Anh Chỉ Thích Em Thôi
-
Chương 5
Hoàng Y Y lắc đầu, nói: “Vẫn chưa ạ.”
“Vậy đi thôi.”
Gì vậy? Cô vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Thịnh, phải hơi ngửa đầu mới có thể nhìn thấy mặt anh.
Không thể không nói, đều là ăn gạo ăn cơm lớn lên, vì sao anh trưởng thành lại cao như vậy chứ?
Thấy Hoàng Y Y ở lại không đi, Tần Thịnh nói mang theo ý tứ làm nũng: “Khó lắm anh mới được nghỉ cuối tuần, đói bụng còn không cho ăn cơm sao?”
“Không phải, tôi…” Cô trở nên nói năng lộn xộn, “Tôi đâu có không cho anh ăn cơm.”
Không đúng, tôi cũng không phải bác gái ở nhà ăn, sao lại quản lý chuyện ăn uống của anh chứ?
Cô được Tần Thịnh đưa tới một quán ăn nhỏ ăn cơm, toàn bộ quá trình cô đều căng thẳng, cả người không được tự nhiên.
“Anh cũng không bắt em về đồn cảnh sát, em sợ cái gì hả?” Tần Thịnh uống hụm nước, trái cổ gợi cảm chuyển động lên xuống.
Nói Hoàng Y Y là sắc nữ cũng không quá chút nào, chỉ nhìn trái cổ lớn của Tần Thịnh, cô đã nghĩ xong việc phải hôn như thế nào rồi… Chết thật.
“Không, tôi không sợ.”
Tần Thịnh cười sang sảng.
Ở trong mắt người ngoài, sự kết hợp giữa Tần Thịnh và Hoàng Y Y hoàn toàn là người đàn ông bá đạo và cô vợ nhỏ của anh, dù sao Hoàng Y Y vẫn luôn trong tư thế co rụt ở chỗ ngồi và gọi dạ bảo vâng.
“Hôm qua không phải thứ bảy sao, sao em vẫn phải làm việc thế?”
“Sao anh biết tôi đang làm việc?”
Cô chưa hề nói với Tần Thịnh chuyện này, hôm trước chỉ nói với anh là cô có việc.
“Đoán.” Tần Thịnh nói.
Thì ra là vậy.
Cô bưng cốc nước, nói: “Thật ra tôi cũng không tính là đi làm, chỉ là hôm qua tôi đang chạy deadline bản vẽ.”
“Em vẽ tranh hả?” Trong mắt Tần Thịnh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô khẽ cắn môi dưới, “Vâng, tôi vẽ tranh minh hoạ.”
“Vậy à, chẳng trách…”
“Chẳng trách gì ạ?” Hoàng Y Y cực kỳ căng thẳng, đầu óc cô lập tức lại tê liệt.
“Chẳng trách không giống với những người khác.”
Cô xấu hổ cúi đầu, căng thẳng đến mức quên cả uống nước, ngón tay không ngừng bấu chặt cốc nước.
Trên thế giới tại sao lại có anh cảnh sát chọc người như vậy chứ? Sao lại khác hoàn toàn với với chú cảnh sát mà cô nghĩ đến khi còn nhỏ vậy.
Anh ấy có phải thật sự thích mình không?
Mặt Hoàng Y Y càng đỏ hơn.
Nhưng cho dù anh có ấn tượng tốt với mình hay không, thì làm một cô gái, đương nhiên cô không thể nói trước được.
Cho nên, phải chờ. Phải chờ xem anh có thật sự thích mình không.
“Hình như hôm qua có chiếu một bộ phim điện ảnh, sở trưởng của bọn anh cho anh hai vé xem phim, em có muốn xem không?” Tần Thịnh nói.
“Tôi, tôi không dùng tới hai vé.”
Tần Thịnh thoải mái cười to.
Hình như anh rất thích cười nhỉ, hơn nữa cười rộ lên rất đẹp.
“Còn một vé cho anh chứ, bé ngốc.”
Hả? Bé ngốc?
Sau khi ăn xong, Tần Thịnh đưa cô đi dạo.
Không sai, bước vào cuộc sống của người già trước thời hạn, tuy Tần Thịnh biết tán tỉnh như vậy, nhưng trên người anh vẫn có hơi thở của vị cán bộ kỳ cựu.
Phim chiếu lúc 3 giờ chiều, trước khi bắt đầu Tần Thịnh mua một hộp bắp rang bơ và hai cốc Coca.
Tên phim là “Tôi và đồng đội của tôi”, là một bộ phim về chiến tranh.
Xem ra thật sự là sở trưởng của bọn họ cho anh vé xem phim.
Hoàng Y Y bất giác bật cười, không hiểu sao lúc này lại cảm thấy mỗi một người cảnh sát đều rất đáng yêu.
Sau khi vào rạp cô đi theo Tần Thịnh tìm chỗ ngồi. Là ghế tình nhân ở hàng cuối cùng.
Cô sững sờ hai ba giây, ghế tình nhân là một chiếc ghế to rộng, ở giữa không có tay vịn, điều này có nghĩa là trong hai giờ tiếp theo, cô sẽ tiếp xúc với Tần Thịnh trong khoảng cách gần.
Vừa mong chờ vừa căng thẳng.
Nhưng chỗ ngồi này nhìn rất rộng, chắc sẽ không quá thân mật đâu nhỉ?
Nhưng vừa ngồi xuống, Hoàng Y Y lập tức nhận ra mình sai rồi.
Cô hoàn toàn bị Tần Thịnh dồn vào trong góc bên trái, cử động cũng không cử động được, hơn nữa nhìn dáng vẻ Tần Thịnh giống như còn không tự biết điều đó.
Nên mở miệng bảo anh dịch sang bên kia một chút như thế nào đây?
Cô căng thẳng cực kỳ, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tần Thịnh qua lớp quần áo!
Cũng có thể là chính cô đang nóng lên.
Đã như vậy, nào còn tâm trạng xem phim chứ?
Cô bắt đầu điên cuồng ăn bắp rang, thỉnh thoảng sẽ lén liếc mắt nhìn Tần Thịnh một cái.
Lông mi anh thật dài, cong vút, đường nét trên góc nghiêng gương mặt cũng thật đẹp.
Cô hoàn toàn bị hãm sâu vào.
Chỉ chốc lát sau hộp bắp rang đã bị ăn thấy đáy.
Tần Thịnh cúi thấp đầu, liếc mắt nhìn hộp bắp rang còn chưa tới mười phút đã thấy đáy, sau đó quay đầu sang nhìn Hoàng Y Y.
Hoàng Y Y bị ánh mắt dịu dàng đến quá bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ, không may bị nghẹn bắp rang và ho khan liên tục.
Tần Thịnh vỗ nhẹ sau lưng cô, thuận tay cầm cốc Coca bên tay phải đưa tới trước mặt cô.
Cô cầm Coca lên uống luôn, cuối cùng đã sống lại.
Nhưng cô không bỏ ngay Coca xuống, mà vẫn cắn ống hút cho đỡ sợ.
Tần Thịnh nhìn cô chằm chằm, muốn không để ý cũng khó!
“Làm sao vậy?” Cô khẽ hỏi.
Tần Thịnh hơi mỉm cười, tiến đến bên tai cô, “Em uống Coca của anh rồi.”
“Vậy đi thôi.”
Gì vậy? Cô vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Thịnh, phải hơi ngửa đầu mới có thể nhìn thấy mặt anh.
Không thể không nói, đều là ăn gạo ăn cơm lớn lên, vì sao anh trưởng thành lại cao như vậy chứ?
Thấy Hoàng Y Y ở lại không đi, Tần Thịnh nói mang theo ý tứ làm nũng: “Khó lắm anh mới được nghỉ cuối tuần, đói bụng còn không cho ăn cơm sao?”
“Không phải, tôi…” Cô trở nên nói năng lộn xộn, “Tôi đâu có không cho anh ăn cơm.”
Không đúng, tôi cũng không phải bác gái ở nhà ăn, sao lại quản lý chuyện ăn uống của anh chứ?
Cô được Tần Thịnh đưa tới một quán ăn nhỏ ăn cơm, toàn bộ quá trình cô đều căng thẳng, cả người không được tự nhiên.
“Anh cũng không bắt em về đồn cảnh sát, em sợ cái gì hả?” Tần Thịnh uống hụm nước, trái cổ gợi cảm chuyển động lên xuống.
Nói Hoàng Y Y là sắc nữ cũng không quá chút nào, chỉ nhìn trái cổ lớn của Tần Thịnh, cô đã nghĩ xong việc phải hôn như thế nào rồi… Chết thật.
“Không, tôi không sợ.”
Tần Thịnh cười sang sảng.
Ở trong mắt người ngoài, sự kết hợp giữa Tần Thịnh và Hoàng Y Y hoàn toàn là người đàn ông bá đạo và cô vợ nhỏ của anh, dù sao Hoàng Y Y vẫn luôn trong tư thế co rụt ở chỗ ngồi và gọi dạ bảo vâng.
“Hôm qua không phải thứ bảy sao, sao em vẫn phải làm việc thế?”
“Sao anh biết tôi đang làm việc?”
Cô chưa hề nói với Tần Thịnh chuyện này, hôm trước chỉ nói với anh là cô có việc.
“Đoán.” Tần Thịnh nói.
Thì ra là vậy.
Cô bưng cốc nước, nói: “Thật ra tôi cũng không tính là đi làm, chỉ là hôm qua tôi đang chạy deadline bản vẽ.”
“Em vẽ tranh hả?” Trong mắt Tần Thịnh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô khẽ cắn môi dưới, “Vâng, tôi vẽ tranh minh hoạ.”
“Vậy à, chẳng trách…”
“Chẳng trách gì ạ?” Hoàng Y Y cực kỳ căng thẳng, đầu óc cô lập tức lại tê liệt.
“Chẳng trách không giống với những người khác.”
Cô xấu hổ cúi đầu, căng thẳng đến mức quên cả uống nước, ngón tay không ngừng bấu chặt cốc nước.
Trên thế giới tại sao lại có anh cảnh sát chọc người như vậy chứ? Sao lại khác hoàn toàn với với chú cảnh sát mà cô nghĩ đến khi còn nhỏ vậy.
Anh ấy có phải thật sự thích mình không?
Mặt Hoàng Y Y càng đỏ hơn.
Nhưng cho dù anh có ấn tượng tốt với mình hay không, thì làm một cô gái, đương nhiên cô không thể nói trước được.
Cho nên, phải chờ. Phải chờ xem anh có thật sự thích mình không.
“Hình như hôm qua có chiếu một bộ phim điện ảnh, sở trưởng của bọn anh cho anh hai vé xem phim, em có muốn xem không?” Tần Thịnh nói.
“Tôi, tôi không dùng tới hai vé.”
Tần Thịnh thoải mái cười to.
Hình như anh rất thích cười nhỉ, hơn nữa cười rộ lên rất đẹp.
“Còn một vé cho anh chứ, bé ngốc.”
Hả? Bé ngốc?
Sau khi ăn xong, Tần Thịnh đưa cô đi dạo.
Không sai, bước vào cuộc sống của người già trước thời hạn, tuy Tần Thịnh biết tán tỉnh như vậy, nhưng trên người anh vẫn có hơi thở của vị cán bộ kỳ cựu.
Phim chiếu lúc 3 giờ chiều, trước khi bắt đầu Tần Thịnh mua một hộp bắp rang bơ và hai cốc Coca.
Tên phim là “Tôi và đồng đội của tôi”, là một bộ phim về chiến tranh.
Xem ra thật sự là sở trưởng của bọn họ cho anh vé xem phim.
Hoàng Y Y bất giác bật cười, không hiểu sao lúc này lại cảm thấy mỗi một người cảnh sát đều rất đáng yêu.
Sau khi vào rạp cô đi theo Tần Thịnh tìm chỗ ngồi. Là ghế tình nhân ở hàng cuối cùng.
Cô sững sờ hai ba giây, ghế tình nhân là một chiếc ghế to rộng, ở giữa không có tay vịn, điều này có nghĩa là trong hai giờ tiếp theo, cô sẽ tiếp xúc với Tần Thịnh trong khoảng cách gần.
Vừa mong chờ vừa căng thẳng.
Nhưng chỗ ngồi này nhìn rất rộng, chắc sẽ không quá thân mật đâu nhỉ?
Nhưng vừa ngồi xuống, Hoàng Y Y lập tức nhận ra mình sai rồi.
Cô hoàn toàn bị Tần Thịnh dồn vào trong góc bên trái, cử động cũng không cử động được, hơn nữa nhìn dáng vẻ Tần Thịnh giống như còn không tự biết điều đó.
Nên mở miệng bảo anh dịch sang bên kia một chút như thế nào đây?
Cô căng thẳng cực kỳ, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tần Thịnh qua lớp quần áo!
Cũng có thể là chính cô đang nóng lên.
Đã như vậy, nào còn tâm trạng xem phim chứ?
Cô bắt đầu điên cuồng ăn bắp rang, thỉnh thoảng sẽ lén liếc mắt nhìn Tần Thịnh một cái.
Lông mi anh thật dài, cong vút, đường nét trên góc nghiêng gương mặt cũng thật đẹp.
Cô hoàn toàn bị hãm sâu vào.
Chỉ chốc lát sau hộp bắp rang đã bị ăn thấy đáy.
Tần Thịnh cúi thấp đầu, liếc mắt nhìn hộp bắp rang còn chưa tới mười phút đã thấy đáy, sau đó quay đầu sang nhìn Hoàng Y Y.
Hoàng Y Y bị ánh mắt dịu dàng đến quá bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ, không may bị nghẹn bắp rang và ho khan liên tục.
Tần Thịnh vỗ nhẹ sau lưng cô, thuận tay cầm cốc Coca bên tay phải đưa tới trước mặt cô.
Cô cầm Coca lên uống luôn, cuối cùng đã sống lại.
Nhưng cô không bỏ ngay Coca xuống, mà vẫn cắn ống hút cho đỡ sợ.
Tần Thịnh nhìn cô chằm chằm, muốn không để ý cũng khó!
“Làm sao vậy?” Cô khẽ hỏi.
Tần Thịnh hơi mỉm cười, tiến đến bên tai cô, “Em uống Coca của anh rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook