Anh muốn cô tan tầm sớm hơi một chút, nhưng không có lý do.

“Tôi đi đây”.

Anh đem cà phê trả lại tay cô.
“Không phải muốn uống cà phê sao?”.

Cô nhìn quần áo anh mặc, tuy rằng đẹp, nhưng không phù hợp triết lý mặc quần áo của anh, cô cảm thấy buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng, đem ý cười cố nhịn xuống.
“Không uống”.
“Không cần A chính đến đón sao?”.
“Không cần!”.

Anh tao nhã cười, chỉ có chính anh mới biết anh cắn răng không lộ biểu hiện.
Trình Gia Gia không ngăn cản, dù sao hai người cũng không quá quen thân, Trần Phong Vũ thắng đi đến cửa, cô vẫn không biết vì sao đột nhiên anh lại vào cửa hàng cô.
“Rốt cuộc anh ta là ai? ”.


Trần Phong Vũ đi ra ngoài, Nghiêm Phẩm Hạo mới hỏi.
“Là chồng trên danh nghĩa của tôi”.

Cô nhún vai với Nghiêm Phẩm Hạo, bất đắc dĩ.
Nghiêm Phẩm Hạo đang nhấp miệng uống cà phê, bởi vì lời của cô vừa dọa điên, cứ như vậy phun ra.
“Anh ta chính là Trần Phong Vũ?”.

Nghiêm Phẩm Hạo rút giấy ăn, lau khóe môi mình.
“Phải ”.

Cô gật đầu, cười nhìn Nghiêm Phẩm Hạo đang giật mình.
Đúng vậy, anh ta chính là Trần Phong Vũ, là chồng trên danh nghĩa của cô!
***
Trình Gia Gia mới mở cửa nhà, ngọn đèn yếu ớt tỏa, khác hẳn với bóng tối mọi ngày, chẳng lẽ Trần Phong Vũ ở nhà?
Cô cố giữ tim mình, nhíu mày, nhà những bốn mươi mét vuông lại chỉ mình cô ở, hơn một người hô hấp, làm cho cô càng thận trọng.
Đang muốn về phòng mình thì …
“Em về rồi sao?”.

Giọng Trần Phong Vũ đột nhiên vang lên khiến cô giật mình.
Lúc này cô mới thấy anh nằm trên ghế sofa, từ từ ngồi dậy.
“Sao anh lại ở nhà?”.

Rõ ràng trong lòng cô biết anh ta ở nhà, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi.
Trước kia anh không đến mười hai giờ ở nhà, nhìn anh vẫn áo T-shirt quần soóc, chẳng lẽ anh ra khỏi cửa hàng cô vẫn không đi ra ngoài sao?
“Đây là nhà của tôi, vì sao tôi lại không thể ở nhà …?”.

Anh trêu trọc như mỉa mai.


“Không phải! Là tôi không nghĩ đến …”.

Cô đi về hướng phòng mình.
Bọn họ mỗi người một phòng, anh ngủ phòng ngủ chủ, phòng ngủ của cô là phòng thiết bị, cho nên anh có phòng tắm riêng của mình, còn cô có phòng tắm gần nhà bếp.
“Giai Giai, muốn như vậy mới về, không sợ nguy hiểm sao?”.

Anh đã hỏi qua A Chính, A Chính nói cô không cho đưa đón tan tầm.
Bởi vì câu hỏi của anh, cô đang đi phải dừng lại.

“Không, nếu quá muộn, Phẩm Hạo đưa tôi về, nếu sớm hơn, tôi tự đi xe điện ngầm về”.
Anh đi đến trước mặt cô, ánh đèn sáng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tô đậm vẻ dịu dàng của cô, anh thưởng thức bộ dạng khác của cô, nhưng nghe cô nói vậy, anh tâm tình có chút kì lạ.
“Phẩm Hạo? Bạn trai của em à?”.

Anh nhíu mày, nhướn cổ.
“Đương nhiên không phải, cậu ta là học đệ của tôi, cũng là đồng nghiệp của tôi, cậu ta mới năm thứ tư, bởi vì nghỉ hè cho nên cả ngày đều đến giúp đỡ cửa hàng.” Rõ ràng cô không cần giải thích với anh, nhưng cô vẫn giải thích.
“Ồ? Vậy học đệ của em có biết em đã kết hôn không?”.

Anh nhịn không được hỏi lại.
“Đương nhiên biết, cậu ấy là đồng bọn của tôi nha!”.

Cô kinh ngạc mấy lời nói đêm nay của anh, trước kia anh nhìn cô, nói vài câu chào hỏi, chưa từng hỏi qua việc tư của cô.
“Vì sao không để A Chính đưa em, em dù sao cũng là thiên kim tiểu thư tập đoàn Đông Hưng Kiến Thiết, lại là vợ của Trần Phong Vũ tôi.”
Cô tuy nói như vậy, anh lại nhớ thái độ Nghiêm Phẩm Hạo đối với cô, chẳng lẽ cô không biết người cô nói là học đệ đang thích cô.
Cô hai tay nhất quán, thông minh tươi cười.

“Tôi có tay có chân, vì sao cần A Chính đưa? Tôi chán làm thiên kim tiểu thư rồi, tôi chỉ muốn làm phụ nữ bình thường, huống hồ không ai biết tôi là vợ của anh”.
Biết anh quan tâm đến cô, cô ra sức bài xích anh, dù sao anh cũng không quản chuyện của cô, cô kỳ thật không cần có khúc mắc.
Anh cũng cười, anh không biết mình thần kinh gì, người phụ nữ trong mắt anh lúc này, rõ ràng chỉ là bạn cùng phòng.
Lúc này trong túi anh truyền tiếng chuông điện thoại di động, anh nhận điện thoại, cô cũng thức thời về phòng mình, anh lại cầm tay cô, dùng ánh mắt ý bảo cô đợi chút.
“Mỹ Vân à, phải, anh về rồi, anh cũng rất nhớ em! Em muốn quà gì? À … Anh hiểu rồi … Anh hôm nay hơi mệt, cũng do lệch múi giờ, ngày mai gặp em nói chuyện … Em đừng làm việc mệt quá … Ngủ ngon”.

Sau đó thơm chụt vào loa điện thoại, mới ngắt máy, cất di động vào trong túi quần.
“Bạn gái à?”.

Cô nhướng mày, anh ta đúng là sát thủ tình trường, nói mấy lời tâm tình, dịu dàng như nước chảy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương