Anh Chỉ Muốn Em
-
85: Tạm Biệt
Edit: Sani
Những tấm rèm trong phòng ngủ rủ xuống, không cho một tia sáng lọt vào, căn phòng tối như ban đêm.
Hoắc Cận Hành ôm chặt người đang khóc thút tha thút thít vào lòng, khẽ hôn khóe mắt ướt át: “Vừa rồi làm đau em sao?”
Tóc Hạ Thụ rối tung, đôi má vốn trắng nõn giờ đây được phủ một lớp màu hồng nhạt.
Vừa rồi còn hoạt bát trêu chọc anh, bây giờ lại giống như một bông hoa rũ rượi sau cơn mưa.
Cô nước nở, tức giận nhìn anh, không quan tâm đ ến anh.
Hoắc Cận Hành bật cười.
Đồng hồ báo thức kêu.
Đã một giờ rưỡi, anh tắt đi, lấy một chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo của mình mặc vào cho cô.
“Buổi chiều không cần vội vàng rời đi, em mệt thì cứ ngủ ở đây, anh đi tắm trước.”
Trong nhà tắm truyền ra tiếng nước.
Khi Hoắc Cận Hành trở ra, mái tóc anh vẫn ướt sũng, bọt nước trên người vẫn chưa khô.
Anh không cài khuy áo, áo lộ ra một nửa, con ngươi trầm tĩnh, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó.
Hạ Thụ uể oải nằm trong chăn nhìn, trong đầu bỗng hiện lên một cụm từ.
– Nhã nhặn bại hoại!
Cô có hơi nhỏ mọn, cắn môi, nhỏ giọng than thở: “Giả vờ giả vịt…”
Hoắc Cận Hành nghe thấy, anh cười nhìn cô, không nói gì.
Chiếc áo sơ mi ban nãy anh mặc đã bị nhàu lại, anh lấy một cái mới trong tủ đồ để thay.
Tầm mắt của Hạ Thụ dịch xuống vết sẹo bên bụng trái của anh, người cô dịu đi rất nhiều, cô mím môi.
Hạ Thụ bỗng ngồi dậy, cô nhảy bổ vào người anh, vùi mặt vào cổ anh.
Hoắc Cận Hành sợ cô ngã, anh ôm eo cô đi đến giường.
Cơ thể của người đàn ông sau khi tắm có mùi thơm mát, Hạ Thụ kéo cổ áo của anh, cắn một cái vào vai anh.
Hoắc Cận Hành ăn đau, anh hít vào một hơi, chờ khi cô buông ra, anh lấy tay đ è xuống.
Môi anh có ý cười: “Đây là trả thù?”
“Trả thù!” Hạ Thụ tức giận, tủi thân chỉ cho anh xem: “Anh nhìn này, vừa rồi anh buộc khiến tay đỏ rồi này.”
Hai cổ tay của cô đều có vết đỏ, Hoắc Cận Hành yêu thương nâng lên xem, anh cúi đầu hôn xuống.
Hạ Thụ cười, nhưng khi anh ngẩng mặt lên, cô lại lập tức nghiêm mặt, làm như không có gì.
“Vải cà vạt không tốt.” Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa vết đỏ, nói: “Sau này sẽ mua cà vạt mềm hơn.”
Hạ Thụ ngây người, mắt cô trợn lên, tức hổn hển đánh anh.
Hoắc Cận Hành cười ra tiếng.
Hoắc Cận Hành vẫn chưa mặc xong áo sơ mi, ba cúc áo đầu tiên vẫn chưa được cài lại, lộ ra cổ và xương quai xanh.
Ánh sáng trong phòng vốn ảm đạm, càng khiến màu da của anh phát sáng giống như ngọc.
Hạ Thụ nhìn chằm chằm, môi cô nhếch lên, bỗng vùi mặt vào cổ anh, môi dán vào yết hầu của anh.
Hoắc Cận Hành thấy nhột, anh biết cô muốn làm gì, vội đẩy bả vai cô ra, giọng khàn khàn: “Buổi chiều anh có cuộc họp.”
Hạ Thụ mím môi, con ngươi có vài phần thất vọng: “Không thể?”
Hoắc Cận Hành mỉm cười, anh lắc đầu: “Không thể.”
Giọng cô rầu rĩ: “Muốn hôn.”
“Có thể hôn.” Con ngươi anh sâu hoắm, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cái khác thì không được.”
Mặc dù rất thất vọng, nhưng Hạ Thụ vẫn cúi đầu hôn yết hầu của anh, cô vươn tay cài lại cúc áo cho anh.
Hoắc Cận Hành trầm ngâm nhìn cô.
Trên người cô mặc áo sơ mi trắng của anh, áo sơ mi nam đối với cô là quá lớn, cổ áo trễ xuống, cúc áo cài lỏng lẻo, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Trên đó có vài dấu hôn hồng nhạt.
Mắt Hoắc Cận Hành sầm xuống.
Cài xong cúc áo, Hạ Thụ vuốt vạt áo thay cho anh.
Hạ Thụ chưa kịp buông tay ra, bỗng có một bàn tay đè cô lại, nụ hôn bất ngờ rơi xuống.
Hạ Thụ ngạc nhiên, vô thức phát ra tiếng.
Anh hôn rất mãnh liệt, từ cánh môi cho đến khi xâm nhập vào lưỡi cô.
Trong không khí vốn còn mùi ái muội, vô hình làm cho không khí nóng lên.
“Hạ Thụ.” Hoắc Cận Hành buông cô ra, môi kề vào tai cô, hơi thở xẹt qua tai cô: “Đêm nay qua đêm ở chỗ anh đi.”
–
Sau khi Hoắc Cận Hành rời đi, Hạ Thụ dọn lại phòng ngủ, sau đó cô đến trung tâm dạy thêm để hỏi về các lớp phụ đạo cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cô quyết định bắt đầu lại từ đầu, như vậy phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Khi đi ra ngoài, cô đụng phải một người.
– Tần Dã.
Không biết có phải anh ta cố ý chờ ở đây hay không, ăn mặc rất giản dị.
Anh ta đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen che đi khuôn mặt.
Cho dù không thấy rõ mặt, Hạ Thụ chỉ liếc một cái là có thể nhận ra, cô ngẩn ra.
Tần Dã ngồi ở gốc cây dưới tòa nhà, thấy cô xuống, anh ta vội vàng đứng dậy.
Tần Dã đứng trước mặt cô.
Anh ta tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt anh tuấn lộ ra.
“Hi.” Tần Dã lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, rồi mỉm cười chào cô.
“… Hi.” Tim Hạ Thụ vẫn đang đập loạn nhịp, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ đáo lại.
Rất lâu rồi Hạ Thụ không gặp lại Tần Dã.
Từ buổi tiệc lần đó tan rã trong không vui, sau buổi dã ngoại của Hoa Nhất.
Mâu thuẫn và khúc mắc khi đó, bây giờ nhớ lại chỉ thấy buồn cười và ngây thơ.
Trong thời gian làm việc nên tiểu khu rất im lặng, xung quanh không có ai.
Ánh nắng chiều đầu đông mang theo chút hơi lạnh.
Hạ Thụ hỏi: “Sao… Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đang đợi em.” Tần Dã nói: “Cố Vũ Thuần nói em ở đây.”
Cô càng ngạc nhiên hơn, đôi mắt hạnh mê mang, khó hiểu nhìn anh ta.
Tần Dã trầm ngâm nhìn cô, sau đó mỉm cười hỏi: “Dạo này có khỏe không?”
“Tôi sống tốt lắm.” Hạ Thụ đáp: “Anh thì sao?”
Anh ta cười: “Tôi cũng vậy.”
Sau đó im lặng.
Im lặng một lúc lâu, Hạ Thụ thử chủ động.
“Nếu không có chuyện gì khác…” – “Hạ Thụ.”
Hai người đồng thời mở miệng.
Cô không nói tiếp, cười với anh ta: “Anh nói đi.”
Tần Dã rũ mắt.
“Hạ Thụ.”
Hơi lạnh chợt ùa đến.
Tần Dã hít một hơi, nghiêm túc nhìn cô: “Tôi biết tên em, là chữ Thụ trong mộc, không phải Sấu, tôi đã biết hết rồi.”
Hạ Thụ khẽ chớp mắt, mơ hồ hiểu được ý đồ của anh ta khi đến đây.
Tần Dã: “Tôi sẽ đi du học.”
“… Hả?”
“Em không nghe lầm.” Anh ta mỉm cười nói: “Tôi tạm thời rút khỏi giới, du học đào tạo sâu hơn, học hí kịch.
Nhân lúc còn trẻ, tôi muốn thử thách nhiều hơn.
Chủ nhật này tôi sẽ đi, lần này đến để nói tạm biệt với cô và hẹn gặp lại.”
Hạ Thụ im lặng.
“Rất tuyệt.” Hạ Thụ cười rộ lên, ý cười chúc phúc từ đáy lòng: “Chỉ cần là quyết định của anh, nếu đã thích và lựa chọn thì phải tiến về phía trước, cố lên!”
“Cảm ơn.” Tần Dã nhìn cô: “Nghe Cố Vũ Thuần nói em sẽ tiếp tục học violon, em cũng vậy, cố lên, em nhất định sẽ thành công.”
“Cảm ơn.”
Những chiếc lá khô rơi xuống.
Tần Dã bỗng thấp giọng gọi cô: “Hạ Sấu.”
“Sao thế?”
Có những lời nói đè ép trong lòng hồi lâu, đắn đo rất nhiều, cuối cùng vẫn phải dũng cảm nói ra.
Anh ta lấy hết dũng khí nói: “Tôi sẽ không thích em nữa.”
“…”
“Trước kia… Tôi làm rất nhiều chuyện ngây thơ khiến em tổn thương, tôi xin lỗi, hy vọng em có thể tha thứ cho tôi.
Từ hôm nay tôi sẽ không thích em nữa, vậy nên em không cần phải thấy gánh nặng.”
Ánh mặt trời lọt vào con ngươi trong veo của Hạ Thụ.
Trong lòng có cảm giác gì đó không rõ, giống như là thoải mái, cũng giống như vui mừng.
Hạ Thụ lẳng lặng nhìn anh ta, cô thấy khó hiểu.
Khuôn mặt của người đàn ông trước mặt này không có gì khác so với lần đầu cô gặp anh ta, nhưng không hiểu tại sao, cô lại cảm thấy anh ta không giống như trước kia nữa.
“Tần Dã.” Cô cười với anh ta: “Cảm ơn anh.”
Trong mắt Tần Dã phản chiếu hình ảnh của cô gái.
“Anh rất tốt, sau này anh chắc chắn sẽ gặp được cô gái cực kỳ thích anh, anh cũng rất thích cô gái đó.
Cảm ơn anh vì đã thích tôi.
Cũng cảm ơn anh vì không còn thích tôi nữa.
Thật sự rất cảm ơn anh.”
Bàn tay bên hông của Tần Dã khẽ nắm lại.
“Sau này chúng ta có thể làm bạn không?” Ánh mắt anh ta thành khẩn, lại có vài phần dè dặt: “Là bạn bình thường, em yên tâm, tôi sẽ không làm phiền em và Cận Hành, chỉ… Chỉ…”
Hạ Thụ nở nụ cười: “Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?”
Tần Dã khựng lại.
Gió thổi qua hai người, thổi cả lá khô bay đi.
“Đúng…” Tần Dã cũng cười, hốc mắt người đàn ông hơi phiếm hồng: “Đúng… Em nói đúng!”
Họ vẫn luôn là bạn.
Chưa từng thay đổi.
Hạ Thụ cười gật đầu.
Thời gian không còn sớm nữa, Hạ Thụ nhìn giờ trên điện thoại, nói: “Tần Dã, tôi phải đi rồi.”
“…”
“Chúc anh tiền đồ như gấm, thuận buồm xuôi gió, hẹn gặp lại.”
Tần Dã dịu dàng nhìn cô gái: “Được.”
Bóng lưng cô gái dần đi ra, Tần Dã vẫn luôn nhìn theo.
…
– “Xin chào anh Tần, tôi là trợ lý của anh, Hạ Sấu.
Từ hôm nay tôi sẽ thông báo lịch trình công việc cho anh, mong rằng được anh chiếu cố nhiều hơn.”
– “Nếu hôm nay tôi đến >, tôi sẽ gọi cô là ba!”
– “Không sao, anh cứ tiếp tục như vậy đi.
Nhân tiện lên mạng xem mọi người chê cười anh thế nào.”
– “Thật ra anh làm gì cũng được, căn bản không có ai thật sự quan tâm, người thật sự để ý cũng chỉ có những người quan tâm anh thôi.”
“Tần Dã, tôi không biết rốt cuộc giữa anh và A Hành đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi chắc chắn đã nói với anh rằng tôi không thích anh.
Anh không nên dùng tôi để chọc giận A Hành.
Là do trước đó tôi nói không rõ ràng, vậy hôm nay tôi sẽ thẳng thắn với anh, tôi không thích anh, sau này anh không cần đến tìm tôi.:
…
Hạ Sấu…
– Vậy…
– Chúc phúc hai người.
Chúc phúc em.
Khi bóng lưng cô biến mất, Tần Dã xoay người, trong mắt bỗng có hơi nước.
Anh ta tùy ý lau mặt, đeo khẩu trang lên.
Điện thoại rung lên.
Anh ta rũ mắt bắt máy: “Alo.”
Giọng nói tức giận của Cố Vũ Thuần truyền đến: “Này, rốt cuộc anh ở đây? Sao vừa rồi không nhận điện thoại của tôi, đừng nói là anh đi tìm Hạ Thụ và Tống Hành thật? Anh có thể đừng làm phiền hai người họ nữa không! Anh…”
“Có thời gian không?” Anh ta chậm rãi cắt ngang cô: “Đi uống với tôi một ly.”
–
Hạ Thụ nghe tư vấn học xong đã gần tối.
Cô vừa ra khỏi cưng trung tâm thì nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen dừng lại, bóng người cao lớn đi ra khỏi xe.
Mắt Hạ Thụ sáng ngời, nhanh chóng chạy về phía anh, chui vào ngực anh: “A Hành!”
Hoắc Cận Hành khẽ xoa đầu cô, anh búng nhẹ lên trán cô: “Lại chạy.”
Cô khựng lại, lúc này mới nhận ra, cô ngẩng đầu lên khỏi áo bành tô mang theo hơi lạnh của anh, lè lưỡi cười với anh.
Hoắc Cận Hành mỉm cười: “Bận xong rồi?”
“Ừ, em đã đến nghe tư vấn mấy trung tâm rồi, chờ về em sẽ tổng hợp lại, chắc chắn sẽ chọn ra một trung tâm tốt nhất!”
“Vậy anh đưa em đi ăn.” Anh tự nhiện nhận lấy túi xách và tài liệu của cô, tay còn lại thì nắm lấy tay cô: “Em muốn ăn gì? Muốn ăn bên ngoài hay về nhà nấu?”
“Ăn bên ngoài!” Cô ôm lấy cánh tay anh, cười ngọt ngào.
Hai tháng ở Thanh Thành, cô và A Hành rất ít khi ăn ở ngoài, gần như đều ăn ở nhà.
Ban đầu cô thường xuyên xuống bếp trổ tài, nhưng một hôm không cẩn thận bị dầu bắn vào tay, anh không cho cô xuống bếp nữa, thậm chí còn không cho cô bước vào nhà bếp.
Mấy ngày anh bề bộn nhiều việc, có lẽ rất mệt, về nhà không nên làm gì nữa.
Cô không muốn thấy anh mệt mỏi, lại càng không muốn thấy anh mệt mỏi nhưng lại chịu đựng không nói.
Hoắc Cận Hành nghe theo cô: “Được, anh biết nhà hàng không tồi, anh dẫn em đi.”
Bây giờ là giờ cao điểm, trên cầu vượt xe đông kín.
Trên đường đến nhà hàng, Hạ Thụ đắn đo một lúc lâu, cô quyết định ăn ngay nói thật.
“A Hành…”
Cùng ngồi ghế sau xe với cô, Hoắc Cận Hành nghiêng đầu nhìn cô.
Cô mím môi: “Hôm nay… Em gặp một người.”
“Ừ.”
Anh phản ứng bình thản như vậy khiến Hạ Thụ thấy rất kỳ lạ, Hạ Thụ rũ mắt: “Anh không muốn biết là ai sao?”
Hoắc Cận Hành khựng lại.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, không có biến hóa gì, giọng cũng bình tĩnh: “Tần Dã.”
“Lúc trưa xuống tầng anh nhìn thấy cậu ta.” Hoắc Cận Hành nói: “Nhưng cậu ta không thấy anh.”
Cô bỗng thấy chột dạ, sáp lại gần anh hơn.
“A Hành.” Cô cẩn thận hôn lên tay anh, ánh mắt cô nhìn anh giống như con vật nhỏ ngây thơ: “Anh ta cố ý chờ em, em cũng không biết anh ta ở đâu, không phải cố ý muốn gặp anh ta.
Anh đừng hiểu lầm…”
Tay cô dán lên lưng anh, lòng Hoắc Cận Hành mềm nhũng, khóe môi cong lên.
Hạ Thụ mếu máo: “Anh biết mà sao không nói với em?”
Làm hại cô nghĩ rằng…
Ánh mắt Hoắc Cận Hành bình thản: “Không phải em sẽ nói với anh sao?”
“Nếu em không nói thì sao?”
“Vậy không nói.”
“… Hả?”
“Anh cũng biết hai người không có gì.” Hoắc Cận Hành nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Anh tin em.”
Anh yêu cô, thương cô và cả bao dung cô.
Anh tin tưởng cô vô điều kiện…
Hạ Thụ muốn cười, nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt lộ ra vẻ tinh nghịch, ngọt ngào nói: “Vậy anh không ghen sao?”
Hoắc Cận Hành mím môi.
Đương nhiên Hạ Thụ nhận ra sự biến hóa của anh, ý cười càng tăng thêm, tay chọc chọc má anh: “A Hành, anh thật sự không ghen sao, hào phóng vậy?”
“Ghen.” Hoắc Cận Hành sao không nhìn ra cô cố ý trêu chọc anh, anh cười: “Vấn đề ghen, trở về dùng cà vạt giải quyết.”
“…”
Khi hai người trở về tiểu khu, trời đã đầy sao.
Về đến tiểu khu, Hoắc Cận Hành không vào nhà ngay, anh đến siêu thị gần đó mua hoa quả và đồ ăn vặt.
Lúc tính tiền, Hoắc Cận Hành tự nhiên cầm lấy hai hộp nhỏ ở quầy thu ngân bỏ vào giỏ mua sắm.
Hai má Hạ Thụ nóng bừng, cô xấu hổ vỗ anh.
Người đàn ông nở nụ cười, cúi xuống nói bên tai cô: “Trong nhà sắp hết rồi.”
Cô càng thấy xấu hổ hơn, cô không muốn bị thu ngân nhìn với vẻ ái muội, nên đi ra ngoài, mặc kệ anh.
Trên đường về nhà, gió đã ngừng, lòng Hạ Thụ thật sự rất yên lặng.
Hôm nay cô rất vui vẻ, cũng không biết vui vì điều gì.
Có lẽ là do mấy ngày rồi không được gặp anh, hoặc cũng có thể đơn giản là vì có anh bên cạnh.
Hoắc Cận Hành hỏi: “Em đã nói với chú Hạ sao?”
“Vâng.” Hai má Hạ Thụ ửng đỏ, ánh mắt sáng hơn cả sao.
Cô lay lay cánh tay anh: “A Hành, anh có cảm thấy hai chúng ta bây giờ rất giống… Người một nhà không?”
“Người một nhà?”
“Đúng rồi.” Cô thẹn thùng: “Nhưng giống vợ chồng trẻ hơn.
Ăn cơm cùng nhau, đi siêu thị cùng nhau, về nhà cùng nhau…” Cô không nói được nữa, vùi mặt ở bả vai anh cười trộm.
Khóe môi Hoắc Cận Hành cong lên: “Lúc ở Thanh Thành, chẳng phải chúng ta cũng như vậy sao?”
“Đó không giống?”
“Không giống ở đâu?”
Cô biũ môi, cũng không biết nên nói thế nào: “Dù sao cũng không giống!”
Lúc đó ở chung với anh, mỗi phút, mỗi giây đều cực kỳ đáng quý.
Vì cảm thấy có thể giây tiếp theo sẽ mất đi, đến cả nói yêu cũng phải dè dặt.
Hoắc Cận Hành hiểu ý cô, giọng anh ấm ấp: “Vậy em định khi nào cho anh một gia đình thật sự?”
Hạ Thụ sững sờ.
Gió đêm nhẹ nhàng, ánh mẳt anh vô cùng chân thành.
Cô rất vui vẻ, mím môi nén ý cười, cô ra vẻ: “Không cần.”
“Tại sao?”
“Không được.” Cô ngẩng đầu nói: “Em còn chưa tham gia thi đại học đâu! Anh không thể ảnh hưởng đến việc học tập của em.”
Hoắc Cận Hành buồn cười.
Một bóng người đi theo họ, lặng yên không một tiếng động.
Đến khi đến dưới nhà, bóng người bỗng chạy đến quỳ trước mặt bọn họ, mặt đầy nước mắt.
“Anh, anh Hoắc, cô Hạ, cầu xin hai người… Cầu xin hai người cứu tôi!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook