Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!
-
Chương 29: Trời lại mưa to
Tôi hoàn toàn bị lừa ư? Tôi không tin? Anh ấy không phải là người như thế đâu, chắc chắn phải là có chuyện gì đó. Sau cả một đêm thờ thẩn đứng dưới mưa, tôi quyết định đến tìm anh để hỏi rõ sự việc. Nhưng, có lẽ tôi không nên đến thì tốt hơn. Cảnh tượng anh cùng một người con gái xinh đẹp khác khoác tay nhau vui vẻ đi vào nơi anh ở, khiến tim tôi càng nhói hơn. Vậy, tất cả là sự thật ư? Tôi mất ăn mất ngủ từ ngày đó. Thành phố đang vào mùa mưa giông tố, và không buổi nào tôi không quên tận hưởng cảm giác lạnh buốt xương sống. Mọi chuyện diễn ra như hè năm ngoái vậy, nhưng bây giờ, thậm chí còn đau hơn nữa. Như thói quen cũ, tôi lại đi lang thang vào buổi đêm, thưởng thức hết lon bia này đến chai rượu khác. Cũng không quên được thói quen xấu dùng dao rạch tay mỗi khi đau tận tủy. Tôi nhìn máu mình tuôn, rát thật, đau đấy, nhưng cũng không thể đem ra so sánh với nỗi đau mà trái tim tôi đang phải gánh chịu. Thậm chí, tôi còn chẳng cảm nhận được nhịp đập con tim của mình. Nó đã đóng băng rồi ư? Hay nó đã tan nát luôn rồi?
Đang đắm trong nguồn cảm xúc vô tận dưới mưa, chợt có một bàn tay kéo tôi đi vào chỗ tránh mưa “Này, em đang làm gì vậy?”. À, hóa ra là người bạn thân của anh ấy, người mà cũng hay đùa vui cùng chúng tôi. “Em nghĩ...anh biết mà, đúng không?”. Anh im lặng một hồi, quả thật là, anh đã biết mọi chuyện. “Em đừng có ngốc như vậy! Thằng đó không...” “Anh à...” – Tôi nhẹ nhàng ngắt lời, rồi ngước khuôn mặt lên cười với hai hàng nước mắt vừa chảy xuống má-“Em đau quá, làm sao bây giờ...”. Anh không nói gì nữa, lặng thinh, cho tôi mượn vai làm chỗ dựa, khóc nức nở.
Đang đắm trong nguồn cảm xúc vô tận dưới mưa, chợt có một bàn tay kéo tôi đi vào chỗ tránh mưa “Này, em đang làm gì vậy?”. À, hóa ra là người bạn thân của anh ấy, người mà cũng hay đùa vui cùng chúng tôi. “Em nghĩ...anh biết mà, đúng không?”. Anh im lặng một hồi, quả thật là, anh đã biết mọi chuyện. “Em đừng có ngốc như vậy! Thằng đó không...” “Anh à...” – Tôi nhẹ nhàng ngắt lời, rồi ngước khuôn mặt lên cười với hai hàng nước mắt vừa chảy xuống má-“Em đau quá, làm sao bây giờ...”. Anh không nói gì nữa, lặng thinh, cho tôi mượn vai làm chỗ dựa, khóc nức nở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook