ngược nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook