Anh Chỉ Muốn Ngược Em
-
Chương 46: Gặp lại
"Thiếu gia bệnh của ngài ngày càng nghiêm trọng, tôi thấy ngài nên nghỉ ngơi vài ngày."
"Không cần" Lưu Hạo Nhiên lười biếng ngồi xuống ghế. Cái mạng này của hắn coi như thật lớn bệnh nặng như vậy mà cũng không chết.
Hắn cười khổ, nửa năm nay hắn đã biết bao lần nhập viện.
"Hải Lan, em ở đây đợi chị một lát để chị đi lấy một ít thuốc." Tuy Hải Lan ngốc nhưng cũng rất nghe lời khiến Tiết Hề Lộ rất yên tâm.
"Được." Hải Lan nghịch nghịch chậu hoa.
"Vậy đợi chị." Tiết Hề Lộ nhanh chóng rời đi.
Hải Lan ngoan ngoãn ngồi im đó, bàn tay nhỏ mập mạp xoa xoa lên bụng nhô cao của mình.
"Ực!" Hải Lan nuốt nước bọt nhìn một cô bé khoảng bốn, năm tuổi đang ăn kẹo mút.
"Mẹ... Mẹ ơi..." Đứa bé vội chạy theo mẹ mà quên khóa cặp. Cứ thế những chiếc kẹo ngọt không ngừng rơi trên đất.
"Hơ hơ..." Hải Lan vui sướng đi tới nhặt kẹo... Nhưng nhiều kẹo quá.
Hải Lan đi theo hai mẹ con phía trước nhặt từng cái kẹo. Tới chỗ góc rẽ cuối cùng kẹo cũng hết, cô sung sướng ôm đống kẹo vào trong lòng ngồi bệt xuống dưới đất bóc ra ăn từng cái một.
"Cận Linh, cậu về trước đi." Lưu Hạo Nhiên lạnh nhạt bỏ đi.
"Thiếu gia... Thiếu gia" Cận Linh lắc đầu chán nản.
Lưu Hạo Nhiên đi tới chỗ ngã rẽ liền thấy có người ngồi trên đất. Vốn dĩ hắn muốn rời đi nhưng không hiểu sao người này lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
"Thiến Hi?"
Hải Lan vẫn mê mẩn ăn kẹo, thấy có người tới gần mới ngửa cổ lên. Khi thấy người trước mặt liền cười hì hì với Lưu Hạo Nhiên.
Thiến Hi? Hắn ngây người chưa đầy 5 giây sau liền vỡ òa chạy tới ôm cô. Tiểu bảo bối của hắn đã quay trở lại rồi...
"Đau." Hải Lan nhíu mày vỗ vỗ vào lưng hắn.
"Bảo bối... Bảo bối của anh." Hắn càng ôm chặt lấy cô hôn hít.
"A." Hải Lan rên nhẹ cười khúc khích khi mấy cọng râu lởm chởm của hắn cạ vào cổ mình.
Lưu Hạo Nhiên xúc động bế cô lên rồi rời đi. Cũng vì thế đống kẹo Hải Lan ôm lấy cũng rơi toàn bộ xuống đất.
Lúc hắn cùng cô vào xe hơi thì cô vẫn đang ngồi ngậm lấy kẹo que.
"Bảo bối" Đến bây giờ hắn vẫn còn xúc động bàn tay run run chạm vào má cô.
Cảm giác ấm áp truyền tới da thịt khiến hắn biết đây không phải là mơ.
Nhưng khi hắn nhìn xuống cái bụng lồi lên của cô liền choáng váng. Thiến Hi mang thai? Làm sao có thể mà nhìn cái thai này trông như bảy, tám tháng. Mà lúc đó là thời gian cô ở cùng Hoắc Dạ Thiên... Chẳng lẽ đứa bé?
Hắn nheo mày, bàn tay ấm nóng đặt lên bụng cô.
"Đứa bé này?" Lưu Hạo Nhiên ấn nhẹ lên bụng cô hỏi.
"Kẹo...kẹo que... Hức hức" Hải Lan ngó ra bên ngoài cửa sổ xe gấp gáp.
"Em đừng giả ngốc với anh." Lưu Hạo Nhiên nhéo mạnh vào má cô.
"A thật đau... Muốn kẹo que." Hải Lan cắn xuống bàn tay thô to màu đồng của hắn.
"Cắn..." Hắn mỉm cười xem ra cô vẫn còn đanh đá như mọi khi. Hắn ôm cô vào trong lòng sau đó nháy mắt ám chỉ tên tài xế.
Chưa đầy 5 giây sau một miếng kính máu đen liền được hạ xuống ngăn cách tên tài xế và hai người.
Lưu Hạo Nhiên cười gian tà âu yếm Hải Lan. Bàn tay ma quỷ như con rắn nước chui vào váy cô luồn lên.
"Aaaa" Hải Lam giật mình
"Không cần" Lưu Hạo Nhiên lười biếng ngồi xuống ghế. Cái mạng này của hắn coi như thật lớn bệnh nặng như vậy mà cũng không chết.
Hắn cười khổ, nửa năm nay hắn đã biết bao lần nhập viện.
"Hải Lan, em ở đây đợi chị một lát để chị đi lấy một ít thuốc." Tuy Hải Lan ngốc nhưng cũng rất nghe lời khiến Tiết Hề Lộ rất yên tâm.
"Được." Hải Lan nghịch nghịch chậu hoa.
"Vậy đợi chị." Tiết Hề Lộ nhanh chóng rời đi.
Hải Lan ngoan ngoãn ngồi im đó, bàn tay nhỏ mập mạp xoa xoa lên bụng nhô cao của mình.
"Ực!" Hải Lan nuốt nước bọt nhìn một cô bé khoảng bốn, năm tuổi đang ăn kẹo mút.
"Mẹ... Mẹ ơi..." Đứa bé vội chạy theo mẹ mà quên khóa cặp. Cứ thế những chiếc kẹo ngọt không ngừng rơi trên đất.
"Hơ hơ..." Hải Lan vui sướng đi tới nhặt kẹo... Nhưng nhiều kẹo quá.
Hải Lan đi theo hai mẹ con phía trước nhặt từng cái kẹo. Tới chỗ góc rẽ cuối cùng kẹo cũng hết, cô sung sướng ôm đống kẹo vào trong lòng ngồi bệt xuống dưới đất bóc ra ăn từng cái một.
"Cận Linh, cậu về trước đi." Lưu Hạo Nhiên lạnh nhạt bỏ đi.
"Thiếu gia... Thiếu gia" Cận Linh lắc đầu chán nản.
Lưu Hạo Nhiên đi tới chỗ ngã rẽ liền thấy có người ngồi trên đất. Vốn dĩ hắn muốn rời đi nhưng không hiểu sao người này lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
"Thiến Hi?"
Hải Lan vẫn mê mẩn ăn kẹo, thấy có người tới gần mới ngửa cổ lên. Khi thấy người trước mặt liền cười hì hì với Lưu Hạo Nhiên.
Thiến Hi? Hắn ngây người chưa đầy 5 giây sau liền vỡ òa chạy tới ôm cô. Tiểu bảo bối của hắn đã quay trở lại rồi...
"Đau." Hải Lan nhíu mày vỗ vỗ vào lưng hắn.
"Bảo bối... Bảo bối của anh." Hắn càng ôm chặt lấy cô hôn hít.
"A." Hải Lan rên nhẹ cười khúc khích khi mấy cọng râu lởm chởm của hắn cạ vào cổ mình.
Lưu Hạo Nhiên xúc động bế cô lên rồi rời đi. Cũng vì thế đống kẹo Hải Lan ôm lấy cũng rơi toàn bộ xuống đất.
Lúc hắn cùng cô vào xe hơi thì cô vẫn đang ngồi ngậm lấy kẹo que.
"Bảo bối" Đến bây giờ hắn vẫn còn xúc động bàn tay run run chạm vào má cô.
Cảm giác ấm áp truyền tới da thịt khiến hắn biết đây không phải là mơ.
Nhưng khi hắn nhìn xuống cái bụng lồi lên của cô liền choáng váng. Thiến Hi mang thai? Làm sao có thể mà nhìn cái thai này trông như bảy, tám tháng. Mà lúc đó là thời gian cô ở cùng Hoắc Dạ Thiên... Chẳng lẽ đứa bé?
Hắn nheo mày, bàn tay ấm nóng đặt lên bụng cô.
"Đứa bé này?" Lưu Hạo Nhiên ấn nhẹ lên bụng cô hỏi.
"Kẹo...kẹo que... Hức hức" Hải Lan ngó ra bên ngoài cửa sổ xe gấp gáp.
"Em đừng giả ngốc với anh." Lưu Hạo Nhiên nhéo mạnh vào má cô.
"A thật đau... Muốn kẹo que." Hải Lan cắn xuống bàn tay thô to màu đồng của hắn.
"Cắn..." Hắn mỉm cười xem ra cô vẫn còn đanh đá như mọi khi. Hắn ôm cô vào trong lòng sau đó nháy mắt ám chỉ tên tài xế.
Chưa đầy 5 giây sau một miếng kính máu đen liền được hạ xuống ngăn cách tên tài xế và hai người.
Lưu Hạo Nhiên cười gian tà âu yếm Hải Lan. Bàn tay ma quỷ như con rắn nước chui vào váy cô luồn lên.
"Aaaa" Hải Lam giật mình
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook