Anh Cũng Có Ngày Này
Chương 57: Tiếp theo xin mời Tiền Hằng biểu diễn thực nghiệm cho chúng ta

Thành Dao vừa nhìn, vừa tuyệt vọng nghĩ, cái bầu không khí nịnh hót trong nhóm này, phải sửa thật tốt.

Chỉ là, Tiền Hằng đã dùng tài khoản nào của cô để phát trực tiếp? Tại sao Bao Duệ nói một dòng người ẩn danh tràn vào phòng?

Thành Dao tò mò, thoát WeChat, mở APP phát trực tuyến.

Trong tài khoản của chính cô đã thiết lập một bản ghi phát trực tiếp, vì vậy sau khi vào nhấp vào, là có thể dễ dàng thấy video vừa mới phát trực tiếp.

Cô mở đoạn video Tiền Hằng phát trực tiếp ăn cháo.

Cứ như vậy mà bất ngờ không kịp chuẩn bị, khuôn mặt anh tuấn của Tiền Hằng đột ngột xuất hiện trên màn hình điện thoại của Thành Dao.

Tiền Hằng nhìn thẳng về phía màn hình, anh hiển nhiên không có một chút kinh nghiệm phát trực tiếp gì, lúc thì cầm điện thoại lên táy máy, lúc thì lại điều chỉnh góc độ phát trực tiếp, mà nhìn thao tác lúng túng của anh, Thành Dao có thể xác định, người sếp tôn quý vạn năng này, thật sự không biết phát trực tiếp thế nào, có lẽ anh đã rất cố gắng dựa theo lời Thành Dao dạy đặt mật khẩu cho phòng, đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất bại.

Có lẽ từ trước đến nay anh vẫn luôn cảm thấy hài lòng về bản thân, nên anh cảm thấy mình căn bản không thể nào thất bại trong việc cài mật khẩu, vì vậy dưới tình huống anh không hề biết chuyện gì, đã tiến hành phát trực tiếp công khai.

Mà phát trực tiếp ăn cháo của Tiền Hằng, thật ra không có tình tiết ăn cháo gay cấn gì.

Anh điều chỉnh màn hình xong, liền bắt đầu chậm rãi tao nhã mà ăn cháo từng muỗng từng muỗng ở trong xe.

Rõ ràng chỉ là một chén cháo lòng heo bình thường, nhưng bởi vì là Tiền Hằng ăn, nên ngay cả chén cháo này cũng giống như được mạ vàng, cao cấp hơn.

Khuôn mặt đó của anh, vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt giống như trước đây, không biết là cô gái nhỏ nào đã vô tình bước vào phòng này, thấy mặt của Tiền Hằng, bắt đầu điên cuồng lướt mưa đạn [1] và lễ vật.

[1] Mưa đạn (弹幕): bình luận hiển thị trực tiếp trên màn hình, liên tục như mưa đạn.

“Tiểu ca ca thật là đẹp trai! Tiểu ca ca phát trực tiếp ăn cháo cũng tàn khốc như vậy! Đây là cái khuôn mặt thần tiên gì vậy!”

Cũng không biết cô gái nhỏ này là thần tiên phương nào, đi phát số phòng và hình chụp màn hình của Tiền Hằng, không lâu sau, đông đảo quần chúng ùn ùn tràn vào xem.

“Cẩu nhan sắc tới liếm! Prprprpr!”

“Thật sao! Mỹ nhan thịnh thế! A a a! Tiểu ca ca độc thân không?”

“Tiểu ca ca, tôi tặng cho anh 100 chiếc du thuyền, có thể thêm WeChat không? Tôi đi lướt đây!”



“Trời ạ, muốn trở thành cháo trong miệng tiểu ca ca! Trên thế giới này vậy mà thật sự có người đẹp trai như vậy à! Treo đánh mặt mũi của những tiểu thịt tươi giống nhau kia!”

Thành Dao nhìn màn hình toàn “Cầu kết bạn” còn có đủ loại lễ vật, trong lòng giống như là ngâm một trăm quả chanh, chua đến phát sợ.

Cô có hơi tức giận nghĩ, các người thì biết cái gì? Đẹp trai thì có ích sao? Các người thử nói chuyện với anh ấy một chút đi? Cho dù có uống một trăm chai Ngưu Hoàng giải độc hoàn, thì cô thấy các người cũng không chịu được một phút đồng hồ.

Mặc dù buổi phát trực tiếp của Tiền Hằng bất ngờ bùng nổ, một đống người quần chúng tràn vào xem, nhưng bản thân Tiền Hằng lại không hiểu đang xảy ra chuyện gì, anh nhìn mưa đạn liên tục trên màn hình, còn tưởng là hiệu ứng của nền tảng phát trực tiếp tạo ra, mà lẩm bẩm một câu.

Kết quả là hành động này lại khiến mọi người điên cuồng một lần nữa.

“Dễ thương quá! Không biết mình phát trực tiếp thì có thể bị người khác thấy sao?”



Thành Dao nghĩ, tiêu chuẩn kép như vậy sao? Nếu như đổi thành một người xấu xí, dù đối phương có bán manh trong một phút thì các người cũng sẽ tháo chạy thôi!

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Thành Dao cũng biết, Tiền Hằng trong video phát trực tiếp, quả thật có hơi đáng yêu.

Anh thật sự nghiêm túc ăn từng muỗng từng muỗng cháo. Anh hơi cúi, lông mi khẽ rũ, bộ dáng kia cũng khiến cho Thành Dao cảm thấy có hơi ngoan ngoãn.

Toàn bộ quá trình Tiền Hằng ăn cháo, một câu anh cũng không nói, ngoại trừ lúc mới bắt đầu điều chỉnh APP còn nhìn ống kính mấy lần, thì toàn bộ phần sau đều không ngẩng đầu lên, cứ như vậy mà cúi đầu yên lặng ăn cháo.

Thẳng đến khi sắp ăn cháo xong, anh mới bất ngờ ngẩng đầu lên.

Trong video khuôn mặt của Tiền Hằng vẫn anh tuấn mạnh mẽ như cũ, vẫn lạnh lùng giống như ngày thường, nhưng có vẻ không kiên nhẫn mà nhìn ống kính.

“Đều đã ăn xong rồi.” Anh tức giận nhíu mày, sau đó đưa cái chén không hướng về phía màn hình mà quơ quơ, “Được rồi, đồ cô mua cũng ăn xong rồi.”

Trong video hàng lông mi của Tiền Hằng dài cong, giọng nói vẫn xấu xa giống như trước đây, nhưng khuôn mặt lại quá đẹp, cho dù là vấn đề ánh sáng hay là vấn đề góc độ, thì khuôn mặt đó của anh vẫn khiến cho người ta rung động.

Biểu cảm của Tiền Hằng có hơi mất tự nhiên, anh để cái chén không đến trước ống kính, không nhìn ống kính, mà xoa xoa mi tâm, hạ thấp giọng cảnh cáo nói: “Lần sau mà còn được voi đòi tiên như vậy nữa, thì cô thật sự xong rồi.”

Rõ ràng là một câu nói mang theo ý uy hiếp, nhưng Tiền Hằng nói ra, lại có chút vi diệu.

Mà bởi vì những lời này, khu mưa đạn lại bắt đầu bùng nổ.

“Trời ạ! Thật cưng chiều!”

“Tôi cũng muốn được voi đòi tiên với tiểu ca ca!”

“Tôi đơn phương tuyên bố, đây là lão công mới của tôi!”



Mặc dù Thành Dao không muốn thừa nhận, nhưng mà lúc này Tiền Hằng nhìn ống kính, nói ra những lời này, cô cũng cũng giống như những cô gái ở khu mưa đạn kia, cũng không thể kiềm chế.

Khả năng gây sát thương chí mạng.

Lúc ấy có lẽ chỉ còn lại loại cảm nhận này.

Chỉ là ngược lại trong lòng cô có hơi nghi hoặc, tại sao cô lại được voi đòi tiên chứ, không phải chỉ bảo Tiền Hằng ăn cháo thôi sao.

*****

Lúc Thành Dao đang nghĩ ngợi lung tung, thì thang máy cuối cùng cũng tới, Thành Dao cầm điện thoại, xuống tầng hầm.

Nhưng chiếc Bentley của Tiền Hằng lại không đậu ở vị trí cũ, Thành Dao đi một vòng, vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, thì thấy biển số xe quen thuộc đi vào từ cổng.

Tiền Hằng lái rất chuyên tâm, nên không thấy Thành Dao đang đứng ở chỗ thang máy, anh đi thẳng qua Thành Dao, lái về chỗ đậu xe cũ.

Thời gian cũng không còn sớm, Thành Dao vội vàng chạy về hướng Bentley, gõ lên cửa kính xe.

Mà gần như Thành Dao vừa bước vào xe, thì Tiền Hằng liền ném một túi đồ cho Thành Dao.

“Hả?”

Anh mím môi thật chặt, giọng nói vẫn không có quá nhiều cảm xúc: “Vừa nãy có người đi ngang qua, rao hàng bánh mì nướng, đứng ở trước xe tôi không chịu đi, quá phiền, nên tôi đã mua.”

Thành Dao:???

Tiền Hằng tiếp tục mặt không đỏ tim không đập mạnh mà nói dối: “Không phải cô cũng chưa ăn cơm tối sao? Tôi không thích bánh mì, mua thì cũng mua rồi, nên cho cô.”

“…”

Thành Dao suy nghĩ một chút, vẫn có chút không chịu được, cô nhìn Tiền Hằng chăm chú: “Cho nên vừa nãy anh vẫn luôn đậu ở đây? Thật sự không phải là do anh đi ra ngoài mua cho tôi?”

Tiền Hằng cười chế nhạo nhíu mày: “Một phút tương đương với 166.666 nhân dân tệ quý giá của tôi, tôi sẽ có lòng mua bánh mì cho cô sao? Thành Dao, lúc nào thì đầu óc cô mới tỉnh táo một chút? Tôi đương nhiên không đi ra ngoài, tôi đậu ở đây nghỉ ngơi…”

“Sếp, tôi đã thấy.”

“Người rao hàng sống chết cứ làm phiền…”

Thành Dao nói lại một lần nữa: “Tôi thấy xe của anh vừa mới chạy từ bên ngoài về.”

“…”

Rõ ràng là lời nói dối của bản thân bị vạch trần, nhưng đứng trước lời tố cáo Tiền Hằng ngược lại giống như là thẹn quá hóa giận: “Nếu đều thấy, thì cô còn hỏi cái gì? Lãng phí thời gian đáng giá của tôi như vậy?”

“…”

Tiền Hằng nói xong, không hề mất tự nhiên, sắc mặt vẫn bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, không hổ là “u ác tính của ngành”, tố chất tâm lý của Tiền Hằng thật sự rất tốt, lúc này anh vẫn bình tĩnh lái xe như cũ, cái bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng kia tựa như người nói dối bị vạch trần không phải là anh, mà ngược lại là Thành Dao.

“Sếp…”

“Nói thêm một chữ nữa.” Giọng nói của Tiền Hằng vẫn nguội lạnh, nhưng nếu phân biệt kỹ càng, thì vẫn mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi, “Phần thưởng cuối hai năm nay, đều không có.”

“…”

Thành Dao không dám nói tiếp nữa, sau khi cô vạch trần lời nói dối của Tiền Hằng, thì bề ngoài Tiền Hằng vẫn bình tĩnh như thường, nhưng nội tâm hiển nhiên đã thẹn quá hóa giận.

Vì lý do an toàn, Thành Dao thức thời ngậm miệng, hơn nữa cô cũng quyết định không nói cho Tiền Hằng chuyện anh không cài mật khẩu được, biến buổi phát trực tiếp thành công khai. Bởi vì chuyện mua bánh mì bị vạch trần, mặc dù sắc mặt của Tiền Hằng vẫn như thường, nhưng tai anh đã đỏ bừng, Thành Dao len lén quan sát, phát hiện đôi mắt xinh đẹp của anh, cũng hơi ửng đỏ, không biết là bị chọc tức hay là thế nào, mà làm cho Tiền Hằng trông giống một con thỏ.

Giữa bầu không khí yên lặng, Tiền Hằng lại mở miệng trước.

“Cô đừng suy nghĩ quá nhiều.”

“?”

“Tôi không thích mắc nợ tình nghĩa, nếu như cô mời tôi ăn cháo, thì tôi sẽ gắng gượng mua cho cô một ổ bánh mì.”

Thành Dao vừa ăn bánh mì nướng thơm phức, vừa không hiện được mà toét miệng cười.

Cô đột nhiên cảm thấy, người sếp kịch độc của cô, hình như đột nhiên mất độc tính rồi.

*****

Bất kể như thế nào, thì sau đó hai người đều giữ im lặng tuyệt đối, cứ như vậy mà trở về nhà.

Thành Dao ở trên xe đã ăn một ổ bánh mì mà Tiền Hằng mua, nhưng cũng không no, cô chưa ăn bữa chính, nên cô vẫn cảm thấy chưa kết thúc một ngày.

Nhưng vào giờ này, phần lớn các quán ăn đều đã đóng cửa, những quán còn lại chưa đóng, thì lại không có tính chọn lựa. Thành Dao suy nghĩ, đã hơn nửa đêm rồi, cũng không thể lại đi ra ngoài tha thiết chờ thức ăn. Cô đã dự trữ rất nhiều Shin Ramyun [2], lần này xem như cuối cùng cũng tìm được cơ hội ăn.

[2] Shin Ramyun là thương hiệu mì ăn liền do Tập đoàn thực phẩm Nongshim của Hàn Quốc sản xuất kể từ năm 1986. Sản phẩm đã được xuất khẩu đến hơn 80 quốc gia khác nhau và là nhãn hiệu mì ăn liền bán chạy nhất tại Hàn Quốc.

“Sếp, anh có muốn cùng ăn không?” Trước khi nấu mì, Thành Dao vô cùng nhiệt tình mời Tiền Hằng cùng ăn, “Cái này ăn cực ngon, dùng nồi nấu một chút, siêu cấp mềm, nhưng ăn lại dai. Tôi cho anh thêm một quả trứng chiên và xúc xích, bảo đảm ăn ngon!”

Đáng tiếc Tiền Hằng lại rất không nể mặt mũi: “Còn Shin Ramyun? Không phải là mì ăn liền sao?” Anh ngồi trên ghế salon vừa lật xem tạp chí, vừa khinh thường nói, “Chẳng lẽ trông rất thích hợp với tôi sao? Loại thực phẩm rác rưởi này, hợp với khí chất của tôi sao? Chết tôi cũng sẽ không ăn.”

Thành Dao cũng không để ý tới anh nữa, lần đầu tiên khi nghe Tiền Hằng nói những lời này, Thành Dao có một loại ảo giác độc phát tác sắp chết, nhưng lâu dài, thì cô cũng sắp miễn dịch với loại kịch độc này của Tiền Hằng. Cô lấy Shin Ramyun ra, nấu lửa nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, mùi thơm đậm đà của Shin Ramyun từ trong phòng bếp bay ra.

Thành Dao lại chiên trứng, cắt một ít cà rốt và rau, thêm xúc xích cắt lát, bày ra tô mì Shin Ramyun có thể so sánh mới mấy nhà hàng Hàn Quốc. Cô cũng không nói gì nhiều, bưng tô mì thơm này ra, ngồi xuống bên cạnh Tiền Hằng, sau đó vui vẻ chuyên tâm hút mì lên.



Quả nhiên, mặc dù tay vẫn duy trì tư thế đọc tạp chí, nhưng ánh mắt của Tiền Hằng, lại lén nhìn Thành Dao.

Rất tốt.

Thành Dao càng ăn càng khí thế ngất trời.

Cô ăn rất chuyên tâm, không để ý tới ý đồ của Tiền Hằng. Nhưng mà càng như vậy, Tiền Hằng quả nhiên càng để ý.

Anh lại liếc nhìn mấy lần, cuối cùng cũng mở miệng.

“Ăn có ngon như vậy không?”

Thành Dao cũng không nói chuyện, cô vừa tiếp tục ăn, vừa liều mạng gật đầu, giống như là ăn ngon đến mức miệng cũng không muốn nói chuyện.

Tiền Hằng buông quyển tạp chí xuống, giống như tùy ý nói: “Mùi có vẻ khá ngon.”

Thành Dao tiếp tục không nói mà vùi đầu ăn, không có ý định thuyết phục Tiền Hằng thử.

Nhưng sự yên lặng của Thành Dao không chỉ không khiến cho Tiền Hằng lui bước, mà ngược lại làm cho anh càng nóng lòng muốn thử.

Tiền Hằng nhìn nước mì đậm đà kia: “Thấy cô nấu hình như cũng không tệ.” Anh hắng giọng, “Nếu như cô muốn nấu mì cho tôi, vậy thì tôi cũng có thể thử chấp nhận, mặc dù phong cách quá không hợp, nhưng con người thỉnh thoảng cũng phải thử nghiệm cái gì đó mới, nắm lấy một số lĩnh vực chưa biết.”

À.

Thành Dao cười rất muốn ăn đòn: “Sếp, nhưng mà tôi nghĩ, mì Shin Ramyun đúng là không xứng với khí chất của anh, nếu như tôi nấu mì Shin Ramyun cho anh ăn, vậy thì sẽ là không tôn trọng anh rồi!”

“…”

Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo phải không? Thành Dao vừa vui vẻ ăn mì, vừa đắc ý nghĩ, nhìn cô làm cho anh tức chết đây!

Tiền Hằng mím môi, nhưng vẫn mạnh miệng: “Thành Dao, có qua có lại, tôi đã mua bánh mì nướng cho cô, có phải cô cũng phải bày tỏ chút gì với tôi hay không?”

Thành Dao mở to hai mắt nhìn: “Ồ, bánh mì nướng chẳng lẽ không phải là báo đáp cháo tôi mua cho anh sao? Đấy không phải là một vòng có qua có lại rồi sao?”

“…”

Thành Dao tiếp tục ăn, còn Tiền Hằng rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa.

“Thành Dao.” Giọng nói của anh vẫn còn lạnh nhạt, nhưng đã để lộ ra một tia không được tự nhiên, “Có phải hôm nay cô muốn chọc tôi tức chết hay không?”

“Sếp.” Thành Dao cũng học giọng điệu của anh, “Có phải đời này anh cũng không chịu nói thật hay không?”



Thành Dao ăn xong mì, cô cam chịu số phận đứng lên, chuẩn bị đi vào phòng bếp nấu mì cho vị tổ tông này. Mà lúc Thành Dao cho rằng Tiền Hằng sẽ không trả lời, thì giọng nói của Tiền Hằng vang lên ——

“Tôi muốn ăn mì Shin Ramyun.”

Giọng nói của Tiền Hằng hơi khô khan, Thành Dao quay đầu, mới phát hiện anh sử dụng kiểu mẫu né tránh trước sau như một —— ngoảnh đầu.

Thành Dao ngẩn người nhìn Tiền Hằng mấy giây, cuối cùng anh cũng không chịu nổi ánh mắt đó của cô mà ngẩng đầu lên, giọng xấu xa nói: “Được rồi, Thành Dao, lần này xem như cô thắng.”

Tiền Hằng nói xong, giọng lại trở nên cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi cũng muốn ăn mì Shin Ramyun.”

Thành Dao đột nhiên không thể nhịn được cười, một đại par nổi tiếng hô mưa gọi gió trong ngành luật, tại sao có thể ngây thơ như vậy chứ?

“Tôi muốn hai quả trứng chiên.” Bản thân con ma ngây thơ lại không biết Thành Dao đang oán thầm trong lòng, mà vẫn tiếp tục cây ngay không sợ chết đứng nói ra yêu cầu, “Xúc xích tôi cũng muốn nhiều hơn. Không có cà rốt, tôi ghét cà rốt.”

Được rồi, Thành Dao đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình rất vui vẻ, trước đó vì những chuyện của Lý Mộng Đình mà cảm xúc bị kéo theo. Cô trở lại phòng bếp, nấu một phần mì Shin Ramyun, dựa theo yêu cầu của Tiền Hằng, thêm hai quả trứng chiên, bỏ rất nhiều xúc xích, không thêm cà rốt.

Cứ như vậy, mà người vừa nãy còn “chết cũng sẽ không ăn loại thực phẩm rác rưởi này”, lại bưng tô lên biểu diễn một màn ăn ngon miệng.

Hôm nay là một ngày nhiệt độ hạ thấp ở thành phố A, nhưng khi Thành Dao ngồi trên ghế salon, nhìn Tiền Hằng yên lặng mà nghiêm túc ăn mì trước mặt, lại cảm thấy hình như nhiệt độ cũng không lạnh lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương