Anh Cũng Có Ngày Này
-
Chương 46: “Thành Dao, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Chuyện xảy ra quá nhanh, Thành Dao gần như còn chưa kịp phản ứng, thì Tiền Hằng đã cho Đường Binh một đấm, góc độ ra đấm và vị trí tấn công đó, cho dù đối với việc đánh nhau Thành Dao không biết một chữ gì, nhưng cũng có thể nhìn ra đấm đó khá tàn nhẫn không chút lưu tình, gần như đánh một đấm vào chỗ chết.
Sau đó là đấm thứ hai, đấm thứ ba…
“Người của tôi ông cũng dám đụng?”
Giọng nói của Tiền Hằng giống như đang cố gắng kìm nén, nhưng động tác thì hoàn toàn ngược lại.
Thành Dao hoảng sợ nhìn Tiền Hằng giống như Huyết ma thần mà cho Đường Binh một đấm rồi một đấm, cô gần như cũng phải lo sợ Tiền Hằng muốn đánh chết Đường Binh.
Mặt Đường Binh bị Tiền Hằng đánh đến bị thương, lỗ mũi và khóe miệng cũng chảy máu, trước sự đàn áp tuyệt đối bằng vũ lực của Tiền Hằng, ông ta hoàn toàn kinh sợ, co lại thành một đống, vừa giãy giụa phản kháng, vừa gào khóc thảm thiết kêu cứu.
“Mười ba đấm.” Tiền Hằng hoàn toàn chế trụ Đường Binh, chán ghét nhìn vết máu của đối phương dính lên tay mình.
Cho dù là cảnh bạo lực đẫm máu như vậy, nhưng Tiền Hằng vẫn vô cùng tao nhã như cũ, trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn của anh bị bắn vài vết máu, anh nhìn Thành Dao: “Giấy.”
Thành Dao gần như là phúc đến thì lòng cũng sáng ra [1] vội vàng lấy khăn giấy ra: “Sếp, đây!”
[1] Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (福至心灵): khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng cầm khăn giấy, thờ ơ lau khô máu trên mặt mình, sau đó giống như không đếm xỉa tới ném lên người Đường Binh, giống như chỗ vứt rác xuống cũng là đống rác rưởi vậy, Tiền Hằng không hề che giấu sự khinh thường và khinh miệt trên mặt mình.
Nhưng cho dù vào loại thời điểm này, anh vẫn điềm tĩnh như cũ, nếu như bây giờ có người ngoài đi vào, căn bản sẽ không nhìn ra vừa rồi Tiền Hằng đã nổi khùng đánh Đường Binh một trận.
Thật sự quá đẹp trai! Thật sự quá thoải mái!
Thành Dao kích động đến phục sát đất trong lòng, giờ phút này, cô còn thiếu bước gọi thẳng ——
Tôi! Thành Dao! Đời này, sẽ tự nguyện gia nhập Ngũ độc thần giáo! Vì giáo chủ, tôi bằng lòng máu chảy đầu rơi! Vì Ngũ độc thần giáo, tôi bằng lòng dâng hiến thanh xuân! Tôi muốn hầu hạ giáo chủ Tiền Hằng mãi mãi!
Nhưng so với sự bình tĩnh và tự kiềm chế của Tiền Hằng, thì trạng thái của Đường Binh cũng chỉ có thể dùng từ thảm thương không nỡ nhìn để hình dung.
Ông ta nằm dưới đất, mặt mũi bầm dập, mặt của ông ta toàn nước mắt nước mũi với máu me, trong miệng vẫn còn đang chửi mắng không ngừng nghỉ: “Tiền Hằng, cậu đánh tôi thì sẽ phải trả giá thật lớn, tôi lập tức báo cảnh sát! Trong xã hội hiện đại này tôi không tin là không có pháp luật!”
Tiền Hằng cũng lười để ý ông ta, giống như nhìn ông ta thêm một chút là sẽ đau mắt hột vậy, anh đá Đường Binh một cước, giọng mang theo vẻ lạnh lùng giễu cợt: “Nói về luật pháp xã hội yên ổn, chỉ bằng ông?”
“Đến bây giờ còn không biết tại sao bị đánh à? Ông sờ cô ấy bao nhiêu lần? Mười ba lần.”
Nói đến chỗ này, Tiền Hằng tựa như nhớ ra cái gì đó, anh quay đầu nhìn Thành Dao, ánh mắt nặng nề: “Cái tay nào của ông ta sờ cô?”
Tiền Hằng vào những ngày thường luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế, biểu cảm trên mặt của anh đa số thời điểm đều rất lãnh đạm, luôn không đếm xỉa tới, còn mang theo vẻ kiêu ngạo và khí chất cao quý, giống như là cái thế giới thấp kém này căn bản không xứng với hứng thú cao cấp của anh.
Nhưng vào lúc này, trên mặt của anh rất sinh động, mang theo ý hung hãn.
Thành Dao chưa bao giờ tưởng tượng ra, Tiền Hằng mang nhiều biểu cảm, sẽ trông như thế, liệu có đẹp hơn vẻ ngoài lạnh tanh quanh năm của anh không?
Bây giờ cô được thấy, liền xác định rõ.
Đẹp.
Bởi vì Thành Dao ngẩn ra, nên Tiền Hằng lại hỏi một lần nữa.
“Cái tay nào của ông ta sờ cô?”
Giọng nói của anh vững vàng, khiến cho Thành Dao không khỏi cảm thấy an tâm.
Cô gần như bị đầu độc, vô ý thức trả lời: “Tay phải, nhưng mà hình như…”
Thành Dao gần như chưa nói hết câu, thì một tiếng rắc giòn dã và tiếng kêu thảm thiết đã vang tận mây xanh, Tiền Hằng đã bẻ cánh tay phải của Đường Binh…
“Nhưng mà cái gì?”
Thành Dao khó khăn nuốt câu “Nhưng mà hình như tay trái cũng sờ” kia xuống, cô lắc đầu thật nhanh: “Không có nhưng mà!”
Đường Binh vốn cho rằng Tiền Hằng là luật sư, nói chung sẽ cố kỵ luật pháp, không dám làm như thế, kết quả bây giờ thấy dáng vẻ tàn nhẫn này của Tiền Hằng, thì một câu cũng không dám nói, ông ta cố gắng co rúc người, giống như muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, lúc này ông ta vô cùng chật vật, cánh tay phải mềm nhũn, nét mặt vặn vẹo, hiển nhiên đang chịu đựng cơn đau trật khớp.
Trước kia Thành Dao chỉ biết giáo chủ Ngũ độc giáo giỏi dùng độc, không ngờ tới giá trị vũ lực của người ta cũng bùng nổ như vậy, bình thường vẫn luôn che giấu thực lực… Thật là bình thường không ra tay, nhưng một khi đã đánh thì phải đến mức người khác bị thương… Thành Dao xúc động nghĩ, quả nhiên người đàn ông có thể leo lên vị trí giáo chủ, thì không phải là người bình thường! Mặt hung ác tàn nhẫn kia, vầng hào quang kia, sát khí kia, bàn tay ra đòn tàn nhẫn chuẩn xác vững vàng kia của Tiền Hằng, làm Thành Dao thiếu chút nữa phải quỳ xuống hô to “Ngũ độc thần giáo, thống nhất giang hồ”.
Hôm nay Thành Dao gần như bị sự phát triển của tình tiết sự việc này làm cho mờ mịt, cô căn bản không rảnh suy nghĩ, chỉ tiến lên dè dặt kéo tay áo của Tiền Hằng: “Sếp, việc này, đừng manh động! Tranh thủ cân nhắc mức hình phạt tội cố ý gây thương tích đi bình tĩnh một chút…”
Tiền Hằng vẫn thờ ơ như cũ, anh tao nhã xắn tay áo: “Ừ, tôi biết.” Ngay cả mí mắt anh cũng không nhấc lên, “Chỉ bị thương nhẹ nên không cấu thành tội, tôi có chừng mực.”
“…”
Tiền Hằng khá bình tĩnh, dưới tình huống này còn dửng dưng phổ cập pháp luật: “Nhiều nhất chỉ vi phạm 《 Quy định xử phạt quản lý an ninh trật tự 》, ‘Đánh người khác, hoặc cố ý gây thương tích cơ thể của người khác, phạt tạm giam từ 5 đến 10 ngày, phạt tiền từ 200 đến 500 tệ; đối với tình tiết nhẹ, thì phạt tạm giam dưới 5 ngày hoặc phạt tiền dưới 500 tệ."”
Anh thoải mái nhìn Thành Dao: “Vi phạm 《 Quy định xử phạt quản lý an ninh trật tự 》, không bị Hiệp hội luật sư thu bằng.”
“…”
Thật đúng là bày mưu nghĩ kế quyết thắng đến cùng!
Một suy nghĩ kỹ càng như thế, Thành Dao vừa bội phục, vừa hơi tuyệt vọng, cô cảm thấy, e rằng bản thân trong thời gian ngắn không thể trở thành cộng sự được, tầm nhìn và góc độ cân nhắc vấn đề của cô, thật sự là chênh lệch khá xa với cái người kịch độc Tiền Hằng này.
“Thành Dao, cuộc đời tôi sẽ không xuất hiện chuyện mình không thể nào giải quyết được.” Tiền Hằng nhíu mày, giọng còn hơi bất mãn, “Cô có thể học luật tốt hơn được không?”
“Ừm…”
Tiền Hằng trừng mắt nhìn Thành Dao, vẻ mặt “chẳng muốn để ý cô” đầy ghét bỏ, sau đó anh quay mặt sang, bước hai bước đến chỗ Đường Binh.
Đường Binh cho rằng Tiền Hằng lại muốn đánh ông ta, bị dọa đến run lẩy bẩy, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Luật sư Tiền, cậu tha cho tôi đi.” Ông ta vừa nói, vừa dùng bàn tay còn tốt đẹp ra sức tát bản thân. “Là tôi bị ma quỷ ám, là tôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, lại muốn cướp người của luật sư Tiền.” Đường Binh còn thiếu bước chảy nước mắt khóc thống thiết, “Tôi không biết luật sư Thành là bạn gái cậu, là tôi có mắt không tròng, cậu yên tâm, tôi… tôi tuyệt đối sẽ không đi gây chuyện, cậu, cậu đánh tôi hoàn toàn hợp tình hợp lý hợp pháp, là chính tôi đã làm sai, tôi đáng đánh! Đáng đánh!”
Tiền Hằng lười sửa lại hiểu lầm của Đường Binh, anh chán ghét nhìn ông ta, sau đó quay đầu nói với Thành Dao: “Thành Dao, đưa tôi một tờ giấy A4 không. Đưa tôi một cây bút nữa.”
Tiền Hằng cầm tờ giấy, đương nhiên không đánh Đường Binh, anh lạnh lùng nhìn Đường Binh từ trên cao, đưa giấy và bút tới trước mặt Đường Binh: “Ký đi.”
Đường Binh làm theo lệnh cầm bút, nơm nớp lo sợ hỏi: “Ký, ký cái gì?”
“Ký tên ông.” Giọng nói của Tiền Hằng vẫn lạnh lùng như cũ, “Vụ kiện của ông tôi không làm, ký tên, hủy bỏ thỏa thuận ủy thác.”
Tờ giấy này vẫn còn trống không, nhưng mà Đường Binh nào dám phản kháng, ông ta run rẩy ký chữ xong, đưa cho Tiền Hằng.
Kết quả là Tiền Hằng không nhận, anh không mặn không nhạt nhìn Đường Binh: “Ấn dấu vân tay nữa.”
“Có mực… mực đóng dấu không?”
“Dùng máu của ông là được.”
Giọng nói của Tiền Hằng hiển nhiên giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay có đẹp hay không.
Đường Binh rụt rè e sợ lau máu mũi của mình rồi ấn dấu tay, lúc này Tiền Hằng mới nhận giấy, sau đó tiện tay đưa cho Thành Dao: “Trở về viết một bản hủy bỏ hợp đồng đại diện ủy thác, sau đó lưu hồ sơ.”
“Thành Dao, đi.”
Nhưng mà Thành Dao suy nghĩ một chút, rồi dừng lại, cô đi tới trước mặt Đường Binh, chịu đựng cơn buồn nôn cảnh cáo nói: “Ông đừng quên, tôi đã quay video, nếu như ông có lén lút làm gì với luật sư Tiền…”
“Đi.”
Thành Dao còn chưa nói hết lời, thì bị Tiền Hằng lôi đi.
Vào lúc Tiền Hằng xoay người, anh nhìn về phía Đường Binh, lạnh lùng nói: “Muốn đi kiện tôi thì kiện đi.”
Đại ca, ai dám kiện anh chứ, có thể kiện thắng sao? Không thể nào…
*****
Thẳng đến khi ra khỏi phòng họp, đi về phòng khách sạn, Thành Dao mới ý thức tới, bản thân vẫn bị Tiền Hằng kéo như cũ, cách ống tay áo, anh cứ nắm cổ tay của Thành Dao.
Rõ ràng đều không tiếp xúc da thịt, nhưng trong phút chốc Thành Dao lại cảm thấy từ lúc bị Tiền Hằng nắm cổ tay, cả người dường như đang bốc cháy.
Tiền Hằng không lên tiếng, chỉ là kéo cô vào phòng của mình.
Mặc dù nhân phẩm của Đường Binh không đứng đắn, nhưng ra tay rộng rãi, đặt cho Tiền Hằng và Thành Dao đều là phòng xép.
Vừa rồi xảy ra chuyện đột ngột, Thành Dao xem đến kinh hoàng, bây giờ đứng ở trong phòng của Tiền Hằng, cô mới hơi khẩn trương và thấp thỏm.
Thành Dao xoắn xoắn ngón tay, liếc nhìn Tiền Hằng, khẽ nói cám ơn: “Sếp, cám ơn anh.”
Đáng tiếc câu nói cám ơn này hoàn toàn không lấy được lòng Tiền Hằng, anh ngồi trên ghế salon, dáng người thẳng, mặt không biểu cảm: “Cô còn coi tôi là sếp sao?”
Trong lúc nhất thời Thành Dao có hơi mờ mịt và luống cuống.
“Nếu như tôi không hỏi, có phải cô không có ý định nói chuyện này cho tôi hay không?” Giọng nói của Tiền Hằng vô cùng ổn định, nhưng mà càng ổn định, thì Thành Dao lại cảm thấy càng nguy hiểm, giống như mặt biển trước bão táp, mà càng yên lặng ôn hòa, thì càng khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Thành Dao cắn môi: “Tôi sợ nói cho anh biết sẽ làm cho anh khó xử, tôi không biết anh…”
“Cô còn hiểu rõ đại nghĩa sao?” Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao, “Vì nghề nghiệp dũng cảm hi sinh bản thân sao? Tại sao không chủ động đến nói với tôi?”
Thành Dao có hơi khó chịu: “Chính là…tôi… Chính là trước kia, khi làm trong công ty luật trước, đi theo luật sư hướng dẫn ra ngoài ăn bữa cơm, mặc dù chưa từng gặp người cặn bã trắng trợn giống như Đường Binh, nhưng cũng từng bị quấy rối. Khách hàng uống nhiều rượu, tất cả đều là đàn ông trung niên, nếu không phải chiếm chút tiện nghi thì chính là tiếp xúc tay chân sàm sỡ. Khi đó tôi chủ động nói cho luật sư hướng dẫn, nhưng mà ông ấy chỉ cười, bảo tôi đừng để ý, bọn họ đều chỉ đùa giỡn, khách hàng là thượng đế, chúng ta phải phục vụ tốt, huống chi bọn họ cũng không vi phạm nguyên tắc gì…” Thành Dao cúi đầu, “Ông ấy kêu tôi nhẫn nhịn.”
Bộ dạng của Thành Dao rất đáng thương, cô ủ rũ cúi đầu ngồi trước mặt Tiền Hằng, Tiền Hằng gần như có thể tưởng tượng được lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cô đã tức giận luống cuống chạy đến trước mặt luật sư hướng dẫn tìm sự giúp đỡ như thế nào, sau đó đã thất vọng như thế nào khi phát hiện luật sư hướng dẫn cũng không bảo vệ mình, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nuốt máu, gắng gượng mà chịu đựng mấy lời nói và hành động quấy rối của đám đàn ông trung niên dầu mỡ kia.
Nghĩ như thế, Tiền Hằng đột nhiên không muốn giáo huấn cô nữa.
“Cô không cần nhẫn nhịn.”
“Sao?”
Tiền Hằng mấp máy môi: “Trước kia mặc kệ quy tắc gì, học với ai, thì ở chỗ tôi, đều không có ý nghĩa. Thành Dao, ở chỗ tôi, bất cứ lúc nào, cô cũng không cần nhẫn nhịn.”
“Gặp phải người quấy rối cô, nếu đánh thắng được, thì trực tiếp cho một bạt tai đi, không cần cố kỵ mặt mũi đối phương, cũng không cần cố kỵ là khách hàng mấy trăm triệu mấy tỷ.”
“Vậy nếu như không đánh lại thì…”
“Không đánh lại, thì cô nói với tôi, tôi đánh giúp cô.”
Lúc Tiền Hằng nói lời này sắc mặt rất bình thản, giống như đang bàn luận những chủ đề không liên quan như về thời tiết vậy, nhưng Thành Dao lại không khỏi giật mình.
Không biết tại sao, Tiền Hằng càng bình thường như vậy, lại càng làm rung động lòng người.
Nhưng chính Tiền Hằng vẫn còn không biết, anh tiếp tục dạy dỗ Thành Dao: “Ngoại trừ những khách hàng ỷ vào mấy đồng tiền của mình mà muốn quấy rối người khác, sau này cô sẽ còn gặp phải nhiều loại khách cực phẩm, ví dụ như cảm thấy bản thân là thượng đế, trả phí luật sư xong thì cảm thấy có thể sai khiến người khác làm bất cứ chuyện gì, hận không thể yêu cầu cô đợi lệnh 24 giờ, cho rằng toàn bộ vũ trụ cô chỉ phục vụ một mình hắn, hắn ra một yêu cầu thì cô nhất định phải thực hiện trong vòng một phút, hắn có một câu hỏi thì cô phải phản hồi trong vòng một phút. Những người này, đều không được nuông chiều, không được nhẫn nhịn.”
“Điều tốt nhất khi trở thành luật sư, chính là chúng ta có thể gặp gỡ rất nhiều rất nhiều khách hàng, không giống như người làm trong công ty chỉ phục vụ một ông chủ, nếu như cô không hài lòng với khách hàng nào, thì cô có thể từ chối, mà còn không vì thế mà thất nghiệp. Bởi vì thị trường rất lớn, cô luôn có thể tìm được khách hàng khác.” Tiền Hằng nhìn chằm chằm ánh mắt của Thành Dao, “Chuyện cô cần phải làm chính là mài luyện trình độ nghiệp vụ của mình thật tốt, như thế thì cô mãi mãi không cần nhìn sắc mặt người khác mà ăn cơm. Bởi vì chỉ có cô lựa chọn khách hàng, chứ không phải là khách hàng lựa chọn cô.”
Thành Dao dùng sức gật đầu một cái: “Vâng!”
“Cũng đừng suy nghĩ lấy đại cục làm trọng gì cả.” Giọng nói Tiền Hằng rất nghiêm khắc, “Tiền Hằng tôi chẳng lẽ cần cấp dưới hi sinh nhan sắc để giữ khách hàng sao?”
Theo bản năng, Thành Dao không ngừng nói xin lỗi: “Thật… thật xin lỗi.” Cô có hơi xấu hổ, “Là tôi xử lý không chu toàn.”
“Cô không phải là xử lý không chu toàn, mà cô không tin tưởng tôi.” Tiền Hằng không hề có ý định buông tha cho Thành Dao, anh sắc bén đâm phá tâm lý của Thành Dao trước đó, “Cô cảm thấy tôi với người luật sư hướng dẫn của cô giống nhau, giữa lòng tự ái của cấp dưới với tiền, tôi sẽ chọn tiền.”
Tiền Hằng chỉ rõ như thế, Thành Dao mới thật sự để ý đến, bản thân lúc trước sợ nói cho Tiền Hằng, là vì sợ sẽ khiến cho Tiền Hằng rơi vào cảnh lưỡng nan khó xử, cân nhắc tiền đề đó, đúng là trong tiềm thức đã cho rằng Tiền Hằng sẽ vì vụ kiện này mà xoắn xuýt.
“Bản thân cô là một luật sư, cho dù trong trường hợp có chứng cứ chắc chắn về kẻ quấy rối tình dụ/c, thì luật pháp đưa ra mức chế tài gì, chẳng lẽ cô không biết sao?” Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao, “Cô phí tinh lực và thời gian đi khởi tố, một lần rồi lại một lần nhẫn nhịn nhớ lại cái chuyện chán ghét này, cuối cùng phát hiện Đường Binh chỉ nhận mức xử phạt không đau không ngứa.”
“Chỉ có quấy rối tình d/ục ở mức d/âm loạn mới tính là cấu thành phạm tội, ở loại mức độ này của ông ta, cộng thêm đến lúc đó bỏ nhiều tiền mời luật sự biện hộ, bản thân cô cảm thấy sẽ nhận kết quả phán quyết gì? Sự tức giận và uất ức trong lòng cô có thể lắng xuống không?”
Giờ phút này Thành Dao chỉ cảm thấy đỏ mặt đến muốn bùng nổ, cô cảm thấy xấu hổ và cực kỳ áy náy, cô đã không tin tưởng Tiến Hằng trước tiên, nhưng Tiền Hằng sau khi biết rõ điểm này, vẫn giúp cô đòi lại công đạo bằng cách thức hả giận như vậy.
“Thành Dao, cô có thể tin tưởng tôi.”
Ngay tại lúc nội tâm Thành Dao hốt hoảng, Tiền Hằng lại đột ngột cúi người, đến gần trước mặt cô, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ nói như thế.
“Bất cứ lúc nào, khi gặp phải loại chuyện này, tôi cũng sẽ bảo vệ cô.”
Đây là một câu nói đơn giản, thậm chí không có tu từ gì, nhưng Thành Dao lại cảm thấy trong lòng nổ một tiếng, cánh cửa sắt đóng chặt không để cho ai bước vào trong lòng, bỗng nhiên sụp đổ trước câu nói này.
Giống như có thứ gì đó, nhẹ nhàng đụng vào vị trí mềm mại nhất trong lòng Thành Dao, rắc một nắm hạt giống trong lòng cô, có thứ gì đó bắt đầu nảy mầm.
Sau đó là đấm thứ hai, đấm thứ ba…
“Người của tôi ông cũng dám đụng?”
Giọng nói của Tiền Hằng giống như đang cố gắng kìm nén, nhưng động tác thì hoàn toàn ngược lại.
Thành Dao hoảng sợ nhìn Tiền Hằng giống như Huyết ma thần mà cho Đường Binh một đấm rồi một đấm, cô gần như cũng phải lo sợ Tiền Hằng muốn đánh chết Đường Binh.
Mặt Đường Binh bị Tiền Hằng đánh đến bị thương, lỗ mũi và khóe miệng cũng chảy máu, trước sự đàn áp tuyệt đối bằng vũ lực của Tiền Hằng, ông ta hoàn toàn kinh sợ, co lại thành một đống, vừa giãy giụa phản kháng, vừa gào khóc thảm thiết kêu cứu.
“Mười ba đấm.” Tiền Hằng hoàn toàn chế trụ Đường Binh, chán ghét nhìn vết máu của đối phương dính lên tay mình.
Cho dù là cảnh bạo lực đẫm máu như vậy, nhưng Tiền Hằng vẫn vô cùng tao nhã như cũ, trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn của anh bị bắn vài vết máu, anh nhìn Thành Dao: “Giấy.”
Thành Dao gần như là phúc đến thì lòng cũng sáng ra [1] vội vàng lấy khăn giấy ra: “Sếp, đây!”
[1] Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (福至心灵): khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng cầm khăn giấy, thờ ơ lau khô máu trên mặt mình, sau đó giống như không đếm xỉa tới ném lên người Đường Binh, giống như chỗ vứt rác xuống cũng là đống rác rưởi vậy, Tiền Hằng không hề che giấu sự khinh thường và khinh miệt trên mặt mình.
Nhưng cho dù vào loại thời điểm này, anh vẫn điềm tĩnh như cũ, nếu như bây giờ có người ngoài đi vào, căn bản sẽ không nhìn ra vừa rồi Tiền Hằng đã nổi khùng đánh Đường Binh một trận.
Thật sự quá đẹp trai! Thật sự quá thoải mái!
Thành Dao kích động đến phục sát đất trong lòng, giờ phút này, cô còn thiếu bước gọi thẳng ——
Tôi! Thành Dao! Đời này, sẽ tự nguyện gia nhập Ngũ độc thần giáo! Vì giáo chủ, tôi bằng lòng máu chảy đầu rơi! Vì Ngũ độc thần giáo, tôi bằng lòng dâng hiến thanh xuân! Tôi muốn hầu hạ giáo chủ Tiền Hằng mãi mãi!
Nhưng so với sự bình tĩnh và tự kiềm chế của Tiền Hằng, thì trạng thái của Đường Binh cũng chỉ có thể dùng từ thảm thương không nỡ nhìn để hình dung.
Ông ta nằm dưới đất, mặt mũi bầm dập, mặt của ông ta toàn nước mắt nước mũi với máu me, trong miệng vẫn còn đang chửi mắng không ngừng nghỉ: “Tiền Hằng, cậu đánh tôi thì sẽ phải trả giá thật lớn, tôi lập tức báo cảnh sát! Trong xã hội hiện đại này tôi không tin là không có pháp luật!”
Tiền Hằng cũng lười để ý ông ta, giống như nhìn ông ta thêm một chút là sẽ đau mắt hột vậy, anh đá Đường Binh một cước, giọng mang theo vẻ lạnh lùng giễu cợt: “Nói về luật pháp xã hội yên ổn, chỉ bằng ông?”
“Đến bây giờ còn không biết tại sao bị đánh à? Ông sờ cô ấy bao nhiêu lần? Mười ba lần.”
Nói đến chỗ này, Tiền Hằng tựa như nhớ ra cái gì đó, anh quay đầu nhìn Thành Dao, ánh mắt nặng nề: “Cái tay nào của ông ta sờ cô?”
Tiền Hằng vào những ngày thường luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế, biểu cảm trên mặt của anh đa số thời điểm đều rất lãnh đạm, luôn không đếm xỉa tới, còn mang theo vẻ kiêu ngạo và khí chất cao quý, giống như là cái thế giới thấp kém này căn bản không xứng với hứng thú cao cấp của anh.
Nhưng vào lúc này, trên mặt của anh rất sinh động, mang theo ý hung hãn.
Thành Dao chưa bao giờ tưởng tượng ra, Tiền Hằng mang nhiều biểu cảm, sẽ trông như thế, liệu có đẹp hơn vẻ ngoài lạnh tanh quanh năm của anh không?
Bây giờ cô được thấy, liền xác định rõ.
Đẹp.
Bởi vì Thành Dao ngẩn ra, nên Tiền Hằng lại hỏi một lần nữa.
“Cái tay nào của ông ta sờ cô?”
Giọng nói của anh vững vàng, khiến cho Thành Dao không khỏi cảm thấy an tâm.
Cô gần như bị đầu độc, vô ý thức trả lời: “Tay phải, nhưng mà hình như…”
Thành Dao gần như chưa nói hết câu, thì một tiếng rắc giòn dã và tiếng kêu thảm thiết đã vang tận mây xanh, Tiền Hằng đã bẻ cánh tay phải của Đường Binh…
“Nhưng mà cái gì?”
Thành Dao khó khăn nuốt câu “Nhưng mà hình như tay trái cũng sờ” kia xuống, cô lắc đầu thật nhanh: “Không có nhưng mà!”
Đường Binh vốn cho rằng Tiền Hằng là luật sư, nói chung sẽ cố kỵ luật pháp, không dám làm như thế, kết quả bây giờ thấy dáng vẻ tàn nhẫn này của Tiền Hằng, thì một câu cũng không dám nói, ông ta cố gắng co rúc người, giống như muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, lúc này ông ta vô cùng chật vật, cánh tay phải mềm nhũn, nét mặt vặn vẹo, hiển nhiên đang chịu đựng cơn đau trật khớp.
Trước kia Thành Dao chỉ biết giáo chủ Ngũ độc giáo giỏi dùng độc, không ngờ tới giá trị vũ lực của người ta cũng bùng nổ như vậy, bình thường vẫn luôn che giấu thực lực… Thật là bình thường không ra tay, nhưng một khi đã đánh thì phải đến mức người khác bị thương… Thành Dao xúc động nghĩ, quả nhiên người đàn ông có thể leo lên vị trí giáo chủ, thì không phải là người bình thường! Mặt hung ác tàn nhẫn kia, vầng hào quang kia, sát khí kia, bàn tay ra đòn tàn nhẫn chuẩn xác vững vàng kia của Tiền Hằng, làm Thành Dao thiếu chút nữa phải quỳ xuống hô to “Ngũ độc thần giáo, thống nhất giang hồ”.
Hôm nay Thành Dao gần như bị sự phát triển của tình tiết sự việc này làm cho mờ mịt, cô căn bản không rảnh suy nghĩ, chỉ tiến lên dè dặt kéo tay áo của Tiền Hằng: “Sếp, việc này, đừng manh động! Tranh thủ cân nhắc mức hình phạt tội cố ý gây thương tích đi bình tĩnh một chút…”
Tiền Hằng vẫn thờ ơ như cũ, anh tao nhã xắn tay áo: “Ừ, tôi biết.” Ngay cả mí mắt anh cũng không nhấc lên, “Chỉ bị thương nhẹ nên không cấu thành tội, tôi có chừng mực.”
“…”
Tiền Hằng khá bình tĩnh, dưới tình huống này còn dửng dưng phổ cập pháp luật: “Nhiều nhất chỉ vi phạm 《 Quy định xử phạt quản lý an ninh trật tự 》, ‘Đánh người khác, hoặc cố ý gây thương tích cơ thể của người khác, phạt tạm giam từ 5 đến 10 ngày, phạt tiền từ 200 đến 500 tệ; đối với tình tiết nhẹ, thì phạt tạm giam dưới 5 ngày hoặc phạt tiền dưới 500 tệ."”
Anh thoải mái nhìn Thành Dao: “Vi phạm 《 Quy định xử phạt quản lý an ninh trật tự 》, không bị Hiệp hội luật sư thu bằng.”
“…”
Thật đúng là bày mưu nghĩ kế quyết thắng đến cùng!
Một suy nghĩ kỹ càng như thế, Thành Dao vừa bội phục, vừa hơi tuyệt vọng, cô cảm thấy, e rằng bản thân trong thời gian ngắn không thể trở thành cộng sự được, tầm nhìn và góc độ cân nhắc vấn đề của cô, thật sự là chênh lệch khá xa với cái người kịch độc Tiền Hằng này.
“Thành Dao, cuộc đời tôi sẽ không xuất hiện chuyện mình không thể nào giải quyết được.” Tiền Hằng nhíu mày, giọng còn hơi bất mãn, “Cô có thể học luật tốt hơn được không?”
“Ừm…”
Tiền Hằng trừng mắt nhìn Thành Dao, vẻ mặt “chẳng muốn để ý cô” đầy ghét bỏ, sau đó anh quay mặt sang, bước hai bước đến chỗ Đường Binh.
Đường Binh cho rằng Tiền Hằng lại muốn đánh ông ta, bị dọa đến run lẩy bẩy, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Luật sư Tiền, cậu tha cho tôi đi.” Ông ta vừa nói, vừa dùng bàn tay còn tốt đẹp ra sức tát bản thân. “Là tôi bị ma quỷ ám, là tôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, lại muốn cướp người của luật sư Tiền.” Đường Binh còn thiếu bước chảy nước mắt khóc thống thiết, “Tôi không biết luật sư Thành là bạn gái cậu, là tôi có mắt không tròng, cậu yên tâm, tôi… tôi tuyệt đối sẽ không đi gây chuyện, cậu, cậu đánh tôi hoàn toàn hợp tình hợp lý hợp pháp, là chính tôi đã làm sai, tôi đáng đánh! Đáng đánh!”
Tiền Hằng lười sửa lại hiểu lầm của Đường Binh, anh chán ghét nhìn ông ta, sau đó quay đầu nói với Thành Dao: “Thành Dao, đưa tôi một tờ giấy A4 không. Đưa tôi một cây bút nữa.”
Tiền Hằng cầm tờ giấy, đương nhiên không đánh Đường Binh, anh lạnh lùng nhìn Đường Binh từ trên cao, đưa giấy và bút tới trước mặt Đường Binh: “Ký đi.”
Đường Binh làm theo lệnh cầm bút, nơm nớp lo sợ hỏi: “Ký, ký cái gì?”
“Ký tên ông.” Giọng nói của Tiền Hằng vẫn lạnh lùng như cũ, “Vụ kiện của ông tôi không làm, ký tên, hủy bỏ thỏa thuận ủy thác.”
Tờ giấy này vẫn còn trống không, nhưng mà Đường Binh nào dám phản kháng, ông ta run rẩy ký chữ xong, đưa cho Tiền Hằng.
Kết quả là Tiền Hằng không nhận, anh không mặn không nhạt nhìn Đường Binh: “Ấn dấu vân tay nữa.”
“Có mực… mực đóng dấu không?”
“Dùng máu của ông là được.”
Giọng nói của Tiền Hằng hiển nhiên giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay có đẹp hay không.
Đường Binh rụt rè e sợ lau máu mũi của mình rồi ấn dấu tay, lúc này Tiền Hằng mới nhận giấy, sau đó tiện tay đưa cho Thành Dao: “Trở về viết một bản hủy bỏ hợp đồng đại diện ủy thác, sau đó lưu hồ sơ.”
“Thành Dao, đi.”
Nhưng mà Thành Dao suy nghĩ một chút, rồi dừng lại, cô đi tới trước mặt Đường Binh, chịu đựng cơn buồn nôn cảnh cáo nói: “Ông đừng quên, tôi đã quay video, nếu như ông có lén lút làm gì với luật sư Tiền…”
“Đi.”
Thành Dao còn chưa nói hết lời, thì bị Tiền Hằng lôi đi.
Vào lúc Tiền Hằng xoay người, anh nhìn về phía Đường Binh, lạnh lùng nói: “Muốn đi kiện tôi thì kiện đi.”
Đại ca, ai dám kiện anh chứ, có thể kiện thắng sao? Không thể nào…
*****
Thẳng đến khi ra khỏi phòng họp, đi về phòng khách sạn, Thành Dao mới ý thức tới, bản thân vẫn bị Tiền Hằng kéo như cũ, cách ống tay áo, anh cứ nắm cổ tay của Thành Dao.
Rõ ràng đều không tiếp xúc da thịt, nhưng trong phút chốc Thành Dao lại cảm thấy từ lúc bị Tiền Hằng nắm cổ tay, cả người dường như đang bốc cháy.
Tiền Hằng không lên tiếng, chỉ là kéo cô vào phòng của mình.
Mặc dù nhân phẩm của Đường Binh không đứng đắn, nhưng ra tay rộng rãi, đặt cho Tiền Hằng và Thành Dao đều là phòng xép.
Vừa rồi xảy ra chuyện đột ngột, Thành Dao xem đến kinh hoàng, bây giờ đứng ở trong phòng của Tiền Hằng, cô mới hơi khẩn trương và thấp thỏm.
Thành Dao xoắn xoắn ngón tay, liếc nhìn Tiền Hằng, khẽ nói cám ơn: “Sếp, cám ơn anh.”
Đáng tiếc câu nói cám ơn này hoàn toàn không lấy được lòng Tiền Hằng, anh ngồi trên ghế salon, dáng người thẳng, mặt không biểu cảm: “Cô còn coi tôi là sếp sao?”
Trong lúc nhất thời Thành Dao có hơi mờ mịt và luống cuống.
“Nếu như tôi không hỏi, có phải cô không có ý định nói chuyện này cho tôi hay không?” Giọng nói của Tiền Hằng vô cùng ổn định, nhưng mà càng ổn định, thì Thành Dao lại cảm thấy càng nguy hiểm, giống như mặt biển trước bão táp, mà càng yên lặng ôn hòa, thì càng khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Thành Dao cắn môi: “Tôi sợ nói cho anh biết sẽ làm cho anh khó xử, tôi không biết anh…”
“Cô còn hiểu rõ đại nghĩa sao?” Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao, “Vì nghề nghiệp dũng cảm hi sinh bản thân sao? Tại sao không chủ động đến nói với tôi?”
Thành Dao có hơi khó chịu: “Chính là…tôi… Chính là trước kia, khi làm trong công ty luật trước, đi theo luật sư hướng dẫn ra ngoài ăn bữa cơm, mặc dù chưa từng gặp người cặn bã trắng trợn giống như Đường Binh, nhưng cũng từng bị quấy rối. Khách hàng uống nhiều rượu, tất cả đều là đàn ông trung niên, nếu không phải chiếm chút tiện nghi thì chính là tiếp xúc tay chân sàm sỡ. Khi đó tôi chủ động nói cho luật sư hướng dẫn, nhưng mà ông ấy chỉ cười, bảo tôi đừng để ý, bọn họ đều chỉ đùa giỡn, khách hàng là thượng đế, chúng ta phải phục vụ tốt, huống chi bọn họ cũng không vi phạm nguyên tắc gì…” Thành Dao cúi đầu, “Ông ấy kêu tôi nhẫn nhịn.”
Bộ dạng của Thành Dao rất đáng thương, cô ủ rũ cúi đầu ngồi trước mặt Tiền Hằng, Tiền Hằng gần như có thể tưởng tượng được lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cô đã tức giận luống cuống chạy đến trước mặt luật sư hướng dẫn tìm sự giúp đỡ như thế nào, sau đó đã thất vọng như thế nào khi phát hiện luật sư hướng dẫn cũng không bảo vệ mình, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nuốt máu, gắng gượng mà chịu đựng mấy lời nói và hành động quấy rối của đám đàn ông trung niên dầu mỡ kia.
Nghĩ như thế, Tiền Hằng đột nhiên không muốn giáo huấn cô nữa.
“Cô không cần nhẫn nhịn.”
“Sao?”
Tiền Hằng mấp máy môi: “Trước kia mặc kệ quy tắc gì, học với ai, thì ở chỗ tôi, đều không có ý nghĩa. Thành Dao, ở chỗ tôi, bất cứ lúc nào, cô cũng không cần nhẫn nhịn.”
“Gặp phải người quấy rối cô, nếu đánh thắng được, thì trực tiếp cho một bạt tai đi, không cần cố kỵ mặt mũi đối phương, cũng không cần cố kỵ là khách hàng mấy trăm triệu mấy tỷ.”
“Vậy nếu như không đánh lại thì…”
“Không đánh lại, thì cô nói với tôi, tôi đánh giúp cô.”
Lúc Tiền Hằng nói lời này sắc mặt rất bình thản, giống như đang bàn luận những chủ đề không liên quan như về thời tiết vậy, nhưng Thành Dao lại không khỏi giật mình.
Không biết tại sao, Tiền Hằng càng bình thường như vậy, lại càng làm rung động lòng người.
Nhưng chính Tiền Hằng vẫn còn không biết, anh tiếp tục dạy dỗ Thành Dao: “Ngoại trừ những khách hàng ỷ vào mấy đồng tiền của mình mà muốn quấy rối người khác, sau này cô sẽ còn gặp phải nhiều loại khách cực phẩm, ví dụ như cảm thấy bản thân là thượng đế, trả phí luật sư xong thì cảm thấy có thể sai khiến người khác làm bất cứ chuyện gì, hận không thể yêu cầu cô đợi lệnh 24 giờ, cho rằng toàn bộ vũ trụ cô chỉ phục vụ một mình hắn, hắn ra một yêu cầu thì cô nhất định phải thực hiện trong vòng một phút, hắn có một câu hỏi thì cô phải phản hồi trong vòng một phút. Những người này, đều không được nuông chiều, không được nhẫn nhịn.”
“Điều tốt nhất khi trở thành luật sư, chính là chúng ta có thể gặp gỡ rất nhiều rất nhiều khách hàng, không giống như người làm trong công ty chỉ phục vụ một ông chủ, nếu như cô không hài lòng với khách hàng nào, thì cô có thể từ chối, mà còn không vì thế mà thất nghiệp. Bởi vì thị trường rất lớn, cô luôn có thể tìm được khách hàng khác.” Tiền Hằng nhìn chằm chằm ánh mắt của Thành Dao, “Chuyện cô cần phải làm chính là mài luyện trình độ nghiệp vụ của mình thật tốt, như thế thì cô mãi mãi không cần nhìn sắc mặt người khác mà ăn cơm. Bởi vì chỉ có cô lựa chọn khách hàng, chứ không phải là khách hàng lựa chọn cô.”
Thành Dao dùng sức gật đầu một cái: “Vâng!”
“Cũng đừng suy nghĩ lấy đại cục làm trọng gì cả.” Giọng nói Tiền Hằng rất nghiêm khắc, “Tiền Hằng tôi chẳng lẽ cần cấp dưới hi sinh nhan sắc để giữ khách hàng sao?”
Theo bản năng, Thành Dao không ngừng nói xin lỗi: “Thật… thật xin lỗi.” Cô có hơi xấu hổ, “Là tôi xử lý không chu toàn.”
“Cô không phải là xử lý không chu toàn, mà cô không tin tưởng tôi.” Tiền Hằng không hề có ý định buông tha cho Thành Dao, anh sắc bén đâm phá tâm lý của Thành Dao trước đó, “Cô cảm thấy tôi với người luật sư hướng dẫn của cô giống nhau, giữa lòng tự ái của cấp dưới với tiền, tôi sẽ chọn tiền.”
Tiền Hằng chỉ rõ như thế, Thành Dao mới thật sự để ý đến, bản thân lúc trước sợ nói cho Tiền Hằng, là vì sợ sẽ khiến cho Tiền Hằng rơi vào cảnh lưỡng nan khó xử, cân nhắc tiền đề đó, đúng là trong tiềm thức đã cho rằng Tiền Hằng sẽ vì vụ kiện này mà xoắn xuýt.
“Bản thân cô là một luật sư, cho dù trong trường hợp có chứng cứ chắc chắn về kẻ quấy rối tình dụ/c, thì luật pháp đưa ra mức chế tài gì, chẳng lẽ cô không biết sao?” Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao, “Cô phí tinh lực và thời gian đi khởi tố, một lần rồi lại một lần nhẫn nhịn nhớ lại cái chuyện chán ghét này, cuối cùng phát hiện Đường Binh chỉ nhận mức xử phạt không đau không ngứa.”
“Chỉ có quấy rối tình d/ục ở mức d/âm loạn mới tính là cấu thành phạm tội, ở loại mức độ này của ông ta, cộng thêm đến lúc đó bỏ nhiều tiền mời luật sự biện hộ, bản thân cô cảm thấy sẽ nhận kết quả phán quyết gì? Sự tức giận và uất ức trong lòng cô có thể lắng xuống không?”
Giờ phút này Thành Dao chỉ cảm thấy đỏ mặt đến muốn bùng nổ, cô cảm thấy xấu hổ và cực kỳ áy náy, cô đã không tin tưởng Tiến Hằng trước tiên, nhưng Tiền Hằng sau khi biết rõ điểm này, vẫn giúp cô đòi lại công đạo bằng cách thức hả giận như vậy.
“Thành Dao, cô có thể tin tưởng tôi.”
Ngay tại lúc nội tâm Thành Dao hốt hoảng, Tiền Hằng lại đột ngột cúi người, đến gần trước mặt cô, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ nói như thế.
“Bất cứ lúc nào, khi gặp phải loại chuyện này, tôi cũng sẽ bảo vệ cô.”
Đây là một câu nói đơn giản, thậm chí không có tu từ gì, nhưng Thành Dao lại cảm thấy trong lòng nổ một tiếng, cánh cửa sắt đóng chặt không để cho ai bước vào trong lòng, bỗng nhiên sụp đổ trước câu nói này.
Giống như có thứ gì đó, nhẹ nhàng đụng vào vị trí mềm mại nhất trong lòng Thành Dao, rắc một nắm hạt giống trong lòng cô, có thứ gì đó bắt đầu nảy mầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook