Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?
-
Quyển 2 - Chương 61: Kí ức
*
“Em cảm thấy rất mệt mỏi, đợi anh ở quầy bar dưới sảnh khách sạn”
Đó là tin nhắn đầu tiên Tú nhận được sau chuyến công tác dài ngày. Không phải của nàng, mà là của Nhi.
Tuyết Nhi, anh nợ cô cả một ân tình.
Anh không thể trao cô trái tim mình, đó là nghiệp chướng… hơn ba mươi năm, tuổi xuân của con gái cũng chỉ có một, anh tự thấy mình là kẻ khốn nạn nhất!
Thà rằng là vậy, còn hơn anh bên cô nhưng lại lừa dối. Cô ấy xứng đáng có một tình yêu tốt đẹp hơn. Còn anh, cả đời khắc ghi món nợ này, ngoài chuyện tình cảm, những thứ khác, nếu cô thích, anh sẽ cho.
-”Đến muộn vậy…”
-”Tắc đường, em uống ít thôi…”
-”Tú này, mấy hôm nay em hay nằm mơ mình trở về tuổi 15, anh nhớ những gì xảy ra khi đó chứ?”
-”"Anh…anh…”
-”Tất nhiên không nhớ rồi…hôm nay em bị bồ đá, uống với em một ly đi…”
-”Được!”
-”Anh có biết anh rất sở khanh không?”
-”Anh biết!”
-”Anh không xứng đáng làm người.”
-”Anh biết”
-”Anh thối tha…”
-”Anh biết…”
-”Sao anh dễ dàng nhận tội thế, sao không phản kháng, không đánh mắng lại em…”
-”Tất cả là do anh, anh sai…”
Tú nốc ly rượu trong tay, lòng đầy đau đớn!
-”Em cần được đền bù”
-”Được, nói đi, bất cứ thứ gì?”
Bàn tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng đặt xuống bờ ngực săn chắc, thì thầm:
-”Cái bên trong này…đem nó tặng em…”
-”Nếu anh có thể…thì tốt biết mấy!”
Nhi cười vang, nước mắt chảy xót xa…
-”Em đùa thôi, say với em một lần, sau đó, tha cho anh!”
-”Được, không say không về…”
Đêm đó, họ đã uống rất nhiều, nước mắt nuốt trọn cùng rượu đỏ…trong cô, một cảm giác nhói tới thắt quặn.
Em xin lỗi, Tú à…Em cũng không biết từ bao giờ, hình bóng anh chiếm trọn cả trái tim lẫn tâm hồn em, ngoài anh, em không thể yêu người khác, ngoài anh, em cũng không muốn làm người đàn bà của ai cả…Hiểu cho em….
“Em cảm thấy rất mệt mỏi, đợi anh ở quầy bar dưới sảnh khách sạn”
Đó là tin nhắn đầu tiên Tú nhận được sau chuyến công tác dài ngày. Không phải của nàng, mà là của Nhi.
Tuyết Nhi, anh nợ cô cả một ân tình.
Anh không thể trao cô trái tim mình, đó là nghiệp chướng… hơn ba mươi năm, tuổi xuân của con gái cũng chỉ có một, anh tự thấy mình là kẻ khốn nạn nhất!
Thà rằng là vậy, còn hơn anh bên cô nhưng lại lừa dối. Cô ấy xứng đáng có một tình yêu tốt đẹp hơn. Còn anh, cả đời khắc ghi món nợ này, ngoài chuyện tình cảm, những thứ khác, nếu cô thích, anh sẽ cho.
-”Đến muộn vậy…”
-”Tắc đường, em uống ít thôi…”
-”Tú này, mấy hôm nay em hay nằm mơ mình trở về tuổi 15, anh nhớ những gì xảy ra khi đó chứ?”
-”"Anh…anh…”
-”Tất nhiên không nhớ rồi…hôm nay em bị bồ đá, uống với em một ly đi…”
-”Được!”
-”Anh có biết anh rất sở khanh không?”
-”Anh biết!”
-”Anh không xứng đáng làm người.”
-”Anh biết”
-”Anh thối tha…”
-”Anh biết…”
-”Sao anh dễ dàng nhận tội thế, sao không phản kháng, không đánh mắng lại em…”
-”Tất cả là do anh, anh sai…”
Tú nốc ly rượu trong tay, lòng đầy đau đớn!
-”Em cần được đền bù”
-”Được, nói đi, bất cứ thứ gì?”
Bàn tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng đặt xuống bờ ngực săn chắc, thì thầm:
-”Cái bên trong này…đem nó tặng em…”
-”Nếu anh có thể…thì tốt biết mấy!”
Nhi cười vang, nước mắt chảy xót xa…
-”Em đùa thôi, say với em một lần, sau đó, tha cho anh!”
-”Được, không say không về…”
Đêm đó, họ đã uống rất nhiều, nước mắt nuốt trọn cùng rượu đỏ…trong cô, một cảm giác nhói tới thắt quặn.
Em xin lỗi, Tú à…Em cũng không biết từ bao giờ, hình bóng anh chiếm trọn cả trái tim lẫn tâm hồn em, ngoài anh, em không thể yêu người khác, ngoài anh, em cũng không muốn làm người đàn bà của ai cả…Hiểu cho em….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook