Anh Có Nghe Thấy Tiếng Gió Thổi
-
Chương 1: Tao là con chó đấy
Đọc vui vẻ nha:))
Một cô bé lẻ loi đứng trong con hẻm bẩn thỉu, mắt nhìn về phía trước. Trước mắt em là một con phố tấp nập, người qua kẻ lại. Em cứ nhìn mãi lúc lâu thì nghe thấy tiếng hét kinh hoàng phía sau lưng. Cô bé hoảng hốt quay lại nhìn, đập vào mắt em là cảnh người đàn ông thô bạo cầm lấy dây thừng đánh bôm bốp vào người phụ nữ gầy gò. Tấm lưng người phụ nữ đã đầy máu, nước mắt chảy như mưa, ánh mắt cô hiện lên vài tơ máu nhưng người đàn ông kia dường như cảm thấy chưa đủ, liên tục đánh vào cô.
" Con đĩ thối tha, một đứa con gái đã có chồng mà vẫn dám lén phén với thằng khác, con đĩ kia mày muốn chết hả. Đồ dâm phụ, có đứa con gái rồi mà vẫn gạ thằng khác, mày thật sự muốn chết hả!!!" Người đàn ông kia không ngừng la mắng, tay liên tục đánh vào tấm thân gầy gò kia.
" Anh ơi, anh tha cho em, em không biết gì cả, em không làm gì cả, anh đừng đánh em mà, hức hức" Người phụ nữ kia vừa la hét vừa khóc lóc, trong lòng cô thật sự muốn giết người trước mặt nhưng cô không thể làm gì được.
Gương mặt non nớt của cô bé giờ đã xanh ngắt, cô bé cảm thấy thất vọng tột cùng vì người đàn ông trước mặt. Cô bé lấy miếng đá thô ở dưới chân mình rồi chạy một liều tới người đàn ông kia, nhảy vọt lên lưng gã. Nhân lúc gã còn đang bối rối em lấy miếng đá thô kia đập liên tục đập vào đầu gã.
" Bắc Sơ Vũ, mày đừng có mà làm loạn, tao là cha mày, là người nuôi mày lớn lên. Mày ỷ 13 tuổi là bắt đầu làm loạn phải không" Bắc Kiều la hét phẫn nộ, lúc này gã đã bị choáng rồi. Con nhỏ Sơ Vũ này cũng thật ác độc, mới 13 tuổi đã ra tay mạnh bạo như này rồi.
Bắc Kiều rên rỉ một hồi vẫn không lôi được con nhỏ đang đánh vào đầu mình tức giận chỉ vào Kiều Ninh: " Tô Ninh, mày dám dạy hư nó để nó dám đánh tao hả, con chó tất cả chúng bây là một lũ chó"
Cô bé giờ mới dừng đánh lại nhưng chân lại kẹp chặt Bắc Kiều, đôi mắt em giờ đã lạnh tanh, gương mặt không chút biểu cảm: " Bọn tao chính là một lũ chó, đừng dại mà đụng bọn tao, đụng vào sẽ bị cắn chết đấy thằng ngu". Em vừa nói vừa phỉ nhổ vào mặt Bắc Kiều
Lúc này cả Bắc Kiều và Tô Ninh đều sửng sốt. Sơ Vũ trước nay vẫn là một cô bé ngoan hiền tội nghiệp, trước đây đều từng thấy cảnh tượng này nhưng cô bé sợ sệt chạy đi ngay.
Ai ngờ, giờ nó lại bảo vệ lại mẹ nó lại còn gan nhảy lên đánh Bắc Kiều còn chửi gã là thằng ngu, phỉ nhổ vào gã.
Gương mắt Bắc Kiều trắng rồi lại đỏ, gã tức giận định lôi Sơ Vũ xuống thì tự nhiên gã cảm thấy có gì mát mát tê tê ở cổ mình, gã cứng đờ.... là.. là dao...Mẹ nó con nhỏ này có dao.
"Thằng chó, nếu mày không muốn chầu diêm vương thì đừng có mà quá quắc, động đậy là tao cắt cổ mày đấy." Sơ Vũ kề dao vào cổ Bắc Kiều, nở một nụ cười tự mãn, nhìn xuống người phụ nữ phía dưới, nói: " Dì, cớ gì dì lại yêu thằng chó này, con khuyên dì một câu. Mong dì sau này tìm một hạnh phúc mới, giờ lo mà chạy khỏi thằng khốn này đi"
Tô Ninh sững sờ nhìn cô bé đang cưỡi cổ Bắc Kiều, miệng không nói nên lời. Bắc Kiều nghe lời này cảm thấy hoảng hốt, gã đờ người ra. Gã đang cảm thấy nhục nhã vì một thằng đàn ông cao to lại bại tay dưới một cô bé mới 13 tuổi thì giờ nó lại bảo nguồn tài chính duy nhất của gã bỏ gã đi. Vậy thì sau này còn ai đưa tiền cho gã để gã chơi gái đây.
Sơ Vũ cảm thấy cô không tin, liền nói: " Dì tin cháu, giờ dì mau chạy đi đừng quay lại đây nữa, cháu sẽ giải quyết thằng này cho, chạy lẹ đi!"
Tô Ninh cảm thấy hạnh phúc dâng trào, bật dậy người đứng thẳng khẽ nhìn cô bé rồi chạy thục mạng. Bắc Kiều ngẩn ngơ nhìn Tô Ninh đang chạy ra khỏi hẻm, tức giận không thôi, gã hét: " Tô Ninh kia, mày dám bỏ tao lại, con mẹ mày. Còn mày, Sơ Vũ mẹ nó, mày buông tao ra"
Gã lúc này đã tức giận lắm rồi, tức giận lôi mạnh Sơ Vũ xuống, định chạy đuổi theo Tô Ninh. Nhưng làm sao có thể đây, Sơ Vũ lúc này hét toáng lên: " Có ai không, có kẻ đánh đập vợ con định bỏ chạy này, cứu cháu với huhu"
Bắc Kiều tưởng Sơ Vũ đang dọa, không sợ đáp: " Tí tao lôi con kia về ta đánh cả hai tụi bây luôn.... Á.. đệt thằng chó nào chơi tao"
Bỗng nhiên có một con đau ập đến lưng Bắc Kiều, gã đau đến mức không chịu được, định quay lại đấm cho một phát thì tay gã cứng đờ, một chàng trai khôi ngô bóp chặt tay gã, Bắc Kiều đau thấu tim gan nhìn chàng trai: "Thiếu tá Lục, ngài... ngài hãy tha lỗi cho tiểu nhân như tôi, tôi chỉ đang dạy dỗ con cái thôi ngài đừng như vậy mà... Á Á"
Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu vào chàng trai, gương mặt tuấn tú, sóng mũi cao, ánh mắt sắc lẹm. Trên người anh đang mặt một bộ sơ mi đen trông quyến rũ chết người khiến Sơ Vũ cảm thấy một điều gì đó mà cô vẫn chưa thể hình dung được. Sau này khi cô suy ngẫm lại lần đầu gặp anh thì mới chợt nhận ra điều đó, cô hớn hở kể anh nghe. Lúc đấy điều cô không nghĩ ra được là cảm thấy anh chính là một tên yêu nghiệt hại người. Quả nhiên anh tức giận liền đè cô ra hôn ngấu nghiến.
Một cô bé lẻ loi đứng trong con hẻm bẩn thỉu, mắt nhìn về phía trước. Trước mắt em là một con phố tấp nập, người qua kẻ lại. Em cứ nhìn mãi lúc lâu thì nghe thấy tiếng hét kinh hoàng phía sau lưng. Cô bé hoảng hốt quay lại nhìn, đập vào mắt em là cảnh người đàn ông thô bạo cầm lấy dây thừng đánh bôm bốp vào người phụ nữ gầy gò. Tấm lưng người phụ nữ đã đầy máu, nước mắt chảy như mưa, ánh mắt cô hiện lên vài tơ máu nhưng người đàn ông kia dường như cảm thấy chưa đủ, liên tục đánh vào cô.
" Con đĩ thối tha, một đứa con gái đã có chồng mà vẫn dám lén phén với thằng khác, con đĩ kia mày muốn chết hả. Đồ dâm phụ, có đứa con gái rồi mà vẫn gạ thằng khác, mày thật sự muốn chết hả!!!" Người đàn ông kia không ngừng la mắng, tay liên tục đánh vào tấm thân gầy gò kia.
" Anh ơi, anh tha cho em, em không biết gì cả, em không làm gì cả, anh đừng đánh em mà, hức hức" Người phụ nữ kia vừa la hét vừa khóc lóc, trong lòng cô thật sự muốn giết người trước mặt nhưng cô không thể làm gì được.
Gương mặt non nớt của cô bé giờ đã xanh ngắt, cô bé cảm thấy thất vọng tột cùng vì người đàn ông trước mặt. Cô bé lấy miếng đá thô ở dưới chân mình rồi chạy một liều tới người đàn ông kia, nhảy vọt lên lưng gã. Nhân lúc gã còn đang bối rối em lấy miếng đá thô kia đập liên tục đập vào đầu gã.
" Bắc Sơ Vũ, mày đừng có mà làm loạn, tao là cha mày, là người nuôi mày lớn lên. Mày ỷ 13 tuổi là bắt đầu làm loạn phải không" Bắc Kiều la hét phẫn nộ, lúc này gã đã bị choáng rồi. Con nhỏ Sơ Vũ này cũng thật ác độc, mới 13 tuổi đã ra tay mạnh bạo như này rồi.
Bắc Kiều rên rỉ một hồi vẫn không lôi được con nhỏ đang đánh vào đầu mình tức giận chỉ vào Kiều Ninh: " Tô Ninh, mày dám dạy hư nó để nó dám đánh tao hả, con chó tất cả chúng bây là một lũ chó"
Cô bé giờ mới dừng đánh lại nhưng chân lại kẹp chặt Bắc Kiều, đôi mắt em giờ đã lạnh tanh, gương mặt không chút biểu cảm: " Bọn tao chính là một lũ chó, đừng dại mà đụng bọn tao, đụng vào sẽ bị cắn chết đấy thằng ngu". Em vừa nói vừa phỉ nhổ vào mặt Bắc Kiều
Lúc này cả Bắc Kiều và Tô Ninh đều sửng sốt. Sơ Vũ trước nay vẫn là một cô bé ngoan hiền tội nghiệp, trước đây đều từng thấy cảnh tượng này nhưng cô bé sợ sệt chạy đi ngay.
Ai ngờ, giờ nó lại bảo vệ lại mẹ nó lại còn gan nhảy lên đánh Bắc Kiều còn chửi gã là thằng ngu, phỉ nhổ vào gã.
Gương mắt Bắc Kiều trắng rồi lại đỏ, gã tức giận định lôi Sơ Vũ xuống thì tự nhiên gã cảm thấy có gì mát mát tê tê ở cổ mình, gã cứng đờ.... là.. là dao...Mẹ nó con nhỏ này có dao.
"Thằng chó, nếu mày không muốn chầu diêm vương thì đừng có mà quá quắc, động đậy là tao cắt cổ mày đấy." Sơ Vũ kề dao vào cổ Bắc Kiều, nở một nụ cười tự mãn, nhìn xuống người phụ nữ phía dưới, nói: " Dì, cớ gì dì lại yêu thằng chó này, con khuyên dì một câu. Mong dì sau này tìm một hạnh phúc mới, giờ lo mà chạy khỏi thằng khốn này đi"
Tô Ninh sững sờ nhìn cô bé đang cưỡi cổ Bắc Kiều, miệng không nói nên lời. Bắc Kiều nghe lời này cảm thấy hoảng hốt, gã đờ người ra. Gã đang cảm thấy nhục nhã vì một thằng đàn ông cao to lại bại tay dưới một cô bé mới 13 tuổi thì giờ nó lại bảo nguồn tài chính duy nhất của gã bỏ gã đi. Vậy thì sau này còn ai đưa tiền cho gã để gã chơi gái đây.
Sơ Vũ cảm thấy cô không tin, liền nói: " Dì tin cháu, giờ dì mau chạy đi đừng quay lại đây nữa, cháu sẽ giải quyết thằng này cho, chạy lẹ đi!"
Tô Ninh cảm thấy hạnh phúc dâng trào, bật dậy người đứng thẳng khẽ nhìn cô bé rồi chạy thục mạng. Bắc Kiều ngẩn ngơ nhìn Tô Ninh đang chạy ra khỏi hẻm, tức giận không thôi, gã hét: " Tô Ninh kia, mày dám bỏ tao lại, con mẹ mày. Còn mày, Sơ Vũ mẹ nó, mày buông tao ra"
Gã lúc này đã tức giận lắm rồi, tức giận lôi mạnh Sơ Vũ xuống, định chạy đuổi theo Tô Ninh. Nhưng làm sao có thể đây, Sơ Vũ lúc này hét toáng lên: " Có ai không, có kẻ đánh đập vợ con định bỏ chạy này, cứu cháu với huhu"
Bắc Kiều tưởng Sơ Vũ đang dọa, không sợ đáp: " Tí tao lôi con kia về ta đánh cả hai tụi bây luôn.... Á.. đệt thằng chó nào chơi tao"
Bỗng nhiên có một con đau ập đến lưng Bắc Kiều, gã đau đến mức không chịu được, định quay lại đấm cho một phát thì tay gã cứng đờ, một chàng trai khôi ngô bóp chặt tay gã, Bắc Kiều đau thấu tim gan nhìn chàng trai: "Thiếu tá Lục, ngài... ngài hãy tha lỗi cho tiểu nhân như tôi, tôi chỉ đang dạy dỗ con cái thôi ngài đừng như vậy mà... Á Á"
Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu vào chàng trai, gương mặt tuấn tú, sóng mũi cao, ánh mắt sắc lẹm. Trên người anh đang mặt một bộ sơ mi đen trông quyến rũ chết người khiến Sơ Vũ cảm thấy một điều gì đó mà cô vẫn chưa thể hình dung được. Sau này khi cô suy ngẫm lại lần đầu gặp anh thì mới chợt nhận ra điều đó, cô hớn hở kể anh nghe. Lúc đấy điều cô không nghĩ ra được là cảm thấy anh chính là một tên yêu nghiệt hại người. Quả nhiên anh tức giận liền đè cô ra hôn ngấu nghiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook